← Quay lại trang sách

Màn 7 - 8

[Những cảnh hậu trên tấm màn phía sau sân khấu thay đổi liên tục, lúc là một con phố sẩm uất, lúc giống như một khu chợ mọi người đang chen chúc nhau, lúc thì như một công viên… Có người đang luyện Thái cực quyền, có người đang bán chim, có người đang kéo đàn nhị… Cảnh tượng thay đổi tượng trưng cho việc Trần Mi ôm đứa con chạy qua rất nhiều nơi khác nhau.]

[Trần Mi đang ôm con chạy, vừa chạy vừa nói những câu ngắt quãng, mông lung, đại loại là những lời mẹ nựng con.]

Trần Mi: Con trai mẹ, bảo bối của mẹ… Cuối cùng thì mẹ cũng đã tìm thấy con… Mẹ không bao giờ bỏ con nữa…

[“Tiểu sư tử”, Khoa Đẩu và những người khác đuổi theo từ phía sau.]

“Tiểu sư tử”: Kim Oa… Con trai mẹ…

[Trên sân khấu, có lúc thì chỉ có Trần Mi đang chạy, vừa chạy vừa ngoáy đầu nhìn lại phía sau, có lúc thì hướng sang hai bên đường kêu gào: Cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứu con trai tôi…!]

[Có lúc thì những người đuổi theo và Trần Mi đồng thời xuất hiện trên sân khấu. Trần Mi hướng về những người hai bên đường cầu cứu: Cứu mẹ con tôi! “Tiểu sư tử” và những người khác lại hướng về những người hai bên đường gào to: Chặn cô ta lại! Chặn con nữ tặc cướp trẻ con lại! Chặn mụ điên ấy lại!]

[Trần Mi ngã, bò dậy. Lại ngã, lại bò dậy.]

[Tiếng nhạc chát chúa, gấp gáp và rất đanh hòa lẫn với tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn cầu cứu, kêu gào từ đầu màn đến cuối màn.]

(Hạ màn)

Màn 8

[Kịch trường của vở kịch truyền hình “Cao Mộng Cửu”.]

[Sân khấu được bố trí thành huyện đường của thời kỳ Dân quốc, tuy đã có một số thay đổi nhưng căn bản vẫn là cách trang trí của thời phong kiến. Chính giữa là một tấm bảng có bốn chữ đại tự “Chính đại quang minh” được treo trên cao; lệch về phía bên phải sân khấu có hai câu đối, một câu là “Nhất trận phong, nhất trận vũ, nhất trận thanh thiên”. Câu còn lại là “Bán thị văn, bán thị vũ, bán thị dã man”( () Tạm dịch: “Một trận gió, một trận mưa, một bầu trời xanh”; “Nửa là văn, nửa là võ, nửa là dã man”.

). Trên bàn ở giữa sân khấu có đặt một đôi hài to tướng.]

[Cao Mộng Cửu mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, quần âu, đầu đội mũ cao, túi áo ngực thấp thoáng sợi dây xuyến vàng đeo đồng hồ quả quýt. Mấy nha lại đứng hai bên sân khấu, tay cầm gậy nhưng trang phục lại theo kiểu Tôn Trung Sơn, trông rất buồn cười.]

[Đạo diễn, người quay phim, người ghi âm đang tất bật.]

Đạo diễn: Chuẩn bị… Bắt đầu!

