← Quay lại trang sách

Tập 1

Đêm lắng sâu, mưa rơi nhè nhẹ bên thềm. Càng về khuya, mưa càng nặng hạt hơn. Bà Tâm đưa tay ra ngoài khuôn cửa sổ, hứng từng giọt mưa với ý nghĩ miên man trong tiếng thở dài. Quay lại nhìn đồng hồ trên tường lặng lẽ chỉ số cuối cùng trong ngày, thế mà bóng của Vĩnh Huy, con trai bà vẫn chưa về, bà nghe lòng trống vắng, lo sợ và chán nản hơn bao giờ hết.

Sài Gòn mênh mông, dòng người xuôi ngược, cả tuần nay Vĩnh Huy chưa một lần về nhà, nào ai biết thằng nhỏ từng kết giao với ai, thành phần nào trong xã hội, làm sao bà đến mà đưa con về chốn này?

Ở công ty luôn cần sự sáng suốt vui vẻ trong mọi khía cạnh có ở bà. Nhiều lúc muốn về vui với con, trò chuyện xem con cần gì ở mình, Vĩnh Huy thích làm công ty nào, nhất là tâm ý, tình cảm riêng tư của con ra sao, có cần bà kết thúc quan hệ trai gái của chúng bằng lễ cưới hay không, nhưng công việc cứ xoay dần, lúc hội họp, tiệc tùng, giao tế, kiểm tra hàng, vv... Cái vòng lẩn quẩn đó kéo tháng ngày dần trôi.

Dạo gần đây, ánh mắt Vĩnh Huy luôn quay đi khi tình cờ bà chăm chú ngắm con mình, có lúc trong ấy là sự trách cứ việc không quan tâm của bà; có lúc oán trách số phận của Huy vào sự định đoạt trong hôn nhân của bà ngày ấy nữa.

Sống bên người cha kế, đã ảnh hưởng tâm lý của Huy không ít. Thằng bé luôn chôn kín tâm tư đối với bà, bởi sự xa cách giữa mẹ con từ ấy.

− Bà chưa ngủ sao?

Giọng khẽ khàng của bà vú kéo bà về thực tại. Đưa tay vuốt những sợi tóc bạc len lỏi trên ấy tự lúc nào, bà đáp:

− Chị chưa đi nghỉ, sao lại hỏi tôi?

Ngồi cạnh bà với sự e dè, phiền muộn, bà vú đáp:

− Có lúc nào thằng Huy đi vắng mà tôi ngủ được chứ. Bà nên nghỉ ngơi cho khỏe, mai đến công ty, còn tôi thì bao giờ ngủ lại không được.

Bà Tâm thở dài hỏi:

− Có bao giờ thằng Huy than thở với chị về tôi hay ông ấy không?

− Sao bà hỏi vậy?

− Vì chúng ta sống bên nhau từ lúc chưa có chúng kìa, cho nên có chuyện gì, mình bàn bạc nhau tốt hơn. Với lại, chị đâu có thương ai bằng thằng Huy, phải không?

Nhìn mưa, giọng bà chùng lại:

− Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, tôi cũng định nói cho bà nghe, nhưng thằng Huy nó không cho, nên thôi.

− Sao vậy?

− Nó không muốn bà khó xử chứ sao?

− Vậy là nó vắng nhà, không thèm nhìn đến bà mẹ này là có lý do chánh đáng à?

− Nhất là những lúc ông ấy về, buông năm ba câu châm biếm, cùng với ánh mắt khich bạc, bao giờ thằng nhỏ đi khỏi nhà mới thôi.

Bà Tâm càng thắc mắc hơn:

− Tại sao ông ta lại có thái độ ấy chứ?

Xé tờ báo trong tay, không bỏ lỡ cơ hội, bà đáp:

− Thằng Huy biết được ông ta quan hệ tình cảm với cô vũ nữ nào đó, hàng tháng ông cung cấp tiền bạc đầy đủ cho cô ta, nên Huy tức giận, bởi tiền cô ta phung phí đều là của mẹ mình cực khổ làm ra.

− Thằng nhỏ có thái độ gì với ông ta hay không?

− Khi ông ra lệnh không được tiết lộ cho bà biết tình cảm linh tinh bên ngoài của ông...

− Đã dám làm, sao không dám chịu, rồi hăm dọa thằng nhỏ chứ gì?

Bà vú thở dài:

− Thằng Huy bảo, nếu ông chịu cắt đứt mọi quan hệ với cô vũ nữ đó thì xem như chuyện lăng nhăng này nọ chưa từng có nghe. Ngược lại, ông ta cứ lợi dụng me. Huy như từ trước đến nay, nhất định thằng nhỏ sẽ kể cho bà nghe.

− Đúng rồi. Thằng nhỏ đưa ra điều đó là dành cho ông ta một con đường sống rồi còn gì nữa.

Bà Tâm lắc đầu. Bà vú tiếp:

− Nhưng ông ấy có nghe đâu, trái lại, ghét thằng Huy ra mặt. Ông còn đem chuyện bà và ba nó bêu xấu cho thằng nhỏ "quê" để cười hả hê, rồi vẫn hò hẹn, lui tới và lo lắng cho cô ta như một bà hoàng, trong khi bà vất vả lo toan cho sự sống của công ty. Thằng nhỏ tức nên hai bên cứ cãi.

− Ông ấy đem chuyện ba thằng Huy bêu xấu à? Ông ta dám sao?

− Đuối lý rồi, nguyên do nào không phanh phui. Ông còn gọi Vĩnh Huy là đứa con hoang, Vĩnh Khang là thằng tạp chủng, cho nên ông muốn có đứa con thật sự của riêng mình.

Bà Tâm sựng lại, mắt mở to ra, giận dữ:

− Thật sao? Phản ứng thằng Khang như thế nào?

− Thằng nhỏ đi học chưa về. Nếu không, hình ảnh của bà trong tâm hồn của nó là con số không, đen như mực đấy. Không hiểu sao ông ta lại khích bác thằng Huy đi khỏi nhà này, trong khi cơ ngơi này là của ba nó mà, ông chỉ là kẻ ăn theo thôi, làm gì có quyền ấy chứ?

− Thằng Huy có nói gì không?

− Như tôi vừa nói ra ấy? - Bà chặt lưỡi khó chịu.

Bà Tâm lắc đầu chán nản:

− Biết vậy, sao lại bỏ nhà đi và giận luôn tôi nữa.

− Vì ghét thái độ phóng khoáng của bà đối với ông chồng vô dụng, gian xảo ấy. Đồng thời chán nản bởi sự lạnh lùng, nghiêm khắc của người mẹ luôn dành cho con mình, nên chẳng thích về nhà, bụi đời theo ngày tháng, bất cần bà vú già này luôn lo lắng, trông đợi từng đêm.

Bà Tâm bực dọc kêu lên:

− Sao đến giờ này bà mới chịu "xì hơi"? Không niêm phong luôn đi. Trách cứ gì cho mệt vậy?

− Mỗi lần bà về nhà là ông ta lẻo đẻo một bên, có dịp đâu để tôi nói, bộ tưởng ôm mãi trong lòng, tôi thích sao? Nhưng dạo này xem ra ông ta săn sóc bà khác xưa đó.

Bà Tâm gật đầu, cười mỉa:

− Ừm phải. Dạo này cha con nó lo cho tôi, ngọt ngào, gần gũi tôi hơn xưa. Tưởng vậy là tôi nghĩ lại, dành cho ông cơ hội xóa khoảng cách à? Còn lâu, đừng có mơ.

Lấy giọng cao hơn, bà tiếp:

− Vĩnh Huy là mạch máu, niềm vui, nỗi buồn của tôi, họ không thể nào chia cắt mẹ con tôi được.

− Bà biết ông ấy không chung thủy, lợi dụng cương vị của mình để bòn rút tiền bạc cho gái ăn, sao bà không chia tay, hay cho ông ta biết?

Bà Tâm giải thích thật ngọt ngào:

− Muốn kỹ luật hay kết thúc công tác của người ta, là giám đốc mình phải khéo léo, đâu để cho kẻ bị sa thải biết tâm ý của mình mà oán ghét. Chị cứ để tôi giải quyết mà. Êm ái thôi.

− Được vậy thì tốt.

− Chị thương thằng Huy thì hãy động viên, an ủi và giải thích cho nó biết hoàn cảnh và sự thoát thái của nó ra sao. Ông ta muốn đẩy thằng Huy rời khỏi căn nhà quen thuộc này, cũng như trong lòng của tôi là để ông và Vĩnh Khang có cơ hội chiếm đoạt gia tài đó.

Bà vú gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý đồ đó của cha con Vĩnh Khang. Bà trao cho me. Huy tấm card và bảo:

− Đây là tổ uyên ương của họ, thằng Huy kêu bà đến đó một lần xem sao, nếu không tin. Nghe đâu cô ấy tuyên bố rằng một ngày không xa, cô sẽ ngồi chiếc ghế của bà đấy.

− Chị thương tôi, hãy hết lòng vỗ về, giải thích cho thằng Huy hiểu. Mình phải tăng lo trước mắt và âm thầm lo cho tương lai của mình, bởi vì nụ cười sau cùng mới là niềm vui của chiến thắng. Chị hiểu không?

