← Quay lại trang sách

Màn 5

[Ban đêm, ánh đèn mờ tỏ trên sân khấu.]

[Một góc miếu Nương Nương. Trần Tị và con chó co quắp dưới chân một chiếc cột đá to. Chó có thể do người hóa trang. Trước mặt cả hai là một chiếc bát sắt, trong đó có mấy tờ tiền giấy và đồng xu, hai chiếc nạng đặt hai bên của Trần Tị.]

[Trần Mi mặc toàn một màu đen, mạng che mặt màu đen xuất hiện trên sân khấu như một bóng ma đến từ cõi u linh.]

[Hai người đàn ông mặc toàn một màu đen, mạng che mặt màu đen cùng lúc xuất hiện sau lưng Trần Mi]

Trần Mi: (Kêu gào đầy tuyệt vọng) - Con trai!… Con trai của mẹ… Con ở đâu? Con trai của mẹ… Con ở đâu?…

[Hai người đàn ông tiến gần đến phía Trần Mi.]

Trần Mi: Các người là ai? Tại sao lại mặc màu đen, tại sao lại phải che mặt? À, tôi hiểu rồi, các người cũng là những kẻ bị hại trong trận hỏa hoạn…

Người đàn ông A: Đúng, chúng tôi cũng là những kẻ bị hại…

Trần Mi: (Đã tỉnh táo hơn) - Không đúng, trận hỏa hoạn ấy chỉ có nữ công nhân bị hại, còn các người rõ ràng là đàn ông…

Người đàn ông B: Chúng tôi bị hại trong một trận hỏa hoạn khác.

Trần Mi: Thế thì các ông đáng thương quá…

Người đàn ông A: Đúng thế, chúng tôi rất đáng thương.

Trần Mi: Các ông đau lắm…

Người đàn ông B: Đúng, chúng tôi đau lắm.

Trần Mi: Các ông đã ghép da chưa?

Người đàn ông A: (Ngơ ngác không hiểu) - Ghép da?

Trần Mi: Chính là người ta cắt da từ dưới mông, dưới đùi, nói chung là những chỗ chưa bị cháy của các ông để dán vào những chỗ bị cháy trên mặt, trên cổ… Các ông chưa ghép à?

Người đàn ông B: Làm rồi! Làm rồi! Bác sĩ đã lấy hết da dưới mông chúng tôi để đắp lên mặt…

Trần Mi: Họ có cấy lông mày lông mi cho các ông không?

Người đàn ông A: Có rồi, có cấy lông mày.

Trần Mi: Bác sĩ dùng tóc hay là lông dưới háng của các ông?

Người đàn ông B: Cái gì? Lông dưới háng cũng biến thành lông mày lông mi được sao?

Trần Mi: Nếu đầu tóc bị cháy rụi thì chỉ còn cách ấy mà thôi. Lông dưới háng dù sao cũng vẫn tốt hơn là không có lông mày lông mi. Nếu lông chỗ ấy cũng bị cháy nốt thì mặt mũi các ông sẽ trơn tuột, trông chẳng khác mặt ếch là mấy đâu.

Người đàn ông A: Đúng, đúng, đúng! Trên người chúng tôi không còn chỗ nào có lông cả, mặt chúng tôi trơn tuột trông chẳng khác mặt ếch.

Trần Mi: Các ông có nhìn vào gương bao giờ không?

Người đàn ông B: Chúng tôi không hề nhìn vào gương.

Trần Mi: Những người bị cháy như chúng ta sợ nhất là phải nhìn vào gương, vật mà chúng ta hận nhất là các loại gương soi mặt!

Người đàn ông A: Đúng thế! Trông thấy chiếc gương nào là chúng tôi đập ngay.

