Chương 11
Vào ngày thứ mười ba của Wallace ở Bến Đò Charon, hai sự kiện đáng lưu ý đã xảy ra.
Cái đầu tiên xảy ra bất thình lình.
Cái thứ hai cũng vậy, dù họ có thể đổ hết trách nhiệm cho sự hỗn loạn theo sau lên đầu Mei và không ai thuyết phục hắn nghĩ khác đi được, ngay cả khi việc này chủ yếu là lỗi của hắn.
✽Sáng sớm tinh sương. Chuông báo thức chẳng mấy chốc sẽ reo vang, một ngày nữa lại bắt đầu ở tiệm trà. Hugo và Mei đang say ngủ.
Và Wallace ước gì mình đang ở đâu cũng được ngoại trừ ở đây.
“Cụ có ngừng đánh tôi không thì bảo?” hắn gắt gỏng, xoa xoa tay ở nơi bị đánh bằng gậy đâu như trăm lần.
“Cậu không làm đúng,” Nelson nói. “Trông cậu có vẻ không phải một người thích thất bại, thế mà sao hay thất bại thế?”
Apollo khẽ gâu một tiếng như đồng tình, nghiêng đầu, vểnh tai nhìn Wallace.
“Tôi sẽ tự làm cho mình một cây gậy rồi dùng nó để đánh cụ đấy. Để xem cụ thấy thế nào.”
“Ôi, ta lại sợ quá cơ,” Nelson nói. “Làm đi. Tạo ra cây gậy từ thinh không đi. Việc ấy chắc chắn sẽ thú vị hơn là đứng đây đợi cậu tìm ra cách thay quần áo. Ít ra làm vậy còn có chuyện gì đó xảy ra.” Ông cụ thở dài đầy bộ tịch. “Mới phí công làm sao. Vậy mà ta còn tưởng cậu sẽ khác biệt. Ta nghĩ vụ cái ghế chỉ là ăn may rồi.”
Wallace nuốt ngược lời đáp trả ác liệt vào bụng khi gan bàn chân hắn bắt đầu râm ran. Hắn cúi xuống nhìn. Đôi xỏ ngón đã biến mất.
“Chu choa,” hắn thì thầm. “Làm thế nào mà tôi...?”
“Có vẻ cậu phản ứng với cơn giận nhiều hơn bất kỳ cảm xúc nào khác,” Nelson vui vẻ nói. “Kỳ thật, cái thói đó, nhưng ta nào có tư cách gì phán xét? Ta có thể đánh cậu lần nữa, nếu cậu nghĩ việc ấy có ích.”
Wallace nói, “Không, đừng. Cứ... đợi chút đã.” Hắn cau mày nhìn hai bàn chân. Hắn cảm nhận được mặt sàn dưới gót chân. Một mẩu vụn bánh quy kẹt giữa hai ngón chân hắn. Hắn tưởng tượng ra đôi Berluti Scritto, đôi giày da với giá tiền cao hơn thu nhập một tháng của rất nhiều người.
Chúng không hiện ra.
Thay vào đó, bỗng dưng hắn lại đi giày múa ba-lê.
“Hờ,” Nelson nói, cũng đang ngó xuống chân Wallace. “Đôi này rõ là... khác biệt. Ta không biết cậu là vũ công đấy.” Ông cụ ngẩng lên, nheo mặt nhìn Wallace. “Chân cậu đủ đẹp để làm vũ công, có lẽ vậy.”
“Mấy người có vấn đề gì với cặp chân của tôi vậy?” Wallace gắt lên. Rồi, không đợi ông cụ trả lời. “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cả.”
“Phải rồi. Cũng như cậu không biết tại sao bộ bikini lại xuất hiện. Ta tuyệt đối tin cậu.”
Wallace càu nhàu với ông, nhưng rồi đôi giày ba-lê biến mất, thay vào đó là một đôi giày thể thao cũ. Và rồi dép lê. Và rồi lại xỏ ngón. Và rồi bốt cao bồi, gắn kèm đinh thúc ngựa. Và rồi dép quai hậu nâu cùng đôi tất xanh lơ, khiến hắn hãi hùng.
Hắn bắt đầu hoảng loạn, nhảy lò cò hết chân nọ tới chân kia trong khi Apollo loi choi quanh hắn, sủa anh ách đầy phấn khích. “Ôi trời ơi, làm sao tôi khiến việc này dừng lại được đây? Tại sao nó không dừng lại chứ?”
Nelson cau mày nhìn chân hắn ngay khi xăng đan và tất chuyển thành giày cao gót thích hợp với vũ nữ tươi mát trên sàn nhảy, khiến người ta vung tiền như mưa. Hắn nhảy cẫng lên mấy tấc, rồi lại đáp xuống sàn khi giày cao gót bị một cặp ủng cao su vàng có hình con vịt ở bên hông thế chỗ. “Nào,” Nelson nói. “Để ta giúp cậu.”
Ông cụ cầm gậy phang lên cẳng chân Wallace.
“Ui da,” Wallace kêu lên, cúi xuống xoa xoa chân mình “Cụ đâu cần phải—”
“Ta bắt nó ngừng rồi kìa, không phải à?”
Quả vậy. Wallace giờ đang đi... giày đinh đá bóng? Cả đời hắn chưa từng chơi bóng, và vì vậy, chưa từng đi giày đinh. Được thôi, hắn cũng chưa bao giờ đi giày cao gót hay mặc bikini, nhưng kể cả thế. Đây là một lựa chọn kỳ quặc, dù Wallace không biết dùng từ lựa chọn có đúng không.
“Thế này thì thật lố bịch,” Wallace lầm bầm khi Apollo hít ngửi đôi giày đinh rồi hắt xì ầm ĩ.
“Lố bịch thật,” Nelson đồng tình. “Ai mà biết được cậu lại đa phong cách như vậy. Có lẽ những đôi này đơn giản chỉ là đại diện cho những gì trái tim cậu thực sự khát khao thôi.”
“Tôi vô cùng nghi ngờ điều ấy đấy.” Wallace bước thử một bước, đôi giày đinh đi thật không quen chân. Hắn đợi chúng biến mất, đổi thành một đôi nào khác. Nhưng không. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nhắm mắt lại. “Tôi nghĩ là kết thúc rồi.”
“Ừm,” Nelson nói. “Thật ra thì.”
Lời này nghe không tốt lành chút nào. Wallace lại mở mắt.
Quần tập đã biến mất.
Áo phông Rolling Stones đã biến mất.
Ồ, đôi giày đinh thì vẫn còn đó, nên hắn có thể tạ ơn trời đất vì chút ơn huệ nhỏ nhoi này, nhưng giờ hắn lại mặc một bộ đồ liền thân bằng vải spandex hoàn toàn phơi bày mọi ngóc ngách trên cơ thể. Tình hình còn tệ hơn, khi đó không phải là một bộ liền thân spandex bình thường; không hề, vì dường như kiếp sau của Wallace từ đầu đến cuối đều là một trò đùa, bộ liền thân này có in hình bộ xương trên mặt, như trang phục Halloween, dù bây giờ là cuối tháng ba.
Chính vào lúc ấy Wallace đã nhận ra rằng cuộc đời này thật tồi tệ. Hắn cũng nói vậy với Nelson, giọng đầy đau khổ trong khi kéo kéo lớp spandex, nhìn nó giãn ra. Hắn xua Apollo ra chỗ khác khi chú chó cố gắng túm lấy lớp vải để xé chúng xuống.
“Đời đã có thể tệ hơn thế này nhiều,” Nelson nói, nhìn hắn từ đầu đến chân với ánh mắt mà Wallace chắc là phi pháp ở ít nhất mười lăm bang. “Tuy vậy, ta có lời chúc mừng cậu vì cơ ngơi dưới kia. Dĩ nhiên là kích cỡ không quan trọng, nhưng có vẻ như cậu không phải lo lắng về vấn đề đó rồi.”
“Cảm ơn cụ,” Wallace lơ đễnh trả lời khi Apollo cố gắng chen chúc giữa hai chân hắn, lưỡi lủng lẳng vắt nghiêng, trên mặt là vẻ vui sướng ngốc nghếch. Rồi, “Đợi đã, gì cơ?”
