← Quay lại trang sách

Tập 2

− Mẹ con không chấp nhận, có nghĩa là bà luôn kéo dài thời gian để cho Vĩnh Huy trở về nắm lấy tất cả những gì mẹ con đã gầy dựng bao năm nay đó.

Vĩnh Khang ngồi nhìn chồng hồ sơ, vẻ buồn bực:

− Ý mẹ đã muốn, giờ con biết làm gì bây giờ? Nhưng con tin rằng, trong lòng mẹ vẫn dành cho con, dù không bằng anh ta, vì dù thế nào đi nữa, con vẫn là máu thịt của mẹ sinh ra mà.

− Nếu có thì công ty đây cũng có phần của con chứ. Nhìn vào thực tế đi, phần nào dành cho con đâu, hay chỉ là gã giữ cửa chờ ông chủ về nhẹ nhàng lên ngôi báu chứ.

Vĩnh Khang tự ái, quay đi:

− Ba về đi, đừng khích bác con nữa. Chuyện gì cũng do ba vẽ vời, bắt con theo những gì ba vẽ sẵn, mẹ không chấp nhận ba lại đẩy con tới. Hỏi con có còn là con của ba nữa hay không đây?

− Tại sao con lại trách ba. Đó là tài sản đáng lẽ phải cho con, khi thằng Huy không còn nữa. Đằng này, mẹ con muốn kéo dài thời gian để chờ con trai bà ấy trở lại. Hy vọng vẫn tạo niềm tin cho bà, dù chỉ là ánh đèn leo léo trong đêm mà thôi.

− Ý ba nói bấy nhiêu đó cũng đủ cho con thấy tình cảm mẹ dành cho con nhiều hay ít chứ gì. Sao ba hay nói không tốt về mẹ, chứ mẹ chưa bao giờ vạch khuyết điểm của ba cho con nghe. Mẹ luôn bênh vực ba là sao?

Ông Tấn khó chịu với vẻ tự hào:

− Dễ hiểu quá đi, nếu ba xấu thì mẹ con ca ngợi được sao. Và nếu muốn kéo con về mình, bà không vạch lưng ba cho con xem, để con ghét ba à.

Vĩnh Khang buồn bã thấp giọng:

− Con biết ba nhiều vết lỡ trên lưng dù ba cố tình che giấu. Nhưng ba có là người như thế nào, xấu xa hơn ai hết, ba vẫn là ba của con, không có gì thay đổi cả. Với mẹ cũng thế, nhưng ở mẹ, con chưa thấy gì để con xấu hổ với bạn bè mình và mẹ cũng chưa nói xấu ba.

− Vậy con chọn ai đây? Người mẹ giàu có ấy, hay ông bố già nghèo nàn này?

− Tại sao lại cách chia vậy. Ba hay mje, con đều thương và muốn gần cả hai người. Dù ba nghèo, mẹ giàu vẫn như nhau mà.

Ông Tấn nhìn Vĩnh Khang gặn hỏi:

− Con không có sự so bì, không gạt ba chứ?

− Để làm gì. Chỉ cần ba đừng phê phán mẹ là con đây vui rồi. Bởi vì bà luôn nhắc nhở con quan tâm, thương yêu lo lắng cho ba. Bên cạnh đó, ba có tình nhân, lấy tiền của mẹ cung cấp cho cô ta. Trong khi mẹ suốt ngày tháng còn lại lo tạo sự nghiệp cho con mình.

Lấy giọng, Vĩnh Khang thở dài:

− Vậy ba nói đi, con nể ai đây? Cho nên từ đây ba đừng xen vào đời sống và sự nghiệp của mẹ nữa. Một người đàn bà tài giỏi, cực lực, vậy mà không hề có hạnh phúc. Nếu ba ở trong hoàn cảnh ấy, ba sẽ nghĩ gì, có phớt lờ như mẹ để ba thản nhiên rút tiền vào túi mình không?

Ông Tấn lặng lẽ nhìn Vĩnh Khang. Thật lâu, ông đáp:

− Tình cảm vợ chồng, trai gái khó nói lắm, có ở trong cảnh mới hiểu người trong cảnh. Vợ chồng không hợp tính nhau, nhất là khi người vợ thành đạt rồi, người chồng bị lu mờ, lại bị người ta cho rằng gã đàn ông đó núp bóng vợ mình.

Chắt lưỡi ông tiếp:

− Ganh tị thì không, mà hãnh diện vì mình có được người vợ tài giỏi, đồng thời người chồng cũng đau khổ, xấu hổ khi bị người ta chế nhạo mình ở cái cung "thực lộc chi thê". Có ở trong hoàn cảnh đó, con mới nếm được cái xấu hổ, và tự ái mình bị tổn thương thế nào. Chừng ấy con mới thương tâm trạng ba mang nặng nề ra sao.

Vĩnh Khang thở dài vẻ chán nản.

− Chuyện gì thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Cũng tại ba ỷ lại sự nghiệp của mẹ nên không chịu phấn đấu, để rồi tự ái, bèn tìm đủ cách rút tiền của mẹ làm cơ sở cho riêng mình. Nhìn vào, ai không biết đó là chi nhánh của mẹ chứ, tất cả là tại ba thôi.

− Con trách ba, sao không trách mẹ mày không tế nhị, không cho ba cơ hội chứ, lại cứ bắt buộc ba phải vậy thôi.

Vĩnh Khang nhún vai:

− Ba về nghỉ ngơi đi. Mai con đến, bàn công việc với ba sau. Giờ con muốn yên tĩnh một chút.

− Thôi, ba về nha. Nhưng mà, số tiền đang cần đó thì sao?

− Dạ, ba về. Còn vấn đề đó, không được rồi. Để con tính.

− Vĩnh Khang à! Con cố gắng giúp ba nha.

− Để con xem có cơ hội không. Nếu có, con không bỏ đâu.

Ông Tấn cười ngọt ngào:

− Vậy là ba an tâm rồi. Vĩnh Khang! Cám ơn con.

− Cám ơn cái tính gian xảo, đồng tình với ba phải không?

Ông cười với nét sượng sùng, trước khi rời khỏi phòng ngột ngạt ấy. Để lại cho Vĩnh Khang nỗi chán ngán khôn cùng. Anh không biết mẹ có cho anh phần nào không hay tất cả đều về tay anh Huy. Biết Huy ở đâu là Vĩnh Khang sẽ không ngại khó khăn để gặp anh. Xem đây là sự thật hay mẹ muốn chờ anh về, nên bịa ra chuyện Huy gọi về, chứ anh còn ở phương nào, bà vẫn chưa biết nữa.

Vĩnh Khang nghĩ đến Trung, đứng dậy xếp hồ sơ vẻ hấp tấp khi bước ra phòng. Anh muốn gặp Trung để giải tỏa tất cả những gì thắc mắc trong lòng, có như thế Vĩnh Khang mới an tâm.

Ty Hoa nghe tin anh khờ tối qua ra phố, băng mình trong mưa trở về, sáng nay bị sốt không xuống dùng điểm tâm. Mẹ Ty Hoa nghe bà vú báo, liền lên phòng, không ngờ anh mê man với gương mặt đỏ ửng lên.

Bà báo cho Ty Hoa biết, cô đến thăm, chỉ có mỗi mình cô biết thuốc với liều lượng của riêng anh mà thôi. Ty Hoa gọi điện xin nghỉ buổi sáng nay để chăm sóc cho anh.

Đắp nước đá cho cơn sốt hạ đi, tình cờ cô nhìn lên mặt bàn. Bắt gặp khung nhắn tin trên từng tờ báo được anh mua về cả chồng cao, có lẽ từ lúc cô không sang đây trò chuyện với anh đến nay. Ty Hoa thở dài.

Một quyển nhật ký nữa ư? Anh viết gì trong ấy? Ý nghĩ đó hối thúc cô giở từng trang để hiểu những tâm sự anh khôgn thể kể cho cô mà âm thầm gởi nỗi lòng trong từng trang giấy trắng thân thương ấy.

Đưa tay lên ngực, như để nén lòng bởi sự hồi hộp lẫn cảm xúc dâng cao trong cô.

.....

Ngày.. tháng... năm...

Tình cờ từ đồn điền mình về sớm hơn thường lệ. Đầu lại nhức, mình định về phòng nghỉ ngơi, bao giờ khỏe hẳn xuống phòng dùng cơm. Đi qua phòng ăn, mình nghe giọng phân bua của Ty Hoa về anh khờ. Đứng lại nghe toàn bộ câu chuyện cha mẹ anh Hiếu và Ty Hoa bàn về sự xuất hiện của mình.

Trở về phòng nằm thật lâu, vẫn chưa hết bồi hồi. Tâm trạng nửa mừng nửa tủi buồn luôn chiếm ngự tâm tư mình. Anh khờ của Ty Hoa từ đâu đến, cha mẹ là ai, gia đình thế nào? Càng nghĩ mình càng đau đầu hơn.

Vẫn không nhớ gì về mình cả, thật là vô dụng, chán chường. Tại sao mình lại ngu ngốc đến thế. Nếu tìm ra chút manh mối, mình sẽ lặng lẽ ra đi, không để gia đình chịu chi phí nhiều như thế đâu.

