Chương 6
Max gọi về Dallas ngay khi trở lại căn hộ của mình vì muốn chuyển thông tin mà Claire đã để lộ nhanh nhất có thể. Anh biết Anson sẽ hành động ngay sáng ngày mai, đến thứ Hai vụ mua bán sẽ khởi động. Tất nhiên công việc của anh chưa kết thúc - anh sẽ phải giám sát việc chuyển quyền sở hữu và thương thảo vô vàn chi tiết, điều luôn là vấn đề quan trọng với đội ngũ nhân viên ở công ty bị mua lại nhưng rào cản lớn nhất đã bị gạt bỏ. Max Benedict lại trở thành Max Conroy và anh có thể chuyển sự chú ý vào Claire.
Claire. Cô là người phụ nữ phức tạp nhất, hay né tránh nhất mà anh từng biết. Cô luôn giấu mình thật kỹ, không cho ai lại đủ gần để thực sự hiểu mình, nhưng việc đó sẽ phải thay đổi. Sự kiềm chế khó chịu anh vẫn phải áp dụng với mình đã đến hồi kết. Anh sẽ chậm rãi với cô, để cô dần dần quen với những đụng chạm của mình. Dù tuần vừa qua là cực hình như thế nào đi nữa, nó cũng có mặt tích cực là đã làm cô quen với sự hiện diện của anh. Cô đã thoải mái với anh và bất chấp những chán nản của Max, tình bạn không đòi hỏi anh có với Claire cũng có mặt quyến rũ. Cô không phải tuýp người nói liên hồi, thời gian bên cô anh thường có những khoảng lặng dễ chịu chen ngang. Anh muốn cô hơn bất kỳ một người phụ nữ nào khác dù không biết tại sao.
Cô không phải là người xinh đẹp nhất anh từng biết. Cô có nét đẹp thầm lặng với cấu trúc xương mỏng manh và đôi mắt như hai cái hố trong đêm tối, chất chứa những giấc mơ. Cô cũng không nở nang - cả thân hình cô gần như là gày nhẳng, thế nhưng vẫn nữ tính không chối cãi được. Ở Claire có một sự mềm mại khiến anh thấy rất hấp dẫn. Anh muốn ôm cô, làm tình với cô, vượt qua bức tường trống rỗng mà cô liên tục dựng lên ngăn cách mình với những người khác anh muốn hiểu những suy nghĩ và cảm nhận của cô, về thế giới mộng tưởng nơi cô vẫn thường lui tới mỗi khi đôi mắt nâu kia nhìn mông lung, mơ màng.
Bên cạnh đó, Max cũng thích cả tính cách của Claire. Anh là người yêu phụ nữ nói chung một cách cuồng nhiệt, nhưng đôi khi bản năng giới tính mãnh liệt của anh chen ngang vào tình bạn - một người phụ nữ thường lên giường với anh trước khi họ có cơ hội tìm hiểu nhau với tư cách là hai con người. Những kiềm chế cần thiết trong mối quan hệ của anh với Claire đã cho phép sự trìu mến và tình bạn phát triển giữa họ. Anh thích nói chuyện với cô; cô là người thâm trầm và không bao giờ có ác ý với ai, cô cũng không hề khó chịu trước những khoảng lặng. Anh cảm thấy mình sẽ cực kỳ thỏa mãn khi thức dậy bên cạnh Claire, trải qua những buổi sáng lười biếng bên cô, cùng đọc báo và ăn sáng muộn, cùng nói chuyện khi nào muốn và im lặng khi không cần nói gì.
Từ trước đến nay anh chỉ thích duy nhất một người phụ nữ khác theo cách đó và đã dành một phút nghĩ về cô. Vợ của Rome bạn anh: Sarah Matthews. Cô dịu dàng khó tin nhưng cũng mạnh mẽ không kém. Suýt nữa thì Max đã yêu cô, và thực tế anh yêu con người đặc biệt ấy, nhưng ngay từ đầu cô đã nói rõ rằng trên đời này chỉ có một người đàn ông duy nhất là Rome, và tình cảm Max dành cho Sarrah chưa bao giờ tiến vào khu vực thân mật. Giờ cô và Rome là bạn thân nhất của anh và cuộc hôn nhân của họ đang bền chặt hơn lúc nào hết, đam mê hơn bao giờ hết.
Anh cũng muốn có được điều đó với Claire.
Ý nghĩ ấy làm Max giật mình. Anh đá giày ra và nằm dài trên giường, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Cảnh tượng anh vừa vẽ ra rất quyến rũ, quá quyến rũ là khác. Claire chạm tới một điều gì đó trong anh. Anh không chắc mình có thích cảm giác đó không, nhưng anh tuyệt đối chắc là mình phải làm một điều gì đó. Claire Westbrook sẽ là của anh.
Tối hôm sau Max đưa Claire tới một buổi hòa nhạc mà cô rất thích, sau đó họ ăn tối trong một nhà hàng Nhật khiêm tốn chuyên phục vụ món bò. Lúc đầu cô đã hơi lo lắng, và vì lo lắng nên cô lại càng ít nói và xa cách hơn, nhưng âm nhạc đã giúp cô thả lỏng. Max lại có dáng vẻ như mọi khi: Điềm tĩnh và kiềm chế, nhìn thế giới bằng vẻ hài hước biếng nhác của mình. Cô cảm thấy an toàn mỗi khi anh như thế.