− Tôi hiểu mình phải làm gì mà. Chỉ cần bà sáng suốt nhận định và kết thúc đúng lúc là tôi mừng rồi.

Bà Tâm đưa ngón tay lên cười nhẹ:

− Tôi biết mưu trí của họ mà. Chị hãy tin ở tôi chứ.

Bà vú cười, nghe nhẹ nhõm trong lòng khi trút ẩn những gì ôm ấp trong lòng từ bấy lâu nay.

− Vậy ngủ ngon nha.

− Chị cũng vậy.

− Thật mà nói, mọi đêm nghe đài nói về đám trẻ sống bụi đời, tập từ hút xách, đàng điếm, tôi sợ lắm. Thằng Huy bước ra khỏi nhà là lòng tôi lo đủ chuyện, sợ trong cơn giận dỗi, nghe lời bạn bè sa ngã trong ăn chơi, mình phải làm sao đây?

Bà Tâm nghe lòng giao động, nhưng cố trấn an:

− Vĩnh Huy tốt nghiệp đại học rồi, chẳng lẽ, nó không ý thức được tác hại của những tệ nạn xã hội sao mà lo. Từ nào đến giờ, nó là thằng bé tốt, học giỏi, một sinh viên xuất sắc, đâu thể một sớm một chiều hư đốn, tệ hại như vậy chứ.

− Ai biết được. Đời bây giờ ghê lắm, thanh niên tụm năm tụm bảy hít hút gì đó, cha mẹ ở nhà không làm sao biết được. Trên đài ngày nào không thông báo. Nhất là chúng đang bị cú sốt tình yêu hay sự không vui vẻ ở g/d, càng biết được qua bao đài, tôi càng sợ hơn.

− Chị càng nói, tôi càng lo. Cứ xem như thằng Huy đang ở nhà bạn bè đi, cho tâm tư mình nhẹ, đúng không?

Bà vú buông xuôi cho cả hai vui vẻ:

− Tôi cũng mong được như vậy. Chúc ngủ ngon.

Cúi đầu nhìn tấm card trên tay, bà đáp xuôi:

− Ngủ ngon.

Tiếng dép của bà vú chậm buồn dần xa, thế mà bà vẫn để mắt trên tên người phụ nữ được ông thương mến, rồi buông tiếng thở dài không sao kềm chế được.

− Mẹ! Chưa ngủ sao, mẹ chờ ba về à?

Bà xe tròn tấm card trong tay, ngước lên đáp:

− Chưa ngủ là vì còn nhiều chuyện chưa giải quyết ổn thỏa. Bộ cha con có bảo sẽ về nhà sao?

− Dạ không. Ba về thăm nội rồi. Mẹ quên hôm nay là cuố tuần rồi sao?

Bà nhìn Khang, thở dài:

− Nếu ông ấy về thăm ông bà nội điều này rất tốt, chỉ sợ ông ấy gom góp tiền của mẹ cho vũ nữ sống như bà hoàng thì đau lòng mẹ lắm.

Vĩnh Khang mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

− Ai nói với mẹ là ba cung phụng cho cô vũ nữ nào đó?

− Con không tin điều này có ở ba con sao?

− Dạ không. Trong mắt con, qua nhận xét trong sinh hoạt g/d, con biết ba hết dạ thương yêu, quý trọng mẹ. Có lẽ, người ta tung tin này để gây chia rẽ cha mẹ thôi. Mẹ à! Hạnh phúc khó tìm lắm, chỉ cần sự hiểu lầm nhỏ sẽ làm tan nát một g/d. Xin mẹ hãy suy xét lại.

− Con nghĩ thật là ba con hết lòng vì mẹ sao?

− Không sai. Vì con là máu thịt của hai người mà, gần gũi ba nên con mới biết, ông luôn lo lắng cho mẹ.

Bà ngọt ngào như Vĩnh Khang đã cho bà vậy:

− Khang à! Muốn người ta đừng biết, tốt nhất là đừng làm. Cho nên không việc gì giấu được lâu dài cả, con biết không, Vĩnh Khang? Sao dạo này mẹ không thấy anh Huy con vậy?

Nét mặt Khang thay đổi hẳn:

− Mẹ đừng nhắc đến anh Huy nữa.

− Tại sao vậy? Chúng con là anh em mà.

− Thì anh em, nhưng dạo này anh ấy thay đổi hẳn đi, gắt gỏng cộc cằn, ít khi nào vui vẻ trò chuyện với ba và cả con nữa. Với lại, anh ít về nhà lắm, mẹ à.

− Mẹ nghĩ con biết vì đâu Vĩnh Huy thay đổi, cứ thành thật kể lại. Mẹ có nhận xét và quyết định riêng của mình mà, con đừng lo. Nào! Bắt đầu nói đi con trai.

Khang không mấy tự nhiên khi nói về Vĩnh Huy:

− Con sợ mẹ nghi kỵ, cho rằng con bôi bác hay vì quyền lợi nào đó mà phóng đại chuyện anh Huy không tốt, để mẹ dành tình thương cho riêng con.

Nuốt giọng, anh tiếp:

− Chứ thấy bạn bè anh Huy toàn hớt đầu đinh, xâm mình, ăn nói thô tục, lại có thành tích đua xe, cá độ, con sợ anh Huy bị cám dỗ, hút hít làm khổ mẹ và tương lai của mình nữa.

Bà Tâm trân trối hỏi:

− Vậy sao con không bảo từ đầu, để bây giờ mới kể lể?

− Con sợ mẹ buồn, vì công ty dạo này làm ăn không suông sẻ lắm.

Bà ngọt ngào trước ánh mắt của Khang:

− Sợ mẹ buồn về anh Huy ít, không thấm vào đâu, nên cha và con đê? Vĩnh Huy lâm sâu vào con đường không có lối thoát này, khi đó mới đủ "đô", mới đủ chứng tư cho mẹ đủ buồn, đủ lý do "tu" Vĩnh Huy, phải không?

Vĩnh Khang hớt hãi kêu lên:

− Mẹ! Mẹ nói gì vậy. Con vì thương mẹ, nên mới giấu thôi mà. Bộ mẹ giận con, vì cho rằng con cố tình như thế sao?

Nét mặt bà khó chịu và căng thẳng hơn:

− Không. Nhờ sự quan tâm sâu sắc của con cho Vĩnh Huy, nên bà mẹ này mới biết con trai mình hư đốn và sống trong thế giới ma quỷ đó từ lúc nào rồi, để mẹ đem trái tim của mình kéo con trai về nẻo sáng chứ?

Lấy giọng, bà tra gạn:

− Vậy con nói đi. Vĩnh Huy đang ở vũ trường nào, động nào, để mẹ đến đó, xem anh của con hư đến mức nào?

Như chỉ đợi có nhắc, Khang kể lể đủ mọi chuyện. Càng nghe, lòng bà càng tê tái và sự lo lắng cho Huy cũng dâng cao từ ấy.

Khang gặn hỏi:

− Mẹ à! Giờ anh Huy sa đọa, mê hưởng thụ rồi, đâu còn sự sáng suốt mà làm phụ tá cho mẹ ở công ty được nữa. Con nghĩ mẹ nên nhờ ba con vào vị trí đó, để mẹ nhẹ hơn phần nào. Nếu không, một mình mẹ quay mãi, thời gian đâu mà nghỉ ngơi nữa.

Bà Tâm nghe tim mình nhói đau trước lời khéo léo ấy:

− Phải. Vĩnh Huy đã không thích kinh doanh, nay lại hư đốn nữa, còn đầu óc tỉnh táo đâu mà giúp mẹ phát triển. Sau này, nếu con thích, mẹ sẽ chỉ dẫn con thuật chỉ huy và cách phát triển công việc.

− Con muốn học hỏi ở mẹ lắm. Trước là thỏa mãn ý mình thích, vừa thích hợp chương trình con đang học. Sau là con phụ mẹ gánh vác công ty, để mẹ hưởng tuổi già.

− Con có ý nghĩ này từ bao giờ Khang?

Vĩnh Khang có dịp khoe:

− Con đâu biết gì, ngoài chuyện học hành. Nhờ ba giải thích tỉ mỉ từng khía cạnh cực khổ mà mẹ chịu đựng lo toan, con mới hiểu gánh nặng của mẹ đang mang như thế nào. Cho nên, anh Huy kể như bỏ đi rồi, con phải gồng gánh thay mẹ chứ.

− Con biết sự đảm đang của mẹ như hiện nay là đủ rồi, cho nên mẹ mới hết lòng lo cho hai con. Nay anh Huy đã vậy rồi, mong con chín chắn hơn Huy để mẹ đỡ lo phần nào. Nếu hai đứa đều sa đọa, chắc mẹ chết còn sướng hơn.

Được khen, Khang hưng phấn hơn:

− Dạ, ba con thường bảo rằng: "Tuy sự nghiệp này của ba anh Huy tạo và tặng cho mẹ để bảo dưỡng anh ấy đến khi thành tài, nhưng công của mẹ phát triển bao năm nay đâu phải là nhỏ. Nay anh Huy không đủ khả năng giúp mẹ quản lý thì con phải cố gắng hơn nữa, để bảo vệ sự nghiệp thay mẹ, như thấy anh Huy trả hiếu cho ba mẹ anh ấy thôi.