... Nhưng cũng may la Ty Hoa không phải là em gái của mình. Nếu anh khờ của em không khờ và có gia đình khá giả, anh không để em làm vợ Hạo Thiên đâu, một gã đàn ông độc tài, tâm địa độc ác làm chồng em. Vì như thế em không bao giờ êm ái trong gia đình ấy. Trong thâm tâm của anh mơ hạnh phúc sẽ đến với em thật trọn vẹn. Bởi anh thương em nhất đời này. Ty Hoa! Em không phải là cánh hoa chùm gởi, mà là anh đó. Sau này anh tìm về cội nguồn rồi, anh không để em khổ đâu. Nhất định. Ty Hoa! Em thật đáng yêu và anh không bao giờ để em khổ đâu. Hãy chờ anh nhá, Ty Hoa.

.......

Ngày... tháng... năm...

Tình cờ trên đường ra phố, mình gặp Y Lan. Cô bé có vẻ thích mình lắm, cô ta bằng mọi lời, mọi cách cho mình chấp nhận cùng cô ra phố trên chiếc xe êm ái ấy.

Không ngờ, gặp Ty Hoa trong quán kem. Nhớ Ty Hoa hay đưa mình đến dùng kem mỗi đêm cuối tuần, nay Hoa chính thức nhận lời Hạo Thiên, nên anh khờ đành đi một mình vậy. Bởi từ lúc biết mình và cô ấy xa lạ, tình cảm cho Ty Hoa khác hơn, đầm ấm tha thiết hơn. Nhưng cô lại thích Hạo Thiên, mình có lý do gì cản trở, khi trước mặt gia đình mình là anh của Ty Hoa mà. Đành buồn trong lòng thôi.

Trước mặt Ty Hoa một ly kem còn đầy, linh cảm cho mình biết đó là phần mình. Không ai ngoài anh khờ này cả, dù Ty Hoa phác họa ra một hình tượng, một cuộc hội ngộ khác, nhưng trong đáy mắt ấy, mình hiểu và sự giận dỗi của cô dành cho anh khờ khi bên cạnh một Y Lan tươi mát và thân thiện.

Dù Ty Hoa đẩy Hạo Thiên làm bức bình phong để cho mình một chút ngỡ ngàng đau xót, thực tế không hề yêu thương, không hề chấp nhận Hạo Thiên trong trái tim mình. Mừng cho cô có Hạo Thiên đó là sự giả dối cần có trước mặt mọi người. Trái lại, nhìn cô lặng lẽ đi bên người đàn ông không làm tim mình rung động, không hề có khía cạnh nào hòa hợp nhau, trái tim mình se thắt đớn đau.

Sau lần này, đêm về mình nhớ, mình nghe trái tim thúc giục bảo mình phải ngỏ lời, ngăn Ty Hoa lại không cho cô gái dễ thương này hiến dâng cuộc đời cho kẻ thô lỗ ấy, mà cô hãy đợi mình. Nhưng gã khờ này biết bao giờ mới thoát khỏi sự ngốc nghếch cố hữu đây!

......

Ngày... tháng.. năm....

Nghe cha mẹ thật lòng thương mình, không muốn bỏ rơi, dù khả năng cha mẹ không còn đủ tiền để lo cho căn bệnh ngu ngốc của thằng khờ này đến nơi đến chốn.

Mình muốn hết bệnh ngay phút này, muốn được gia đình mình nhìn lại, để có cơ hội bù đắp cho Ty Hoa, cho ba mẹ ở đây. Mình thật sự thương họ, và có linh cảm thân thế của mình không tệ, đủ khả năng mà. Nhất định.

Vì nôn nóng, vì sợ Ty Hoa về nhà chồng, nên mình nhờ Y Lan song bước để xem phản ứng của Ty Hoa thế nào. Kết quả đúng như mình nghĩ, Ty Hoa biết mình là kẻ lạ ngay từ phút đầu, cô không ngại khó khăn chăm sóc mình suốt từ ấy. Anh khờ mà còn thương đây, huống gì Ty Hoa là phái đẹp lại chưa yêu ai, chăm sóc cận kề mình chẳng lẽ không xúc động mến thương sao?

Biết tình cô qua ánh mắt giận hờn ấy, nghĩ lại thân phận cô độc, khờ khạo của mình, nên anh khờ không đành lòng tỏ tấm chân tình đong đầy này cho em hiểu. Giá mà anh có đầy đủ tiền tài, danh vọng, anh không để em vuột khỏi tầm tay mình đâu. Sao khổ sở thế này. Tại vì sao mà tôi yêu tha thiết thế ấy lại không thể tỏ bày chứ. Ty Hoa à! Em đi bên Hạo Thiên có biết lòng anh đau như thế nào không?.......

Ty Hoa đưa tay lên lau nước mắt, cô không ngờ anh khờ đã biết tất cả những điều mình đã nghĩ.

− Ôi! Nước... nước đâu... Tôi khát quá.

Ty Hoa chạY Lanại đỡ đầu anh lên cao, đưa ly nước.

− Nước đây uống đi nhá.

Anh vẫn khép đôi mắt, môi uống từng giọt nước rồi lại nằm lại thả mình trong cơn mê. Ty Hoa lau mặt cho anh trong sự thương yêu đằm thắm. Anh đoán đúng, cô rất thương anh, nên khi nghe Hạo Thiên cùng hai người bạn đòi đập anh khờ một trận, vì Hạo Thiên quá biết anh khờ hòan toàn xa lạ với Ty Hoa, tại sao cô lại lo lắng bằng tất cả tấm lòng.

Biết ý đồ ấy của Hạo Thiên, nên Ty Hoa mới vui vẻ đi bên Hạo Thiên, để anh khờ được bình yên. Cô muốn kéo dài thời gian để sự điều trị đem kết quả tốt cho anh khờ có cơ hội trở lại bình thường.

− Ty Hoa! Sao tự nhiên em chấp nhận Hạo Thiên dễ dàng như vậy? Tại sao bao năm nay em từ chối, giờ thay đổi bất ngờ?

Anh Hiếu ân cần hỏi cô em gái anh thương yêu nhất khi anh cùng cô đến thăm đồn điền. Ty Hoa giấu, không cho anh biết chuyện về anh khờ, cô lái sang vấn đề khác:

− Em nghe mình còn nợ bên ấy, và tính Hạo Thiên hung hãn bất thường, dễ gây chuyện phiền phức cho gia đình mình, nên em không đành lòng để anh gặp phiền phức. Kéo dài thời gian để anh tính cách xoay trở nợ nần, từ từ sẽ tính.

− Mình đâu thiếu Hạo Thiên. Tại bác ấy chưa cho Hạo Thiên biết, chứ hai gia đình cùng thiếu một người, đó là giám đốc ngân hàng. Số tiền nợ này mỗi ngày một tăng, mình càng lúc càng lâm vào ngõ cụt. Tại Hạo Thiên, nghĩ ba nó giầu nên phách lối, kiêu ngạo, chứ khi biết rồi, mới hay mình chỉ còn trắng tay.

Ty Hoa hốt hoảng:

− Thật sao? Anh không gạt em chứ?

− Em nghĩ gạt em anh có lợi gì. Sở dĩ không cho em biết là sợ em đau lòng thôi. Chứ cha mẹ âm thầm đau khổ lắm, nhất là thằng khờ, tiền cho anh ta mỗi ngày đâu có ít, em cũng biết đó, thế nào cũng giảm bớt thuốc thì làm sao hết bệnh được.

Ty Hoa ngỡ ngàng trước thực tế phũ phàng.

Từ ngày ấy, cô ít đi phố với Hạo Thiên hơn. Có lẽ anh ta cũng hiểu được phần nào kinh tế trong gia đình nên gương mặt trầm tư, không còn kênh kênh hách dịch nữa.

....

Ngày... tháng.... năm....

Nghe tin Ty Hoa sắp làm lẽ cho ông giám đốc ngân hàng, mình muốn choáng váng, muốn quỵ luôn. Không ngờ đời em sắp đi vào ngõ cụt, làm sao anh có đủ khả năng giúp đỡ gia đình em qua cơn lốc này chứ. Nét buồn in trên mắt, môi em làm anh đau nhói. Có lẽ em biết ngày định mệnh ấy rồi sao. Cầu trời cho Ty Hoa đừng bước vào đoạn đời buồn đó. Còn mình có khổ thế nào cũng được.

Buồn quá mình đi lang thang suốt. Đến giờ tan sở nhớ đến Y Lan, mình ghé đón cô để bàn về chuyện hôn nhân với anh Hiếu cùng cô. Ty Hoa ngồi ở bàn phía trong quán nhìn thấy mình qua cửa sổ, em quay đi như ghét bỏ. Đành vậy, bởi đó là mục đích của tôi mà.

Y Lan nghe mình kể chuyện về tình yêu, trong trái tim đã một lần dang dở và ý của mình không chấp nhận một thứ tình nào khác nữa. Đồng thời mình báo căn bệnh hiện mang, Y Lan sững sờ khi mình bảo rằng không thể gần đàn bà được, cho nên chuyện tình yêu nếu có với bất cứ ai, chẳng thể nào gắn bó được.

