Chapter 24 Người Tôi Yêu Ơi, Em Thấy Sao?
Nhiều tuần trôi qua, Quang đã hoàn toàn hòa nhập vào công việc tại tập đoàn của ông Hưng ở Sài Gòn.
Từ một thanh niên với ánh mắt đề phòng và phong thái bất cần, giờ đây Quang khoác lên mình bộ đồng phục chỉnh tề, phong thái tự tin, chững chạc hơn hẳn. Cậu vẫn giữ được nét trầm tĩnh và sâu sắc vốn có, nhưng đã học được cách giao tiếp cởi mở, chuyên nghiệp hơn.
Vị trí Trưởng Phòng An ninh Cộng đồng đòi hỏi Quang phải học hỏi rất nhiều. Cậu dành hàng giờ để nghiên cứu các quy định pháp luật về an ninh trật tự, về quản lý dự án, và cả những kỹ năng mềm như đàm phán, giải quyết xung đột.
Sự sắc bén, khả năng quan sát và giải quyết vấn đề từ những năm tháng lăn lộn đường phố được Quang vận dụng một cách hiệu quả vào môi trường công việc mới. Cậu nhanh chóng nắm bắt các quy trình, đưa ra những sáng kiến để cải thiện hiệu quả công việc.
Các đồng nghiệp ban đầu còn dè chừng, nhưng dần dần họ phải công nhận năng lực thực sự của Quang. Anh Hải, đội trưởng đội bảo vệ, người ban đầu khá nghi ngờ, giờ đây thường xuyên tìm đến Quang để xin ý kiến.
"Anh Quang này, theo anh thì vụ này mình nên xử lý thế nào cho khéo?" Anh Hải hỏi một lần, khi có một số người dân trong khu vực dự án bắt đầu tụ tập phản đối một hạng mục xây dựng nhỏ. "Tôi thấy tình hình căng thẳng quá, sợ lại xảy ra xô xát. Chúng ta nên gọi thêm lực lượng hỗ trợ không?"
Quang suy nghĩ, rồi đưa ra phân tích về tâm lý đám đông và cách tiếp cận dựa trên luật pháp, cũng như sự nhượng bộ hợp lý từ phía tập đoàn.
"Không cần vội dùng lực lượng hỗ trợ đâu anh Hải. Chúng ta không thể dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề với người dân. Phải hiểu họ muốn gì. Điều khoản pháp lý về giải tỏa đền bù thế nào? Có đúng quy định không? Nếu mình làm đúng, thì cứ giải thích rõ ràng, minh bạch. Có thể sắp xếp một buổi đối thoại trực tiếp với đại diện cư dân và phía công ty, có cả đại diện chính quyền. Đồng thời, chúng ta vẫn duy trì lực lượng an ninh hiện có để đảm bảo trật tự, nhưng không phải để đàn áp, mà là để đảm bảo an toàn cho cả hai bên và tránh những kẻ lợi dụng tình hình gây rối."
Anh Hải gật gù, bất ngờ trước sự thấu đáo của Quang.
"Đúng là anh Quang có cái nhìn khác thật. Tôi sẽ làm theo ý anh. May mà có anh ở đây, không thì tôi cũng lúng túng không biết giải quyết thế nào."
Không lâu sau đó, một vấn đề lớn hơn nảy sinh. Một nhóm người, tự xưng là chủ sở hữu cũ của một phần đất trong dự án, bắt đầu khiếu kiện và gây rối.
Họ không phải là côn đồ vặt vãnh hay những kẻ chỉ biết dùng bạo lực, mà là những kẻ có tổ chức, am hiểu luật pháp nhưng lại tìm cách lợi dụng những kẽ hở, những giấy tờ cũ mập mờ để đòi hỏi một khoản đền bù khổng lồ, gấp nhiều lần giá trị thực của mảnh đất. Vụ việc này đe dọa làm chậm tiến độ dự án, gây ra tổn thất lớn cho tập đoàn, và khiến nhiều người dân khác cũng bắt đầu hoang mang.
