
Đường Về Có Em
Tổng số chương: 31
Tiết trời Sài Gòn đầu mùa mưa ẩm ương, mang theo cái ẩm ướt khó chịu của một thành phố không ngủ. Nó len lỏi vào từng ngóc ngách hôi hám của con hẻm mà Quang gọi là nhà.
Đối với cậu, Sài Gòn không phải là ánh đèn lung linh hay tiếng xe cộ hối hả. Đó là một mê cung của những con hẻm sâu hút, nơi mùi ẩm mốc, mùi cống rãnh hòa lẫn với mùi thuốc lá, mồ hôi và rác rưởi phân hủy.
Đây là cái Sài Gòn mà cậu biết: một bãi rác khổng lồ của những kiếp người lay lắt. Nơi đây, luật rừng mạnh hơn mọi quy tắc và sự sống chỉ là một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, tàn khốc đến trần trụi.
Quang mới khoảng mười bốn, mười sáu tuổi, nhưng nhìn cậu thì ít ai tin. Vóc dáng cậu nhỏ bé, gầy guộc, chỉ nhỉnh hơn những đứa trẻ mới lớn một chút, khác hẳn với thanh niên cùng trang lứa.
Làn da ngăm đen vì nắng gió và bụi bặm, khuôn mặt hốc hác, đôi gò má gồ lên xương xẩu, hằn lên những nếp nhăn sớm của sự khắc nghiệt.
Và đôi mắt... đôi mắt ấy là thứ duy nhất trên người Quang không hề nhỏ bé. Chúng sâu thẳm, cảnh giác, hằn lên sự đói khát và mệt mỏi triền miên.
Đó là đôi mắt của một con thú non lạc mẹ, đã quen với việc phải tự mình tìm kiếm từng miếng mồi, quen với việc bị lừa dối và phản bội. Cậu là một bóng ma lẩn khuất giữa những con hẻm, thoắt ẩn thoắt hiện.
Cậu sống nhờ vào sự nhạy bén, liều lĩnh và bản năng sinh tồn đã được mài giũa đến sắc lạnh.
Cậu mồ côi từ thuở lọt lòng, chẳng biết cha mẹ mình là ai. Cậu lớn lên giữa vòng vây của những đứa trẻ bụi đời khác, trong một căn nhà hoang tàn xập xệ ở cuối hẻm cụt.
Đó là một túp lều tạm bợ dựng bằng tôn cũ và ván gỗ mục nát, nơi hơi nóng hầm hập vào mùa khô và dột nát vào mùa mưa.
Cả căn nhà chỉ có duy nhất một tấm bạt cũ nát treo lên như cánh cửa, ngăn cách bọn cậu với thế giới bên ngoài. Nhưng nó chẳng thể ngăn nổi mùi ẩm mốc, mùi hôi thối hay những con chuột chạy loăng quăng trong đêm.
"Này! Anh Quang đâu rồi? Anh kiếm được gì chưa hả? Chúng em đói sắp chết rồi đây này!" Tiếng thằng Long, thằng lớn thứ hai trong nhóm, gắt gỏng vọng ra từ trong túp lều rách nát.
"Câm mồm đi! Bố mày đang đi kiếm đây! Đừng có mà réo nữa!" Quang gằn giọng đáp lại, tiếng cậu khàn đặc vì khát và đói. Cậu chẳng muốn nghe thêm bất cứ lời cằn nhằn nào.
Cái đói là người bạn quen thuộc nhất của Quang. Nó là cơn ám ảnh dai dẳng, là nỗi sợ hãi lớn nhất, và cũng là động lực duy nhất thúc đẩy cậu tồn tại.
Nó gặm nhấm ruột gan cậu từng giây, từng phút, biến mọi suy nghĩ khác thành vô nghĩa. Để sống sót, cậu phải làm mọi thứ.
Bới rác. Đó là một trong những cách kiếm ăn cơ bản nhất, và cũng là kinh tởm nhất.
Quang cũng chả nhớ bản thân đã bao lần phải luồn tay trần vào những bịch rác ướt sũng, lạnh ngắt, đầy dòi bọ lúc nhúc. Cậu tìm kiếm giữa những mảnh vỡ thủy tinh, kim tiêm, và đủ thứ phế thải ghê tởm.
Mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, bám riết lấy quần áo, da thịt cậu, ngấm sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào. Cậu quen với việc ngửi thấy mùi đó trên chính cơ thể mình, đến mức nó trở thành một phần của bản thân, một thứ mùi mà cậu không còn để tâm nữa.