Tới khi Hugo và Mei xuống nhà, Wallace đã tiến vào trạng thái hoảng loạn, vì giờ hắn chỉ mặc mỗi quần đùi màu chói lọi và bốt giả da cao ngang đùi. Nelson đang dần mất bình tĩnh khi Wallace lảo đảo quanh phòng, thề thốt với bất kỳ vị nào đang lắng nghe rằng hắn sẽ không bao giờ phàn nàn về quần tập và dép xỏ ngón nữa. Hắn khựng lại khi thấy hai người mới tới mơ màng nhìn mình.
“Tôi có thể giải thích,” Wallace nói, lấy tay che thân hết mức có thể. Apollo có vẻ như đã quyết định rằng làm vậy là không được, nên dịu dàng gặm tay Wallace và kéo xuống.
“Mới sớm ngày ra,” Mei càu nhàu, nhưng việc ấy dường như không cản được cô nàng ngắm cho đã mắt trên đường đi vào bếp.
“Hai người trải qua một đêm bận rộn ghê,” Hugo ôn tồn nói.
Wallace lườm anh. “Trông vậy nhưng không phải vậy đâu.”
Hugo nhún vai trong khi Apollo chạy vòng quanh anh, hít ngửi chân anh. “Cũng đúng, vì vốn tôi đâu biết anh lẽ ra phải trông như thế nào.”
“Làm bộ thỏ Phục Sinh của ta lép vế,” Nelson nói, gạt nước mắt. “Ôi, Wallace, ta đã đánh giá thấp cậu rồi. Ta sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đó nữa.”
Wallace khịt mũi. “Hãy đảm bảo là không nhé.” Hắn tái mặt khi Hugo tới gần mình hơn, ngón tay anh giật giật hai bên người. Hắn đợi Hugo chế giễu hắn, nhưng anh mảy may chẳng chút chê cười.
“Anh sẽ quen dần thôi,” anh nói. “Việc này không dễ, theo như người ta kể, nhưng tôi nghĩ anh sẽ tìm được cách thôi.” Anh vừa cau mày vừa nghiêng đầu. Anh dợm đưa tay về phía Wallace nhưng rồi lại thôi. “Đấy là tùy vào việc anh còn ở đây bao lâu nữa.” Anh mỉm cười cứng ngắc.
Đây rồi. Cái điều mà Wallace đã cố tình né tránh. Ngoài vài hôm đầu hắn tới đây ra, họ không nói gì thêm về việc siêu thoát hay về cánh cửa hay những gì tiếp nối tình trạng nửa sống nửa chết Wallace đang trải qua ở tiệm trà. Hắn đã mừng, dù có chút thận trọng, tin chắc rằng Hugo sẽ không thúc ép mình. Anh đã không làm vậy, và Wallace suýt chút nữa đã thuyết phục được bản thân rằng anh đã quên việc kia rồi. Dĩ nhiên là không. Đó là công việc của anh mà. Tình trạng này sẽ không kéo dài mãi mãi. Vốn chẳng thể như vậy, và Wallace thật ngu ngốc khi cho rằng mọi chuyện sẽ khác.
Hắn không biết phải nói gì. Hắn e sợ những điều Hugo sẽ làm tiếp theo.
Hugo nói, “Tốt hơn là nên bắt tay vào việc thôi,” giọng anh cộc lốc đến lạ. Anh quay người đi về phía bếp, Apollo vừa nhảy nhót quanh chân anh vừa theo Hugo qua cửa.
“Ôi trời ơi,” Nelson nói.
“Sao vậy?” Wallace hỏi, nhìn theo Hugo, cảm thấy lưỡi câu trong ngực mình nặng hơn trước rất nhiều.
Nelson lưỡng lự rồi lắc đầu. “Ta... không có gì đâu. Đừng lo lắng.”
“Bởi vì bảo tôi đừng lo lắng điều gì luôn khiến tôi không lo lắng hả.”
Nelson thở dài. “Tập trung lại nào. Đấy là trừ khi cậu hài lòng với đồ mình đang mặc.”
Và thế là họ lại bắt đầu khi mặt trời dần lên, những vệt nắng lành lạnh trải dài trên sàn và tường.
✽Tới khi sự kiện đáng lưu ý thứ hai xảy ra vào ngày thứ mười ba Wallace ở tiệm trà, hắn đã mặc được quần jeans và áo len ngoại cỡ lên người, tay áo dài quá mức và trùm qua mu bàn tay hắn. Đôi bốt đã biến mất. Thay vào đó là một đôi giày lười. Hắn đã tính tới chuyện thử mặc một trong mấy bộ âu phục của mình, nhưng đã từ bỏ ý định đó sau khi cân nhắc hồi lâu. Những bộ âu phục phù hợp đều được may đo để phô trương quyền lực. Nếu được mặc đúng cách, chúng có thể tạo ra một con người đáng gờm, bày tỏ một điều cụ thể rằng người mặc là nhân vật quan trọng và biết họ đang nói gì, ngay cả khi họ không hề biết. Nhưng ở đây, bây giờ, một bộ âu phục sẽ phục vụ mục đích gì đây?
Không gì cả, Wallace thầm nghĩ. Vậy nên hắn mặc quần bò và áo len.
Âm thanh náo nhiệt trong cửa tiệm ồn quanh vang lên quanh họ - còn chưa đến buổi trưa, dù đám đông đi ăn trưa đã bắt đầu tụ lại - nhưng Wallace quá ấn tượng với bản thân mình để chú ý đến giờ giấc. Hắn không tin được rằng một việc nhỏ nhặt như bộ quần áo mới sẽ mang lại cho hắn sự thanh thản đến nhường này. “Đấy,” hắn nói, sau khi đã đợi mười phút để đảm bảo rằng việc này không phải là ăn may. “Tốt hơn rồi. Phải không nào?”
“Còn tùy xem cậu đang hỏi ai nữa,” Nelson lầm bầm.
Wallace nheo mắt nhìn ông cụ. “Sao cơ?”
“Người nọ người kia có khi còn thích bộ cậu mặc lúc nãy hơn những người khác.”
Wallace không biết phải làm gì với thông tin này. “Ồ, ờ. Cảm ơn cụ? Vinh hạnh cho tôi quá, nhưng tôi không nghĩ cụ với tôi—”
Nelson cười khẩy. “Ờ, cậu nói chí phải. Không phải lúc nào cậu cũng thấy được những gì bày ra ngay trước mắt mình, phải không, thưa ngài luật sư?”
Wallace chớp mắt. “Cái gì bày ra ngay trước mắt tôi cơ?”
Nelson ngả người lên lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trần. “Một câu hỏi mới sâu sắc và đầy ý nghĩa làm sao. Cậu có thường tự hỏi mình điều ấy không?”
“Không,” Wallace nói.
Nelson bật cười. “Mới mẻ đấy. Sốt ruột, nhưng mới mẻ. Mấy cuộc tâm sự của cậu với Hugo đến đâu rồi?”
Lời ấy như ngọn roi quất cho hắn lảo đảo, khiến hắn tự hỏi có phải Nelson đã học được một trong mấy mánh khóe làm việc của mình hay không. “Đang... tiến triển.” Đó có lẽ là một lời nói giảm nói tránh. Mấy tối gần đây, họ không bàn về vấn đề cụ thể nào. Tối qua, họ đã tranh luận gần một tiếng về việc gian lận trong trò Scrabble là chấp nhận được trong một số tình huống ra sao, đặc biệt là khi chơi với một người đa ngôn ngữ. Wallace không biết được làm thế nào cuộc trò chuyện của họ lại dẫn tới chủ đề đó, nhưng hắn chắc chắn rằng Hugo sai rồi. Gian lận trong trò Scrabble trước một đối thủ đa ngôn ngữ luôn là thỏa đáng.
“Tâm sự như vậy có giúp gì cho cậu không?”
“Tôi không rõ nữa,” Wallace thú thực. “Tôi không biết mình phải làm gì nữa.”
Nelson có vẻ chẳng hề kinh ngạc. “Đến đúng thời điểm rồi cậu sẽ biết thôi.”
