Chương Chót
Khi chị Thu Dung và Sơn tới nơi hẹn thì ông Thanh Tra Mạc Kính đã có mặt ở đấy rồi. Hôm nay trông ông ta có vẻ bảnh bao dữ: complet màu xanh đậm, sơ mi trắng cổ cồn, cà vạt đỏ tía điểm hoa đen. Đặc biệt trên mặt bàn chỗ ông ngồi có sẵn hai bó hoa glaïeul cánh màu nhung đỏ đậm. Đang ngồi trâm ngâm hút thuốc lá, thấy hai người bước vào, ông ta vội vã đứng dậy chào. Chị Thu Dung tươi cười:
– Chỉ một chút xíu nữa nếu không ghé toà soạn là tụi tôi hụt một bữa ăn.
Ông Mạc Kính ngạc nhiên:
– Giấy mời tôi đã gửi đi từ sáng hôm qua cơ mà?
– Nhưng hai hôm nay rồi, tôi không ghé toà soạn. Tức quá phát đau luôn.
– Cô bực tức về vụ gì?
– Ồ! Câu chuyện dài dòng lắm. Tôi sẽ kể cho ông nghe. Nhưng quả thực tôi đã hụt một chuyến lớn, nếu không giờ này tôi đã có mặt ở Thiên Mã Sơn rồi (hẳn chị cũng phóng đại thêm cho tăng phần quan trọng).
Ông Mạc Kính mỉm cười:
– Cô chẳng phải kể tôi cũng đã biết rồi. Cô bị tên giả mạo Tâm Què hớt tay trên trọn mớ tài liệu của Giáo sư Thomas Vincent, có phải không?
Mắt chị Thu Dung trợn tròn lên. Chị nhìn ông với tất cả vẻ sững sờ rồi nói:
– “Thánh” thật! Thế thì tôi chịu thua ông rồi đấy. Làm sao ông biết được?
Ông Mạc Kính mỉm một nụ cười hiền hoà rồi đáp:
– Đó là nhiệm vụ của tôi. Có thể nói kể từ khi Đông Hưng vượt ngục, tuy giữ thái độ im lìm nhưng không một phút nào chúng tôi lại không bám sát nội vụ. Hôm nay thì xong rồi. Xong hết rồi, và mục đích tôi mời quí vị tới đây để… tuyên dương công trạng.
Chị Thu Dung như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chị vội hỏi:
– Công trạng gì…Chúng tôi mà làm nên được cái công trạng gì?…
– Công trạng lắm chứ. Công đầu là về chú Sơn. Xin tặng chú một bó hoa để tỏ lòng biết ơn của Sở An Ninh Quốc Gia và của cả riêng tôi nữa.
Sơn kêu lên:
– Cháu… cháu đâu có làm gì…
Ông Mạc Kính cướp lời:
– Sao lại không làm gì. Chuyến đi Kiến Hoà của chú đưa chúng tôi ra khỏi sự bế tắc trên đường điều tra. Chú đã gặp may hơn chúng tôi ở chỗ chú bắt gặp trúng mối. Chú biết không, qua hình ảnh “Anh Ba” mà chú đã gặp ở bến xe đò Á Châu rồi phác họa lại cho Sở An Ninh, tụi tôi đã bắt được một đường dây xâm nhập vào đúng trái tim cơ sở hoạt động của Phù Dung Hội.
Sơn buột miệng:
– À… thì ra thế…
Ông Mạc Kính tiếp:
– May hơn thế nữa, là nhờ sự xâm nhập rất kịp thời này mà chúng tôi đã thâu băng trọn vẹn được phiên họp quan trọng bậc nhất do chính Đông Hưng đích thân chủ tọa. Hội Hoa Phù Dung đem vấn đề phản bội của Mã Thiếu Hùng tức kẻ mạo danh Tâm Què ra bàn cãi, rút cục họ đã lên án Mã Hùng bằng âm mưu xô Hùng từ cao độ 1625 thước. May thay, tụi tôi đã đánh tráo kịp viên phi công, tức hội viên X.186, người có nhiệm vụ thi hành bản án đó.
Chị Thu Dung hỏi:
– Họ làm sao biết Mã Thiếu Hùng đi chuyến phi cơ nào mà cài sẵn người trên chuyến đó.
