- 7 -
Buổi tối, con gái kêu khóc om sòm đòi mẹ, dỗ dành cách nào nó cũng không nín. Mẹ bảo: “Đến nhà bố mẹ vợ con đi!”. Tôi ôm Yến Yến đến nhà bố mẹ vợ, gõ cửa. Tiếng bố vợ vang lên sau cánh cửa: “Vạn Tiểu Bão! Con gái tôi đã gả cho cậu, nó đã là người của nhà cậu. Cậu đến đây tìm ai thế? Nếu con gái tôi có chuyện gì, cậu không yên thân với tôi đâu”.
Tôi đến tìm Trần Tị nhưng cổng lớn lại đang khóa ngoài, trong nhà tối om. Tôi đến tìm Vương Can, gọi cổng rất lâu, con chó nhỏ đứng bên trong sủa như phát cuồng. Đèn sáng, cửa mở, Vương Cước cầm một chiếc gậy đứng giữa cửa, quát lớn: “Tìm ai?” - “Chú à, cháu Tiểu Bão đây!” - “Biết rồi! Tìm ai?” - “Vương Can!” - “Chết rồi!”. Cánh cửa đóng sập lại.
Đương nhiên là Vương Can không thể chết. Tôi nhớ lại, lần về thăm nhà trước, mẹ tôi có nói rằng Vương Cước đã đuổi Vương Can ra khỏi nhà, bây giờ không biết đi đâu, thi thoảng mới thấy cậu ta xuất hiện trong làng, cũng không biết là ở nhờ nhà ai.
Con gái tôi khóc đã mệt nên gục vào lòng tôi ngủ gà ngủ gật. Tôi ôm nó đi trên đường mà không biết phải làm gì. Những uất ức trong lòng không biết giãi bày cùng ai. Hai năm trước thì điện đã về đến thôn. Cái trụ bê tông phía sau trụ sở thôn ủy vốn được dựng lên để móc hai chiếc loa phóng thanh lúc này còn có thêm một bóng đèn. Bên dưới bóng đèn ấy có một bàn bida màu xanh lam, mấy thanh niên đang vây chung quanh. Một đứa trẻ khoảng năm tuổi ngồi trên một chiếc ghế vuông cách bàn bida không xa, trên tay đang cầm một cái máy trò chơi điện tử rẻ tiền chơi một cách say sưa. Nhìn gương mặt tôi đoán nó là con trai của Viên Tai.
Đối diện với tôi lúc này là chiếc cổng to lớn đường bệ mới được xây lại của nhà Viên Tai. Do dự một lát, tôi quyết định ghé vào thăm cậu ta, nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện cậu ta tháo vòng cho Vương Nhân Mỹ, tôi lại cảm thấy mặt mình đỏ rần lên. Nếu người làm chuyện ấy là một bác sĩ đường đường chính chính thì không sao, đằng này… chó chết thật!
Sự xuất hiện của tôi làm Viên Tai kinh ngạc. Cậu ta đang ngồi bên giường uống rượu một mình. Cái bàn nhỏ để bên cạnh, trên đó có một đĩa lạc rang, một đĩa cá và một đĩa trứng chiên. Cậu ta mặc quần đùi nhảy từ trên giường xuống, rất nhiệt tình mời tôi đến bên giường cùng uống rượu, miệng gọi vợ làm thêm món nhắm. Vợ Viên Tai cũng là bạn học hồi tiểu học với tôi, trên mặt có rất nhiều tàn nhang nên bọn tôi đặt cho cái biệt hiệu là “Hoa mặt vừng”.
“Cậu sống trông có vẻ nhàn nhã quá nhỉ?”. Tôi ngồi trên chiếc ghế đặt trước giường, nói. “Hoa mặt vừng” định đỡ con bé trên tay tôi đặt xuống giường, tôi xua tay từ chối nhưng cuối cùng cũng đưa con bé cho cô ta.
