- 8 -
"Cô à, hay là để cho Vương Nhân Mỹ sinh con vậy…”. Tôi thiểu não nói - “Cháu không cần đảng viên nữa, cháu cũng không cần chức vụ nữa…”
Cô đập bàn thật mạnh, mạnh đến nỗi mấy chiếc cốc uống nước trên đó nhảy tung lên, ngã sấp, nước chảy tràn mặt bàn. “Cháu quá nhu nhược! Tiểu Bão! Đây không còn là chuyện riêng của cháu! Công xã chúng ta ba năm liền không ai vi phạm sinh đẻ có kế hoạch. Có lẽ nào cháu là người đầu tiên phá vỡ thành tích này!”
“Nhưng vợ cháu sống chết cũng phải giữ đứa con…”. Tôi khổ sở nói - “Nếu có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào?”
Giọng cô tôi thật lạnh lùng: “Cháu không biết là chính sách của địa phương chúng ta đã quy định hay sao?… Cần uống thuốc độc thì không ai giật bình thuốc, muốn treo cổ thì có sẵn người cho mượn dây thừng!”
“Thật là quá sức dã man!”
“Có phải là chính quyền tự nguyện làm việc dã man ấy đâu? Trong quân đội của cháu, không cần phải dùng cách dã man đến thế. Ở thành phố cũng không cần phải dùng cách dã man đến thế. Ở nước ngoài lại càng không dùng cách dã man đến thế. Những mụ đàn bà Tây chỉ nghĩ đến hưởng thụ cá nhân, ngay cả nhà nước có treo thưởng cũng chẳng thèm sinh. Nhưng chúng ta đang sống ở nông thôn Trung Quốc, trước mặt chúng ta toàn là nông dân, nói chuyện đạo lý, nói chuyện chính sách đến sùi cả bọt mép mà có ai chịu nghe đâu? Cháu nói xem, phải làm thế nào? Không khống chế được tỷ lệ tăng nhân khẩu thì không được. Không chấp hành mệnh lệnh của nhà nước cũng không xong. Không hoàn thành chỉ thị của cấp trên thì khó sống. Cháu nói xem, cô phải làm thế nào? Làm công việc quản lý sinh đẻ có kế hoạch này, ban ngày nghe người ta chửi, ban đêm đi đường thì nơm nớp lo sợ biết đâu có hòn gạch đập mạnh vào đầu, ngay cả những đứa trẻ năm tuổi cũng biết dùng gậy đập vào chân cô’’. - Cô vén ống quần lên để lộ một vết sẹo trên bắp chân - ‘‘Thấy chưa? Vết sẹo này là do một thằng bé hỉ mũi chưa sạch ở thôn Đông Phong vác gậy đập đấy! Cháu có nhớ chuyện vợ Trương Quyền ở thôn ấy không?”. Tôi gật đầu và lục lọi ký ức về những gì đã diễn ra trên sông mười mấy năm trước - “Rõ ràng là bà ta nhảy xuống sông và chúng ta đã lôi bà ta lên thuyền. Nhưng Trương Quyền và kể cả rất nhiều người ở thôn Đông Phong đều nằng nặc cho rằng cô đã quẳng Cảnh Tú Liên xuống sông cho chết nước. Họ còn viết thư máu và đồng loạt ký tên, điểm chỉ và tố cáo cô đến Quốc vụ viện. Cấp trên về thẩm tra, chẳng còn cách nào khác đành phải đổ tội cho Hoàng Thu Nhã…” - Cô châm điếu thuốc, hút một cách vồ vập, khói thuốc che mờ cả khuôn mặt khắc khổ của cô. Quả thật cô tôi đã già, hai bên khóe miệng đã có những nếp nhăn chạy xuống đến cằm, mi mắt đã xệ, ánh mặt mờ đục - “Để cứu Cảnh Tú Liên, cô đã dùng loại thuốc tốt nhất, lại tự nguyện hiến 500cc máu. Bà ta bị bệnh tim bẩm sinh mà. Không còn cách nào khác, cô phải bồi thường cho Trương Quyền một nghìn đồng. Thời ấy một nghìn đồng đâu phải là nhỏ. Cầm được tiền trong tay nhưng Trương Quyền đâu đã chịu thôi. Lão ta dùng một tấm ván đặt xác vợ lên trên, dẫn theo ba đứa con gái bịt khăn tang và kéo đến tận huyện ủy để làm náo loạn, gặp phải lúc lãnh đạo Ủy ban sinh đẻ có kế hoạch của tỉnh về kiểm tra tình hình. Ngay lập tức Cục công an huyện đánh xe Jeep về công xã đưa cô, Hoàng Thu Nhã và “Tiểu sư tử” về huyện. Cảnh sát đã trở mặt, nói toàn những lời thô bạo và tàn nhẫn và biến ba người bọn cô thành những tội phạm. Lãnh đạo huyện muốn nói chuyện với cô, cô gân cổ nói: Tôi không nói chuyện với huyện, tôi chỉ nói chuyện với tỉnh. Cô bị áp giải vào phòng một vị lãnh đạo cao nhất tỉnh. Ông ta đang ngồi ở ghế bành đọc báo. Vừa nhìn thấy ông ta, tim cô đã giật thót: Không phải là Dương Lâm sao? Lúc này đã là phó