Áp lực lên Quang là rất lớn. Đây là lần đầu tiên cậu phải đối mặt với một vấn đề phức tạp đòi hỏi sự nhạy bén về pháp lý và khả năng suy luận logic. Sự phức tạp của nó, những văn bản pháp lý dày đặc và những lời lẽ đe dọa tinh vi từ phía đối phương khiến Quang cảm thấy bối rối.
Nỗi sợ "không đủ khả năng giải quyết bằng con đường lương thiện" lại trỗi dậy trong lòng cậu, xen lẫn nỗi lo rằng nếu mình thất bại, không chỉ dự án bị ảnh hưởng, mà cả niềm tin của ông Hưng vào cậu cũng sẽ giảm sút.
Quang dành cả ngày ở văn phòng, vùi đầu vào các hồ sơ, tài liệu. Cậu xin ý kiến từ bộ phận pháp chế của công ty, tìm hiểu tiền lệ các vụ án tương tự. Cậu còn tự mình đến khu vực tranh chấp để quan sát, ghi nhận lời khai của những người dân sống xung quanh, tìm kiếm bất kỳ manh mối nhỏ nào có thể giúp ông Hưng và công ty.
Một buổi chiều thứ Bảy, khi công trường vắng hơn và Quang có thời gian rảnh rỗi, cậu gọi điện cho Uyên.
"Uyên, hôm nay mày có rảnh không?" Quang hỏi, giọng cậu mang chút phấn khởi. "Mày có muốn đến chỗ tao làm không? Tao muốn cho mày xem công việc của tao. Cũng gần trại mồ côi thôi."
"Thật sao?" Giọng Uyên reo lên từ đầu dây bên kia. "Được chứ! Tôi đang rảnh. Tôi sẽ đến ngay."
Khoảng nửa tiếng sau, Uyên đã có mặt tại cổng dự án. Quang mặc bộ đồng phục chỉnh tề, đứng chờ ở đó. Uyên nhìn Quang, ánh mắt cô bé lấp lánh tự hào. "Trông cậu khác hẳn luôn đó, Quang. Rất... chuyên nghiệp."
Quang cười gượng, có chút ngượng nghịu. "Đồ do công ty cấp thôi. Vào đi, tao dẫn mày đi xem."
Quang dẫn Uyên đi một vòng quanh khu dự án. Những khu nhà cũ đang được phá dỡ, xe ủi, máy xúc hoạt động không ngừng nghỉ. Những tòa nhà mới đang dần hình thành, vươn cao lên bầu trời.
Quang giải thích cho Uyên về các khu vực, về tiến độ công việc, về hệ thống an ninh mà cậu đang xây dựng. Cậu chỉ cho Uyên khu vực sẽ là công viên, khu vui chơi trẻ em, và cả khu nhà ở xã hội dành cho người thu nhập thấp.
"Sau này, nơi đây sẽ là một khu dân cư kiểu mẫu đó Uyên." Quang nói, ánh mắt cậu ánh lên niềm tin. "Sẽ có trường học, có bệnh viện, có siêu thị. Mấy đứa trẻ sẽ có chỗ chơi, có chỗ học đàng hoàng."
Uyên chăm chú lắng nghe, cô bé nhìn những công trình đang dần hiện rõ, nhìn những công nhân đang hăng say làm việc. "Thật tuyệt vời quá, Quang. Cậu đang làm một công việc rất có ý nghĩa đó."
"Ừm." Quang gật đầu. "Công việc thì có ý nghĩa thật. Nhưng mà dạo này tao đang gặp một vụ khá đau đầu." Quang bắt đầu kể chi tiết hơn về vụ tranh chấp đất đai với nhóm người kia. "Chúng nó cứ dựa vào mấy tờ giấy tờ cũ, rồi đòi đủ thứ trên trời. Tao đang cố gắng tìm ra điểm sai của chúng. Mấy ngày nay tao cứ vùi đầu vào mấy cái luật đất đai, luật dân sự. Đau cả đầu."