Bà vuốt vai con, gật đầu:

− Mẹ hiểu "thành ý" của ba con rồi. Nhưng Khang ạ! Ráng học để bước lên đỉnh cao bằng chính thực lực của mình mới bền vững, con ạ. Đừng ỷ lại tài sản, năng lực của ai, kể cả của cha mẹ nữa, nếu con không nhớ đến lời này, sau sẽ ân hận và khổ suốt đời đó.

− Mẹ không là cánh chim che chắn mãi đời con sao? Được người mẹ tài giỏi, thông minh và có sẵn cơ ngơi đồ sộ này, với con là hạnh phúc nhất đời còn gì nữa.

− Sao con nghĩ thế?

− Sao lại không? Vì sự nghiệp của mẹ bây giờ không phải dành cho con sau này ư?

− Phải. Không có anh em của con, mẹ đâu có nổ lực làm việc vất vả chứ?

Bà dịu dàng giải thích.

− Bây giờ Vĩnh Huy không còn đủ tư cách để giúp mẹ, con cố gắng không phụ lòng mẹ mong đợi đâu.

− Mẹ biết và cám ơn tấm lòng ấy của con. Giờ cũng đã khuya rồi, con ngủ ngon nha.

Vĩnh Khang tỏ ra ngoan ngoãn hơn:

− Dạ, mẹ đừng nghĩ về anh Huy rồi buồn nha. Đời ai cũng có số phận cả, muốn kéo anh ấy trở lại như ngày nào đâu phải chuyện đơn giản chứ.

− Ừ. Biết vậy thì đừng sai phạm như thế nữa.

− Dạ, con không để mẹ buồn đâu, nhất định mà.

− Ngủ ngon.

− Ngủ ngon.

Vĩnh Khang quay đi, bà nhìn những giọt mưa còn đọng lại trên thành kính. Có khác gì giọt lệ lòng còn trong bà đâu. Người ta bảo gừng càng già càng cay, người càng ở lâu bên nhau, càng hiểu rõ về nhau hơn. Tiếng thở dài thoát ra từ môi nhạt nhòa lệ ấm đã cho biết tình cảm trong bà xao động không ít. Thế mới nói, đâu hẳn giàu là có hạnh phúc, sau tấm bình phong kia biết đâu là hố nước mắt của họ từng đêm, từng đêm tích đọng lại, thành vũng sầu miên man.

Trong căn phòng nhỏ hẹp ở một khu phố nghèo, gã thanh niên có mái tóc bồng bềnh đang ngồi phì phà với điếu thuốc trên tay, mắt hướng về chiếc giường nhỏ cạnh đó, nhìn bạn, cười khì:

− Mẹ là một giám đốc có tầm cỡ, đâu có ngán ai trên thương trường, còn thằng con thì sao? Rúc đầu vào mai rùa, không dám ngẩng cao đầu, là Vĩnh Huy đó sao?

Gã nằm trên giường liếc mắt dài ra:

− Dẹp cái giọng châm biếm ây đi, thằng quỷ. Tao chán lắm rồi, mày im giùm có được không Trung?

Gã tên Trung nhướng mắt cao lên, cười:

− Chán gì chứ. Chuyện vợ giao cho chồng cả một cuộc đời, cả một trái tim là xưa rồi, ai chả thế. Huống gì mẹ mày lo đi cho ông ta chôm chỉa tiền bạc cho đào nhí ăn, đó là chuyện nhỏ, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ ấy mà buồn chứ.

− Ai muốn mày bổn cũ soạn lại vậy, bộ dư hơi hả?

− Mày không bất mãn, không oán ghét thái độ của mẹ mày thì sao nhào vô "vùng cấm địa" này chứ. Nhưng mày nghĩ lại cho kỹ đi, ông ta cũng là ba của thằng Khang, dù gì Khang cũng là em của mày, không bỏ đi thì làm gì đây.

Trung càng châm trích, Vĩnh Huy càng bực bội hơn. Anh hậm hực lên tiếng:

− Ai muốn mày nhắc chuyện xưa tích cũ? Bỏ đi có được không. Chuyện của tao, mày biết gì mà bình luận thời sự. Bộ không xen vào, mày bị câm hả, thằng quỷ. Mày đóng vai bà Tám hồi nào vậy?

− Hờ! Cả tháng nay tụi mình không từng sẽ chia, chăm sóc nhau hay sao. Thấy mày nằm dàu dàu hoài, ai chịu nổi, bộ nói không mất calori à.

Huy gắt ngang:

− Vậy thì nằm đó dưỡng sức đi, ai muốn gỡ rối tơ lòng đâu mà trách cứ. Nhiều chuyện quên tất rồi. Không nói, môi nó giật giật sao chịu nổi.

Trung nhướng mắt bảo:

− Chứ không phải nằm một đống như con gà mắc nước vậy. Chờ phép nhiệm mầu xuống giải vây cho mày có cơ hội trở về đường xưa lối cũ. Còn khuya lắm, em trai ạ!

− Mệt quá đi, làm ơn đóng cửa khẩu giùm tôi vài phút được không. Có cần xã hơi thì làm phước ra ngoài kia la cho đã đi, rồi khi nào cần ngủ thì vào đây. Có vui lòng không ông anh?

Trung chưa kịp lên tiếng, giọng quen quen ngoài cửa vọng vào:

− Hai thằng bây ngồi dậy nhận hàng nè. Làm gì nằm đó ngáp dài dài thấy ghê vậy?

Trung bỏ bạn chạy lại mừng ông già như em bé đón mẹ đi chợ về vậy, còn Huy vẫn nằm đó nhìn ông với ánh mắt thờ ơ. Vẻ thản nhiên đó lại khiến ông ta quan tâm anh hơn, ông vui vẻ đến bên Huy, cử chỉ ân cần, ngọt ngào hơn:

− Mày không mừng khi nhận được hàng sao nhỏ?

− Có ngày nào ông chẳng cung cấp mà mừng với không?

− Nếu không phải là thằng nhóc, tao "biếu", tao miễn phịa từ A đến Z cho buồn à.

Trung mải mê săm soi hàng, không hề quan tâm xem hai người đang nói gì.

Trong khi ấy Huy nhìn ông, vẻ dò xét:

− Tôi cũng thắc mắc điều đó cả tháng nay đấy, ông già ạ. Mấy ngày hàng không về, ông đều lo cho tôi đủ "độ", trong khi tụi nó nài nỉ gì ông cũng không bán, không hề động lòng. Dù sao ông già mang tiếng là sòng phẳng tiền bạc trong mọi khía cạnh mà.

− Thì chuyện sòng phẳng là phải có trong giao dịch thôi, nếu không lấy gì sống đây thằng nhỏ?

Trung liếc mắt xen vào:

− Chuyện về ông già này ai chẳng biết. Thằng Trung này đâu có sẵn rồi, chỉ có gã mơ như mày mới xạo nên lý tưởng cuộc đời, chuyện gì cũng nghĩ nó đẹp như mơ vậy. Thật ra tình cảm và mọi vấn đề trong xã hội đều được đổi trao bằng tiền cả, nhóc con ạ.

− Ai chẳng biết thế. Cho nên tính cho không, hàng miễn phí trong cung ứng hàng ngày, tao mới thắc mắc nè.

− Thì có gì đâu, động não một chút là biết tại sao rồi. Làm màu, nghĩa cử anh hùng trong thời gian đầu cho mày chơi đã đi, khoái phê đi. Chừng đến mức quy định, ông già tha hồ "chém", bảo đảm "chém" không đẹp không lấy tiền. Khi mày ngã gục rồi, bao nhiêu không chơi, đó là cái bẫy đẹp như mơ dành cho nai vàng đấy, nhóc ạ. Mày tỉnh lại đi mà nhìn đời con a.

Ông già vừa dúi hàng vào tay Huy, vừa bảo Trung:

− Mày không nói, bụng đầy hơi chịu không nổi sao nhóc?

− Không phải sao? Cái "rơ" phóng khoáng của quý ông xưa rồi, có thằng nào không biết chứ.

Huy cười xen vào:

− Không vẽ một trời mơ, làm sao tụi mình chịu mang cái vòng thắt cổ vào mà trách cứ. Đó là cái nghề để bảo tồn sự sống mà. Con đường nào chẳng dẫn đến La Mã, tại mình muốn đến thì phải chấp nhận thôi, đâu có ai ép mà than.

− Bởi vậy mới nói. Có bước vào mới biết mình ngu đến mức không còn chữa được mới tức nè.

Huy chạm buồn trước sự bộc trực đó:

− Mày tưởng tao không biết ý đồ ông già đang thực hiện hay sao?

− Biết gì, thằng khờ thời đại?

