← Quay lại trang sách

- 11 -

Trước khi vào phòng phẫu thuật, đột nhiên Vương Nhân Mỹ cầm tay tôi, chăm chú nhìn vết cắn trên cổ tay, nói với vẻ ân hận:

“Tiểu Bão, em không nên cắn anh…”

“Không sao”.

“Còn đau không?”

“Không đau chút nào, giống như muỗi đốt thôi mà”.

“Anh có cần cắn lại em một miếng không?”

“Em nói gì mà giống như trẻ con thế?”

“Tiểu Bão! Yến Yến đâu?”

“Ở nhà!”

“Anh có mua gì cho nó ăn không?”

“Có, anh đã mua hai bình sữa to, hai gói bánh trứng, lại còn cả một gói thịt sấy khô. Em yên tâm đi!”

“Yến Yến rất giống anh, mắt một mí. Mắt em hai mí”.

“Đúng thế. Nếu nó giống em thì tốt hơn. Em đẹp hơn anh nhiều”.

“Người ta thường nói, con gái giống bố, con trai giống mẹ”.

“Có lẽ thế”.

“Lần này em mang thai là con trai, em biết. Em không lừa anh đâu…”

“Thời đại thay đổi rồi, nam nữ đều giống nhau.” - Tôi cố tình làm ra vẻ rất thản nhiên - “Thời gian nữa em và Yến Yến sẽ đến Bắc Kinh. Anh sẽ tìm cho nó một trường học thật tốt, bồi dưỡng để nó trở thành một nhân vật kiệt xuất. Một đứa con gái thành đạt còn hơn mười đứa con trai chẳng ra gì”.

“Tiểu Bão…”

“Gì nữa thế?”

“Tiêu Hạ Thần có sờ vú em, nhưng chẳng qua là bên ngoài thôi, cách một lớp áo bông…”

“Sao em lại bảo thủ thế! Anh quên chuyện ấy rồi”.

“Bên ngoài là áo bông, bên trong còn có một lớp áo lông, bên trong lại còn có áo sơ mi nữa, bên trong áo sơ mi còn…”

“Còn có nịt vú, đúng không?”

“Ngày ấy, em không mặc nịt vú vì mới giặt, chưa khô. Có điều bên trong áo sơ mi còn có một cái áo lót nữa”.

“Được rồi, đứng nói chuyện ngốc nghếch này nữa”.

“Tiêu Hạ Thần hôn em một cái chẳng qua là hắn ra tay chớp nhoáng, em không kịp tránh”.

“Được rồi, hôn thì hôn, có sao đâu. Yêu nhau mà!”

“Em không cho phép hắn hôn em. Hắn hôn em xong thì bụng hắn đã nhận của em một đá. Hắn ôm bụng ngồi bệt xuống đất”.

“Trời ạ! Tiêu Hạ Thần là thằng xúi quẩy.” - Tôi cười nói - “Tại sao sau đó anh hôn em, em lại không cho anh một đá?”

“Mồm của hắn có mùi thối, mồm anh lại có mùi rất thơm!”

“Ý em nói là em sinh ra là để làm vợ anh phải không?’’.

“Tiểu Bão à, đúng ra là em phải cám ơn anh”.

“Cám ơn vì điều gì?”

“Em cũng không biết nữa”.

Cô tôi vươn đầu ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nói: “Thôi, đừng tâm sự như mới cưới nhau như thế! Còn câu nào thì sau này hãy nói!” - Rồi cô gọi - “Vương Nhân Mỹ, vào đây đi!”

“Tiểu Bão…” - Vương Nhân Mỹ ôm chặt lấy cánh tay tôi.

“Đừng sợ! Cô đã nói rồi, đây chỉ là một loại tiểu phẫu thôi”.

“Sau khi về nhà, anh phải hầm một con gà mái cho em ăn nhé”.

“Được rồi, hai con!”

Trước khi khuất sau cảnh cửa, Vương Nhân Mỹ còn quay lại nhìn tôi. Cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu tro trước khi nhập ngũ tôi vẫn mặc, một hạt cúc đã rơi mất, chỗ hạt cúc vẫn lơ thơ mấy đầu sợi chỉ may, mặc một chiếc váy màu lam, chân đi đôi giày màu xám mà cô tôi đã đưa cho.