“Lão già khó hiểu,” Wallace lầm bầm. “Cụ nghĩ tôi—”
Hắn không kịp nói cho hết câu.
Có gì đó ngưa ngứa ở sâu trong đầu hắn.
Hắn cau mày, ngẩng lên nhìn quanh.
Khung cảnh trông vẫn như mọi khi. Mọi người ngồi quanh bàn, tay áp quanh những tách trà và cà phê nghi ngút hơi. Họ đang cười và nói, âm thanh đều đều vang vọng quanh tiệm. Một hàng người đã tụ lại trước quầy, và Hugo đang đặt bánh vào một túi giấy cho chàng trai trẻ mặc đồng phục thợ cơ khí, với những đầu ngón tay dính dầu nhớt. Wallace có thể nghe thấy tiếng đài phát thanh xuyên qua cửa bếp. Hắn thoáng thấy Mei qua ô kính, lướt qua lướt lại giữa hai quầy bếp.
“Chuyện gì vậy?” Nelson hỏi.
“Tôi... không biết. Cụ có cảm thấy không?”
Nelson rướn người tới trước. “Cảm thấy cái gì cơ?”
Wallace không chắc nữa. “Giống như là...” Hắn nhìn ra cửa chính. “Có gì đó đang tới gần.”
Cửa chính mở ra.
Hai người đàn ông bước vào. Họ mặc âu phục đen, giày đánh xi bóng lộn. Một người béo lùn, như thể anh ta đã chạm tới một tấm trần vô hình hồi còn đang phát triển và phình ra hai bên thay vì lên trên. Trán anh ta bóng nhẫy mồ hôi, mắt thì ti hí và láo liên đảo quanh tiệm trà.
Người kia khác hoàn toàn so với người thứ nhất. Dù mặc cùng một bộ trang phục, người anh ta mỏng dính như lá lúa và cao gần bằng Hugo. Bộ âu phục lùng thùng khoác trên người. Dường như cơ thể anh ta chỉ có da bọc xương. Một tay anh ta xách cái ca táp cũ kỹ, cạnh bên đã sờn và sứt.
Hai người đàn ông chia nhau đi sang hai bên khung cửa, đứng im như tượng.
Âm thanh ban trưa trong tiệm trà dừng lại khi mọi người quay ra nhìn những người mới tới.
“Ôi không,” Nelson làu bàu. “Lại nữa rồi. Mei sẽ ghét lắm cho xem.”
Trước khi Wallace kịp hỏi, người thứ ba đã xuất hiện ở ngưỡng cửa. Người này trông thật lạ lùng. Trông cô ta khá trẻ, có lẽ ở tầm tuổi của Hugo, hay còn trẻ hơn. Cô ta bé tí, đỉnh đầu suýt soát cao ngang vai gã béo lùn. Cô ả bước đi đầy tự tin, ánh mắt sáng quắc, mái tóc xù mì mang màu đỏ giả trân dưới một chiếc mũ phớt kiểu cổ gắn cọng lông quạ chĩa lên trời trên ruy băng thắt quanh mũ. Phần còn lại của bộ trang phục có lẽ đã từng hợp mốt vào cuối thế kỷ 19. Cô ta đi bốt cao tới mắt cá, dây giày to bản thắt trên lớp tất đen. Chiếc váy dài tới giữa bắp chân, và trông khá nặng nề, vải màu đen và đỏ. Nó được siết chặt ở eo và khoét sâu ở ngực, hai gò bồng đảo trắng nhợt và nảy nở. Đôi găng trắng tông xuyệt tông với chiếc khăn quàng len pashmina quanh vai.
Ai cũng nhìn người phụ nữ kia.
Cô ả ngó lơ hết mọi người. Cô ta giơ một tay lên tay kia và bắt đầu rút từng ngón găng ra một. “Phải rồi,” cô nói, giọng trầm hơn Wallace tưởng, và pha trộn một ngữ âm hẳn không xác định được. Giọng cô ta nghe như thể cô hút ít nhất hai bao thuốc một ngày từ khi mới chập chững biết đi. “Hôm nay có cảm giác... khác ghê.”
“Công nhận,” Béo Lùn nói.
“Chuẩn rồi,” Cao Gầy phụ họa.
Cô ả cởi găng khỏi tay trái rồi giơ tay ra trước mặt, lòng bàn tay ngửa lên. Ả ngúc ngoắc những ngón tay. “Khác lắm đây. Ta tin rằng chúng ta sẽ tìm ra thứ chúng ta cần hôm nay.” Ả vừa hạ tay xuống vừa đi về phía quầy, ván sàn cọt kẹt theo từng bước chân.
Khách hàng trong tiệm bắt đầu thì thầm khi hai gã kia nối đuôi đi theo ả. Họ lướt qua Wallace và Nelson mà không một lần liếc về phía hai người. Dù người phụ nữ này là ai, cô ta cũng không phải gã Quản Lý mà Wallace trước nay vẫn sợ. Trừ khi ả cố tình lờ hắn đi để khiến hắn phải phản ứng. Wallace giữ cho vẻ mặt mình thật bình thản, dù da hắn nổi hết cả gai ốc.
Về phần anh, Hugo trông không lo lắng như Wallace cảm thấy lúc này. Ngược lại, anh trông còn cam chịu. Khách hàng xếp trước quầy tản ra khi người phụ nữ tới gần. “Mới vậy mà lại đến rồi?” Hugo hỏi, giọng đều đều.
“Hugo,” người phụ nữ chào hỏi anh. “Ta đoán là anh sẽ không làm khó tôi đâu, nhỉ?”
Hugo nhún vai. “Cô biết là lúc nào cô cũng được chào đón mà, cô Tripplethorne. Bến Đò Charon rộng mở với tất cả mọi người.”
“Ồ,” cô ả thì thầm. “Mới đáng yêu làm sao, cái gã lẳng lơ ngốc nghếch này. Anh nói gì cơ, rộng mở với tất cả mọi người ấy à? Ý anh là sao mới được?”
“Cô biết ý tôi thế nào mà.”
Cô ta nghiêng mình tới trước. Việc này làm Wallace nhớ đến một bộ phim tài liệu thế giới động vật hắn từng xem về tập quán ghép đôi của chim thiên đường, với đám lông đuôi xòe hết ra. Rõ ràng là cô ả biết về... những điểm đặc trưng vượt trội hơn người của mình. “Ta biết. Và anh biết ý ta thế nào, chàng trai dễ thương ạ. Đừng tưởng anh lừa được ta. Những việc ta đã chứng kiến khắp năm châu bốn bể đủ để khiến lòng anh tràn ngập sợ hãi đấy.” Ngón tay ả lả lướt trên mu bàn tay đang đặt lên mặt quầy của Hugo.
“Chắc chắn rồi,” Hugo nói. “Miễn là cô không làm phiền các khách khác của tôi, và tránh xa—”
“Ôi không đời nào,” một giọng nói gầm lên. Cửa sau quầy bật tung ra, đập lên tường và khiến những lọ đầy trà rung lách cách khi Mei phăm phăm bước ra khỏi bếp, tay cầm một chiếc khăn nho nhỏ.
“— Mei ra thì chúng ta sẽ ổn thôi,” Hugo nói cho hết câu.
“Mei à,” người phụ nữ nói với vẻ vô vàn khinh miệt.
“Desdemona,” Mei gầm gừ.
“Vẫn ở trong bếp, ta thấy rồi. Tốt cho cô thôi.”
Hugo giữ được Mei lại trước khi cô nàng nhào mình qua quầy.
Người phụ nữ kia - Desdemona Tripplethorne, một con người khoa trương điển hình - vẫn thản nhiên như không. Cô ta vừa vỗ cặp găng lên lòng bàn tay vừa nhìn Mei vẻ coi thường. “Cưng ơi, cô nên xử lý vấn đề kiểm soát cơn giận đi. Trông chẳng phù hợp với một quý cô chút nào, kể cả là một quý cô như cô đây. Hugo, ta sẽ dùng trà ở bàn mọi khi nhé. Pha nhanh lên. Các linh hồn ở đây hôm nay khá bồn chồn, và ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội của mình đâu.”