Đôi khi, may mắn thì cậu sẽ tìm thấy vài vỏ chai nhựa, lon bia cũ để bán phế liệu, đổi lấy vài đồng bạc lẻ. Nhưng mục tiêu chính luôn là thức ăn.
Một mẩu bánh mì khô cứng bị vứt đi còn ăn được, một vài hạt cơm dính trên tờ giấy gói, hay thậm chí là vỏ trái cây đã bắt đầu lên men.
Có lần, cậu tìm thấy một nửa chiếc bánh bao đã mốc xanh rờn, nằm lăn lóc giữa một đám vỏ chuối thối rữa và bã cà phê. Ruột gan cậu cồn cào.
Cậu đưa lên mũi ngửi. Mùi nấm mốc xộc lên, pha lẫn chút chua chua, hôi hôi của thức ăn ôi thiu. Cậu do dự một giây, ánh mắt lướt qua những đứa em đang co ro vì đói ở góc nhà.
Rồi cậu vẫn tặc lưỡi đưa lên miệng, cắn một miếng lớn. Nuốt trôi miếng bánh bao mốc, cảm giác ghê tởm trào lên tận cổ, nhưng nó cũng xoa dịu được cơn đói đang gặm nhấm dạ dày cậu.
Cậu nhớ có lần, thằng Bi, đứa em út trong nhóm, vì đói quá mà ăn nhầm phải miếng thịt thiu bới được trong đống rác. Thằng bé sốt cao, nôn ói suốt mấy ngày liền, người co quắp, mắt lờ đờ, tưởng chừng không qua khỏi.
Quang đã phải bứt rứt nhìn thằng bé vật vã, mà cậu chẳng có nổi một đồng bạc để mua thuốc hay đưa nó đến trạm xá. Nỗi bất lực ấy còn đau đớn hơn bất cứ vết thương nào.
Trộm cắp vặt vãnh. Đối với Quang, đó không phải là hành vi xấu xa hay đáng lên án. Nó là một chuyện bình thường, hết sức bình thường.
Nó giống như việc hít thở vậy. Đó là cách cậu sống, là cách cậu tồn tại.
Một ổ bánh mì trên sạp hàng sơ hở, một gói mì tôm ở cửa hàng tạp hóa không người trông coi, hay đôi khi là chiếc ví lỏng lẻo trong túi những kẻ sơ ý đi ngang qua.
Cậu đã quá quen với việc lẩn vào đám đông, bàn tay thoăn thoắt kéo cái ví, rồi biến mất không dấu vết như một con chuột.
Tim cậu có thể đập nhanh hơn một chút, adrenaline có thể dâng lên một chút, nhưng đó không phải là cảm giác tội lỗi. Đó là sự kích thích của việc sinh tồn.
Quang thèm một công việc tử tế, một khoản tiền công đều đặn. Cậu từng thử đến các công trình xây dựng, nhìn những viên gạch xếp chồng, ước mơ một ngày nào đó mình cũng được dựng xây một thứ gì đó vững chãi cho riêng mình.
Những ánh mắt của các chủ thầu, những cái lắc đầu khinh thường là điều cậu đã quá quen. "Mày còn bé quá, vác sao nổi xi măng!"
Hoặc tệ hơn: "Thằng nhóc ranh không giấy tờ, nhỡ có chuyện gì tao biết khai báo với ai?" Cái lý do sau mới là điều đau đớn nhất, là vết thương sâu nhất trong tâm hồn cậu. Nó nhắc nhở cậu rằng cậu là một kẻ vô danh, một bóng ma không tồn tại.
Đúng vậy, Quang không có giấy tờ tùy thân, không hộ khẩu, không chứng minh thư. Cậu là một người nhập cư trái phép của chính cái thành phố nơi cậu sinh ra, hay ít nhất là nơi cậu bắt đầu cuộc đời mình.
Cậu là một cái tên không tồn tại trên bất kỳ văn bản nào của nhà nước. Cái bóng ma của việc bị bắt, bị trục xuất hay bị đẩy về một nơi nào đó không phải là nhà, luôn lơ lửng trên đầu cậu. Nó khiến cậu cảnh giác với mọi ánh mắt nhìn dò xét, mọi tiếng gọi bất chợt từ phía sau.
Đôi khi, may mắn thì cậu cũng được nhận vào phụ hồ cho những căn nhà nhỏ, những công trình lặt vặt của dân địa phương. Tiền công ít ỏi, chỉ đủ mua vài gói mì hoặc chia cho mấy đứa em nhỏ hơn cùng sống ở căn nhà hoang.
