Chapter 21 Người Tôi Yêu Ơi, Em Tin Tôi?
Ngày đầu tiên đến lớp học tình thương là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời Quang, một bước ngoặt mà chính cậu cũng không ngờ tới. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả một góc trời, những con hẻm nhỏ bắt đầu lên đèn, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong lảnh lót vọng lại từ xa. Khoảnh khắc ấy, Quang đứng trước cánh cửa lớp học cũ kỹ, trái tim đập nhanh hơn bình thường.
Cậu cảm thấy một sự bỡ ngỡ lạ lẫm, xen lẫn nỗi lo lắng không tên. Đã bao năm sống lăn lóc ngoài đường, quen với tiếng ồn ào của chợ búa, tiếng xe cộ vội vã, tiếng hò hét của những trận ẩu đả, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại đứng ở đây, trước ngưỡng cửa của tri thức.
Uyên đứng bên cạnh, bàn tay cô bé khẽ nắm lấy cánh tay Quang, truyền cho cậu một chút hơi ấm và sự động viên. "Cậu lo lắng sao?" Uyên hỏi, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt quan tâm nhìn vào khuôn mặt có phần căng thẳng của Quang.
"Lo cái gì mà lo!" Quang lầm bầm, cố tỏ ra bất cần, nhưng giọng điệu lại không giấu được chút bối rối. "Tao có cái gì mà phải lo. Chỉ là... chỉ là chưa quen thôi. Đứng đây làm gì, vào đi chứ!" Cậu nói, nhưng chân vẫn chôn chặt tại chỗ, không nhúc nhích.
Uyên bật cười khúc khích, nụ cười trong trẻo vang vọng trong không gian tĩnh mịch của con hẻm. "Được rồi, cậu cứ đứng đây mãi thì bao giờ mới biết chữ. Đi thôi." Cô bé nhẹ nhàng kéo tay Quang, dẫn cậu bước qua ngưỡng cửa.
Bên trong, căn phòng học rộng hơn Quang tưởng, với những dãy bàn ghế gỗ cũ kỹ xếp ngay ngắn. Ánh đèn điện vàng vọt treo lơ lửng trên trần nhà, chiếu sáng khắp căn phòng.
Đã có khá nhiều học viên ngồi đó, đủ mọi lứa tuổi, từ những cô chú đã bạc tóc, những thanh niên trạc tuổi Quang, đến cả những người trung niên. Tất cả đều chung một khao khát là được biết chữ, được học hỏi. Sự đa dạng đó khiến Quang cảm thấy đỡ áp lực hơn một chút. Cậu không phải là người duy nhất "lớn" ở đây.
Một người đàn ông trung niên, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt hiền từ với nụ cười ấm áp, bước tới. Đó là thầy An, giáo viên của lớp học tình thương.
"Chào cháu, cháu là Quang phải không? Cô Mai đã nói với thầy rồi. Rất vui được chào đón cháu đến với lớp học của chúng ta." Thầy An nói, giọng điệu thân thiện, không hề có vẻ phán xét hay coi thường.
Quang gật đầu, cố gắng nở một nụ cười xã giao vụng về. "Dạ... cháu là Quang. Chào thầy ạ."
Uyên nhanh chóng lên tiếng, giọng tự hào. "Đây là Quang, cậu ấy rất thông minh đó thầy. Chắc chắn sẽ học rất nhanh."
Thầy An mỉm cười. "Được rồi, các cháu cứ chọn chỗ ngồi đi nhé."
Quang và Uyên tìm một bàn trống ở gần cuối lớp. Uyên không ở lại học cùng Quang, nhưng cô bé vẫn ngồi đó, bên cạnh cậu, cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu.
"Tôi đi đây. Cậu cứ tập trung học nhé. Có gì không hiểu thì hỏi thầy." Uyên nói nhỏ, ánh mắt đầy tin tưởng.
"Ừ. Mày về cẩn thận." Quang gật đầu, nhìn Uyên quay đi. Lòng cậu bỗng chùng xuống một chút khi cô bé khuất dạng sau cánh cửa. Cảm giác đơn độc lại ùa về, nhưng lần này nó không còn đáng sợ như trước nữa. Cậu biết, dù Uyên không ở cạnh, cô bé vẫn luôn đợi cậu ở nhà.