Trần Mi: Không ăn thua gì đâu. Có đập vỡ gương nhưng các ông không thể đập hết những cửa kính, tường kính của nhà hàng, của cửa hiệu; không thể đập vỡ được mặt đá sáng loáng của loại đá Đại Lý; không thể đập vỡ được mặt nước trong xanh chiếu rõ mặt người, cũng không đập vỡ được các đôi mắt của người khác khi nhìn chúng ta. Bọn họ vừa trông thấy chúng ta là đã kêu thét lên, bỏ chạy, thậm chí là trẻ con còn khóc nức nở. Họ chửi chúng ta là quỷ, là yêu ma. Đôi mắt của họ đều là những chiếc gương của chúng ta, do vậy, chúng ta không thể đập vỡ được hết những chiếc gương trên đời này, cách tốt nhất là chúng ta tự che mặt mình lại mà thôi.

Người đàn ông B: Đúng đúng đúng! Do vậy mà chúng tôi cũng đã tự che mặt mình lại.

Trần Mi: Các ông đã từng nghĩ đến chuyện tự sát chưa?

Người đàn ông A: Chúng tôi…

Trần Mi: Theo tôi được biết thì trong số những chị em bị tai nạn hỏa hoạn đã có năm người tự sát. Sau khi nhìn vào gương, họ đã chọn con đường tự sát…

Người đàn ông B: Tất cả đều do những chiếc gương hại chết họ!

Người đàn ông A: Do vậy, hễ thấy gương là chúng tôi đập…

Trần Mi: Ban đầu tôi cũng đã nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng sau đó thì tôi không nghĩ đến chuyện đó nữa…

Người đàn ông B: Dù sao sống vẫn hơn chết!

Trần Mi: Sau khi có thai, nhận ra nhịp tim của một sinh mệnh trong bụng mình, tôi không nghĩ đến chuyện chết nữa. Tôi nhận ra rằng, tôi là một con sâu vô cùng xấu xí nhưng có một hình hài tuyệt mỹ đang lớn lên trong bụng mình nên không muốn chết nữa, có điều, tôi đã từng nghĩ rằng, sau khi nó chui ra khỏi bụng mình, tôi chỉ còn là một cái xác không hồn.

Người đàn ông A: Cô nói rất có lý.

Trần Mi: Nhưng sau khi tôi sinh con xong, tôi không hề biến thành một cái xác không hồn như tôi đã từng nghĩ. Tôi cảm thấy mình đang sống, không những không hề khô cứng mà ngược lại, rất sống động, rất yêu đời. Những chút da mặt được ghép vội của tôi như tươi tắn hơn, có hồn hơn, vú tôi căng đầy sữa… Đứa con như đã mang lại cho tôi một cuộc sống mới… Nhưng, bọn chúng lại đem con của tôi đi mất rồi…

Người đàn ông B: Cô đi với chúng tôi. Chúng tôi biết con cô ở nơi nào.

Trần Mi: Các ông biết con tôi ở đâu sao?

Người đàn ông A: Chúng tôi đến tìm cô chỉ vì mục đích đưa cô đến gặp mặt con cô…

[Hai người đàn ông định dắt Trần Mi đi xuống khỏi sân khấu thì Trần Tị cùng với con chó rời khỏi chỗ đang nằm. Con chó cắn chặt chân của người đàn ông A giữ lại.]

[Trần Tị cũng cũng khập khiễng lao đến, dùng một chiếc nạng để đỡ thân hình, còn một chiếc đưa lên ngáng đường người đàn ông B.]

[Người đàn ông A đã giãy ra khỏi mồm con chó, cùng với người kia lui vào một góc sân khấu, rút ra một hung khí trông như một con dao. Trần Tị và con chó đứng bên nhau, Trần Mi đứng trước sân khấu. Vị trí của họ lúc này là một hình tam giác.]

Trần Tị: (Gào lớn) - Thả con gái tao ra!

Người đàn ông A: Lão già chó chết, đồ quỷ rượu, đồ vô lại, đồ ăn mày! Dám đến đây mạo nhận con gái à?

Người đàn ông B: Lão nói cô ấy là con gái, vậy lão gọi một tiếng, cô ấy có trả lời không?

Trần Tị: Mi! Con… Con đáng thương của bố…

Trần Mi: (Lạnh lùng) - Ông nhận nhầm người rồi chăng? Nhất định là ông đã nhầm!

