← Quay lại trang sách

Chapter 17 Người Tôi Yêu Ơi, Em Biết Không?

Những ngày sau đó trôi qua nhanh chóng, mang theo một nhịp sống mới cho Quang. Từ ngày có công việc ở nhà bà Mai, thế giới của cậu dường như mở rộng hơn, không còn gói gọn trong những con con hẻm tối tăm hay bãi rác bẩn thỉu. Cuộc sống của cậu, dù vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng đã có một tia sáng, một hướng đi rõ ràng hơn.

Buổi sáng, Quang vẫn đều đặn đưa Uyên đến trường. Hai đứa bước đi cạnh nhau trên con đường quen thuộc, giờ đây không còn chỉ là sự đồng hành của một "đại ca" và cô bé em gái mà cậu bảo vệ.

Sự quan tâm của cả hai dành cho nhau ngày càng hiển hiện rõ ràng hơn qua từng cử chỉ nhỏ, từng ánh mắt chạm nhau đầy ý nghĩa.

Lời nói của Uyên đã trở nên tự nhiên, hoạt bát, không còn chút e dè hay rụt rè nào khi ở bên Quang. Cô bé thường xuyên kể cho cậu nghe về những giờ học ở trường, về những điều thú vị cô bé đọc được trong sách, và cả những ước mơ giản dị của mình.

"Cậu này, hôm nay tôi học được một bài thơ hay lắm!" Uyên líu lo, đôi mắt sáng rỡ.

"Kể về một người con trai dũng cảm, dù sống trong nghịch cảnh vẫn vươn lên bảo vệ những người mình yêu thương." Cô bé nhìn Quang, ánh mắt đầy ẩn ý.

Quang khẽ nhướng mày, có chút ngượng nghịu trước ánh mắt ấy. "Thế à? Đọc cho tao nghe đi." Giọng cậu vẫn cộc lốc nhưng trong đó ẩn chứa sự tò mò và cả niềm vui khi được Uyên chia sẻ.

Uyên bắt đầu ngâm nga những câu thơ, giọng trong trẻo như tiếng chim hót buổi sớm. Quang lắng nghe chăm chú, đôi khi còn hỏi lại ý nghĩa của một từ ngữ nào đó. Cậu không chỉ nghe bằng tai, mà còn nghe bằng cả trái tim. Mỗi lời Uyên nói, mỗi cảm xúc cô bé thể hiện đều chạm đến những góc khuất mềm mại nhất trong lòng Quang.

"Bài thơ đó... có giống tao không?" Quang bất ngờ hỏi, khi Uyên vừa kết thúc. Một tia hy vọng mong manh, một mong muốn được công nhận len lỏi trong câu hỏi của cậu.

Uyên mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chai sạn của Quang. "Giống chứ. Cậu còn dũng cảm hơn cả người con trai trong thơ nữa. Cậu đã bảo vệ tôi, bảo vệ các em, và bây giờ cậu còn đang tự mình thay đổi cuộc sống nữa." Lời khen chân thành của Uyên khiến má Quang ửng hồng. Cậu quay mặt đi, cố giấu vẻ bối rối, nhưng trái tim lại đập lỗi nhịp.

Mỗi tối, dưới ánh đèn đường leo lét chiếu qua ô cửa sổ phòng học của trại trẻ mồ côi, bài học chữ của Quang và Uyên lại tiếp diễn.

Quang đứng ở ngoài, cả hai cách nhau một chiếc cửa sổ, nhưng dường như không gian ấy không hề ngăn cách được sự gắn kết của họ. Uyên kiên nhẫn chỉ từng chữ, từng nét trong cuốn sách truyện cổ tích của Ngọc mà Quang mượn về.

Cô bé không ngại lặp lại hàng chục lần những từ khó, hay giải thích cặn kẽ ý nghĩa của chúng bằng những ví dụ gần gũi nhất.

Đôi khi, Uyên còn vẽ lên mặt kính để Quang dễ hình dung. Quang, với trí nhớ tốt và sự tập trung đáng kinh ngạc, tiến bộ rõ rệt. Cậu không chỉ học để biết, mà còn học để đọc cho Ngọc nghe, để hiểu hơn về thế giới rộng lớn ngoài kia, để xóa đi những mặc cảm bấy lâu.