Ông Mạc Kính đáp:
– Họ biết trước, vì Mã Thiếu Hùng sau khi ôm trọn mớ tài liệu ở nhà cô rồi thì hắn tới một đại lý của hãng hàng không tư, nhận thuê bao một chuyến máy bay taxi, định chuồn ra biên giới. Hội Hoa Phù Dung cài người vào để lãnh nhiệm vụ lái chiếc máy bay taxi đó. Họ sửa soạn rất kỹ lưỡng. Thu băng lời kết án nạn nhân, phát ra trên cao độ 1625 thước rồi xô nạn nhân xuống…
– Tại sao lại phải ở cao độ 1625 thước?
– Vì đó là số hội viên hiện hữu của hội. Nó thể hiện một sự quyết tâm của 1625 người, tất nhiên là đã trừ nạn nhân ra…
Sơn chen vào:
– Thế là ông cho người bắt giữ viên phi công đó rồi lái phi cơ đi như thường lệ. Vậy ra Mã Hùng chưa chết.
– Đúng vậy, chính tôi đã đích thân đảm nhận nhiệm vụ đó. Tôi đã lên cao độ 1625, vặn nút lời tuyên án của Hội Hoa Phù Dung, xô nạn nhân ra ngoài… nhưng rồi lại kéo trở về…
Chị Thu Dung hỏi:
– Ông làm thế để làm gì?
– Có hai lý do. Một là tôi muốn mọi diễn tiến phải đúng như Hội Hoa Phù Dung dự tính để tránh sự nghi ngờ của bọn chúng trước khi tôi giăng một mẻ lưới bắt trọn ổ. Hai là tôi muốn lột mặt nạ Mã Thiếu Hùng bằng phương pháp đó, hắn hết đường chối cãi, vì hắn đâu có ngờ X.186 lại chính là tôi.
Chị Thu Dung hỏi:
– Vậy tức là hiện nay mớ tài liệu do hắn mang đi đã trở về trong tay ông.
– Đúng vậy!
Chị Thu Dung thở phào:
– Thế thì may quá… Tôi vẫn bực bội từ qua đến nay rằng hắn đã thong dong một mình hốt trọn mớ kim cương của Giáo sư Thomas Vincent trên núi Thiên Mã.
Ông Mạc Kính mỉm cười:
– Đâu có thể dễ dàng như vậy được. Cho dù hắn có thoát qua biên giới, thì tôi cũng theo sát chân hắn được. Bởi vì tôi, tôi cũng có một bản sao tài liệu y hệt của hắn.
Chị Thu Dung ngạc nhiên:
– Tại sao lại như thế được?
– Vâng, đúng là như thế. Bởi vì… bởi vì… nói ra xin cô đừng giận, tất cả mọi liên lạc giữa cô và anh Nam, nhân viên Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật, tôi đều hay biết cả. Chính anh Nam thông báo cho tôi vụ này. Anh ta e ngại một mình cô không thể chống lại với bọn chúng, nên nhờ tôi can thiệp.
Chị Thu Dung thở dài:
– À… thì ra thế! Vậy mà khi tôi hỏi đến bản chụp các tấm phóng ảnh, anh Nam đã nói dối tôi là không còn gì… trong khi đó ảnh đã chụp thêm một bản để đem trao hết cho ông.
Ông Mạc Kính vỗ về:
– Xin cô cũng đừng giận anh chàng đó. Ảnh chỉ vì lo cho cô mà xử sự như vậy đấy thôi.
– Vậy mà từ mấy hôm nay, tôi cứ tiếc đùi đụi vì đã để xổng mất một tài liệu quý, một miếng mồi ngon.
Vừa khi ấy, người hầu bàn bưng lên một khay đồ ăn thơm ngào ngạt. Ông Mạc Kính nhân đó mỉm cười hỏi:
– Có ngon bằng món gà hấp muối này không? Nào! Xin mời quí vị. Ta ăn cái đã. Dĩ thực vi tiên mà.
Chị Thu Dung không chịu:
– Ông chưa kể hết mọi sự đã xẩy ra sau đó. Cuộc điều tra của ông đi đến đâu rồi, và còn vụ lên Thiên Mã Sơn thì sao đây?
– Thì cứ từ từ rồi đâu có đó. Tôi có thể nói vắn tắt với cô một câu là: vụ đó cho đến hôm nay là hoàn toàn chấm dứt. Hồ sơ đã được chúng tôi xếp lại.