Đêm hôm trước Claire ngủ không ngon, trí tưởng tượng cứ diễn đi diễn lại cái cách anh đã hôn cô, điều anh đã nói, giống như một thước phim trên máy chiếu chạy mãi không ngừng. Mỗi lần thức giấc cô lại thấy tim mình đang đập dồn háo hức, cơ thể thì ấm nóng và khao khát anh. Cô đã không hề ngủ với ai từ hồi ly dị. Cô đã hết sức thu mình lại để gầy dựng sức mạnh và hồi phục từ cú sốc tình cảm khi mất đi đứa con, đồng thời phải nhìn cuộc hôn nhân của mình tan vỡ, tới mức không còn quan tâm gì đến bên ngoài, không còn chút đam mê nào dành cho đàn ông. Nhưng thời gian đã tiến hành liệu pháp chữa lành của nó mà cô không hề hay biết, và giờ cô lại thấy mình sống dậy. Bản chất cô là người nồng nhiệt và đầy đam mê, cơ thể Claire run lên vì khao khát mỗi khi nhớ tới môi anh đã đặt trên môi cô như thế nào.
Đó không phải là một nụ hôn cuồng nhiệt, nhưng cô đã muốn vòng tay quanh cổ anh và kiễng chân lên để ấn mình sát vào gần thêm. Cô đã muốn hòa tan vào anh, cho anh mọi thứ cô có. Đó là một khao khát nguyên sơ không gì khuất phục nổi, nhu cầu được nằm trong lòng anh, được kết nối, khao khát ấy là từ bẩm sinh đã có. Nhưng mạnh tương đương với nó là nhu cầu tự bảo vệ bản thân, và hai điều ấy đang đánh nhau trong lòng cô. Tình yêu của Claire lớn tới mức cô luôn thận trọng một cách bản năng, luôn lùi lại trước bất kỳ một mối nguy nào đối với cảm xúc của mình. Bởi yêu thương quá sâu đậm nên Claire sẽ rất dễ bị tổn thương. Anh có quyền năng làm cô đau khổ tới mức khó lòng hồi phục lại nữa.
Cách an toàn nhất là bỏ chạy, thôi không gặp anh nữa. Cô đã nằm trên giường và suy đi nghĩ lại điều đó nhưng khi sáng ra cô phải thừa nhận rằng mình không thể làm được. Cô yêu anh, và có lẽ anh cũng quan tâm đến cô một chút ít. Trước khi bị che giấu đi cô đã kịp trông thấy điều gì đó nóng bỏng và hơi đáng sợ trong mắt anh, gần giống cái nhìn đói khát của một con thú săn mồi. Đàn ông sẽ không có vẻ mặt đó nếu họ không quan tâm. Ánh mắt ấy cho cô thêm hy vọng.
Claire dứt khỏi dòng suy nghĩ đó và thấy Max đang nhìn mình với vẻ hài hước chấm biếm làm má cô đỏ lên. Anh có nhận ra cô đang tưởng tượng đi đâu không nhỉ?
“Em chẳng ăn gì cả. Em lại mơ mộng rồi”, anh nói, lấy chiếc đĩa khỏi tay cô rồi đặt nó lên miếng vải lót “Chủng ta đi chứ?”
Trên đường về nhà anh hỏi nhỏ. “Claire, anh không định làm em khó chịu. Anh xin lỗi đã khiến em lâm vào tình huống khó xử. Nếu em không thích thì anh cũng hiểu mà. Chúng ta chỉ việc tiếp tục làm bạn…”
“Ôi thôi nào”, Claire thở dài, cắt ngang lời anh. Anh thật sự tin là em không thích anh à?”
Max liếc cô thật sắc rồi lại nhìn đường đi. “Em thể hiện khá rõ là không muốn anh chạm vào mình mà. Thực ra, lúc đầu em còn chẳng muốn dính dáng gì đến anh ý chứ. Anh gần như đã phải cầu xin em chấp nhận tình bạn của mình.”
Claire im lặng. Cô không thể nói cho anh biết rằng mình sợ sức quyến rũ của anh, sợ rằng sẽ yêu anh bởi cô đã làm đúng như thế đấy thôi. Cuối cùng cô quay đầu nhìn anh, khuôn mặt nghiêng của anh nổi bật trên nền của xe tối đen và trái tim cô lại nảy lên thích thú như dự đoán. Anh đang bảo cô tin rằng giấc mơ rồi sẽ trở thành hiện thực đấy ư? Với cô tin tưởng người khác, để cho họ vượt qua các rào chắn tình cảm được dựng lên để bảo vệ trái tim mình là rất khó khăn. Cô không nghĩ mình là kiểu người có thể hồi phục hết từ lần thất tình này đến lần khác, lập tức lao lên phía trước để thử tìm kiếm tình yêu đích thực thêm lần nữa, tin rằng rồi dần dần mọi chuyện sẽ ổn. Claire yêu rất sâu sắc; cô mất quá nhiều thời gian mới hồi phục được sau một lần bị tổn thương.
Cô không phải là người thích đánh cược, nhưng cô cũng thấy mình không còn nhiều lựa chọn. Giờ cô không thể bỏ anh. Trái tim cô đã biết điều đó ngay từ đầu, giờ cô chỉ xác nhận nó bằng lý trí mà thôi. Cô sẽ phải thử một lần nữa, sẽ lại phải mở lòng nếu không sẽ căm ghét bản thân suốt phần đời còn lại. Max đáng để thử và biết đâu cô sẽ thành công.
“Em rất thích anh”, cuối cùng Claire nói, giọng cô nhẹ tới mức anh không chắc là mình nghe đúng. Đầu anh quay phắt sang cô, đôi mắt nheo lại trong khi cô vẫn bình tĩnh nhìn anh.
“Vậy tại sao em phải giữ khoảng cách?”
“Làm thế có vẻ sẽ an toàn hơn”, cô thì thầm, hai tay đặt trên đùi và siết chặt vào nhau.