Cao Mộng Cửu: (Cầm đôi hài, đập bàn thật mạnh] - Ôi chao là phiền… (Nói lối) - Cao tri huyện đang trên công đường thẩm án… Có hai gã Trương Vương tranh chấp đất đai… Trương có lý, Vương có lý, cả hai có lý…Nhưng cuối cùng ai có lý hơn ai hãy trông đợi bản quan…

Bản huyện, danh xưng Cao Mộng Cửu, nguyên là người huyện Vệ Bảo Thiên Tân… Đã từng theo nguyên soái Phùng Ngọc Tường nam chinh bắc chiến, lập được đại công, được nguyên soái phong Doanh trưởng cảnh vệ. Ngày kia, bọn bộ hạ đeo kính đen dắt kỹ nữ đi trong thành phố, chẳng may bị Phùng Nguyên soái bắt gặp tại trận. Phùng Nguyên soái trách Cao mỗ trị quân không nghiêm. Cao mỗ khó lòng chịu được nỗi xấu hổ này, nghĩ lại thấy mình phụ ơn dưỡng dục của Phùng Nguyên soái nên từ chức về làng. Dân quốc năm thứ mười chín, Hàn Phục Cử làm quan trưởng Sơn Đông, ba lần đến lều tranh( () Nguyên văn “Tam cố thảo lư”, dùng điển trong “Tam Quốc diễn nghĩa”, Lưu Bị ba lần đến lều tranh để mời Gia Cát Lượng ra làm quân sư (ND).

) mời ra giúp nước. Cao mỗ không thể chối từ trước sự trọng vọng của Hàn huynh, bèn ra với đời, ban đầu làm mưu thần trong dinh phủ, sau đó về làm huyện trưởng Bình Nguyên, Khúc Phụ. Xuân này lại được phái đến Cao Mật làm huyện trưởng. Đất này dân tình điêu toa, cường đạo hung tàn, cờ bạc thịnh hành, hút xách bê tha, xã hội trị an vô cùng phức tạp. Sau khi nhận nhiệm sở, Cao mỗ vung đao quai búa, tiến hành cải tạo, tận diệt thổ phỉ, đề xướng hiếu đạo, một lòng chí công vô tư giải quyết kiện tụng… (Hạ giọng) - Đương nhiên cũng có nhiều chuyện không vui, nhưng người chứ đâu phải thánh thần, sao không mắc phải sai lầm? Mà thánh hiền cũng sai lầm đầy ra đấy thôi? Những thân hào nhân sĩ ở đây đã tặng bản quan câu đối “Một trận gió, một trận mưa, một bầu trời xanh”; “Nửa là văn, nửa là võ, nửa là dã man”. Quá hay! Hay! Bọn họ còn tặng bản quan một biệt danh: Cao Nhị Hài! Nguyên do là vì bản quan thích dùng gót hài đánh vào mặt những tên điêu dân, những ả dâm phụ! (Xướng) - Thời loạn làm quan dùng trọng điển…Lúc cần dã man cứ dã man…Mưu chước dẹp tan loài thổ phỉ… Gót hài đập mặt lộ trời xanh… Ta nói này, bay đâu?…

Nha lại: (Đồng thanh) - Có…

Cao Mộng Cửu: Chuẩn bị xong cả chưa?

Nha lại: Xong cả rồi!

Cao Mộng Cửu: Truyền nguyên cáo bị cáo lên huyện đường!

Nha lại: Truyền nguyên cáo bị cáo lên huyện đường!

[Trần Mi ôm con ngã sấp ngã ngửa xuất hiện.]

Trần Mi: Bao Thanh Thiên đại lão gia! Ngài hãy ra tay chuyện này cho dân nữ…

[“Tiểu sư tử”, Khoa Đẩu và mọi người xuất hiện.]

[Hai nhân vật trong vở kịch là Trương và Vương cũng lẫn lộn trong đám người này, tất cả tạo nên một sự hỗn loạn tạp nham.]

Đạo diễn: (Chán nản) - Dừng, dừng ngay! Chuyện gì thế này? Loạn xị bát nháo! Kịch vụ đâu? Kịch vụ!

Trần Mi: (Quỳ sụp trước huyện đường) - Bao đại nhân, Bao Thanh Thiên đại lão gia, Ngài hãy giải quyết việc này cho dân nữ!

Cao Mộng Cửu: Bản huyện không phải họ Bao, họ Cao!

