← Quay lại trang sách

Chương 11

Claire cảm thấy như tim mình vừa ngừng đập. Mọi ý nghĩ trong đầu cô đều dừng lại chờ đợi giây phút thời gian lại tiếp tục trôi. Cô không thở được, không nói nên lời, không cử động được. Rồi trái tim cô tiếp tục chức năng của nó với một cú nẩy khẽ, giải thoát cô khỏi tình trạng tê liệt tạm thời.

“Cưới ư?” cô khẽ hỏi.

“Mẹ anh sẽ mừng phát điên nếu em chịu lấy anh”, Max nói, dùng ngón tay anh dò theo đường môi dưới của cô. “Bà gần như bỏ cuộc với anh rồi, em biết không. Hãy lấy và có con với anh. Anh rất muốn điều đó. Khi nhìn thấy em ôm Jed tối nay, anh đã nghĩ em thật hoàn hảo khi bế con trên tay, và anh muốn đó là con của mình.”

Lời cầu hôn của anh không nhắc nhở gì tới tình yêu, nhưng Claire thấy không cần thiết. Cô có thể chấp nhận thực tế là anh không yêu cô. Cô sẵn sàng nhận bất cứ điều gì anh cho, sẽ làm mọi việc để có thể khiến anh hạnh phúc với lựa chọn của mình. Đáng lẽ ra cô phải kiêu hãnh hơn và chỉ chấp nhận tình yêu, nhưng lòng kiêu hãnh không đem lại gì cho cô ngoài một cái giường lạnh lẽo và một cuộc đời trống trải. Hạnh phúc mãi mãi về sau chỉ có trong chuyện cố tích mà thôi.

“Được rồi”, cô thì thầm.

Hai vai Max thả lỏng thật khẽ và anh lùi ra khỏi người cô để nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào sát mình. Bàn tay còn lại lơ đãng vuốt ve bờ vai mượt mà của Claire và khuôn mặt đăm chiêu. “Thế có nghĩa là em đã tha thứ cho anh?”

Claire ước gì anh đã không hỏi điều đó; câu hỏi chạm tới một vết thương còn chưa lành, nhắc cô nhớ đến nỗi đau vẫn còn vương vấn. Cô không muốn nghĩ tới quá khứ, không phải là lúc này khi vừa mới chấp nhận bước thêm một bước vào tương lai. Bước đi khiến cô sợ hãi vì tầm quan trọng của nó. Nếu Max chỉ là một người đàn ông bình thường có lẽ cô sẽ không cảm thấy bất an đến thế, nhưng anh nổi trội trên mọi phương diện và lòng cô đầy những hoài nghi về chuyện mình sẽ không bao giờ có thể làm hài lòng anh.

“Có vẻ như em phải tha thứ thôi, đúng không?”

“Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương. Anh chỉ muốn kết thúc chuyện làm ăn để có thể tập trung vào em. Ngay từ đầu anh đã muốn có em đến điên lên được”, Max nhăn nhó thừa nhận. “Em đập tan khả năng kiềm chế của anh, nhưng việc đó khá là rõ ràng nhỉ?”

Cô tìm được một điểm tựa trên vai Max và đặt đầu lên đó một cách thoải mái. “Tại sao lại rõ ràng?”

Max khẽ bật cười. “Trời ạ, em không tin là lúc nào anh cũng tấn công phụ nữ trên một chiếc bàn ở tiền sảnh đấy chứ? Em chỉ cần hôn lại là anh đã phát cuồng lên rồi. Anh không thể nghĩ được điều gì ngoài việc lao vào em. Cảm giác ấy giống như bị một cơn bão cuốn đi vậy, ta không thể làm gì khác ngoại trừ phó mặc mình cho nó.”

Chính Claire cũng cảm thấy như vậy, một sự bùng nổ cảm xúc phủ lấp mọi điều khác trên đời trừ khoảnh khắc này, người đàn ông này. Ký ức về lần ân ái đầu tiên của họ sẽ làm cô phải đỏ mặt suốt phần đời còn lại, bởi cô không hề biết mình có khả năng bùng cháy đam mê như thế. Kể từ đó cô đã bắt đầu mong đợi ngọn lửa bùng lên mỗi khi anh chạm vào mình.

Claire thở dài, đột nhiên mệt tới mức không mở nổi mắt. Max hôn cô rồi ra khỏi giường và đứng dậy. Claire mở mắt, ngạc nhiên nhìn anh thu thập quần áo và mặc đồ.

“Nếu em chưa đến mức sắp ngủ gật thì ta sẽ bàn các kế hoạch cưới xin”, Max nói và cúi xuống quấn chăn quanh người cho cô. “Nhưng em mệt rồi, mai chúng ta lại phải đi làm mà tất cả quần áo của anh lại ở nhà, nên tốt nhất là anh đi bây giờ.”

Họ còn phải giải quyết tới một ngàn lẻ một vấn đề, to nhỏ đều có, nhưng giờ Claire không nghĩ được gì. Cô đang buồn ngủ, cơ thể đã thỏa mãn và mặc dù thất vọng vì anh sẽ không ở lại qua đêm, nhưng cô biết đó là việc thực tế cần làm. Max hôn cô, bàn tay anh vuốt ve cơ thể cô đầy vẻ sở hữu.

“Anh hy vọng em thích những đám cưới hoành tráng” anh lẩm bẩm. Claire chớp chớp mắt. “Tại sao?”

“Vì có đến hàng trăm người họ hàng của anh sẽ chết vì căm phẫn nếu không được mời đi đám cưới này.”

