Chapter 30 Người Anh Yêu Ơi, Anh Đến Đây
Chiếc xe bán tải chở Quang và Uyên lao đi như điên dại trên những con đường vẫn còn mờ sương của Sài Gòn. Tiếng động cơ gầm rú xé toạc màn tĩnh lặng của buổi bình minh, hệt như tiếng gào thét của một con thú bị thương đang chạy trốn khỏi lưỡi hái tử thần.
Quang ôm chặt Uyên trong vòng tay, cơ thể cô bé nhẹ bẫng đến đáng sợ, mỗi hơi thở yếu ớt của cô bé đều khiến tim Quang thắt lại, như bị bóp nghẹt.
Mùi máu tanh nồng trên người cô bé, trên tay cậu, trên chiếc áo đã sũng nước mắt và mồ hôi, ám ảnh khứu giác Quang đến tận cùng, hòa lẫn với nỗi sợ hãi tột cùng đang cuộn trào trong lồng ngực. Cậu cúi xuống, hôn lên mái tóc bết dính mồ hôi và máu của cô bé, hy vọng hơi ấm từ cậu có thể truyền sang cho Uyên, níu giữ cô bé lại với cuộc đời này, dù chỉ là một sợi tơ mong manh.
Giọng Uyên vẫn thều thào, dù yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, nhưng vẫn kiên trì vẽ nên một bức tranh tương lai mà cả hai sẽ không bao giờ có được, một giấc mơ đẹp đẽ và mong manh đến nao lòng, tựa như một bài hát ru buồn trong không gian đầy hỗn loạn.
"Anh Quang... ở Hội An... mình sẽ có một... ngôi nhà... nhỏ thôi... có giàn hoa giấy... trước cổng... hoa màu tím biếc... anh thích không...?"
Quang nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt lấm lem. "Có... anh thích lắm... đẹp lắm... Cực kỳ đẹp, Uyên à..."
Cậu siết chặt cô bé hơn, như muốn khắc ghi hơi ấm này vào tận xương tủy, sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút, cô bé sẽ tan biến. "Chỉ cần có em... có anh... là đủ rồi... Hứa với anh... em phải sống..."
"Và... và mình... sẽ mua một... con chó nhỏ... lông màu nâu... đặt tên là... Bánh Mì... Được không anh...? Nó... nó sẽ chạy nhảy... quanh vườn... rồi mình... mình sẽ đi chợ... mỗi sáng... mua rau tươi... cá tươi... tự tay nấu cơm... không còn ăn mì gói nữa đâu... anh nhé...?"
Quang gật đầu lia lịa, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn. "Được... được hết... anh hứa... anh sẽ làm tất cả cho em... Anh sẽ nấu cho em ăn... sẽ đi chợ cùng em... sẽ cùng em chăm sóc Bánh Mì... tất cả... tất cả đều được hết..." Tiếng nghẹn ngào khiến giọng cậu run rẩy, vỡ vụn, như tiếng thủy tinh bị đập nát.
Trong tâm trí Quang, mỗi lời thì thầm của Uyên là một nhát dao cứa vào lòng, nhưng cũng là một sợi dây níu kéo cậu khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường lướt qua nhanh như những linh hồn vội vã. Sài Gòn về đêm vẫn còn đó sự hỗn loạn, nhưng đối với cậu lúc này, tất cả chỉ là phông nền mờ ảo cho nỗi đau và hy vọng đang giằng xé trong tâm can.
"Hội An... Giàn hoa giấy... Bánh Mì..." Quang lặp lại trong đầu, cố gắng hình dung rõ nét từng chi tiết mà Uyên vừa vẽ ra. Một cuộc sống bình dị đến lạ lùng, xa vời với những con dao, khẩu súng, những vũng máu và những tiếng la hét mà cậu đã quen thuộc suốt bao năm qua.
"Liệu... liệu mình có xứng đáng không? Một kẻ như mình... liệu có thể có được một cuộc sống như vậy không?" Câu hỏi đó cứ quẩn quanh trong đầu Quang. Cậu là một ác quỷ, một kẻ đã nhúng chàm quá sâu, bàn tay cậu nhuốm đầy máu. Nhưng Uyên... cô bé là ánh sáng, là sự trong trẻo mà cậu không dám chạm vào. Thế nhưng, cô bé lại yêu cậu. Và bây giờ, cô bé đang nằm hấp hối trong vòng tay cậu.