Ngực anh nở ra khi hít vào một hơi thật sâu. Họ đã gần tới tòa nhà của cô và anh không nói thêm điều gì lúc đỗ xe. Sự im lặng cứ tiếp tục đến khi anh vươn tay và kéo nhẹ cô vào lòng. Cô không nhìn thấy đầu anh cúi xuống nhưng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể gần gũi của anh, sức mạnh kiềm chế trong cánh tay anh đang bao bọc cô, rồi miệng anh đã đặt trên miệng cô. Đầu cô ngửa ra sau chấp nhận anh hoàn toàn, môi cô khẽ hé mở, đáp ứng anh một cách chậm rãi và dịu dàng. Anh cũng chiếm lấy miệng cô theo cách đó, từ tốn để không làm đau da thịt mềm mại của cô. Cánh cửa đã mở ra cho lưỡi anh và anh tiến vào miệng cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy khi mức độ thân mật của nụ hôn tăng lên. Anh ôm cô chặt hơn, uốn cong người cô vào mình và một cơn run rẩy khác lại đến trước cảm giác ngọt ngào, nóng bỏng khi ngực cô chạm vào ngực anh. Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi cổ họng anh. Bằng cử động tự tin và đầy kinh nghiệm, bàn tay anh phủ lên ngực cô.
Hai tay Claire tóm chặt tay áo anh, những ngón tay run lẩy bẩy. Max nhấc miệng khỏi miệng cô và bắt đầu hôn đường viền cằm, tìm kiếm mùi hương tinh tế trên da cô. Anh nếm cô trên đường đi, khám phá những mô mềm đã làm anh phát điên suốt một tuần lễ qua: Cái hõm nhỏ sau tai cô, cổ cô, vị trí siêu nhạy cảm phía trên xương đòn. Và trong suốt thời gian đó một bên ngực nhỏ nhưng rắn chắc của cô vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, đầu ngực đã săn lại, mời mọc một đụng chạm còn thân mật hơn.
“Vòng tay em quanh anh đi”, Max nói, giờ là một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng. Anh muốn cảm nhận được cánh tay Claire quanh mình, vừa yếu ớt lại vừa ham muốn. Cô vừa khớp với vòng tay anh hơn bất cứ người phụ nữ nào trước đó; anh muốn mình cũng là như thế với cô. Anh muốn được cô ôm, cảm nhận sự hoàn hảo khi cơ thể họ quấn vào nhau. Những ngón tay cô chậm rãi rời tay áo anh, hai cánh tay trượt lên. Một tay vòng quanh cổ anh còn tay kia ôm qua vai. Một hơi thở run rẩy thoát ra khỏi người cô.
Max chầm chậm xoa nhẹ ngực Claire, lưu ý không làm đau hay dọa cô bằng cách mất kiểm soát và vồ vập quá đáng. Hơi thở của chính anh lại không được đều đặn như thế anh biết mình phải dừng lại nếu không sẽ buông thả. Max không quen với việc kiêng khem mà từ khi gặp Claire đời sống tình ái duy nhất của anh chỉ có trong tưởng tượng. Anh miễn cưỡng lùi lại, cơ thể hừng hực vì một cơn khát cháy bỏng đã gần tiến đến giới hạn. Anh phải kiếm soát được mình mới dám ân ái với cô. Cô quá mềm mại, quá mong manh, anh không muốn mạo hiểm làm đau cô mà nguy cơ xảy ra chuyện đó lại rất cao.
“Đã đến lúc phải ngừng lại rồi, trong lúc anh còn có thể”, Max rầu rĩ thú nhận, đôi mắt hiểu biết của anh ghi nhận cái nhìn đờ đẫn vì đam mê trên mặt Claire. Niềm vui tràn ngập lòng anh vì rốt cuộc cô không phải là một người phụ nữ lạnh lùng, chỉ bảo thủ quá mức thôi, và cuối cùng cô đã chịu đáp lại anh.
Lời nói của Max kêu gọi Claire trở về từ một thế giới nhục cảm ấm áp và mơ mộng cô vừa được anh đưa tới, cô ngồi thẳng dậy, tránh nhìn thẳng vào anh, hai tay đưa lên đầu vuốt tóc, cứ như là cô có thể chối bỏ những chuyện vừa xảy ra bằng cách trau chuốt lại bản thân. Max cầm tay cô và đưa lên môi anh.
“Đừng” anh thì thầm.
Anh ra khỏi xe, đi vòng qua đầu xe để mở cửa và giúp cô ra ngoài, anh giữ khuỷu tay Claire trong lúc cô thu vén phần đuôi chiếc váy dài đã mặc đi nghe hòa nhạc. Ngay khi họ vào trong tòa nhà cánh tay anh đã vòng quanh eo cô và cứ giữ ở đó trong chuyến đi ngắn bằng thang máy lên tầng. Sự căng thẳng trong Claire vơi bớt phần nào. Những quan tâm tỉ mỉ của anh khiến cô rung động, từ từ làm cô cảm thấy tự tin hơn với bản thân, giống như một chú bướm lần đầu tung đôi cánh mới một cách dè dặt vậy.
Anh kiểm tra căn hộ rồi trở lại chỗ cô. Nụ cười lười biếng, hóm hỉnh thường thấy trên môi anh vẫn ở đó, nhưng đôi mắt anh thì sống động và mãnh liệt khi cúi xuống hôn cô lần nữa.
“Đêm nay anh sẽ không ở lại. Anh muốn em thoải mái với anh trước, và thực ra thì khả năng kiềm chế của anh đang lung lay. Tối mai anh sẽ gặp em. Bữa tiệc của cô Adkinson có trang trọng lắm không?”