Từng con chữ hiện ra dưới ngón tay Uyên như những cánh cửa mở ra một chân trời mới, khiến thế giới của Quang không còn chỉ là những con hẻm tối tăm hay đống rác bẩn thỉu.

"Cậu có thấy chữ này không?" Uyên chỉ vào một từ. "Nó có nghĩa là 'ấm áp' đó."

Quang lặp lại, giọng trầm khàn. "Ấm... áp." Cậu cảm thấy từ đó thật đúng với cảm giác khi ở bên Uyên, khi được cô bé dạy chữ.

Rồi khi đêm đã về khuya, và Uyên cần trở về phòng ngủ, Quang khẽ gật đầu chào tạm biệt. "Ngày mai lại học tiếp nhé?"

"Ừ!" Uyên mỉm cười rạng rỡ. "Ngày mai tôi sẽ dạy cậu về những ngôi sao. Rất đẹp!"

Quang lại về, về thẳng căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, nơi lũ trẻ đang ngủ say trên nền đất lạnh. Dù chỉ là một không gian chật hẹp và đơn sơ nhưng với những con chữ vừa học được, một thế giới mới đang dần mở ra cho Quang, từng chút một. Cậu cảm thấy mình đang tiến lên từng bước, chậm rãi nhưng vững chắc, trên con đường mà cậu đã lựa chọn, con đường mang tên Uyên và tương lai.

Tiền lương từ bà Mai, dù không quá lớn, nhưng đã mang lại sự ổn định đáng kể cho cuộc sống của Quang và lũ trẻ.

Đây là lần đầu tiên trong đời Quang có trong tay một khoản tiền lớn nhất mà cậu kiếm được bằng mồ hôi công sức một cách đàng hoàng.

Cậu không còn phải lo lắng về những bữa ăn bữa đói, không còn phải nhốn nháo đi nhặt rác thâu đêm để kiếm từng đồng bạc lẻ. Cuộc sống của lũ trẻ cũng bớt cơ cực hơn.

Ngay sau khi nhận được khoản tiền lương đầu tiên, Quang đã không ngần ngại dành một phần đáng kể để sửa soạn lại bản thân và cải thiện cuộc sống cho lũ trẻ.

Cậu không đi mua sắm ở những cửa hàng sang trọng, mà tìm đến những khu chợ bình dân, nơi bán buôn quần áo cũ và những mặt hàng giá rẻ. Cậu lục lọi, lựa chọn tỉ mỉ từng chiếc áo, chiếc quần.

Cậu mua sỉ một đống quần áo cũ nhưng còn tốt, sạch sẽ với đủ mọi kích cỡ, từ những chiếc áo phông đơn giản đến những chiếc quần dài đủ để lũ nhóc không còn phải mặc đồ rách rưới hay vá víu nữa.

Cậu mua cả những đôi dép mới thay cho những đôi chân trần đầy vết chai sạn của chúng. Quang không quên chọn cho mình vài bộ quần áo tươm tất nhất có thể. Đó là những chiếc quần jeans cũ nhưng còn bền, chiếc áo sơ mi bạc màu nhưng đã được giặt sạch sẽ. Cậu muốn mình trông thật khác biệt, không còn vẻ bụi bặm, nhếch nhác của một kẻ lang thang.

Khi mang "chiến lợi phẩm" về căn nhà tạm bợ, lũ trẻ hò reo sung sướng. Chúng reo hò, nhảy cẫng lên khi được nhận những bộ quần áo mới tinh tươm, dù chỉ là đồ cũ.

Chúng thử ngay lập tức, cười khúc khích khi thấy mình trông "đẹp trai", "xinh gái" hơn. Quang nhìn chúng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được niềm vui lớn lao đến vậy khi tự tay mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh mình.

Dù có công việc mới, Quang vẫn không quên nguồn gốc của mình và những đứa trẻ đang trông cậy vào cậu.