Huy cười nhìn ông già, chùng thấp giọng:

− Ông già do ai đó báo cho biết rằng nhà tao có vàng đủ chung nếu tao quỵt. Mẹ là giám đốc công ty có tầm cỡ, ba rất trọng danh dự và tai tiếng, ai dám để ông già nhiều lời trước mặt nhân viên chứ. Cho nên dù muốn dù không, mình cũng bị ông già khống chế rồi, nếu có còn một chút khôn ngoan thì nên im lặng hưởng thụ đi, nhiều lời tao mệt lắm.

Ông già cười khà trước những câu châm biếm, tự thán và tội nghiệp ấy.

− Nếu biết nguyên nhân nào đưa mình từng bước thì tốt. Ngoan ngoãn mà sòng phẳng thì ông già này vui vẻ tiếp tế cho, không để tụi bây bị vất vả đâu mà lo. Còn ngược lại thì "cắt" và cấm kẻ tiếp tế đến, chừng ấy chỉ có con đường chết mà thôi, con ạ.

Huy gạt ngang:

− Ông khỏi đe dọa. Cuộc trao đổi sòng phẳng hôm nay xem như đã xong, về được rồi đó ông già.

− Về thì về. Mai mốt thanh toán tổng kết đdược chưa, ghi sổ cũng nhiều rồi, thằng nhóc. Chôn vốn lâu quá, ông già phiền lắm đấy, con trai ạ.

− Hôm nay chịu mở miệng rồi sao, không thèm đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nữa à?

− Phải lấy tiền để mua tiếp chứ, chương trình còn dài mà. Thằng nhỏ có giận thì giận, nhưng phải xòe tay để nhận tiền chi phí cho mình chứ. Không xài, để "ông ta" vung tiền qua cửa sổ mua một trận cười qua đêm cũng vậy thôi, nhìn ông ta phè phỡn thấy mà buồn.

Huy bật người nhìn ông già với vẻ giận dữ rồi run giọng hỏi:

− Ông vừa nói gì? Sao biết đến ông ta?

Huy lắc vai ông thật mạnh. Đau xuội, ông cáu lên:

− Mày làm gì như chạm phải điện vậy, thằng quỷ.

− Mắc toi, ông nói đi. Biết gì về ông ta?

Vĩnh Huy nhìn Trung như thầm hỏi, tại sao Huy âm thầm đến với anh, sao ông già lại biết. Trung nhún vai, hai tay xòe ra lắc đầu. Ông già lên tiếng:

− Thằng Trung vô tội vạ. Bây giờ, ông già chưa thể tiết lộ bí mật, chưa thể giải thích tại sao. Nếu thằng nhỏ chiu suy nghĩ, để tìm cách cho hai người xa rời thế giới ma quỷ này, ông già sẽ ủng hộ, chừng ấy sẽ cho giải đáp.

Huy ngạc nhiên chăm chú nhìn ông, bật hỏi:

− Tại sao ông lại tặng cho thằng ngốc này một lời khuyên chí tình vậy chứ? Không phải ông đang nhờ vào lợi nhuận của chúng tôi để sống hay sao?

Trung phì phà, mắt hướng về ông già, "kê" liền:

− Chuyện không tin mà có thật nhá. Coi chừng em đi tàu bay giấy đó, thằng khờ ạ.

Ông già vừa đặt gói đồ vào giỏ để tránh sự nghi ngờ của người ta, vừa bảo:

− Bộ chúng mày tưởng ông già này thích cái nghề cung cấp chất giết người này sao? Dù nhờ đó mà cuộc sống cuối đời của lão được no đủ. Nhưng thật ra, trong lòng ông già này vẫn có trái tim và sự ghét thương dành cho kẻ tốt xấu chứ.

Ông bắt gặp nét bướng bĩnh của Trung.

− Triết lý nữa. Mệt ông ghê đi. Mặc áo cà sa rồi mà còn hành nghề đao phủ sao?

− Mày im giùm tao năm phút nữa, được không Trung? Ông nói tiếp đi, tôi nghe.

Ông già cười, gật gù:

− Mày chịu nghe ông già lên lớp rồi sao thằng nhóc. Vậy cũng còn cứu chữa được. Tốt.

Huy thở dài, giọng chùng thấp chán nản:

− Vì chán nản gia đình, tìm đến bạn bè say cho quên buồn. Không ngờ tàn tiệc, thằng Trung đưa tôi về, trên đường lạng lắch bị ngã. Thay vì đưa vào viện, họ lại nhờ y tá tự khâu vết thương.

− Từ vết thương đó, thằng Trung và mày bị đưa vào mê hồn trận luôn.

− Chẳng biết lúc đó tôi bị khích bác hay sợ đâu, nên chấp nhận đưa chất giết người ấy vào hai cánh mũi, cho tương lai mù mịt như hôm nay vậy.

Ông già gật gù:

− Thằng Trung vô tội vạ. Vì đây có thể là màn kịch có độ diễn đầy kinh nghiệm đứng ra dàn dựng cũng nên.

− Và ông là nhân vật giao tế lịch lãm, có đủ khả năng làm đảo lộn tình thế. Ông có thể binh kẻ bình thường trở thành kể vô dụng, bạc nhược đáng ghê tởm, đúng không?

Huy gằn từng lời cho ông biết sự căm hờn đã chất chứa trong lòng quá đấy. Khẽ mỉm cười, ông đáp:

− Thằng nhỏ đã đánh giá khá cao lão già gần đất xa trời này rồi. Ta chỉ đóng vai một tên quân hạng bét, hay có xuất sắc thì chỉ ở vai quần chúng thôi.

− Bỏ đi. Ông kể tiếp những gì biết về ông ta đi nhá. Nếu hay...

− Nếu hay có thưởng chứ gì?

− Bộ thục nữ sao ông điệu dáng quá vậy ông già?

Trung xen vào, cao giọng hách dịch. Huy cau mày cằn nhằn:

− Mày không nói móc, không "kê" ông già rồi bệnh hay sao vậy. Trước khi muốn nói, phải nhìn lại tóc mày trắng chưa, tuổi có xấp xỉ ông chưa đã, rồi xì hơi xả láng luôn cũng chưa muộn mà.

Ông ngăn tay cười, mắt ngưng lại khuôn mặt đăm đăm của Trung. Ông đáp, giọng thật mềm mỏng:

− Mặc nó đi Huy. Thằng quỷ muốn nói gì thì nói xả láng, không nhân nhượng bất kỳ ai, nhưng tat chat, tính tình rất tốt, ông già thích mẫu người như thế đấy.

− Giờ ông bắt đầu được rồi chứ, bắt nhịp gì lâu vậy?

Trung cau có xen vào. Ông cười, tỏ vẻ dễ dãi:

− Là vầy, xếp của tao chỉ điểm, trao hình, bảo tên, tả tình tiết hoàn cảnh, cùng tính tình để ông già này nhận dạng và thực hiện chuyện đổi trao. Có lẽ ai đó thuê giá cao, nên bao hàng từ A đến Z tặng cho đối tượng, không cần biết hàng nhiều hay ít.

Nuốt giọng, ông tiếp:

− Tiếp xúc với gã thư sinh còn thơm mùi phấn học, mới thấy đúng là thằng ngốc. Ông thương bởi tư cách và cách xử thế, cùng tâm tư của thằng nhỏ, nên ông trân trọng tương lai của thằng ngốc, bởi không lẽ thấy chết mà không cứu chứ.

Trung nhún vai cười:

− Từ chùa ông đến đây sao, mà lòng nhân hậu phát ra từ lời nói vậy xếp? Thiện tai, thiện tai, trong thế giới chết này, còn có người tặng cái phao à?

Ông nhướng mắt, đưa ngón tay gõ lên bàn đáp:

− Dĩ nhiên trong hoàn cảnh nào cũng có sự ngoại lệ mà, mày biết gì mà "kê" ông già này chứ.

Vĩnh Huy nắm khuỷu tay của ông với vẻ thân thiện, anh nhẹ giọng:

− Người ta cố tình đẩy tôi vào cảnh nghiệt ngã này, để dễ dàng thực hiện ý đồ, phải không?

− Có thể, cho nên thằng nhỏ nên dừng lại, để củng cố thực lực. Bao giờ đủ khả năng, mình mới tìm về cội nguồn.

− Tình trạng này làm sao cho an toàn và có kết quả đây? Họ dễ gì bỏ mục tiêu cho mình tự do, mà nói.

− Nếu có quyết tâm, khó khăn nào không vượt qua được chứ! Cố gắng lên, có cần gì ông già sẽ hết lòng hổ trợ cho. Đừng chán nản, ủy mị sẽ chôn đời mình trong bóng tối đó.

Vĩnh Huy đưa mắt nhìn ông, vẻ biết ơn:

− Cảm động bie6't bao khi ông bỏ nguồn lợi lớn để đưa tôi qua sông. Tôi sẽ không quên lời khuyên và sự động viên quý báu này của ông, nhất định không để ai gọi mình là thằng ngốc một lần nữa.

Bàn tay hai người đập vào nhau như lời ước hẹn vui vẻ cho ngày mai vậy. Trung vỗ tay cười trước cánh cửa vừa mở khóa cho tương lai.