Mei không chịu nhường cô ta. “Đi mà nhét tách trà vào—” nhưng lời đe dọa mà cô muốn tung ra đã bị bỏ lửng khi Hugo kéo cô trở lại phòng bếp.
Desdemona quay ra nhìn tất cả những người đang nhìn cô ta trong tiệm. Môi cô ả nhếch lên theo một kiểu gần như là khinh khỉnh. “Tiếp tục đi,” cô ả nói. “Đây là những vấn đề vượt xa khả năng thông hiểu phàm tục của mấy người. Xùy xùy.”
Mọi người gần như lập tức quay đi, tiếng thì thầm sôi sục đến đỉnh điểm.
Nelson túm tay Wallace, kéo hắn về phía bếp. Trước khi họ đi xuyên qua cửa hắn ngoái lại và thấy người phụ nữ cùng hai gã vệ sĩ đi về phía cái bàn gần bức tường đối diện, dưới một tấm áp phích được lồng khung về các kim tự tháp. Ả chà chà ngón tay lên mặt bàn rồi lắc đầu.
“— và nếu anh cho phép, em sẽ chỉ bỏ một tí độc vào trà của ả thôi,” Mei đang nói với Hugo khi họ vào bếp. Apollo ngồi cạnh cô, tai cụp xuống khi nhìn qua lại giữa hai người họ. “Không đủ để giết ả, nhưng vẫn đủ để bị coi là phạm pháp, và em sẽ tuyệt đối chấp nhận đi tù. Như thế là đôi bên cùng có lợi.”
Hugo trông thật khiếp đảm. “Em không thể làm hỏng nước trà như thế được. Mỗi tách trà đều đặc biệt và bỏ độc vào trong đó sẽ làm hỏng vị trà mất.”
“Nếu độc không có vị thì không hỏng đâu,” Mei phản bác. “Em khá chắc mình từng đọc ở đâu đó rằng asen là chất độc không vị.” Cô ngừng lại. “Em lại không biết tìm đâu ra asen ngay lúc này. Chết tiệt. Lẽ ra sau lần trước em nên nghiên cứu vụ này mới phải.”
“Chúng ta không được giết người,” Hugo nói, và có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên anh nói vậy với cô nàng.
“Thế thì đả thương vậy.”
“Chúng ta cũng không được làm vậy,” Hugo nói.
Cô khoanh tay và bĩu môi. “Đâu có gì ngăn chúng ta làm vậy. Anh từng bảo em rằng chúng ta nên luôn luôn cố gắng để thực hiện được ước mơ của mình còn gì.”
“Anh không nghĩ tới giết chóc khi nói vậy đâu nhé,” Hugo tỉnh khô đáp.
“Đó là bởi vì suy nghĩ của anh quá hạn hẹp. Được ăn cả ngã về không chứ.” Cô nàng liếc Wallace. “Bảo anh ấy đi. Anh cùng phe với tôi mà, đúng không? Và anh nắm rõ luật pháp hơn bất kỳ người nào ở đây. Trong luật quy định gì về việc giết người đáng bị giết?”
“Việc đó là phạm pháp,” Wallace nói.
“Nhưng không phải, kiểu như, hoàn toàn phạm pháp đâu, đúng không? Có hành động giết người vì lý do chính đáng mà. Tôi nghĩ vậy.”
“Ừ thì, cô luôn có khả năng tự biện hộ rằng mình vô tội vì lý do thần kinh không ổn định, nhưng việc ấy khó thành công lắm—”
Mei điên cuồng gật đầu. “Đấy. Đó sẽ là lời bào chữa của tôi. Tôi điên đến mức không biết mình đang làm gì khi bỏ asen vào trà của ả.”
Wallace nhín vai. “Tôi cũng đâu thể làm chứng rằng cô có dấu hiệu mưu tính phạm tội.”
“Chẳng đỡ đần chút nào,” Hugo nói.
Có lẽ là không, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng Mei sẽ giết người thật. Hắn mong là vậy. “Người phụ nữ kia có vấn đề gì vậy? Cô ta là ai? Cô ta đã làm gì ngoài việc có cái tên dở tệ?”
“Ả tự xưng là bà đồng,” Mei càu nhàu. “Một nhà ngoại cảm. Và ả say nắng Hugo.”
Hugo thở dài. “Không phải đâu.”
“Phải rồi,” Nelson nói. “Vì đa phần mọi người đều gác cả ngực lên mặt quầy như cô ta làm. Hoàn toàn bình thường đấy.”
“Cô gái đó vô hại,” Hugo nói, như thể đang cố thuyết phục Wallace. “Cách vài tháng cô ta tới đây và thử lên đồng một lần. Nhưng không có gì xảy ra cả nên cô ta lại đi. Không bao giờ ở lại lâu, và không ảnh hưởng đến ai cả.”
“Anh có nghe thấy mình nói gì không đấy?” Mei thảng thốt.
Đầu óc Wallace vẫn đang kẹt ở cụm từ say nắng. Từ ấy khiến hắn bực bội hơn mình tưởng. “Tôi tưởng anh đồng tính.”
Hugo chớp mắt. “Tôi... đồng tính thật?”
“Vậy tại sao cô ta lại tán tỉnh anh?”
“Tôi... không biết?”
“Vì ả quá tệ,” Mei nói. “Thật sự là con người tệ hại nhất trên Trái đất này.” Cô nàng bắt đầu đi qua đi lại. “Ả đặt mấy tên khó nghe cho những người như tôi. Ả lừa tiền người khác, bảo họ rằng ả sẽ giúp họ nói chuyện với người thân. Điên lắm. Tất cả những gì ả làm là cho người ta hy vọng hão huyền, nói với họ những điều họ nghĩ họ muốn nghe. Ả không hề biết tôi đã trải qua những gì, và kể cả có biết, tôi nghi là việc ấy cũng chẳng ngăn được ả. Ả cứ lả lướt bước vào đây như sở hữu nơi này và chế nhạo mọi việc chúng tôi làm.”
Hugo thở dài. “Chúng ta không thể cứ thế mà đuổi cô ta ra ngoài được, Mei ạ.”
“Chúng ta có thể chứ,” Mei cãi. “Dễ lắm. Nhìn xem, em sẽ làm ngay bây giờ đây.”
Anh ngăn cô nàng lại trước khi cô kịp xông ra cửa.
Trong chốc lát, Wallace tưởng cảnh này chỉ là diễn kịch. Rằng Mei đang phản ứng khoa trương thái quá, vào vai của mình. Nhưng miệng cô méo mó theo kiểu hắn chưa từng thấy trước đây, và trong mắt cô long lanh một tầng nước mà lát trước không hề có. Cô vừa cắn môi dưới vừa chớp mắt lia lịa. Hắn nhớ lại những gì cô nàng kể với mình về cuộc đời cô khi còn bé, khi không ai nghe cô khi cô cố gắng nói với họ rằng có điều không ổn.
“Cô ta làm gì?” hắn hỏi.
“Bàn cầu cơ,” Nelson nói. “Cô ta nói mình tìm thấy thứ đó trong tiệm đồ cổ, và nó từng thuộc về những người tôn thờ Satan vào những năm đầu thế kỷ 19. Mặt dưới thứ đó có nhãn dán ghi rằng nó được sản xuất bởi Hasbro vào năm 2004.”
“Bởi vì cô ta nói dối như ranh,” Mei cấm cảu.
“Đúng vậy,” Nelson nói. “Cô ta cũng thu âm mọi thứ và đăng lên mạng. Mei từng tra ra rồi. Cô ta có một kênh Youtube tên là Lên Đồng Sexy Cùng Desdemona Tripplethorne.” Ông cụ làm mặt chế nhạo. “Không hẳn là nội dung chất lượng đâu, nếu cậu muốn biết, nhưng ta thì biết gì chứ?”
“Nhưng...” Wallace lưỡng lự. Rồi, “Nếu cô ta nói với người khác những gì họ muốn nghe, thì có vấn đề gì kia chứ?”
Mei quắc mắt. “Vì ả dối lừa họ. Kể cả những điều ấy có khiến họ vui vẻ hơn đi nữa, đó vẫn là nói dối. Ả chẳng biết gì về những việc chúng tôi làm, hay những việc theo sau. Anh có muốn bị người ta gạt không?”