Claire nhớ rõ lời mời của Leigh. “Có.” “Áo comlê trắng nhé?”
Max đã mặc chiếc áo ấy khi hai người gặp nhau lần đầu cách đây đúng một tuần và các giác quan của cô lại rộn ràng khi nhớ đến hình ảnh anh khi ấy: Ánh sáng phản chiếu trên mái tóc vàng óng như một vầng hào quang, đôi mắt sáng ngời và lấp lánh như đá quý, chiếc áo ôm khít bờ vai rộng của anh. Từ đêm đó đến nay cô đã hoàn toàn thay đổi.
“Hoàn hảo”, cô đáp. Nhưng anh không biết mình hoàn hảo đến đâu.
Anh lại hôn cô và ra về, Claire làm vài việc để chuẩn bị đi ngủ nhưng tâm trí cô thì trôi dạt, lơ lửng và mường tượng lại từng cảm xúc, từng giây phút khi anh hôn cô, khi bàn tay anh đặt trên ngực cô. Bản năng cần được đụng chạm trong cô đã bị đè nén quá lâu bởi nhu cầu chứng tỏ với bản thân rằng mình có thể sống độc lập, nhưng giờ cơ thể cô đang bùng cháy và ham muốn thôi thúc khi nó sống dậy sau quãng thời gian dài bị giam hãm. Cô nằm trên giường và mơ tưởng về anh.
Chiếc váy Claire chọn mặc tới bữa tiệc của Leigh tối hôm sau đã gần chín năm tuổi nhưng trước đây cô rất hiếm khi mặc, và nó lại là một trong những kiểu dáng không bao giờ lỗi mốt. Đó là một chiếc váy nhung đen với phần thân hơi xòe một chút và cổ áo ôm khít lấy thân hình cô. Tuy cổ váy không khoét sâu, chỉ hé lộ một chút đường cung trên của ngực nhưng nó chỉ có hai sợi dây đeo rất nhỏ khiến vai và lưng cô để trần hoàn toàn. Ngoài cặp hoa tai màu đen cô không đeo thêm bất kỳ đồ trang sức nào. Hình ảnh trong gương cho thấy cô chưa bao giờ trông tuyệt hơn và đầu ngón tay cô thì yêu cái cảm giác mềm, mượt của vải nhung. Mọi giác quan khác của cô dường như cũng mẫn cảm hơn, cô cảm nhận được hết những rạo rực trong cơ thể bên dưới lớp lụa và nhung kia. Khi Claire mở cửa cho Max, đồng tử của anh giãn rộng tới mức màu đen gần khỏa lấp hết màu đại dương trong đó và da trên má anh đường như căng hơn. Cả người anh toát ra vẻ căng thẳng.
Nhưng nếu có nghĩ đến việc ôm cô anh cũng đã kiềm chế được. “Trông em đáng yêu lắm”, anh nói, đôi mắt đắm đuối không rời làm cô thấy mình đáng yêu thật Claire thích thú bữa tiệc hơn mong đợi cho dù niềm vui của cô có bị ảnh hưởng đôi chút bởi sự hiện diện của Virginia Easley. Phải rất lâu nữa cô mới quên được trò đùa ác ý của Virginia khi mời cả Claire và Jeff tới dự tiệc. Max nhận ra phản ứng hơi cứng người lại của Claire và nhìn cô dò hỏi. Rồi anh cũng trông thấy Virginia và mắt anh nheo lại. “Đừng để cô ta làm phiền em. Cô ta không đáng.”
Leigh Adkinson đã tới để chào đón họ và ôm Claire, tuyên bố cô ta rất vui mừng được gặp lại Claire. Max đứng sát bên cô, hơi lùi lại nhưng sự hiện hữu của anh giống như một bức tường sức mạnh chắc chắn phòng khi cô cần đến. Anh đã gặp vài người khách khác ở bữa tiệc của Virginia nên mọi người bắt đầu tiến lại nói chuyện với anh và Claire, nhưng hầu hết khách khứa đều là người lạ với anh. Một lúc lâu anh và Claire chỉ đứng im tại chỗ, giống như vua và hoàng hậu ngự triều, bao quanh là những người tới ôm hôn Claire và nói rằng họ nhớ cô ra sao. Cánh phụ nữ thì liếc nhìn anh e thẹn, chờ được giới thiệu, nhưng trong cách cư xử của anh không có một chút nào ra vẻ tán tỉnh. Giống như lần trước, anh tỏ rõ mình đi cùng Claire và không hề có ý định ngó đông ngó tây.
Virginia tiến lại, cười tươi như hoa và ăn nói ngọt như mật. “Những lời đồn về hai bạn lan khắp cả thành phố rồi đấy”, cô ta ngân nga. “Tôi còn nghe nói hai người đang sống cùng nhau cơ! Tôi rất tự hào vì hai bạn đã gặp nhau trong bữa tiệc do mình tổ chức!”
Nụ cười của Claire trở nên cứng nhắc và Max bước tới, chạm tay vào cánh tay cô. Anh bắn cho Virginia cái nhìn chết chóc khiến nụ cười của cô ta phải mất dần và đám đông quanh họ trở nên im lặng và chờ đợi “Những kẻ ngồi lê đôi mách đôi khi cũng bị gậy ông đập lưng ông đấy”, anh nói bằng giọng khinh miệt. Anh đang rất giận và không buồn che đậy điều đó trước mặt ai hết - đặc biệt là những người đàn bà ghen tuông đã xuất thân thấp kém lại còn không biết cách cư xử.