Uyên lắng nghe một cách kiên nhẫn. "Vậy cậu đã tìm ra được gì chưa?"
"Cũng lờ mờ thôi. Có mấy chỗ trong giấy tờ không khớp với thông tin lưu trữ của phòng địa chính. Mà cái kiểu chữ ký cũng có vẻ lạ lạ. Nhưng mà đó chỉ là linh cảm thôi, chưa có bằng chứng cụ thể. Mấy ông luật sư nói phải có bằng chứng chắc chắn thì mới kiện lại được." Quang nói, vẻ mặt cậu lại trở nên cau có.
"Cậu có thể kể kỹ hơn cho tôi nghe không?" Uyên đề nghị. "Biết đâu hai chúng ta cùng nghĩ, lại ra được cái gì đó."
Quang ngập ngừng một lát, rồi bắt đầu kể lại từng chi tiết, từng điều khoản mà cậu thấy vướng mắc. Uyên không chen ngang, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một câu để làm rõ vấn đề. Sự kiên nhẫn của Uyên, và cách cô bé cố gắng hiểu vấn đề phức tạp mà Quang đang đối mặt, khiến cậu cảm thấy được chia sẻ và bớt đi gánh nặng.
Buổi tối muộn, sau khi đã thăm quan và thảo luận khá lâu, Quang đưa Uyên trở lại trại trẻ mồ côi. Khi các em nhỏ đã đi ngủ, chỉ còn ánh đèn vàng vọt từ phòng sinh hoạt hắt ra, Quang và Uyên ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá cũ kỹ trong sân trại trẻ. Không khí cuối ngày ở Sài Gòn dịu mát hơn, mang theo chút mùi hoa sữa thoang thoảng.
"Mày thấy đó, tao đang cố gắng hết sức." Quang nói, giọng cậu đầy mệt mỏi nhưng cũng có chút tự hào. "Tao không muốn ông Hưng thất vọng.
Mà quan trọng hơn, tao muốn chứng minh cho mày thấy, tao có thể bảo vệ tụi mày bằng cách đúng đắn."
"Tôi biết mà." Uyên siết chặt tay Quang, đôi mắt cô bé trong veo nhìn cậu. "Tôi thấy hết mà. Cậu đã thay đổi rất nhiều rồi, Quang. Từ một người chỉ biết tin vào nắm đấm, giờ cậu đã biết dùng trí óc, dùng luật pháp để giải quyết vấn đề. Đó mới là sức mạnh thật sự. Cậu không hề kém cỏi. Cậu thông minh hơn bất cứ ai tôi từng biết."
Quang nhìn lên bầu trời đêm, nơi những ngôi sao lấp lánh giữa ánh đèn thành phố. "Nhưng mà mấy cái luật này... nó cứ như một mê cung vậy." Cậu thở dài. "Lúc nào cũng lo mình làm sai, rồi lại gây hại cho công ty ông Hưng, gây hại cho dự án. Mày biết đó, dự án này không chỉ là tiền bạc, mà nó còn là tương lai của cả một khu dân cư nữa."
"Vậy thì cậu càng phải cố gắng hơn nữa." Uyên vỗ nhẹ vào tay cậu. "Cậu không đơn độc đâu. Có tôi ở đây, tôi sẽ cùng cậu đọc sách, cùng cậu tìm hiểu. Tôi tuy không hiểu luật bằng cậu, nhưng biết đâu tôi có thể giúp cậu nhìn ra những chi tiết mà cậu bỏ qua, giống như lúc nãy cậu kể về những điểm không khớp trong giấy tờ vậy. Tôi sẽ là đôi mắt phụ của cậu."