Chị Thu Dung la lên:
– Đâu có dễ dàng thế được. Chúng tôi thấy mình vẫn còn như đang dò dẫm ở những bước khởi đầu.
– Tại cô quá chú trọng đến số kim cương của Giáo sư Thomas Vincent nên có ý nghĩ như vậy. Về chúng tôi, mối quan tâm sâu xa nhất lại là Hội Hoa Phù Dung. Khi Đông Hưng nằm trong tù, chúng tôi hy vọng họ sẽ tan rã một cách vô điều kiện, nhưng lại nẩy ra tên Mã Thiếu Hùng với xấp tài liệu của chính Giáo sư Thomas Vincent.
– Tài liệu ấy hắn lấy ở đâu ra, và Mã Thiếu Hùng là ai?
– Mã Thiếu Hùng là Phó Chủ tịch Ngoại vụ của Hội Hoa Phù Dung, một nhân vật uy tín đứng hàng nhì của hội này, và hắn có nhiệm vụ chỉ huy chiến dịch thả Tâm Què để đánh lạc hướng cảnh sát. Tôi xin vắn tắt nội vụ thế này để cô và chú Sơn nắm vững vấn đề: Giáo sư Thomas Vincent vào thời kỳ đầu thế chiến, khoảng năm 39, 40 đã lặn lội suốt vùng biên giới Việt, Miên, Lào để đi tìm vết tích của nền văn minh Đông Sơn. Trong các chuyến đi này, ông có mang theo một người phụ tá thân tín là Nguyễn Quốc Viên. Hai người tìm thấy một số kim cương mà về sau mệnh danh là những con đom đóm trời. Tất cả chi tiết của những chuyến đi này và đặc biệt là nơi chốn có “những con đom đóm trời” đã được Giáo sư Vincent ghi chép đầy đủ trong tập tài liệu viết bằng hai thứ mực: mực tím nguỵ trang và mực hoá học vốn là bản chính mà cô Thu Dung đã được đọc mười trang.
Nhưng sau đó Giáo sư bị Hội Hoa Phù Dung ám sát bí mật vào năm 1942 và tập tài liệu mất tích. Lý do ám sát là cốt để ngăn cản việc Giáo sư tường trình vụ kim cương lên chính phủ đương thời. Nhưng ông già Nguyễn Quốc Viên nhờ có mặt trong mọi chuyến đi với Giáo sư Vincent, nên ghi nhớ đường lên núi Thiên Mã, đã phác họa lại bản đồ với hòn đá phún xuất và cây gậy trúc.( xem Lá Chúc Thư-đã xuất bản).
Chị Thu Dung nói:
– Điều đó tôi còn nhớ.
– Hội Hoa Phù Dung vì lạc hướng về tập tài liệu của Giáo sư Vincent nên xoay qua tìm cây gậy trúc và hòn đá phún xuất, do đó ám sát ông Nguyễn Quốc Viên tại đường Hạnh Phúc Chợ Lớn. Cô và chú Sơn còn nhớ chứ?
Chị Thu Dung và Sơn gật đầu. Ông Mạc Kính tiếp:
– Nhưng âm mưu của họ bị bộ ba bọn mình phá vỡ hết. Cây gậy trúc và hòn phún xuất thạch nằm trong két sắt của sở An Ninh Quốc Gia, còn Đông Hưng thì đã vô tù, chờ ngày ra Côn Đảo đền tội đã ám sát ông Nguyễn Quốc Viên. Đến đây thì nội vụ tưởng đã xong xuôi nhưng nào ngờ tập tài liệu của Giáo sư Vincent xuất hiện trở lại sau hơn hai mươi năm vắng bóng.
Chị Thu Dung hỏi:
– Ai đã phát giác ra?
– Con trai ông Nguyễn Quốc Viên là Nguyễn Quốc Hồng. Thời kỳ 1939, Hồng mới lên 8 tuổi, được Giáo sư Thomas Vincent rất quí mến, nhận làm con nuôi nên cho qua Pháp học hành. Có lẽ linh cảm thấy bị rình rập, nên trong chuyến đi của Hồng năm đó, Giáo sư Thomas Vincent gửi Hồng đem luôn tập tài liệu ấy về Pháp, trao cho bà Vincent cất giữ. Còn nhỏ Hồng chưa biết giá trị của tập tài liệu, nên làm đúng theo lời dặn.