Buổi học đầu tiên trôi qua trong sự bỡ ngỡ của Quang. Những con chữ, những con số, chúng nhảy múa trước mắt cậu, xa lạ và khó hiểu. Cậu nhìn sang những người bạn học xung quanh, họ cũng đang vật lộn, nhưng đều với một sự kiên trì đáng ngạc nhiên.
Cậu thấy một bà cụ tóc bạc phơ đang nắn nót viết từng nét chữ run rẩy, một thanh niên với đôi bàn tay chai sạn vì lao động đang cố gắng đánh vần từng từ. Cậu nhận ra, mình không phải là người duy nhất đang nỗ lực.
Từ ngày Quang đi học lớp tình thương, nếp sống của hai đứa cũng có chút thay đổi. Ban ngày, Uyên vẫn đến lớp học của mình, Quang ở nhà vừa phụ giúp bà Mai những việc nhẹ nhàng, vừa tự mình ôn lại bài vở mà Uyên đã dạy hoặc những gì cậu học được buổi tối. Mỗi khi rảnh rỗi, Uyên lại kèm cặp Quang.
"Cậu này, hôm qua thầy dạy đến đâu rồi?" Uyên hỏi một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi học trong phòng khách. Ngọc thì đang chơi đồ hàng gần đó, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nghe hai anh chị nói chuyện.
"Dạy đến... đến cái chữ 'hờ' gì đó." Quang gãi đầu, vẻ mặt nhăn nhó. "Sao mà lắm chữ cái thế không biết! Học hoài mà vẫn lộn."
"Chữ 'hờ' á?" Uyên bật cười. "Là chữ 'H' đó cậu. Cậu nhớ cách viết chữ 'h' không? Giống như cái ghế vậy đó." Uyên nói, cầm viên phấn, nắn nót viết lên tấm bìa. "Cậu thử viết lại xem."
Quang cầm phấn, cố gắng nắn nót. Nét chữ vẫn còn vụng về, nhưng đã thẳng thắn hơn trước rất nhiều. "Đó, có giống cái ghế không?" Cậu hỏi, giọng pha chút tự hào.
"Giống rồi đó!" Uyên cười rạng rỡ, vỗ tay. "Cậu tiến bộ nhanh quá! Tôi tự hào về cậu đó!"
"Tự hào cái gì mà tự hào." Quang lầm bầm, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên. "Học mấy cái này đau cả đầu. Sao người ta lại nghĩ ra nhiều chữ thế không biết!"
"Vì có chữ mới giao tiếp được chứ, cậu." Uyên giải thích. "Cậu không muốn đọc được sách sao? Không muốn đọc báo xem tin tức sao? Không muốn viết thư cho ai đó sao?"
Quang im lặng một lát. "Tao... tao muốn đọc được sách. Muốn đọc hết mấy cuốn sách của mày. Muốn biết ngoài kia người ta đang làm gì."
"Đúng rồi đó!" Uyên khuyến khích. "Cậu cố lên. Chúng ta sẽ cùng nhau đọc hết những cuốn sách hay nhất."
Ngọc từ xa chạy đến, đôi mắt tò mò nhìn vào cuốn sách trên tay Uyên. "Chị Uyên đọc gì vậy? Em nghe hay quá à!"
"Chị đang dạy anh Quang học bài đó." Uyên nói, xoa đầu Ngọc. "Sau này anh Quang học giỏi rồi, anh sẽ kể chuyện cho em nghe."
"Thật hả anh Quang?" Ngọc quay sang nhìn Quang, đôi mắt long lanh đầy mong đợi.
"Thật." Quang gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp. "Anh sẽ học thật giỏi để kể chuyện cho em nghe."
Những buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi và Ngọc đã ngủ say, Quang và Uyên thường ngồi lại bên nhau. Không khí trong căn phòng nhỏ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích bên ngoài và tiếng giấy sột soạt khi Uyên lật trang sách.
"Hôm nay ở lớp có gì mới không, Quang?" Uyên hỏi, đặt cuốn sách sang một bên, quay sang nhìn cậu.
"Cũng không có gì mới." Quang thở dài, vẻ mặt có chút suy tư. "Thầy An dạy rất nhiệt tình. Mấy người kia cũng chăm chỉ lắm. Có ông chú kia, lớn tuổi rồi, mà còn viết đẹp hơn tao nhiều. Nhìn mà ngại."