Mặt Virginia tái xanh rồi đỏ rực lên. Cảm thấy một vụ rùm beng sắp bùng phát, Leigh lao đến khoác tay cả Max và Claire. “Có mấy người hai bạn nhất định phải gặp”, Leigh vui vẻ nói với cả hai khi dẫn họ đi. Phản ứng nhanh nhạy của cô đã hóa giải tình huống và bữa tiệc tiếp tục đà chuyện trò sôi nổi. Sau khi buộc phải giới thiệu với hai người một ai đó, Leigh bỏ đi để đảm bảo là Virginia không ngồi gần họ ở bàn ăn.
Trừ hoạt cảnh duy nhất ấy thì bữa tối khá vui. Claire phát hiện ra mình không buồn như đã tưởng. Cô đang ở bên Max và đó là điều quan trọng nhất. Khi nhớ lại mỗi lần đi dự tiệc tối thế này cô đã khổ sở thế nào hồi còn là vợ Jeff, cô tự hỏi sao lại khác nhau đến thế. Cô đã tự chứng tỏ rằng có khả năng điều khiển cuộc sống của chính mình và vì lý do nào đó mà chuyện cầm nhầm dao nĩa đã không còn có vẻ quan trọng như lúc xưa nữa.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Max vươn người sang hỏi Claire, “Cô có còn chơi tennis không? Ở câu lạc bộ chúng tôi nhớ cô lắm đấy”.
“Nhiều năm rồi tôi không chơi. Dù gì tôi cũng không giỏi mấy. Tôi không hay để tâm vào trận đấu.”
“Mải mơ mộng hả?”, Max đùa.
“Chính xác. Tâm trí em cứ đi lang thang”, Claire thừa nhận rồi cười lớn. “Tôi thì tập trung hết mức có thể nhưng cũng chẳng giỏi được”, người phụ nữ kia thú nhận với một nụ cười khúc khích. Claire không nhớ được tên cô ta nhưng thường gặp cô ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời mà gia đình Halsey là thành viên. Người phụ nữ hớp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống, nhưng nó chạm vào đĩa bánh mỳ của cô ta và đổ ụp, bắn hết rượu trong ly vào chiếc áo khoác trắng của Max.
Người phụ nữ đỏ bừng mặt. “Ôi trời ơi tôi xin lỗi. Giờ thì mọi người đã thấy sao tôi không chơi môn tennis nổi. Tôi hậu đậu quá!”, cô ta vớ lấy chiếc khăn ăn và bắt đầu thấm rượu trên áo Max.
“Chỉ là cái áo thôi mà”, anh an ủi, khuôn mặt vẫn bình thản. “Và cô đang uống rượu trắng nên không ố được đâu. Xin đừng bận tâm đến chuyện này.”
“Nhưng mà anh ướt hết rồi.”
Anh cầm tay cô ta và hôn lên đó. “Không quan trọng. Claire và tôi sẽ ghé qua nhà trên đường tới khách sạn để thay áo.”
Thái độ quá điềm tĩnh của anh trấn an người phụ nữ và bữa tối tiếp tục mà không có thêm tai nạn nào. Khi mọi người ăn xong, anh lẳng lặng xin phép Leigh và đưa Claire đi.
“Lúc nào em cũng sợ chết khiếp là mình sẽ đổ rượu vào người ai đó”, Claire khẽ nói lúc ở trong ô tô.
“Chuyện chưa bao giờ xảy ra nhưng mà lúc nào em cũng sợ thế.”
Anh bình thản kể chuyện trong lúc khẽ mỉm cười. “Anh đã từmg làm đổ rượu vào đùi một quý bà. Bộ váy của bà ấy trở nên trong suốt vì bị ướt nên kỉ niệm đó đúng là đáng nhớ. Hồi mấy đứa cháu anh còn nhỏ anh cũng bế ẵm chúng nó suốt, mà ai cũng biết bọn nhóc tì thì hoang dã như thế nào, chẳng cần biết xấu hổ hay tư cách là gì hết, cho nên so với chúng thì thà bị đố rượu còn hơn.”
Ở căn hộ của mình, Max đi vào phòng ngủ để thay đồ trong lúc Claire đứng sửa sang trước chiếc gương viền vàng ở tiền sảnh, cô tô lại son và vén một lọn tóc khỏi rơi xuống mặt. Max chỉ mất một phút đã tái xuất hiện trong chiếc áo comlê đen tuyền càng làm nổi bật vẻ đẹp trai chói sáng của mình. Claire thấy nghẹn thở khi nhìn vào anh. Trong bộ quần áo đen từ đầu đến chân trừ màu trắng tuyết của chiếc áo sơ mi bên trong, trông anh nam tính một cách khó cưỡng. Mắt anh lướt khắp người Claire trong lúc cô bỏ thỏi son vào trong chiếc xắc tay nhỏ. “Chúng mình đúng là một cặp xứng đôi”, anh nói.
Claire nhìn xuống chiếc váy đen của mình trong lúc đi ra cửa trước anh. “Vâng, đúng thế. Thành ra tai nạn ấy lại hay nhỉ.”
Max dừng tay trên nắm đấm cửa, lại nhìn Claire tán thưởng một lần nữa. Thả tay ra, anh quay lại đối mặt với cô, nâng cằm cô trên tay mình. Môi anh khẽ lướt qua môi cô. Rồi anh ngẩng đầu lên và mắt họ gặp nhau, đôi mắt lớn màu nâu sẫm của cô gặp đôi mắt xanh đang nheo lại của anh. Anh hôn cô lần nữa, bao trọn môi cô bằng áp lực nhẹ nhàng. Claire hưởng ứng và hôn lại trong khi vẫn đứng thật yên trước mặt anh. Giống như đang ôm một bông hoa mỏng manh, anh đặt cả hai bàn tay lên mặt cô, hai ngón cái gặp nhau dưới cằm và tiếp tục hôn cô thật sâu, thật chậm, thật thong thả, lưỡi họ chơi đùa cùng nhau. Hương vị của anh tràn ngập trong miệng và Claire đặt cả hai tay lên vai anh cùng với tiếng thở dài thỏa mãn.
