← Quay lại trang sách

- 10 -

Bà Dương, chủ nhiệm Hội sinh đẻ có kế hoạch của đơn vị tôi đã đến. Đây là một phụ nữ lãnh đạo cao cấp của quân đội, chức vụ hiện giờ của bà ta là chính ủy sư đoàn. Tôi đã nghe đại danh của bà ta đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên tôi được gặp mặt.

Lãnh đạo công xã bày tiệc chiêu đãi. Bà Dương đề nghị cho phép tôi và Vương Nhân Mỹ được tham dự buổi chiêu đãi này.

Cô tôi lục tìm một đôi giày da trông cũng khá mới đưa cho Vương Nhân Mỹ.

Buổi chiêu đãi diễn ra trong nhà khách của công xã, phòng ăn được dọn dẹp và trang hoàng thật nhã nhặn.

“Tiểu Bão, hay là tôi đừng đến vậy. Tôi sợ phải gặp những người quyền cao chức trọng”. Vương Nhân Mỹ nói - “Vả lại, chuyện đã xảy ra cũng chẳng lấy gì là vinh dự, làm náo loạn cả thôn rồi”.

Cô tôi nói: “Cháu sợ gì chứ? Có làm quan lớn hơn đi nữa thì mũi cũng chỉ có hai lỗ mà thôi”.

Sau khi đã vào tiệc, chủ nhiệm Dương yêu cầu tôi và Vương Nhân Mỹ ngồi hai bên. Bà ta nắm chặt tay Vương Nhân Mỹ, nói rất thân thiết: “Đồng chí Tiểu Vương, tôi thay mặt đơn vị cám ơn cô!”

Vương Nhân Mỹ cảm động nói: “Thủ trưởng, tôi đã phạm sai lầm, làm cho bà phải phiền lòng”.

Tôi vẫn thầm lo là Vương Nhân Mỹ còn buồn tức nên sẽ nói năng hồ đồ làm mất thể diện. Nhưng sau khi nghe cô ấy đối đáp với chủ nhiệm Dương, tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được khối đá nặng nghìn cân trong lòng.

“Tiểu Vạn, tôi vẫn phải phê bình đồng chí một điểm”. Chủ nhiệm Dương nói - “Một số đồng chí nam thường hay xử sự đại khái, không lường trước đón sau!”

Tôi gật đầu liên tục biểu thị sự tiếp nhận phê bình.

Bí thư công xã nâng cốc rượu lên, nói: “Cảm tạ chủ nhiệm Dương dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn hạ cố đến chỗ chúng tôi để chỉ đạo công tác!”

“Tôi rất quen thuộc với địa bàn của các đồng chí”. Chủ nhiệm Dương nói: “Trước đây, bố tôi là du kích hoạt động ở vùng này. Khi chiến dịch Giảo Hà nổ ra, Bộ chỉ huy của ông đóng trong thôn này. Do vậy khi vừa đến đây tôi đã có cảm giác rất thân thiết như về quê mình”.

“Những lời của chủ nhiệm khiến chúng tôi cảm kích vô cùng”. Bí thư công xã nói - “Khi trở về, nhờ chủ nhiệm mang theo lá thư của chúng tôi viết thăm hỏi sức khỏe của ông, hy vọng là chúng tôi được vinh dự đón tiếp ông quay lại thăm chiến trường xưa”.

Cô tôi cũng nâng cốc rượu lên, nói: “Chủ nhiệm Dương, tôi xin uống với thủ trưởng một cốc!”

Bí thư công xã giới thiệu: “Chủ nhiệm Vạn là con gái liệt sĩ, cũng với bố tham gia cách mạng từ lúc còn nhỏ”.

Cô tôi nói: “Chủ nhiệm Dương à, hình như tôi và bà có một chút duyên phận. Bố tôi là bệnh viện trưởng Tây Hải của quân Bát Lộ, là học sinh của Bạch Cầu Ân, đã từng trị bệnh cho phó tư lệnh Dương!”