Mình gợi ý cho Lan rằng: Anh Hiếu rất thương em. Từ đó mình là nhịp cầu cho Y Lan cùng anh xóa đi khoảng cách ngăn ấy. Nhìn hai người khắng khít bên nhau, mình vui vẻ và lòng nhẹ nhõm hơn. Y Lan chính thức nhận lời cầu hôn của anh Hiếu, mình có đủ tự do, thảnh thơi để yêu Ty Hoa, dù mai này em có là vợ của ai, trong trái tim thằng khờ này vẫn luôn ôm hình bóng của em. Ty Hoa! Ty Hoa! Em là người con gái anh yêu thương nhất trong quãng đời còn lại này đó. Ty Hoa! Em thật đáng yêu".

.......

Cô ôm quyển nhật ký vào lòng như ôm cả tình anh, dù anh là một gã khờ khạo nhất trên cõi đời này, lòng em cũng không bao giờ thay đổi. Tại sao anh không thố lộ tình yêu đong đầy cho em hiểu chứ. Em chờ anh bao lâu nay, đến mỏi mòn trong đau khổ, anh biết không?

Nhìn anh khờ khạo, quên đi quãng đời đi qua của mình, em đau lòng lắm, nhưng biết làm sao bây giờ. Kỷ vật của anh cho em biết anh xuất thân trong một gia đình không tệ. Trong lúc này, em rất muốn gặp ba mẹ hay bất cứ ai có liên quan đến anh, để gợi nhớ cho anh, có hy vọng gì không?

Ở đây, bao nhiêu lần em trao tất cả những đồ anh mang trong ngày ấy. Anh ngắm, anh sờ mãi vẫn không có ấn tượng gì. Em hỏi:

− Anh có nhớ chiếc đồng hồ này của ai không?

Anh chăm chú nhìn, đưa chiếc đồng hồ mang vào tay mình, ngắm tới ngắm lui rồi cười tỏ vẻ thích thú lắm.

Thật lâu, anh nói:

− Anh nhớ hình như nó quen thuộc với anh lắm, Ty Hoa à. Có phải ba đã mua cho anh không?

− Tự anh nhớ đi, nói đúng em cho. Còn sợi dây chuyền này nữa, trên đó có khắc tên của ai, cũng của anh mang về đó. Em không biết tên anh khắc là ai. Đâu ráng nhớ xem.

Khuôn mặt anh đừo ra đưa tay lật mặt dây chuyền đủ hướng để xem, như cố nhớ lại những chữ trên ấy, ý gì và của ai.

Ty Hoa liếc anh, tỏ vẻ bực mình. Anh xoa dịu:

− Đừng giận anh mà. Tại anh không nhớ nổi, chứ bộ anh không muốn hay sao? Ty Hoa! Để anh cố gắng ha.

Tội nghiệp bởi ánh mắt thành khẩn của anh, cô cười giả lả cho anh bớt căng thẳng.

Ty Hoa nhớ lại ngày tháng bên nhau biết bao khổ sở, hồi hộp mỗi lúc xe đưa anh vào phòng giải phẫu. Thương anh từ lúc nào cô cũng không biết, chỉ biết rằng xa anh hay nhìn thấy anh bên Y Lan là tim cô quặn đau, không sao kềm chế được dòng lệ tưng tức trào dâng.

Y Lan càng khoe về những cử chỉ thân thiện, cách ăn nói khéo léo và trong xử thế của anh, Ty Hoa càng muốn khóc hơn về sự thua thiệt của mình.

Tại sao cô dành biết bao tình cảm cho anh, thế mà anh lờ đi không hề biết, để rồi anh lại trao tình cho Y Lan. Nhưng đêm về Ty Hoa lại nghĩ khác. Tự anh khờ nghĩ rằng: anh chính là ruột thịt của Ty Hoa mà, làm sao yêu nhau được, chỉ có tình anh em mà thôi.

Cho nên cô nhẹ lòng hơn và khó oán trách anh nữa. Rồi anh lại bên Y Lan vui vẻ, cô lại buồn bã. Đi bên Hạo Thiên, dù anh hết lòng chiều chuộng lo lắng, Ty Hoa cũng không làm sao vui vẻ tự nhiên được.

Cô ưu sầu như mất một cái gì đó to lớn lắm vậy.

.........

Anh trở mình, mắt bắt đầu xao động. Rồi anh thức giấc, môi lắp bắp hỏi, khi nhìn khắp phòng chẳng thấy ai ngoài cô.

− Ty Hoa! Em đó sao?

− Phải, em đây. Đầu anh còn nhức không?

Anh đưa tay lên đầu vỗ nhè nhẹ và đáp, trước ánh mắt lo lắng của cô:

− Ty Hoa à! Anh khỏe rồi, đừng quá lo như thế, em ạ.

Cô gật đầu cười ngọt ngào hơn:

− Anh khỏe lại em mừng. Để em đỡ anh dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc.

Nhìn đồng hồ bên bàn viết, anh hỏi nhỏ:

− Sao em không đi làm, trưa quá rồi?

Ty Hoa vừa đặt chén cháo vào tay anh vừa đáp:

− Đêm rồi anh đi mưa về, cảm lạnh, sốt li bì luôn. Sáng nay mẹ đi về ngoại dự đám cưới, em không nghỉ làm, ai lo cho anh đây. Sau này ra ngoài phải đem theo áo manteau nếu không, trời đổi mùa, tuyến rơi bệnh đấy.

− Ừ, anh biết rồi. Tại đi không có chủ ý, nên lang thang ra phố lúc nào không hay. Đến khuya, anh giật mình mới quay về thì trời bắt đầu mưa, sợ mẹ lo, em trông ngóng nên cố đi, nhất định phải về thôi.

Anh vừa phân bua, vừa vuốt ve tự ái của cô:

− Chứ không phải mê chơi rồi quên đường về, quên cả đem áo bảo vệ sức khỏe cho mình, còn biện hộ nữa. Thật ra, trong lòng anh, đâu có em bao giờ mà thanh minh và đưa em lên mây như vậy.

Anh đặt chén cháo xuống bàn cạnh đó và cười:

− Em là người quan trọng nhất trong lòng anh đó.

− Còn Y Lan thì sao, bỏ cho ai? Bày đặt gài cho anh Hai để thử lòng cô ả à. Anh dại khờ không biết, chứ em thì biết tẩy của anh quá rồi.

− Tẩy gì? Y Lan và anh Hai sắp kết hôn rồi, em nói gì vậy? Đêm rồi anh thấy hai người đi phố nè.

Ty Hoa cười tra gạn:

− Còn anh đi với ai?

− Có cần khai báo không đây nhỏ?

− Nếu không muốn nói thì thôi, ai thèm tra gạn nữa.

Cô đưa tay lấy chén, định ra ngoài. Anh nắm tay cô lại, khuôn mặt nghiêm nghị khác thường.

− Ty Hoa à! Em đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em. Hãy ngồi lại đi, Ty Hoa.

Cô rút tay lại và bảo nhỏ:

− Anh nằm nghỉ đi. Em đem chén ra ngoài, lấy nước cho anh đã. Chuyện gì, từ từ nói.

− Ty Hoa! không được đâu.

− Bộ sợ em trốn hả? Làm gì phải trốn lánh, trước sau gì không bị anh lên lớp mà trốn. Nằm đó đi chuẩn bị lời cho suôn sẻ, để chút em vào, anh lên bục giảng.

Anh cười ngọt ngào đáp với bàn tay nhẹ kéo:

− Anh không lên lớp, anh cần em hơn là ăn uống. Ty Hoa! Ngồi lại đây, nghe anh nói đã.

− Có vấn đề gì nghiêm trọng vậy? Không nói, anh chết sao?

− Anh chỉ sợ không nói là không có cơ hội để tỏ bày với em nữa. Ty Hoa à! Nghe anh một lần thôi.

Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh, hỏi:

− Anh muốn nói vấn đề gì vậy?

− Ơ, Ty Hoa à! Ba mẹ đã đi rồi, phải không em?

Cô gật gù. Anh nhỏ nhẹ hỏi:

− Ty Hoa!

− Làm gì gọi em hoài vậy, bộ mới biết tên à?

Vuốt ve tay cô, anh cười. Ty Hoa rút tay lại trừng mắt. Anh cúi đầu nhỏ giọng, nhìn tờ báo cuộn tròn trong tay mình.

− Ty Hoa! anh biết chúng ta không phải là anh em với nhau. Tuy bây giờ anh qua cơn đau và tâm trí không nhớ gì về chuyện ngày trước nữa, anh vẫn đủ ý thức rằng anh rất yêu mến em.

Cô quay đi, chống tay lên bàn, mắt nhìn chiếc đồng hồ trong im lặng. Anh nuốt giọng lấy can đảm để tỏ tấm lòng của mình cho cô hiểu trong ngượng ngập:

− Từ lúc phát hiện ra mình là người bị anh Hiếu gây tai nạn, em đã chịu bao cực khổ để lo cho anh suốt thời gian qua, anh vừa cảm động vừa thương yêu. Nhưng nghĩ lại mình, anh sợ em không chấp nhận. Ty Hoa! Anh thật sự thương em. Đừng phủ nhận tình anh nghe, Ty Hoa.