"Cậu đừng so sánh vậy." Uyên trấn an. "Mỗi người có tốc độ học khác nhau mà. Quan trọng là cậu có cố gắng hay không. Cậu cứ kiên trì là được."
"Tao biết rồi." Quang đáp. "Nhưng... tao thấy mình chậm quá. Lắm lúc muốn bỏ cuộc luôn. Mày không biết đâu, có mấy cái chữ, học hoài mà vẫn quên. Thấy mình ngu lắm." Giọng Quang trầm xuống, chứa đựng sự tự ti mà cậu ít khi thể hiện.
Uyên nhẹ nhàng đặt tay lên tay Quang, nắm chặt. "Cậu đừng nghĩ vậy. Không ai ngu cả. Chỉ là chưa có cơ hội được học thôi. Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Tôi thấy hết mà. Cậu đã vượt qua được những chuyện khó khăn hơn nhiều. So với việc cậu một mình đánh lại cả băng côn đồ đó, việc học chữ này có là gì đâu chứ?"
Quang nhìn Uyên, ánh mắt cậu gặp ánh mắt cô bé. Trong đôi mắt Uyên không có sự phán xét, chỉ có sự thấu hiểu và tin tưởng tuyệt đối.
"Tao... tao muốn hỏi mày cái này." Quang đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống, mang theo một chút nặng nề mà Uyên ít khi nghe thấy. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô bé, như muốn tìm kiếm câu trả lời cho một nỗi băn khoăn đã giày vò cậu bấy lâu nay.
"Mày có bao giờ... nghĩ rằng tao sẽ rời đi không? Hay mày có sợ... một ngày nào đó tao sẽ quay lại con đường cũ không?" Lời nói của Quang không còn là nỗi sợ mơ hồ về mất mát hạnh phúc, mà là một sự nghi ngờ sâu sắc về bản thân, về khả năng giữ vững con đường mình đang đi.
Cậu sợ rằng, dù được bao bọc bởi tình yêu thương, bản năng cũ của một kẻ lang bạt vẫn sẽ trỗi dậy, hoặc những bóng ma quá khứ sẽ kéo cậu trở lại.
Uyên giữ chặt tay Quang, ánh mắt cô bé kiên định, không hề dao động.
"Cậu hỏi lạ vậy. Sao tôi lại nghĩ cậu sẽ rời đi chứ? Cậu đang học hành chăm chỉ, đang cố gắng thay đổi mà. Tôi thấy rõ điều đó mà." Uyên đáp, giọng nói mềm mại nhưng đầy chắc chắn.
"Và tôi cũng không sợ cậu quay lại con đường cũ. Tôi tin cậu, tin vào những gì cậu đang làm. Cậu đã hứa với tôi rồi mà, Quang. Cậu hứa sẽ không để mình sống như trước kia nữa. Cậu đã có chúng tôi rồi mà."
"Nhưng... lỡ như. Lỡ như một ngày nào đó, tao lại... không kìm được bản thân thì sao?" Quang nói, giọng cậu khẽ run lên, ánh mắt đầy lo lắng.
"Tao quen sống một mình rồi. Quen với việc phải tự giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm. Giờ có tụi mày, tao thấy vui, thấy ấm áp. Nhưng cũng... cũng thấy sợ. Sợ mình không đủ tốt để giữ lấy những thứ này. Sợ mình lại làm hỏng hết."
Cậu cúi gằm mặt xuống, như một đứa trẻ phạm lỗi. Nỗi sợ hãi này không phải về một lời nguyền hay tai ương từ bên ngoài, mà là sự lo sợ về chính bản thân cậu, về những tàn dư của quá khứ vẫn còn ẩn sâu trong con người cậu. Cậu sợ chính mình sẽ phá hủy hạnh phúc mà cậu đang có.
Uyên buông tay Quang ra, dùng cả hai tay nâng mặt cậu lên để Quang phải đối diện với mình. Đôi mắt Uyên lấp lánh sự thấu hiểu và sẻ chia. "Không có 'lỡ như' nào hết, Quang. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Nếu cậu vấp ngã, tôi sẽ đỡ cậu dậy. Nếu cậu lạc lối, tôi sẽ tìm cậu. Chúng ta là gia đình mà. Gia đình là để cùng nhau vượt qua khó khăn, chứ không phải để một người phải chịu đựng một mình."