Không, hắn nghĩ là không. Nhưng hắn cũng có thể nhìn nhận sự việc từ phía bên kia, và nếu người ta muốn trả tiền cho cô ả chỉ để yên lòng, vậy không phải đó là việc của họ ư? “Cô ta lấy tiền à?”
Mei gật đầu. Hugo vòng tay ôm vai cô nhưng cô nhún vai hất tay anh ra. “Sau việc ả làm với Nancy, em thật sự tưởng rằng anh đã nhìn thấu ả rồi. Nhưng giờ lại thế này đây.”
Hugo xìu xuống. “Anh...” Anh đưa tay xoa mặt. “Đó là lựa chọn của bà ấy, Mei ạ.”
“Cô ta đã làm gì Nancy?”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn chằm chằm, bầu không khí im lặng đến ong tai. Wallace tự hỏi giờ hắn vừa giẫm vào cái địa ngục mới nào đây.
“Ả tìm ra Nancy,” cuối cùng Mei nói. “Hoặc là Nancy tìm ra ả. Tôi không biết là cái nào, nhưng chẳng quan trọng. Quan trọng là Desdemona tiêm nhiễm vào đầu Nancy đủ kiểu rác rưởi về linh hồn và khả năng tiếp xúc với họ của ả. Ả khiến Nancy hy vọng hão huyền, và đó là điều tàn nhẫn nhất ả có thể làm ra. Khi Desdemona nói rằng ả giúp được, Nancy đã tin ả. Và rồi bà ấy tới đây, trông đầy ắp sinh khí hơn bao giờ hết kể từ khi bắt đầu tới tiệm trà. Rồi chẳng có gì xảy ra cả. Nancy suy sụp, nhưng Desdemona vẫn lấy tiền.” Đến khi kể xong, má Mei đã lấm tấm đỏ, môi ướt nước bọt.
Trước khi Wallace kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra với Nancy để bà thậm chí phải nói chuyện với người như Desdemona, Hugo nói, “Chuyện đấy không... anh không định— Mei, nghe này. Anh hiểu em đang nói gì rồi. Nhưng đó là lựa chọn của Nancy. Bà ấy vớ lấy mọi thứ mình có thể với để—”
Chính vào lúc đó Wallace Price liền hạ quyết tâm. Hắn tự nhủ đó là vì hắn không chịu nổi việc phải nhìn vẻ mặt kia của Mei, và tuyệt đối không liên quan gì tới việc Hugo bị cưa cẩm.
Đã đến lúc tự tay xử lý việc này rồi.
Hắn quay lưng đi xuyên qua cửa, lờ đi tiếng mọi người gọi với sau lưng.
Desdemona Tripplethorne đã ngồi vào bàn. Béo Lùn và Cao Gầy đứng cạnh cô ả. Cái ca táp đã mở ra. Trên bàn có nến đã được thắp lên, mùi nến nồng nặc và gây mũi, giống như ai đó mới ăn một sọt táo rồi nôn ra và rắc quế lên bãi nôn đó vậy. Phần lớn những khách khác đã bỏ đi, dù vài người vẫn đang cảnh giác theo dõi ả.
Bàn cầu cơ đã được sắp xếp trên bàn, trên một tấm vải đen lúc trước không có mặt ở đó. Sự làm màu trong toàn bộ khung cảnh này khiến Wallace nhăn mặt. Một miếng gỗ đặt trên bàn cầu cơ, dù Desdemona giờ không chạm lên nó. Bên cạnh bàn cầu cơ là một cây bút lông ngỗng, đặt trên một xấp giấy lộn xộn.
Desdemona ngồi trên ghế, lưng thẳng đơ, nhìn thẳng vào chiếc máy quay được đặt cạnh bàn trên chân đỡ. Một đốm sáng đỏ tí hon nhấp nháy trên đầu máy. Không cần phải bảo, Béo Lùn đã bước tới, cởi khăn choàng khỏi vai cô ả và cẩn thận gập khăn lại. Cao Gầy lấy một lọ chất lòng cùng ống nhỏ thủy tinh trong ca táp ra. Hắn nhúng ống nhỏ vào lọ và bóp núm trên đầu, hút chất lỏng lên. Gã giơ ống nhỏ lên hai bàn tay Desdemona, nhỏ mỗi bên một giọt rồi đặt nó qua một bên. Gã xoa đều chất lỏng lên mu bàn tay cô ta. Thứ đó tỏa mùi oải hương.
“Phải rồi,” cô ả thì thào khi Cao Gầy xong việc. “Ta cảm thấy rồi. Có ai đó đang ở đây. Có sự hiện diện nào đó. Lấy hộp linh hồn ra đây. Mau lên.” Ả mỉm cười với ống kính. “Như những người theo dõi ta đã biết, bàn cầu cơ là lựa chọn giao tiếp ưa thích của ta, nhưng ta muốn thử một cách thức mới mẻ hơn, nếu các linh hồn cho phép.” Ả lướt ngón tay dọc cây bút lông ngỗng. “Bút ký tự động. Nếu các linh hồn muốn, ta cho họ toàn quyền kiểm soát tay ta và viết bất kỳ thông điệp nào họ cho là phù hợp. Thật kích thích phải không nào?”
Béo Lùn thò tay vào ca táp, lấy ra một dụng cụ không giống bất kỳ thứ gì Wallace từng thấy trước đây. Nó to bằng và có hình thù giống cái điều khiển, dù đến đó là hết điểm chung. Dây thép cứng chĩa ra trên hộp, ở đầu mỗi dây gắn bóng đèn nhỏ. Béo Lùn bật công tắc bên cạnh hộp, và thứ đồ này sống dậy, đèn xanh lục bừng sáng. Nó ré lên, một mớ hỗn độn the thé đầy ắp tiếng nhiễu sóng. Béo Lùn trợn mắt cúi nhìn nó. Gã lại gõ thứ đó lên lòng bàn tay. Tiếng rít tắt dần, và ánh đèn lụi đi.
“Lạ thật,” gã lẩm bẩm. “Trước kia nó có bao giờ thế này đâu.”
“Ngươi đang phá hỏng bầu không khí ở đây đấy,” Desdemona rít lên qua khóe miệng, không hề rời mắt khỏi ống kính. “Ngươi đã sạc cái thứ khỉ gió này chưa?”
Béo Lùn quệt mô hôi khỏi trán. “Tôi đảm bảo là rồi. Pin còn đầy mà.” Hắn vung vẩy thứ kia quanh người. Wallace lùi khỏi tầm tay hắn. Cái máy kia hầu như chẳng kêu gì khi được đưa tới sát hắn.
“Cậu đang làm gì thế?” một giọng nói thì thầm bên cạnh hắn. “Dù là gì đi nữa, cho ta làm với, đặc biệt nếu đó là việc gây rối.”
Hắn quay sang và thấy Nelson đang cười toe toét thấy ghét. Wallace không kìm được mà mỉm cười lại với ông cụ. “Tôi sẽ trêu cô ả.”
“Ồ ồ,” Nelson nói. “Ta duyệt đấy.”
Cao Gầy cau mày. “Mọi người nghe thấy gì không?”
“Chỉ có cái giọng của ngươi mà ta căm ghét thôi,” Desdemona nói. Ả lườm vài người khách còn lại tới khi họ cũng đứng dậy và bỏ đi. “Nói ít thôi, tập trung vào.”
Cao Gầy lập tức ngậm miệng trong khi Béo Lùn đứng lên ghế, giơ dụng cụ kia lên trần.
“Hỡi các linh hồn!” Desdemona the thé cất giọng. “Ta lệnh cho các ngươi nói chuyện với ta! Ta biết các ngươi đang ở đây.” Ả đặt tay lên miếng gỗ. “Bàn cầu cơ này sẽ cho phép chúng ta giao tiếp với nhau. Các ngươi hiểu không? Không việc gì phải sợ. Ta chỉ muốn nói chuyện thôi. Ta sẽ không hại các ngươi. Nếu các ngươi thích giấy bút hơn, hãy bày tỏ ý định của mình. Hãy nhập vào ta. Hãy cho phép ta làm giọng nói của các ngươi.”