Cô lặng người, anh ngồi sát bên, tay anh choàng sang vai cô, âu yếm hỏi nhỏ:

− Ty Hoa! Em cho anh biết đi. Hay là em cho rằng anh khờ này thật không xứng chút nào với em.

Cô phủi tay anh, ánh mắt liếc dài. Anh cười:

− Em giận anh phải không?

Cô quay lại hỏi:

− Anh đã biết chúng ta hoàn toàn xa lạ, trong khi bộ nhớ không giúp anh hoài cổ. Lỡ trước đây anh có vợ rồi sao, chẳng lẽ lúc đó anh bắ em phải trở lại khởi điểm?

Anh mỉm cười lắc đầu:

− Nếu ngày trước anh có vợ, tất nhiên là nhẫn phải có đeo trên tay rồi. Đằng này đồng hồ, dây chuyền, lắc đều có, sao nhẫn lại không, chứng tỏ anh chưa kết hôn.

− Nhưng nếu có thì sao?

− Thì thương em luôn chứ sao.

Anh nắm tay cô đưa lên má mình, bốn mắt nhìn nhau, niềm sung sướng đọng trong mắt anh.

− Vậy là em chấp nhận tình anh rồi, phải không Ty Hoa?

Cô rút tay lại, cằn nhằn:

− Anh đó, chưa gì đã nói tầm phào rồi. Em chưa hề nhận yêu đâu đó.

− Cảm nhận cho anh biết em cũng nghĩ về anh mà.

− Không nghĩ thì ai lo cho anh. Nhưng nhận lời kết hôn thì chưa, vì em không muốn phá vỡ hạnh phúc đã một thời có ở anh.

Thở dài, anh gợi ý giọng êm ái:

− Nếu anh chưa kết hôn thì em sẽ là của riêng anh chứ?

Cô ngần ngại thật lâu, rồi cười ngọt giọng:

− Chưa biết đời anh trước kia ra sao, có vợ con hay thế nào, làm sao em dám quyết định. Cứ để chuyện gì đến sẽ đến, hiện tại chúng ta là bạn của nhau. Nếu có nợ, ắt kết thúc phải có nhau. Ngược lại, muốn cũng không được. Tại sao mình phải nôn nóng và tự đặt mình vào khuôn khổ hạn hẹp đó chứ.

− Chuyện ngày mai, không ai biết được rồi. Hiện tại trong lòng em vẫn có anh là đủ rồi.

Cô cười không đáp. Anh hỏi vẻ ngập ngừng:

− Ty Hoa! Em thương anh thật chứ?

− Có cần hỏi và nghe em phơi bày lòng mình không? Em nghĩ, một khi yêu thương nhau rồi, cảm nhận về nhau trong từng ý nghĩ, khía cạnh ắt hẳn phải có. Chẳng lẽ anh không hề có cảm giác ấy hay sao?

− Có, có. Nhưng anh muốn em diễn ý mình, đó là ước mơ là thành ý của lòng anh mà.

− Bộ quen với ai, anh cũng hỏi vậy sao?

Anh cười nheo mắt:

− Có mình em đây mà, có lúc nhận ra ánh mắt sắc bén của em, tim anh muốn ngừng đập vậy. Vừa thương, vừa sợ em không hiểu tâm ý của anh rồi giận buồn, anh khổ lắm.

− Anh mà cũng biết nghĩ cho người khác như vậy sao?

Vuốt bàn tay cô với sự sung sướng dâng lên mắt, anh cười, ngọt ngào bảo:

− Ty Hoa à! Anh không nhớ về dĩ vãng nên không biết mình từng yêu ai, say đắm vì ai chưa, cảm giác ấy như thế nào. Nhưng hiện tại anh thương em lắm, mỗi lúc em đi làm chưa về anh nhớ. Em đi bên Hạo Thiên, anh tưng tức làm sao vậy.

− Làm gì tức?

Anh trợn mắt, bậm môi ra uy:

− Sao lại không. Người ta thương nên lo sợ, bởi Hạo Thiên đâu phải kẻ tầm thường. Lỡ có bề gì, em làm sao?

− Trời đất! Em chấp nhận làm vợ Hạo Thiên rồi mà.

Như nhớ lại điều gì, anh lắc tay cô hỏi:

− Mà nè, Ty Hoa! Chuyện ba mẹ định gả em cho giám đốc ngân hàng, giờ sao rồi. Nói anh nghe đi.

− Thì định ngày lành tháng tốt, đưa em về dinh ông ta chứ sao. Nếu có tiền thì tính khác, không tiền phải chấp nhận thôi.

− Chấp nhận?

− Chứ gì nữa. Hay là anh muốn em thoát ly, để mặc cha mẹ chịu cho người ta bắt. Bộ mình đi trốn mãi được à?

Khoát tay anh bảo:

− Không. Anh làm sao dám có ý đó. Tiền bạc có rồi sẽ hết, còn cha mẹ không bao giờ tìm lại được. Ý anh hỏi mình có kế hoạch gì không, chứ nợ phải trả bằng tiền đâu thể đem cả cuộc đời trao đổi. Em nghĩ lại đi.

− Nhưng tiền không có đủ, phải chấp nhận đem cuộc đời bán rẻ cho người, đó cũng là nhu cầu chính đáng vậy.

Anh nhăn mặt kêu khổ:

− Em ráng kéo dài thời gian, để anh cố gắng nhớ lại và tìm về cội nguồn. Anh có linh cảm không bao lâu nữa, anh sẽ tìm được cha mẹ. Chừng có điều kiện, anh không bỏ qua đâu. Anh không thể để ba mẹ đem con gái yêu quý của mình đổi trao như vậy đâu. Ty Hoa! Hãy chờ và tin ở anh, không thể để em hy sinh một cách vô lý như vậy.

Ty Hoa cảm động, lòng nhớ lại số nợ ấy.

− Phải trả thôi. Không có quỵt được vì danh dự của mình đâu phải để người ta sỉ nhục.

− Nhưng phải trao đổi bằng cuộc hôn nhân mới được sao. Em có biết đây chỉ là cách kéo dài thời gian cho gia đình mình tìm cách xoay trở và trả dần số nợ đấy.

− Vậy chứ không phải em nhận lời là tất cả huề sao?

− Huề cho em buồn à.

− Vậy thì ông ta quá ư là tàn nhẫn.

Anh nhỏ nhẹ, dù môi cười nửa môi:

− Ông ta là giám đốc nên đủ tư cách để đứng ra bảo lãnh cho gia đình mình lẫn ba mẹ của Hạo Thiên với số nợ khổng lồ ấy. Nếu không, làm gì mình được yên thân đến bây giờ chứ.

− Em tưởng nhận làm vợ là ông ta sẽ xóa nợ, nên mới nhận lời. Không ngờ chỉ là nhận thời gian kéo dài thôi, vậy làm vợ ông ta làm gì chứ?

− Cho nên em phải đợi anh.

− Đợi anh chết chôn, lấy tiền điếu để bù vào hay chi.

Anh bật cười, nhướng mắt nhìn cô:

− Trời đất!Hết chuyện rồi hay sao, mà trù anh nằm xuống. Cho em hay, mạng anh lớn lắm, qua tai nạn khủng khiếp ấy, anh vẫn không chết đấy. Và bây giờ chúng ta yêu nhau rồi, anh xin trời đất cho tuổi thọ càng cao, để anh lo cho em trọn vẹn chứ.

− Vậy sao. Nghe cảm động ghê đi. Môi anh cũng mỏng quá chứ.

Cô bĩu môi. anh cười:

− Em không tin anh thương em hơn sự sống của anh chứ gì. Em từng cứu sống anh chẳng lẽ anh không dám hy sinh tất cả cho em sao. Từ lúc thương em rồi, anh mới biết quý trọng bản thân và mong tìm về cội nguồn sớm hơn để có cơ hội giúp em.

− Lỡ ba mẹ anh nghèo, vợ con năm ba đứa, lúc ấy, chắc anh bỏ mặc em làm gì thì làm quá.

Anh thở dài trấn an cô:

− Anh có lòng tin rằng ba mẹ anh khá giả. Vì nằm mơ anh luôn thấy mình nằm trong một căn nhà cao, đẹp có xe du lịch, đủ tiện nghi lắm. Anh không để em khổ một mình đâu, vì số nợ ấy cũng có phần anh trong ấy, cho nên bằng mọi cách mình phải lo.

Ty Hoa nắm hai bàn tay anh, hỏi dò:

− Nếu có người nào đó đến đây nhận anh làm con, đưa anh về cùng, anh nghĩ sao?

− Thì mừng chứ sao.

− Bỏ em à?

Cô nhướng mắt hỏi. Anh cười lắc đầu:

− Anh sẽ xin bà giải thích cho anh mọi vấn đề có liên quan đến bản thân anh, để khi chạm mặt, anh không ra vẻ xa lạ làm thân nhân buồn, ảnh hưởng sau này.

Cô cười thở nhẹ:

− Anh có nghĩ rằng, chuyện gặp lại ba mẹ không bao lâu nữa hay không?

