← Quay lại trang sách

Màn 4

[Quay lại cảnh ở màn hai]

[Hách Đại Thủ và Tần Hà ngồi bên bàn của mình nặn búp bê.]

[Một người đàn ông trung niên mặc một bộ Âu phục màu xám không được thẳng nếp lắm, trên cổ có thắt một chiếc cà vạt màu đỏ, trên túi áo có giắt một cây bút, dưới nách có một chiếc cặp giấy tờ lặng lẽ xuất hiện.]

Hách Đại Thủ: (Không ngẩng đầu lên) - Khoa Đẩu, cậu lại đến đây làm gì?

Khoa Đẩu: (Cúi chào cung kính) - Chú Hách quả là thần nhân, dựa vào đôi tai mà đã nhận ra cháu.

Hách Đại Thủ: Không phải tôi dùng tai mà là dùng mũi.

Tần Hà: Khứu giác của loài chó linh mẫn hơn loài người một vạn lần.

Hách Đại Thủ: Ông dám chửi tôi?

Tần Hà: Tôi đã chửi ông sao? Tôi chỉ nói khứu giác của loài chó linh mẫn hơn loài người một vạn lần.

Hách Đại Thủ: Còn chửi tiếp nữa sao? (Dùng đất sét trên tay mình nhanh chóng nặn ra một cái mặt giống hệt Tần Hà, đưa ra phía trước cho Tần Hà và Khoa Đẩu xem rồi đập mạnh xuống đất. Cái mặt bẹp gí) - Tôi đập dẹp cái mặt ông, cái mặt không cần phải có trên cuộc đời này!

Tần Hà: (Chẳng chịu kém, cũng nhanh chóng nặn một cái mặt giống hệt Hách Đại Thủ, đưa cho Khoa Đẩu xem rồi đập mạnh xuống đất. Cái mặt bẹp gí) - Tôi đập dẹp cái mặt chó của ông!

Khoa Đẩu: Chú Hách bớt giận, chú Tần bớt giận, nhị vị đại sư bớt giận. Những gì mà hai người vừa nặn ra đều là những tác phẩm nghệ thuật tinh tế, đập bẹp mất rồi, thật đáng tiếc!

Hách Đại Thủ: Cậu đừng nói lôi thôi. Coi chừng, tôi sẽ nặn mặt cậu rồi đập cho bẹp gí mà xem!

Khoa Đẩu: Tôi mong chú hãy nặn đi, nhưng đừng đập bẹp. Sau khi kịch bản của tôi được in thành sách, tôi sẽ chụp ảnh nó để làm trang bìa.

Hách Đại Thủ: Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cô của cậu thà xem kiến leo cây còn thú vị hơn xem kịch bản của cậu.

Tần Hà: Cậu không chăm lo cấy cày, viết kịch làm gì? Nếu cậu viết được một vở kịch, tôi sẽ tự nguyện nuốt hết đống đất sét này.

Khoa Đẩu: (Khiêm nhường) - Chú Hách, chú Tần à, cô đã ngần ấy tuổi, thị lực kém lắm rồi, tôi không dám để cô tự xem, tôi sẽ đọc to để cô và hai chú nghe. Hai chú chắc đã nghe qua chuyện Tào Ngu tiên sinh và Lão Xá tiên sinh đã từng đến đoàn kịch để đọc kịch bản cho diễn viên và đạo diễn nghe.

Hách Đại Thủ: Nhưng cậu không phải là Tào Ngu và Lão Xá!

Tần Hà: Chúng tôi không phải là diễn viên, cũng không phải là đạo diễn.