Claire khúc khích cười, co người lại trên giường. Max hôn cô lần nữa, miễn cưỡng rời đi đến nỗi thiếu chút nữa thì anh đã mặc xác công việc và trèo vào giường với cô. Cô thật ấm áp, hồng hào và thư thái, anh biết đó là nhờ làm tình với anh. Không có gì tuyệt vời hơn cảm giác chắc chắn là mình đã làm cô thỏa mãn và tình cảm của anh bay nhảy từ kiêu hãnh đến sở hữu và kinh ngạc. Sâu bên trong là sự thỏa mãn tuyệt đối của chính anh. Đằng sau vẻ lãnh đạm, điềm nhiên của Claire là một bản chất cuồng nhiệt. Những người khác chỉ thấy chiếc mặt nạ, nhưng cô cháy lên vì anh và ngọn lửa ngọt ngào ấy đã để lại dấu ấn trên trái tim Max, nó đánh dấu anh là của cô.

Claire đã ngủ say, hơi thở của cô nhẹ nhàng và đều đặn. Nhìn lại lần cuối, Max lặng lẽ tắt đèn và rời khỏi phòng ngủ. Họ sẽ sớm chia sẻ cùng một căn phòng, một cái họ và chiếc nhẫn của anh sẽ nằm trên bàn tay cô.

Khi thức dậy vào sáng hôm sau Claire có cảm giác mọi chuyện chỉ là mơ, một giấc mơ tuyệt vời đến khó tin. Có phải Max đã thực sự cầu hôn cô, hay chính trí tưởng tượng của cô đã dựng lên mọi chuyện? Rồi Claire cử động và hoảng thốt nhận ra mình đang khỏa thân, nhận thức ấy đưa lại ký ức của đêm hôm trước.

Anh đã làm tình với cô; rồi anh hỏi cưới cô và cô đã đồng ý. Bụng dạ cô nhộn nhạo. Lỡ hai người không hợp thì sao? Lỡ họ cưới nhau rồi Max mới biết cô không hợp với anh thì sao? Lỡ cô không thể làm hài lòng anh như với Jeff thì sao? Lỡ như anh đã bắt đầu hối hận rồi thì sao? Trong lúc say sưa trong niềm đam mê, đôi khi đàn ông nói những điều mà về sau họ ước là mình chưa từng nói.

Điện thoại reo bên cạnh làm Claire giật mình và cô suýt đánh rơi ống nghe khi cầm lên. “Vâng? Xin chào?”

“Chào em yêu”, Max nói, giọng anh ấm áp và gần gũi. “Anh muốn chắc chắn là em không ngủ dậy muộn. Anh quên đặt chuông báo thức cho em lúc ra về tối qua.”

Mặc dù anh không nhìn thấy nhưng khắp người cô đã đỏ bừng lên và phải kéo tấm drap giường lên đến tận cằm. “Cảm ơn anh”, cô nói, không nhận ra sự bất an của mình.

Max ngập ngừng. “Tối nay mình đi chọn nhẫn nhé? Em định gọi cho bố mẹ ngay hôm nay hay chờ cuối tuần về thăm mới nói?”

Claire nhắm mắt lại trước một niềm vui gần như đau đớn - anh đã không đổi ý. “Để em gọi điện. Mẹ sẽ không tha thứ cho em nếu em giữ bí mật này đến tận cuối tuần.”

Max cười. “Mẹ anh cũng thế. Lát nữa anh sẽ gọi cho bà, và suốt ngày hôm nay bà sẽ ôm chặt lấy điện thoại để gọi cho hết thảy mọi người trong họ hàng. Em nghĩ mình có thể đẩy nhanh tiến độ đến chừng nào? Tội nghiệp Theo. Anh ta chỉ vừa mới có em mà giờ lại phải tìm một trợ lý khác rồi.”

“Một trợ lý khác?”, Claire ngạc nhiên hỏi lại.

“Tất nhiên rồi. Em không thể tiếp tục làm trợ lý của anh ta sau khi chúng mình đã cưới. Tối nay chúng ta sẽ định ngày cưới và em sẽ biết khi nào phải nộp đơn thôi việc. Gặp em ở công ty nhé, em yêu. Cẩn thận.”

“Vâng, tất nhiên rồi”, cô nói và vẫn cầm ống nghe sau khi Max đã cúp máy, chỉ còn vẳng lại tiếng bíp dài trên đường dây. Cô chậm rãi gác máy và khẽ cau mày. Anh định bảo cô thôi việc sau khi họ đã kết hôn à?

Claire ngẫm nghĩ về chuyện đó trong lúc tắm. Một mặt cô có thể thấy rằng cả hai không thể cùng làm việc cho Spencer-Nyle, và vì lương của anh cao hơn rất nhiều nên hiển nhiên cô sẽ là người phải thôi việc. Mặt khác, cô đã phải vật lộn nhiều năm mới gây dựng được cuộc sống độc lập, và đối với bản thân cô việc tiếp tục tự nuôi thân, hay ít nhất là cảm giác mình đang đóng góp vào cuộc sống gia đình là rất quan trọng. Max không chỉ trông đợi cô bỏ việc ở Spencer- Nyle; Claire có cảm giác rằng anh muốn cô bỏ việc hẳn và ý nghĩ ấy làm sống lưng nổi gai ốc.

Họ sẽ có một cuộc sống cùng nhau như thế nào? Cô thậm chí không biết có tin được tính chung thủy của anh hay không. Phụ nữ tan chảy xung quanh anh làm sao một người đàn ông có thể miễn nhiễm khi xung quanh anh ta là vô vàn cơ hội dễ dãi? Nếu thế thì cô lại càng ngu ngốc hơn khi ngừng việc tự chu cấp cho bản thân. Cô chỉ hy vọng anh sẽ nhận biết được vấn đề này.