Nhưng khi những công trình ấy kết thúc, cánh cửa đến với những dự án lớn hơn, những công việc ổn định hơn, lại đóng sập trước mặt cậu. Không xuất thân, không giấy tờ, cậu bị gạt ra khỏi guồng quay của xã hội, bị đẩy về lại góc tối của những con hẻm, nơi chỉ có những cuộc giằng xé để tồn tại.
Tính khí của Quang cũng phản ánh đúng cuộc sống của cậu. Nó thật nóng tính, hung dữ, dễ nổi đóa.
Một ánh nhìn sai, một lời nói khinh thường về thân phận của cậu, hoặc đơn giản là một kẻ nào đó dám giành giật miếng ăn, thì Quang không ngần ngại vung nắm đấm nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh của sự tuyệt vọng.
Cậu không sợ đau, không sợ bị đánh lại, bởi cơ thể cậu đã quá quen với những vết bầm tím, những vết sẹo cũ chồng lên vết sẹo mới. Sống sót trong cái hẻm sâu này, cậu học được rằng, yếu đuối là chết.
Hung hãn, đó mới là tấm khiên duy nhất để bảo vệ bản thân và những đứa em cùng cảnh ngộ. Cậu là một con sói đơn độc, sẵn sàng cắn trả bất cứ ai dám động đến lãnh thổ hay miếng ăn của mình.
Những cuộc ẩu đả, xô xát vì miếng ăn là điều diễn ra hàng ngày, như một nghi lễ sinh tồn tàn bạo.
Cậu từng đánh nhau với những thằng lớn hơn gấp đôi mình chỉ để giành lấy một mẩu xương khô còn dính chút thịt, hay một suất cơm thừa từ thùng rác. Cậu không quan tâm đến đau đớn, chỉ quan tâm đến việc có thứ gì đó để bỏ vào bụng.
"Thằng khốn! Mày dám giật của tao à? Con mẹ nó, trả đây!" Tiếng thằng Bảy, một thằng nhóc lớn xác hơn Quang nhưng chậm chạp, gào lên khi cậu vồ lấy miếng bánh mì ỉu xìu nó vừa bới được trong đống rác gần chợ. Nó lao tới, vung nắm đấm thô bạo.
Quang không nói một lời. Cậu lao vào như một con thú điên, không né tránh cú đấm huých vào thái dương từ thằng Bảy. Cú đấm khiến đầu cậu choáng váng, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, không lùi một bước.
Mắt cậu đỏ ngầu, và bằng một động tác quỷ dị, cậu lách người, né qua cú đá tiếp theo, rồi dùng cả thân mình nhỏ bé của mình đâm sầm vào bụng thằng Bảy. Thằng Bảy choáng váng lùi lại, ôm bụng.
Ngay lập tức, Quang không cho nó cơ hội phản công. Cậu liên tục vung nắm đấm, không mạnh mẽ nhưng lại quyết đoán và khó đoán, như một con rắn độc. Cậu lao vào liên tục, chịu đấm ăn xôi, mặc kệ những cú đấm thô bạo của đối thủ giáng xuống vai, xuống lưng.
"Địt mẹ thằng chó điên! Mày muốn chết hả?" Thằng Bảy rít lên, vừa đánh vừa lùi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi khi đối mặt với sự lì lợm và điên cuồng của Quang. "Tao nhường mày! Cầm lấy mà cút đi!" Nó ném miếng bánh mì xuống đất, không muốn dây dưa với kẻ điên rồ này nữa.
Khi tất cả kết thúc, cậu sẽ phủi tay, đôi khi là khạc ra một bãi máu lẫn nước bọt. Cậu bỏ lại những kẻ bại trận nằm quằn quại, rên rỉ, và mang về chiến lợi phẩm, đôi khi chỉ là một nắm cơm nguội đã vón cục, hay một mẩu xương khô.
Miếng ăn giành được bằng máu và nước mắt ấy, dù dơ bẩn đến mấy, cũng có hương vị của sự sống.
Hôm nay, cái bụng Quang réo cồn cào hơn bao giờ hết. Cậu vừa có một phi vụ "kiếm ăn" thất bại bởi một bà cụ bán rau bỗng nhiên cảnh giác lạ thường, khiến cậu phải rút lui trong cái đói quay quắt.
Đói và mệt mỏi, cậu lê bước qua những con phố đông đúc của khu trung tâm. Nơi đó, những ánh đèn neon rực rỡ và mùi thức ăn quyện vào nhau, trêu ngươi cái dạ dày trống rỗng của cậu.