Max lầm rầm nói gì đó không rõ, rời hai tay khỏi mặt Claire và vòng tay ôm cô sát vào mình. Với sự tự tin tuyệt đối, anh đặt bàn tay còn lại lên ngực cô, hơi ấm từ đó tỏa ra làm tăng thân nhiệt của cô bên dưới lớp váy nhung.
Claire run rẩy và một niềm ham muốn mãnh liệt bắt đầu lớn dần trong cô. Kiễng chân hết cỡ, cô ấn mình vào người anh để cảm nhận cơ thể rắn chắc cùng sức mạnh trong vòng tay đang ôm lấy mình. Môi họ quấn lấy nhau, đói khát, lưỡi anh nằm trong miệng cô. Bàn tay anh trườn vào bên trong cổ áo để ôm lấy một bên ngực trần, ngón cái chà qua đỉnh ngực nhạy cảm truyền những tia lửa vào đầu dây thần kinh của cô. Cô khẽ rên, hoàn toàn bất ngờ trước cơn lũ đam mê đang quét qua cơ thể mình. Người ưỡn cong về phía anh và cô cảm nhận được ham muốn của anh, đột nhiên cả hai đều vỡ òa trong một ham muốn mãnh liệt không tài nào kiểm soát được.
Miệng anh ngấu nghiến lấy môi cô, môi anh nóng hổi và mạnh mẽ, hai cánh tay anh ôm chặt tới mức cô không thở nổi. Mọi giác quan của cô đều quay cuồng điên dại và chìm trong những tín hiệu hoan lạc tột độ bỗng nẩy qua bật lại trên mỗi dây thần kinh. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh trong những cơ bắp ở vai anh đang căng lên dưới bàn tay tóm chặt của mình. Rõ ràng anh đã bị khuấy động vô cùng, cơ thể anh đang ấn vào cô. Xương và cơ bắp cô bắt đầu nhũn ra yếu ớt và sâu thẳm bên trong, một nhu cầu cháy bỏng, tha thiết đã bùng lên.
Cô không hề thấy trước sự khao khát điên cuồng này nơi anh, hay ở chính cô và không cách nào ngăn được nó. Cô đã không hề chuẩn bị tinh thần để đón nhận những đụng chạm mãnh liệt của anh, hay lường trước cách cơ thể cô phản ứng lại, như thể nó đang dẫn dắt chứ không phải cô đang điều khiển. Anh đưa tay xuống ôm lấy hai bên mông và ôm siết cô vào mình trong một động tác gợi tình táo bạo tới mức cô không thể ngăn nổi tiếng rên sung sướng thoát ra khỏi cổ họng. Cô yêu anh, cô muốn anh và không còn điều gì quan trọng hơn thế.
“Claire”, Max thì thào, hơi thở của anh thoát ra khỏi lồng ngực nghe khàn đục. Một bên dây váy đã tụt xuống vai phải của cô, khiến thân váy xộc xệch, giờ anh gạt nó xuống hết cho đến khi bầu ngực cô lộ ra. Anh nhìn xuống da thịt trần trụi của cô và Claire cảm thấy như ánh mắt anh đang xuyên qua người mình. Khuôn mặt anh rắn đanh lại như đang phải chịu đau đớn. Cô là một con búp bê trong tay anh, hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của anh khi uốn cong người cô trên tay và nâng lên cao. Giờ anh không còn dịu dàng nữa, miệng anh lướt trên người cô nóng bỏng, kích thích và làm cô phải kêu lên.
Bàn tay anh đang đặt dưới váy cô, trượt lên đùi, lên hông, vào giữa hai chân cô. Một tiếng kêu không lời thoát ra khỏi môi cô, nhưng đó không phải là tiếng kêu phản đối. Cô không còn phản đối được nữa rồi. Miệng anh đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa nhục dục bên trong cô. Cô cảm thấy mình bốc cháy, thực sự tan chảy vì khao khát, còn anh phát điên vì nhu cầu phải vào bên trong cô. Những ngón tay rắn rỏi của anh âu yếm, vuốt ve khắp người cô. Rồi Claire cảm thấy mép bàn cứng ở sau lưng mình, anh đang đặt cô ngồi lên trên ấy. Rốt cuộc bàn tay anh đã ở nơi ấy, chạm vào cô một cách yêu chiều nhất, vuốt ve, chà xát và thăm dò, những việc đẩy cô tiến sát tới giới hạn chịu đựng. Cô lại kêu lên, bám chặt lấy anh, cơ thể trống rỗng và nhức nhối tới mức không còn chịu thêm một phút nào được nữa và nước mắt bắt đầu hình thành trong đôi mắt nhắm chặt.
“Claire”, Max lại nói, giọng anh lúc này không còn nhận ra được. Nó rất trầm và khàn, và tên cô vừa rời khỏi môi thì anh cũng bắt đầu bị cuốn vào trong cơn say tình, anh để bản năng của mình dẫn lối tiến vào cô. Trong một giây phút như bị đóng băng cô cảm thấy da thịt trần trụi của anh thúc vào mình, rồi anh lao vào trong khiến cả người cô giật lên vì lực tác động. Cô đã không còn hiện hữu nữa, chỉ còn hơi nóng và ham muốn, cặp chân trần của cô quấn chặt quanh eo anh, hai cánh tay vòng quanh cổ anh, kêu rên và vặn vẹo cùng nhịp với cơ thể của anh. Anh bắt lấy miệng cô bằng miệng mình và hơi thở của cô ngừng lại, cô đã bị ngọn lửa hoang dã của anh cuốn đi xa. Áp lực và ham muốn đau đớn bắt đầu dâng lên trong Claire và cô không thể chịu đựng thêm nữa. Nó sắp giết cô, đập tan cô thành ngàn mảnh vụn.