Sáng hôm đó cô không có thời gian gọi về cho mẹ nhưng vào giờ ăn trưa thì cô có thời gian rảnh. Claire ngồi cắn môi trong lúc lắng nghe tiếng chuông ở đầu dây bên kia. Cuối cùng cô cúp máy, vừa mừng vừa thất vọng vì bà Alma không có nhà. Cô cũng không biết cảm giác của mình là gì trong việc lấy Max. Một phần trong Claire quá vui sướng vì cô rất yêu anh. Phần khác lại vô cùng sợ hãi. Nếu cô không thể làm anh hạnh phúc thì sao? Anh quá thông minh, thạo đời và cực kỳ tự tin. Anh khiến Jeff trông như là một đối thủ nhẹ cân vậy mà chính Jeff lại bỏ cô để chạy theo một người đĩnh đạc và hào nhoáng hơn.

Max đang chờ trong phòng lúc cô đi ăn trưa về và một nụ cười ấm áp, tình tứ nở trên khuôn miệng đẹp như tạc khi anh nhìn thấy cô.

“Em đây rồi, em yêu. Anh hy vọng sẽ đưa em đi ăn trưa, nhưng không kịp.

Mẹ em có vui không?”

Claire liếc nhìn cửa văn phòng Theo và mừng vì ông vẫn chưa trở lại. “Em vừa thử gọi cho mẹ nhưng bà không có nhà. Tối nay em sẽ gọi lại.”

Max đặt hai tay lên eo và kéo cô lại gần để hôn. “Mẹ anh thì chỉ thiếu mỗi nước nhảy nhót trên bàn”, anh nói với vẻ hóm hỉnh, “Đến giờ này chắc nửa nước Anh đã biết rồi”.

Max đang có tâm trạng tốt, đôi mắt anh sáng lấp lánh như ánh dương trên biển và cô lại cảm thấy cú nảy khẽ trong lồng ngực. Claire e ngại nhìn cánh cửa và cô lách ra khỏi người anh. “Anh có nên ở trong này không?”, cô lo lắng hỏi. “Lỡ ai đó nhìn thấy anh hôn em thì sao?”

Max cười phá lên. “Chuyện chúng mình cưới nhau mà cũng phải giữ bí mật à? Sáng nay anh đã kể với Rome rồi, và anh ấy đã gọi cho Sarah. Rồi anh lại kể với Anson, ông ấy hỏi chẳng lẽ anh không thể cầu hôn em ở Houston được à, thay vì sắp xếp lại toàn bộ văn phòng để có một chỗ trống cho em. Nên em thấy đấy chuyện này ai cũng biết cả rồi. Tin tức lan đi trong văn phòng này với tốc độ âm thanh.”

Claire đỏ dừ mặt và nhìn vào anh với vẻ hổ thẹn. “Anh đã tạo ra công việc này cho em à?”, toàn bộ văn phòng đều biết rằng anh mang cô về Dallas cho riêng mình sao?

“Không, em yêu, việc đó là chỉnh xác đấy. Anh chỉ dọn dẹp chỗ bằng cách thăng chức và thuyên chuyển vài người thôi, mà ngẫu nhiên là ai nấy đều rất vui với vị trí mới của họ”, Max khẽ chạm vào bên má hồng của Claire. “Em không có lý do gì phải thấy xấu hổ cả.”

Anh lại hôn cô rồi miễn cưỡng thả cô ra. “Em đã nghĩ ra kiểu nhẫn mình thích chưa?”

Cô không nghề nghĩ đến và khuôn mặt cô thể hiện rõ sự ngạc nhiên. “Không hẳn. Mặc dù vậy em nghĩ là em thích kiểu nhẫn cưới trơn truyền thống.”

Chiếc nhẫn Jeff mua có đính những viên kim cương vàng nhưng cô chưa bao giờ thực sự quan tâm đến chúng. Những viên đá ấy quá lớn, gần như là khoa trương, cứ như chỉ có chúng mới xứng với nhà Halsey vậy. Cô đã trả lại chúng cho Jeff sau khi họ ly dị và chưa bao giờ nhớ đến chúng.

Max quan sát cô, tự hỏi ký ức nào đã gây nên nét buồn làm tối sầm đôi mắt nâu của cô. “Bất cứ cái gì em thích đều được”, anh hứa, mong rằng mình không bao giờ còn phải nhìn thấy nỗi buồn trên mặt cô nữa. Trong một thoáng ngắn ngủi cô đã dạt đi nơi nào đó với những ý nghĩ của riêng mình, bỏ lại anh ở đây và Max ghét cay ghét đắng từng phút cô không ở bên.

Max có mặt ở nhà Claire tối hôm đó khi cuối cùng cô cũng gọi được bà Alma và anh nằm dài trên ghế đối diện cô, mỉm cười trong lúc lắng nghe cuộc chuyện trò. Bà Alma cười, rồi bà bật khóc. Rồi bà đòi nói chuyện với Max, anh đã thành thật đảm bảo với bà rằng mình sẽ chăm sóc Claire. Khi Max đưa điện thoại trở lại cho Claire, cô nhìn anh đầy biết ơn vì đã tỏ ra cảm thông như thế với bà Alma.

“Các con chọn ngày chưa?”, bà Alma háo hức hỏi.

