Chương 12
Claire nặn ra một nụ cười cứng nhắc với nữ tiếp viên hàng không khi cô ta đến rót thêm trà cho cô. Họ sẽ hạ cánh xuống Heathrow trong vòng một tiếng nữa. Cô mừng vì chuyến bay dài và chán ngán đã đến hồi kết, nhưng lòng không khỏi hồi hộp bất kể khi nào nghĩ đến việc gặp gỡ gia đình Max. Cô đã nói chuyện trên điện thoại với mẹ anh và cảm nhận được sự ấm áp từ những lời chúc mừng của bà, nhưng cô vẫn tự hỏi làm sao mình vượt qua được thử thách gặp mặt họ thực sự. Cô đã học thuộc lòng tên của anh trai và em gái anh, cũng như tên tuổi vợ hay chồng họ và đàn con, nhưng đó mới chỉ là những cái tên đầu tiên. Trong danh sách còn có các cô dì, chú, bác, thông gia quyến thuộc, ông bà nội ngoại, ông bà trẻ cũng như con cái và vợ hoặc chồng họ. Một gia đình lớn như thế vượt ngoài kinh nghiệm bản thân cô.
Bà Alma và ông Harmon đang ngồi ngay trước mặt họ. Hôm nay là đúng một tuần trước đám cưới và bà Alma làm việc với những danh sách luôn kè kè bên mình suốt cả chuyến đi. Vợ chồng Martine và Steve cùng mấy đứa trẻ sẽ bay sang trong ba ngày nữa, tiếp theo đó là các vị khách còn lại. Rome và Sarah có tham dự cùng Missy và Jed. Sarah đã gợi ý để bọn trẻ ở nhà cùng cô trông trẻ nhưng Claire đã yêu quý chúng đặc biệt tới mức rất muốn chúng tới dự. Rốt cuộc đám cưới của cô đã đầy rẫy bọn nhóc rồi; thêm hai đứa nữa có là gì? Rome và Sarah sẽ mang theo một người bạn trẻ tên là Derek Taliferro, cậu là sinh viên đang về nghỉ hè và giành rất nhiều thời gian với nhà Matthew. Claire mới gặp Derek hai lần nhưng đã thích cậu ngay, một việc vốn không bình thường với cô. Cô thường cẩn trọng hơn nhiều với người lạ, nhưng ở Derek có một điều gì đó làm cô dễ chịu. Cậu đẹp trai khác thường với mái tóc xoăn đen và đôi mắt nâu vàng bình thản làm cô cảm động tận tâm can, trong khi đáng lẽ vẻ đẹp trai của cậu phải làm Claire cảnh giác ngay từ đầu. Nhưng cậu thanh niên cao và đầy cơ bắp này lại toát lên vẻ bình tĩnh và đĩnh đạc vô cùng, cậu cũng hết sức dịu dàng với bọn trẻ, đứa nào cũng yêu thích cậu, và bản năng Claire bảo cô tin vào cậu. Dù còn ít tuổi nhưng Derek đàn ông hơn cả những người gấp đôi số tuổi của cậu. Max và Rome đối xử với cậu ngang hàng trong khi bản thân họ cũng đâu phải người bình thường.
Claire liếc nhanh Max, tự hỏi anh có chút nghi ngại nào với đám cưới khi nó đã gần kề hay không, nhưng cô không đọc được gì từ khuôn mặt anh. Dù đã trải qua biết bao nhiêu giờ đầy đam mê trong vòng tay anh, đôi khi cô vẫn cảm thấy như anh là một người lạ, một người lạ đẹp trai và khó hiểu luôn dành cho cô ham muốn của anh, nhưng không phải là ý nghĩ. Anh luôn niềm nở, quyến rũ, chu đáo nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy như anh còn che giấu điều gì. Cô yêu anh sâu sắc nhưng vẫn phải giữ kín tình yêu đó, bởi dường như anh không muốn kiểu yêu hết mình đó từ phía cô. Anh muốn có sự bầu bạn, cơ thể cô bên dưới anh mỗi đêm, nhưng dường như anh không muốn cảm xúc của cô. Anh không đòi hỏi điều đó nên cũng không cho đi điều đó.
Claire nhận ra đó mới chính là căn nguyên thực sự cho nỗi bất an của mình. Cô có thể đối mặt với cả một đội quân họ hàng dễ dàng nếu biết chắc tình cảm của Max. Tất cả những người ấy sẽ theo dõi cô, đánh giá cô y như tình huống cô từng gặp phải hồi cưới Jeff. Làm sao cô có thể hòa hợp với một gia đình như thế, với quá nhiều thành viên và sống cách xa nhau nhưng lại gắn bó khăng khít một cách kỳ lạ? Cô chưa bao giờ dễ dàng kết bạn và dường như cả gia đình anh đều là những người nồng nhiệt và hướng ngoại. Làm sao họ hiểu được khó khăn của cô trong việc nhiệt tình chào đón mọi người? Liệu họ có nghĩ cô lạnh lùng và không thân thiện không? Hai bàn tay Claire lạnh băng và cô phải siết chặt chúng với nhau hòng làm chúng ấm lên.
Tín hiệu thắt dây an toàn đã bật sáng trên đầu họ và ngực Claire thắt lại khiến cô phải thở từng hơi ngắn và nông. Max không để ý thấy sự lo lắng của cô; anh đang mong đợi được gặp gia đình mình, sự háo hức khiến đôi mắt anh sáng như đá quý đặt trên một cái đầu tượng thần bằng vàng.