Cậu vẫn thường xuyên ghé về căn nhà tạm bợ để kiểm tra tình hình, xem xét lũ trẻ có gặp vấn đề gì không. Cậu còn dành thời gian dạy chúng những bài học cơ bản về cách sống sót an toàn hơn trên đường phố, cách tự bảo vệ bản thân khỏi những kẻ xấu. Cậu muốn chúng không chỉ được ăn no mặc ấm, mà còn phải

Chiều Chủ Nhật là một trong những ngày hiếm hoi Quang được về sớm từ nhà bà Mai. Đó là do bà Mai cũng được nghỉ ngơi, không phải vội vã đi làm hay đi công tác. Sau khi hoàn thành xong mọi công việc dọn dẹp và đảm bảo Ngọc đã đi ngủ trưa, Quang chào bà Mai và nhanh chóng trở về căn nhà tạm bợ của mình, lòng rộn ràng một cảm xúc khó tả.

Trong trí óc Quang, đây không chỉ là một buổi đi chơi thông thường. Đó là một buổi hẹn hò trá hình đầu tiên của cậu và Uyên.

Một buổi hẹn hò mà cậu đã ấp ủ từ lâu, từ khi cậu bắt đầu mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn, và mơ về một người con gái bên cạnh mình. Cậu muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, theo cách mà cậu có thể làm được.

Quang cẩn thận lục lọi đống quần áo mới mua, chọn ra bộ mà cậu cho là đẹp nhất và tươm tất nhất. Đó là một chiếc quần jeans xanh đã bạc màu nhưng sạch sẽ, không một vết bẩn hay rách vá, và một chiếc áo phông trắng đơn giản, không họa tiết, nhưng vừa vặn với vóc dáng rắn chắc của cậu. Cậu còn tìm được một đôi dép nhựa mới, sạch bong, không còn dấu vết của bùn đất hay bụi đường.

Trước khi ra khỏi nhà, Quang soi mình trong mảnh gương vỡ. Cậu vuốt lại mái tóc lòa xòa của mình, cố gắng làm nó trông gọn gàng nhất có thể. Đôi mắt cậu vẫn mang vẻ sắc lạnh và từng trải, nhưng giờ đây, có thêm một chút hồi hộp, một chút mong chờ, và cả một niềm hạnh phúc giản dị.

Cậu không còn là thằng nhặt rác bẩn thỉu của ngày xưa. Cậu là Quang, người có một công việc đàng hoàng, người đang cố gắng thay đổi, và người đang chuẩn bị cho buổi "hẹn hò" đầu tiên của mình.

Cậu muốn Uyên thấy được sự thay đổi đó, muốn cô bé tự hào về cậu.

Cậu đến cổng trại trẻ sớm hơn mọi khi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Uyên đã đứng đợi. Cô bé mặc một bộ đồ đơn giản, chiếc váy vải hoa quen thuộc, mái tóc được tết gọn gàng, nhưng vẫn toát lên vẻ trong trẻo, đáng yêu. Khi thấy Quang bước tới, đôi mắt cô bé mở to kinh ngạc, rồi từ từ mở rộng ra hơn nữa.

"Quang... cậu..." Uyên lắp bắp, không thể tin vào mắt mình. Đây không còn là thằng Quang mà cô bé quen thuộc với quần áo lấm lem, tóc tai bù xù, gương mặt đầy vẻ phong trần của đường phố nữa.

Trước mặt cô là một Quang gọn gàng, sạch sẽ, và có gì đó... rất khác biệt. Vẻ phong trần vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng một sự tươm tất, chững chạc đến lạ.

Quang có chút ngượng nghịu trước ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn ngưỡng mộ của Uyên. Má cậu ửng hồng. Cậu gãi đầu, khẽ ho khan một tiếng. "Nhìn gì chứ? Đi thôi." Giọng cậu vẫn cố giữ vẻ cộc lốc quen thuộc, nhưng có gì đó run rẩy nhẹ.

Uyên bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió, như xua tan mọi sự ngượng ngùng và căng thẳng. "Trông cậu khác quá! Đẹp trai lắm đó! Tôi... tôi không nhận ra cậu luôn!" Lời khen chân thành của Uyên kiác ngọt ngào lan tỏa khắp lồng ngực. Chiến tim Quang đập thình thịch, một cảm gậu chưa bao giờ được khen như vậy.