Chẳng có gì xảy ra hết.
Desdemona cau mày. “Cứ thong thả.”
Chẳng có gì hết.
“Lần nào cũng— ngươi có thôi le ve đi không! Ngươi đang phá đám ta đấy!”
Cao Gầy vội vàng đứng thẳng lại và lùi ra xa.
“Lạ thật,” Béo Lùn lầm bầm khi dừng lại gần lò sưởi. Dụng cụ kia lại ré lên khi gã quơ nó qua ghế của Nelson. “Cứ như thể có gì đó ở đây vậy. Hoặc đã từng. Hoặc có thể. Hoặc hoàn toàn chưa từng có.”
“Dĩ nhiên là từng có rồi,” Desdemona nói. “Nếu ngươi đọc kỹ hồ sơ ta đưa, ngươi sẽ biết rằng ông của Hugo sống ở đây trước khi ông ta qua đời. Linh hồn của ông ta rất có thể là thứ ta cảm nhận được hôm nay. Hoặc có lẽ nơi này từng thuộc về một kẻ sát nhân hàng loạt, và nạn nhân của hắn đang vươn lên từ dưới mồ sau khi bị cắt xẻo một cách ghê rợn rồi sát hại.” Ả nhìn vào ống kính, đong đưa vai, ngực nảy lên nảy xuống. Wallace không biết tại sao hắn chưa từng để ý son môi của ả ta đỏ chói đến mức nào. “Cũng như khi chúng ta ở Ngôi Nhà Herring năm ngoái vậy. Ôi những linh hồn tội nghiệp ấy.”
“Hờ,” Nelson nói. “Có lẽ sau cùng cô ta cũng cảm nhận được cái gì đó đấy.”
“Quay lại bếp đi,” Hugo lầm bầm khi lướt qua họ, tay bưng khay trà. Wallace ngoái đầu nhìn bếp và thấy Mei lườm họ khét lẹt qua ô kính.
“Cái gì thế?” Desdemona hỏi. “Anh vừa nói gì, hả Hugo?” Cô ả lại nhìn vào ống kính. “Những người theo dõi kênh của ta sẽ nhớ Hugo từ lần thăm viếng trước. Ta biết với một số người anh ấy rất nổi tiếng.” Ả cười khúc khích khi Hugo đặt khay trà xuống cạnh bàn cầu cơ. Wallace muốn móc mắt cô ta ra. “Một anh chàng dễ thương, quả là vậy.” Cô ta lướt ngón tay dọc cánh tay Hugo trước khi anh kịp lùi ra. “Anh có muốn ở lại và tham gia vào điều chắc chắn sẽ là sự kiện siêu nhiên số một trong thập kỷ này không? Anh có thể ngồi ngay cạnh ta. Ta không phiền đâu. Chúng ta còn có thể ngồi chung ghế, nếu anh muốn.”
Hugo lắc đầu. “Không phải lúc này. Còn gì khác tôi có thể phục vụ cô không, cô Tripplethorne?”
“Ồ, có chứ,” cô ta nói. “Nhưng trẻ con đang xem video của ta, và ta không muốn đục khoét những tâm hồn trân quý ấy.”
“Ôi trời ơi,” Wallace nói. “Sao lại có người như cô ta chứ?”
Hugo ồn ào húng hắng. “Thì... là thế đó.” Anh lùi lại. “Nếu cô không muốn tôi phục vụ thêm thứ gì khác, thì tôi biến đây. Thật ra, nếu còn ai ở trong tiệm ngoài ba người ra, tôi cũng sẽ bảo họ tương tự. Biến đi.”
Wallace cười khẩy. “Ồ, phải rồi. Tôi sẽ làm đúng như anh nói. Nhìn này. Hugo. Anh có đang nhìn không đấy? Xem tôi biến đi đến mức nào này.”
Hugo liếc hắn.
Wallace giơ ngón giữa với anh.
Nelson cười khành khạch rồi làm theo.
Hugo không vui vẻ chút nào. Anh trở lại sau quầy, lấy cái khăn ra và vừa bắt đầu lau mặt quầy vừa cay cú nhìn chòng chọc Wallace và Nelson. Khi Desdemona và hai gã hầu không chú ý, anh đưa hai ngón tay chỉa chỉa mắt mình rồi chĩa chúng về phía Wallace. Dừng ngay, anh mấp máy môi.
“Cái gì cơ?” Wallace nói, cất cao giọng. “Tôi không nghe được anh nói gì cả!”
Hugo thở dài, cái thở dài mệt mỏi của những người chịu áp bức, và giận dữ lau mặt quầy trong khi lẩm bẩm một mình. Tình huống có lẽ còn tệ hơn khi Mei vẫn đang đứng sau ô kính, nhưng giờ đang cầm một con dao xẻ thịt vĩ đại mà cô giả vờ cứa ngang cổ, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè ra khỏi miệng.
Khi Béo Lùn tiếp tục thám hiểm quanh tiệm trà (và khá vội vã tán thành rằng hắn không nên đi vào sau quầy khi Hugo lườm hắn), Cao Gầy lôi ra một tập giấy khác và chiếc bút máy từ ca táp. Gã đứng cạnh Desdemona, sẵn sàng ghi chép gì đó. Gã không biết Apollo đang đứng cạnh mình, chú chó ghếch chân, tè lên giày gã. Wallace tạm thời bị phân tán tư tưởng bởi dòng nước tiểu mà Cao Gầy có vẻ như không nhận thấy, nhưng rồi Desdemona lại đặt tay lên miếng gỗ và hắng giọng.
“Hỡi các linh hồn!” cô ả lại hô lên. “Ta chỉ là vật chứa của các ngươi. Hãy lên tiếng thông qua ta và kể cho ta nghe những bí mật của người đã khuất. Chớ có sợ hãi, vì ta ở đây chỉ để giúp đỡ các ngươi.” Ả đong đưa vai, những ngón tay co giật trên miếng gỗ.
Wallace cười khẩy. Hắn xoay khớp cổ qua lại và bẻ khớp tay. “Được rồi. Hãy cho cô ả trải nghiệm ma quái mà ả tha thiết muốn có nào.”
“Ồ ồ ồ,” Desdemona thì thào. “Ta cảm nhận được rồi đây.”
Cô ta cắn môi dưới giữa hai hàm răng. “Thật ấm áp và nhột nhột. Như có gì đó đang mơn trớn trên da ta. Ồ ồ. Ồ ồ ồ.”
Wallace hít sâu một hơi, lúc lắc hai tay rồi đặt chúng lên mép kia của miếng gỗ, lờ cái bút lông đi. Ban đầu, tay hắn xuyên qua gỗ, và hắn cau mày. “Buông bỏ,” hắn thì thầm. “Buông bỏ.”
Miếng gỗ trở nên cứng rắn dưới tay hắn. Hắn giật bắn mình vì kinh ngạc, khiến vật kia hơi xê dịch về một bên.
Desdemona há hốc miệng, vội vã rụt tay về. “Các... các người có thấy không?”
Cao Gầy gật đầu, mắt trợn tròn. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ta không biết.” Cô ả nghiêng tới trước, mặt chỉ cách bàn cầu cơ vài phân. Khi ấy ả dường như nhớ ra mình đang ghi hình vì ả lại ngước lên máy quay và nói, “Bắt đầu rồi. Các linh hồn đã quyết định mở miệng.” Ả lại đặt tay lên miếng gỗ. “Ôi, hỡi người quá cố thân mến. Hãy sử dụng ta. Hãy sử dụng ta hết mức có thể. Hãy gửi gắm thông điệp của ngươi vào ta và ta sẽ tiết lộ nó với tất cả mọi người.”
Wallace không thích Desdemona Tripplethorne chút nào. Hắn đẩy miếng gỗ, cố di chuyển nó, nhưng Desdemona đang giữ chặt nó. “Nhúc nhích rồi,” Ả càu nhàu qua khóe miệng. “Chuẩn bị đi. Cảnh này sẽ cho chúng ta bốn triệu lượt xem và một hợp đồng truyền hình, ta thề đấy.”
Cao Gầy gật đầu và hí hoáy viết lên tập giấy.
“Chúng ta nên nói gì?” Wallace hỏi Nelson.