Tôi thấy sống mũi mình cay cay, trong lòng thoáng thấy một chút bâng khuâng lo lắng. Ngồi trên chiếc băng dài phủ một lớp bụi ngoài hành lang, tôi nghe thấy những âm thanh rổn rảng của những dụng cụ kim loại và tưởng tượng ra hình thù, màu sắc cũng như độ lạnh lẽo của chúng. Sân sau của trạm xá đột nhiên vang lên tiếng cười giòn tan của mấy đứa trẻ. Tôi đứng dậy và qua khung cửa kính, nhận ra một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, hai tay cầm hai quả bong bóng được thổi lên từ bao cao su tránh thai. Cậu bé chạy trước và có hai đứa con gái cũng trạc ba bốn tuổi đuổi theo sau…

Cô tôi ló đầu ra cửa, hỏi với giọng hết sức lo lắng:

“Cháu thuộc nhóm máu gì?”

“Nhóm A.”

“Còn nó?”

“Ai?”

“Còn ai vào đây nữa? Vợ cháu!” - Giọng cô có vẻ tức giận.

“Hình như nhóm O thì phải, cháu cũng không rõ lắm…”

“Khốn kiếp…!”

Tôi nhìn những vạt máu dính trên áo blouse của cô, hỏi: “Vợ cháu ra sao rồi!”. Một dự cảm không lành thoáng hiện trong đầu tôi.

Cô tôi đóng cửa lại. Tôi ép chặt mắt vào khe cửa để nhìn vào trong nhưng chẳng trông thấy gì cả. Không có tiếng kêu của Vương Nhân Mỹ nhưng lại có tiếng kêu của “Tiểu sư tử”. Cô ta đang gọi điện thoại cho bệnh viện huyện, yêu cầu xe cấp cứu.

Tôi dùng hết sức để đẩy cánh cửa nhưng nó đã bị khóa bên trong, chỉ có thể mở hé. Nhưng tôi đã trông thấy Vương Nhân Mỹ… Tôi cũng đã thấy cô tôi vén ống tay áo và “Tiểu sư tử” đang dùng một cái ống tiêm gắn chiếc kim thật to găm vào bắp tay cô và hút máu… Tôi thấy sắc mặt Vương Nhân Mỹ trắng bệch… “Nhân Mỹ! Em hãy cố gắng…”. Tôi lắp bắp. Một hộ lý đẩy sập cánh cửa lại. Tôi nói, hãy cho tôi vào, phải để cho tôi vào… Mấy người mặc blouse trắng chạy theo hành lang đến bên tôi… Một bác sĩ trung niên toàn thân toát ra mùi thuốc lá và thuốc sát trùng trộn lẫn kéo tôi đến bên chiếc ghế băng và ấn tôi ngồi xuống ghế. Ông ta đưa cho tôi một điếu thuốc lá và đánh lửa giúp tôi, lên tiếng an ủi: “Đừng quá lo, xe cấp cứu của bệnh viện huyện sẽ đến ngay. Cô của anh đã hút 600cc máu để truyền cho vợ anh… Không có chuyện gì lớn lắm đâu…”

Tiếng còi xe cấp cứu đã vang lên. Tôi có cảm giác tiếng còi ấy như một con rắn đang quấn chặt lấy cơ thể tôi và từ từ chui vào bên trong nội tạng của tôi. Có người mặc áo blouse trắng đeo hòm thuốc bên hông. Có người mặc áo blouse trắng đeo ống nghe trước ngực. Đàn ông mặc blouse; đàn bà mặc blouse. Đàn ông mặc blouse khiêng băng ca… Rất nhiều những người mặc blouse trắng ấy đều ùa vào phòng phẫu thuật, cũng có một vài người tần ngần đứng ngoài hành lang. Động tác của họ sao mà nhanh nhẹn. Không ai chú ý đến tôi, ngay cả một cái liếc nhìn về phía tôi cũng không có. Tôi cảm nhận được mùi vị tanh nồng của máu…

… Những người mặc blouse trắng đang rời khỏi phòng phẫu thuật, từng người từng người lên xe và cuối cùng là chiếc băng ca cũng đã được đưa lên. Băng ca không có người!

Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng phẫu thuật và xông vào. Một tấm vải trắng toát đã che lấp thân hình Vương Nhân Mỹ, kể cả mặt. Toàn thân cô tôi chỉ có một màu đỏ của máu ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế, “Tiểu sư tử” và những người khác thì đứng im như trời trồng. Không gian lặng ngắt trong một khoảng thời gian không biết bao lâu rồi đột nhiên tai tôi lùng bùng như có hai con ong đang chui vào trong và đập cánh…

“Cô…, không phải là cô đã nói là không có chuyện gì sao…?”

Cô tôi ngước đầu lên, gương mặt cô gần như biến dạng và choán lấy khuôn mặt ấy là vẻ sợ hãi. Bỗng dưng cô đưa tay ôm mặt và hắt xì hơi liên tục.