Năm năm sau…
Sự thật là thế đó, Julian.
Câu chuyện về con là thế đó. Câu chuyện về chúng ta là thế đó.
Câu chuyện mà bố vừa viết vào cuốn sổ gáy xoắn cũ kỹ của mình.
Sáng hôm đó, bố mẹ đã không để con lại khoa cấp cứu của bệnh viện Bellevue. Bố mẹ đã tiếp tục chạy xe về phía Bắc, tới tận Trung tâm bảo trợ Trẻ em Larchmont, trung tâm y tế dành cho trẻ em do Diane Raphaël sáng lập nhờ số tiền thu được sau khi bán những bức tranh của Lorenz.
Con đã nhập viện và nằm lại đó một tháng. Con đã dần lại sức và đã lấy lại được thị lực. Những chuyện con từng trải qua đã mờ nhạt trong tâm trí con. Con không có chút khái niệm nào về thời gian, gần như không còn ký ức về cuộc sống của mình trước kia hay về việc mình bị bắt cóc. Và con tiếp tục gọi bố là bố.
Bố mẹ đã tận dụng thời gian này để tổ chức lại cuộc sống. Mẹ con đã “hợp thức hóa” danh nghĩa về mặt hành chính của chúng ta. Từng làm việc cho chương trình bảo vệ nhân chứng liên bang nên mẹ con biết phải liên hệ với ai để có được một giấy chứng sinh giả mạo có thể chấp nhận được. Chính vì thế mà con chính thức trở thành Julian Coutances, sinh ngày 12 tháng Mười năm 2011 tại Paris, con của ông Gaspard Coutances và bà Madeline Greene.
Trước khi rời Mỹ, bố và mẹ con đã quay lại tàu Night Shift cùng với những bi đông xăng, và chúng ta đã châm lửa đốt con tàu.
Rồi chúng ta lên đường tới Hy Lạp sinh sống trên đảo Sifnos nơi ta đã có sẵn chiếc thuyền buồm riêng. Tuổi ấu thơ của con đã được soi sáng bởi mặt trời của dãy Cyclades và được ru bởi những con sóng bạc đầu cùng những tiếng xào xạo của miền truông Địa Trung Hải.
Để giúp con quên đi những cảnh tăm tối, bố không biết có thứ gì tốt hơn màu xanh rực rỡ của bầu trời, bóng râm của những cây ô liu, vị tươi mát đượm mùi bạc hà của món xa lát tsatsiki, mùi húng tây và hương nhài.
Bố ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ rồi nhìn con dạo bước trên bãi biển bên dưới ngôi nhà. Rõ ràng là chuyện này hiệu quả, bởi con đẹp đẽ như một vì tinh tú và tràn trề sinh lực, ngay cả khi con vẫn luôn sợ bóng tối.
– Mẹ ơi nhìn này, con đang làm máy bay!
Con dang rộng đôi cánh tay và bắt đầu chạy quanh mẹ con đang phá lên cười.
Năm năm đã trôi qua kể từ buổi sáng tháng Mười hai năm 2016. Năm năm tươi vui. Đối với Madeline, đối với bố, đối với con, khởi đầu một cuộc đời mới. Một sự tái sinh đúng nghĩa. Con đã mang đến cho cuộc đời chúng ta những thứ vốn đã biến mất bấy lâu: cảm giác nhẹ nhõm, niềm hy vọng, niềm tin, một ý nghĩa. Như con sẽ khám phá ra khi đến tuổi đọc được những dòng này, cả mẹ con lẫn bố đều không phải những bậc cha mẹ bình thản mà con từng biết.
Nhưng cuộc sống gia đình của chúng ta đã khiến bố hiểu ra điều gì đó. Có một đứa con xóa nhòa toàn bộ bóng tối mà con hẳn đã chịu đựng trước kia. Thế gian phi lý, vẻ xấu xí của nó, sự ngu ngốc sâu như biển thẳm của phần đông nhân loại và thói hèn nhát của tất cả những kẻ đi săn theo bầy. Khi con có một đứa con, bỗng nhiên những ngôi sao của con sắp thẳng hàng trên bầu trời. Mọi sai sót, lỗi lầm, lầm lạc của con đều được cứu chuộc nhờ vẻ duyên dáng đơn giản của ánh sáng trong một đôi mắt.
Không có ngày nào trôi qua mà bố không nhớ đến buổi sáng tháng Mười hai tốt lành ấy. Lần đầu tiên bố ôm con vào lòng. Buổi sáng hôm đó, ở New York, cơn bão nổi lên điên cuồng, cái lạnh thấm xuyên qua bố, lũ chim cuồng loạn bay lượn trên đầu chúng ta và một cái cây nhỏ máu trên tuyết. Buổi sáng hôm đó, có lẽ bố là người giải thoát cho con, nhưng chính con mới là người cứu mạng bố.
Sifnos,
quần đảo Cydades,
ngày 12 tháng Mười năm 2021