Âm thanh từ sự cổ vũ của Trung, bất ngờ ngừng lại. Huy và ông già quay ra xem lý do. Thì ra ở khuôn cửa hiện diện gương mặt hài hòa, dáng sang trọng trong bộ quần áo thời trang đắt giá của người khách không mời mà đến ấy.

Trung đưa tay mời người đẹp:

− Cô mới đến à? Mời ngồi.

Quay sang ông già, Trung nắm tay cười:

− Hết vai diễn, mình rút lui có trật tự đi, hả ông già.

− Ừ, phải đi khi mình không còn giá trị gì nữa, thằng nhỏ ạ. Ông già của mày dư thừa kinh nghiệm về vấn đề này mà, lo gì chứ. Còn đứng đó.

Trung cười nhún vai, mắt nhướng cao:

− Phải đi thôi. Ê! Tao ra quán, có gì cứ gọi hả.

− Biết rồi. Kêu bé Ty đem cho tao hai ly cà phê đá.

Trung gật đầu, đưa tay khép cửa lại, nhường khung cảnh ấm cúng cho hai người.

Vĩnh Huy nhìn cô gái, ánh mắt lạnh nhạt:

− Đã chia tay rồi, còn tìm đến đây làm gì nữa. Bộ hết chỗ tìm vui rồi sao? Nhìn gì?

Cô gái liếc anh thật bén, môi phụng phịu:

− Làm như người ta thích đến chỗ hắc ám này lắm vậy. Không có chuyện, ai thèm chứ.

− Chuyện gì nữa đây. Nói đi, rồi làm ơn về giùm. Anh không muốn thấy mặt em nữa, người đẹp ạ.

Hất cao mặt, cô hừ dài:

− Ai thèm thích anh mà kiêu ngạo. Nhìn lại mình đi, rồi ngẩng cao đầu. Phong cách của một cậu ấm, một kỹ sư còn ở anh sao? Em mệt mỏi quá rồi, không cần anh lên tiếng, em cũng muốn đổi hệ, sang bằng cho vừa với cái tính "trời đất" của anh nè, không biết sao?

− Đã dứt khoát rồi. Hôn ước từ đời Tần Thủy Hoàng để lại cũng được ba em xóa sạch rồi, còn đến đây làm chi nữa, mà lên lớp, nghe mệt quá đi.

Cô đẩy anh ngã vào thành giường, ánh mắt lóe lên sự giận dữ:

− Nếu anh đàng hoàng, ai thất hứa. Ba đến chứng kiến cảnh hư đốn của anh, có cha mẹ nào dám giao đời con gái của mình cho một thằng dở sống, dở chết như anh không? Có trách g/d em thì phải nhìn lại thân hình lực sĩ và trí tuệ sáng suốt có còn ở anh không thì nói.

Lạnh giọng Huy bảo:

− Đã nhìn lại mình nhiều lần nên mới bảo em về, đừng bao giờ đến đây nữa. Về mà chuẩn bị tư thế, nhan sắc để tháng sáu về làm dâu nhà giám đốc ngân hàng, không thích quá hay sao, ngồi đó làm gì chứ.

Giận dỗi, cô cong môi lên phản đối:

− Phải chi anh nghe lời em, xa lánh chốn hắc ám này và cố gắng làm lại từ đầu thì em đâu có xa anh. Bộ em thích khoác áo cô dâu bên Đại Quang, sao anh trách?

− Vậy là đến đây hát bài "Tạ từ trong đêm" à. Khỏi cần làm thủ tục rườm rà, báo tin vậy là được rồi. Về đi!

Lam Tường bực dọc, mắt lưng tròng:

− Bộ anh tưởng nói sang ngang là được sao?

− Vậy chứ còn thủ tục với anh gì nữa, cô cần làm tờ từ hôn cho dễ dàng ăn nói với Đại Quang không?

− Vậy cũng nói được. Hồ đồ là tính của anh sao?

Vĩnh Huy gằn giọng:

− Em đi thẳng vào vấn đề đi. Cần gì ở anh?

Cô cúi đầu nhìn hai tay mình đang xé tờ báo:

− Em lén ba mẹ đến đây, để cho anh biết.. em đã có... con với anh rồi.

Huy nhổm người lên, vẻ hốt hoảng:

− Em có thai ư? Không phóng đại chứ, Lam Tường?

− Anh không tin sao hỏi em câu ấy?

Khoát tay, Huy nói trước khuôn mặt đầy lệ ấy:

− Không phải. Anh thật sự không bao giờ nghĩ rằng em để con của chúng ta cho đó, trong lúc tình trạng sức khỏe của anh hiện tại, em thừa biết hậu quả dành cho con ra sao mà.

− Vậy là anh không tin em rồi. Nếu không là giọt máu của anh, em chịu khó đến đây sao? Bộ chốn này người ta không nhìn em với ánh mắt "đồng bọn" à. Hãnh diện gì đó.

Vĩnh Huy cười buồn:

− Anh nghĩ rằng em cố lừa anh, để anh vì tương lai của em, của con mà tìm cách quay lại từ đầu. Anh biết em là cô gái đẹp, hiền lành, trọng tình nghĩa, làm sao có thể bỏ anh trong cảnh khổ sở này được. Cho nên em đưa lý do này để anh hồi tâm mà thôi.

Lam Tường đưa tay lau lệ:

− Quả thật ý đó có lớn dần trong em, ai chẳng mong muốn người mình thương xứng đáng được mọi người kính nể, trọng dụng. Em không thích yêu gã thanh niên như anh, giờ chúng ta có con với nhau rồi, dù muốn hay không cũng phải nhận đứa con này chứ, em nói có đúng không?

− Em không gạt anh chớ Lam Tường?

− Gạt làm gì. Đây là chuyện cả đời người, đâu phải trò đùa có thể đem ra nói được. Em cho anh biết là mẹ muốn anh can đảm lên, bỏ con đường không ánh sáng này để về với con và em, mẹ sẽ giúp chúng ta tất cả.

Huy mở to mắt, hỏi:

− Mẹ ư?

− Phải. Mẹ đã biết tất cả lý do đẩy anh vào ngõ hẹp này. Bà biết phải làm gì để anh vui và cái giá ông ấy phải trả như thế nào mới xứng đáng. Anh nghĩ lại đi Vĩnh Huy.

VH biết cô thương mình từ ngày còn bé cho đến khi hai đứa vào và ra đại học, nhưng anh không thích tính quan liêu và ham tiền tài của ba Lam Tường. Từ đó bất mãn càng ngày càng đầy, không làm sao xóa đi khoảng cách ấy được. Dù biết gia đình hai bên đính hôn cho Huy và Lam Tường, nhưng làm rể một người không tình nghĩa, Huy không muốn.

Lam Tường biết ba mình quá hẹp hòi, ích kỷ, nên từ lúc biết Huy bê tha sa đọa vào nghiện ngập, ông dứt khoát ngay, đồng thời chấp nhận lời cầu hôn của Đại Quang, con độc nhất của một giám đốc ngân hàng có tầm cỡ ở thành phố này.

Nhưng Lam Tường yêu và chỉ sống vì Vĩnh Huy mà thôi. Cô muốn đặt cha mẹ vào chuyện đã rồi, nên cố tình dấn thân với Huy, để đứa con chào đời kết chặt tình yêu của họ mãi với thời gian. Cô không giấu cha mẹ, vì muốn ông bà có dịp nhìn lại và thông cảm cho sự sai sót của Huy và vui lòng cho anh một cơ hội.

Cô đến thăm và động viên Huy trở về với mẹ, cô tin rằng bà sẽ giúp anh hoàn thiện và cùng cô tiếp nối tháng ngày yêu thương cũ.

− Em tưởng ba em chấp nhận anh, mà bo? Đại Quang và lời hứa quý giá ấy sao? Đừng nằm mơ nữa, Lam Tường.

− Anh không nghe lời em khuyên thì đứa con này em phải làm sao đây? Anh nói đi!

Huy thở dài, giải thích thật dịu dàng:

− Lam Tường! Em đủ thông minh để biết mình làm gì, hầu bảo vệ thanh danh cho ba em mà. Đồng thời, em thừa hiểu con ra đời không đúng lúc, nhất là người cha đầy chất độc len lỏi trong máu như anh đây. Em nghĩ lại đi.

− Anh đừng lo. Chỉ cần anh về đường ngay nẻo sáng là em sẽ dọn sẵn kế hoạch cho anh phục hồi những tình cảm của cha mẹ ngày đó.

Lam Tường chờ đợi thái độ thuần phục của Huy. Nhưng anh lắc đầu, giọng trầm buồn:

− Em đừng có biện hộ cho anh một cách tốt đẹp. Tự anh yếu đuối, ham mê, vô độ, dù thế nào chuyện của anh cũng đã vậy rồi. Giờ anh Vĩnh Huy ngày xưa đâu còn nữa, dù có gội rửa thế nào cũng không thể phôi phai được đâu em. Đừng hy sinh cho anh một cách vô ích như vậy nữa, em ạ.

Lam Tường thở dài. Vĩnh Huy ngọt ngào hơn:

− Em hãy quên anh đi. Về với Đại Quang, em sẽ có một mái gia đình ấm cúng, tốt đẹp hơn. Hãy thương em và ba mẹ, đừng chạy theo tình cảm vô vọng của anh nữa. Nếu không, sau này em sẽ hối hận đó.