Trần Mi: (Nói trong tiếng khóc của đứa con) - Bao đại nhân, dân nữ đang chịu một nỗi oan nghìn năm có một, ngài hãy đem lại sự công bằng cho dân nữ!

[Viên Tai và Kim Tu lôi tay đạo diễn thì thầm điều gì đó, chỉ thấy đạo diễn gật đầu liên tục. Chỉ có thể nghe thấy một câu của Viên Tai: Công ty của tôi tài trợ cho anh một trăm ngàn!]

[Đạo diễn bước đến bên Cao Mộng Cửu, ghé vào tai lão thì thầm.]

[Đạo diễn quay về phía nhà quay phim ra hiệu tiếp tục quay.]

[Viên Tai đi đến bên Khoa Đẩu và “Tiểu sư tử” thì thầm mấy câu.]

Cao Mộng Cửu: (Cầm đôi hài lên, đập chan chát xuống bàn) - Dân nữ trước huyện đường nghe đây! Hôm nay bản quan ngoại lệ khai ân thẩm xét vụ án này. Tên là gì, gốc gác ở đâu, muốn kêu oan chuyện gì, muốn tố cáo ai, thành thật khai báo, nếu có nửa điều gian trá, chắc là ngươi đã biết quy định của bản quan?

Trần Mi: Dân nữ không biết.

Cao Mộng Cửu: (Cầm hài lên đập chan chát xuống bàn) - Nếu có nửa điều gian trá, bản quan sẽ dùng đôi hài này đập vào mặt ngươi!

Trần Mi: Dân nữ biết rồi!

Cao Mộng Cửu: Biết rồi thì nói đi!

Trần Mi: Bẩm đại nhân, dân nữ Trần Mi, người Đông Bắc Cao Mật. Từ nhỏ, dân nữ đã mất mẫu thân, nhờ phụ thân mà lớn lên thành người, sau đó thì theo chị đến làm công nhân trong xưởng đồ chơi. Sau một trận hỏa hoạn, chị dân nữ chết trong đám cháy, còn dân nữ thì bị hủy hoại dung nhan…

Cao Mộng Cửu: Trần Mi nghe đây! Hãy cởi mạng che để bản quan nhìn thấy mặt của ngươi!

Trần Mi: Bao đại nhân, không thể…

Cao Mộng Cửu: Tại sao lại không thể?

Trần Mi: Đeo mạng che mặt, dân nữ là người. Bỏ mạng che mặt, dân nữ là quỷ.

Cao Mộng Cửu: Dân nữ Trần Mi, bản quan thẩm án phải đúng trình tự quy định, ngươi che mặt thì bản quan biết ngươi là ai?

Trần Mi: Bao đại nhân, ngài hãy bảo tất cả mọi người nhắm mắt lại.

Cao Mộng Cửu: Tất cả nhắm mắt lại!

Trần Mi: Đại nhân, ngài hãy nhìn xem… Đại nhân, mệnh của dân nữ khổ lắm…

[Trần Mi đặt đứa con xuống, đưa tay bỏ mạng che mặt nhưng sau đó lại đưa hai tay bụm lấy mặt.]

[Cao Mộng Cửu phẩy tay ra hiệu, “Tiểu sư tử” nhẹ nhàng bước đến, bồng đứa bé lên.]

“Tiểu sư tử”: (Khóc òa) - Con trai, bảo bối của mẹ, Kim Oa của mẹ, mau để mẹ xem… Khoa Đẩu, ông xem, Kim Oa làm sao thế này… Cái con mụ điên khùng này sao mà độc ác, bóp chết con tôi mất rồi…

Trần Mi: (Vừa gào thét điên loạn, vừa bổ nhào về phía “Tiểu sư tử”) - Con tôi…! Đại nhân, bà ta cướp con của tôi…

[Nha lại chộp Trần Mi giữ chặt.]

[Cô chầm chậm bước lên sân khấu.]