Trần Tị: (Rất đau khổ) - Trần Mi con, bố biết con hận bố. Bố xin lỗi con, xin lỗi chị con, xin lỗi mẹ con. Bố đã hại mọi người. Bố là kẻ có tội, bố là một kẻ bỏ đi, bố là một thằng sống dở chết dở…

Người đàn ông A: Đây là những lời thú tội? Gần đây có nhà thờ nào không nhỉ?

Người đàn ông B: Men theo bờ sông đi về phía đông khoảng mười cây số có một nhà thờ Thiên chúa giáo mới được trùng tu.

Trần Tị: Mi à, bố biết là con đã bị chúng nó lừa, người lừa con chính là bạn cũ của bố. Bố sẽ giúp con tìm lại sự công bằng.

Người đàn ông A: Lão già thối! Tránh sang một bên mà nhìn!

Người đàn ông B: Cô gái, đi theo chúng tôi. Chúng tôi bảo đảm là cô sẽ thấy được con của cô.

[Trần Mi định bước theo hai người đàn ông thì bị Trần Tị và con chó chặn lại]

Trần Mi: (Tức giận) - Ông là ai? Dựa vào cái gì mà ông ngăn cản tôi? Ông có biết là tôi cần phải đi tìm con không? Từ khi được sinh ra đến giờ, nó chưa được bú một giọt sữa nào, nếu để lâu hơn tí nữa, e là nó chết đói mất, ông có biết không?

Trần Tị: Trần Mi, con hận bố, bố hiểu. Con không nhận bố, bố cũng bằng lòng. Nhưng con không thể đi với chúng. Chúng đã bán con của con rồi. Bây giờ con đi theo chúng, chúng có thể dìm con xuống sông mà chết và sau đó thì bày ra một hiện trường là con đã tự sát. Chuyện này chúng đã từng làm không dưới một lần đâu…

Người đàn ông A: Lão già thối! Tôi thấy lão đã chán sống rồi nên mới ngậm máu phun người như vậy!

Người đàn ông B: Ông nói bừa bãi cái gì thế? Xã hội mới của chúng ta mà vẫn còn có những tên sát nhân như thế sao? Lại còn có hiện tượng thủ tiêu người vô nhân đạo như thế sao?

Người đàn ông A: Nhất định là lão đã xem phim hình sự quá nhiều.

Người đàn ông B: Cho nên trong đầu lão chỉ toàn sinh ảo giác.

Người đàn ông A: Đem chủ nghĩa xã hội biến thành chủ nghĩa tư bản.

Người đàn ông B: Biến người tốt thành người xấu.

Người đàn ông A: Vu oan giá họa cho người tốt!

Trần Tị: Xuất thân của hai đứa chúng mày vốn là tạp chủng giữa lừa với ngựa, chó với mèo, là loại dân hạng bét trong xã hội này…

Người đàn ông B: Lão chửi chúng tôi là loại dân hạng bét, loại cặn bả của xã hội? Còn lão thì sao? Lão chẳng qua cũng chỉ là một con lợn chúi mũi kiếm ăn trong đống rác mà thôi. Lão có biết chúng tôi là ai không?

Người đàn ông A: Theo tôi thì nên quẳng lão này xuống sông để lão tắm một phen cho mồm lão sạch thêm một tí.

Người đàn ông B: Sáng sớm mai, những người đến miếu Nương Nương để đốt hương buổi sáng sẽ phát hiện ra rằng, lão ăn mày ở trước miếu đã mất tích, ngay cả con chó thọt của lão cũng đã không còn nữa.

Người đàn ông A: Chẳng có ai quan tâm đến chuyện này đâu.

[Hai gã đàn ông áo đen đánh nhau với Trần Tị và con chó. Con chó bị đâm chết, Trần Tị bị đánh ngã xuống sân khấu. Khi hai gã định kết liễu Trần Tị thì Trần Mi vất mạng che mặt, để lộ một khuôn mặt vô cùng đáng sợ và kêu lên the thé như quỷ rống mèo gào khiến cho hai gã đàn ông kinh sợ, vất Trần Tị xuống đất và bỏ chạy]

(Hạ màn)