Cô ngước mắt nhìn anh với dòng lệ lăn dài làm Huy xúc động:

− Lam Tường ạ! Em về đừng đến đây nữa. Hãy vui vẻ với hiện tại mà cha mẹ tạo dựng cho mình. Hoài vọng mãi một gã không ra gì như anh, chỉ khổ cho em mà thôi. Lam Tường! Em hiểu không?

− Đủ rồi, đừng xô đuổi nữa thêm thừa. Em biết lòng anh bây giờ ra sao rồi, khỏi tốn hơi đuổi thêm nữa. Em về. Cho anh hay, trong quãng đời còn lại của anh, không có cô gái nào yêu anh như em đâu mà mong, đó là cái giá mà anh phải trả đấy. Chờ đi.

Lam Tường vụt chạy ra cửa, tay bịt kín môi, cố ngăn tiếng khóc. Vĩnh Huy trông theo dáng cô, buồn bã. Nhưng phải vậy, cô mới quên anh nổi.

Anh nhớ lời của ông già, Huy gẫm lại đời mình.

Thì ra ba của Vĩnh Khang âm thầm đẩy Huy vào ngõ hẹp, để anh không còn ham muốn gì, ngoài loại độc dược giết người này cả. Tâm trí u mê, đâu còn minh mẫn để quản lý công ty, phát triển ngành nghề nữa. Nhờ đó ông và Vĩnh Khang, nhẹ bước lần đến đích, và bắt đầu nắm hết uy thế trong thương trường. Khi đó, ông sẽ hất mẹ con Huy vào bóng tối không thương tiếc.

Cho nên ông già mới bố thí lời khuyên, để mong Huy thức tỉnh, xa lánh để làm lại từ đầu. Từ đó, mới có cơ hội ở bên mẹ cận kề, nắm lấy cơ ngơi của ba Huy để lại cho con trai mình chứ.

Càng nghĩ, Huy càng thấy mình phải quyết tâm làm lại từ đầu, cho moi người có chút quan hệ với anh vui mừng, trước sự dứt khoát, một cách mạnh dạn của anh chứ, nhất định không bỏ cuộc. Huy nắm chặt tay lại như tự hứa với mình điều ấy.

Dẫu biết Huy chưa về nhà một lần, từ lúc thoát ly, sống bụi đời với bạn bè, nhưng trong lòng bà vú vẫn nôn nao, mong đợi một cú điện thoại, một tiếng chuông reng, mang giọng nói, tin tức về thằng Huy của bà.

Vằng thằng Huy, bà cảm thấy tháng ngày trôi qua thật vô vị. Nhớ nhung bám lấy tâm tư bà từng đêm trăn trở không sao chịu nổi. Nếu biết Huy ở chốn nào, dù khó khăn đến mấy, bà cũng không ngại để đến chăm sóc, đem tình thương kéo Huy về với g/d. Bà không để ai xem thường đứa con trai mà bà đã chăm sóc từ thuở mới lọt lòng.

− Vú! Vú mở cửa cho con đi.

− Ai đó? - Giọng bà vừa run sợ, vừa mừng mừng.

− Con đây nè vú, Vĩnh Huy của vú đây.

Bên tai của bà, giọng Huy thật nhỏ, như sợ ai đó nghe được vậy.

− Ờ ờ, vú nghe rồi. Nhưng con ở đâu vậy Huy?

− Con ở cạnh cửa sổ nè. Vú mở cửa sau cho con vào, nhớ xem ngoài hành lang có ai đó không nghe vú.

Bà cuống quýt lên, đôi chân muốn bước nhanh, nhưng càng chậm hơn.

− Ờ! Vú biết rồi. Con lại cửa sau đi.

Bà cắn môi như ngăn nỗi mừng đang dâng cao trong lòng mình, bởi ánh mắt lấp lánh giọt lệ.

Khi đưa Huy vào phòng mình, bà đưa tay lên chận ngực như để trấn an, bởi giây phút hồi hộp, lo lắng vừa qua. Trước mặt bà là một Vĩnh Huy ốm yếu xanh xao, nhợt nhạt, trông thảm thương đến se thắt lòng.

Bà vuốt ve Huy, bảo nhỏ:

− Để vú nấu đồ cho con ăn nha.

− Không cần đâu vú, con no rồi. Vú à! Con muốn nhờ vú lên phòng con lấy quần áo và tiền để dành của con, hãy đợi Vĩnh Khang ngủ, vú lấy được không vú?

Bà ôm Vĩnh Huy, gật gật đầu:

− Được chứ con. Huy à! Con ở chơi với vú, khuya khuya rồi đi hả. Đèn phòng của thằng Khang còn sáng, không tiện đâu. Hay là con cho địa chỉ đi, mai vú đem đến cho.

Nhìn ra cửa sổ, Huy lắc đầu đáp nhỏ:

− Không được đâu vú. Nếu không có gì trở ngại, khuya này con và thằng Trung đi rồi.

Bà đẩy Huy ra cho vừa tầm nhìn của mình, rồi hỏi:

− Con đi đâu vậy Huy? Cho vú theo được không?

− Không được đâu vú.

− Ở nhà vú nhớ con lắm, Huy ạ. Cho vú theo để chăm sóc con đi. Đời vú, đâu có thương ai bằng con chứ.

Huy thở dài, đáp nhỏ:

− Vú à! Con đi vài tháng, khi nào khỏe hẳn, con về với vú mà.

− Con đừng có giấu, vú biết tất cả về con rồi, cho nên, vú muốn chăm sóc con những lúc khổ sở ấy. Thời gian ngắn thôi, con sẽ khỏi, có vú xem như thêm sức mạnh cho con vượt qua khó khăn ấy. Đúng không?

Vĩnh Huy cảm động, anh ôm bàn tay khẳng khiu của bà vú, đưa lên môi hôn. Nghẹn ngào, Huy giải thích:

− Vú à! Có ông bác sĩ quen với ba thằng Trung, ông ấy hứa giúp cho hai đứa con khỏi bệnh. Nhà ông ấy ở ngoại ô, muốn tách rời tụi con ở chốn này, cho nên, muốn hai đứa theo ông ấy về quê để tiện cho việc điều trị. Con cần tiền và đồ cá nhân, con về nhờ vú là vậy đó.

− Vậy có vú sẽ đỡ đần cho hai con và cả ông ấy nữa, không tốt hơn sao? - Bà nắm tay Huy như hối thúc.

Huy chậm rãi phân bày cho bà hiểu ý mình hơn:

− Vú à! Vú ở nhà là vú đã thương con rồi đó. Vì có vú ở đây, họ không tự tung, tự tác được. Gia tài này không để lọt vào tay ông ta và Vĩnh Khang, vú hiểu không?

Huy thở dài tiếp lời:

− Vĩnh Khang cùng ông ấy thay đổi hoàn toàn, cha con họ muốn triệt con để hưởng thụ tất cả những gì trong tay mẹ, cho nên vú phải cẩn thận. Nếu vú tỏ ra thương yêu, nhớ nhung về con, họ sẽ ghét và tìm cách hại vú đó. Giờ con hư đốn là bậc thang cho họ leo lên cao, con biết muốn đối kháng phải khỏe mạnh đã.

− Ờ, vú biết ý đồ của cha con họ từ lâu rồi.

− Mẹ con biết không vú?

− Làm sao không, mẹ con là người tinh tế mà. Bà thông minh, thế nào cũng có cách xử họ thôi. Con ráng điều trị cho thật khỏe, để tạo cơ hội tốt cho mình, mẹ và vú luôn ủng hộ con. Vĩnh Huy! Cố lên.

− Con hiểu. Vĩnh Khang là chiếc phao của ông ây. Muốn đạt được mục đích, ông ấy bất chấp thủ đoạn, thẳng tay đẩy con vào vực sâu. Sự việc này, sau khi nắm được công ty trong tay, con sẽ tính sổ với họ.

− Chuyện bây giờ là con hãy cẩn thận lo cho bản thân đã. Còn họ làm ác sẽ nhận hậu quả mà, ai thoát khỏi lưới trời chứ.

Bà vuốt tóc Huy trong thương yêu. Ngoài hành lang dài dẫn vào bếp, tiếng chân người mỗi lúc một rõ dần. May là đèn phòng bà đã tắt, chỉ còn bóng mờ đèn ngủ tỏa khắp, nếu không, từ cửa sổ nhìn vào, đâu có giấu gì được. Huy đưa tay lên môi như thầm bảo bà im lặng, mắt nhìn ra ngoài. Bà ra dấu cho Huy ẩn mình trong tủ áo, phòng khi họ vào bất ngờ, bà trở tay không kịp.

Huy liền lấy chiếc nón và đôi dép theo cùng với cử chỉ hấp tấp. Bên ngoài, giọng ông Tần, ba của Vĩnh Khang vọng vào trong đêm vắng, những lời dặn dò với con trai mình âm thanh đó thật rõ.