Đặt con bé xuống giường xong, “Hoa mặt vừng” nhóm lửa, nói: “Để tôi chiên một con cá cho hai anh nhắm rượu”. Tôi ngăn lại nhưng tiếng dầu đã sôi trên bếp, mùi thơm đã lan ra trong nhà.
Viên Tai bảo tôi cởi giày để lên giường ngồi. Tôi lấy lý do là ngồi một tí rồi về ngay nên thoái thác. Cậu ta vẫn cứ nằn nì, cực chẳng đã tôi phải ngồi ghé một bên giường, chân thòng chạm đất. Viên Tai rót một cốc rượu đặt trước mặt tôi, nói: “Tiểu Bão, cậu là khách quý của tôi. Nào, thăng quan đến cấp nào rồi? Đã lên đến đoàn trưởng chưa?”
“Cục cứt! Một cái chức quèn thôi!”. Tôi cầm lấy cốc rượu uống cạn - “Chức quèn mà cũng không giữ được, sắp về cày ruộng rồi!”
“Sao thế?”. Viên Tai cũng uống cạn một chén rượu, nói: “Cậu là người có tiền đồ nhất trong số những bạn bè của chúng ta. Tiêu Hạ Thần và Lý Thủ cho dù có đậu đại học - Tiêu Thượng Thần ngày nào cũng vênh cái mặt trên đường, nói dóc rằng thằng con lão sẽ được nhận vào làm việc ở Quốc vụ viện - nhưng bọn chúng đều không so được với cậu. Trán Tiêu Hạ Thần thấp lè tè, tai nhọn vểnh lên trên chính là tướng mạo điển hình của một kẻ để người ta sai vặt. Lý Thủ mày thanh mắt sáng nhưng không có phúc. Còn cậu, chân hạc tay vượn, mắt rồng mày phượng, nếu không có một vết sẹo dưới mắt trái, cậu sẽ là chân tướng đế vương. Nếu dùng kỹ thuật thẩm mỹ mà xóa cái vết sẹo ấy đi, cho dù không làm nên đại tướng nhưng chuyện sư trưởng đoàn trưởng thì không có gì phải băn khoăn’’.
“Đừng nói nữa! Cậu đến chợ lừa người ta chưa đủ hay sao mà trước mặt tôi, cậu còn nói những lời ấy?”
“Đó là khoa học tướng số, là kiến thức mà người xưa truyền lại, tôi không hề nói thêm”. Viên Tai nói.
“Nhưng đừng nói chuyện đó với tôi”. Tôi nói - “Tối nay tôi đến đây là để thanh toán với cậu. Mẹ kiếp! Cậu hại cả một đời tôi rồi!”
“Chuyện gì? Tôi chưa hề làm chuyện gì có lỗi với cậu cả”. Viên Tai nói.
“Ai bảo cậu lén lút tháo vòng cho Vương Nhân Mỹ?”. Tôi cố gắng hạ thấp giọng nói gằn - “Có ai đó đã báo cáo chuyện Vương Nhân Mỹ có thai với đơn vị tôi. Lãnh đạo đơn vị yêu cầu tôi về nhà để buộc Vương Nhân Mỹ nạo thai, không thực hành mệnh lệnh sẽ bị cách chức, bị khai trừ khỏi đảng. Lúc này, Vương Nhân Mỹ cũng đã bỏ trốn rồi, cậu bảo tôi phải làm thế nào?”
“Cậu nói cái gì thế?”. Viên Tai giang hai tay lên trời: “Tôi tháo vòng cho Vương Nhân Mỹ lúc nào? Tôi chỉ là một thầy bói, một thầy tướng số suy đoán âm dương, xem lợi hại, định phong thủy. Tôi mà đi làm chuyện tháo vòng cho phụ nữ sao? Cậu nói mà không thấy ngượng miệng, nhưng tôi nghe thì thấy nó thối quá chừng!”