“Max, ngừng lại”, cô rên lên khi tách miệng ra khỏi miệng anh. “Em không… Không chịu nổi nữa”.
Hai hàm răng anh nghiến chặt và một âm thanh gầm gừ dâng lên trong cổ họng anh, “Anh… không… thể. Không phải bây giờ, không phải bây giờ…”.
Khao khát bùng nổ và cô đã thật sự vỡ vụn, cơ thể cô run rẩy trong tay anh. Anh ôm cô và ngập sâu vào bên trong để đạt tới đỉnh của chính mình, giận mờ mắt vì điều vừa xảy ra giữa họ. Claire đang lả đi trong tay anh, cả người gục xuống và đầu cô đặt lên vai anh. Anh cũng gục đầu xuống giữa cổ và vai cô, mùi hương ngọt ngào nữ tính của cô dâng lên mũi trong lúc anh hít thở. Da cô nóng bừng và anh cảm nhận được từng cơn run rẩy của cơ thể cô, như một chiếc lá trong cơn giông bão.
Một lúc lâu sau cả hai vẫn chưa thể cử động, chưa thu đủ năng lượng để làm bất kỳ việc gì ngoài ôm chặt lấy nhau tìm nguồn trợ lực. Rồi cô bắt đầu cử động, cố tách ra khỏi anh một cách yếu ớt để kéo cổ áo lên che lấy bầu ngực trần của mình. Cô cúi gằm mặt xuống, quay đầu đi chỗ khác vì không tài nào nhìn vào anh được. Cô không thể tin mình lại cư xử như một con thú trong kỳ động đực, cứ rên rỉ và vặn vẹo trên người anh như thế, hoàn toàn mất kiểm soát và không nghĩ nổi một điều gì ra hồn trước khao khát thỏa mãn bản thân.
“Thôi!” anh thì thào ra lệnh, cuối cùng cũng chịu bước lùi lại nhưng thay vì được tự do Claire thấy mình bị nhấc bổng trong tay anh, áp sát vào ngực anh. Max nhanh nhẹn bế cô đi qua căn hộ tối thui vào phòng ngủ mà chỉ nhờ ngọn đèn nhỏ trong tiền sảnh dẫn đường. Cả khi vào phòng Max cũng không buồn bật đèn, anh đặt cô lên giường và đứng lại lột quần áo, vội vã cởi khuy áo sơ mi để lôi nó ra. Anh đã trần truồng trước cả khi cô điều khiển nổi tứ chi đang run rẩy của mình để đứng dậy khỏi giường, và đến lúc đó thì đã quá trễ. Anh cúi xuống kéo váy cô ra, để cô nằm khỏa thân trên chiếc chăn sa tanh. Chất sa tanh mát dịu so với làn đa đang nóng hầm hập của cô. Rồi anh lại ở trên cô, trong cô, và cô không còn ý thức được sự mát mẻ bên dưới mình nữa. Lần này Max chậm rãi hơn, sự thúc bách đã không còn, cơ thể di chuyển phía trên với nhịp điệu thong thả nhưng mạnh mẽ đầy khiêu khích, khiến cô lại bắt đầu chuyển động cùng anh. Cô đã không nhận ra trên đời có thứ nhục cảm mạnh mẽ như thế, nhưng anh đã hé lộ cho cô thấy một khía cạnh mới lạ trong bản chất của chính mình, tiềm năng hưởng khoái lạc của cơ thể cô. Anh tận hưởng cô ôm và hôn cô không ngừng nghỉ, mang cô đến đỉnh cực khoái, để cô nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu cho đến khi vượt quá sức chịu đựng thì anh bắt đầu lao vào cô điên dại khi tìm kiếm đỉnh mê đắm của chính mình.
Claire nằm trong vòng tay anh và Max gạt đám tóc đẫm mồ hôi khỏi mặt cô. Anh khẽ hôn lên môi, lên má và thái dương cô. “Anh đã gần như phát điên vì muốn em”, anh nói một cách mộc mạc, “Anh biết như thế này là quá nhanh và em còn chưa sẵn sàng, nhưng anh không hối tiếc. Em là của anh. Đừng có chạy trốn anh, em yêu. Hãy ở lại đây đêm nay”.
Claire đâu còn khả năng bỏ chạy nữa, sức mạnh của cô đã đi mất, chân đã hóa nước và ngay lúc này cô không thể nghĩ ra tại sao mình lại muốn chạy. Anh kéo chăn ra và đặt cô giữa các lớp drap giường, để đầu cô lên gối. Anh nằm cạnh cô, cơ thể ấm áp và rắn rỏi, một cánh tay vắt qua eo cô và sự kiệt sức xâm chiếm cả hai người. Claire thiếp ngủ ngay lập tức, cô chìm vào bóng tối êm ấm và đón chào nó. Cô không muốn nghĩ ngợi, không muốn mơ mộng. Cô chỉ muốn ngủ.