"Không... mình phải xứng đáng... Phải sống... Phải vì em ấy mà sống..." Quang tự nhủ, siết chặt tay hơn. "Mình đã hứa với em ấy rồi. Mình đã nói mình yêu em ấy. Mình không thể để em ấy chết được. Không thể." Sức nặng của lời hứa và tình yêu đè nặng lên vai cậu, nhưng cũng là động lực duy nhất giữ cậu tỉnh táo. Cậu cảm nhận từng nhịp đập yếu ớt của trái tim Uyên qua lồng ngực mình, như một hồi chuông báo động không ngừng.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng tột cùng ấy, tiếng điện thoại của Quang reo lên, cắt ngang lời hứa hẹn đau lòng và dòng suy nghĩ hỗn loạn. Là bà Mai. Quang run rẩy bấm nghe, lòng tràn ngập một nỗi sợ hãi vô hình, nhưng sâu thẳm vẫn có một tia hy vọng le lói.
"Quang! May quá... cháu nghe máy rồi..." Giọng bà Mai, vốn luôn bình tĩnh, giờ đây cũng xen lẫn sự vội vã và một chút hưng phấn hiếm có.
"May mắn đang ở bên Uyên... có một gia đình... họ vừa mất người thân... một cô gái trẻ... trạc tuổi Uyên... không may qua đời vì tai nạn giao thông... Bố mẹ cô bé đau khổ lắm... nhưng họ đã kí giấy hiến tạng từ rất lâu rồi... Người con gái ấy từng nói nếu có chuyện gì thì hãy để nội tạng cô ấy cứu người khác... Đây là một trường hợp đặc biệt... hiếm có... Tất cả các chỉ số đều tương thích hoàn hảo với Uyên... từ thận, gan... cho đến cả tim... Cơ hội sống của Uyên... là rất lớn, Quang à! Rất rất lớn! Chỉ cần chờ người đó... hoàn toàn chết đi... một vài phút nữa thôi... là chúng ta có thể tiến hành lấy tạng ngay lập tức! Cháu cứ đưa con bé đến bệnh viện... cô đã sắp xếp sẵn đội ngũ bác sĩ giỏi nhất và phòng mổ rồi! Họ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật rồi! Nhanh lên, Quang! Thời gian không còn nhiều!"
Lời nói của bà Mai như một tia sét đánh xuống giữa cơn giông bão, nhưng không phải là tia sét hủy diệt, mà là tia sét của hy vọng, xé toạc màn đêm u tối trong tâm hồn Quang. Quang cảm thấy một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng, xua tan đi một phần nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt cậu.
Cậu siết chặt điện thoại, không tin vào tai mình. Hy vọng... một cơ hội sống sót... Dù mong manh, nhưng đó là thứ cậu khao khát hơn bất cứ điều gì trên đời này. Nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của niềm vui sướng và nhẹ nhõm.
"Cô Mai... cháu... cháu cảm ơn cô... Cháu sẽ đến ngay..." Quang nói, giọng vẫn run rẩy nhưng đã có thêm chút sức sống, một chút ánh sáng lóe lên trong giọng nói.
Sau khi cúp máy, Quang ôm Uyên chặt hơn, hơi thở dồn dập. Nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt cậu, một nụ cười đầy nước mắt và niềm hy vọng mới chớm. Cậu nhìn xuống Uyên, đôi mắt đã sáng lên một chút, ánh nhìn tràn đầy yêu thương và tin tưởng.
"Uyên... em nghe không...? Em nghe không...? Có hy vọng rồi! Bà Mai nói có người hiến tạng... tương thích với em hoàn hảo... Em sẽ sống! Em sẽ sống, Uyên à! Chúng ta sẽ đến Hội An! Sẽ có ngôi nhà hoa giấy! Sẽ có Bánh Mì! Sẽ sống một đời hạnh phúc! Em hứa với anh... em phải sống..."
Quang vội vàng nói, như muốn nhồi nhét tất cả niềm hy vọng, tất cả tương lai vào cô bé, hy vọng cô bé có thể cảm nhận được nó, níu giữ lấy nó.
Uyên, trong cơn mơ màng, khẽ mở mắt, nhìn Quang với ánh mắt lờ đờ nhưng đầy tin tưởng và sự bình yên lạ kỳ. Cô bé mỉm cười yếu ớt, nụ cười mong manh như sương khói.
Cậu cúi xuống, hôn lên trán Uyên, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé, đôi mắt trong veo ẩn chứa cả một bầu trời ước mơ. Trong khoảnh khắc ấy, giữa biển máu và sự sống mong manh, một lời nói đã luôn kìm nén bấy lâu nay bỗng bật ra, không thể nào giữ lại được nữa, như một dòng thác vỡ bờ.
"Uyên... anh có điều này muốn hỏi em... anh... anh biết bây giờ không phải lúc... em đang rất yếu... nhưng anh không thể chờ thêm được nữa... anh sợ... anh sợ không còn cơ hội nào khác... Em... em có muốn... làm vợ anh không...? Em có muốn... lấy anh không, Uyên...? Anh biết anh không xứng đáng... anh đã làm nhiều chuyện xấu xa... nhưng anh hứa... anh sẽ thay đổi... anh sẽ làm tất cả vì em... anh sẽ trở thành một người tốt... chỉ cần em ở bên anh... Làm ơn... hãy cho anh một cơ hội..."