Năm 1942, Giáo sư Vincent bị ám sát bí mật ở Hà Nội, bà Vincent giữ luôn tập di cảo này coi như một kỷ niệm quí báu đối với người chồng quá cố. Rồi chiến tranh lan rộng ở Pháp, bà Vincent bị thương nặng trong một trận oanh tạc của Đức ở vùng Florence. Trước khi chết bà trao cho Hồng tập tài liệu này.
Chiến tranh chấm dứt, Hồng tiếp tục học lên và đậu kỹ sư Hoá Học của trường Cao Đẳng Chuyên Nghiệp Ba Lê. Do một sự tình cờ, lại sẵn kiến thức chuyên môn, một hôm Hồng khám phá ra nội dung thực sự của tập tài liệu viết bằng mực hoá học ẩn sau những hàng chữ viết bằng mực tím, nguỵ trang dưới một bài khảo luận của Giáo sư Vincent “Études sur la Structure Géologique de la Chaine Annamitique (Les roches, les mines et les relations avec la tectonique) có nghĩa là “Nghiên cứu về kiến trúc địa chất của rặng Trường Sơn, các loại nham thạch, các loại mỏ và những liên hệ với Kiến Trúc Địa Tằng Học”.
Sau khi “đọc” được nội dung quí giá của tập tài liệu này, Nguyễn Quốc Hồng nghiên cứu kỹ lưỡng trong vòng ba năm rồi lên đường về nước với hy vọng chiếm giữ được kho tàng vô giá của cha nuôi để lại. Khi chưa tới Việt Nam, Hồng đã không qua được mạng lưới dầy đặc của Hội Hoa Phù Dung nên bị xô xuống biển trên chuyến tàu của công ty Xuyên Lục mà hồi đó báo chí đăng tin và thêu dệt là anh ta trên đường về nước, vì nghe tin người yêu cũ đã đi lấy chồng nên chán đời và tự tử! Thật khôi hài.
Ngừng một lát, ông Mạc Kính kể tiếp:
– Cướp được tập tài liệu, Hội Hoa Phù Dung không cần cây gậy trúc, hòn phún xuất thạch của ông già Nguyễn Quốc Viên nữa. Họ ra tay bằng chính tài liệu nguyên bản của Giáo sư Vincent. Chính vì thế mà tôi phải tung chiến dịch bong bóng bay, dàn xếp cho Đông Hưng vượt ngục trên đường ra Côn Đảo. Gây ra vụ vượt ngục này, chủ ý của tôi là muốn gom hoạt động của Hội Hoa Phù Dung làm một mối. Vì dẫu sao uy tín của Đông Hưng đối với hội còn rất mạnh mẽ. Vả giữ Đông Hưng trong tù, đàn em của hắn chia rẽ, cấu xé nhau, thật khó mà mò ra manh mối tập tài liệu kia.
Chị Thu Dung mỉm cười:
– Nhưng Đông Hưng vượt ngục rồi hắn cũng chẳng vừa, liền tung chiến dịch rắc lông ngỗng loan tin Tâm Què ăn cắp tài liệu trốn mất để làm lạc hướng điều tra của ông.
Ông Mạc Kính gật đầu:
– Đúng vậy! Bọn họ cũng gớm lắm chứ chẳng vừa. Bản tin do công ty ấn loát Hai Cây Dừa loan đi ẩn dưới bài thơ lục bát khó hiểu:
Bài từ thói xấu tật hư
Mới hay còn lắm công tu triệu lầm…
Chị Thu Dung vui miệng đọc theo:
Đất mình mình ở sao không,
Gắng công vun tỉa để hòng kết hoa
Vùng lên một giải sơn hà,
Nước non còn đó tình ta chấp gì,
Tâm tình thêm nữa rồi đi,
Một mai thương nhớ xuân về hè qua.
Kể đâu cho xiết tình ta,
Nghìn năm phân cách, đường xa câu chờ…
… Rồi gì nữa nhỉ?
Sơn tiếp:
– Em nhớ. Còn ba câu chót là:
Thề vì một mối duyên mơ,
Cam tâm tháng đợi năm chờ hợp hôn.