Heathrow vô cùng náo nhiệt với những đám đông đi nghỉ hè đứng chật khắp nơi. Max không ngạc nhiên một tí nào trước cảnh lộn xộn này. Anh tìm được người khuân vác chỉ bằng cách ngoắc tay và ngay khi chiếc vali cuối cùng của họ hiện ra trên băng chuyền thì một tiếng kêu vui sướng, lanh lảnh “Max! Max!” đã vượt lên các âm thanh khác.
Anh quay lại và nở nụ cười toe toét. “Vicky!”, Max giang rộng cánh tay và một cô gái cao ráo, tóc vàng lao vào lòng anh. Anh ôm và hôn cô nhiệt thành, đu đưa người cô trong tay. Rồi anh thả một tay ra để kéo Claire lại chỗ mình. “Claire, cô bé lanh chanh này là em út của anh, Victoria. Còn với những người đã quen cách hành xử bất trị của nó thì nó là Vicky. Vicky, đây là Claire Westhrook.”
“Người đã lập tức nổi danh khi chị ấy cuỗm được anh chàng Maxwell Conroy khét tiếng”, Vicky trêu rồi ôm Claire một cách thân tình. Claire khẽ mỉm cười, nghĩ rằng mình thích cô gái trẻ không kiểu cách này. Anh em họ rất giống nhau - Vicky cao và có mái tóc vàng y hệt anh, nhưng mắt cô bé màu xanh da trời và khuôn mặt thì không sắc nét bằng. Tuy nhiên cô vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Max giới thiệu cô với bà Alma và ông Harmon; rồi Victoria dẫn đường ra khỏi trạm chờ.
“Sao em lại được phân nhiệm vụ đi đón?”, Max hỏi. Cánh tay trái của anh ôm Claire trong khi Victoria vui vẻ bám lấy cánh tay phải.
“Ồ, em không phải đại biểu duy nhất”, Victoria vui sướng nói. “Mẹ đang chờ trong xe. Mẹ không muốn chen lấn trong đám đông nhưng không chờ nổi đến khi chúng ta về nhà để được gặp Claire.”
Chỗ thắt trong lồng ngực Claire vốn đã được nới lỏng đôi chút khi gặp Victoria giờ đã dâng lên đến cổ họng. Mẹ của Max? Nghe cách anh nói về mẹ, Claire biết rằng anh rất ngưỡng mộ bà và không ai nghi ngờ chuyện bà cũng ngưỡng mộ anh. Có người phụ nữ nào không thế chứ?
“Em và mẹ đi hai xe vì có nhiều hành lý quá”, Victoria giải thích khi mỉm cười với Claire và bố mẹ cô. “Mẹ khăng khăng đòi chị Claire và anh Max phải đi với bà, nên nếu hai bác không phiền thì cháu sẽ là tay lái an toàn của hai bác ạ.”
“Thật à?” Max hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tất nhiên các bác không phiền”, bà Alma nói.
Khi họ đi tới khu vực đỗ xe một người đàn ông trong bộ comlê tối màu mở sẵn cửa chiếc Jaguar bốn cánh và một người phụ nữ thon thả, ăn vận trang nhã bước ra. “Max!”, bà gọi và vẫy tay. Rồi vẻ lịch thiệp bị lãng quên khi bà lao đến để gặp anh. Max cười lớn và rời Claire cùng Victoria để chạy qua đường. Anh bế bổng người phụ nữ trong tay và ôm bà thật chặt.
“Cách thể hiện tính dè dặt của người Anh chúng em rõ quá nhỉ”, Victoria hài hước nhận xét. “Ai nấy cũng hạnh phúc khi gặp lại Max đến mức tự làm mình trông ngớ ngẩn, nhưng ai mà khước từ anh ấy được chứ?”
“Không ai cả”, Claire trả lời trong khi nhìn Max. Đây là mẹ anh ư? Người phụ nữ đáng yêu và quá trẻ với búi tóc vàng chỉ vừa mới chớm bạc màu này ư?
Trước khi cô kịp trấn tĩnh lại và điều chỉnh hình ảnh kỳ vọng của mình từ một quý bà nghiêm trang tóc xám sang người phụ nữ sang trọng trong thực tế thì Max đã đi về phía cô, một tay quàng quanh mẹ. “Mẹ, vợ tương lai của con, Claire Westbrook. Em yêu, đây là mẹ anh, Phu nhân Alicia Conroy, nữ bá tước quả phụ Hayden-Prescott.”
Phu nhân? Nữ bá tước?
Claire chết lặng. Bằng cách nào đó cô nặn ra được một nụ cười và lẩm bẩm lời chào lễ phép. Những lời chào hỏi nhiệt thành ở xung quanh vẫn tiếp tục khi bà Alma chào Phu nhân Alicia, hai người đã có nhiều cuộc điện thoại đường dài với nhau. Mẹ của Max tươi tắn và duyên dáng và có vẻ thực sự vui mừng với cuộc hôn nhân này. Phải mất mấy phút thì tất cả hành lý của họ mới được chất lên xe và mọi người đều được sắp chỗ đâu vào đấy, ông bà Harmon và Alma đi chiếc Mercedes xanh của Victoria, Max và Claire đi cùng Phu nhân Alicia vào xe Jaguar do tài xế Sutton lái.
“Mọi người đã bắt đầu đến chưa ạ?”, Max hỏi và mỉm cười với Phu nhân
Alicia, một nụ cười đáp lại sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh của bà.