Lời tỏ tình đột ngột, cộc lốc nhưng chân thành đến tột cùng, bật ra từ trái tim đau đớn và sợ hãi của Quang. Đó không phải là một lời cầu hôn lãng mạn, mà là một lời thề nguyền, một lời hứa của sự sống và cái chết, một lời tuyên bố tình yêu tuyệt vọng gửi đến cô bé.
Uyên gần như ngay lập tức, không một chút do dự, khẽ gật đầu, dù chỉ là một cái gật đầu yếu ớt đến mức khó nhận ra, như một cánh bướm khẽ động. Nụ cười mãn nguyện nhưng đầy ngại ngùng nở trên môi cô bé, dù đôi môi vẫn còn tái nhợt và dính máu, tạo nên một vẻ đẹp bi thương đến nao lòng. Ánh mắt cô bé lấp lánh những giọt nước mắt của hạnh phúc, hòa lẫn với nỗi đau.
"Vâng... em đồng ý... Em... em muốn... làm vợ anh... Quang..." Giọng Uyên thì thầm, tiếng nói nhỏ đến nỗi Quang phải cúi sát tai mới nghe rõ. Lời nói đó nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại có sức nặng ngàn cân, khắc sâu vào tâm hồn Quang.
Một giọt nước mắt hạnh phúc hiếm hoi lăn dài trên má Quang, thấm vào vết máu khô. Giữa cơn bão của cuộc đời, giữa cảnh tượng đẫm máu này, họ đã trao nhau lời hứa của tình yêu, một lời hứa mà cả hai đều biết có thể sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng lại là tất cả hy vọng của họ. Đối với Quang, khoảnh khắc đó là tất cả, là ý nghĩa duy nhất của sự tồn tại.
"Cảm ơn em... cảm ơn em, Uyên..." Quang thì thầm, ôm chặt cô bé hơn, như muốn giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này mãi mãi, để nó không bao giờ vụt khỏi tầm tay cậu. Chiếc xe bán tải vẫn lao vun vút, xé gió trên đường, mỗi phút giây đều là vàng bạc, là cơ hội sống sót mong manh của Uyên. Quang không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện cho một phép màu, cho một tương lai mà họ vừa vẽ nên.
Trong tâm trí Quang, hình ảnh Hội An hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Cậu thấy mình và Uyên đang nắm tay nhau đi dọc bờ sông Hoài, những chiếc đèn hoa đăng lung linh trôi trên mặt nước, phản chiếu ánh sáng dịu dàng lên khuôn mặt rạng rỡ của Uyên.
Cậu thấy họ đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ, nhâm nhi ly trà, cùng nhau ngắm nhìn phố cổ tĩnh lặng. Cậu thấy Uyên cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió, không vương chút ưu tư hay sợ hãi.
Cậu thấy Bánh Mì, con chó nhỏ màu nâu, đang chạy nhảy tung tăng trong khu vườn đầy hoa giấy trước ngôi nhà nhỏ của họ. Đó là giấc mơ mà cậu chưa từng dám mơ tới, một cuộc sống bình yên, không máu me, không thù hận, chỉ có tình yêu và hạnh phúc.
"Chúng ta... chúng ta sẽ rời khỏi thành phố này... cái thành phố đầy bon chen này... anh nhớ không...? Cái đêm... mình ngồi bên nhau... em đã kể anh nghe mà... Về một nơi thật xa... thật yên bình... đến Hội An, Quảng Nam... nơi có phố cổ mà em thích lắm... anh có nhớ không...? Em mơ ước được đến đó một lần... từ hồi còn bé... Cứ tưởng... sẽ không bao giờ được đến..."
"Chúng ta sẽ ở đó... bên bờ sông Hoài... anh có biết không... ban đêm người ta thả đèn hoa đăng lung linh lắm... đẹp lắm... Em muốn... mình sẽ cùng nhau đi thuyền trên sông... ngắm đèn... rồi... rồi mình sẽ thuê một căn nhà nhỏ... ở ven sông ấy... có vườn... anh thích trồng cây mà... em sẽ nấu những món anh thích... món mì Quảng... món cao lầu... món bún mắm nêm... món bánh xèo... em sẽ học hết tất cả các món ăn ngon của Hội An để nấu cho anh ăn... mình sẽ mở một tiệm nhỏ... bán đồ lưu niệm... hoặc... hoặc một quán cà phê nhỏ xíu thôi... chỉ cần đủ sống... ngày ngày mình được nhìn thấy nhau... được ở bên nhau... không phải lo lắng gì nữa..."