“Chưa ạ, bọn con chưa có thời gian bàn chuyện đó. Tổ chức một đám cưới ở nhà thờ thì mất bao lâu hả mẹ?”, Claire lắng nghe rồi quay sang Max. “Anh nghĩ bao nhiêu thành viên trong gia đình anh sẽ tới dự đám cưới?”

Anh nhún vai. “Dự đoán tương đối thì khoảng… Bảy trăm người, cộng trừ khoảng một trăm.”

“Bảy trăm người?”, Claire há hốc miệng còn ở đầu dây bên kia bà Alma kêu ré lên.

“Anh đã bảo họ hàng anh đông lắm mà. Con số đó cũng đã bao gồm bạn bè rồi. Mẹ anh sẽ cho chúng ta danh sách chính thức trong khoảng một tuần”, anh với tay lấy điện thoại, Claire lại đưa nó cho anh.

“Bác đừng hoảng”, anh đang an ủi bà Alma. “Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu chúng cháu cưới nhau ở Anh. Chúng ta sẽ phải di chuyển bao nhiêu người ạ?”

Claire cố nghĩ xem bao nhiêu người sẽ được mời đến đám cưới. Gia đình cô ít người nhưng còn có bạn bè của cả nhà nữa. Nhưng nếu họ cưới ở Anh thì bao nhiêu người có thể tham dự được? Và nếu họ cưới ở Texas thì bao nhiêu thành viên của gia đình anh sẽ không thể thực hiện chuyến bay vượt đại dương? Đột nhiên đám cưới này lại phát sinh quá nhiều giả định.

“Chỗ ở không thành vấn đề”, Max đang nhẹ nhàng giải thích nên Claire đoán là bà Alma đang cuống lên vì ý nghĩ di chuyển cả tông ti họ hàng sang Anh. “Trong họ nhà cháu có khá nhiều phòng trống. Nhà thờ ạ? Vâng, nhà thờ đủ lớn để chứa một đám cưới to thế này. Đó là một tòa nhà bằng đá khổng lồ xây từ xưa”, anh lắng nghe một lát rồi cười. “Không, cháu không quan tâm chúng cháu cưới nhau ở đâu. Anh hay Texas đều không thành vấn đề, chừng nào cháu có Claire và việc cưới xin không cần mất quá nhiều thời gian. Bao lâu à? Hạn của cháu là sáu tuần.”

Cho dù đang ngồi đối diện anh Claire cũng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà Alma. Max thì chỉ điềm tĩnh nói. “Sáu tuần. Cháu sẽ không chờ lâu hơn thế. Cuối tuần này Claire và cháu sẽ về rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch.”

Claire nhìn anh hoảng hốt khi Max cúp máy với vẻ thỏa mãn rành rành. “Sáu tuần?”, cô lặp lại. “Không thể tổ chức một đám cưới cho hơn bảy trăm thực khách trong vòng sáu tuần được! Việc ấy đòi hỏi nhiều tháng chuẩn bị!”

“Sáu tuần, nếu không anh sẽ mang em đến trước mặt một thẩm phán và làm cho xong chuyện. Thế là anh rộng rãi lắm rồi đấy. Ý của anh là muốn cưới em luôn cuối tuần này, và ý tưởng đó hấp dẫn khủng khiếp. Chỉ có điều là rất nhiều người sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta.”

Anh dành cho cô nụ cười sáng chói, đứng lên và giơ tay ra cho cô. Claire nắm lấy tay Max và anh kéo cô đứng dậy, ôm cô vào lòng, hôn cô thật lâu và thật nồng nàn.

“Đừng lo, hai bà mẹ của chúng ta sẽ làm cho đám cưới này trở nên hoàn hảo.

Không có trục trặc nào “dám” xảy ra đâu.”

Claire thất kinh khi Max đã không đưa cô đến một tiệm kim hoàn nhỏ như tưởng tượng. Thay vào đó cô thấy mình đang ngồi trong một salon lộng lẫy trong khi viên quản lý mang hàng khay những đồ trang sức lấp lánh ra. Max đang nghĩ cái gì thế? Chắc chắn anh không nghĩ mình phải cạnh tranh với Jeff Halsey về mặt vật chất đấy chứ? Claire biết chắc chắn anh không nghèo; mức lương của anh vượt xa con số thoải mái, nhưng nó cũng không làm anh trở thành triệu phú. Anh không cần phải cạnh tranh với Jeff trong bất kỳ việc gì, bởi anh vượt trội hơn Jeff về mọi mặt.

Nhưng những chiếc nhẫn vẫn ở đó chờ cô quyết định. “Thứ tôi muốn là một chiếc nhẫn cưới trơn kiểu hoàn toàn truyền thống”, cô nói, hơi cau mày.

“Chắc chắn rồi”, viên quản lý lịch sự nói và bắt đầu mang những chiếc khay chứa kim cương, ngọc lục bảo và ngọc bích đi.

“Không, cứ để cái đó lại”, Max yêu cầu. “Chúng tôi sẽ xem lại chúng lần nữa trong lúc ông mang khay nhẫn cưới đến.”

Claire chờ đến khi viên quản lý ra khỏi tầm nghe mới quay sang Max, “Em thích một chiếc nhẫn cưới hơn thật mà”.

Trông anh có vẻ buồn cười. “Em yêu ơi, chúng ta sẽ mua một cặp nhẫn cưới và đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế. Tất nhiên là anh định đeo nhẫn rồi. Anh đã chờ lâu thế mới kết hôn cơ mà. Anh không định dễ dãi trong chuyện đó. Nhưng đây là nhẫn đính hôn cho em.”