− Anh tin, vì em đăng báo thay anh tìm ba mẹ rồi, đúng không? Hy vọng tin của anh mau đến người thân. Nhìn tấm ảnh cũng đẹp quá chứ. Mấy dòng anh đang bệnh nặng, cần sự quan tâm của gia đình, nghe cảm động ghê.

− Cho nên em tin tuần này, mẹ anh sẽ tìm đến đây thôi.

− Sao là mẹ anh? Mà em không bảo vợ anh đến thăm, bồng theo hai ba đứa con đi đón ba nó nữa?

Ty Hoa bật cười trước ánh mắt giễu cợt của anh:

− Cũng dám lắm chứ, bởi vì...

− Vì sao?

Cô ngắm anh, cười rồi đưa tay vuốt ve vai anh:

− Khuôn mặt của anh tuy đẹp và trắng trẻo hơn người, nhưng tuổi anh đâu còn trẻ nữa, việc anh có bầy thê tử đó, đâu có gì lạ với em. Nếu...

− Nếu anh có một đám vợ con đó, em có giận anh không?

Ty Hoa lắc đầu, giọng trầm buồn hơn:

− Không, anh đâu có gì mà giận.

− Thật không Ty Hoa? Em đừng có ghét anh nha.

− Làm sao em ghét anh được. Vì chuyện hôn nhân đó đến với anh ở ngày ấy, lúc anh chưa gặp em. Cho nên, em đâu kết tội anh được. Nếu đã hứa với em rồi, mà anh còn dan díu với ai đó, em sẽ chia tay anh ngay không chút ngần ngừ.

− Anh thương em rồi, đâu còn lòng dạ nào mà nghĩ đến ai nữa, và cũng đâu có ai thươgn anh khờ này như em. Cho nên em đừng có lo, nếu như ngày trước anh chưa từng có vợ thì anh không bao giờ nghĩ đến ai ngoài em cả.

Ty Hoa nhìn anh bởi nét đau khổ in hằn, cô biết tâm tư anh thật sự nghĩ đến mình.

− Em biết là anh thương em nhiều, không có ai anh thương bằng em, nhưng ngày mai ra sao chưa khẳng định được. Tốt nhất là chúng ta giữ đúng cương vị của mình, khoảng cách đó sẽ giữ quan hệ tốt đẹp hơn, anh nghĩ có đúng không?

− Anh hiểu ý em rồi. Bắt đầu ngày mai ở chốn này, anh bớt thương em một chút, để em có lên xe hoa với ai, anh cũng không đau khổ như đã từng trăn trở mỗi khi em cùng Hạo Thiên ra phố đó.

Ty Hoa mỉm cười nhìn anh.

− Thật đó, nhìn gì! Bộ không tin anh ngồi trước cửa thềm chờ em suốt buổi tối không?

− Ai biết. Có hay không mà nói. Môi của anh cũng dẻo lắm, em sợ anh luôn à.

− Sợ hay yêu?

− Không có vé đó đâu, ham lắm. Bây giờ nhìn đồng hồ và mặt dây chuyền này để nhớ lại ngày đó đi. Nhắm mắt tịnh tâm thật lâu, em tin rằng, anh sẽ nhớ lại ngay.

Anh gật đầu, mắt ngước lên cao, nói:

− Có lúc anh thấy bóng mẹ từ gương mặt đến dáng đi, bà thật sang trọng và đẹp. Anh có niềm tin rằng anh sẽ có cơ hội lo cho em. Anh không đành lòng đưa em về làm vợ ông già xấu xí ấy.

Cô nhìn anh cười với sự sung sướng hạnh phúc.

Ông Hiền trở về Sàigòn gặp thằng bạn thân của mình. Tuy không cùng cha mẹ, họ kết giao bao nhiêu năm nên xem như anh em một nhà, những lúc khó khăn họ hay tìm đến nhau. Ty Hoa đi chung với ba, để ghé tòa soạn xem phóng viên cô nhờ có tìm ra manh mối gì không.

Ghé thăm chị Bảy cùng ba, xem ông chú ấy có giúp gì cho gia đình mình không, Ty Hoa nghe ba kể lại ông chú này có bà vợ rất giàu. Ngày xưa bà và ông không hề yêu nhau, nhưng ba mẹ ông nghèo mới đồng ý cho ông lấy người vợ đã mang đứa con với người khác trong bụng. Ông là bức bình phong để che đậy lầm lỡ của cô con gái nhà giàu ấy mà thôi, đối lại gia đình ông được bảo bọc đầy đủ. Không nghề nghiệp, nên ông đành ngã mình trên cánh phao ấy, để hưởng phú quý giàu sang.

Ông tiếp cha con Ty Hoa với gương mặt vui vẻ, hiếu khách. Đặt hai ly nước trước mặt Ty Hoa, ông nói:

− Anh mới vào hả? Cháu Ty Hoa bây giờ đẹp quá, nếu gặp ngoài đường, tôi chắc không nhìn ra. Sao, anh vào mua gì ở đây? Rồi ghé thăm em, hay có vấn đề gì, cứ nói mình là anh em mà.

Ông Hiền được Ty Hoa dặn trước, nên cười vui vẻ đáp:

− Cũng có nhiều vấn đề ở đây, cần anh vào giải quyết, sẵn ghé thăm chú luôn. Đã lâu quá rồi không gặp, không biết chuyện làm ăn, vợ chồng của chú ra sao. Ở quê, tôi luôn nhớ và lo cho hạnh phúc của chú.

− Sao anh biết hạnh phúc của em?

− Hôm trước cô Hường theo đoàn ra Đà Lạt tham quan có kể sơ về hoàn cảnh của chú, anh buồn và lo lắm.

Chắt lưỡi, vò đầu, ông đáp:

− Con Hường có kể thì em mới tâm sự với anh. Chứ ai hỏi, em đâu dám kể, sợ người ta biết rồi cười.

− Có gì cười. Ở đời, đâu phải ai cũng gặp xui xẻo hay may mắn mãi mà khinh thị người ta. Có gì, nói anh nghe đi, biết đâu có thể giúp gì cho em không.

Chớp mắt hít hơi thuốc dài, ông ta kể:

− Là vầy. Thằng con của em đáng lý hưởng được gia tài của mẹ nó. Bà ấy giàu, có hai ba công ty xuất khẩu sơn mài, nhưng đáng tiếc là bà còn thằng anh của nó hư hỏng bụi đời, bỏ nhà đi gần một năm rồi. Anh biết mà, bọn bụi đời đó nhập bọn hít hút, đâu còn tinh thần gì làm việc.

− Vậy sao vợ em không giao cho thằng nhỏ?

− Vậy mới nói. Cha con em giờ thì tiền bạc không thiếu, em lập công ty riêng rồi, vốn thì lấy bên đó chuyển sang, bà ấy biết nhưng bệnh hoạn không làm gì được, có điều không bàn giao giấy tờ cho con em tự lo.

− Bà ấy bệnh gì?

− Ung thư đường ruột, chờ ngày chết thôi.

− Vậy còn giữ công ty làm gì nữa?

− Chờ thằng trời đánh đó về. Nhưng tin tức không có ai biết nó ở đâu, mà "triệt tiêu" cho nó không còn đường trở lại chứ.

− Trời đất! Chú nói gì nghe ghê quá vậy. Tội chết đó.

Ông cười nhẹ:

− Bọn đó xã hội còn chê, sống làm gì cho chật đất. Vả lại, vào con đường nghiện ngập rồi, anh nói đi, có đường ra hay không?

− Tôi nghe và xem báo đài, cũng có cơ hội, nếu cá nhân ấy có thành ý. Vả lại, bà mẹ ấy giàu có, thằng nhỏ muốn chơi bời thì phải cần tiền của mẹ. Tại sao không về xin, hay đánh cắp của vợ em, lại bặt tin tức cả năm nay là thế nào đây?

− Cho nên bà vợ mù quáng của em tin rằng, thằng con yêu dấu của bả đang nhờ thầy thuốc nào đó giúp nó trở lại yêu đời mà ý chí tốt hơn. Đợi chờ mãi, không bàn giao tài sản cho cha con tôi. Nếu có đủ giấy tờ ủy quyền, tôi cho hai công ty nhập vào nhau, cha con tôi đứng đầu ngành, sướng cả đời, chơi cả đời cũng chưa cạn nữa.

Ba Ty Hoa không ngờ thằng em của mình vô tình bạc nghĩa như vậy.

− Sao em lại có ý đó. Công ty đang phát triển, mình phải cố gắng duy trì, để không phụ lòng vợ em chứ.

− Nếu bà chỉ có mình cha con em, thì chẳng những không phá của, tìm cách rút tiền mà đem hết tâm huyết phát triển công ty đó một ngày một lớn mạnh nữa là. Tại thằng con riêng trời đánh đó, bà ấy cưng như vàng, nên tôi bất mãn cho con mình. Từ ấn tượng ấy mới xảy ra nhiều mâu thuẫn khác.

− Đứa nào chẳng là con, đã chia thì phải công bình chứ. Chắc bà ấy đợi thằng anh về rồi sẽ chia luôn chứ gì.

− Làm sao về được. Về cũng bị tôi khử hà. Tôi muốn tẩy nó lâu rồi nhưng chưa có dịp. Bà ấy càng thương nó bao nhiêu, tôi càng muốn phá tan công ty đó bấy nhiêu. Tôi bỏ bà ta để lập gia đình này, cũng từ sự thiên vị con bà con ông đó của bà ấy.