Claire thức dậy trong căn phòng tối đen và nằm nhìn đăm đăm vào trần nhà trống trải. Max vẫn ngủ bên cạnh cô, hơi thở của anh sâu và đều, cơ thể khỏe mạnh hoàn toàn thư giãn. Cho đến đêm nay cô không hề ngờ được anh lại khỏe đến thế, nhưng giờ chính cơ thể cô đang đau nhức như một bằng chứng cho sức mạnh ấy. Với tất cả vẻ thạo đời và hành xử lịch thiệp bên ngoài, anh làm tình một cách hoang dã, như thể nền văn minh còn chưa chạm tới anh. Có lẽ cái vẻ thời thượng bóng bẩy chỉ là lớp vỏ bề ngoài và người đàn ông đích thực bên trong anh chính là người đã chiếm lấy cô bằng sự khao khát nguyên sơ kia.
Và có lẽ cô cũng không phải là người như mình vẫn tưởng. Nếu anh đã hoang dã thì cô cũng vậy. Nếu anh đói khát, cô cũng đã đói khát.
Max đã yêu cầu cô ở lại, nhưng cô không biết mình có thể đối mặt với anh vào sáng mai hay không. Mọi bản năng trong cô đều muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh và riêng tư để có thể dần làm quen vởi khía cạnh mới mẻ trong con người mình. Một đời cẩn trọng cũng không giúp cô đối diện nổi với sự hoang dại này. Cô hoảng sợ khi nghĩ anh có quyền năng to lớn đến thế với mình. Cô đã không biết rằng tình yêu có thể gây nên điều này.
Di chuyển chậm rãi vì cơ thể đang phản đối, cô trượt ra khỏi giường và mò mẫm trên sàn tìm chiếc váy nhung nhàu nhĩ của mình. Cô dừng bước ở cửa phòng, nhìn lại thân hình mờ tỏ của anh trên giường, nhưng anh vẫn đang ngủ say. Nước mắt dâng lên; rời bỏ anh lúc này có được không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô thức dậy bên anh dưới ánh mặt trời, không còn bóng tối làm tấm khiên bảo vệ để anh không nhìn thấy quá nhiều điều? Cô muốn bò về bên cạnh và cuộn tròn trong lòng anh, nhưng cô vẫn quay đi.
“Trở lại đây.”
Giọng Max trầm và khàn vì giấc ngủ. Cô đứng xoay lưng lại với anh. “Tốt hơn hết là em nên đi bây giờ” Claire thì thầm.
“Không, anh sẽ không cho em đi”, cô nghe thấy tiếng sột soạt khi anh rời giường, rồi anh đã ở ngay sau và cơ thể trần truồng nóng ấm chạm vào lưng cô. Hai cánh tay anh vòng quanh eo cô và chiếc váy lại trượt xuống sàn nhà.
“Anh đã làm em sợ phải không?”, anh hỏi, miệng đặt lên cổ cô. “Có phải vì anh đã làm em đau không?”
Cô từ tốn lắc đầu phủ nhận. “Anh không làm đau em”, cô nói.
“Anh đã lao vào em như một con bò mộng, em yêu, trong khi em quá mềm mại”, môi anh chuyển đến vai cô và tìm được chỗ hõm mềm ở đó. Hơi thở nóng bỏng của anh phả qua da cô như một cái vuốt ve và cô cảm thấy ngực mình lập tức căng lên hưởng ứng. “Quá mỏng manh. Da em cứ như là lụa vậy”. Giờ thì hai bàn tay anh đã để lên ngực và đầu cô ngửa ra sau, đôi mắt cô nhắm lại khi niềm vui sướng một lần nữa dâng lên.
“Về giường đi”, anh khẽ giục. “Anh biết em không thoải mái, nhưng mọi chuyện sẽ ổn. Anh hứa. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện”. Lúc nào đó trong ngày mai anh sẽ kể cho Claire biết thực ra mình là ai, và anh mừng vì đêm nay đã đến trước. Đêm nay đã trói buộc cô với anh, cho anh một lợi thế để đối diện với cô tất nhiên cô sẽ tức giận, nhưng anh không nghĩ có việc gì mình không xử lý được.
Claire đi cùng anh, cho phép mình tin rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Một lát sau, khi đã nằm dưới anh và ngọn lửa quen thuộc lại bùng cháy bên trong cô, Claire quên mất tại sao mình lại thấy khó chịu.
Tiếng điện thoại chói tai đánh thức cô. Bên cạnh cô, Max lẩm bẩm chửi thề và ngồi đậy trên giường, với tay lấy ống nghe để chấm dứt chuỗi âm thanh khó chịu. Ánh mặt trời rực rỡ tràn ngập trong phòng và cô kéo drap giường lên tận cằm rồi lại nhắm mắt. Cô chưa cảm thấy sẵn sàng đối diện với ban mai và ước gì điện thoại đã không reo.
“Tôi chẳng thấy vui vẻ quái gì lúc mới sáng ra thế này cả”, Max gằn giọng với điện thoại trong lúc lùa tay vào mái tóc rối bù. Anh nghe thêm một lát nữa và nói. “Tôi cóc cần biết lúc này là mấy giờ, bất kể khi nào tôi dậy thì đều là sớm. Có chuyện gì?”
Mấy phút sau khi anh gác máy, Max chửi thề rồi lăn người sang nhìn vào Claire. Cô mở mắt và nhìn anh chằm chằm, sự bất an hiện rõ trên mặt.
“Anh phải đi, Dallas”, Max nói, đặt một bàn tay lên tóc cô. “Ngay sáng nay.”
Claire nuốt khan và cố nói bằng giọng bình tĩnh. “Chắc là việc khẩn cấp lắm vì hôm nay là Chủ nhật mà.”
“Ừ. Chết tiệt không đúng lúc gì cả! Hôm nay anh muốn ở bên em. Chúng ta rất cần nói chuyện với nhau về việc đã xảy ra, và còn những điều khác anh muốn nói với em nữa, nhưng giờ thì phải đợi rồi.”
“Em chờ được mà”, cô thì thầm.