“Nhưng em không cần nhẫn đính hôn.”

“Thực ra mà nói thì chẳng ai cần bất kỳ loại trang sức nào cả. Một chiếc nhẫn đính hôn chỉ là thứ cổ hủ và truyền thống như nhẫn cưới mà thôi, nó là biểu tượng cảnh báo những gã người tiền sử và hung hăng khác là em đã có chủ.”

Dù e ngại Claire vẫn không thể không cười với đôi mắt lấp lánh của anh. “Ồ, anh đang làm việc đó đấy à? Cảnh báo nhũng gã người tiền sử khác?”

“Ai mà biết được dưới chiếc áo lụa là bao nhiêu bản năng của người rừng nào?”

Claire biết. Cô nhìn vào anh và nghẹn thở khi nhớ lại bản năng giới tính nguyên thủy bên dưới chiếc mặt nạ điềm tĩnh kia. Hầu hết mọi người sẽ không bao giờ nhận ra anh nóng tính đến mức nào, bởi anh đã ngụy trang cho nó rất giỏi bằng những cử chỉ uể oải, vui tính của mình. Anh có lòng khoan dung chừng nào đạt được ý mình bằng sự quyến rũ và lý lẽ, nhưng cô cảm nhận được sự nguy hiểm của anh.

“Anh chỉ nói đùa thôi!”, Max khẽ nói, chạm vào má Claire để cô thôi không nhìn anh như thế nữa. “Em xem lại mấy cái nhẫn lần nữa nhé, trước khi người đàn ông tội nghiệp kia quay lại với một cái khay khác.”

Claire nhìn vào chúng rồi lắc đầu. “Chúng đắt tiền quá”.

Max bật cười - thực sự cười nghiêng ngả. “Em yêu ơi, anh không nghèo đến thế đâu. Còn lâu mới nghèo, Anh hứa là mình sẽ không phải nợ nần gì vì mấy cái nhẫn này. Nếu em không chọn thì để anh nhé.”

Max cúi xuống khay nhẫn và nhìn từng chiếc một cách cẩn thận.

“Em thực sự không cần kim cương”, Claire cố thuyết phục khi thấy anh rất quyết tâm tất nhiên là không rồi, Max đồng ý. “Chúng đâu có hợp với em, thậm chí còn không hợp với bộ váy nhung đen khêu gợi của em. Ngọc trai mới là thứ dành cho em. “Thử chiếc này xem”, anh rút một chiếc nhẫn ra khỏi giá bằng nhung của nó rồi lồng vào ngón tay cô.

Claire nhìn xuống và cảm thấy bất lực. Tại sao nó không thể là một chiếc nhẫn xấu xí thô kệch để cô ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên? Thay vào đó nó có một viên ngọc trai màu kem, bao quanh những viên đá hình chữ nhật lấp lánh, trông nó cực kỳ hợp với bàn tay thon thả của cô.

“Anh nghĩ là nó”, Max hài lòng nói khi người quản lý trở lại với khay nhẫn cưới.

Claire im lặng khi họ ra về, vẫn còn đang cố làm quen với những thay đổi mà đám cưới này sẽ mang đến cho cuộc sống của cô, thực tế thay đổi đã đến kể cả khi họ còn chưa cưới nhau. Max vòng tay quanh người và ôm cô thật chặt, như đang cố bảo vệ cô khỏi những mối lo làm tối sầm đôi mắt.

“Có chuyện gì thế em?”, anh hỏi, đi theo cô vào trong ngôi nhà bé tí mà cô rất yêu thích, nhưng hóa ra nơi đây chỉ là một trạm dừng chân ngắn trên đường đời của cô.

“Có quá nhiều vấn đề và em không chắc phải xử lý như thế nào.” “Vấn đề gì?”

“Đám cưới là một chuyện. Có vẻ như quá khó khăn, với từng ấy việc phải làm, lại thêm xa xôi cách trở và vấn đề đi lại, ăn ở rồi còn phải sắp xếp mọi việc ăn khớp với nhau. Bánh cưới, váy vóc, lễ phục, hoa, tiếp tân. Không chỉ thế, em đã từng ly dị nên không thể tổ chức một đám cưới màu trắng, cho dù chúng ta có được chấp nhận làm trong nhà thờ đi nữa.”

Max giơ tay lên và ngăn tràng độc thoại lo lắng của cô. “Em vừa mới nói gì?”, anh lịch sự hỏi lại.

Cô thở dài và day trán. “Anh biết rất rõ em muốn nói gì.”

“Vậy hãy để anh đảm bảo với em ít nhất hai việc. Thứ nhất chúng ta sẽ kết hôn trong nhà thờ riêng của gia đình anh, nên không ai nghĩ gì về chuyện trước đây em từng lấy chồng. Thứ hai, chắc chắn em sẽ mặc màu trắng”.

“Việc đó hoàn toàn không thích hợp.”

“Hãy nói chuyện với mẹ em nhé! Anh nghĩ mẹ sẽ đồng ý với anh.”

“Tất nhiên là anh nghĩ thế rồi! Đã có người phụ nữ nào không đồng ý với anh chưa?”, cô nói với một tiếng rên.

“Em đấy thôi, em yêu”, anh trêu. “Còn điều gì làm em lo lắng không?”

Rõ ràng cô sẽ chẳng đi tới đâu khi tranh cãi với anh. Claire ngồi xuống và đan tay vào nhau, nhìn anh với đôi mắt nâu u ám.