− Vĩnh Khang ạ! Giờ thằng Huy không còn là đối tượng đáng gườm của con nữa, thằng đó biết gì ngoài sự nghiện ngập ấy chứ. Triệt mối họa đó rồi, con phải cố gắng len lỏi theo mẹ con vào công ty, lần lần sẽ quen và nắm toàn bộ thay bà. Từ đó, sung sướng sẽ đến với con trọn đời còn lại thôi.

− Dạ, con biết mình phải làm gì rồi. Ba yên tâm đi. Nhưng chuyện ông Huy, ba làm theo kế hoạch đến đâu rồi?

Giọng ông vui vẻ hơn:

− Thằng đó giờ chỉ có con đường chết mà thôi. Tình trạng mê mẫn của nó mỗi ngày một tăng. Trong khi các nẻo đường vào công ty và nhà này, ba đều thuê người chận lại, bằng bất cứ giá nào không cho mẹ con gặp nó.

− Ba làm như anh Huy không biết gọi điện thoại về đây vậy.

− Gọi điện thoại cũng không làm sao gặp được.

Ông cười nhẹ, giọng tự tin. Vĩnh Khang thắc mắc:

− Sao lại không gặp. Số điện thoại, anh Huy biết cả mà.

− Nhưng mẹ con đi Singapore rồi, và số điện thoại ba đã đổi rồi, ở nhà này cũng thế.

− Tổng đài biết, ba giấu được sao?

− Ba không cho biết, tổng đài được tổng bao của mình dám nói sao. Tiền bạc ba cho, con có thể niêm phong khẩu của họ mà, quên sao?

− Vậy cũng được. Nhưng hiện giờ anh Huy ở đâu, ba biết chưa?

Ông gằn giọng:

− Nó bỏ chỗ thằng Trung đi rồi, ông già đang đi tìm nó. Lam Tường luôn đến và cung cấp tiền bạc cho thằng Huy, chú Tài sẽ theo dõi siêng suốt Lam Tường, vài hôm là tìm ra chỗ ở mới của nó. Lúc đó, ba tính tới bước thứ hai.

− Ba phải cẩn thận trong từng hành động đó, để mẹ biết là chết cả đám luôn đó.

Vĩnh Khang lo sợ ra mặt. Ông Tần cười:

− Làm gì có, biết ăn thì phải biết lau miệng chứ. Con yên tâm đi. À! Tiền ba kêu con lấy, có chưa?

− Mẹ cất chìa khóa ở đâu, con tìm không thấy. Vả lại, tủ ấy khóa bằng số, giờ mẹ đi rồi, biết làm sao đây. Hay là ba vay đồ đi. Mẹ về, con xin đổi xe, sẽ lo cho ba sau.

− Đâu có được. Cơ sở của ba đang cần vốn, chưa có tiền trả lương công nhân, họ đâu vui lòng. Hay là ba kêu thợ mở khóa vào xem, chắc chắn họ sẽ có cách thôi.

Vĩnh Khang nhăn mặt bảo:

− Không được đâu ba à. Hấp tấp quá sẽ làm hư việc lớn. Mẹ đi giao nhà cho con, cả tiến vốn lưu động của công ty luôn, nếu xén bớt hay lấy tất cả rồi tạo hiện trường giả, dù khéo thế nào cũng không qua mắt mẹ được.

− Thằng Khang nói đúng đó, anh Tần à. Từ từ đã, để thằng Khang tạo uy tín trong lòng chỉ cho vững vàng. Sau đó, mình chiếm cả công ty, chừng ấy trả nợ cho anh là chuyện nhỏ thôi. Lo gì chứ.

Chặt lưỡi, ông Tần bảo:

− Vậy anh lo cho tôi vài chục triệu, được không?

− Có gì không được. Hàng anh giao cho tôi mà, anh em giúp qua đổ lại là thương.

− Anh Thành à, không có anh bay về, cha con tôi suốt đời núp bóng hào quang của người ta thôi, làm gì được như ngày nay. Sau này lên ngồi ghế giám đốc, thằng Khang không quên anh và đám bạn bè đó đâu.

− Bỏ đi, giờ nắm được đường đi nước bước của biệt thự này rồi, mình về, kẻo khuya không tiện đâu.

− Ừ, cũng phải. Chúng ta về.

− Vú ơi, mở cửa.

Vĩnh Khang thay ông, gọi bà vú dậy mở cửa sau cho họ ra về. Bà vú đã nghe trọn vẹn chuyện ba người, bà nhói tim khi nghĩ đến kết quả của họ.

Nếu không có Huy ở đây, bà sẽ cho họ gọi khan hơi mới thỏa lòng. Nhưng họa cảnh này, bà không làm sao khác được, đành phải lên tiếng với giọng nhừa nhựa như vừa mới thức giấc:

− Ờ, ai đó? Vĩnh Khang hả?

− Dạ, phải. Vú mới thức hả, mở cửa sau giùm con đi.

Tiếng dép lẹp xẹp của bà tiến dần ra cửa và bảo:

− Đêm hôm khuya khoắt con đi đâu nữa. Một thằng Huy là đủ khổ rồi, còn có mình con đó. Đi đêm, đi ngày hoài, mẹ con biết được, bà sẽ lo buồn nữa, tội nghiệp nghe con.

Bà vừa lê bước, vừa dụi mặt với chìa khóa trên tay. Bà nhìn Khang, cao giọng:

− Con đi đâu, không nói, vú không mở cửa đâu?

Không ngờ ông Tần từ cây cột gần đó bước lại bảo:

− Là tôi đây, Vĩnh Khang đưa tôi và anh bạn đây về chứ thằng con tôi đâu phải là Vĩnh Huy mà hư đốn. Bà có sợ thì cũng vô ích thôi.

Giọng bà nhựa lên, gật đầu chấp nhận:

− Thôi, ông chủ đừng có nhắc đến thằng con tồi tệ ấy của tôi nữa. Hồi đó, tưởng nó là đứa hiền lành, học giỏi, ngoan ngoãn có hiếu, ai ngờ, đùng một cái mê ba cái bột trắng giết người đó, giờ sống có khác nào chết đâu.

− Cho bà và mẹ thằng Khang hết lòng tin tưởng, yêu thương, cái gì cũng dành cho Vĩnh Huy. Giờ thất vọng rồi sao?

− Chuyện đời ai biết được những thay đổi xảy ra không ngờ đó mà trách, chứ Vĩnh Huy đâu có thua ai.

− Vĩnh Khang chín chắn và biết lo tương lai của công ty hơn bản thân mình, ai như Vĩnh Huy, thằng con hoang ấy của bà ma so sánh.

Giọng tự tin cũng như ánh mắt vẻ kiêu hãnh của ông ta, bà nghe tưng tức trong lòng, nhưng ngoài mặt gật đầu chấp nhận cho ông ta vui lòng.

− Ông chủ nói cũng phải. Thằng Huy làm sao bằng đứa con được cha mẹ quan tâm sâu sắc như con ông đây. À! Ông chu/ ra ngoài nghỉ luôn, hay còn trở lại, để tôi biết mà chờ.

Ông khoát tay cười:

− Tôi có nhà ở ngoài lâu rồi, bà không hay sao. Vĩnh Khang đâu có ra ngoài làm chi. Bà ngủ đi cho khỏe nha.

− Ối! Già rồi, lẩn thẩn thật. Và ông chủ vui vẻ nha.

Vĩnh Khang đi bên cạnh ba, ngọt ngào tra gạn:

− Vú ạ! Dạo này tin tức về Vĩnh Huy, vú biết không?

Bà thở dài, giọng chùng thấp:

− Vú nuôi hai đứa con từ thuở lọt lòng đến bây giờ, thương biết bao nhiêu. Ngày đến tối vú ở nhà chăm sóc con, làm sao ra ngoài được mà biết. Con là em, sao không lo lắng thương yêu và tìm anh Huy của con mà hỏi vú chứ.

Vĩnh Khang cúi mặt tránh ánh mắt trách cứ của bà. Anh dịu dàng đáp nhỏ:

− Con cũng cho người đi tìm và khuyên anh ấy chứ, nhưng tính nào tật ấy, đâu có bỏ được mà vú trách. Vả lại, ở mấy chỗ đó ghê lắm, dân đầu đường xó chợ gì đâu á, lỡ con đến đó gặp người quen thì sao, nhất là bạn gái của con hiểu lầm, phiền lắm.

Bà quá hiểu ý tính của Khang nên bảo:

− Con nói cũng phải. Đàng hoàng ai lại có mặt trong nhóm bị xã hội ruồng bỏ chứ. Dù thương thằng Huy thế nào đi nữa, con cũng phải giữ nhân phẩm của mình. Tại vú nhớ và nóng lòng muốn biết tin thôi.

− Vú lúc nào cũng thương anh Huy hơn con.

Vẻ so bì của Khang được bà dịu dàng đáp:

− Tại con đàng hoàng sống bên vú, ăn uống đầy đủ. Còn thằng Huy ra sao, vú đâu có biết được nên lo lắng vậy thôi. Chứ đứa nào chẳng một tay vú nuôi mà con trách.