Mặt Nelson nhăn nhúm lại rồi giãn ra, trong mắt ánh lên vẻ tinh quái. “Điều gì đó thật đáng sợ. Bỏ qua chữ Có và Không trên bàn đi. Chán muốn chết. Giả vờ như cậu là quỷ đi, và cậu muốn đoạt hồn lẫn thanh quản của cô ta.”
“Không có đoạt hồn gì cả,” Hugo oang oang nói.
Desdemona, Cao Gầy và Béo Lùn đồng loạt quay ra nhìn anh chằm chằm. “Cái gì thế?” Desdemona hỏi.
Hugo tái mét. “Tôi nói là... tôi đang tính chuyện phục vụ cơm burrito?”
“Không nhé không phải là trong tiệm trà của em!” Mei hét lên từ trong bếp. Bằng cách nào đó cô đã tìm ra con dao thứ hai, và nó còn to hơn cả con dao trước. Qua ô kính trông cô vô cùng đáng sợ. Wallace thấy vô cùng ấn tượng.
“Cô ta nói đúng đấy,” Desdemona nói với Hugo. “Món đó sẽ không hợp với thực đơn của anh đâu. Thật lòng mà nói, Hugo ạ, anh phải nhận biết tập khách hàng của mình chứ.” Cô ả quay lại với bàn cầu cơ, đầu ngón tay ấn chặt lên miếng gỗ. “Hỡi các linh hồn! Hãy lấp đầy ta bằng ngoại chất của các ngươi! Chớ có phó mặc cho số phận. Hãy để ta làm tiếng nói vô cùng gợi cảm của các ngươi. Hãy kể cho ta nghe bí mật của ngươi. Ồ ồ ồ ồ.”
“Được thôi cô em,” Wallace nói, và bắt đầu di chuyển miếng gỗ. Việc này cần tới sức tập trung cao hơn hắn tưởng. Quần áo là một việc; di chuyển ghế lại là việc khác. Việc này nhỏ thôi, nhưng còn khó hơn hắn tưởng. Hắn gầm gừ và nếu còn có thể toát mồ hôi, hắn tin chắc rằng mồ hôi sẽ nhỏ giọt trên trán hắn. Desdemona thảng thốt khi miếng gỗ nhúc nhích qua lại rồi bắt đầu chậm rãi xoay vòng tại chỗ.
“Thật ra cậu phải dừng lại ở từng chữ cái cơ,” Nelson nói.
“Tôi đang cố đây,” Wallace cấm cảu. “Việc này trông vậy nhưng khó lắm.” Hắn cau mày tập trung, lưỡi lè ra giữa kẽ răng. Hắn di chuyên chậm hơn, và chỉ mất thêm vài phút là hắn đã biết cách thực hiện.
“H,” Desdemona thì thầm.
“H,” Cao Gầy lặp lại, viết lên tập giấy.
“I.”
Wallace dừng tay.
Desdemona cau mày. “Có... có thế thôi hả?” Ả ngẩng lên nhìn Cao Gầy. “Nó nói gì?”
Cao Gầy tái mét khi xoay tập giấy về phía ả, tay run rẩy.
Desdemona nheo mắt nhìn giấy rồi giật lùi lại. “Xin chào. Nó nói xin chào kìa. Ôi trời ơi. Là thật rồi. Thật sự là thật rồi.” Cô ta ồn ào húng hắng. “Ý ta là, dĩ nhiên là phải thật rồi. Ta vốn biết mà. Hiển nhiên là vậy.” Cô ả cười toe toét với máy quay, dù điệu cười căng thẳng hơn khi trước. “Các linh hồn đang nói chuyện với chúng ta đó.” Cô ta lại hắng giọng lần nữa. “Xin chào, các linh hồn. Ta đã nhận được lời nhắn nhủ của các ngươi. Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Có phải ngươi đã chết một cách khủng khiếp, có thể là bị đánh đập tới chết bằng búa trong một vụ tình án và còn việc dang dở mà chỉ mình ta, Desdemona Tripplethorne từ Chương trình Gọi Hồn Sexy cùng Desdemona Tripplethorne™, mới có thể giúp ngươi thực hiện? Kẻ đã sát hại ngươi là ai? Có phải người đang đứng trong phòng này không?”
“Tao sẽ sát hại mày ngay bây giờ đây!” Mei hét lên từ trong bếp.
“Phải rồi,” Desdemona nói sau khi Wallace di chuyển miếng gỗ trên những chữ cái khi nãy trên bàn cầu cơ. “Ngươi quả đã bị sát hại. Ta biết mà! Hãy nói ta nghe, hỡi linh hồn vĩ đại. Hãy nói ta nghe là ai đã sát hại ngươi. Ta sẽ thay mặt ngươi đòi lại công lý và khi ta gây dựng được chương trình truyền hình của riêng mình, ta hứa ta sẽ không bao giờ quên ơn ngươi. Hãy cho ta một cái tên nào.”
Miếng gỗ lại di chuyển.
“D,” cô ả thì thầm. “E. S. D. E. M. O. N.—”
Cao Gầy kêu lên một tiếng nghẹn ngào. “Ghép thành chữ demon này.”
“Hai tên này thật sự là chạm đáy ngu ngục,” Nelson nói, liếc Béo Lùn khi gã đứng lên ghế, giơ dụng cụ kia lên trần.
“A,” Desdemona nói khi miếng gỗ ngừng di chuyển. “Không phải demon. Nhiều chữ cái quá. Ngươi ghi hết lại chưa?”
Cao Gầy chậm rãi gật đầu.
“Sao nào?” cô ả hạch hỏi. “Nó nói gì?”
Gã lại giơ tập giấy ra cho ả đọc.
Trên trang giấy ghi, bằng những chữ cái to đùng: DESDEMONA.
Cô ả nheo mắt nhìn giấy, rồi lại nhìn bàn câu cơ, rồi lại nhìn tập giấy khi Cao Gầy quay sang giơ dòng chữ về phía ống kính. “Đó là tên ta mà.” Huyết sắc trên mặt cô ả rút sạch khi ả rụt tay khỏi miếng gỗ. “Ngươi... ngươi đang nói rằng ta đã giết ngươi ư?” Ả lo lắng cười. “Không thể nào. Trước nay ta chưa từng giết ai cả.”
Cao Gầy và Desdemona đông cứng khi miếng gỗ bắt đầu di chuyển mà không cần cô ả chạm vào. Ả đọc một mạch những chữ cái mà Wallace dừng trên đó, và Cao Gầy chép chúng xuống.
“Rõ là cô giết tôi,” Desdemona đọc tập giấy rồi chớp mắt. “Sao cơ? Không hề nhé. Ngươi là ai? Đây có phải một trò chọc ghẹo không?” Cô ta cúi xuống gầm bàn rồi ngồi thẳng dậy. “Không có nam châm. Này Hugo. Hugo. Anh đang làm trò phải không? Tôi không thích bị lừa đâu nhé.”
“Cô đang chơi đùa với những thế lực mà bản thân còn chẳng hiểu được,” Hugo nghiêm trang nói.
Miếng gỗ lại di chuyển.
“Ha, ha,” Cao Gầy vừa đọc thành tiếng vừa ghi chép. “Cô dở tệ.”
“Cậu mấy tuổi rồi, mười à?” Nelson hỏi, dù dường như ông cụ đang nín cười. “Cậu phải tỏ ra đáng sợ hơn. Nói với cô ả cậu là Satan, và cậu sẽ ăn sống lá gan cô ta.”
“Satan đây,” Cao Gầy đọc khi miếng gỗ di chuyển. “Ta sẽ ăn ngan của ngươi.”
“Gan,” Nelson nói. “Gan cơ mà.”
“Tôi đang cố đây,” Wallace rít qua kẽ răng. “Thứ này trơn quá!”
“Ngan của ta á?” Desdemona hỏi, giọng hoang mang. “Cả đời ta có bao giờ nuôi ngan đâu.”
Miếng gỗ lại xê dịch. “Xin lỗi,” Cao Gầy vừa đọc vừa chép thông điệp mới. “Autocorrect chết tiệt. Ý ta là gan.”