“Em đang nghĩ về việc làm của mình. Em nhận ra điều hợp lý nhất là em rời công ty sau khi chúng ta cưới nhau, em chắc chắn chưa ở đấy đủ lâu để thấy luyến tiếc công việc, nhưng em vẫn muốn tiếp tục đi làm ở chỗ khác.”

Anh im lặng nhìn cô một lát như đang cố đọc các suy nghĩ của cô.

“Nếu việc đó làm em thấy vui”, cuối cùng anh nói dịu dàng. “Anh muốn em được hạnh phúc với cuộc hôn nhân của hai ta, không phải là nhốt em trong một chiếc lồng sơn son thiếp vàng.”

Claire không nói nên lời; Max chưa bao giờ biết nghi ngờ bản thân, làm sao cô có thể nói với anh rằng mình không lo lắng về chuyện có được hạnh phúc hay không, mà là liệu anh có hạnh phúc với cô hay không? Anh ngồi xuống cạnh cô, ngả cô vào vai mình, ôm lấy đầu cô.

“Đừng lo lắng gì hết, em yêu. Cứ để hai bà mẹ lo liệu đám cưới, chúng mình chỉ việc thưởng thức các bà bận túi bụi thôi. Anh nghĩ là chúng mình cũng sẽ có vài vấn đề sau khi cưới, nhưng không cần phải dự đoán trước làm gì, đúng không? Biết đâu chúng không bao giờ xuất hiện.”

Bất kể khi nào anh ôm cô vào lòng, Claire đều cảm thấy an tâm. Bàn tay cô xoa ngang ngực anh, lơ đãng vuốt ve những cơ bắp rắn chắc cô tìm được ở đó. Bên dưới tai mình Claire nghe được tiếng tim anh khẽ đập nhanh lên.

“Anh tin là mình sẽ tìm được đề tài khác đáng bàn hơn”, Max lẩm bẩm khi siết vòng tay quanh cô. “Có bao nhiêu phần trăm khả năng em đã mang thai sau tối qua?”

Claire nín thở rồi tập trung và nhẩm tính trong đầu. “Ít có khả năng vào lúc này.”

Miệng anh dụi vào tai cô, tìm được cái hõm nhỏ mềm mại ở đó và phủ những nụ hôn lên nó. Claire lại nín thở lần nữa, mắt cô nhắm nghiền khi niềm khoái lạc bắt đầu hâm nóng máu. Ngực cô căng lên, mong được anh chạm vào và cảm giác về thời điểm chính xác của anh biết khi nào nên đặt tay lên đó.

“Vậy thì cho đến khi chúng ta cưới anh sẽ cẩn thận hơn, nhưng chắc chắn anh không chịu rời xa em trong những sáu tuần”, miệng anh đã di chuyển lên khóe môi cô, hơi thở của anh hòa lẫn vào hơi thở của cô Claire mơ màng quay đầu để hoàn tất điểm tiếp xúc hai cánh tay cô trượt quanh cổ anh.

Rất lâu sau đó Max khẽ chửi thề khi ra khỏi giường. “Anh không thích chuyện bỏ em mà đi giữa đêm hôm thế này một tí nào”, anh nói với vẻ rất không hài lòng. “Sao em không chuyển về ở với anh luôn nhỉ?”

Claire kéo drap giường lên che thân, hơi lo lắng trước ý nghĩ về ở với anh. Tất nhiên sau đám cưới họ sẽ sống cùng nhau, nhưng cô còn có sáu tuần để làm quen với việc ấy. Cô đã sống một mình khá lâu và thích cảm giác ấy. Mất mát sự riêng tư không phải việc dễ dàng.

“Em phải đặt đồ đạc của mình ở đâu bây giờ?”

“Đừng nói chuyện logic”, Max chán nản nói trong lúc cài khuy áo. “Trời ạ, chúng ta đúng là phải bàn kỹ hơn! Em muốn sống ở căn hộ của anh hay chúng ta phải đi tìm nhà đây?”

“Em đã bao giờ thấy căn hộ của anh đâu”, Claire chỉ ra.

Max nhún vai. “Anh cho là chúng mình nên đi tìm nhà thôi vì đằng nào chẳng cần.”

Cho những đứa con trong kế hoạch của anh, Claire nghĩ. Cô nằm trên giường nhìn anh mặc quần áo cơ thể vẫn trần trụi và rộn rã vì lần ân ái và cô nghĩ đến việc mang đứa con của anh trong bụng, cho chúng bú và nhìn chúng trưởng thành.

“Anh muốn có bao nhiêu con?”, cô thì thầm hỏi.

Max nhìn xuống thân hình mềm mại, nhỏ nhắn gồ lên trong chăn và đôi mắt sẫm màu của cô. Hai bàn tay anh dừng lại trên một chiếc khuy.

“Anh nghĩ là hai. Có thể là ba. Em muốn bao nhiêu đứa?”

“Việc đó không quan trọng. Một đứa hay cả sáu đứa em cũng vẫn vui”.

Không, con số chẳng quan trọng một tí nào.

Max bắt đầu chậm rãi mở khuy và lại cởi áo ra. Vứt nó sang một bên, anh kéo khóa quần và bước ra khỏi nó. “Em làm anh phản ứng như là một chàng trai trẻ ấy”, Max nói, mắt anh nheo lại và sáng bừng. Hạ người nằm xuống giường với cô lần nữa, anh quên mất sự khó chịu khi phải sống xa cô và Claire quên mất chuyện lo lắng. Khi anh làm tình với cô, không còn điều gì khác hiện hữu cả.