Giọng Vĩnh Khang rắn rỏi, lạnh lùng:

− Tại anh ấy quá ích kỷ, muốn gia tài này một mình hưởng. Chứ vú nghĩ xem, con cũng do mẹ sinh ra vậy, tại sao anh ấy không chia phần cho con. Không ngờ lúc mẹ và anh tính toán, ba con nghe nên lên tiếng phản đối. Anh bất mãn mới lao vào con đường ăn chơi, để làm nư cho mẹ xiêu lòng, ai ngờ quỷ luôn.

− Con nói vậy là không hề buồn, khi Vĩnh Huy sống trong thế giới mù tịt đó, xem như đó là cái giá mà nó phải trả, trả một cách xứng đáng, đúng không?

− Vú bênh anh Huy nên cay đắng với con đó sao? Vú không thấy tất cả là do anh Huy tự chuốc lấy, con đâu có xúi anh vào ngỏ cụt để hưởng trọn gia tài này.

− Vú biết. Dù có tính, có dùng thủ đoạn gì cũng đâu qua ông trời tính. Vú mong cho hai con đều được nên người, nay thằng Huy đã không ra gì rồi, chỉ còn một mình con. Vú muốn sau này con ra trường, đủ sức giữ lấy công ty, vì ai cũng là con của mẹ sinh ra mà.

Vẻ tự mãn in trên mặt Vĩnh Khang, cho bà biết trong lòng Khang không hề có chút tình cho Huy:

− Ừa! Vú không về phòng nghỉ ngơi, đi theo con làm gì?

Vẫn đi bên Khang, bà thở dài, thấp giọng:

− Nhớ thằng Huy, sẵn con lên phòng nên vú theo, xem quần áo dơ của nó có không, vú mang đi giặt. Với lại, nhìn ảnh của anh con cho đỡ nhớ, vú thật sự lo cho Vĩnh Huy lắm.

− Có gan chơi, có sức chịu, vú lo gì. Khuya rồi còn chưa chịu ngủ.

− Sao chưa ngủ? Đang ngủ ngon lành, tự nhiên con kêu vú thức dậy, giờ muốn ngủ đâu phải dễ dàng như lời con nói. Thà lên phòng thằng Huy sắp xếp lại cho đâu ra đó, có lẽ như thế vú dễ chịu hơn. Còn nếu cần thì vú ngủ lại đó để nhớ thằng con hư hỏng này.

Khang nhìn bà, cười lắc đầu:

− Còn phòng của vú thì sao?

− Có gì quý giá bằng tình thương của hai đứa con chứ. Vả lại, cửa trước sau gì cũng khóa lại rồi, ai vào mà sợ.

Vĩnh Khang chỉ sang phòng bên và cười:

− Vậy vú vào phòng của con trai vú đi hả. Con ngủ à.

Bà đặt tay lên vai Khang, cười:

− Ờ, con ngủ cho khỏe nha. Việc gì đến sẽ đến, đừng quá lo lắng sẽ bệnh đó nghe Khang.

− Dạ con biết rồi. Chúc vú ngủ ngon.

− Ừm.

... Bà ngồi soạn đồ cho Huy mà lòng đầy muộn phiền, sơ. Khang phát hiện điều mình làm, bởi ánh mắt sắc bén, lạnh lùng đó của anh, cho bà hiểu phòng bị cẩn thận tốt hơn. Bà liền bỏ quần áo của Huy vào mùng mền, ôm cả vào người bước ra hành lang. Thật không ngờ, Khang vẫn đứng đó nhìn bà như dò xét khi bà bước đi.

− Vú đem đi đâu mà nhiều đồ quá vậy?

Đã chuẩn bị sẵn, nhưng bà cũng bối rối phút giây đầu trước ánh mắt của Khang. Bà buồn bã chỉ vào giỏ quần áo đầy ắp và bảo:

− Con xem vú ôm mùng mền, một giỏ quần áo dơ, vậy mà vẫn chưa hết, con vào đó mà xem. Nè, cái mền hôi quá tai... nếu vú không lên, chắc tuần tới bỏ ngoài giỏ rác luôn quá. Thằng Huy bê bối quá, vú còn sợ luôn đó.

− Bộ từ lúc anh Huy đi, vú chưa lên đây sao?

Bà đứng nhìn vào phòng Huy, cười:

− Nếu có bê bối cũng đâu có dữ vậy. Không ngờ đêm nay có con, vú theo chân mà đem về giặt. Nếu không, hôi thối ai chịu nổi.

− Mai vú giặt ủi cho ảnh à.

− Chẳng lẽ con muốn vú làm đêm luôn sao? Khuya rồi, mai hẵng tính.

− Tưởng vú lo cho anh Huy, không ngại đêm ngày chứ.

− Thì lo lắng phải có, con hay thằng Huy cũng vậy thôi. Nhưng già rồi, phải nghỉ ngơi chứ cậu chủ.

− Sợ nhìn vật nhớ người, vú ngủ không được. Vú à! Mai vú lên phòng con nhé.

− Con soạn để ngoài cửa đi, vú giặt cho.

− Sao vú không tự lên soạn cho con như anh Huy vậy?

Bà nhướng mắt cười:

− Con quen rằng chìa khóa con tự giữ, bởi vì con sợ vú tự do vào phòng hay sao? Nên vú muốn cũng đâu có được.

Vĩnh Khang cười giả lả:

− Ờ! Con quên. Thôi, để mai con soạn cho vú nha.

− Từ dạo thằng Huy đi, hình như con sơ vú vào phòng mình, bộ con có gì muốn giấu vú phải không?

Vĩnh Khang lắc đầu trước sự áp đặt đó:

− Dạ đâu có. Tại con đi về bất thường, gởi chìa khóa cho vú phiền lắm, chứ con biết vú thương con mà.

− Vậy thì tốt.

Bà trở về phòng, mắt nhìn lại dãy hành lang, xem Vĩnh Khang có cùng đi hay không. Đưa tay lên ngực để chặn nỡi lo sợ, bà đến bên tủ, kéo nhẹ cánh cho Huy ra ngoài. Ân cần, bà căn dặn:

− Vú đem vài bộ cho con thôi, còn đây là tiền và vàng của vú cho, đến nơi, có tiền mua gì không được. Con phải hết sức cẩn thận mới được đó, Huy à.

− Dạ, con biết.

− Vú nghe ông ta có nói đến thằng Trung, tốt nhất là mỗi đứa đi một đường, hẹn nhau ở điểm nào đó chứ ông ta cho người theo dõi thằng Trung, con khó mà thoát lắm.

Huy cúi đầu xúc động, đáp nhỏ:

− Vú yên tâm, con và Trung cũng tính đâu ra đó rồi.

Bà gật gù, nắm tay Huy, đặt xấp tiền vào rồi dặn dò:

− Con để tiền trong túi nhỏ nè. Ra đường ghê lắm, có bề gì làm sao. - Vú lo lắng - Hay là cho vú theo chân đi Huy.

− Không được đâu vú. Tuy xa nhà, con cũng nhớ vú lắm, nhưng vài tháng con hết bệnh sẽ về thăm vú mà. Trước mặt họ, vú đừng tỏ ý thương con, không tốt cho vú đâu. Họ muốn nắm toàn bộ gia tài, con sợ vú bị hại nữa, cho nên vú đừng bao giờ nhắc đến con.

Huy ngã đầu lên vai bà, bật khóc như ngày còn bé vậy.

Trái tim bà vú se thắt. Tình thương cho con vô bờ, nếu phải chết đê? Huy trở lại bình thường, bà không bao giờ từ chối.

− Con đi phải bảo trọng, đừng bao giờ nản chí. Ở đây còn mẹ con, bà không để họ ung dung tự tại đâu.

− Vú đừng lo. Con biết mình phải tự đứng lên bằng cách nào mà. Vú thương con phải giữ gìn sức khỏe nha.

− Ừ, đừng lo cho vú. Huy à! Con ngồi sát vào đây, để vú ra cổng xem động tĩnh ra sao đã rồi vú đưa con đi.

− Cẩn thận nghe vú.

− Ừ mà.

Bà đưa Huy đi ra cổng, nhìn theo dáng đứa con tội nghiệp, lòng đau như cắt. Vừa trở vào, Khang cũng từ hành lang bước xuống:

− Ủa! Vú đi đâu vậy?

Bối rối thoáng qua, bình tĩnh trở lại, bà bảo:

− Ôi thôi! Lúc nãy đưa ông chủ ra cửa, vú không nhớ mình có khóa cửa hay không. Trước khi đi ngủ, vú ra kiểm tra lại mới yên tâm. Nếu không, kẻ gian lẽn vào, không có mẹ con ở nhà, mất đồ ai tin vú đây?

− Vú kỹ lưỡng cũng p hải. Con tưởng vú ra ngoài...

− Trời đất! Khuya rồi, ai ra ngoài phố làm gì. Mẹ con giao nhà cho bà vú này, trách nhiệm nặng nề lắm, nên vú đâu dám đi. Có con ở nhà, vú hơi yên tâm. Chứ mấy lúc con đi với ông chủ, vú ở một mình sợ lắm.

Vĩnh Khang nhìn quanh một lúc rồi lên tiếng:

− Không sao đâu, vú ngủ