Hugo vùi mặt vào tay và rên rỉ.
Desdemona đột ngột đứng bật dậy, khiến chân ghế ken két trượt trên sàn. Cô ả điên cuồng nhìn quanh. Cao Gầy đang ôm tập giấy vào ngực, và Béo Lùn đã tham gia với họ, giơ cái máy kia lên trên bàn cầu cơ. Nó lại rít lên, ồn ào hơn lúc trước, những bóng đèn gắn trên mặt sáng rực.
“Chúng ta đang nhúng tay,” Desdemona thì thào, “vào những việc chúng ta không hiểu.” Cô ả đặt mu bàn tay lên trán, ngực phập phồng khi nhìn vào máy quay. “Các ngươi đã tận mắt chứng kiến chuyện ở đây. Satan đang ở đây, và hắn muôn ăn gan ta. Nhưng ta sẽ không bị dọa nạt đâu.” Ả thả tay xuống. “Dù là Satan hay ma quỷ nào khác, ngươi cũng không được chào đón ở đây! Đây là thánh địa của bình yên và của đồ ngọt đắt đỏ.”
“Này!” Hugo cấm cảu.
Wallace di miếng gỗ nhanh hơn. “Cô mới là người không được chào đón ở đây,” hắn lầm bầm, cả khi Cao Gầy đang dõng dạc đọc cùng một câu. “Hãy rời khỏi đây. Đừng bao giờ quay lại.” Hắn ngừng lại, cân nhắc. Rồi, “Thêm nữa, hãy cư xử tốt hơn với Mei không thì ta sẽ ăn cả não cô.”
“Nhìn kìa,” Béo Lùn nói, ngón tay run run chỉ.
Wallace quay sang và thấy Nelson đứng gần đèn tường.
Ông cụ áp hai tay lên chụp đèn, và bóng đèn bên trong bắt đầu chớp tắt. Hắn cười toe toét khi Nelson nháy mắt với mình. Những chiếc bóng đèn rung lách cách.
“Đi đi,” Wallace nói, nhanh tay xê dịch miếng gỗ hơn. “Đi đi. Đi đi. Đi đi.” Khi đã xong, hắn đẩy mạnh hết sức, khiến miếng gỗ bay vèo ngang phòng. Nó hạ cánh trong lò sưởi và bắt đầu cháy bừng bừng. Bàn cầu cơ văng khỏi mặt bàn, rơi loảng xoảng xuống sàn.
“Tôi không đến đây để vướng vào chuyện này đâu đấy,” Béo Lùn nói, chậm rãi lùi lại. Hắn kêu lên khi va vào một cái ghế, quay phắt lại nhìn.
Nelson rời khỏi chỗ đèn tường và tới bên máy quay. Ông cụ chăm chú săm soi cái máy rồi gật đầu tự nhủ. “Cái này trông đắt tiên đấy.” Rồi ông đẩy ngã nó. Máy quay rơi xuống đất, ống kính nứt toác. “Ối chà.”
Hugo lại thở dài lần nữa khi Wallace nói, “Được lắm, Nelson. Được lắm.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi,” Cao Gầy sốt sắng thì thầm. Hắn vùng chạy ra cửa, nhưng Wallace đã đá một cái ghế về phía hắn. Nó trượt trên sàn, đập lên ống chân của Cao Gầy. Gã hét lên và suýt ngã nhào, tập giấy rơi xuống đất.
“Ta sẽ không chấp nhận việc này đâu!” Desdemona tuyên bố. “Chúng ta sẽ không bị thứ như ngươi lấn lướt! Ta là Desdemona Tripplethorne, và ta ra lệnh cho ngươi—”
Nhưng dù Desdemona đòi hỏi điều gì đi nữa, lời ấy đã chìm nghỉm khi Mei tông cửa xông ra, giơ hai con dao lên quá đầu và hét lên, “Ta là Satan! Ta là Satan!” Hình ảnh cuối cùng về Desdemona, Cao Gầy và Béo Lùn mà Wallace thấy là bóng lưng ba người khi chúng bỏ chạy khỏi Tiệm Trà và Bánh Bến Đò Charon. Cao Gầy và Béo Lùn cố sức chạy qua cửa cùng lúc và bị kẹt lại tới khi Desdemona tông vào chúng, xô chúng ngã ra hiên trước nhà. Chúng kêu lên khi ả giẫm lên lưng và tay chúng để chạy qua, váy của ả vén lên cao đến độ gần như tục tĩu. Cô ả nhảy khỏi bậc tam cấp và ba chân bốn cẳng chạy trên đường mà không nhìn lại tiệm trà dù chỉ một lần, Cao Gầy và Béo Lùn đã đứng dậy được, và đuổi theo ả.
Sự tĩnh lặng bao phủ trong Bến Đò Charon.
Nhưng không được bao lâu.
Nelson bắt đầu cười khúc khích, ban đầu còn khẽ khàng, rồi mỗi lúc một to hơn. Mei cũng vậy, ho nấc lên rồi chuyển sang khịt mũi ướt át, rồi vừa cười khành khạch vừa hạ dao xuống.
Và rồi một âm thanh khác tràn ngập khắp các ngóc ngách trong tiệm trà, âm thanh mà chưa ai nghe thấy trước đây. Âm thanh này khiến Nelson và Mei im bặt, khiến Hugo chậm rãi vòng ra trước quầy.
Wallace đang cười to. Hắn đang cười to hết cỡ, một tay ôm bụng, tay còn lại chan chát vỗ đầu gối. “Mấy người có thấy không?” hắn hô lên. “Mấy người có thấy vẻ mặt chúng không? Ôi trời ơi, vừa rồi thật là hết nước.”
Và hắn cứ cười mãi. Có gì đó buông lỏng trong ngực hắn, thứ hắn còn chưa từng nhận ra rằng đã rối tung và thắt nút. Theo một cách nào đó, hắn thấy mình nhẹ nhõm hơn. Tự do hơn. Vai hắn rung lên khi hắn cúi gập, hổn hển lấy hơi mà hắn chẳng cần. Cả khi tiếng cười dịu lại thành những tiếng khúc khích nhè nhẹ, cảm giác nhẹ nhõm kia cũng không hề phai nhạt. Ngược lại, nó càng cháy bỏng hơn, và lưỡi câu, thứ đáng nguyền rủa không bao giờ biến khỏi người hắn kia, cuối cùng cũng không khiến hắn thấy như gông cùm, xích hắn lại một chỗ nữa. Hắn nghĩ mình đã làm một việc tốt, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, mà không mong đợi được đáp trả. Sao mà hắn chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện này trước kia nhỉ?
Hắn vừa lau mắt vừa đứng thẳng dậy.
Trên mặt Nelson là vẻ ngỡ ngàng. Trên mặt cháu ông cũng vậy.
Mei là người đầu tiên mở miệng. “Tôi sẽ ôm chết anh.”
Lời ấy khiến hắn choáng váng, đặc biệt là khi hắn nhớ Mei đã kể với mình những gì về những đụng chạm thân mật. “Đúng là chỉ có cô mới khiến việc ấy nghe như dọa nạt.”
Cô đặt hai con dao lên cái bàn gần nhất rồi đập đập ngón tay vào lòng bàn tay. Không trung xung quanh họ khẽ nảy lên, rồi Mei đã nhào lên người hắn. Suýt nữa thì hắn ngã ngửa khi cô vòng tay quanh lưng hắn, ôm thật chặt. Hắn choáng đến đơ cả người, nhưng chỉ trong chốc lát thôi. Thật mong manh, cái cảm giác này, và Wallace không nhớ nổi lần cuối có người ôm hắn là khi nào. Hắn cẩn thận giơ hai tay, bàn tay đặt lên hõm lưng Mei.
“Siết mạnh hơn đi,” cô nói bên cổ hắn. “Tôi không gãy đâu mà lo.”
Mắt hắn cay xè. Hắn không biết tại sao. Nhưng hắn làm như cô yêu cầu. Hắn siết mạnh hết mức có thể.
Khi mở mắt ra, hắn thấy Hugo đang nhìn mình, trên mặt là một biểu cảm lạ lùng. Họ nhìn nhau một lúc thật lâu thật lâu.