← Quay lại trang sách

Chương 1.

Buổi sáng những tia nắng hồng lung linh nhảy múa trên hàng cây.

Minh Liên chở Thùy Chi lướt xe trên đường phố. Ghé vào chỗ bán bún riêu, Minh Liên gọi hai tô.

Thùy Chi trách móc:

- Làm gì ào ào vậy hả Liên?

- Ăn chứ làm gì?

- Gọi thức ăn mà chẳng hỏi ta một tiếng.

Minh Liên cười tỉnh rụi:

- Bún riêu là sở trường của ta, mà mi thì “ăn theo”. Ta gọi luôn, hỏi chi cho mất thời gian xí lâu, vì hai tô bún riêu với đĩa giá rau muống, bắp chuối bào hấp dẫn đang mời gọi...

Minh Liên cầm đũa ăn vội vội vàng vàng. Thùy Chi trố mắt:

- Ăn gì chẳng giống “nữ thực như miêu” chút nào vậy hả mi?

Minh Liên phân bua:

- Ta đâu phải con miêu!

Rồi cô tiếp tục ăn một cách vội vã. Chợt nhớ, Minh Liên nhìn đồng hồ tay hét lên:

- Thôi chết! Trễ giờ rồi! Ta đi đây! Mi ở đó “nữ thực như miêu” đi!

Nói xong, Minh Liên lao nhanh ra khỏi quán bún riêu, nhanh hơn cả bước chân của thần gió.

Thùy Chi ngơ ngác nhìn theo, không sao hiểu nổi cô bạn thân. Hôm nay có vẻ gì như bí ẩn?

Minh Liên phóng xe đến công ty Thuận Ngôn. Công ty hơi xa trung tâm thành phố nên Minh Liên mới hối hả.

Cổng công ty Thuận Ngôn hiện ra, Minh Liên thở phào. Nở nụ cười thật tươi dành cho bác bảo vệ, Minh liên vui vẻ:

- Chào bác ạ!

Bác bảo vệ mở cổng cho Minh Liên với nụ cười đôn hậu:

- Tới sớm đấy cô gái!

Hú hồn! Vậy mà Minh Liên cứ tưởng trễ.

Bác bảo vệ thông báo:

- Hôm nay công ty đón phái đoàn khách... có Việt kiều nữa.

Nói rồi, bác bảo vệ lo nhặt lá cây, rác trên thảm cỏ.

Dựng xe vào bãi xong, Minh Liên lại đứng xớ rớ chỗ bác bảo vệ.

Minh Liên đưa mắt ngắm nghía khuôn viên công ty Thuận Ngôn. Từ cổng vào cỏ xanh mượt mà trải dài hai bên lối đi, những luống hoa mười giờ thẳng tắp, các chậu kiểng được tỉa tót công phu.

Rất tự nhiên, Minh Liên cũng húi húi nhổ những cọng cỏ mọc rải rác trên các luống hoa mà quên bộ đầm vàng xinh xắn cô đang mặc.

Bác Lợi bảo vệ vội nhắc:

- Coi chừng lấm đó cháu!

Không hiểu sao bác Lợi thấy cảm mến cô gái mới vào công ty. Có lẽ cô là khách mời, nhưng chưa đến giờ nên còn ở đây.

Bác Lợi thò tay vào túi lấy thuốc hút. Chợt nhớ bác nói với Minh Liên:

- Cháu ở đây coi chừng cổng giùm bác. Bác chạy mua bao thuốc!

Minh Liên ré lên:

- Ô kìa! Bác bắt cháu làm bảo vệ hả?

- Tủ thuốc đằng kia, năm phút bác về ngay mà!

Nói xong, bác bảo vệ đi nhanh, Minh Liên kéo lại cũng không được.

Thôi, chẳng sao! Ngay ngày đầu tiên vào công ty xin việc được phân làm bảo vệ 5 phút thử việc, chắc là điềm may mắn.

Thản nhiên, Minh Liên tiếp tục nhặt rác, nhổ cỏ thật sự như cô đang chăm sóc cỏ hoa, cây cảnh ở nhà mình vậy.