Uyên khẽ mỉm cười, một nụ cười động viên chân thành. "Cậu không đơn độc đâu. Chúng tôi ở đây để tin cậu, để ủng hộ cậu. Cậu không cần phải sợ bản thân mình. Cậu là người tốt, Quang. Cậu chỉ cần tin vào chính mình thôi."
Quang nhìn sâu vào mắt Uyên. Lời nói của cô bé như xoa dịu những góc khuất trong tâm hồn cậu. Sự hiện diện và niềm tin của Uyên là điểm tựa vững chắc, giúp cậu vượt qua những nghi ngờ của chính mình. Cậu khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trận chiến kinh hoàng vừa qua, dù để lại những vết sẹo hằn sâu, nhưng cũng đã gắn kết họ lại với nhau một cách bền chặt hơn bao giờ hết, tạo nên một sợi dây liên kết không thể phá vỡ, một mối quan hệ vượt lên trên mọi danh phận và hoàn cảnh.
Bà Mai vẫn luôn là trụ cột vững chắc của "gia đình" nhỏ này. Bà quan tâm từng chút một đến quá trình học của Quang, không chỉ về mặt vật chất mà còn cả tinh thần.
Một buổi chiều, khi Quang đang ngồi một mình trong phòng khách, cố gắng nắn nót từng chữ cái theo sách vở, bà Mai nhẹ nhàng bước vào, đặt một đĩa trái cây đã gọt sẵn lên bàn. Đĩa ổi cắt miếng vuông vắn, được rắc thêm chút muối ớt, thơm lừng mời gọi.
"Quang này, con bé Uyên vừa khoe với cô đó." Bà Mai bắt đầu, giọng bà chứa đầy sự tự hào. "Nó nói cháu đọc chữ rất giỏi rồi, còn biết làm toán nữa. Nó cứ xuýt xoa mãi là cháu thông minh hơn nó nhiều."
Quang gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng nghịu, tay vẫn cầm bút, nét mặt ửng hồng. "Dạ... cháu cũng chỉ mới bắt đầu thôi ạ. Vẫn còn kém lắm."
"Nhưng đó là cả một sự nỗ lực lớn đó cháu." Bà Mai ngồi xuống cạnh cậu, khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu. "Cô biết cháu đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để có được ngày hôm nay. Từ một đứa trẻ lang thang, giờ đây cháu đã có một mái nhà, một gia đình, và đang nỗ lực học hành. Cô rất mừng cho cháu."
"Dạ, cháu cảm ơn cô." Quang nói, lòng cậu tràn ngập sự biết ơn. "Nếu không có cô, không có Uyên, không có Ngọc, cháu không biết mình sẽ ra sao nữa. Cháu sẽ lại sống cuộc đời vô định như trước."
"Đừng nói vậy." Bà Mai mỉm cười dịu dàng, ánh mắt bà tràn đầy sự ấm áp. "Mỗi người chúng ta đều có một định mệnh riêng. Cháu gặp cô, gặp Uyên, gặp Ngọc, đó là duyên phận. Cô tin cháu sẽ làm được nhiều điều tốt đẹp hơn nữa. Giờ cháu đã có nền tảng rồi."
Bà Mai tiếp tục, giọng bà trầm hơn, nhưng vẫn đầy sự an tâm. "Cháu cứ yên tâm học hành. Lũ trẻ ở nhà, cháu đừng lo. Cô đã nhờ người nói chuyện với những người buôn bán ở khu chợ để đảm bảo không ai dám quấy rối chúng nữa. Cả khu chợ giờ đã yên bình trở lại, một phần lớn là nhờ cháu đó. Cháu cứ an tâm mà học tập, đừng nghĩ ngợi gì nhiều."
Quang gật đầu, lòng cậu tràn ngập sự biết ơn. Cậu biết, cuộc đời mình đang bước sang một trang mới, một trang tươi sáng hơn bao giờ hết, nơi cậu không còn là kẻ vô danh, không còn là cái bóng.