tỉnh trưởng, chức vụ đã bồi dưỡng ông ta trở thành béo tốt thế này sao! Cô bắt đầu nói, nói không kịp thở, chẳng khác nào súng liên thanh nhả đạn. Cô đã nói những gì? Cô nói, các ông ở trên ban hành xuống một chỉ thị là chúng tôi ở dưới chạy đến độ đuối chân, nói đến độ không còn nước bọt. Các ông bảo chúng tôi nói chuyện văn minh, chuyện chính sách, làm công tác tư tưởng cho quần chúng… Các ông chỉ đứng mà ra lệnh, đâu có cần phải cúi lưng. Các ông không sinh con nên các ông đâu biết đau đẻ như thế nào! Các ông hãy tự về cơ sở mà trải nghiệm thực tế. Chúng tôi đã bán sức, bị chửi, bị đánh, thậm chí là đem cả sinh mạng ra để đánh đổi, máu chúng tôi đã đổ để thực hiện chính sách của các ông. Bây giờ có chút chuyện không may, lãnh đạo không những không xem xét mà còn đứng về phía bọn phản động, bọn điêu dân để buộc tội chúng tôi. Các ông đã làm chúng tôi quá sức thất vọng, chúng tôi đã mất niềm tin!” Giọng kể của cô tôi không che giấu được sự tự hào: “Người khác thấy quan lớn thì cúi đầu khúm núm không dám nói năng, còn cô thì có coi họ vào đâu! Gặp quan càng lớn thì cô nói năng càng lưu loát. Nhưng đó không phải là vì cô lợi khẩu mà vì chính là trong lòng cô có nhiều điều uất ức tích tụ lâu ngày. Cô vừa khóc vừa nói vừa lật mái tóc lên để Dương lâm nhìn thấy vết thương trên đầu mình - Trương Quyền đã dùng gậy đập vỡ đầu tôi, hắn có tội hay không? Chúng tôi đã nhảy xuống sông để cứu vợ hắn. Chính tôi đã tự nguyện hiến 500cc máu, như thế có đáng gọi là một nghĩa cử hay không?”. Cô nói - “Cô khóc lớn, vừa khóc vừa nói, các ông cứ đưa chúng tôi đến đội cải tạo đi, nhốt chúng tôi vào nhà lao đi, dù sao thì tôi cũng không muốn làm công việc thất đức này nữa. Lão Dương Lâm đã bị những lời cô làm cho rơi nước mắt, đứng dậy rót nước đưa cho cô, vào trong nhà vệ sinh nhúng một chiếc khăn nóng đưa cho cô, nói: Đúng là công tác ở cơ sở vô cùng khó khăn. Mao Chủ tịch nói, công việc quan trọng nhất là phải giáo dục nông dân. Đồng chí Tiểu Vạn à, cô đã bị oan ức. Tôi hiểu cô, lãnh đạo huyện cũng hiểu cô, chúng tôi đánh giá đồng chí rất cao - Ông ta đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống rồi hỏi: Đồng chí Vạn Tâm, cô có đồng ý lên tỉnh công tác với tôi không? Đương nhiên là cô hiểu ý tứ của ông ta, nhưng nghĩ lại những lời ông ta khai báo hồ đồ trong đại hội phê đấu thì lòng cô cảm thấy nguội lạnh như tro tàn. Cô kiên quyết nói: Không, tôi không lên tỉnh. Công việc ở địa phương không thể không có tôi! Ông ta lắc đầu tiếc nuối: Thôi thì về bệnh viện huyện làm việc vậy! Cô nói: Không! Tôi không đi đâu cả!”. Cô tôi nói: “Bây giờ nghĩ lại, cô nên đi theo ông ta mới phải, phủi mông mà đi, mắt không thấy gì nữa, lòng cũng chẳng còn gì để mà lo nghĩ nữa. Ai thích đẻ thì cứ đẻ, một trăm triệu, một tỉ, hai tỉ người thì cũng chẳng mất gì của cô cả. Cô lo lắng về chuyện ấy thì được cái gì? Cả cuộc đời của cô, đáng buồn nhất là quá sức nghe lời, quá cách mạng, quá trung thành và quá chân thực”.
“Bây giờ cô giác ngộ được thì cũng không muộn”. Tôi nói.
“Xì! Cháu nói gì? Cái gì là giác ngộ? Cô đang nói chuyện với cháu với tư cách là người nhà, nói vài lời tâm sự trong lòng. Hãy nhớ, cô mày vẫn là một đảng viên cộng sản trung kiên, trong cách mạng văn hóa bị vu cho bao nhiêu tội trạng mà vẫn không hề dao động, huống hồ là lúc này! Sinh đẻ có kế hoạch không thể không thực hiện, cứ để đẻ thoải mái, mỗi năm tăng ba mươi triệu nhân khẩu, mười năm là ba trăm triệu, cứ thế năm mươi năm nữa thì quả đất này bị người Trung Quốc đè cho biến dạng méo mó mất thôi. Do vậy, phải bằng mọi giá để cho tỉ lệ tăng nhân khẩu hạ xuống mức thấp nhất. Đó cũng là cống hiến của nhân dân Trung Quốc đối với toàn nhân loại!”