"Anh có nhớ không...? Em từng nói... mình sẽ sống một cuộc đời an nhàn... không còn phải sợ hãi... không còn phải chạy trốn... không còn phải lo lắng về những thứ đáng sợ... chỉ có hai chúng ta thôi... và Bánh Mì nữa... Anh hứa... sẽ cùng em... đến Hội An... đúng không anh...? Chúng ta... sẽ cùng nhau mở một tiệm nhỏ... làm công việc mình thích... ngày ngày hạnh phúc... một đời hạnh phúc... đúng không anh...?"
Uyên hỏi, đôi mắt lờ mờ nhìn cậu, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng lại ánh lên một sự trong trẻo đến xót xa, một niềm tin tuyệt đối vào lời hứa của Quang, vào tương lai mà cô bé vẫn đang cố gắng níu giữ bằng hơi thở cuối cùng.
Hơi thở cô bé càng lúc càng yếu ớt, như một ngọn nến sắp tắt, nhưng những lời nói về tương lai vẫn cứ tuôn ra, không ngừng nghỉ, như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ cô bé lại với cuộc đời, với tình yêu của Quang.
Quang lặng im, nước mắt tuôn rơi như mưa. Từng lời nói của Uyên như những nhát dao cứa vào tim cậu, một sự giằng xé khủng khiếp giữa nỗi đau hiện tại và những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.
Cậu nhớ. Nhớ tất cả. Cái đêm định mệnh ấy, khi Uyên nằm gọn trong vòng tay cậu, thủ thỉ về ước mơ giản dị của một mái nhà nhỏ ở Hội An, một tiệm kinh doanh nhỏ, ngày ngày hạnh phúc, một đời an nhàn bên nhau. Giờ đây, những lời đó chỉ còn là ảo ảnh, là một bi kịch chua xót, là một lưỡi dao cứa vào tâm can Quang, khiến trái tim cậu rỉ máu, từng giọt từng giọt một.
"Đúng... đúng vậy..." Quang thì thầm, giọng cậu nghẹn lại, không thể nói thêm lời nào. Mỗi từ phát ra đều như xé nát lồng ngực cậu. Cậu buông tay Uyên, dùng đôi bàn tay run rẩy băng bó lại vết thương hở toác của cô bé một cách vội vã, đơn giản nhất có thể để cầm máu, dù biết rằng việc đó chỉ là vô vọng. Cậu lấy áo mình lót phía dưới người Uyên, cố gắng làm cô bé thoải mái nhất có thể, dù biết rằng điều đó chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau thể xác mà cô bé đang phải chịu đựng.
Cuối cùng, chiếc xe cũng đến được Bệnh viện. Tiếng còi xe cấp cứu từ xa đã trở nên rõ ràng hơn, và đội ngũ y tế đã đợi sẵn ở cổng, nét mặt căng thẳng. Quang bế Uyên lao ra khỏi xe, cảnh tượng cô bé máu đầm đìa, yếu ớt trong vòng tay cậu khiến tất cả bác sĩ và y tá đều bàng hoàng, kinh hãi.
Không một lời chậm trễ, Uyên lập tức được chuyển lên cáng, và một đội ngũ bác sĩ cấp cứu đã bắt đầu kiểm tra và đẩy cô bé vào phòng phẫu thuật. Quang muốn đi theo, nhưng một y tá đã ngăn cậu lại, nói rằng cậu không được phép vào, chỉ có thể đứng chờ trong sự bất lực.
Cậu đứng đó, như một pho tượng, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa phòng phẫu thuật, nơi Uyên vừa biến mất, mang theo tất cả hy vọng của cậu. Tùng "Mặt Sẹo", Lộc "Lủi", Khải "Điên" và những "bóng ma Sài Gòn" khác cũng đã đến, đứng im lặng phía sau cậu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và chia sẻ.
Thời gian trôi qua, chậm chạp như hàng thế kỷ, như mỗi giây đều kéo dài thành một năm. Máu trên người Quang đã khô lại, tạo thành những vết loang lổ ghê rợn trên quần áo và da thịt.
Cậu không quan tâm. Tâm trí cậu chỉ dán chặt vào cánh cửa, vào hơi thở của Uyên, vào cuộc phẫu thuật đang diễn ra bên trong. Cậu mơ về Hội An, về giàn hoa giấy, về Bánh Mì, về những món ăn cô bé sẽ nấu, về cuộc sống an nhàn mà họ vừa hứa hẹn, cố gắng níu giữ lấy những hình ảnh đẹp đẽ đó trong đầu để không gục ngã.
Đúng lúc đó, một điều bất ngờ ập đến, một bi kịch khác lại nối tiếp, tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì đã xảy ra.
Hai vợ chồng trung niên bước vào sảnh cấp cứu, gương mặt tiều tụy, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe vì khóc quá nhiều, ánh mắt họ thất thần, vô hồn. Họ đi cùng với một đội ngũ y bác sĩ khác.