“Đúng thế sao?” - Bà Dương vô cùng phấn khởi, đứng dậy, nói: “Thời gian gần đây bố tôi bắt đầu viết hồi ký, trong đó có nhắc rất nhiều đến một vị bác sĩ có tên là Vạn Lục Phủ”.

“Đó chính là bố tôi.” - Cô tôi nói - “Sau khi bố hy sinh, tôi đã theo mẹ đến ở trong khu giải phóng Giảo Đông, đã từng chơi đùa với một người bạn gái có tên là Dương Tâm…”

Chủ nhiệm Dương nắm lấy tay cô tôi, đôi mắt rướm lệ, xúc động đến nghẹn ngào: “Vạn Tâm! Bà đúng là Vạn Tâm rồi!”

“Vạn Tâm Dương Tâm! Hai trái tim đỏ! Đó có phải là lời mà chủ nhiệm Trọng đã nói khi ấy không nhỉ?” - Cô tôi hỏi.

“Đúng là chủ nhiệm Trọng đã nói câu ấy!”. Bà Dương đưa tay quệt nước mắt - “Vạn Tâm à, tôi vẫn thường nằm mơ thấy bạn, không ngờ lại gặp nhau đây rồi!”

Cô tôi nói: “Thảo nào vừa gặp bà là tôi đã có cảm giác rất quen!”

Bí thư công xã nói to: “Nào! Uống một cốc để chúc mừng Dương chủ nhiệm và Vạn chủ nhiệm trùng phùng!”

Cô tôi liếc xéo về phía tôi. Tôi hiểu ý cô ngay lập tức, kéo Vương Nhân Mỹ đến trước mặt chủ nhiệm Dương, nói: “Chủ nhiệm Dương, vì chuyện của tôi mà thủ trưởng phải nhọc công đến đây, vợ chồng tôi vô cùng cảm kích”.

“Xin lỗi chủ nhiệm Dương.” - Vương Nhân Mỹ cúi đầu thật thấp, nói - “Chuyện này Tiểu Bão không có lỗi, tất cả đều là sai lầm của cháu. Lỗi của cháu là đã tháo vòng ra mà không báo gì cho Tiểu Bão biết cả…”

Chủ nhiệm Dương thoáng lặng người nhưng sau đó lại cười vang lên sảng khoái. Tôi thấy mặt mình nóng rần lên, cầm tay Vương Nhân Mỹ lắc lắc: “Đừng có nói bậy ở đây”.

Chủ nhiệm Dương cầm tay Vương Nhân Mỹ, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới rồi nói: “Đồng chí Tiểu Vương, tôi thích tính khí thẳng thắn của cháu, hình như cháu giống với cô chồng thì phải!”

“Cháu không dám so sánh với cô đâu.” - Vương Nhân Mỹ nói - “Cô ấy là một đảng viên trung thành của Đảng, Đảng bảo đi đâu thì đi đấy, bảo cắn…”

“Đừng nói bậy!” - Tôi quát, cắt ngang lời cô ấy.

“Tôi nào dám nói bậy! Không phải tất cả những gì cô ấy làm đều vì Đảng cả đấy sao? Đảng bảo cô ấy nhảy lên rừng đao, cô ấy đã nhảy. Đảng bảo cô ấy nhảy vào biển lửa, cô ấy cũng đã làm…” - Vương Nhân Mỹ vẫn dấm dẳng.

“Thôi, đừng nói nữa, đừng nói gì về tôi nữa. Những gì tôi làm vẫn chưa đủ, còn phải tiếp tục phấn đấu nỗ lực hơn.” - Cô tôi nói.