“Cô à, cháu hiểu những đạo lý vĩ đại ấy, nhưng trước mắt là Vương Nhân Mỹ đã trốn rồi…”
“Hòa thượng chạy đi đâu cho khỏi chùa!” Cô nói - “Liệu nó chạy đến đâu? Nó đang trốn trong nhà bố mẹ nó!”
“Tính khí Vương Nhân Mỹ cũng chẳng dễ bảo chút nào, nếu bức bách quá, cháu e rằng sẽ có chuyện…”
“Cháu yên tâm”. Hình như cô đã quyết định, nói - “Cô đã sống với tất cả các bà các cô ở đây đã mấy mươi năm rồi. Tính khí của họ như thế nào mà cô chẳng hiểu. Loại đàn bà giống như vợ cháu, hễ động đến là kêu trời than đất đòi chết, thực ra thì chẳng bao giờ có gan để chết đâu. Yên tâm đi, nó còn muốn sống, chưa muốn chết đâu! Chỉ có những bà không hề hé răng nói đến cái chết, nhưng hễ có chuyện thì rất dễ dàng nhảy giếng, thắt cổ, uống thuốc độc… Cô mày đã làm công việc sinh đẻ có kế hoạch mấy chục năm rồi. Những phụ nữ đã tự tử chết đều xuất phát từ những chuyện khác. Chuyện này thì cháu cứ yên tâm”.
“Thế cô bảo cháu phải làm thế nào?”. Tôi khổ sở nói - “Không thể bắt cô ấy trói gô lại như một con chó để đưa đến trạm xá được”.
“Nếu không nghe lời thì e rằng cũng phải dùng biện pháp cứng rắn thôi. Đặc biệt là đối với Vương Nhân Mỹ. Ai bảo mày là cháu của cô? Nếu cô nhắm mắt bỏ qua cho Vương Nhân Mỹ thì còn thuyết phục được ai? Sau này cô vừa há miệng ra thì người ta đã đem chuyện vợ cháu ra trám lại mà thôi”.
“Chuyện đã đến nước này thì đành phải nghe lời cô thôi. Có cần phải báo cho đơn vị cháu để họ phối hợp hay không?’’
“Cô đã điện báo cho đơn vị cháu rồi”.
“Tờ điện báo lần trước có phải do cô đánh không?”
“Là cô”.
“Cô đã biết Vương Nhân Mỹ có thai, tại sao không xử lý sớm hơn?”
“Cô đi họp hai tháng trên huyện, quay về mới biết chuyện này”. Cô phẫn nộ nói - “Thằng Viên Tai tạp chủng, chỉ làm phiền phức cho cô thôi. May mà có người ngầm báo, nếu không thì còn phải tiếp tục phiền phức vì thằng này”.
“Liệu Viên Tai có bị xử nặng không?”
“Theo cô thì nên xử thằng này tội chết mới đáng!”. Cô nói đầy phẫn nộ.
“Xem ra Viên Tai không chỉ tháo vòng cho mỗi Vương Nhân Mỹ”.
“Tình hình cô đã nắm trong tay. Vợ cháu, vợ Vương Thất con nhà Vương Đốn, vợ Tiểu Kim Ngưu con nhà họ Tôn, lại còn có Vương Đảm vợ Trần Tị. Ngoài huyện ta còn có mười mấy người nữa. Những trường hợp này ngoài sự quản lý của cô. Trong huyện, đầu tiên sẽ là vợ cháu rồi sau đó hãy tính đến những đứa khác trong huyện, không đứa nào thoát được đâu”.
“Nếu Vương Nhân Mỹ chạy ra khỏi huyện thì sao?”
Cô cười nhạt: “Tôn Ngộ Không cho dù có phép
cân đẩu vân nhưng có thoát được bàn tay Phật Tổ Như Lai đâu!”
Tôi nói: “Cô à, cháu là sĩ quan, Vương Nhân Mỹ phải nạo thai. Nhưng Trần Tị và Vương Đảm đều là nông dân, đứa con thứ nhất của họ là con gái, theo chính sách có thể sinh thêm đứa thứ hai. Người như Vương Đảm mà có được đứa con không phải là chuyện dễ…”
Cô ngắt lời tôi, chế nhạo: “Chuyện trong nhà vẫn chưa giải quyết xong lại bày đặt quan tâm đến chuyện nhà người khác! Theo chính sách chúng có thể sinh con thứ hai nhưng phải chờ đứa trước đủ tám tuổi. Trần Nhĩ mấy tuổi?”
“Không chấp nhận cho sinh trước vài năm à?”
“Cháu nói sao mà đơn giản thế! Sinh trước mấy năm! Nếu tất cả đều được phép sinh đứa thứ hai trước mấy năm thì loạn mất!”. Cô nói một cách nghiêm túc - “Đừng quan tâm đến người khác nữa, lo chuyện của mình đi!”