Khoa Đẩu: Nhưng hai chú lại là nhân vật trong kịch của tôi. Tôi đã dùng rất nhiều công sức để mỹ hóa hai chú. Nếu hai chú không nghe, e là sai lầm nghiêm trọng đấy. Nếu nghe xong, có chỗ nào không bằng lòng, tôi vẫn có thể sửa đổi. Nếu không nghe, sau này lên sân khấu, in thành sách, hai chú có hối hận cũng không kịp nữa đâu. - (Đột nhiên giọng nói trở nên bi tráng) - Để viết vở kịch này, tôi đã tốn đến mười năm trải nghiệm, vung gần hết gia tài, ngay cả mấy cái xà nhà bằng gỗ quý cũng đã bị tôi tháo xuống để bán đi. - (Ôm ngực ho khan mấy tiếng) - Vì vở kịch này mà tôi phải hút loại thuốc rẻ tiền đắng ngắt, lúc không có thuốc lá thì cuộn lá hòe lại mà hút… Tôi cũng đã từng trải qua không biết bao đêm mất ngủ, hao tổn sức lực, thậm chí là coi thường cả sinh mệnh. Vì cái gì? Vì danh tiếng chăng? Vì lợi ích chăng? Tất cả đều không phải! Vì lòng yêu mến cô, vì muốn lập một tượng đài thánh mẫu ở vùng Đông Bắc Cao Mật của chúng ta! Hôm nay, nếu hai người không nghe tôi đọc, tôi sẽ chết trước mặt hai người!

Hách Đại Thủ: Cậu dọa ai thế? Cậu muốn chết như thế nào? Treo cổ hay là uống thuốc độc?

Tần Hà: Nghe cậu nói cũng cảm động lắm, tôi cũng đang có chút hứng thú để nghe đây.

Hách Đại Thủ: Cậu muốn đọc cũng được, nhưng không được đọc trong nhà tôi.

Khoa Đẩu: Nơi đây vốn là nhà của cô, sau này mới có thể là nhà của chú.

[Cô bò từ trong hang động ra]

Cô: (Có vẻ mệt mỏi) - Ai đang nói về tôi?

Khoa Đẩu: Cô, là cháu đây ạ.

Cô: Ta biết là cháu mà. Cháu đến đây làm gì?

Khoa Đẩu: (Vội vàng mở cặp giấy tờ, lôi ra một xấp giấy, đọc nhanh) - Tôi là Khoa Đẩu, tức Nòng Nọc, người huyện Đồn (Tần Hà và Hách Đại Thủ đưa mắt nhìn nhau như đang giao lưu điều gì đó) - Dư Bồi Sinh là bố tôi, Tôn Phục Hà là mẹ tôi. Tôi là một trong những “đứa trẻ củ đậu”, cũng là đứa trẻ đầu tiên được ra đời qua bàn tay của Cô. Vợ tôi - Đàm Ngư Nhi cũng do cô đỡ đẻ. Bố cô ấy là Đàm Tiến Hải, mẹ cô ấy là Hoàng Nguyệt Linh…