Trên chiếc cáng, một cô gái trẻ được đẩy vào, toàn thân được che phủ bởi một tấm drap trắng, chỉ lộ ra mái tóc đen mượt và đôi bàn tay lạnh lẽo. Quang nhận ra ngay, đó chính là người hiến tạng mà bà Mai đã nói. Tim cậu đập mạnh, một nhịp đập của hy vọng. "Có hy vọng rồi! Uyên sẽ được cứu!" Cậu thầm nghĩ.
Nhưng khi các bác sĩ chuẩn bị đưa cô bé vào phòng mổ để lấy tạng, người mẹ trẻ tuổi đột ngột gào lên, tiếng gào xé lòng, lao đến ngăn cản, níu chặt lấy chiếc cáng.
"Không! Không được! Các người không được động vào con bé! Con gái tôi đã khổ đủ rồi! Nó đã đau đớn vì bệnh tật cả đời rồi! Tại sao khi chết còn không để yên cho nó? Tại sao còn muốn moi sạch nội tạng nó ra?!"
Bà ta gào thét trong tuyệt vọng, níu chặt lấy chiếc cáng, nước mắt và nước mũi hòa lẫn, không còn kiểm soát được bản thân, khuôn mặt biến dạng vì nỗi đau.
Người chồng cũng lao đến, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt biến dạng vì nỗi đau mất con, cố gắng xô đẩy các bác sĩ. "Con tôi đã chết rồi! Các người buông nó ra! Để nó yên! Không ai được động vào con gái tôi! Tôi đã kí giấy hiến tạng thật, nhưng tôi không biết nó lại ra nông nỗi này! Tôi rút lại! Tôi rút lại hết! Đừng đụng vào con tôi!"
Các bác sĩ cố gắng giải thích, cố gắng trấn an, nói rằng đây là ý nguyện của người con gái, rằng việc hiến tạng sẽ cứu sống một người khác, rằng đó là một hành động cao cả.
Nhưng trong cơn đau đớn tột cùng, hai bậc cha mẹ ấy đã hoàn toàn mất lý trí. Họ ôm chặt lấy thi thể con gái, gào khóc và xô đẩy bất cứ ai dám lại gần, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và bi thương đến tột cùng giữa sảnh bệnh viện, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Quang chứng kiến tất cả. Trong khoảnh khắc đó, giấc mơ Hội An, giàn hoa giấy, nụ cười của Uyên, tất cả như vụt tắt trước mắt cậu, tan biến vào hư không. Thời gian vàng để cứu Uyên đang trôi đi từng giây, từng giây một.
Cơn giận dữ, sự tuyệt vọng, và bản năng ác quỷ trong Quang bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết, không còn chút lý trí nào. Cậu không thể để Uyên chết. Không thể. Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai dám cướp đi hy vọng của cậu.
"Tránh ra!" Quang gầm lên, giọng nói khản đặc, như tiếng gầm của một con thú dữ bị dồn vào đường cùng, mất đi tất cả sự kiên nhẫn. Cậu lao vào giữa hai vợ chồng kia như một tia chớp, không chút do dự.
Với sức mạnh kinh hoàng của mình, cậu gạt mạnh người chồng ra, khiến ông ta ngã dúi dụi xuống đất. Sau đó, cậu vung tay đẩy người mẹ ngã vật xuống sàn, không chút thương tiếc.
Quang mặc kệ những tiếng gào thét phẫn nộ của họ, mặc kệ những ánh mắt kinh hoàng của các bác sĩ và y tá, mặc kệ cả những lời nguyền rủa từ hai bậc cha mẹ đang mất con. Cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất: Uyên phải sống! Bằng mọi giá!
"Bác sĩ! Nhanh lên! Đưa cô bé đi! Nhanh lên!" Quang gầm lên, dùng thân hình to lớn của mình chắn ngang giữa hai vợ chồng và chiếc cáng, tạo cơ hội cho đội ngũ y tế. Ánh mắt cậu rực lên ngọn lửa điên dại.
Các bác sĩ, trong giây phút bàng hoàng và sợ hãi, cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội. Họ đẩy chiếc cáng chứa thi thể cô gái trẻ đi thật nhanh vào phòng phẫu thuật, nơi Uyên đang nằm chờ, nơi hy vọng cuối cùng của Quang đang nằm.
Quang vẫn đứng đó, như một con quỷ khát máu, đôi mắt đỏ ngầu, sẵn sàng nghiền nát bất cứ ai dám ngăn cản. Hai vợ chồng kia nằm dưới sàn, gào khóc trong tuyệt vọng, trong nỗi đau đớn tột cùng khi thấy thi thể con gái bị đưa đi, nỗi đau ấy xé nát tâm can họ, nhưng Quang không còn tâm trí để lắng nghe.
Quang quay trở lại, đứng trước cánh cửa phòng phẫu thuật của Uyên, lòng cậu như lửa đốt, từng nhịp đập là một sự tra tấn.