"Mày... mày cũng vậy." Quang lúng túng đáp lại, rồi nhanh chóng quay đi, cố giấu đi nụ cười vụng về đang nở trên môi. Dù vậy, khóe môi cậu vẫn không giấu được sự cong lên đầy hạnh phúc.

Buổi "hẹn hò" của họ không phải là một buổi đi chơi sang trọng hay lãng mạn theo kiểu phim ảnh. Quang dẫn Uyên đến một công viên nhỏ gần đó, nơi có một hồ nước nhân tạo trong xanh và vài cây cổ thụ cao lớn tỏa bóng mát. Họ ngồi xuống một chiếc ghế đá, dưới bóng mát dịu dàng của cây bàng. Quang đã mua hai cây kem ốc quế ở một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường.

"Mày ăn đi." Quang đưa cho Uyên một cây kem, vỏ kem còn hơi lạnh toát.

Uyên nhận lấy, đôi mắt sáng lên. "Cảm ơn cậu. Lâu lắm rồi tôi mới được ăn kem đó. Vị dâu tôi thích nhất!" Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, khiến Quang cảm thấy vui lây.

Họ ăn kem trong im lặng, tận hưởng hương vị ngọt ngào và không khí trong lành của buổi chiều Chủ Nhật. Quang nhìn Uyên, nhìn cách cô bé cắn từng miếng kem nhỏ, khóe môi lem chút màu hồng đáng yêu.

Cậu thấy một cảm giác bình yên đến lạ lùng, một sự mãn nguyện chưa từng có. Không cần nói nhiều, chỉ cần được ở bên cạnh Uyên như thế này là đủ. Sự hiện diện của cô bé đã lấp đầy những khoảng trống trong lòng cậu.

"Quang này," Uyên bất chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng êm đềm. Cô bé quay sang nhìn cậu, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời.

"Tôi cảm thấy cuộc sống của cậu đang tốt lên rất nhiều. Tôi thật sự rất vui cho cậu. Cậu đã thay đổi rất nhiều."

Quang nhìn thẳng vào mắt Uyên, không một chút né tránh. "Vì có mày đó." Cậu nói một cách chân thành, không chút che giấu hay hoa mỹ.

"Vì có mày, tao mới muốn thay đổi. Mày là người đã cho tôi niềm tin, là người đã giúp tao nhìn thấy một con đường khác." Lời nói của Quang không chỉ là sự thật, mà còn là một lời tỏ tình thầm lặng, một sự công nhận sâu sắc về vai trò của Uyên trong cuộc đời cậu.

Uyên đỏ mặt, đôi má ửng hồng như màu của cây kem dâu. Cô bé cúi xuống nhìn cây kem đang tan chảy, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô bé biết Quang nói thật. Cậu đã thay đổi rất nhiều vì cô bé, vì lời hứa không đánh nhau, vì niềm tin cô bé đặt vào cậu.

Họ ngồi đó thêm một lúc, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt, về những ước mơ thầm kín. Uyên kể về ước mơ được đi học, được trở thành cô giáo. Quang thì kể về những điều cậu học được ở nhà bà Mai, về bé Ngọc, và cả về những con chữ đầu tiên mà cậu đang cố gắng học. Mỗi câu chuyện là một sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn, kéo họ lại gần nhau hơn.

"Tôi tin cậu sẽ làm được mà." Uyên khẽ thì thầm, đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. "Rồi cậu sẽ đọc được hết sách, sẽ đọc truyện cho Ngọc nghe, và sẽ trở thành một người thật sự mạnh mẽ, theo cách của cậu. Một người hùng nhưng đáng tiếc, cậu đã không còn là của riêng tôi nữa rồi."

Quang nắm chặt tay Uyên, bàn tay chai sạn của cậu bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô bé. Trong lòng cậu tràn ngập cảm xúc.

"Nói bậy, nếu tao là người hùng mà người hùng là của tất cả những người mà người hùng muốn bảo vệ. Còn tao, tao.. tao sẽ mãi là của riêng mày. Mày.. Mày cũng vậy chứ.." Bốn chữ "Mày cũng vậy chứ" Quang nói thầm trong miệng như sợ Uyên nghe thấy. Không biết Uyên có nghe không, nhưng cô bé khẽ gật đầu như là đồng ý là "của riêng cậu vậy".