Bất chợt một chiếc xe con từ cổng chạy vào bóp kèn tin tin... chói cả tai.

Gã tài xế còn với tay ra ngoài vứt mẩu tàn thuốc xuống luống hoa mười giờ.

Quá bức xúc trước kẻ mất lịch sự đang phá hoại môi trường, Minh Liên tặc lưỡi kêu lên:

- Anh kia, có biết phép lịch sự không hả?

Yên Phong trong xe bước ra cười tủm tỉm:

- Lịch sự tôi có thừa đấy cô bé!

Tức không thể tả, Minh Liên hất mặt hỏi:

- Anh mà lịch sự à?

- Không thấy thì cô bé cứ nhìn tôi đi!

Yên Phong ưỡn ngực ngó Minh Liên với vẻ trêu chọc.

Người đâu mà khó ưa chưa từng thấy! Minh Liên hậm hực... tức. Nhưng vẫn không thể không nhìn thẳng Yên Phong.

Dáng vóc cao lớn, mái tóc phiêu bồng, kính râm đã lấy khỏi mắt, gương mặt rắn rỏi, quần Jeans, áo thun xanh... trông ngỗ ngáo và rất bụi.

Nhìn kỹ chẳng thấy anh ta có phong cách một tài xế lái xe cho ông chủ, cũng chẳng phải nhân viên của công ty. Minh Liên nghĩ, nhân viên của công ty thì phải đàng hoàng, chững chạc cả đạo mạo nữa, chứ không như anh chàng ngổ ngáo này.

Có lẽ đây là gã quý tử sành điệu đưa ba mẹ đến công ty.

Sau mấy phút thẩm định, Minh Liên kết luận:

- Ngoại hình được nhưng không đúng tác phong của tài xế, cả nhân viên.

Yên Phong nheo mắt:

- Vậy cô bé nghĩ tôi là gì?

Minh Liên bực dọc:

- Anh là gì mặc kệ nhưng phải biết giữ phép lịch sự!

- Sao bảo tôi không lịch sự hoài vậy hả cô bé?

- Anh nhìn lại mình đi!

Làm một cử chỉ hài hước, Yên Phong nghiêng người ngắm mình rồi nói một cách kiêu hãnh:

- Chẳng những lịch sự mà còn điển trai nữa đó!

Đồ cao ngạo chưa từng thấy! Cho dù có đẹp trai như người mẫu cũng không được khoe.

Thản nhiên, Minh Liên tặng cho anh ta một câu:

- Nhưng tư cách thì bất lịch sự.

- Hả! Cô nói cái gì?

Lần đầu tiên có một cô gái dám phê bình tư cách Yên Phong.

Tức chưa từng thấy, Yên Phong vặn lại:

- Dám nói tôi bất lịch sự à? Cô có thấy mình quá đáng lắm không?

Minh Liên nguýt mắt hỏi lại:

- Tôi nói đúng sự thật, có gì quá đáng đâu.

- Sự thật gì hả?

- Có ai như anh không, vào cổng mà không tắt máy, xe chạy ầm ĩ như ngựa lồng. Kèn thì gào lên đinh tai nhức óc người khác, lại còn vứt tàn thuốc xuống các luống hoa cỏ. Anh có biết bác bảo vệ chăm sóc cực khổ lắm không hả?

Nhếch môi cười, Yên Phong châm chọc:

- Bác bảo vệ chăm sóc chứ đâu phải cô bé.

- Không phải tôi cũng nói.

- Ai bảo cô bé vơ chuyện vào mình hả?

Minh Liên hắng giọng:

- Anh là kẻ phá hoại môi trường xanh sạch đẹp của công ty mà bảo tôi đừng nói.

Yên Phong giễu cợt:

- Ủa! Cô bé là nhân viên môi trường hả?

Minh Liên hậm hực tuyên bố:

- Là nhân viên môi trường tôi xử phạt hành chính anh rồi.

- Ghê nhỉ!

Nhìn thẳng Yên Phong, Minh Liên phán gọn:

- Bây giờ tôi mới biết.

- Biết gì hả cô bé?

