Màn 9
[Nhà Cô, cảnh vẫn như cũ.]
[Hách Đại Thủ và Tần Hà đang nặn búp bê.]
[Khoa Đẩu ôm một tập giấy đứng một bên sân khấu, cao giọng đọc.]
Khoa Đẩu: … Nếu có ai đó hỏi tôi, màu sắc cơ bản nhất ở Đông Bắc Cao Mật là gì, tôi không ngần ngại gì mà nói: màu xanh!
Hách Đại Thủ: (Bất mãn gào to) - Phải là màu đỏ! Cao lương đỏ, cà rốt đỏ, mặt trời đỏ, gấm đỏ, ớt đỏ, táo đỏ…
Tần Hà: Đất vàng, cứt vàng, răng vàng, chuột vàng… chỉ không có vàng thật mà thôi…
Khoa Đẩu: Nếu có ai đó hỏi tôi, âm thanh chủ yếu ở Đông Bắc Cao Mật là gì, tôi không phải suy nghĩ gì mà nói một cách tự hào: Tiếng ếch kêu!
Hách Đại Thủ: Điều đó thì có gì để đáng tự hào!
Tần Hà: Tiếng khóc của trẻ con mới đáng tự hào.
Khoa Đẩu: Tiếng ếch kêu trầm trầm giống tiếng trâu nghé kêu; Tiếng ếch kêu bi thương giống tiếng dê con kêu; Tiếng ếch kêu giống tiếng gà mái trước khi nhảy ổ đẻ trứng kêu; Tiếng ếch kêu giống như tiếng khóc chào đời của đứa trẻ sơ sinh…
Hách Đại Thủ: Còn chó kêu thì sao? Mèo kêu, lừa kêu thì sao?
Khoa Đẩu: (Tức giận) - Các chú đang tranh cãi với tôi đấy phải không?
Tần Hà: Ta nghĩ, vở kịch này của cậu về bản chất đã là một điều đáng tranh cãi.
Cô: (Lạnh lùng) - Những lời cháu vừa đọc có phải là lời của ta hay không?
Khoa Đẩu: Đó là lời của nhân vật Cô trong vở kịch.
Cô: Nhân vật Cô ấy có phải là ta không?
Khoa Đẩu: Vừa là cô nhưng cũng không phải là cô.
Cô: Nói thế là ý nghĩa gì?
Khoa Đẩu: Đó là quy luật phổ biến trong sáng tạo nghệ thuật, cũng giống như những con búp bê mà các vị đã nặn ra đấy thôi. Tất cả đều lấy hình ảnh từ trong cuộc sống thực tế nhưng lại có thêm trí tưởng tượng và sự sáng tạo của các vị vậy.
Cô: Nếu vở kịch này được dàn dựng, cháu không sợ phiền phức sao? Cháu dùng toàn tên thật người thật.
Khoa Đẩu: Đây chỉ là bản thảo thôi. Thưa cô, sau khi hoàn thành bản thảo, cháu định đổi tên nhân vật thành ra tên người nước ngoài cả. Cô sẽ biến thành thím Maria, Hách Đại Thủ biến thành Henry, Tần Hà biến thành Alex, Trần Mi biến thành Donia, Trần Tị biến thành Ferdinan… Ngay cả cái tên Đông Bắc Cao Mật cũng sẽ biến thành thị trấn Macondo.
Hách Đại Thủ: Henry? Cái tên khá thú vị đấy, đọc theo âm Trung Quốc thì nó là Hưởng Lợi!
Tần Hà: Tốt nhất là cậu hãy cho tên tôi thành ra dài dài một chút, chẳng hạn như Mikhailenpiakov gì đó đại loại như vậy.
Cô: Khoa Đẩu à, sân khấu là sân khấu, cuộc sống là cuộc sống. Ta lúc nào cũng nghĩ rằng, các người, đương nhiên không thể thiếu được ta - chúng ta đã làm hại Trần Mi. Gần đây, ta mất ngủ liên tục. Cái thằng tiểu quỷ ấy cùng với những con ếch tật nguyền đêm nào cũng đến dọa ta. Không những ta cảm nhận được cái da bụng lạnh lẽo của chúng mà còn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi trên thân thể chúng…
Hách Đại Thủ: Thần kinh của bà đã suy nhược nên sinh ra ảo giác thôi, toàn là ảo giác.