Thay vì lái xe đường dài về Houston, chiều thứ Sáu họ bay về và Max thuê một chiếc ô tô ở sân bay. Trời đã tối nhưng không khí nóng ẩm vẫn bao bọc họ như một chiếc chăn ướt và Claire thở dài mệt mỏi. Tuần vừa qua rất bận rộn mặc đù họ thực sự chưa làm được gì cả. Nhưng thay vì chờ đến cuối tuần bà Alma đã gọi điện mỗi ngày để bàn bạc về các chi tiết luôn.

Claire nhắm mắt lại để nghỉ ngơi trên chuyến xe về nhà bố mẹ cô. Với sự hào hứng của bà Alma, Claire đừng hòng đi ngủ trước nửa đêm - có vô vàn điều để bàn bạc về những đề tài mà họ đã bàn đi bàn lại vô vàn lần.

“Chúng ta đến nơi rồi em”, Max nói khi chạm vào tay cô để đánh thức.

Claire ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên vì mình đã ngủ gật nhanh đến thế. Cô đã định ra khỏi ô tô nhưng lại ngồi xuống. “Mình chưa về nhà mẹ.”

“Đúng rồi”, anh đồng ý và cầm tay cô, hối thúc ra khỏi xe. “Anh vẫn thuê căn hộ này à?”

“Hợp lý mà. Anh biết mình sẽ phải về đây vài lần mỗi năm, rồi chúng ta lại còn thăm bố mẹ em nữa. Cho đến ngày chủ nhà trở về, anh không thấy có lý do gì phải trả lại nó cả.”

Claire miễn cưỡng một cách kỳ lạ khi họ đi lên trong thang máy. Cô đã không trở lại căn hộ của anh kể từ cái đêm họ ân ái lần đầu tiên. Mặt đỏ bừng khi anh mở cửa để cô bước vào tiền sảnh sang trọng lát gạch đen, với chiếc gương mạ vàng treo phía trên cái bàn Hoàng hậu Anne xinh đẹp. Cô nhớ rõ đồ lót của mình đã vương vãi trên sàn nhà màu đen này như thế nào.

Max thả túi hành lý của họ xuống chân và khóa cửa. Đôi mắt anh nóng bỏng. “Mai mình sẽ sang nhà bố mẹ sau.”

Đến giờ thì Claire đã quá quen thuộc với ánh mắt ấy. Cô lùi lại, tim đập thình thịch và đột ngột dừng chân khi chạm phải mép bàn.

“Tuyệt”, Max ngâm nga, hai bàn tay khỏe mạnh của anh đặt lên eo và nhấc cô lên đó.

Cô vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào vai anh. “Ở đây à?”

“Đó là ký ức anh thích nhất, em yêu. Em quá xinh đẹp… quá hoang dã… quá sẵn sàng cho anh. Anh chưa bao giờ muốn một người đàn bà nào như muốn em.”

“Em ghét bản thân mình vì đã phóng túng như thế”, Claire khẽ thú nhận. “Phóng túng là thế nào? Em quá xinh đẹp đến mức làm anh nghẹn thở.”

Xinh đẹp không phải là từ Claire thường nghe nói khi ai đó nhắc tới mình, nhưng đêm đó, trong vòng tay Max, cô cảm thấy mình xinh đẹp. Cô sẽ luôn đỏ mặt khi nhớ về tiền sảnh đêm đó, nhưng sau này là với niềm vui và khoái lạc chứ không còn sự hổ thẹn nữa.

“Mẹ không thấy váy màu trắng thì có vấn đề gì với con”, bà Alma nói, ghi thêm một dòng trong cuốn số dày cộp mà bà đã ghi hết đến phân nửa. “Giờ có phải là những năm 50 nữa đâu. Tất nhiên không phải là trắng tinh khôi, con không hợp với màu đó, nhưng lúc nào con cũng trông rất xinh đẹp trong màu trắng kem ánh vàng.”

Bà Alma và chị Martine hoàn toàn sốt sắng và nhiệt tình lên các kế hoạch. Dù đây là đám cưới của mình nhưng Claire là người duy nhất giữ được bình tĩnh. Kể từ lúc về đến nhà vào sáng hôm đó cô đã phải nghe những câu chuyện bất tận, mặc cho hai người bàn hết chi tiết này đến chi tiết kia trước khi họ nhớ ra phải hỏi ý kiến của cô hoặc của Max. Đôi khi Claire nhìn vào Max nhưng niềm vui trong mắt anh đã giúp cô giữ được óc sáng suốt.

“Đám cưới phải tổ chức ở Anh thôi”, bà Alma tuyên bố trong lúc cong môi suy nghĩ. “Mẹ đã kiểm tra và không thể nào đặt được một nhà thờ ở đây đủ rộng để chứa từng ấy người với khoảng thời gian báo trước ngắn ngủi như thế này. Max, con có chắc là không có vấn đề gì với nhà thờ chỗ con chứ?”

“Con khá chắc.”

“Vậy thì đến Anh thôi, con cho mẹ mình biết trước nhé. Tốt hơn hết là cho số của bà ấy để mẹ tự gọi. Thời gian biểu gấp gáp quá. Claire, con sẽ phải may váy cưới ở đây; đến Anh rồi chúng ta sẽ không còn thời gian nữa. Và chúng ta phải tìm được một chiếc hộp đựng thật lớn để chuyên chở chiếc váy sang bên đó nhưng mẹ cho là bên nhà may sẽ lo liệu được.”

“Con có thể mua một chiếc may sẵn ở Anh”, Claire gợi ý.