Khoa Đẩu: Cô đến rồi!

“Tiểu sư tử”: Cô… Cô xem Kim Oa bị làm sao?

[Cô thò tay vào trong bọc sờ sẫm một hồi, đứa bé khóc oa oa. Khoa Đẩu đưa một bình sữa cho “Tiểu sư tử”. “Tiểu sư tử” đút núm vú vào miệng đứa bé, tiếng khóc ngừng bặt.]

Trần Mi: Đại nhân, đừng để bà ta cho con dân nữ bú sữa bò. Đại nhân, tôi có sữa…, vú tôi đầy sữa, nếu không tin, tôi sẽ… vạch ra để đại nhân xem…

[Trần Tị, Lý Thủ xuất hiện.]

Trần Tị: (Gõ nạng lộc cộc xuống sàn) - Lương tâm của trời đất! Lương tâm của trời đất đâu rồi!

Cao Mộng Cửu: (Có vẻ bi thương) - Dân nữ Trần Mi nghe đây! Ngươi hãy buông mạng che mặt xuống!

Trần Mi: (Bàng hoàng thẫn thờ buông mạng che mặt xuống) - Bao đại nhân, dân nữ đã làm cho ngài phải sợ… Xin lỗi đại nhân…

Cao Mộng Cửu: Trần Mi, oan khuất của ngươi đã đến tay bản quan, bản quan nhất định phải điều tra đủ ngọn ngành.

Trần Mi: Đa tạ đại nhân.

[Khoa Đẩu, Viên Tai dìu “Tiểu sư tử” định bỏ đi.]

Cao Mộng Cửu: (Đập hài xuống bàn] - Không được bỏ đi! Bản quan vẫn chưa phán quyết vụ án này! Người đâu, giữ họ lại!

[Đạo diễn đưa tay ra hiệu, đưa mắt ngầm bảo nhưng Cao Mộng Cửu cố tình không thấy.]

Cao Mộng Cửu: Dân nữ Trần Mi, ngươi mở miệng ra là nói đứa bé là con ngươi, thế ta hỏi ngươi, bố đứa bé là ai?

Trần Mi: Ông ấy là đại quan, đại hào phú, là ông chủ.

Cao Mộng Cửu: Cho dù ông ta làm quan to đến mấy, có giàu đến mấy, có cao quý đến mấy đi nữa thì cũng có một cái tên chứ!

Trần Mi: Dân nữ không biết tên ông ấy.

Cao Mộng Cửu: Ngươi đã kết hôn với ông ta?

Trần Mi: Dân nữ chưa kết hôn.

Cao Mộng Cửu: Ôi dào, chưa kết hôn mà có con. Thế ngươi và ông ta… làm chuyện ấy từ bao giờ?

Trần Mi: Thưa đại nhân, dân nữ không hiểu.

Cao Mộng Cửu: Ngươi ngủ với ông ta vào lúc nào? Ngủ mà không hiểu à? Thế thì nói thế nào nhỉ? À, làm tình. Ngươi làm tình với ông ta lúc nào?

Trần Mi: Bẩm đại nhân, dân nữ chưa làm tình bao giờ cả, dân nữ vẫn còn trinh.

Cao Mộng Cửu: Ngươi càng nói càng hồ đồ! Không ngủ với đàn ông thì làm sao lại có thai, làm sao lại có con? Có lẽ nào ngươi không hiểu cả những chuyện rất thông thường ấy?

Trần Mi: Bẩm đại nhân, dân nữ nói toàn sự thật. (Chỉ “Tiểu sư tử” và mọi người) - Bọn họ đã đưa cho dân nữ một ống thủy tinh…

Cao Mộng Cửu: Là que thử thai phải không?

Trần Mi: Không phải que thử thai.

Cao Mộng Cửu: Ta hiểu rồi, là thụ tinh nhân tạo kiểu như người ta thụ tinh cho bò, lợn… đúng không?