Cậu có một gia đình, có một tương lai để theo đuổi. Những ánh mắt tôn trọng từ những người bán hàng ở chợ khi cậu và Uyên đi ngang qua, những lời cảm ơn thầm thì từ những người mẹ có con nhỏ đã nói với cậu, tất cả đều là minh chứng cho sự thay đổi mà cậu đã mang lại.
Quang bắt đầu thấy mình tự tin hơn. Cậu không còn quá cộc cằn, nóng nảy như trước. Mỗi khi Uyên kể về những điều hay trong sách, hay Ngọc hồn nhiên hỏi những câu hỏi về thế giới bên ngoài, cậu lại cảm thấy khao khát được học hỏi cháy bỏng hơn.
Cậu muốn hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh mình, về tầm quan trọng của tri thức và pháp luật. Mặc dù vẫn còn đó những hoài nghi từ quá khứ, những vết sẹo tâm hồn từ những lần cậu bị xã hội bỏ rơi, nhưng giờ đây, cậu nhìn nhận mọi thứ với một cái nhìn khác, một cái nhìn của người đang cố gắng vươn lên, muốn hòa nhập.
Khi màn đêm buông xuống, và căn biệt thự chìm vào tĩnh lặng, ánh đèn đường từ xa hắt vào, in bóng những hình thù đổ dài trên sàn nhà. Quang, nằm trên chiếc nệm quen thuộc, không ngủ được. Cậu trằn trọc.
Mọi thứ đang quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến cậu bất an. Nỗi lo lắng lần này không phải về một hiểm nguy cụ thể từ bên ngoài, hay nỗi sợ mình sẽ lại là một con quỷ mất kiểm soát. Thay vào đó, nó là một cảm giác bóp nghẹt khó tả, một nỗi sợ hãi mới mẻ và sâu sắc hơn về sự phù du của hạnh phúc.
Cậu chưa từng có được thứ này. Cậu đã quen với cuộc sống thiếu thốn, với việc phải giành giật từng chút hơi ấm, từng miếng ăn. Mà vào khoảnh khắc này, cậu có bà Mai cho cậu ở lại căn biệt thự với chiếc giường dài, cái nệm to tướng, bé Ngọc một đứa em gái cậu quý, Uyên người cậu yêu. Giờ đây, mọi thứ được ban tặng quá dễ dàng, quá trọn vẹn, khiến cậu không khỏi hoài nghi.
Cậu sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp, một ảo ảnh sẽ tan biến khi cậu tỉnh dậy. Cậu sợ rằng chính bản thân mình, bằng một cách vô thức nào đó, sẽ phá hỏng tất cả. Liệu cậu có xứng đáng với tất cả những điều này không? Liệu cậu có đủ sức giữ gìn nó không?
Quang khẽ vươn tay, chạm vào bức tường lạnh lẽo, như muốn tìm một điểm tựa vững chắc. Những khuôn mặt của Uyên, Ngọc, bà Mai hiện lên trong tâm trí cậu, rõ nét như đang ở ngay trước mắt. Cậu hít thở thật sâu, cố gắng xua đi cái cảm giác bất an đang bủa vây.
Cái lạnh của đêm khuya, gió thổi vào khe cửa, càng làm nỗi lo lắng của cậu trở nên rõ ràng hơn. Cậu sợ một ngày nào đó, những người cậu yêu thương sẽ rời bỏ cậu vì một lý do nào đó, không phải do cậu gây ra, mà là do số phận nghiệt ngã. Hoặc tệ hơn, cậu sẽ lại đơn độc đối mặt với cuộc sống, không còn ai bên cạnh để chia sẻ gánh nặng.
Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Không được! Không thể để chuyện đó xảy ra!" Cậu thì thầm trong bóng tối, giọng nói đầy kiên quyết. Cậu sẽ không để bất cứ điều gì phá vỡ sự bình yên này.
Cậu sẽ học thật giỏi, sẽ trở thành một người có ích, sẽ bảo vệ những người mà cậu xem là gia đình. Cái nỗi sợ hãi đó, dù vẫn còn đó, nhưng đã biến thành động lực, thành một ngọn lửa thúc đẩy cậu phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn nữa. Bởi vì, đối với Quang, những người thân yêu này chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cậu, và cậu sẽ không bao giờ buông ta