“Và mạo hiểm với trường hợp không tìm thấy thứ mình muốn à? Không, thế thì tồi tệ lắm. Để xem nào, chúng ta sẽ cần có mặt ở đó ít nhất là từ ba ngày trước. Cứ để một tuần cho chắc. Như thế có gì bất tiện cho gia đình con không, Max?”

“Không hề. Nhà con có quá nhiều thành viên tới mức thêm vài chục người nữa cũng chằng ai để ý đâu. Nếu mẹ không phiền con sẽ lo chuyện đặt vé cho cả đoàn. Mẹ có danh sách tất cả mọi người chưa?”

Bà Alma lục tìm danh sách khách mời của mình và viết một bản khác cho Max. Anh liếc nhìn nó rồi gấp tờ giấy lại và đặt vào trong túi, không hề buồn phiền trước viễn cảnh phải tổ chức việc đi lại cho quá nhiều người như thế đến một đất nước khác. Vốn hiểu rõ kiểu của các vị giám đốc, Claire nghĩ trợ lý của anh chắc sẽ phải gánh vác trọng trách này.

“Con cũng cần thêm vài người nữa vào danh sách này, nhưng họ sẽ bay từ Dallas. Con sẽ sắp xếp để tất cả gặp nhau ở New York.”

Chắc hẳn Rome và Sarah sẽ tham đự, Claire nhận ra. Cô đã nhìn thấy chiều dài danh sách và ngạc nhiên khi có nhiều người sẵn sàng đi xa đến vậy để tham dự một đám cưới. Kể cả Michael và Cella cũng đi trong khi cô tưởng họ sẽ không bao giờ muốn đi xa nữa sau lần chuyển nhà từ Michigan tới Arizona trong một chiếc xe tải.

Claire chỉ còn kịp vẫy tay với Max thì đã bị lôi đến cửa hàng vải để chọn trong hàng chồng catalog và hàng chồng vải. Từ đó họ đi tới chỗ thợ may và Claire được người ta đo đạc tỉ mỉ trong thời gian dài như là nhiều giờ liền. Rồi bà Alma khăng khăng đòi chọn một đôi giày hợp với chiếc váy, bởi bây giờ đã là gần tháng Sáu và họ sẽ phải chiến đấu quyết liệt để giành lấy mọi thứ có liên quan đến đám cưới.

Đến khi họ trở về nhà thì Claire đã mệt lử. Bà Alma và chị Martine thì vẫn còn sung sức, adrenalin1 cao ngất và cô tự hỏi thứ gì đã giúp họ trụ vững. Max đang đợi ở đó và anh quàng một cánh tay mạnh mẽ qua vai để ôm cô vào lòng.

“Chúng mình về chứ?”, anh hỏi khẽ.

Claire nhắm mắt lại. “Làm ơn. Em mệt đến mức không nghĩ gì được.”

Bà Alma định mở miệng phản đối rằng Claire nên ở lại qua đêm với họ thì liếc nhìn Max và lập tức nuốt lại câu nói. Giờ đây Claire đã là của anh; anh thể hiện điều đó một cách rõ ràng cho dù vẫn còn năm tuần nữa mới đến đám cưới. Với tất cả vẻ đẹp bóng bẩy kia, ở Max vẫn còn có một nguồn sức mạnh không cho phép bất kỳ điều gì chen giữa anh và người phụ nữ mình đã chọn.

“Việc này mệt mỏi thật đấy”, Claire thở dài khi anh lái xe về căn hộ. Cô tụt giày ra và ngó ngoáy ngón chân, tự hỏi liệu chúng có trở lại bình thường được không. “Em nghĩ đào hố cũng không mệt như là đi mua sắm. Em có thể làm việc suốt ngày rồi lại dọn dẹp nhà cửa vào buổi tối nhưng cũng không mệt như bây giờ. Điều kình khủng nhất là cuối tuần nào em cũng phải về đây để thử váy!”

“Nhưng anh sẽ đi cùng em”, Max nói, “Và nếu em thấy không chịu nổi thì chúng ta cứ để mặc mọi chuyện mà về Dallas”.

“Vậy thì chẳng làm xong được gì cả.”

“Anh thà để việc giang dở còn hơn khiến vợ mình ngã quỵ vì kiệt sức.”

Vợ anh. Càng ngày Claire càng tin rằng chuyện này là có thật, rằng nó sẽ xảy ra. Cô nhìn vào chiếc nhẫn ngọc trai cẩn kim cương trên bàn tay trái mình rồi nhìn Max. Claire yêu anh tới mức tình yêu ấy dâng tràn trong lòng cô như thủy triều, không ngừng nghỉ và bất tận.

Khi họ đã trèo lên giường, Claire vòng cánh tay quanh cổ Max và ấn người vào anh, thở dài khi những cơ bắp mệt mỏi của cô được thả lỏng. Max ôm cô, yêu cảm giác cơ thể cô nằm sát vào cơ thể anh, ngay nơi cô thuộc về. Như mọi khi, mỗi lần ở gần cô, nghĩ về cô thì anh lại muốn ân ái, nhưng cô đã quá mệt. Anh hôn trán cô, ôm cho đến khi cô đã ngủ say.

“Chỉ năm tuần nữa thôi, em yêu”, anh thì thầm với bóng tối. Cô sẽ là vợ anh và không còn phải chịu cảm giác sợ hãi vô lý rằng cô sẽ trượt qua đầu ngón tay anh như màn sương tan đi trước mặt trời nữa.

Chú thích:

1- Adrenalin: Một chất do não tiết ra, tạo ra cảm giác tràn trề sinh lực và hưng phấn.