Trần Mi: Bẩm đại nhân… (Quỳ xuống) - Mong ngài khai ân phán quyết. Trước khi sinh đứa con này ra, dân nữ đã nghĩ là sau khi lấy được tiền mang thai hộ để trả đủ tiền viện phí cho bố, dân nữ sẽ nhảy sông mà chết cho hết nợ. Nhưng kể từ khi có nó, dân nữ đã nhận ra sự tồn tại của nó trong bụng mình, dân nữ không muốn chết nữa. Ngoài dân nữ ra còn có mấy chị em nữa cũng làm công việc mang thai này. Họ không yêu đứa con trong bụng mình, nhưng dân nữ thì yêu. Mặt dân nữ không còn nữa, thân thể cũng đầy thương tích, mỗi lần trái gió trở trời là toàn thân đau nhức, thời tiết mà nóng lên thì máu trong cơ thể của dân nữ lại rỉ ra. Bao đại nhân, dân nữ mang thai mười tháng, không dễ dàng chút nào. Thưa đại nhân, dân nữ đã cắn răng chịu đựng bao nhiêu là đau đớn giày vò để sinh đứa con ra. Nhưng bọn chúng đã lừa dân nữ, nói rằng con dân nữ sau khi sinh ra đã chết… Nhưng dân nữ biết con mình không chết… Dân nữ đã đi lang thang tìm nó cả tháng trời, cuối cùng cũng đã tìm ra… Dân nữ không đẻ thay nữa, có đưa cho dân nữ trăm vạn, dân nữ cũng chỉ cần đứa con… Đại nhân hãy khai ân trả con lại cho dân nữ…

Cao Mộng Cửu: (Nhìn Khoa Đẩu và “Tiểu sư tử”) - Nhị vị có phải là vợ chồng hợp pháp không?

Khoa Đẩu: Chúng tôi cưới nhau đã ba mươi năm.

Cao Mộng Cửu: Sống với nhau ba mươi năm mà không có con sao?

“Tiểu sư tử”: (Có vẻ điên tiết) - Không phải là vừa sinh con xong à?

Cao Mộng Cửu: Nhìn mặt bà thì biết, e rằng đã trên năm mươi rồi phải không?

“Tiểu sư tử”: Tôi biết ông sẽ hỏi câu này. (Chỉ về phía Cô) - Đây là bác sĩ sản khoa giỏi nhất Đông Bắc Cao Mật, đã từng đỡ đẻ cho gần mười nghìn đứa trẻ, đã điều trị cho vô số những con bệnh là sản phụ, không chừng chính ông cũng là do cô lôi ra khỏi bụng mẹ đấy? Ông có thể hỏi cô, từ khi tôi mang thai đến khi sinh con, cô có thể làm chứng.

Cao Mộng Cửu: Bản quan đã nghe danh cô từ rất lâu. Cô xứng đáng được xem là một hiền tài, đức cao vọng trọng, nhất ngôn cửu đỉnh!

Cô: Đứa trẻ này do chính tay ta đỡ đẻ.

Cao Mộng Cửu: (Hỏi Trần Mi) - Đúng là cô đã đỡ đẻ cho ngươi, phải không?

Trần Mi: Bẩm đại nhân, vừa bước chân vào phòng sản là họ đã bịt mắt tôi bằng vải đen.

Cao Mộng Cửu: Bản quan không nắm chắc được vụ án này. Các người đi xét nghiệm DNA vậy.

[Đạo điễn bước đến thì thầm vào tai Cao Mộng Cửu. Cao Mộng Cửu cúi đầu tranh luận với đạo diễn.]

Cao Mộng Cửu: (Thở dài thương cảm, xướng) - Kỳ án kỳ án đúng kỳ án… Bản quan phán xét thật gian nan… Đứa con rốt cuộc phần ai nhỉ… Một chút diệu kế biện ngay gian. (Rời khỏi chỗ ngồi) - Các ngươi hãy nghe bản quan nói đây! Các ngươi đã đến đây gõ cửa kêu oan. Bản quan tuy đang đóng kịch nhưng biến giả thành thật để phán quyết cho các ngươi! Nha lại!