- Anh chính là thủ phạm vứt mẩu tàn thuốc và vỏ bao thuốc lá đầy trên các luống hoa cỏ mà nãy giờ tôi đã nhặt. Tội nghiệp chiếc thùng rác đứng chình ình kia không dám lên tiếng.

Yên Phong bắt bẻ:

- Ai vứt sao cô dám nói tôi hả?

- Tôi bắt quả tang anh rồi, còn chối gì nữa.

- Nói nghe như công an hình sự vậy cô bé?

Minh Liên nghiêm giọng:

- Anh xả rác bừa bãi ở nước ngoài là bị phạt rồi. Còn ở đó mà cãi tay đôi nữa hả?

Cô gái này là ai mà ngang bướng như thế. Thản nhiên chỉ trích Yên Phong và không cần biết anh là ai. Rồi cô sẽ hối hận đấy ngốc ạ!

Các người đẹp luôn ngưỡng mộ tôi, thích được tôi che chở nuông chiều. Cô cũng vậy thôi cô bé à! Hãy phát ngôn cẩn thận nha!

Khó chịu vì có kẻ không coi mình ra gì, Yên Phong khinh khỉnh hỏi:

- Cô là gì ở công ty mà dám phê bình tôi xả rác?

Minh Liên tỉnh bơ:

- Là bảo vệ được không hả?

Yên Phong cười phá lên:

- Giám đốc nào thần kinh có vấn đề mới chọn cô làm bảo vệ.

- Tôi làm bảo vệ thì những kẻ xả rác như anh, tôi giao cho công an hết.

Yên Phong phàn nàn:

- Có mẩu tàn thuốc mà cô làm như tôi quăng cả núi rác vậy.

Minh Liên chất vấn:

- Anh sợ con chim cánh cụt mổ vào tay hay sao mà không dám bỏ rác vào thùng. Dù một mẩu tàn thuốc cũng có tác hại. Anh không thấy à?

Yên Phong ngang bướng:

- Hại gì đâu?

- Xả rác làm mất vẽ mỹ quan của công ty. Rủi mẩu tàn thuốc gặp giấy, lá khô bén lửa bốc cháy thì sao.

Yên Phong giễu cợt:

- Cô bé là nhân viên phòng cháy chữa cháy nữa hả?

Minh Liên nghênh cằm:

- Có những người bất lịch sự như anh, tôi làm tất cả đó. Các luống cỏ hoa xinh đẹp, tự nhiên xả rác, thật nhẫn tâm. Anh cứ nhìn lại anh đi!

Yên Phong trêu chọc:

- Sao cứ bắt tôi nhìn tôi hoài vậy? Cô bé nhìn đi!

Giận chưa từng thấy, Minh Liên lầm bầm:

“Người đâu mà khó ưa dễ sợ”.

Và như để khiêu khích Minh Liên, Yên Phong lấy điếu thuốc cài trên môi một cách kiêu bạc. Anh thản nhiên bật quẹt gas, nhả khói.

Bất bình Minh Liên ré lên:

- Anh còn hút thuốc trước mặt người khác nữa hả? Anh có biết khói thuốc nguy hiểm cả với người không hút nữa không?

Yên Phong cự nự:

- Trời ơi! Sao mà tôi mất tự do như thế này?

Rồi anh chế nhạo Minh Liên:

- Bộ cô là nhân viên của bệnh viện nữa hả?

Tức chưa từng thấy, Minh Liên đáp bừa:

- Tôi nói với anh rồi, tôi làm tất cả.

- Bởi vậy tôi mới thấy mất tự do.

- Anh hiểu sai khái niệm tự do rồi!

Yên Phong xua tay rối rít:

- Đừng nói nữa! Không chừng cô cho mình là giáo sư đang giảng bài cũng nên.

Đúng là một kẻ ngạo mạn, không chịu nhận sai sót của mình.

Chiếu cho Yên Phong một tia nhìn không thiện cảm, Minh Liên phán gọn:

- Anh cũng nên mời một giáo sư về giảng dạy các thứ sơ đẳng cho anh thì vừa.

- Hả! Cô dám nói như vậy à?

- Anh đúng như vậy nên tôi mới dám nói?

- Cô thật là ngang ngược.