“Chưa. Chúng ta sẽ có một vài ngày tương đối yên ổn mặc dù tất nhiên những người ở gần sẽ tạt qua dùng trà. Con còn mong gì được nữa?”
“Con đã hy vọng, nhưng đúng là còn mong gì nữa. Liệu con có chiếm lại được Claire ít phút nào trong tuần sắp tới không?”
“Khả năng thấp lắm con ạ”, Phu nhân nói chắc nịch dù nét vui vẻ vẫn còn. “Còn quá nhiều việc phải làm. Trong gia đình ta từ hồi chiến tranh kết thúc đến giờ đâu có sự kiện nào vui thế này - thậm chí cả bà cố Eleanor cũng tham dự, mà con biết bà hiếm khi ra ngoài thế nào rồi đấy.”
“Con rất hân hạnh, nhưng con biết bà đâu có đi chu du vì mình.”
“Tất nhiên là không rồi, ai mà chẳng biết con. Họ quan tâm đến Claire cơ.”
Claire không muốn mọi người quan tâm đến mình; cô ghét trở thành đối tượng của sự tò mò. Cô sẽ trở nên kỳ quặc và kiệm lời, ngại phải làm bất kỳ việc gì vì sợ mắc sai lầm. Max đã làm gì với cô thế này? Tưởng tượng ra chuyện đối mặt với cả một gia đình đông đúc đã khó khăn rồi; tại sao anh không kể với cô rằng mình là thành viên của giới quý tộc Anh? Đáng lẽ cô phải đoán được. Một người Anh bình thường có thể mang vẻ kiêu ngạo và lịch lãm hòa trộn như thế được không? Cách nhấn giọng của anh, vẻ phức tạp vô tâm của anh, cách cư xử hơi trịnh trọng của anh, tất cả đều ám chỉ một xuất thân vượt xa tầng lớp bình thường.
“Em hơi yên lặng đấy, em yêu”, Max nói, vươn ra cầm một bàn tay cô và cau mày khi thấy nó lạnh toát. Rốt cuộc bây giờ đang là giữa hè và là một ngày ấm áp khác thường ở London. “Em bị say máy bay à?”
“Em cảm thấy hơi… Mất phương hướng”, cô lặng lẽ trả lời.
“Chẳng trách”, Phu nhân Alicia nói. “Lúc nào mẹ cũng cần phải ngủ một giấc sau chuyến đi, mà mẹ còn chưa từng đi xa đến tận nước Mỹ. Đừng lo, con yêu, hôm nay sẽ không có ai đến thăm con đâu, mà cho dù có thì mẹ cũng mời về.”
Phu nhân Alicia rất nồng hậu và thân thiện, chẳng bao lâu cô nhận ra Max đã thừa hưởng tính khôi hài châm biếm từ bà. Nghĩ kỹ hơn thì thấy bà có thể ở độ tuổi lục tuần, thế nhưng bà lại rất trẻ trung so với tuổi ấy. Nước da bà căng mịn và gần như không có nếp nhăn, trừ những nếp do cười nhiều để lại ở khóe mắt bà, mái tóc của bà vẫn dày dặn dù đã nhạt màu. Bà yêu thích cuộc sống và gia đình mình. Tình yêu rành rành trong đôi mắt khi bà nhìn vào Max.
Claire lắng nghe hai mẹ con nói chuyện, trả lời mỗi khi được hỏi nhưng phần lớn thời gian cô im lặng, tự hỏi mình còn phải đón chờ điều gì nữa.
Dinh thự của gia đình ở cách London hai giờ đi xe nhưng cuối cùng chiếc Jaguar cũng chậm lại và rẽ trái đi qua một cánh cổng có nhà chòi mái lá canh phía ngoài. Victoria và bố mẹ Claire đi sát phía sau trong chiếc Mercedes.
“Chúng ta gần về tới nhà rồi”, Max nói. “Giờ em đã có thể trông thấy những ống khói. Nhân tiện, mẹ ơi, mẹ cho chúng con ở đâu?”
“Claire và bố mẹ cô bé sẽ ở với mẹ ở Prescott House”, phu nhân Alicia điềm nhiên trả lời, “Con ở phòng cũ của mình ở Hayden Hill”.
Max không thích thế. Đôi mắt anh nheo lại và tối sầm thành một màu xanh lục nhưng anh giữ mồm giữ miệng. Claire rất biết ơn vì anh đã không đòi ở chung phòng với cô, mặc dù tính anh ưa sở hữu và ngạo mạn đến mức đó thật. Anh khẽ siết nhẹ tay cô, và cô nhận ra anh đã cảm nhận được ý nghĩ của mình.
Rồi họ rẽ ở khúc cua và Hayden Hill hiện lên trong tầm mắt. Đó không phải là một tòa lâu đài mà là một dinh thự to lớn, cổ xưa với những chiếc ống khói chọc lên trời như lính gác, những viên gạch vàng đã ố màu thời gian thành một màu vàng đục. Bãi cỏ được cắt tỉa không chê vào đâu được, hàng rào tạo kiểu và các khóm hồng được chăm sóc tuyệt hảo. Đây là nơi Max đã lớn lên và Claire cảm thấy cả một biển ngăn cách gìữa hai người.
Họ lái xe qua Hayden Hill xuống một con đường nhỏ lát gạch.