Cố phương một giải u buồn…
Chị Thu Dung thở phào:
– Ôi chà! Thật là thơ con cóc, làm chị em tôi dịch mướt mồ hôi mới tìm ra nội dung của bài thơ là “Tài liệu mất hết. Lùng gấp Tâm Què để châu về hợp phố”. Mà tại sao họ lại chọn Tâm Què nhỉ.
Ông Mạc Kính đáp:
– Vì Tâm Què là thủ túc thân tín của Đông Hưng. Phải dùng tới kẻ thân tín của Đông Hưng thì Sở An Ninh mới tin là hắn ta có đủ điều kiện đánh cắp được tài liệu quí giá. Đưa nhân vật tầm thường ra sẽ bị lộ liễu và kế hoạch hỏng ngay.
Chị Thu Dung chép miệng:
– Tội nghiệp cho Tâm Què. Và thế mới biết Đông Hưng tàn nhẫn thật.
Ông Mạc Kính lắc đầu:
– Thật ra Đông Hưng chỉ muốn Tâm Què lánh mặt đi ít lâu. Nhưng Mã Thiếu Hùng nhúng tay vào. Mã Thiếu Hùng, Phó Chủ Tịch Ngoại vụ của Hội Hoa Phù Dung nhận thấy đấy là cơ hội tốt nhất để hắn phản đảng mà không ai hay biết. Chính hắn đánh cắp tài liệu giấu đi và đổ diệt cho Tâm Què cái tội tương kế tựu kế, thay vì chỉ giả ăn cắp tài liệu, đã lấy tài liệu thật rồi trốn đi. Vì thế Mã Thiếu Hùng được lệnh theo sát Tâm Què và thủ tiêu hắn trên đường về Tầm Vu mà chú Sơn đã thấy. Hắn không mong gì hơn là được làm công việc thủ tiêu Tâm Què với danh chính ngôn thuận. Và hắn đã làm đến nơi đến chốn!
Chị Thu Dung chen vào:
– Thế là hắn đội lốt Tâm Què tới tiếp xúc với tôi để gạ hợp tác với ý định qua trung gian của tôi, hắn sẽ nhờ được các phương tiện tối tân nhất của Viện Quốc Gia Khoa Học và Kỹ Thuật để “đọc” lên những trang bí mật của Giáo sư Vincent.
Ông Mạc Kính gật đầu:
– Đúng như thế! Và khi đã gạt được cô rồi, hắn bèn thuê phi cơ taxi vượt biên giới. Trong khi ấy Hội Hoa Phù Dung phát giác kịp thời Mã Thiếu Hùng phản đảng nên họp khẩn cấp và tuyên án tử hình hắn trên cao độ 1625 thước. Nhờ chuyến đi Bến Tre của chú Sơn, tôi đã cấp thời đặt được đường dây vào ngay trụ sở trung ương của chúng và cứu thoát Mã Hùng kịp thời đem về khai thác thêm…
Chị Thu Dung hỏi:
– Và sau đó?
– Biết đã sa cơ, Mã Thiếu Hùng khai hết mọi đường đi nước bước, cách liên lạc và mật hiệu để tới những chỗ khác mà toàn bọn Đông Hưng lẩn trốn. Việc bắt giữ hắn ta và đồng bọn lúc đó chỉ còn là việc lấy món đồ trong túi.
Ngừng một lát, ông Mạc Kính trầm ngâm:
– Tất cả công việc ấy chúng tôi đã thi hành xong. Đông Hưng và đồng bọn tham mưu đã bị hốt trọn vào lúc 3 giờ 10 sáng hôm qua.
Sơn reo lên:
– Hay quá! Ông Mạc Kính thật là một thiên tài!
– Chú phong tôi làm thiên tài thì thật là quá đáng. Danh từ ấy tôi không nhận đâu.
Chị Thu Dung xen vào:
– Thế bây giờ các công việc còn lại ông tính sao?
– Chắc là cô muốn đặt vấn đề “những con đom đóm trời” phải không?
– Đúng như vậy. Bây giờ trong tay ông đã có tất cả mọi điều kiện rồi, hẳn “chỉ còn là việc lấy món đồ trong túi” phải không?