- Anh mới là kẻ ngang ngược. Lời nói phải không chịu tiếp thu.

- Hừm! Tôi mà đi tiếp thu một cô bé như cô hả? Đừng hòng! Thật kinh dị!

Minh Liên trề môi:

- Cao ngạo, ngang tàng như anh mong rằng diêm vương rước về dưới sớm.

Nộ khí nổi lên, Yên Phong làm dữ:

- Cái gì! Cô dám rủa tôi hả?

Vừa lúc đó bác bảo vệ Lợi về đến. Thấy Yên Phong bác mừng rỡ kêu lên:

- Cậu đã đến rồi hả cậu...

Yên Phong đưa một ngón tay lên môi ra hiệu. Bác bảo vệ vội nín bặt, đẩy tiếng “cậu chủ” trở về trong bụng.

Quay sang bác bảo vệ. Minh Tiên hậm hực tố cáo:

- Đây chính là thủ phạm phá hoại môi trường đó bác.

Bác Lợi trố mắt:

- Cậu ấy làm gì hả?

Như có được đồng minh, Minh Liên vội vàng tuôn ra:

- Anh ta vứt bừa bãi mẩu và vỏ thuốc lá để cho bác vất vả nhặt đó.

Thấy cô gái hăng hái, mạnh mẽ tố cáo Yên Phong, bác Lợi sợ “mang họa” vội lắc đầu:

- Chẳng có gì đâu!

Minh Liên ấm ức:

- Người ta bất lịch sự xả rác cho bác nhặt cực khổ mà bác bảo là không có gì... bác thật là...

- Tôi không biết à nha!

Bác Lợi trả lời rồi bước nhanh lại phòng bảo vệ làm nhiệm vụ.

Vừa lúc đó chiếc di động trong túi xách của Minh Liên cô tín hiệu.

- Alô... bà chủ hả?

- Tôi có việc đột xuất, cô đến gấp nhé!

- Nhưng cháu có việc cần phải giải quyết.

- Việc của cô giải quyết sau! Đến chỗ tôi ngay, tôi đang cần!

Minh Liên chán nản. Lệnh của bà chủ đã phán chỉ có thể thi hành không thể chậm trễ. Minh Liên vẫn còn phải duy trì công việc nơi đó.

Quay lại định trả lời Yên Phong nhưng anh chàng đã biến mất, chắc vào công ty... hay là rời khỏi công ty rồi.

Minh Liên tức không thể tả, chưa kịp ăn thua đủ với anh chàng thì cô có việc phải về.

Dù cho anh ta có là quý tử con của ông bà tai to mặt bự nào đi chăng nữa thì cũng phải biết giữ gìn vệ sinh môi trường chứ.

Mà trông anh ta ngầu bụi, ngang ngược như vậy chắc chẳng biết giữ vệ sinh là gì.

Minh Liên ấm ức vì chưa kể hết tội của anh ta ra thì anh ta đã biến.

Ai vào công ty cũng vứt mẩu tàn thuốc bừa bãi như anh ta có ngày hoa kiểng trong công ty cháy rụi.

Người đâu mà khó ưa, không có ý thức bảo vệ môi trường là gì. Ôi! Ghét chưa từng thấy.

Chia tay cô người yêu Trâm Thư ngoài cổng, Yên Phong phóng xe vào trong, huýt sáo véo von.

Chợt Yên Phong khựng lại. Chiếc xe của luật sư Vũ Khiêm dựng bên chậu cau kiểng.

Dựng xe, Yên Phong hậm hực đá mấy hòn sỏi cho bõ tức. Hòn sỏi văng trúng con Nicky nằm cạnh đấy. Nó sủa vang inh ỏi khiến cho Yên Phong đâm ra khó chịu.

Luật sư Vũ Khiêm bước ra. Công bằng mà nói, ông vẫn còn rất trẻ trung phong độ so với lứa tuổi năm mươi. Trông nét mặt ông có vẻ rạng rỡ.

Bà Tịnh Nhơn cũng đi ra cùng ông. Bà gần năm mươi, nét mặt quý phái, kiêu sa một thời vẫn còn phảng phất trên gương mặt bà.