Nha lại: Có!

Cao Mộng Cửu: Ai đó không nghe lời phán quyết của bản quan thì cứ dùng hài mà đánh vào mặt, nghe chưa!

Nha lại: Tuân mệnh!

Cao Mộng Cửu: Trần Mi, “Tiểu sư tử”! Hai ngươi tranh nhau một đứa bé, nghe ra thì bên nào cũng hợp tình hợp lý, bản quan nhất thời khó lòng phán định. Do vậy, “Tiểu sư tử” hãy đưa đứa bé đây cho bản quan.

“Tiểu sư tử”: Không…

Cao Mộng Cửu: Nha lại!

Nha lại: (Đồng thanh) - Wu wèi…

[Đạo diễn ghé vào tai Khoa Đẩu nói gì đó, Khoa Đẩu đẩy nhẹ vào người “Tiểu sư tử” như muốn bảo đưa đứa bé cho Cao Mộng Cửu.]

Cao Mộng Cửu: (Cúi đầu nhìn mặt đứa bé) - Quả là một đứa trẻ thật đẹp, thảo nào mà hai nhà đều tranh. Trần Mi, “Tiểu sư tử” nghe đây! Bản quan không thể phán định đứa trẻ thuộc về ai, đành phải dùng cách này: Cả hai đồng thời xông đến đây, ai cướp được đứa bé trong tay ta thì nó thuộc về người ấy! Án kiện mơ hồ thì đành phải dùng cách phá án hồ đồ này thôi! (Đưa đứa bé lên cao) - Bắt đầu!

[Trần Mi và “Tiểu sư tử” đồng loạt lao đến, cùng chộp lấy đứa bé và kéo mạnh. Đứa bé khóc thét lên. Trần Mi đã đoạt được đứa bé và ôm gọn trong lòng.]

Cao Mộng Cửu: Nha lại đâu! Giữ chặt Trần Mi cho ta, lấy đứa bé lại!

[Nha lại giữ chặt Trần Mi, giật đứa bé đem đến cho Cao Mộng Cửu]

Cao Mộng Cửu: Trần Mi to gan! Ngươi nói ngươi là mẹ của đứa bé, nhưng khi giành giật đứa bé, ngươi không hề tỏ ra nhẹ tay, không nghĩ là nó sẽ bị đau, điều đó chứng minh ngươi không hề có tình thương gì với nó. Như vậy, ngươi là bà mẹ giả. Ngược lại, khi giành nhau đứa bé, “Tiểu sư tử” vừa nghe thấy đứa bé khóc, bà ấy đã buông tay vì sợ đứa bé sẽ bị thương. Ngày ấy, tại phủ Khai Phong, Bao Thanh Thiên đại nhân đã dùng cách thức tương tự như bản quan và ngài đã phán xét: Người buông tay là mẹ của đứa bé! Do vậy, đứa bé này thuộc về “Tiểu sư tử”! Trần Mi mang tội cướp con người khác, đặt điều nói bậy, đáng ra phải đánh ngươi hai mươi hài. Nhưng bản quan niệm tình ngươi tàn tật, không trừng phạt nữa! Bãi đường!

[Cao Mộng Cửu đưa đứa bé cho “Tiểu sư tử”.]

[Trần Mi giãy giụa kêu gào nhưng không thoát được tay nha lại.]

Trần Tị: Cao Mộng Cửu! Mi là một gã hôn quan!

Lý Thủ: (Kéo tay Trần Tị) - Lão huynh, thế thôi. Tôi đã bảo Viên Tai và Khoa Đẩu phải bồi thường cho Trần Mi một trăm nghìn nữa!

(Hạ màn)