“Nhà mẹ ngay ở dưới này”, Phu nhân Alicia giải thích. “Đó là ngôi nhà truyền thống dành cho các quả phụ và mẹ đã quyết định tôn trọng truyền thống khi Clayton kết hôn.”
“Đó là chưa kể đến việc thoát khỏi những trận tranh cãi ỏm tỏi của vợ chồng
Clayton - Edie hồi mới cưới nhau”, Max nói thêm, mí mắt sụp xuống.
Phu nhân Alicia mỉm cười với Claire. “Con trai cả của mẹ hoàn toàn mang tâm thế của một vị bá tước khi cưới Edie”, bà bình tĩnh giải thích. “Phải mất gần một năm Edie mới dạy cho nó biết những điều đúng đắn tốt cho hôn nhân hơn.”
Prescott House chỉ to bằng nửa Hayden Hill mặc dù được xây cùng một kiểu và cùng một loại gạch vàng, nhưng Claire nhanh chóng phát hiện ra rằng nó có tới mười tám phòng. Cả Hayden Hill và ngôi nhà quả phụ đều được xây dựng vào cuối những năm 1700, sau khi dinh thự chính bị hỏa hoạn nhưng cả hai đều đã được hiện đại hóa theo thời gian. Bởi vậy không giống như rất nhiều ngôi nhà cổ khác, Hayden Hill và Prescott House đều được chạy đường điện nước ngầm trong khi hệ thống cách nhiệt và sưởi hiện đại khiến những chiếc lò sưởi lớn chỉ còn được dùng để trang trí chứ không phải để sưởi ấm thực sự. Thậm chí trong phòng ngủ của Claire cũng có lò sưởi và cuối cùng khi được ở một mình, cô đã đưa nhẹ bàn tay một cách mơ màng lên lớp gỗ bóng ở mặt lò. Đó là một căn phòng xinh đẹp với rèm cửa ren màu trắng hợp với bộ drap giường. Chiếc thảm màu hoa hồng phủ trên sàn nhà bằng gỗ. Đồ đạc trong phòng đều làm bằng gỗ hồng sắc, chiếc giường bốn chân to lớn cao tới mức cô phải trèo lên bậc thang mới bò lên trên nó được. Thông với phòng ngủ là phòng tắm riêng và tủ quần áo.
Làm sao Max lại không nói trước về tất cả những chuyện này? Đây đâu phải chi tiết vặt vãnh nào đó. Cô đã phải lo lắng biết bao để sống cho xứng với nhà Halsey, giờ cô lại phải lòng một người đàn ông khiến cho gia đình Halsey giống như những kẻ giàu mới nổi vậy.
Claire tắm qua loa vì không chịu nổi cảm giác bụi bẩn sau khi đi đường dài lâu hơn nữa. Một chiếc áo choàng dày dặn và êm ái được treo trên móc đằng sau cửa, Claire quấn nó quanh mình còn hơn phải thử lôi áo choàng ra khỏi đống vali của cô. Rời phòng tắm, cô đứng sững lại khi thấy Max đang nằm ườn trên ghế đọc sách. Anh nhìn lên, đôi mắt lại ánh lên vẻ chăm chú đó khi nhìn thấy gương mặt sáng sủa và thân hình ấm áp, ẩm ướt của cô quấn trong chiếc áo choàng.
“Đôi lúc mẹ anh có khiếu hài hước thật là bảo thủ”, anh nói và đưa tay ra cho cô. “Lại đây em, để anh ôm em một lúc trước khi bị đuổi về Hayden Hill.”
Claire đặt tay vào tay Max và thấy mình được kéo ngồi xuống đùi anh. Cô thở dài và dựa đầu lên vai anh, cảm nhận cánh tay anh ôm quanh cô với sức lực mạnh mẽ.
“Em im lặng suốt từ lúc mình rời New York”, Max lẩm bẩm. “Có chuyện gì không hay chỉ là say máy bay thôi?”
Trong lúc anh ôm cô thì không có gì sai cả, nhưng cô không thể dành cả đời trong vòng tay anh được “Không có gì đâu.”
Anh trượt một bàn tay vào trong áo choàng và ôm một bên ngực cô, mát xa da thịt cô bằng những ngón tay dịu dàng. “Anh để cho em ngủ một lát nhé? Bố mẹ em đã về phòng rồi. Điện thoại thì reo không ngừng nhưng mẹ anh đã chặn hết mọi người.”
Claire tóm hai vai anh. “Xin anh đừng đi, Max. Ôm em thêm một lúc nữa.” “Được rồi”, giọng anh rất khẽ. Anh nâng khuôn mặt cô lên, từ tốn hôn cô, lưỡi anh đẩy vào miệng cô, và bàn tay anh không còn dịu dàng nữa. “Tuần này sẽ dài như bất tận đây”, anh nói, di chuyển môi xuống cổ họng cô. “Một buổi chiều nào đó anh có thể sẽ bắt cóc em và đưa tới một nơi chỉ có chúng ta bên nhau.”
Giá như anh bắt cóc và mang cô đi luôn bây giờ. Giá như đám cưới này đã xong xuôi để họ có thể trở về Dallas.