− Con của hai người mà, phải không?

− Chứ con riêng của tôi bà ta chịu bảo dưỡng sao?

Ty Hoa nhìn nét căng thẳng trên mặt ông, cô biết trong lòng ông ta luôn ghét bỏ căm thù sự xuất hiện của cậu con riêng của vợ mình. Cô hỏi:

− Chú Út à! Anh ta khoảng bao nhiêu tuổi và xa nhà từ bao lâu rồi, sao không đi tìm hay nhắn tin để biết.

− Sao lại không? Bà ấy tuy không nói ra, nhưng âm thầm cho người vào mấy điểm hang ngách thằng quỷ đó thường lui tới nhất là theo dõi nhóm bạn bè của nó để săn tin.

− Sao chú biết?

Ông trợn mắt, tỏ vẻ ta đây:

− Thì chú cũng truy tìm thằng nhóc đó.

− Bộ còn trẻ sao chú gọi là "thằng nhóc"?

Ông cười khì giả lả:

− Gọi vậy chứ thằng con yêu quý của bà ấy cũng gần ba mươi rồi, vừa tốt nghiệp bách khoa, buồn gia đình nên nhào vô hộp đêm để tìm vui. Ai ngờ phê luôn, rồi mất tích không để dấu vết gì.

− Chắc chết rồi. Chứ sống, ắt phải về thôi. Vì không về thăm mẹ, lấy tiền đâu mà phê cho thỏa ý.

Ông gật trước sự giải thích ấy của Ty Hoa.

− Vậy là trước sau gì, gia tài ấy cũng thuộc về chú rồi. Ba à! Chừng nữa chú Út giàu, cha con mình có chế độ ăn theo rồi đó.

hưng phấn ông vui vẻ hứa:

− Khi làm giám đốc, em đưa anh về đây thụ hưởng tuổi già. Anh em mình bao nhiêu năm cực khổ, kinh doanh thăng trầm khó lường, mệt mỏi quá rồi.

Ty Hoa cười, ngọt ngào hỏi:

− Nếu như chú đoạt được những gì mình mong muốn. Vậy muốn gặp chú, con gặp ở đâu.

− Sao con hỏi vậy?

Ty Hoa nhìn quanh căn nhà, cô cười:

− Tất cả ở đây đâu có gì tiện nghi. Đã làm giám đốc một công ty có tầm cỡ, phải ở căn nhà lộng lẫy chứ.

− Cháu nói phải, chú phải về biệt thự ấy ở chứ.

− Vậy công ty chú hiện nay là ở đường nào? Ba à! Lát nữa mình có thời gian đi ngang đó tham quan nhá.

− Chú Út từng đưa ba đến đó rồi. Chỉ có biệt thự là ba chưa từng biết thôi, công ty đó lớn lắm.

Ty Hoa cười, ngọt ngào so bì:

− Ba à! Chú Út có ngày tháng còn lại thảnh thơi hơn ba rồi. Con trai chú giỏi, chú cũng có sự tính toán tinh tế, kết quả tốt đẹp phải có thôi. Chú à! Biệt thự chú từng ở chắc đẹp lắm hả? Ba à! Ước gì con đến được đó nhỉ.

− Có dịp chú sẽ đưa cháu đến. Ở đó rất lý tưởng.

− Phải lý tưởng thôi. Nơi nghỉ ngơi của giám đốc có tầm cỡ mà. Ai như ba con vậy đồn điền cà phê nghèo ơi là nghèo. Sau này chú vượt lên cao, con nhất định tôn chú làm sư phụ đấy. Giờ, con phải về thôi.

Ông vươn to mắt:

− Sao lại về?

− Tại vì ba con đến gặp, định nhờ vả kinh tế, nhằm lúc chú chưa gặp thời, đành phải về thôi. Vả lại, ở lại nếu thím về gặp cha con ở đây, sẽ không vui đâu. Tình anh em của chú thắm thiết thế nào, rồi cũng có ngày gặp lại mà, phải không chú.

Quay sang ông Hiền, Ty Hoa vẫn tươi cười lay tay ông:

− Ba à! Thương chú Út, mình về thôi ba. Bao giờ chú đạt được mục đích, chắc chắn có gia đình mình ăn theo thôi.

Bấm tay của cô, tỏ vẻ hiểu ý, ông cười theo:

− Con gái tôi không muốn chú khó xử, với thím ấy tính thế nào chú biết mà. Tôi về, có dịp tôi sẽ ghé thăm chú há. Giờ, tạm biệt.

− Anh hiểu toàn cảnh là em mừng rồi. Mong lúc gặp lại nhau, em có cơ hội giúp gia đình anh. Vì số tiền gởi ngân hàng hơn hai tỷ, bà ấy chưa hề rút, đó là chưa tính vốn lưu động và hàng gối đầu ở các nước lân cận đây nữa. Chừng ấy, tha hồ mà hưởng.

− Chúc em vui vẻ.

− Cám ơn anh. - Ông vui vẻ bắt tay tạm biệt ba Ty Hoa.

− À! Con của chú có nơi nào chưa, bao giờ cưới nhớ cho tôi hay nhá?

− Dạ, cũng có. Cháu của bà xã em nè. Trong nhà kết hợp cho nó tiện, chứ anh xem, gia tài thế đó để người ngoài xen vào, có gì phiền lắm.

Ty Hoa nắm tay ba, cười:

− Ba xem, làm kinh tế quen rồi nên chú kết hôn cũng tính toán chí lý. Nhưng nếu con trai bác không yêu cô ấy thì sao?

− Đẹp, thông minh, lại khéo tay, cô cháu họ của bà ấy không được thằng con trai cưng của chú Út cháu yêu thì còn ai vào đây.

− Họ đã yêu nhau sao?

Ông cười lắc đầu:

− Chú gặp cô bé ấy với nhận định như thế, chứ thằng con của chú chưa gặp, chỉ nhận nhau qua hình ảnh thôi.

− Sao vậy? Lỡ họ chụp ăn ảnh, nhưng thực tế thì xấu xí như con thì sao chú?

Ông cười ngắm Ty Hoa, quay sang ông Hiền bảo:

− Con gái anh cũng đẹp quá chứ. Nếu không hứa với bà xã ở nhà và với gia đình con bé ấy, tôi nhất định chọn Ty Hoa vào làm dâu nhà này rồi. Có lẽ số anh và em không được gần nhau, nên có cơ hội lại chẳng gần nhau để tính toán.

− Để phước cùng hưởng, hoạ cùng chia chứ gì. Con biết ý chú sẽ nói vậy mà - Ty Hoa cong môi nhí nhảnh xen vào.

− Sao con biết?

− Sao lại không? Chú thương ba con quá nhiều. Nếu không, mọi ý định về mẹ con bà ấy, chú đâu đem phơi bày cho cha con biết. Nhưng phúc chưa kịp chia với chú, còn họa thì có đó. Chú chờ đi nhá.Tạm biệt.

Ty Hoa cười thật tươi, ánh mắt nheo nheo gởi lại cho ông chú gần gũi mà xa lạ vô cùng. Rời khỏi nhà ấy một khoảng, cô khẽ rùng mình. Ba cô hỏi:

− Con làm sao vậy Ty Hoa?

Cô quay lại nhìn căn nhà của chú Út và đáp:

− Ba à! Khkông ngờ trong căn nhà ấy lại có người đàn ông, à không, một người chồng mang tâm địa ghê gớm như vậy. Thật vô phước cho bà vợ vừa ly dị ấy.

Ông cười, tỏ vẻ thoải mái:

− Bà ấy may mắn đó chứ.

− Sao lại may mắn? Con không hiểu ý của ba rồi.

− Vì nếu bà ấy ly dị được ông chồng tham lam, bất chấp thủ đoạn đó, không phải là hữu phước hay sao.

Ty Hoa vừ bước đi, vừa cười buồn:

− Nếu tránh được nạn kiếp từ ý nghĩ chiếm đoạt của ông ta mới hết giật mình. Ba xem, vì tiền người ta có thể "khử" luôn người cùng chia buồn sẻ vui, chăn gối mặn nồng với mình, thì ba thử nghĩ nghĩa anh em có quan trọng không chứ?

Ông Hiền cười gật gù:

− Ty Hoa à! Đầu hai thứ tóc rồi, ba biết mình phải đối xử với từng đối tượng ra sao chứ? Bạn là bạn, thương vẫn thương nhưng đồng hội đồng thuyền cùng kẻ ác đó, nhất định không có ở ba con đâu. Hãy yên tâm.

Cô nghiêng đầu nhìn ông, vẻ tin yêu:

− Khỏi cần nói, con cũng biết ba sống nghiêm túc thế nào mà, bởi vì con là con của ba phải không. Nhưng có một điều con thấy nó kỳ kỳ, lạ lạ làm sao vậy.

− Điều gì, nói ba nghe, xem có ý giúp con không?

che bàn tay lên môi, cô kề tai ông khe khẽ. Thật lâu, gương mặt ông thay đổi, môi cô càng tăng vận tốc. Buông tay, cô thở mạnh, vai nhún lại và mắt trừng to. Ong cũng không khác gì con gái mình.