Ông Mạc Kính gật đầu:
– Gần như vậy, có thể nói bây giờ nhắm mắt tôi cũng tưởng tượng ra được dễ dàng các đường đi nước bước mà Giáo sư Thomas Vincent đã vạch rõ tỉ mỉ trong mười trang tài liệu viết bằng mực hoá chất. Tôi thấy đỡ tốn công lao rất nhiều so với tài liệu của ông già Nguyễn Quốc Viên lập nên với những ẩn ý quá cô đọng phải suy nghĩ nát óc. Bởi vậy công việc còn lại sẽ đúng như là việc lấy một món đồ trong túi, nếu…
Chị Thu Dung giật mình nhìn ông:
– Nếu sao?
Ông Mạc Kính trầm ngâm:
– Nếu tôi được Hội Đồng An Ninh Quốc Gia giao phó nhiệm vụ ấy. Nhưng hiện nay, toàn bộ hồ sơ về vụ này đã chuyển sang tủ sắt tối mật của quốc gia chờ chỉ thị mới. Cho tới bây giờ, công tác của tôi coi như hoàn tất trừ ra một việc…
Cả chị Thu Dung và Sơn cùng sốt ruột lắng nghe. Ông Mạc Kính đắn đo rồi nói tiếp:
– Đó là mệnh lệnh phải để cho toàn bộ vụ này chìm xuồng hầu tránh ồn ào, gây bất lợi cho nhiều khía cạnh kể cả sự dòm ngó của những tổ chức khác. Vì thế… vì thế nhân danh quyền lợi chung, tôi thỉnh cầu cô cho ngưng loạt bài điều tra về Hội Hoa Phù Dung và núi Thiên Mã mà cô đang cho đăng tải trên báo Ánh Sáng Thời Đàm. Tôi biết đây là một đòi hỏi quá đáng, xâm phạm vào tự do nghề nghiệp của cô… nhưng… nhưng tôi không dám bắt ép… tôi chỉ thỉnh cầu nhân danh quyền lợi tối thượng của quốc gia…
Giọng nói của ông Mạc Kính cứ mỗi lúc một trầm đi và nhỏ lại. Hầu như ông đã phải cố gắng lắm mới phát biểu được ý nghĩ của ông mặc dầu không lấy gì làm gẫy gọn và trọn vẹn. Còn về phần chị Thu Dung thì hình dung ra ngay vẻ mặt giận dữ của anh chàng Tổng thư ký, giả như anh ta được tin chị cúp ngang loạt bài điều tra về núi Thiên Mã vốn đang được độc giả hết sức chú ý. Hành động này chắc chắn sẽ gây sứt mẻ trong toà soạn và chị rất có thể văng mất chức Trưởng Ban Phóng sự Điều tra. Ôi! Thật là rắc rối, mệt óc, nhưng tình thế này thì bắt buộc là phải chọn lựa. Và chị Thu Dung đã chọn lựa bằng một nụ cười cố làm ra vẻ duyên dáng nhưng vẫn đầy tính cách gượng gạo, rồi chị nói:
– Trong nhiều lãnh vực khác của quốc gia, có biết bao nhiêu người đã chịu hy sinh. Sự hy sinh của họ lớn lao hơn nhiều so với chuyện ấy. Tôi xin nhận lời.
Ông Mạc Kính vụt tươi tỉnh hẳn lên. Cặp mắt sáng rực của ông nhìn thẳng vào đôi mắt đen như nhung của chị Thu Dung bao hàm đầy sự cảm kích và biết ơn. Hình như ông rất cảm động và ông đã cố nén sự cảm động này bằng cách vụng về quơ lấy mớ đũa trên bàn so ra từng đôi. Rồi ông ấp úng:
– Chết chửa, mải chuyện quá, quên mất cả ăn làm nguội hết rồi. Nếu mình xong sớm, tôi xin mời quí vị đi coi chớp bóng…
Sơn reo lên:
– Phim gì đấy hả ông?
Ông Mạc Kính mỉm cười:
– Một phim trinh thám của Hitchkock: Fenêtre sur cour tạm dịch là Án Mạng Qua Khung Cửa Sổ. Cô Thu Dung đồng ý đi không?
Chị Thu Dung khẽ nháy mắt một cách tinh nghịch rồi trả lời:
– Nếu là một phim trinh thám của Hitchkock thì tôi xin ký cả hai tay…
NHẬT TIẾN
Viết xong ngày 23/06/1972
ĐƯỜNG LÊN NÚI THIÊN MÃ
tác phẩm thứ mười bẩy của
NHẬT TIẾN
do HUYỀN TRÂN
ấn hành lần thứ nhất tại Sài Gòn tháng 12-1972.