Mọi chuyện chỉ trở nên càng tồi tệ hơn. Đôi lúc cô thấy như không còn một phút giây nào cho mình, và mỗi ngày cô lại càng phải gặp nhiều người hơn. Đám cưới của Max là cái cớ để mọi người tiệc tùng hằng đêm khi các hình thức ăn mừng ngày càng leo thang. Bà Alma như cá gặp nước còn ông Harmon thì hoàn toàn thoải mái với cuộc sống của một quý ông ở vùng thôn quê nước Anh. Rồi vợ chồng Martine và Steve mang bọn trẻ đến và họ được hoan nghênh nhiệt liệt. Martine hòa nhập với ba chị em của Max - Emma, Patricia và Victoria - như lửa gần rơm và Prescott House luôn đầy ắp tiếng nói cười của họ.
Claire phải tham dự các bữa trưa, bữa trà chiều và vô vàn cuộc viếng thăm xen lẫn các cuộc hẹn với thợ chụp ảnh, nhà cung cấp thực phẩm và người cung cấp hoa. Các bộ váy áo đã được là ủi sẵn sàng, cửa hàng giặt là cũng đã mang đến các bộ tuxedo. Điều làm Claire ngạc nhiên nhất là không có ai phải thuê một bộ tuxedo nào cả. Mọi người ở đây sống một cuộc đời thanh lịch, chau chuốt, thích hợp với nhịp sống được tổ chức tốt và coi nhẹ các đặc ân.
Claire không có thời gian nào gặp riêng Max nhưng làm quen với xuất thân của hôn phu đã cho cô thấy nhiều điều về anh hơn trước kia. Anh được sinh ra trong vương giả và không thấy điều gì bất thường với cuộc sống của mình, cho dù anh là người khác biệt trong gia đình. Anh vẫn là một người nhà Conroy ở Hayden-Prescott. Lãnh địa của nhà họ khá giàu có và gia đình anh không phải mở cửa bất động sản thành điểm du lịch để sống. Tài sản thừa kế của Max khiến tự thân anh đã là người giàu; chỉ vì trí tuệ mẫn tiệp và tham vọng mà anh mới chuyển đến Canada rồi đến Mỹ để nhận những thách thức trong các cuộc chiến nơi thương trường ở cấp cao nhất. Dòng máu quý tộc từ nhiều thế kỷ đang chảy trong huyết mạch của anh.
Claire không có chỗ trong thế giới của anh. Một người đàn ông ở địa vị của Max sẽ cần một người vợ biết giao tiếp thoải mái và Claire biết mình luôn thích một cuộc sống riêng tư hơn. Cô đã phải ép mình hết mức cho hợp với nhà Halsey và đã thất bại. Làm sao cô có thể vươn tới những chuẩn mực của dòng họ Conroy ở Hayden-Prescott? Họ là lớp người cao quý còn cô chỉ là một cô trợ lý ở Houston, bang Texas.
Các cuộc ăn mừng diễn ra quanh cô bắt đầu có cảm giác không thật và giống với buổi trình diễn, cô trải qua các sự kiện, làm như người ta bảo và đi đến nơi được chỉ đến, trong lúc lòng cô ngày càng chắc chắn rằng tất cả là một sai lầm. Max sẽ sớm nhận ra cô không hợp với mình và sẽ sớm sốt ruột. Cô biết rõ tất cả các giai đoạn bởi đã trải qua chúng một lần. Đầu tiên anh sẽ sốt ruột vì cô không đáp ứng được các kỳ vọng; rồi đến sự thờ ơ khi mọi chuyện không thành vấn đề nữa. Và cuối cùng anh sẽ thương hại cô. Cô không nghĩ sẽ chịu nổi việc anh thương hại mình. Bị ngăn cách khỏi anh mà thậm chí không có ham muốn của anh làm vật đảm bảo, Claire ngày càng rút lui vào vỏ bọc của mình như mọi khi để bảo vệ bản thân. Cuộc hôn nhân của họ sẽ không có được nền móng chắc chắn cho dù có bắt đầu từ những điều kiện tốt nhất đi nữa, bởi nó chỉ được kết nối bằng một tình cảm đơn phương. Lý do Max cầu hôn cô không rõ ràng. Có lẽ anh nghĩ cô sẽ là người thích hợp; có lẽ anh đã sẵn sàng để bắt đầu xây dựng gia đình riêng. Nhưng anh đã không cầu hôn vì tình yêu. Cho dù trong những lần họ ân ái, khi niềm đam mê bốc cháy ngùn ngụt giữa họ và trong những lần cô cảm thấy như mình sẽ vỡ vụn trong tay anh, anh cũng chưa bao giờ nói điều gì về tình yêu cả.
Cô cần phải dừng mọi chuyện trước khi quá muộn. Khi nghĩ về điều phải làm, về vụ bê bối nó sẽ gây ra, Claire lạnh cả người, nhưng cô không tìm được con đường nào khác. Cuộc hôn nhân này đơn giản là không thể được, và nếu một ngày nào đó Max khinh bỉ cô vì không thể đáp ứng những điều anh muốn, những gì anh trông đợi và những thứ anh đáng được hưởng thì cô sẽ bị hủy hoại.
Claire đi tới kết luận ấy một ngày trước đám cưới nhưng cô không có cơ hội nói chuyện với anh. Họ luôn bị gia đình hai họ bao quanh và hai vợ chồng Rome-Sarah đã đến để góp mặt với đám đông ấy. Buổi tổng duyệt đám cưới diễn ra trơn tru. Mọi người đều cao hứng, nói cười và đùa giỡn với nhau, ngôi nhà thờ bằng đá to lớn vang vọng niềm vui của họ. Claire nhìn tất cả bằng cặp mắt tối đi vì đau khổ, tự hỏi họ sẽ nghĩ gì về cô khi biết đám cưới đã bị hủy.