− Ty Hoa à! Con có quá tưởng tượng không đấy. Ba không tin có thể như vậy đâu.

− Con không mong đó là sự thật. Muốn thế, con phải đi kiểm chứng, để biết thực tế ra sao. Diễn biến có đúng theo dự đoán của mình không. Ba à! Có như thế con mới an tâm cho châu về hiệp phố. Nếu không, khó mà có nụ cười trọn vẹn. Ba nghĩ có đúng không.

Bước đều bên con gái mình, ông gẫm lại từng lời. Cuối cùng, ông đề nghị:

− Để ba đi với con, có bề gì cũng an tâm hơn.

− Nếu ba có mặt, con càng khó đối phó hơn. Hay là ba về nhà trọ nghỉ trước đi. Con lướt một vòng thành phố rồi con về nghỉ ngơi. Bàn tính cho kỹ lưỡng, mai sáng con bắt đầu bài số một. Từng bước nhưng chắc chắn, từ từ rồi cũng đến đích mà thôi.

Ông thở dài chép môi:

− Mong được là vậy/

Ty Hoa nắm tay ông ngọt ngào hơn:

− Ba à! Mình chia tay ở đây nha.

− Cũng được. Con phải cẩn thận đó.

− Dạ, con biết rồi. Qua nhiều trận quyết tử, con có kinh nghịêm xương máu chất chồng, ba lo gì chứ?

Ông cười gật gù, giơ tay cao lên:

− Chúc may mắn.

− Ba phải chúc con vầy nè: Ty Hoa à! Mã đáo thành công nghen con, như vậy con mới hên.

Ông lắc đầu trước gương mặt nghiêng nghiêng ấy của cô. Ty Hoa giơ tay tạm biệt ông, không ngờ chiếc taxi tưởng cô gọi liền trờ tới ngừng lại, làm ông và cô đồng bật cười. Ty Hoa vào xe trước nụ cười còn trên môi. Ông trông theo thở dài, vẻ âu lo cho chuyến ra đi này của cô. Mong rằng mọi sự như ý.

Chàng trai trẻ đang tập thể dục ngoài sân, bên hông nhà. Ngước nhìn bầu trời chiều xanh lơ, anh nhớ cuộc hẹn tối nay với Hạ Thu, cô bạn học đã cho anh một tình cảm tốt đẹp. Nhớ đến gương mặt hài hòa, ướt át của Hạ Thu, anh mỉm cười trong từng cử động. Tiếng chuông cổng vang lên, một bóng hồng đã xuất hiện, anh liền chạy ra kêu lên:

− Hạ Thu! Hạ Thu! Sao lại đến đây, đã hẹn tối mà.

Bên tai anh chỉ nghe tiếng "á", anh nhìn ra. Bắt gặp mái tóc xõa dài ngang vai, hai tay chống lên hông không thèm nhìn anh, Vĩnh Khang liền hỏi:

− Ai nhấn chuông?

− Tôi đó -Cô ta lanh giọng đáp lại.

− Vậy sao người ta mở cổng, mà không vào. Nhưng mà cô tìm ai ở trong nhà này?

− Ơ! Tôi tìm bà chủ.

− bộ mặt cô xấu lắm sao gọi cửa nhà rồi quay lưng lại, không dám đưa mặt cho tôi nhìn chứ?

− Hơ hơ! Tôi muốn gặp bà chủ thật mà. Nhưng tôi không dám nhìn ông, tại vì ông thấy ghê quá đi à.

Giọng sợ hãi và sự ngập ngừng đó khiến anh nhìn lại mình, rồi bật cười, bởi anh đang mặc chiếc quần thể thao hà tiện "tối đa" ấy.

− Bộ cô ở trển xuống sao mà thẹn thùng. Đây là trang phục dành cho những phút thư giãn mà.

− Tôi đến đây tìm bà chủ, có chuyện quan trọng, chứ đâu phải giờ phút cần thư giãn, ông nói gì vậy?

− Vậy sao? Tôi quên.

− Vậy ông vào nhà, nhờ ai đó ra mở cổng cho tôi. Sao còn đứng đó. Bộ lịch sự lắm sao mà chưa đi?

Vĩnh Khang gằn giọng hỏi lại:

− Nếu tôi không thích đi thì sao?

− Thì bà chủ sẽ bị khách bảo rằng: sinh hoạt trong nhà không nghiêm, lịch sự tối thiểu đối với khách không có. Hỏi sao ai còn dám đến quan hệ với bà nữa.

− Ê! Đừng có lớn lối nha. Mẹ tôi bệnh, không tiếp khách, về đi. Bao giờ khỏe sẽ có thông báo mới.

Không vừa, cô gắt gỏng chẳng thua:

− Ê! Cổng không để bảng miễn tiếp khách, tất nhiên bà chủ là người hiếu khách, và người tôi tìm là bà ấy. Còn con trai bà ấy hả, nhìn trang phục biết tư cách, khỏi bàn. Với lại, không cần gặp cậu ấm, tôi đến gặp bà chủ thôi.

− Để làm gì mà nhiều lời quá vậy?

− Tôi chỉ nói mục đích của mình thôi, chứ nói chuyện với anh đó, còn lâu à. Bỏ đi anh Hai!

− Ừ, được. nói hay lắm. Vậy tựa lưng vào cổng cho đỡ mỏi đi. Ở đó chơi, bao giờ chán thì về nhà ngủ. Tôi không có thời gian giới thiệu cho cô đâu.

Vẫn quay lưng lại anh, cô kêu lên:

− Trời đất! Tôi không có thời gian đâu nha. Mẹ anh bệnh, không có tôi đến đây là bà ấy chết đấy.

− Vậy đứng đó làm phép tạm đi. Bao giờ tôi vui sẽ đổi ý cho cô nhập gia. Không lâu đâu một đêm thôi.

Cô cằn nhằn một mình:

− Ác quỷ! Đồ ăn mặc thấy mà ghê. Vậy mà dám ra sân trước tập thể dục. Đẹp ghê à.

Gã đi rồi, cô quay vào nhà ngắm. Không ngờ biệt thự đẹp như vậy. Hắn là con ư? Nghe giọng khỏe, vui vẻ có hơi tếu tếu cũng hay. Thật lâu, giọng bà già lên tiếng khi đến gần cô.

− Cô tìm bà chủ à. Có chuyện quan trọng riêng hay công việc ở sở.

Cô cúi đầu chào, nhỏ nhẹ đáp:

− Dạ, để khi cháu gặp được bà chủ lúc ấy bà nghe luôn cho tiện. Cháu cần cho bà và bà chủ nghe mà, đâu có giấu làm chi.

− Cô đã đến đây lần nào chưa?

Ánh mắt dò xét không hề che đậy của bà, khiến cô e ngại.

− Nếu có đến là cháu đã quen cậu ấm và đã được vào nhà rồi, đâu phải đứng đây đến mỏi cả chân mà chưa được vào nhà.

− Cô muốn gặp bà chủ thật à. Bà ấy bệnh không thích tiếp ai cả, cô thông cảm.

− Nhưng với cháu, bà ấy sẽ thích và sẽ không muốn chsau rời khỏi nơi đây nữa đó. Bà hãy tin cháu đi mà, một lần thôi. Cháu gạt bà có ích gì chứ? bà nghĩ lại xem, cô gái nhỏ nhắn như cháu, chẳng lẽ đủ khả năng hại bà chủ chứ.

Như hiểu thành ý và nét khẩn trương trong ánh mắt ấy của cô, bà gật gù căn dặn:

− Chuyện gì vui thì cháu nên kể, có gì xúc động quá thì không nên đâu. Nhớ đó.

− Dạ cháu biết bà chủ bệnh nan y mà, đành lòng nào đem đau khổ đến cho người đàn bà gặp quá nhiều chuyện không may, như bà ở nhà vậy.

− Sao cháu biết?

Cô vừa đi vừa đáp nhỏ:

− Nếu không biết, cháu tìm đến đây làm gì. Bà đừng lo, đem vui đến cho gia đình được nên đến, còn gieo buồn khổ cho người khác, cháu không đành đâu. Vả lại, rồi đây bà và cháu sẽ quen nhau, gạt làm gì, bà gẫm lại xem.

Bà gật gù đưa cô vào phòng. Vừa đi, cô vừa xoay người nhìn quanh, vẻ ngưỡng mộ lắm.

− Cô thích lắm à?

− Dạ, lối trang trí biệt thự này rất đẹp. Được sống trong gia đình của căn nhà lịch sự quá hoàn hảo, thật là hạnh phúc vui vẻ.

− Hình thức và nội dung đôi khi trái ngược nhau, đừng nhìn vào cái đẹp hào nhoáng mà lầm chết đấy.

Cô nhìn căn phòng, mỉm cười:

− Có hình thức như ý đã là tốt rồi. Còn nội dung, biết sai mình chỉnh lại, thiếu sót mình bổ sung. Có quyết tâm, chắc chắn sẽ được như ý. Bà tin con đi một khi mình làm gì phải được mới nghe.

− Mình quyết tâm, nhưng những người kia không đồng tình thì sao?