Cô: Đừng đọc nữa! Làm một nhà soạn kịch thì phải đổi cả tên họ sao? Năm sinh cũng đổi sao, tên bố mẹ cũng đổi sao, tên làng cũng đổi sao, tên vợ cũng đổi sao? (Cô đi len lỏi giữa những đứa trẻ đang treo lủng lẳng, lúc thì cúi đầu trầm tư, lúc thì đấm thình thịch vào ngực. Lát sau, Cô phát mạnh vào mông những đứa trẻ, mỗi đứa một cái. Bọn chúng đồng thanh khóc ré lên. Trong dàn đồng ca bằng tiếng khóc của những đứa trẻ, Cô bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, tiếng khóc giảm dần) - Chúng mày, những “đứa trẻ củ đậu” hãy nghe ta nói đây! Chính ta là người tự tay đưa chúng mày đến với cuộc đời! Bọn nhóc chúng mày đứa nào cũng buộc ta phải tốn quá nhiều sức lực. Bà cô ta làm công việc này hơn năm mươi năm, cho đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Trong năm mươi năm ấy, hầu như ta không ăn được bữa cơm nào thật chín, chưa ngủ một giấc nào thật đẫy, hai tay đầy máu, đầu đẫm mồ hôi, người đầy cứt đái. Chúng mày nghĩ rằng làm một bác sĩ sản phụ ở nông thôn là dễ dàng lắm sao? Mười tám thôn vùng Đông Bắc Cao Mật, năm mươi nghìn hộ dân, thử hỏi ta chưa bước qua ngạch cửa nhà nào? Thử hỏi da bụng mẹ của chúng mày, vợ của chúng mày, cái nào ta chưa xem qua? Những ông bố tạp chủng của chúng mày, đứa nào mà ta không thắt ống dẫn tinh! Lúc này, trong số chúng mày có đứa đã thăng quan, có đứa phát tài, chúng mày có thể nói năng bạt mạng trước mặt huyện trưởng, tỉnh trưởng. Nhưng trước mặt ta, chúng mày đều trở nên cung cung kính kính. Nhớ năm ấy, cứ theo cách nghĩ của bà cô ta thì nên đem bọn chó con chúng mày cắt dái hết, giảm bớt những tội trạng của vợ chúng mày. Đừng có nhăn mặt nhăn mày như khỉ mà cười như thế nữa, nghiêm túc tí nào! Chủ trương sinh đẻ có kế hoạch liên quan đến chuyện quốc gia đại sự, là chuyện quốc kế dân sinh, có ca thán phản đối cũng chẳng có tác dụng gì, cần nạo là nạo, cần thắt là thắt. Đàn ông không có kẻ nào ra hồn, câu ấy do ai nói nhỉ? Chúng mày không biết à? Chúng mày không biết, bà cô ta cũng không biết, chỉ biết là đàn ông chẳng có ai tốt. Cho dù là chúng mày không tốt, nhưng rời bỏ chúng mày cũng không xong. Từ thời khai thiên lập địa đến giờ, thượng đế đã an bài như thế rồi, có hổ thì có thỏ, có chim ưng thì có chim sẻ, có ruồi nhặng thì cũng có muỗi…, thiếu bất kỳ một loại nào sẽ không thành thế giới. Nghe đâu ở rừng nguyên sinh châu Phi có một bộ lạc chỉ sống trên cây. Họ làm tổ trên cây, đàn bà đẻ trứng trong tổ. Đẻ trứng xong, đàn bà ngồi vắt vẻo trên cành cây ăn quả dại, đàn ông lo kiếm lá về ấp trứng, bảy bảy bốn chín ngày, đứa trẻ phá vỏ trứng chui ra, vừa chui ra đã biết trèo cây. Chúng mày có tin không? Không tin à, nhưng bà cô đây thì tin! Ta đã tự tay lôi ra trong bụng một trong số bà mẹ chúng mày một quả trứng, to gần bằng quả bóng đá, đặt trên bếp lò nửa tháng thì nở ra một đứa trẻ thật to béo, vừa béo vừa trắng, có tên là Đản Sinh. Đáng tiếc là thằng bé này bị chứng viêm não nên đã chết, nếu còn sống thì lúc này cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Nếu Đản Sinh còn sống, nhất định nó sẽ là một nhà văn lớn bởi trong ngày đầy năm, nó không chọn gì mà chỉ cầm chắc một cây bút trong tay. Trong núi không có hổ thì khỉ lại xưng vương, Đản Sinh đã chết nên mới có một thằng Khoa Đẩu khua môi múa mép…

Khoa Đẩu: (Rất cung kính, khâm phục) - Cô, đúng là cô xuất khẩu thành thơ. Cô không những là một bác sĩ sản phụ kiệt xuất mà còn là một nhà viết kịch vĩ đại! Những lời của cô tưởng như nói rất tùy hứng nhưng đều là những từ ngữ tinh túy!

Cô: Cái gì gọi là “nói rất tùy hứng”? Những lời của ta đều là những suy nghĩ lâu nay, đều là những lời rút ra tận đáy lòng! (Chỉ vào xấp giấy trên tay Khoa Đẩu) - Đây là kịch bản do cháu viết?

Khoa Đẩu: (Khiêm nhường) - Vâng ạ.

Cô: Tên của vở kịch là gì?

Khoa Đẩu: “Oa”.