Lạy Chúa, cô không thể cứ thế bỏ mặc anh bên bệ thờ. Lòng kiêu hãnh của anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì điều đó cô không thể sống được nếu bị anh căm ghét. Quyết tâm nói chuyện với Max, Claire len lỏi qua đám đông và giật tay áo anh. “Anh Max?”
Anh mỉm cười với cô. “Sao em?”, một trong các anh em họ lại lôi kéo anh và cô mất sự chú ý của Max. Móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay trong lúc đứng cạnh anh, cố mỉm cười và cư xử như bình thường nhưng trong khi lòng đầy náo loạn, như là cô có thể vỡ vụn ra chỉ với một cử động nhẹ nhất.
“Max, chuyện này quan trọng!”, cô tuyệt vọng nói. “Em phải nói chuyện với anh!”
Max lại nhìn xuống cô và lần này anh thấy gương mặt xanh xao, căng thẳng, từng đường nét trên người cô đều toát ra vẻ lo lắng. Anh cầm tay cô, giữ chặt ngón tay cô trên cánh tay mình. “Sao thế em? Có chuyện gì à?”
“Chuyện riêng. Chúng mình đi đâu đó nói chuyện được không?”. Đôi mắt cô cầu xin anh và anh lập tức vòng tay quanh cô như để che chắn cô khỏi buồn khổ.
“Tất nhiên rồi”, anh nói, quay sang để đi cùng cô ra cửa.
“Ồ không, đôi uyên ương kia”, ai đó kêu to. “Hai người không thể chuồn đi trong đêm trước ngày cưới được!”
Max nhìn qua vai mình. “Đừng có lố bịch thế”, anh nói trong lúc đẩy Claire ra cửa. “Tất nhiên là tôi có thể.”
Anh dẫn cô ra ngoài buổi tối nước Anh mát lạnh, và bóng tối phủ xuống khi họ đi bộ trên con đường dẫn về Prescott House, bỏ lại đằng sau nhà thờ đèn đuốc sáng rực. Bước chân của họ lạo xạo trên lớp sỏi xốp và Max kéo cô lại gần để hai cánh tay trần của cô khỏi lạnh. “Có chuyện gì thế em?”, anh khẽ hỏi.
Claire dừng bước và nhắm mắt lại, cầu xin nguồn sức mạnh để vượt qua chuyện này. “Đây là một sai lầm”, cô nghẹn ngào nói.
“Cái gì sai?”
Giá như anh đừng có vẻ nhẫn nại như thế! Nước mắt đã làm mờ mắt Claire khi cô nhìn vào anh trong bóng tối. “Chuyện này”, cô nói, vung tay về phía ngôi nhà thờ đằng sau họ. “Tất cả chuyện này. Anh, em, đám cưới này. Em không thể tiếp tục.”
Max hít một hơi thật sâu và cơ thể căng cứng. Tại sao đây lại là sai lầm? Anh tưởng mọi chuyện đều ổn cả. Gia đình anh quý em, và em cũng cho cảm giác là mình yêu quý họ.”
“Em có”, nước mắt đã làm giọng trở nên nghèn nghẹt và cô tự hỏi mình còn chịu được bao lâu nữa trước khi khóc nức nở. “Nhưng anh không thấy là chúng ta không xứng đôi với nhau đến mức nào sao? Ngay từ lần đầu mình đi chơi em đã nói rằng em không thuộc đẳng cấp của anh, nhưng lúc đó em đâu biết mình đúng đến thế! Em không hợp với nơi này! Em không thể là người nào tốt hơn và sẽ không bao giờ trở thành người vợ quý tộc mà anh cần. Những… Kỳ vọng của anh quá cao”, cô nghẹn lời và không thể nói thêm điều gì, nhưng có lẽ thế lại tốt hơn. Cô lẳng lặng tháo chiếc nhẫn ngọc trai và kim cương, đưa cho anh. Anh không cầm lấy mà chỉ nhìn xuống nó trong lúc cô giơ nó ra bằng một bàn tay run rẩy.
Claire không ngăn được dòng nước mắt nữa. Tóm lấy tay anh cô đặt chiếc nhẫn vào trong đó và gập các ngón tay quanh nó. “Thế này là tốt nhất”, cô khóc và lùi xa anh. “Em yêu anh quá nhiều và không thể làm anh thất vọng trong tương lai.”
Claire lao xuống con đường tối, mờ mắt vì nước mắt tới mức không thấy được mình đang đi đâu, nhưng cô biết Prescott House đang ở cuối đường và dần dần cô sẽ tới được đó. Nỗi đau khổ làm cô nghẹn thở, cô không nghe thấy tiếng bước chạy phía sau mình. Một bàn tay cứng rắn tóm lấy cô, giật người cô quay lại làm cô phải thét lên. Cô thoáng nhìn thấy khuôn mặt đanh lại vì giận dữ của Max trước khi anh quăng người cô lên vai và bắt đầu đi lên con dốc.
“Max… chờ đã!”, cô hổn hển, ngạc nhiên đến quên cả khóc. “Anh không thể… Anh đang làm gì đấy?”
“Mang người phụ nữ của mình đi”, anh quát, cặp chân dài rút ngắn khoảng cách trong lúc anh rảo bước về phía nhà thờ.