"Mày sẽ giúp tao chứ?" Quang hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
"Đương nhiên rồi!" Uyên cười rạng rỡ. "Chúng ta là gia đình mà. Cậu đừng quên mục đích ban đầu của mình là gì. Cậu muốn bảo vệ những người cậu yêu thương, muốn xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho mình và cho mọi người mà, đúng không?"
Quang nhìn vào đôi mắt trong veo của Uyên, những lời nói của cô bé như một dòng nước mát xoa dịu tâm hồn đang hỗn loạn của cậu. "Đúng vậy... tao không thể bỏ cuộc. Tao đã hứa với mày, tao sẽ không bao giờ quay lại con đường cũ."
"Cậu sẽ làm được mà. Tôi tin cậu." Uyên mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh trăng. "Cậu đã đi xa đến mức này rồi. Đừng để mấy vụ lằng nhằng này đánh gục cậu. Hãy dùng cái đầu thông minh của cậu để tìm ra kẽ hở của chúng, Quang. Đừng nóng vội. Cứ từ từ phân tích. Ông Hưng cũng có đội ngũ luật sư mà, họ sẽ hỗ trợ cậu."
Quang ngả đầu ra sau, dựa vào thành ghế đá lạnh. "Mày có bao giờ nghĩ về tương lai xa hơn không, Uyên?"
Uyên ngẩng đầu, nhìn lên những vì sao. "Có chứ. Tôi hay nghĩ về sau này. Tôi muốn được đi học đại học, học thật giỏi. Sau này, tôi muốn trở thành một cô giáo, hoặc một người làm công tác xã hội. Để tôi có thể giúp đỡ những đứa trẻ giống như tôi ngày xưa, những đứa trẻ không có gia đình, không có nơi nương tựa."
Quang mỉm cười. "Tao tin mày sẽ làm được. Mày thông minh và tốt bụng lắm."
Cậu im lặng một lát, rồi tiếp lời. "Còn tao... tao cũng muốn sau này, mình có thể xây dựng được một cái gì đó thật lớn. Không chỉ là an ninh cho một dự án, mà là xây dựng cả một khu phố, một thành phố an toàn, nơi mà không ai phải sợ hãi. Nơi mà trẻ con có thể vui chơi mà không lo bị bắt nạt. Nơi mà người già có thể yên tâm sống an dưỡng. Tao muốn dùng cái sức của mình, cái đầu của mình để bảo vệ mọi người, theo cách đúng đắn nhất."
Uyên quay sang nhìn Quang, ánh mắt cô bé lấp lánh sự ngưỡng mộ. "Tôi tin cậu sẽ làm được, Quang. Cậu có đủ sức mạnh và ý chí để làm điều đó. Và khi đó, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó, được không? Cậu xây dựng khu dân cư an toàn, tôi sẽ dạy dỗ những đứa trẻ trong đó, hoặc chăm sóc những người cần giúp đỡ."
"Được chứ!" Quang siết chặt tay Uyên. "Chúng ta sẽ cùng nhau làm. Cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn."
Cuộc trò chuyện này là liều thuốc tinh thần quý giá cho Quang. Nó giúp cậu lấy lại bình tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ. Cậu nhận ra rằng mình không cần phải một mình đối mặt với tất cả. Cậu có sự hỗ trợ, và quan trọng hơn, cậu có niềm tin từ những người thân yêu. Những ước mơ chung về một tương lai tươi sáng đã tiếp thêm sức mạnh cho cả hai.
Trở lại công việc, Quang bắt đầu tiếp cận vụ việc một cách hệ thống hơn. Cậu không chỉ đọc luật, mà còn đào sâu vào từng chi tiết của hồ sơ, từng lời khai.
Nhờ khả năng quan sát sắc bén từ kinh nghiệm đường phố, và những gợi ý từ Uyên về việc "tìm ra điểm không khớp", cậu bắt đầu nhận ra những điểm bất thường, những câu chữ mập mờ trong giấy tờ mà phía đối phương cung cấp.