− Mình phải nghĩ ra cách nào cho họ tâm phục, khẩu phục, tất họ phải xếp giáo quy hàng thôi.

− Có khả năng đó sao?

Bà gằn giọng hỏi. Cô cười dịu dàng đáp:

− Bà xem. Một khi con muốn, con xen vào nhất định thắng, chứ không có hại. Vì tính toán đủ mặt, tất nhiên là mình lường trước mọi hậu quả va dư chứng của sự kiện đó.

− Để xem.

− Rồi bà sẽ thấy.

Trên chiếc giường thật đẹp, một mệnh phụ nửa nằm nửa ngồi, gương mặt thật đẹp, sáng nhất là ánh mắt thật ấm. Bên cạnh bà là một cô gái thật dễ thương, hướng mắt nhìn cô với nụ cười duyên dáng.

− Xin chào bà.

− Chào. Cô này là ai vậy, chị vú?

Cô gái lên tiếng đỡ cho chị vú:

− Thưa bà, tôi đến đây chủ ý là gặp bà.

− Có chuyện à? Cứ trình bày đi, tôi nghe đây.

Cô gái lạ nhìn hết khuôn mặt của cô gái ngồi bên cạnh bà, đến bà vú rồi cúi thấp, im lặng:

− Cô à! Sao không nói đi.

Cô đứng dậy và bảo thẳng:

− Tôi không biết mình có nên nói hay không nữa. Vì vấn đề tôi sắp nói ra ảnh hưởng cả một đời người, cho nên, chỉ có bà mới được nghe thôi ạ.

Bà chủ cười, bởi nét căng thẳng in trên khuôn mặt của cô khách không mời mà đến này. Bà ngọt ngào đưa tay về cô gái ngồi cạnh mình giới thiệu:

− Đây là vợ của thằng con trai lớn tôi vừa đến thăm, đâu phải xa lạ. Còn đây là chị vú là bạn thân nhất của tôi. Người nhà cả, không cần ngại.

Cô khách hốt hoảng kêu lên:

− Là vợ... vợ... con trai lớn của bà thật sao?

Cô nhìn tấm ảnh gã con trai trên bàn với nét mặt không đổi và cũng không tránh né. Bà chủ lên tiếng:

− Thật vậy thì sao, không thật vậy thì sao?

Cô nhìn người con dâu của bà chăm chú, ánh mắt ngỡ ngàng. Nàng dâu cười nhẹ:

− Chẳng lẽ cô là người quá thân thiết của chồng tôi, sao mà ngạc nhiên khi nghe giới thịêu ngôi thứ của tôi.

− Vâng, tôi có chút ngạc nhiên.

− Về tôi à?

− Đúng vậy. Chị muốn hỏi tại sao chứ gì. Bởi tôi đến đây muốn gặp chồng chị, con trai lớn của bà chủ đấy.

Nhỏm người, cô con dâu hỏi nhanh:

− Để làm gì. Cô là gì của anh ấy?

− Nếu cần phải biết, chị nên hỏi chồng chị thì tiện hơn.

− Cô muốn gặp chồng tôi để làm gì mới được chứ?

− Đó đâu phải là chuyện cần báo cáo của chị. Trước là tôi muốn gặp bà chủ đây, hai là...

− Là muốn biết cậu trai trưởng của bà có vợ chưa chứ gì?

Cô gái quay đi, cười nhẹ:

− Tôi tưởng anh ta chưa có vợ nên lặn lội đường xa đến tìm mẹ ảnh báo tin. Nay biết bà là vợ, lại để chồng mình lang thang xứ người, khổ sở trăm bề, trong khi bà ở đây ăn sang mặc đẹp, son phấn má hồng, chẳng nghĩ đến bổn phận làm vợ của mình thì tôi gặp mẹ con bà làm gì nữa. Chào.

Cô bước nhanh ra ngoài, bà vú vội đóng nhanh cửa phòng lại, thấp giọng hỏi:

− Cô từ nơi thằng nhỏ trú ngụ về đây?

Ánh mắt nằm yên trên khuôn mặt cô gái đầy son phấn đấy, im lặng thật lâu rồi lạnh nhạt đáp:

− Nếu con từ nơi anh ấy đến thì sao, con không thì thế nào?

− Nếu con biết chỗ thằng nhỏ ở, vú mừng.

Cô tự nhiên trong lời đáp:

− Vú nói vậy, không sợ vợ ảnh buồn sao. Làm vợ thương yêu chồng là phải theo dõi cuộc sống và nơi trú ngụ. Đã nhận là vợ thì bổn phận đó của chị ấy, vú hỏi đi.

Bà chủ ngồi bật dậy, gương mặt sáng hẳn lên, giọng khẽ run như kêu cứu:

− Cháu, cháu à! Đừng đi nghe bác nói đã.

Cô dừng lại nhìn bà. Cô con dâu lên tiếng, tránh cho bà chủ khó xử.

− Cô đứng lại đó đi. Thật sự cô là ai?

− Tôi là tôi thôi, đâu liên quan đến chị.

− Cô nghe đây. Tôi biết cô đến đây để báo tin về anh ấy. Cô có biết mẹ tôi đang trông tin của con trai mình thế nào không mà cô đành lòng đùa giỡn được sao? Đã là người thân của anh ấy rồi, sao không trọng bà mẹ này chứ.

Hừ! Ánh mắt cô chiếu thẳng vào cô con dâu.

− Sao chị dám áp đặt điều kkhông đẹp ấy cho tôi. Tại vì tôi biết chị không phải là vợ.. à không, không còn là vợ anh ta mới đúng. Đã có gia đình rồi tâm lý, tình cảm, liệu cô còn trọn vẹn cho anh ấy không? Nếu tôi nói điều gì đó về anh, liệu cố nhân có giữ gìn không?

− Sao lại không? Cô tưởng chỉ có mình yêu anh trọn vẹn à. Nếu không yêu anh ấy, tôi chờ đợi được ư?

− Cô chờ đợi trọn vẹn cho anh ta thật sao? Trước khi tôi tìm bà chủ đây là tôi đã dọn đường, hỏi tất cả quan hệ với anh, để phòng để chuẩn bị cho mình. Vì tôi biết kẻ muốn "triệt" anh vẫn còn ở cạnh đây.

Vẻ bất mãn in trên mắt, cô gắt giọng:

− Tôi chưa là gì của anh ấy mà, cũng như chị bây giờ không còn liên quan với anh ấy, nhất là phương diện tình cảm. Cho nên, câu chuyện tôi sắp kể, nếu không có bà dự sẽ tốt hơn.

Bà chủ đưa mắt hướng về cô:

− Không sao đâu, cháu cứ nói. Có gì bác chịu trách nhiệm cho. Tuy không còn gì với nhau, đó là tại vì hoàn cảnh chia cách chúng nó thôi, chứ không phải cô này tự ý phụ phàng. Yên tâm đi!

− Có nghĩa rằng... Bây giờ vẫn lén lút đến đây thăm bác để nhớ chuyện ngày xưa rồi bên chồng của cô ta nghĩ sao? Theo cháu nghĩ, dĩ vãng phải cắt đứt, bổn phận phải yêu chồng, như thế mới là người đàn bà khôn ngoan, thức thời. Còn nữa, nếu cô ta cứ đến thăm bác mãi, liệu hạnh phúc sẽ đến với anh ấy có trọn vẹn không. Cho nên con không nói gì cả. Tạm biệt.

Cô dâu thân thương ấy, cao giọng:

− Sao cô cố chấp quá vậy. Tôi đã yêu anh ấy rồi, hại người mình yêu làm gì. Tại hoàn cảnh tôi mới xa, chứ nếu không, anh ấy là của cô sao?

− Ai nói với chị anh ấy là của tôi chứ. Tôi đến đây là vì bổn phận thôi. Sở dĩ tôi không tin chị, cũng vì tôi sợ ảnh hưởng đến việc của anh ấy thôi, chứ chị là vợ thật cũng đâu liên quan đến tôi mà cay đắng.

Bà chủ nôn nao, liền bảo:

− Cháu à! Cứ nói cho bác biết về thằng nhỏ ấy đi. Cháu có biết bao nhiêu ngày tháng, bác mong đợi thế nào không? Ôi! Mòn mỏi đợi chờ đấy!

Cô thở dài, lấy trong túi nhỏ của mình và bảo, khi nhắc bà vú khép kín cửa lại:

− Bà nhìn xem, đây có phải là vật bà cho con trai mình lúc ra đi không?

Bà vú kêu lên:

− Ôi! Đúng rồi, của tôi đấy.

Bà chủ trầm tĩnh hơn, giọng nghẹn ngào:

− Phải rồi. Đúng đó cháu. Giờ thằng nhỏ ở chốn nào?

Cô vẫn trao cho bà từng tấm ảnh, vừa kể lại mọi việc, giọng cô đều đều lúc chùng thấp nghẹn ngào. Lệ trên mắt bà lặng lẽ rơi không thôi.

Thật lâu, cô bước ra cửa rồi trở vào, nhỏ giọng kể cho bà chuyện cha con Vĩnh Khang tính toán về gia tài. Bà thở dài buồn bã.

− Ông ấy biết con là người bảo bọc V?