Mùi phở nghi ngút, mùi bánh mì nướng thơm lừng từ những cửa hàng sang trọng cứ chọc tức cậu. Cậu cố gắng không nhìn, nhưng đôi mắt cậu vẫn vô thức lướt qua những gương mặt no đủ, những bộ quần áo phẳng phiu, sạch sẽ.
Ánh mắt cậu dừng lại trước một tiệm bánh nhỏ, nơi những chiếc bánh bao trắng muốt, nóng hổi bốc khói nghi ngút sau lớp kính. Mùi thơm ngào ngạt của thịt và nhân hành lá xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày cậu co thắt dữ dội.
Bên ngoài tiệm, một cô bé mặc đồng phục học sinh, tay ôm cặp sách, đang cẩn thận lấy ra một chiếc bánh bao vừa được bà chủ đưa qua khe cửa sổ.
Cô bé có mái tóc đen dài mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn, và đôi mắt to tròn, trong veo như hồ nước. Cậu có chút cảm giác quen quen với cô bé này, có lẽ đã từng thoáng thấy cô bé ở đâu đó trên đường, nhưng cậu không bận tâm.
Cô bé này là một cảnh tượng hiếm hoi ở khu này, như một nụ hoa sen trắng lạc vào vũng bùn.
Cơn đói bỗng trở nên không thể chịu đựng được. Đầu óc Quang mụ mị, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.. bánh bao!
Bàn tay cậu tự động nắm chặt thành nắm đấm, rồi nới lỏng, sẵn sàng cho một phi vụ mới. Không do dự, cậu áp sát cô bé.
Bằng một động tác nhanh như chớp, bàn tay cậu vươn tới, giật phắt chiếc bánh bao nóng hổi từ tay cô. Chiếc cặp sách rơi xuống đất, tiếng “bịch” khô khốc vang lên.
Cô bé không hề kêu lên, không hề chửi mắng, không hề đuổi theo. Cô chỉ đứng sững lại đó, như một pho tượng.
Đôi mắt to tròn, đen láy của cô khẽ mở to, nhìn thẳng vào cậu. Không một chút giận dữ, không một chút hoảng sợ, cũng không có vẻ gì là muốn la làng hay đuổi theo đòi lại.
Thay vào đó, trong đôi mắt ấy, có một thứ ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ như ngàn ánh sao phản chiếu trên mặt nước của hồ vào ban đêm. Nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, một sự chấp nhận lạ lùng và một nỗi thương xót chân thành.
Quang chạy như bay, không hề quay đầu lại. Đây là một hành động bình thường như mọi khi mà cậu đã quá quen với việc cướp giật.. Nó là bản năng.
Cậu chạy xuyên qua một con hẻm nhỏ, tìm một góc khuất để thưởng thức chiến lợi phẩm. Chiếc bánh bao vẫn còn ấm nóng, mùi thơm lừng bốc lên. Cậu đưa nó lên miệng, cắn ngập răng. Vị ngọt mặn của thịt, vị béo ngậy của vỏ bánh tan chảy trong khoang miệng. Ngon tuyệt!
Nhưng rồi, một điều gì đó khác lạ xảy ra. Cái vị ngon ấy không còn trọn vẹn.
Hình ảnh đôi mắt to tròn, trong veo, đẹp đẽ như ngàn ánh sao của cô bé hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu nhớ lại cái khoảnh khắc chiếc bánh bao bị giật đi, ánh mắt đó không hề chửi mắng, không hề oán trách, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Một kẻ trộm hèn nhát, khốn nạn, với ánh mắt thương xót đến nao lòng. Nó không phải là ánh mắt khinh bỉ, cũng không phải là ánh mắt sợ hãi. Đó là một ánh mắt như nhìn thấu mọi khổ đau, mọi nỗi tuyệt vọng mà cậu đang mang trong lòng.
Một cảm giác ân hận kì lạ, một sự day dứt khó chịu bỗng dâng lên trong lòng Quang. Nó không giống bất kỳ cảm xúc nào cậu từng trải qua khi trộm cắp trước đây.
Mọi khi, cậu luôn thấy đó là một điều hiển nhiên, một lẽ đương nhiên của kẻ yếu phải giành giật từ kẻ mạnh để sống sót. Cậu thường chỉ nghe những tiếng chửi rủa, những lời đe dọa, hay những ánh mắt căm ghét.
Nhưng lần này, nó không phải vậy. Lần này, nó như một nhát dao nhỏ, cứa vào trái tim vốn hóa đá của cậu. Cậu thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
Cậu muốn quẳng chiếc bánh bao đi, nhưng cơn đói lại níu giữ. Cậu ăn nốt, nhưng hương vị không còn như ban đầu.