Cậu phát hiện ra một vài chi tiết nhỏ không khớp với thông tin lưu trữ của phòng địa chính thành phố, và quan trọng hơn, một số chữ ký trên các văn bản cũ có vẻ giả mạo, hoặc được thực hiện vào thời điểm không hợp lý.
Quang trình bày những phát hiện của mình cho ông Hưng và đội ngũ pháp lý. Ông Hưng rất ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ và thông minh của Quang.
"Cậu Quang, cậu đã phát hiện ra những điểm rất quan trọng." Ông Hưng nói, vẻ mặt hài lòng. "Những chi tiết này có thể là chìa khóa để chúng ta lật ngược tình thế. Cậu đã làm rất tốt. Chúng ta sẽ dùng những bằng chứng này để phản bác lại yêu sách của chúng, và thậm chí là có thể kiện ngược lại họ về hành vi lừa đảo."
Dưới sự chỉ đạo của ông Hưng và sự hỗ trợ của đội ngũ luật sư, Quang đóng vai trò quan trọng trong việc thu thập thêm bằng chứng, đối chất với những người liên quan và phối hợp với cơ quan chức năng.
Cậu không còn trực tiếp sử dụng nắm đấm, mà dùng lời nói sắc bén, lập luận logic và những bằng chứng không thể chối cãi để đối mặt với những kẻ đòi hỏi vô lý.
Cuối cùng, vụ việc được giải quyết một cách êm đẹp. Nhóm người kia, khi đối mặt với những bằng chứng không thể chối cãi và áp lực từ pháp luật, đã phải rút lui, thậm chí một số kẻ còn bị điều tra về hành vi làm giả giấy tờ. Dự án được tiếp tục mà không bị gián đoạn hay phải chi trả những khoản tiền phi lý.
Sự thành công này đã củng cố vị thế của Quang trong tập đoàn. Ông Hưng hoàn toàn tin tưởng vào cậu, và các đồng nghiệp, bao gồm cả anh Hải, đều dành cho cậu sự tôn trọng thực sự. Họ không còn nhìn Quang như một "kẻ đường phố được ông Hưng ưu ái", mà là một Trưởng Phòng An ninh Cộng đồng có năng lực và tầm nhìn.
Sau thử thách này, Quang cảm thấy tự tin hơn rất nhiều vào con đường mà cậu đã chọn. Nỗi sợ hãi về việc "không đủ sức bảo vệ bằng cách lương thiện" đã tan biến hoàn toàn. Cậu nhận ra rằng trí tuệ, luật pháp và sự kiên định vào điều đúng đắn là những công cụ mạnh mẽ hơn cả nắm đấm.
Mỗi tối, khi trở về biệt thự của bà Mai sau khi đưa Uyên về trại trẻ, Quang cảm nhận một sự bình yên sâu sắc. Cậu biết rằng mình đang đi đúng hướng.
Mục tiêu của cậu giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết. Không chỉ bảo vệ gia đình nhỏ của mình, mà còn góp phần xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn, một xã hội công bằng hơn ở Sài Gòn, nơi không ai phải sống trong sợ hãi hay bị bỏ rơi như cậu đã từng.
Một tối, Quang đứng trên ban công biệt thự, nhìn ra thành phố Sài Gòn rực rỡ ánh đèn. Cơn gió đêm thổi nhẹ, mang theo hương hoa lài thoang thoảng từ vườn. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên hiếm có.
Cậu quay đầu lại, nhìn vào căn phòng ấm áp nơi Ngọc đang say ngủ. Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, một nụ cười mãn nguyện và đầy hy vọng. Con đường phía trước còn dài, nhưng Quang biết, cậu đã tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình, và cậu sẽ không bao giờ buông tay.