“Đồng chí Tiểu Vương, chúng ta là đàn bà, ai chẳng yêu con, chẳng thích có nhiều con.” - Chủ nhiệm Dương nói - “Một đứa, hai đứa, ba đứa, thậm chí là đến mười đứa vẫn cảm thấy chưa đủ. Đảng và nhà nước cũng yêu trẻ con, cô xem nhé, Mao Chủ tịch, Chu Thủ tướng vừa trông thấy trẻ con là mỉm cười dang tay bế lấy. Đó là tình yêu xuất phát từ trong lòng. Chúng ta làm cách mạng vì cái gì? Suy cho cùng là cũng vì cuộc sống hạnh phúc của các thế hệ tương lai. Trẻ em là tương lai của đất nước, là bảo bối của đất nước! Nhưng những vấn đề trước mắt mà chúng ta đang gặp phải. Nếu không thực hiện sinh đẻ có kế hoạch thì trẻ em sẽ không có cơm ăn, không có áo mặc. Do vậy, thực hiện sinh đẻ có kế hoạch là hy sinh một thứ nhân đạo nhỏ nhoi để đạt được một sự nhân đạo vĩ đại. Cháu chịu chấp nhận một chút đau khổ, đã hy sinh cũng là một sự cống hiến cho đất nước rồi đấy!”

“Chủ nhiệm Dương, cháu nghe lời bà. Ngay tối hôm nay cháu sẽ nạo thai!” - Vương Nhân Mỹ nhìn về phía cô, nói tiếp - “Cô à, nhân cơ hội này cô cắt luôn tử cung của cháu đi nhé”.

Chủ nhiệm Dương thoáng lặng người rồi cười phá lên.

Tất cả mọi người cũng cười theo.

“Vạn Tiểu Bão à, cậu có cô vợ quá sức dễ thương.” - Chủ nhiệm Vương chỉ vào tôi nói - “Cô ấy có khả năng pha trò hay quá! Nhưng có điều không thể cắt tử cung, ngược lại là còn phải bảo vệ nó thật tốt. Cậu nói đi, Vạn Tiểu Bão, có đúng thế không?”

“Cô cháu dâu này của tôi làm cũng được việc lắm.” - Cô tôi nói - “Sau khi nạo thai xong, nó bình phục lại là tôi sẽ điều động lên công tác tại Tổ sinh đẻ có kế hoạch của công xã! Bí thư Ngô, tôi xin báo trước với ông chuyện này!”

“Không có vấn đề gì.” - Bí thư công xã nói - “Chúng ta phải điều động được những người ưu tú nhất vào Tổ sinh đẻ có kế hoạch! Đồng chí Vương Nhân Mỹ sẽ đem chuyện của mình ra mà nói thì tôi tin rằng, hiệu quả tuyên truyền là vô cùng lớn”.

“Vạn Tiểu Bão, lúc này cậu đang giữ chức vụ gì?” - Chủ nhiệm Dương hỏi.

“Cán sự văn thể mỹ trung đoàn”.

“Mấy năm rồi?”

“Ba năm rưỡi”.

“Sẽ thăng lên cấp sư đoàn trong thời gian ngắn nữa thôi.” - Chủ nhiệm Dương nói - “Nếu đồng chí được lên cấp sư đoàn để phụ trách công tác văn thể mỹ thì vợ đồng chí, Vương Nhân Mỹ sẽ được đưa đến Bắc Kinh để sống với đồng chí rồi”.

“Con gái của cháu cùng đến ở chứ?” - Vương Nhân Mỹ cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên rồi!” - Chủ nhiệm Dương nói.

“Nhưng tôi nghe nói rằng, việc đưa vợ con đến ở cùng là rất khó, phải chờ chỉ thị của cấp trên…” - Tôi ngập ngừng nói.

“Cậu cứ về đơn vị công tác cho thật tốt, còn chuyện này để tôi sắp xếp”.

“Cháu cám ơn chủ nhiệm Dương!” - Vương Nhân Mỹ nói - “Con gái cháu sẽ được đi học ở Bắc Kinh. Nó sẽ trở thành người Bắc Kinh!”

Chủ nhiệm Dương nhìn Vương Nhân Mỹ dò xét, nói với cô tôi: “Trước khi phẫu thuật cần phải chuẩn bị chu đáo một tí, đảm bảo an toàn tuyệt đối!”

“Bà yên tâm về chuyện này!” - Cô tôi nói.