Mọi người đang tụ tập ở trước cửa nhà thờ để tán gẫu trước khi về Hayden Hill ăn bữa tiệc sau tổng duyệt. Khi Max bước vào tầm nhìn tất cả sững sờ mất một phút và Claire phải vùi mặt vào lưng anh.
“Anh sẽ nói thế này”, anh trai Clayton của anh dài giọng. “Chẳng lẽ đợi đến mai không được à?”
“Không được”, Max đáp, thậm chí không buồn nhìn lại, “Em sẽ lấy xe anh”.
“Hiểu rồi”, Clayton nói khi nhìn theo Max mở cửa chiếc Mercedes và đặt Claire vào trong. Claire úp mặt vào hai bàn tay, khổ sở vì hổ thẹn chỉ là một phần rất nhỏ trong cảnh ngộ của cô.
Rome Matthews cười toe toét khi nghĩ đến lần chính anh cũng lôi người phụ nữ của mình ra khỏi một bữa tiệc.
Đứng trên bậc thềm, sang trọng trong bộ quần áo màu kem và vòng ngọc trai, Phu nhân Alicia nhìn con trai bà lái xe đưa cô dâu tương lai của mình đi. Bà lẩm bẩm. “Có nên chờ hai đứa không nhỉ? Không, tất nhiên là không rồi. Chúng ta sẽ ăn tiệc mà không cần bọn chúng”, bà quyết định.
Max lái xe rất lâu, cơn giận dữ tỏa ra từ người anh như một ngọn lửa có thật. Claire ngồi lặng im, đôi mắt nhức nhối, tự hỏi anh định đưa cô đến một nơi nào thật hay chỉ đơn giản đang lái xe đi lung tung, nhưng cô không dám hỏi thẳng anh. Cô có được câu trả lời của mình khi anh lái xe vào sân của một nhà trọ nhỏ.
“Chúng ta làm gì ở đây?” Claire ngạc nhiên hỏi khi Max ra khỏi xe và kéo cả cô theo. Anh thô bạo đeo lại chiếc nhẫn ngọc trai vào tay cô.
Anh không trả lời mà kéo cô vào trong quán trọ. Đó là một nơi nhỏ bé và mộc mạc, đúng kiểu nhà trọ vẫn có mặt trên các con đường ở Anh từ nhiều thế kỷ qua. Tầng một của quán là quầy rượu, tầng hai có các phòng ngủ. Max ký giấy nhận phòng, trả tiền cho chủ nhà và lôi Claire đi cùng anh lên một cái cầu thang hẹp trong lúc chủ nhà nhìn họ hơi tò mò. Dừng trước một cánh cửa, Max mở khóa và kéo Claire vào trong rồi quay lại khóa trái cửa.
“Giờ thì chúng ta nói chuyện”, anh gằn từng tiếng vì tức giận. “Trước hết, em đang đánh giá mình dựa trên những tiêu chuẩn và kỳ vọng của chính em. Không có ai mong đợi hay muốn em là một người khác không phải bản thân mình cả. Anh đâu có muốn em hoàn hảo. Nếu thế thì chính anh sẽ phải cố gắng cật lực để cho xứng với em, bởi vì anh không hoàn hảo. Anh không muốn một con búp bê sứ không bao gìờ phạm sai lầm… Anh muốn em. Còn cái ý nghĩ vớ vẩn về chuyện anh xứng đáng với một người vợ quý tộc thì…”, Max ngừng lời, hai nắm đấm của anh siết lại trong lúc giận dữ. Claire thấy mình đang lùi dần về cuối phòng, đôi mắt cô mở lớn khi nhìn vào anh. Cô không thể tin được sự tức giận của anh. Đôi mắt anh sáng rực như tia laze đang chiếu thẳng vào cô.
Anh bắt đầu cởi khuy áo sơ mi bằng những động tác thô bạo. “Anh là một người đàn ông, không phải một tước hiệu, mà cái tước hiệu chết tiệt kia cũng chẳng phải của anh. Anh trai anh mới là bá tước, và tạ ơn Chúa anh ấy rất khỏe mạnh, đã sinh được hai đứa con trai để thừa kế rồi mới đến lượt anh. Anh không muốn có tước hiệu. Giờ anh đã là công dân Mỹ. Anh có một công việc với nhiều trách nhiệm chết tiệt buộc anh phải chăm lo hơn cả một lãnh địa rất nhiều, và anh có một gia đình để yêu thương. Anh cũng có một người phụ nữ để yêu thương, và anh thà bị đày xuống địa ngục chết tiệt còn hơn để em bỏ anh ngay lúc này”. Anh lôi tuột áo sơ mi ra và nhảy sang một bên rồi mở khóa thắt lưng và kéo phéc-mơ-tuy xuống.
“Em không muốn cưới cũng được”, anh nói trong lúc cởi hết quần áo. Claire đứng nhìn anh chằm chằm, mồm miệng khô đắng. “Chúng ta cứ thế sống cùng nhau thôi, nhưng đừng bao gìờ nghĩ là chúng ta sẽ không chung sống, dù có hay là không có đám cưới. Em là người phụ nữ duy nhất trên đời có thể khiến anh phát điên tới mức mất kiểm soát, và em là người phụ nữ duy nhất trên đời anh yêu tới mức đau đớn. Anh đã suýt phá hỏng mọi chuyện ngay từ đầu khi không hoàn toàn trung thực, và em không chịu tin anh nữa. Em sẽ không tin anh thêm lần nữa, đúng không? Chết tiệt thật, bởi vì anh sẽ không để em đi. Thế đã rõ chưa?”