“Đừng giả vờ nữa!” - Tôi nói - “Ai mà không biết Viên Bán Tiên là người nhiều bản lĩnh. Xem phong thủy, đoán vận mệnh là chuyên nghiệp của cậu, còn thiến lợn, thiến chó, tháo vòng là nghề phụ. Tôi sẽ không tố cáo cậu đâu, nhưng tôi sẽ chửi cậu. Cậu tháo vòng cho Vương Nhân Mỹ, tại sao cậu lại không báo cho tôi một tiếng?”
“Oan uổng quá! Đúng là oan uổng cho tôi quá!”. Viên Tai nói - “Cậu về đưa Vương Nhân Mỹ đến đây, ba mặt một lời nói cho rõ chuyện này!”
“Cô ta đã chạy trốn rồi, không thấy tăm dạng đâu cả. Tôi biết đi tìm cô ta ở đâu? Vả lại, cô ta có dám thừa nhận không? Cô ta có dám bán rẻ cậu không?”
“Tiểu Bão, cậu đúng là đồ trứng thối!”. Viên Tai nói - “Lúc này, cậu không phải là người bình thường như chúng tôi nữa. Cậu là sĩ quan quân đội, cậu nói ra điều gì phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Cậu nằng nặc cho rằng tôi lấy vòng ra cho vợ cậu, ai làm chứng? Cậu đang hủy hoại thanh danh của tôi, tôi sẽ tố cáo cậu!”
“Được rồi, thực ra thì chuyện này suy cho cùng cũng không thể oán cậu. Tôi đến tìm cậu chẳng qua là muốn cậu góp cho một ý. Dù gì thì chuyện cũng đã như thế rồi, cậu nói đi, tôi phải làm sao?”
Viên Tai nhắm mắt, bấm bấm đầu ngón tay, miếng nhóp nhép như đang niệm chú rồi mở mắt, nói: “Hiền đệ! Đại hỷ!”
“Đại hỷ từ đâu tới?”
“Cái thai mà quý phu nhân đang mang là một quý nhân của tiền triều chuyển thế. Nhưng vì thiên cơ, tôi không thể tiết lộ tính danh của quý nhân ấy. Nhưng tôi tặng cho cậu bốn câu này, nhớ lấy đừng quên: “Quý tử sinh ra cốt cách thanh, Tài cao tám đấu học nghiệp thành. Tên ghi bia đá không đáng nói, Áo bào dây ngọc rõ uy danh!”
“Cậu đang lừa tôi đấy à!”. Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi cảm thấy có một sự an ủi khó định danh. Biết đâu được đấy, nếu đó là một đứa con trai…
Đương nhiên là Viên Tai đã nhìn thấy được những suy nghĩ thầm kín của tôi, cười nhẹ nói: “Ông bạn à, đó là ý trời, không cãi lại được đâu!”
Tôi lắc đầu nói: “Nhưng… nếu để Vương Nhân Mỹ sinh con thì đời tôi coi như chấm hết rồi”.
“Có một câu mà cậu cũng cần phải nhớ: Trời không bao giờ tuyệt đường người tốt!”
“Cậu nói tiếp đi!”
“Cậu hãy gọi điện cho đơn vị nói Vương Nhân Mỹ không hề mang thai, chẳng qua đó là những lời đơm đặt của bọn xấu muốn hại cậu”.
“Thế mà cũng gọi là diệu kế, là cẩm nang sao?”. Tôi cười nhạt - “Giấy bồi có dập được lửa không? Đứa bé được sinh ra, có cần phải khai hộ khẩu không? Có cần phải đi học không?”
“Ông bạn à, cậu nghĩ xa đến như vậy để làm gì? Sinh ra được đã là thắng lợi rồi. Địa phương chúng ta quản lý chuyện này quá nghiêm, còn ở các huyện khác thì những “con đen” không phải là ít. Dù sao đi nữa lúc này cũng đã gần như làm ăn cá thể rồi, lương thực đầy đủ, nuôi sống đã, còn chuyện có hộ khẩu hay không cũng đều là công dân của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tôi không tin là nhà nước không bao giờ cắt bỏ quốc tịch của những đứa trẻ ấy”.