Buổi hẹn hò trá hình này, dù đơn giản, nhưng lại ý nghĩa hơn bất kỳ bữa tiệc xa hoa nào. Nó đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ, một mối quan hệ không chỉ dựa trên sự bảo vệ, mà còn dựa trên sự tin tưởng, thấu hiểu và tình yêu đang dần chớm nở, mạnh mẽ và chân thành.

Tuy nhiên, Quang biết rằng sự bình yên này vẫn còn mong manh. Cuộc sống của cậu, và cả lũ trẻ, đang dần đi vào quỹ đạo mới. Cậu không còn xuất hiện ở bãi rác vào buổi tối nữa.

Thay vào đó, thời gian sau giờ làm ở nhà bà Mai được dành để học chữ cùng Uyên, hoặc đơn giản là ngồi cạnh cô bé, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt. Buổi chiều, cậu thường dành trọn vẹn để chơi với Ngọc, đọc truyện, hay dạy cô bé vẽ những hình thù đơn giản.

Nhờ sự giúp đỡ của bà Mai, lũ trẻ ở căn nhà tạm bợ cũng đã bắt đầu với công việc bán vé số. Bà Mai đã dùng các mối quan hệ của mình để giúp chúng tìm nguồn hàng ổn định và an toàn hơn so với việc nhặt rác.

Ban đầu chúng còn bỡ ngỡ, rụt rè, nhưng dần dần cũng quen việc. Thu nhập không nhiều nhặn gì, nhưng ít ra chúng đã không còn phải đối mặt với rác thải hôi thối hay những nguy hiểm rình rập ở bãi rác. Chúng đã có một công việc lương thiện hơn.

Khu ổ chuột cũng yên bình hơn dưới sự "quản lý" của Quang. Không còn những vụ cướp vặt, những trận ẩu đả vô cớ.

Tuy nhiên, sự bình yên này lại mang theo một nỗi lo âm thầm. Quang biết rằng, sự thay đổi của cậu, và cả việc lũ trẻ bắt đầu bán vé số, chắc chắn sẽ không qua mắt được những băng nhóm khác, đặc biệt là những kẻ chuyên bảo kê và kiểm soát các hoạt động buôn bán dạo trong thành phố.

Chúng không chỉ bán vé số mà còn "quản lý" đủ thứ, từ những xe trái cây dạo đến những gánh hàng tăm xỉa răng ven đường. Chúng không bao giờ thích sự xuất hiện của những kẻ mới, những kẻ dám "phá vỡ" luật lệ bất thành văn mà chúng đã dựng lên.

Quang vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ. Cậu dặn dò lũ trẻ phải cẩn thận khi đi bán, tránh xa những khu vực lạ, và đặc biệt là tránh gây sự với bất kỳ ai. Cậu biết rõ tính cách của những kẻ côn đồ ngoài kia.

Chúng sẽ không dễ dàng buông tha một địa bàn béo bở. Những lời chế giễu của Tám Gù về việc cậu làm "người ở" cho nhà giàu vẫn văng vẳng bên tai, nhưng giờ đây, có lẽ Tám Gù chỉ là một con tép riu so với những băng nhóm thực sự nguy hiểm, những kẻ sẵn sàng dùng bạo lực để giữ vững "luật chơi" của chúng.

Một buổi tối, khi đang giúp Uyên ôn lại bảng chữ cái, Quang bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, mang theo một dự cảm không lành.

Cậu siết chặt bàn tay, cảm nhận sự chai sạn quen thuộc. Dù đã hứa sẽ không đánh nhau, nhưng cậu biết, có những lúc, lời hứa ấy có thể phải bị phá vỡ để bảo vệ những người cậu yêu thương.

Đặc biệt là khi những người đó đang phải đối mặt với nguy hiểm từ thế giới bên ngoài mà cậu từng thuộc về, thế giới mà cậu đang cố gắng rời bỏ. Cậu sẽ không bao giờ để bất kỳ ai làm hại những người mà cậu quan tâm, cho dù phải trả bất cứ giá nào.