Claire nuốt khan và nhìn anh. Anh đẹp trai đến mức cô thấy đau đớn. “Anh có biết mình vừa nói bao nhiêu từ “chết tiệt” không?” cô thì thầm.
“Thế thì có cái chết tiệt gì khác chứ?” anh hỏi, bước ngang qua phòng để tóm lấy cô và ném lên giường. Người Claire nẩy lên và cô phải tóm lấy chăn để không rơi ra khỏi giường.
“Trước đây anh chưa từng nói với em là anh yêu em”, giọng cô nghe rất lạ, quá cao và lại quá cụt lủn.
Anh lườm cô, vươn tay ra đằng sau người cô để tìm móc khóa trên váy.
“Đó có phải là một tội lỗi không thể tha thứ được không? Em cũng có bao giờ nói yêu anh đâu, mãi đến lúc buột mồm nói ra ngay trước khi em bảo không thể cưới anh. Em nghĩ anh sẽ cảm thấy thế nào với việc đó? Suốt nhiều tuần nay anh đã cố gắng làm em lại tin tưởng mình, luôn băn khoăn có bao giờ em yêu anh không, thế mà em lại ném những lời đó vào anh theo cách đó.”
Max kéo váy Claire ra và cô đặt hai tay lên ngực anh, tim cô đang đập mạnh tới mức không nghĩ được gì.
“Max, chờ đã. Sao chúng ta lại ở đây?”
“Rõ ràng thế còn gì? Anh đang tận hưởng đêm tân hôn của mình, cho dù em có quyết định hủy đám cưới đi nữa. Anh yêu em và anh nhắc lại, anh sẽ không để em đi.”
“Tất cả mọi người sẽ nghĩ sao?”
“Anh không quan tâm”, anh ngừng lời và nhìn xuống cô với đôi mắt rực lửa. “Anh yêu em. Đối với anh em quan trọng hơn bất kỳ người nào khác trên đời này, và anh sẵn sàng đi trên than hồng để có được em.”
Cuối cùng anh đã lột được hết quần áo của Claire và ánh mắt anh lang thang trên thân hình thon thả của cô. Lúc trước anh đã tỏ ra thô bạo, nhưng những đụng chạm của anh lúc này lại rất đỗi dịu dàng như một cơn gió nhẹ thổi qua. Claire chấp nhận anh, cơ thể cong lên thỏa mãn và hai bàn tay cô bám chặt vào anh. Cô yêu anh nhiều tới mức cảm thấy mình sắp nổ tung vì tình yêu ấy và mắt cô chan chứa tình cảm khi anh gồng người phía trên cô.
“Hãy làm lại một lần nữa nhé”, Max thì thầm. “Anh yêu em, Claire Westbrook, với mọi điều thuộc về em. Em dịu dàng và đầy tình yêu thương, và trong mắt em là những giấc mơ mà anh muốn cùng chia sẻ. Em lấy anh nhé?”
Claire không thể tin mình có thể bay bổng đến thế. Với hai cánh tay khóa chặt quanh cổ anh, cô vươn người hết cỡ để đặt môi lên môi anh, Claire nhìn vào đôi mắt màu đại dương xanh thẳm kia và nói, “Vâng”.
Claire bước dọc lối đi trong nhà thờ rộng lớn, cổ điển trong bộ váy satin màu kem sột soạt và tấm voan thả xuống sau lưng cô. Cánh tay bố cô vững vàng bên dưới bàn tay cô. Những khuôn mặt thân quen và yêu dấu quay sang nhìn trong lúc cô đi tới: Rất nhiều khuôn mặt cô mới gặp tuần vừa rồi hấp háy mắt với cô; Sarah Matthews trắng trẻo và bình yên với hai đứa con bên cạnh; Derek
Taliferro với đôi mắt màu vàng khôn ngoan trước tuổi đang mỉm cười khi cậu nhìn cô. Bà Alma, vừa khóc vừa cười mà trông vẫn đáng yêu như thường. Phu nhân Alicia sáng bừng vì tự hào. Đang chờ đợi cô bên bệ thờ là chị Martine và các em gái của Max, cả bốn mái đầu vàng óng theo nhiều sắc độ khác nhau. Rome Matthews đứng bên cạnh Max, đôi mắt đen của anh tìm kiếm vợ mình ở dưới hàng ghế khán giả và một thông điệp ngầm được truyền đi giữa họ. Clayton cũng đứng ở đó cùng với hai người anh em họ của Max.
Và cả Max nữa. Cao lớn và đẹp trai khó tin, và cũng đáng yêu đến mức chỉ nhìn anh thôi cũng làm cô nhói tim. Hình ảnh của anh mờ đi vì tấm voan cô đang che mặt, nhưng anh đang nhìn cô và trong mắt là ánh sáng lấp lánh của mặt nước, giống như một đại dương.
Bố cô trao bàn tay cô cho Max khi anh tiến đến bên cạnh. Viên ngọc trai trên bàn tay Claire lóng lanh trong ánh sáng vàng từ vô vàn ngọn nến đang tỏa sáng khắp nhà thờ.
Max ấm áp nắm chặt tay Claire và cô nhìn lên anh. Đôi mắt anh kiên định. Đôi mắt cô là hai chiếc hố tối bí ẩn, nhưng giữa họ không còn bí mật nào nữa. Quay về phía bệ thờ, họ bắt đầu đọc lời thề hôn nhân của mình.
HẾT