Cậu tựa người vào bức tường lạnh lẽo, lắng nghe tiếng còi xe cảnh sát từ xa đang tiến lại gần, và tiếng gào khóc tuyệt vọng của hai bậc cha mẹ trong sảnh cấp cứu, giờ đây đã lẫn vào tiếng nấc nghẹn. Cậu biết mình đã làm gì. Cậu đã đẩy họ ra, đã dùng bạo lực với họ. Nhưng cậu không hối hận.
Tất cả là vì Uyên. Chỉ cần Uyên sống, tất cả những thứ khác đều vô nghĩa, đều có thể vứt bỏ.
Thời gian trôi qua, mỗi phút giây đều là một sự tra tấn, kéo dài như hàng ngàn năm. Nỗi lo lắng lại dâng trào, bóp nghẹt Quang. Những hy vọng mong manh cứ đến rồi đi, khiến trái tim cậu như bị vò nát, bầm dập.
Cậu cầu nguyện, cầu nguyện liên tục, điều mà Quang chưa từng làm trong suốt cuộc đời mình, kể từ khi trở thành "ác quỷ Sài Gòn". Cậu cầu nguyện cho một phép màu.
Rồi cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra. Một vị bác sĩ bước ra, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt nặng trĩu, đầy sự ái ngại. Trái tim Quang chùng xuống, cậu biết có điều gì đó không ổn. Lồng ngực cậu như bị nén chặt, không thể thở.
"Bác sĩ... Uyên... con bé sao rồi...?" Quang hỏi, giọng cậu khản đặc, không dám thở mạnh, sợ rằng hơi thở mạnh cũng sẽ phá vỡ cái khoảnh khắc mong manh này.
Vị bác sĩ nhìn Quang, ánh mắt đầy sự tiếc nuối và bất lực, ông ta còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cậu. Ông ta cởi khẩu trang, hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm. "Chúng tôi... đã cố gắng hết sức rồi..."
Quang cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình, như có một tảng đá khổng lồ vừa đè bẹp lấy cậu. "Không... không thể nào... Bà Mai nói có người hiến tạng... tương thích hoàn hảo mà...?"
"Đúng vậy..." Vị bác sĩ lắc đầu chậm rãi, đôi vai ông ta trĩu nặng.
"Nội tạng tương thích hoàn hảo. Nhưng... chúng tôi đã quá muộn. Con bé đã mất quá nhiều máu... và đã trải qua giai đoạn vàng để cứu chữa. Ngay cả khi có nội tạng để ghép, cơ thể con bé đã quá yếu, không thể chịu đựng được cuộc phẫu thuật lớn như vậy. Chúng tôi đã cố gắng cầm máu... hồi sức... truyền máu... nhưng... nhưng vô ích."
Vị bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Quang, giọng ông ta trầm buồn đến đáng sợ, như tiếng chuông báo tử. "Xin lỗi... chúng tôi vô cùng tiếc nuối... Bệnh nhân... bệnh nhân đã không qua khỏi. Cô bé... đã chết rồi."
Lời nói đó như một tiếng sét đánh ngang tai Quang, không chỉ một lần, mà hàng ngàn lần. Cả thế giới quay cuồng, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất. Giấc mơ về Hội An, về giàn hoa giấy, về Bánh Mì, về cuộc sống an nhàn, về nụ cười của Uyên, về lời hứa của tình yêu, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc đó, vỡ vụn thành hàng triệu mảnh.
Không. Không thể nào. Uyên... Uyên đã hứa với cậu mà. Cô bé đã đồng ý lấy cậu mà. Không thể nào...
"Không! KHÔNG THỂ NÀO!" Quang gào lên, tiếng gào xé nát bệnh viện, đầy sự đau đớn và tức giận tột cùng, một tiếng gầm của sự tuyệt vọng đến tột độ. Cậu lao vào vị bác sĩ, túm lấy cổ áo ông ta, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống. "Mày nói dối! Mày đang nói dối! Uyên không thể chết được! Mày cứu nó đi! Cứu nó đi! Tao sẽ giết mày nếu mày không cứu nó!"
Tùng "Mặt Sẹo" và Khải "Điên" vội vàng lao đến, kéo Quang ra, cố gắng kiềm chế cơn điên dại của cậu. "Đại ca! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại đi Đại ca! Anh ấy không làm gì sai cả!"
Nhưng Quang không thể bình tĩnh. Lý trí của cậu đã hoàn toàn biến mất, như một sợi dây bị đứt rời. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, nhuốm đầy tơ máu, không còn là ánh mắt của con người nữa, mà là ánh mắt của một con ác quỷ vừa bị cướp đi tất cả, bị đẩy đến bờ vực của sự điên loạn. Nỗi đau mất Uyên đã hóa thành một cơn cuồng nộ không thể kiểm soát, một cơn sóng thần hủy diệt.