Cô: Là “oa” trong “oa oa” hay là “oa” trong “thanh oa”?

Khoa Đẩu: Tạm lấy chữ “oa” trong “thanh oa”, đương nhiên cũng có thể đổi thành “oa” trong “oa oa”, đương nhiên cũng có thể đổi thành “oa” trong “Nữ Oa”( () Ba chữ “oa” đồng âm: 娃 (oa) trong 娃娃 (oa oa) có nghĩa là “em bé”; 蛙 (oa) trong 青蛙 (thanh oa) có nghĩ là “on ếh” còn 娲 (oa) trong 女娲 (NữOa) chỉlà tên củ mộ nhân vậ thầ thoạ Trung Quố (ND).

). Nữ Oa tạo ra con người, “oa oa” tượng trưng cho việc đẻ nhiều con, còn “oa” trong “thanh oa” là tô tem của vùng Đông Bắc Cao Mật chúng ta. Trong những bức bình phong, những tranh vẽ của chúng ta đều thể hiện sự sùng bái đối với ếch.

Cô: Có lẽ nào cháu không biết là ta sợ ếch sao?

Khoa Đẩu: Đúng là trong vở kịch này cháu định phân tích những nguyên nhân làm cho cô sợ ếch. Nếu cô đọc hết kịch bản của cháu, tâm tình được giải thoát, có thể cô sẽ không còn sợ ếch nữa.

Cô: (Đưa tay ra) - Thế thì cháu hãy đưa kịch bản cho ta.

[Khoa Đẩu cung kính đưa kịch bản cho Cô]

Cô: (Nói với Tần Hà và Hách Đại Thủ) - Một trong hai người, ai sẽ nhận trách nhiệm đốt những trang giấy nhăng cuội này?

Khoa Đẩu: Cô! Đây là tâm huyết mười năm của cháu!

Cô: (Vung tay, giấy bay phấp phới và rơi xuống sân khấu) - Căn bản không cần đọc, dùng mũi ngửi qua ta cũng biết là cháu viết những lời cứt đái như thế nào! Dựa vào học vấn của cháu mà đã có thể phân tích được nguyên nhân sợ ếch của ta sao?

[Khoa Đẩu, Tần Hà và Hách Đại Thủ chạy lung tung trên và dưới sân khấu để tranh nhau nhặt những tờ giấy]

Cô: (Miên man trong những hồi ức) - Buổi sáng ngày cháu được sinh ra, ta đang rửa tay bên bờ sông. Ta đã trông thấy ếch, đông thành từng đàn từng lũ chen chúc nhau dưới nước. Năm ấy, nòng nọc còn nhiều hơn cả nước sông. Cảnh tượng ấy khiến ta liên tưởng: Nhiều nòng nọc như thế này, cuối cùng chúng sẽ thành ếch. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một phần vạn mà thôi, đại bộ phận nòng nọc sẽ hóa thành bùn đất. Chuyện này sao mà giống với tinh trùng của đàn ông, thành đàn thành lũ tinh trùng nhưng có thể kết hợp với trứng để hình thành thai nhi, e rằng chỉ có một phần triệu. Lúc ấy ta đã nghĩ, chuyện sinh dục giữa người và nòng nọc nhất định phải có một quan hệ thần bí nào đó. Khi mẹ cháu bảo ta đặt cho cháu một cái tên, ta đã buột miệng nói: Khoa Đẩu! Nòng Nọc! Mẹ cháu nói: Tên quá hay! Tên quá hay! Khoa Đẩu, tên xấu thì sống lâu! Nòng Nọc, cái tên của cháu đã có mùi phú quý!

[Khoa Đẩu, Tần Hà, Hách Đại Thủ mỗi người cầm một xấp giấy đứng im lắng nghe.]

Khoa Đẩu: Đa tạ cô!

Cô: Sau đó, trên báo Nhân Dân có giới thiệu cách “Dùng nòng nọc để tránh thai”, yêu cầu người đàn bà đang thời kỳ rụng trứng, trước khi giao hợp thì uống mười bốn con nòng nọc còn đang sống, có thể tránh thai. Nhưng cuối cùng thì thai tránh không được mà kết quả là những người đàn bà đã học theo cách ấy đều đẻ ra ếch.