“Nhưng lỡ mọi chuyện bại lộ thì tiền đồ của tớ coi như tiệt!”
“Thế thì không còn cách nào khác. Mía có bao giờ ngọt cả hai đầu gốc và ngọn”.
“Mẹ kiếp! Thật là xúi quẩy!”. Tôi nốc chén rượu cuối cùng rồi bước xuống giường, nói một cách căm hận: “Xúi quẩy là cả đời này, tôi phải nằm trên bụng con vợ trời đánh ấy!”
“Người anh em, đừng bao giờ nói như vậy! Tôi đã tính toán rồi, Vương Nhân Mỹ có số mệnh giúp chồng. Những thành công của cậu dựa hoàn toàn vào sự giúp đỡ của cô ấy đấy”.
“Số mệnh giúp chồng?”. Tôi cười khẩy - “Số mệnh hủy chồng thì đúng hơn”.
“Cứ nghĩ đến trường hợp xấu nhất nhé”. Viên Tai nói - “Vương Nhân Mỹ sinh con, cậu mất chức về làm dân đen cày ruộng, chuyện này có gì là ghê gớm nào? Hai mươi năm sau, con trai cậu thành đạt, cậu trở thành đại lão gia, hưởng phúc cuối đời, có gì khác với bây giờ nào?”
“Nếu Vương Nhân Mỹ bàn chuyện này trước với tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả”. Tôi nói - “Nhưng cô ấy dùng cách này để áp đặt, tôi không thể chấp nhận nổi”.
“Tiểu Bão!”. Viên Tai nói - “Nói gì thì nói, cái thai trong bụng Vương Nhân Mỹ cũng là của cậu. Không phá thì để lại, đó là chuyện cậu tự quyết định lấy”.
“Đúng, đó là chuyện mà chính tôi phải quyết định”. Tôi nói - “Nhưng ông bạn à, tôi cũng phải cảnh cáo cậu một câu: Không có bức tường nào có thể ngăn được gió vượt qua, cậu cũng phải cẩn thận đấy!”
Tôi đón con gái đang ngủ say từ tay “Hoa mặt vừng” và đi ra khỏi cổng nhà Viên Tai. Khi tôi quay lại nói lời từ biệt với “Hoa mặt vừng” thì cô ta nói nhỏ: “Tiểu Bão à, để cô ấy sinh con nhé, trốn đi đâu đó để sinh. Tôi sẽ giúp anh kiếm một chỗ thật kín đáo”. “Hoa mặt vừng” vừa dứt tiếng thì một chiếc xe Jeep đổ xịch ngay trước cổng. Hai viên cảnh sát nhảy xuống, hùng hổ đi thẳng vào trong nhà. “Hoa mặt vừng” đưa tay ngăn lại thì họ đẩy cô ta sang một bên, đi thẳng vào trong nhà. Từ trong nhà, tiếng loảng xoảng vang ra đồng thời với tiếng la hét của Viên Tai. Mấy phút sau, Viên Tai kéo lê đôi giày trên đất, hai tay bị còng bị kẹp giữa hai viên cảnh sát xuất hiện trước cửa lớn.
“Các ông dựa vào đâu mà bắt tôi?”. Viên Tai vẫn gào lớn.
“Đừng có mà gào lên như thế! Tại sao lại bắt anh, có lẽ nào anh vẫn không biết hay sao?”. Một viên cảnh sát nói.
Viên Tai nhìn tôi nói: “Tiểu Bão, cậu phải làm chứng cho tôi. Tôi chẳng làm điều gì phạm pháp cả”.
Đúng lúc ấy, một phụ nữ mập mạp nhảy từ trên xe xuống.
“Cô!”
Cô tôi mở khẩu trang, lạnh lùng nói với tôi: “Ngày mai, cháu hãy đến tìm cô ở trạm xá!”