"Giết! Giết hết! Tất cả những kẻ liên quan... giết hết!" Quang gầm lên, quay sang Tùng, Lộc và Khải. Giọng cậu lạnh lẽo, mang theo một sự tàn bạo kinh hoàng, một bản án tử hình.
"Thằng Hùng 'Sẹo'... thằng Mạnh 'Râu'... tất cả những băng nhóm đã bắt cóc Uyên... tất cả những kẻ đã động vào con bé... giết hết! Không chừa một ai! Kể cả... kể cả hai cái lão già khốn nạn kia... đã ngăn cản bác sĩ... làm qua giờ vàng của Uyên... giết hết! Tao sẽ cho chúng thấy... cái giá phải trả khi động vào Uyên! Chúng sẽ phải sống trong địa ngục, rồi chết đi trong đau đớn tột cùng!"
Lời nói của Quang không phải là một mệnh lệnh, mà là một lời nguyền rủa, một bản án tử hình cho tất cả những kẻ đã góp phần vào cái chết của Uyên. Tùng, Lộc và Khải nhìn nhau. Chúng biết, Quang đã hoàn toàn mất kiểm soát, đã không còn là con người nữa.
Nhưng chúng cũng hiểu nỗi đau của cậu. Chúng đã chứng kiến tình yêu của Quang dành cho Uyên, đã chứng kiến sự mong manh của tình yêu đó. Và chúng cũng là những "bóng ma" của Sài Gòn, đã quen với việc thực hiện những mệnh lệnh tàn bạo nhất, dù là từ ác quỷ hay từ một người đàn ông đau khổ đến tột cùng.
Buổi sáng hôm sau, cả Sài Gòn chấn động. Tin tức về hàng loạt vụ án mạng kinh hoàng lan truyền nhanh như cháy rừng, khiến cả thành phố phải run rẩy trong sợ hãi. Các băng nhóm xã hội đen bị thanh trừng một cách tàn bạo, xác chết la liệt khắp các con hẻm, các bãi đất trống, các khu nhà hoang.
Máu nhuộm đỏ đường phố, ám ảnh những người dân nơi đây. Hùng "Sẹo" bị tìm thấy trong một nhà kho bỏ hoang, thi thể nát bét, không còn nguyên vẹn. Mạnh "Râu" cũng không thoát khỏi số phận tương tự, hắn bị treo ngược trên một cây cầu, nội tạng đã bị moi rỗng, một sự trả thù kinh hoàng của Quang, khiến cả giới xã hội đen cũng phải rùng mình, không ai dám nhắc đến tên "Bóng Ma Sài Gòn" nữa.
Không chỉ vậy, cảnh sát còn tìm thấy hai thi thể khác trong một con hẻm vắng, không xa bệnh viện. Đó là thi thể của hai vợ chồng trung niên đã ngăn cản việc hiến tạng ở bệnh viện, gương mặt họ vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi và đau đớn tột cùng.
Quang đã thực hiện lời hứa của mình. Cậu đã trả thù cho Uyên một cách tàn bạo nhất, không chút khoan nhượng, không chút hối tiếc. Nỗi đau và sự thù hận đã biến cậu thành một cỗ máy hủy diệt không cảm xúc.
Nhưng luật pháp luôn có những đôi mắt của riêng nó, những đôi mắt không bao giờ nhắm. Bằng chứng, dù bị xóa bỏ cẩn thận, vẫn luôn để lại dấu vết. Tiếng còi xe cảnh sát, sau một đêm truy quét đẫm máu, đã vang lên khắp các con đường, các khu nhà trọ, các hang ổ của "bóng ma Sài Gòn".
Quang và hàng trăm anh em dưới trướng cậu đã bị bắt, bị còng tay và đưa về trụ sở. Toàn bộ băng nhóm "Bóng Ma Sài Gòn" bị triệt phá hoàn toàn, để lại một khoảng trống quyền lực lớn trong thế giới ngầm, một khoảng trống được lấp đầy bởi máu và nước mắt.
Phiên tòa xét xử diễn ra nhanh chóng, công khai và nghiêm khắc. Bằng chứng quá rõ ràng, không thể chối cãi. Những tội ác của Quang và băng nhóm cậu đã chất chồng như núi, không thể dung thứ. Án tử hình treo lơ lửng trên đầu Quang và những kẻ cầm đầu khác, như một bản án không thể nào khác được.
Trong phòng giam lạnh lẽo, tối tăm và ẩm ướt, Quang ngồi lặng lẽ. Nỗi đau mất Uyên vẫn còn nguyên vẹn, như một vết thương hở toác không bao giờ lành, nhưng một sự bình thản lạ lùng đã bao trùm lấy cậu, một sự chấp nhận số phận.