Khoa Đẩu: Cô à, cháu hiểu tâm trạng của cô. Cháu cũng có một cảm giác bất nhẫn lẫn xấu hổ trong lòng khi câu chuyện được xử lý như vậy. Nhưng nếu không xứ lý như vậy thì mọi việc sẽ như thế nào? Nói gì thì nói, Trần Mi cũng đã điên điên khùng khùng, dung nhan lại bị hủy hoại một cách nghiêm trọng. Một người điên có khuôn mặt đáng sợ, nếu để đứa trẻ cho nó nuôi nấng thì rõ ràng chúng ta thiếu trách nhiệm đối với đứa trẻ! Vả lại, tuy cháu không hoàn toàn tự nguyện nhưng từ ý nghĩa sinh học mà nói, cháu là ông bố hợp pháp của nó. Khi mẹ đứa trẻ thần trí không bình thường, không thể tự lo liệu cho cuộc sống của chính mình, đứa con sẽ do người bố tiếp nhận nuôi dưỡng. Đó là điều hợp lý, cho dù có đến Tối cao pháp viện, người ta cũng chỉ sẽ phán quyết như thế thôi. Cháu nói thế có đúng không?
Cô: Nếu chúng ta trả đứa bé cho Trần Mi, tình trạng của nó sẽ tốt lên hay không? Giữa mẹ và con vẫn thường có những kỳ tích xuất hiện…
Khoa Đẩu: Chúng ta không thể đem đứa bé ra để làm một trò thực nghiệm nguy hiểm như thế được. Những người bị bệnh thần kinh đều có thể làm bất cứ điều gì.
Cô: Người mắc bệnh thần kinh cũng vẫn yêu con đấy thôi.
Khoa Đẩu: Nhưng tình yêu ấy rất có thể làm hại đến đứa bé. Cô à, cô đừng tự trách, đừng tự giày vò mình về chuyện này nữa. Dù sao thì chúng ta cũng đã tận nhân tận nghĩa với Trần Mi và Trần Tị rồi. Chúng ta đã bồi thường gấp hai lần, lại còn đưa Trần Mi đến bệnh viện để điều trị, không hề bạc đãi Trần Tị. Mai này, bệnh tình của họ thuyên giảm, đứa bé cũng đã lớn lên, cháu sẽ chọn thời điểm thích hợp để cho mẹ con ông cháu họ gặp nhau - cho dù để cho đứa con của cháu biết chân tướng của sự việc, nhất định nó sẽ rất đau khổ.
Cô: Nói thật với các người, thời gian gần đây ta vẫn thường nghĩ đến cái chết…
Khoa Đẩu: Cô à, cô đừng nghĩ đến chuyện ấy. Cô chỉ mới hơn bảy mươi. Nói rằng, cô là mặt trời đúng ngọ thì có vẻ quá khoa trương, nhưng nói rằng, cô là mặt trời vào lúc hai ba giờ chiều thì không có gì quá đề cao cô. Thời gian từ hai giờ chiều đến tối vẫn còn dài lắm! Vả lại, tất cả mọi người ở vùng Đông Bắc Cao Mật này không bao giờ xa rời cô!
Cô: Đương nhiên là ta không muốn chết. Người không bệnh không tật, có cái ăn cái mặc thì ai lại muốn chết? Nhưng ta không ngủ được! Nửa đêm canh ba, tất cả mọi người đều an lành trong những giấc ngủ, chỉ có ta và con cú mèo trên ngọn cây là thức giấc mà thôi. Cú mèo thức là để bắt chuột, nhưng ta thức thì để làm gì?
Khoa Đẩu: Cô nên uống thuốc ngủ. Hầu hết các nhân vật quan trọng đều mắc chứng mất ngủ và tất cả đều phải uống thuốc ngủ.
Cô: Thuốc ngủ không có tác dụng gì đối với ta.
Khoa Đẩu: Uống thuốc Trung y…
Cô: Ta là bác sĩ! Ta nói để cháu biết, ta không hề mắc bệnh mà thời khắc báo ứng của ta đã đến, đã đến lúc những vong hồn bị ta đẩy xuống địa ngục đến tìm ta để thanh toán nợ nần rồi. Mỗi đêm khuya, khi con cú mèo trên đầu ngọn cây bắt đầu kêu những tiếng “Cú!… Cú!…” thì bọn chúng lại kéo đến. Toàn thân chúng đầy máu, khóc oa oa và nhập bọn cùng với những con ếch mất chân mất đầu. Tiếng khóc của bọn trẻ cùng với tiếng kêu của bọn ếch hòa lẫn với nhau, khó lòng phân biệt đâu là tiếng khóc, đâu là tiếng kêu. Bọn chúng đuổi, còn ta thì chạy khắp vườn khắp nhà. Ta không sợ bọn chúng cắn, ta chỉ sợ những cái bụng lành lạnh ươn ướt và cái mùi tanh tanh toát ra từ bọn chúng. Các người nói đi, suốt cuộc đời của ta, ta còn sợ cái gì nữa chứ? Hổ, báo, sói, chồn… vốn là những con vật mà người bình thường đều sợ hãi, riêng ta không hề sợ… Nhưng ta lại sợ những con ếch quỷ quái ấy…
Khoa Đẩu: (Nói với Hách Đại Thủ) - Có cần phải mời phù thủy đến trừ tà không?
Hách Đại Thủ: Bà ấy nói, lời của bọn phù thủy cũng chỉ là lời đóng kịch trên sân khấu mà thôi.