Hách Đại Thủ: Đừng nói nữa! Nói nữa thì bệnh sẽ tái phát đấy!

Cô: Ông nói ai? Tôi không có bệnh gì cả. Kẻ có bệnh chính là bọn đã ăn thịt ếch. Chúng đã bắt những người đàn bà ra bên bờ sông dùng kéo cắt đầu ếch, rồi sau đó lột da chúng như cởi quần áo người ta. Đùi ếch trông rất giống đùi đàn bà… Chính vì vậy mà tôi bắt đầu sợ ếch. Đùi ếch… giống như đùi đàn bà…

Tần Hà: Bọn ăn thịt ếch cuối cùng sẽ gặp báo ứng. Trong thịt ếch có một loại ký sinh trùng. Loại ký sinh trùng này sẽ chui vào trong óc khiến chúng sẽ phát chứng ngu đần và dần dần, mặt chúng sẽ biến thành mặt ếch.

Khoa Đẩu: Đây là một chi tiết rất quan trọng. Những kẻ ăn thịt ếch sẽ biến thành ếch, còn cô sẽ trở thành anh hùng bảo vệ cho loài ếch.

Cô: (Rất đau khổ) - Không! Bàn tay cô đã từng vấy máu ếch. Trong một tình huống bất khả kháng, cô đã bị bọn chúng lừa và ăn thịt ếch được băm nhỏ vắt thành từng viên. Ông nội cháu đã từng kể rằng, ngày xưa Chu Văn Vương cũng bị kẻ xấu lừa, ăn thịt con trai mình bị băm nhỏ và vắt thành viên. Sau đó, Chu Văn Vương rời khỏi hoàng cung, vừa cúi người xuống là đã nôn mấy viên thịt băm ấy ra, chúng hóa thành những con thỏ, do vậy người ta mới đọc chệch âm “thố” thành “thổ”( () “Thố” (兔?Ỉ) nghĩ là “on thỏ?, gầ âm vớ “hổ? (吐) nghĩ là “ôn mử”(ND).

)! Ngày ấy, cô về đến nhà là đã cảm thấy bụng mình sôi lên òng ọc và bỗng dưng cô thấy buồn nôn. Cô vội vã chạy ra bờ sông, vừa kịp cúi đầu xuống là đã nôn xuống nước mấy viên thịt có màu xanh xanh. Mấy viên thịt ấy ngay lập tức biến thành mấy con ếch…

[Thằng bé mặc áo xanh dẫn đầu đoàn ếch từ trong hang bò ra. Thằng bé hô: Trả nợ! Trả nợ!… Bọn ếch đồng loạt kêu lên ồm oạp đầy vẻ phẫn nộ.]

[Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi đổ ụp xuống sân khấu, ngất xỉu.]

[Hách Đại Thủ đỡ lấy Cô và bấm vào huyệt Nhân trung của Cô.]

[Tần Hà xua đuổi thằng bé và bọn ếch.]

[Khoa Đẩu tiếp tục nhặt những trang bản thảo của mình.]

Khoa Đẩu: (Lôi từ trong ngực ra một xấp thiệp mời màu đỏ) - Thưa cô, thực ra là cháu biết nguyên nhân chính dẫn đến việc cô sợ ếch. Cháu còn biết, những năm gần đây, cô đã dùng mọi cách để cố làm giảm nhẹ tội trạng mà cô tự nhận lấy về mình. Thực ra thì cô không hề có tội, chẳng qua cô bị ám ảnh mà thôi. Thưa cô, dưới sự giúp đỡ của cô, con trai cháu đã ra đời. Do vậy cháu đã tổ chức một bữa tiệc lớn, mời cô (hướng về Hách Đại Thủ và Tần Hà) cũng như nhị vị đại thúc quan tâm đến dự!

(Hạ màn)