Quang ngồi bệt xuống góc tường, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Ánh mắt ấy cứ ám ảnh cậu, bám lấy tâm trí cậu như một linh hồn không siêu thoát.
Một kẻ như cậu, một con chó săn chỉ biết cắn xé để tồn tại, lại nhận được ánh mắt thương xót từ một cô gái xa lạ. Trái tim cậu, vốn tưởng chừng đã chai sạn, bỗng khẽ động một chút.
Một nhịp đập lạ lùng, chậm rãi hơn, nhưng rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu không hiểu đó là gì. Cậu không biết tình yêu là gì, không biết phong tình nam nữ là gì.
Cậu chỉ biết đó là một cảm xúc, một thứ cảm xúc hoàn toàn mới mẻ, làm cậu bối rối, làm cậu khó chịu, nhưng lại không thể dứt bỏ.
Cậu tự hỏi, tại sao? Tại sao cô gái đó lại có ánh mắt ấy? Tại sao cậu lại cảm thấy thế này?
Đêm đó, Quang không thể ngủ yên. Ánh mắt ấy cứ chập chờn trong tâm trí cậu, lấp lánh như những vì sao xa xăm, mang theo một nỗi buồn thấu tận tâm can.
Cậu cảm thấy một sự tò mò, một sự thôi thúc muốn hiểu. Cô bé đó là ai? Tại sao lại nhìn cậu như vậy? Và tại sao, chỉ vì một ánh mắt, cậu lại cảm thấy day dứt đến thế?
Cuộc đời cậu, từ khi sinh ra đến giờ, chỉ toàn là bóng tối, là cái đói, là những trận đòn, là sự khinh miệt. Chưa bao giờ có một ánh mắt nào nhìn cậu bằng sự thương xót đến vậy.
Ánh mắt đó, giống như một tia sáng nhỏ bé, xé toạc màn đêm u tối trong tâm hồn cậu, để lộ ra những phần mà cậu đã cố chôn giấu, đã cố quên lãng từ rất lâu rồi. Một sự yếu đuối, một nỗi khao khát được thấu hiểu.
Cậu không biết, nhưng cái đêm định mệnh ấy, một hạt mầm lạ lùng đã được gieo vào mảnh đất cằn cỗi trong lòng cậu. Một hạt mầm của sự đồng cảm, của nỗi day dứt, và của một điều gì đó hơn cả bản năng sinh tồn. Nó là một sự khởi đầu.
Danh sách chương
- Chapter 1 Tôi Là Con Chó Hoang
- Chapter 2 Tên Của Em
- Chapter 3 Nơi Em Thuộc Về
- Chapter 4 Bóng Hình Em Bên Vực
- Chapter 5 Vết Sẹo Và Bánh Bao
- Chapter 6 Chung Bước Cùng Em
- Chapter 7 Lời Hứa Của Em
- Chapter 8 Kẻ Mục Ruỗng Của Em
- Chapter 9 Tôi Sẽ Mãi Không Bỏ Rơi Em
- Chapter 10 Hãy Về Nơi Của Em
- Chapter 11 Mong Em Không Thấy Tôi
- Chapter 12 Em Nghĩ Tôi Thất Hứa
- Chapter 13 Xin Lỗi Em, Hãy Tha Thứ Cho Tôi
- Chapter 14 Tôi Xin Được Làm Chiếc Bóng Của Em
- Chapter 15 Tôi Đã Giữ Lời Hứa
- Chapter 16 Tôi Đã Làm Được Rồi
- Chapter 17 Người Tôi Yêu Ơi, Em Biết Không?
- Chapter 18 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Sẽ Chết?
- Chapter 19 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Còn Đây
- Chapter 20 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Giỏi Không?
- Chapter 21 Người Tôi Yêu Ơi, Em Tin Tôi?
- Chapter 22 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Lo Lắm
- Chapter 23 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Làm Được
- Chapter 24 Người Tôi Yêu Ơi, Em Thấy Sao?
- Chapter 25 Người Tôi Yêu Ơi, Em Đâu Rồi?
- Chapter 26 Ngươi Tôi Yêu Ơi, Làm Ơn Mà!
- Chapter 27 Người Tôi Yêu Ơi, Hãy Đợi Tôi
- Chapter 28 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Đang Đến
- Chapter 29 Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Yêu Em
- Chapter 30 Người Anh Yêu Ơi, Anh Đến Đây
- Chapter 31 Duy Nhất Xa Cách Vạn Dặm, Đệ Vẫn Yêu Tỷ