Cô: Lúc không ngủ được, ta lại nghĩ về cuộc đời đã qua của mình, bắt đầu từ lần đỡ đẻ cho đứa bé đầu tiên cho đến đứa bé cuối cùng, từng cảnh từng cảnh hiện ra trong đầu ta chẳng khác nào những thước phim quay chậm. Theo lý mà nói thì suốt cuộc đời mình, ta chưa hề làm điều ác… Nhưng nghĩ lại…, những chuyện ấy phải chăng lại là điều ác?
Khoa Đẩu: Thưa cô, những việc ấy có bị xem là điều ác hay không, đến lúc này vẫn khó xác định, nhưng nếu cho là điều ác thì cô vẫn không phải là người cố tình gây ra điều ác. Cô à, cô không cần phải tự trách, không cần dằn vặt, cô là công thần, không phải là tội nhân.
Cô: Ta không phải là tội nhân, điều này đúng không?
Khoa Đẩu: Nếu bảo rằng, nhân dân Đông Bắc Cao Mật hãy chọn cho mình một thần tượng một người tốt thì người được bỏ phiếu cao nhất chính là cô.
Cô: Như vậy là hai bàn tay ta vẫn trong sạch?
Khoa Đẩu: Không những trong sạch mà còn là thần thánh!
Cô: Những lúc không ngủ được, ta vẫn nghĩ đến cái chết của vợ Trương Quyền, cái chết của Vương Nhân Mỹ và cái chết của Vương Đảm…
Khoa Đẩu: Không thể oán cô, tuyệt đối không thể.
Cô: Trước khi chết vợ Trương Quyền có nói một câu, cháu có biết không?
Khoa Đẩu: Cháu không biết.
Cô: Bà ấy nói: Vạn Tâm, mày chết không yên đâu!
Khoa Đẩu: Lời của mụ đàn bà ngoan cố ấy thì có đáng để cho cô lo nghĩ đâu!
Cô: Trước khi chết Vương Nhân Mỹ có nói một câu, cháu có biết không?
Khoa Đẩu: Cô ấy nói gì?
Cô: Nó nói, cô ơi, cháu lạnh lắm…
Khoa Đẩu: (Đau đớn) - Nhân Mỹ, lúc ấy anh cũng cảm thấy lạnh…
Cô: Trước khi chết Vương Đảm có nói một câu, cháu có biết không?
Khoa Đẩu: Cháu không biết.
Cô: Cháu có muốn biết không?
Khoa Đẩu: Đương nhiên…, nhưng…
Cô: (Tinh thần rất sảng khoái) - Nó nói: Cô, cám ơn cô đã cứu con cháu. Cháu nói xem, có phải là ta đã cứu con nó không?
Khoa Đẩu: Đương nhiên là cô đã cứu con của cô ấy.
Cô: Thế thì, ta đã yên tâm mà chết rồi.
Khoa Đẩu: Cô nói sai rồi. Cô phải nói, ta đã có thể yên tâm mà ngủ rồi và cũng yên tâm để mà sống.
Cô: Một kẻ có tội không có quyền được chết. Hắn phải sống để nhận sự trừng phạt, sự giày vò. Phải làm cho hắn như một con cá nướng trên lửa, lật qua lật lại; giống như sao thuốc, lật qua lật lại mà sao. Phải dùng cách ấy để trả nợ cho những tội lỗi của mình, trả nợ xong mới có thể yên tâm mà chết.
[Phía sau sân khấu có một chiếc thòng lọng rất to, đen sì đột ngột rơi xuống. Cô bước về nơi ấy, đưa đầu vào thòng lọng rồi hất mạnh chiếc ghế dưới chân.]
[Hách Đại Thủ và Tần Hà vẫn chăm chú vào cục đất sét trong tay mình.]
[Khoa Đẩu nhặt một con dao, dựng chiếc ghế dậy và cắt đứt sợi dây thòng lọng. Cô rơi xuống đất.]
Khoa Đẩu: (Đỡ Cô ngồi dậy) - Cô! Cô!…
Cô: Ta đã chết rồi sao?
Khoa Đẩu: Có thể giải thích như vậy. Nhưng những người như cô không bao giờ chết.
Cô: Nói như vậy thì ta đã tái sinh?
Khoa Đẩu: Đúng vậy! Có thể nói như thế.
Cô: Các người đều khỏe cả đấy chứ?
Khoa Đẩu: Đều rất khỏe.
Cô: Kim Oa thì sao?
Khoa Đẩu: Rất tốt!
Cô: “Tiểu sư tử” đã có sữa chưa?
Khoa Đẩu: Đã có rồi.
Cô: Có nhiều không?
Khoa Đẩu: Vô cùng nhiều.
Cô: Nhiều như thế nào?
Khoa Đẩu: Nhiều như suối phun.
(Hạ màn)
HẾT