Giấc mơ về Hội An, về ngôi nhà hoa giấy, về Bánh Mì, về cuộc sống an nhàn, giờ đây không còn là hy vọng, mà là một lời tiên tri. Một lời tiên tri về một tương lai tươi đẹp không bao giờ thành hiện thực, một lời tiên tri về một giấc mơ vĩnh viễn tan biến.
Nhưng kỳ lạ thay, điều đó không còn khiến cậu đau đớn như trước. Uyên đã chết. Cuộc sống của cậu không còn ý nghĩa nữa. Cậu không còn bất kỳ lý do gì để sống, để chiến đấu, để tồn tại trong cái thế giới tàn khốc này, một mình.
"Mọi thứ... hóa ra... đều là sự sắp đặt của định mệnh." Quang thầm nghĩ, nhìn ra ngoài song sắt, ánh sáng mờ ảo của ban ngày len lỏi vào. "Cô ấy... đã là ánh sáng của mình. Giờ ánh sáng đó đã tắt. Mình không còn mục đích gì nữa. Được chết... cũng là một sự giải thoát."
Cậu nhớ lại lời hứa về Hội An, về việc trở thành một người tốt. "Nhưng mình... mình đã không làm được. Mình đã trở thành một con quỷ. Có lẽ... đây là cái giá phải trả. Cái giá cho những tội lỗi mình đã gây ra. Cái giá cho việc yêu em ấy quá nhiều, đến mức đánh mất chính mình." Một nụ cười chua chát hiện lên trên môi cậu.
Và rồi, ngày định mệnh cũng đến. Cái ngày mà Quang đã chờ đợi, không chút sợ hãi, không chút nuối tiếc.
Trong một căn phòng xử tử lạnh lẽo và vô trùng, tường trắng toát, không một chút hơi ấm, Quang bước vào. Tiếng khóa cửa nặng nề vang lên sau lưng cậu. Hai viên cảnh sát đứng chờ sẵn, gương mặt vô cảm.
Không một lời nói, không một sự phản kháng. Cậu ngồi xuống ghế, hai tay duỗi thẳng, sẵn sàng cho số phận của mình, cho cuộc hành trình cuối cùng. Cậu nhắm mắt lại, trong tâm trí hiện lên nụ cười cuối cùng của Uyên, nụ cười ngại ngùng nhưng đầy yêu thương, giữa biển máu.
Một viên cảnh sát tiến đến, tay cầm một ống tiêm lớn chứa đầy chất lỏng màu xanh. Hắn ta tiêm thuốc độc vào tĩnh mạch của Quang. Chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc cánh tay, rồi lan tỏa khắp cơ thể, mang theo một cảm giác bỏng rát, sau đó là tê liệt dần dần, cướp đi mọi cảm giác, mọi nỗi đau thể xác.
Máu của cậu, một cuộc đời đầy rẫy bạo lực và tội lỗi, đang dần ngừng lưu thông. Hơi thở của cậu yếu dần, từng nhịp một, chậm rãi. Trong những giây phút cuối cùng, Quang mỉm cười. Một nụ cười chua xót, nhưng cũng đầy sự giải thoát. Giấc mơ về Hội An hiện lên rực rỡ hơn bao giờ hết.
"Uyên à.. Em biết không từ ngày đầu gặp em, anh đã thấy con đường thật khác một con đường về thối nát hằng ngày vì có em mà màu hồng, cả cuộc đời anh chỉ mong muốn một con đường, đường về có em, lúc đó cũng vậy, sau này cũng vậy, nhưng con đường đó dường như chỉ tồn tại trong quá khứ. Bây giờ con đường đó vẫn vậy nhưng lại khác đi rất nhiều, bởi vì em làm gì còn nữa đâu.. Haha, anh không nói nhiều nữa, đúng là nói nhiều thì sẽ rất khác so với anh thường ngày đúng không?"
Đầu óc hay suy nghĩ của cậu mơ mơ màng màng mà suy nghĩ, có lẽ muốn cho Uyên trên thiên đường có thể thấy những dòng suy nghĩ này. Đầu óc cậu mù mị dần, cậu không còn suy nghĩ được nữa. Miệng còn chợt thốt ra vài từ.
"Uyên... anh đến đây..." Cậu thì thầm, tiếng nói nhỏ đến mức chỉ có thể nghe thấy trong đầu cậu.
Cậu nhắm mắt lại. Hình ảnh cuối cùng trong tâm trí cậu là một ngôi nhà nhỏ ở Hội An, tràn ngập ánh nắng và tiếng cười, nơi một cô gái có mái tóc dài đang đứng đợi cậu dưới giàn hoa giấy tím biếc, nở rộ, đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Tay cô bé giơ ra, gọi tên cậu.
Hơi thở cuối cùng của Quang thoát ra, hòa vào không khí lạnh lẽo của căn phòng. Trái tim cậu ngừng đập. Cuộc đời của "ác quỷ tội nghiệp" đã kết thúc.