Trông thấy Yên Phong, luật sư Vũ Khiêm vồn vã:

- Chào cháu!

Vẻ mặt lạnh tanh, Yên Phong đáp lại với vẻ mặt khô khốc:

- Chào bác!

Và anh bước nhanh vào nhà, hình như muốn tránh cuộc trò chuyện với ông.

Tiễn khách về, bà Tịnh Nhơn vào nhà trách móc con trai:

- Con kỳ ghê, lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu đằng đằng sát khí với bác Khiêm.

Yên Phong thản nhiên:

- Con không ưa bác Khiêm!

- Không ưa thì cũng đừng lộ ra như thế, mẹ thấy bất nhẫn quá!

- Mẹ bất nhẫn cho ông ta à?

- Chứ còn gì nữa! Bất nhẫn cho cả mẹ luôn.

Luật sư Vũ Khiêm và bà Tịnh Nhơn là bạn học dưới trường đại học luật ngày xưa. Hai người cũng có cảm tình với nhau nhưng không thành.

Bà Tịnh Nhơn lấy chồng về Huế. Một thời gian sau vợ chồng cùng về Sài Gòn sinh sống. Ông Yên Hải đã qua đời vì bệnh ung thư đã vài ba năm nay.

Yên Phong du học ở nước ngoài, bà cảm thấy thật sự cô đơn.

Còn luật sư Khiêm hiện nay đã ly dị vợ. Vợ và con ông đang định cư ở nước ngoài. Hai người gặp lại nhau, tình xưa trỗi dậy, muốn tái hôn nhưng còn gặp rào cản. Yên Phong chưa chịu ủng hộ cứ gây áp lực cho hai người.

Bà Tịnh Nhơn nói vu vơ:

- Bác Khiêm là người tốt.

- Con đâu có nói bác ấy xấu.

- Vậy sao con cứ thành kiến với bác? Cứ mỗi lần bác ấy đến đây, là con lại mang bộ mặt hình sự.

Yên Phong lý sự:

- Thì tại con không thích.

Bà Tịnh Nhơn phàn nàn:

- Bác Khiêm sống mẫu mực đàng hoàng, nhiều điểm tốt đáng cho con học hỏi, sao con lại không thích?

Yên Phong ngang bướng:

- Mẹ càng khen và tâng bốc thì con càng không thích.

Bà Tịnh Nhơn nhìn thẳng Yên Phong:

- Con đúng là ngang ngược! Tại sao chuyện gì con cũng chống mẹ hết vậy?

- Con có chống mẹ điều gì đâu?

- Con hỏi nữa hả? Con đã học xong về nước rồi mà vẫn cứ long nhong chẳng làm gì ra hồn cả. Bảo điều hành công ty thay mẹ cũng không chịu. Con không làm thì ai làm chứ?

Đúng là yên Phong có phản ứng với bà Tịnh Nhơn điều này. Yên Phong thích rày đây mai đó, xách giá vẽ đi khắp nơi để vẽ cảnh đẹp. Từ nhỏ, Yên Phong đã đam mê hội họa, luôn muốn sống theo sở thích của mình.

Tự nhiên bà Tịnh Nhơn bảo Yên Phong điều hành công ty Thuận Ngôn, Yên Phong nghĩ sao mà gò bó mất tự do còn đi đâu được.

Công ty Thuận Ngôn hoạt động nhiều lĩnh vực; hướng dẫn dạy học viên trở thành MC, dạy trang điểm cô dâu, cho thuê mặt bằng, thuê đồ cưới. Yên Phong thấy rối tinh rối mù, nghĩ đến là phát khiếp.

Nhưng bà Tịnh Nhơn bảo:

- Bộ phận nào cũng có nhân viên, con chỉ lo điều hành không khó khăn gì cả.

- Mẹ cứ điều hành đi, con phụ.

- Trước sau gì thì công ty cũng do con quản lý, con phải lo. Mẹ giao hẳn cho con.

Yên Phong điềm nhiên:

- Mẹ giao cho con để làm gì?

Bực dọc thằng con trai ngang bướng, bà Tịnh Nhơn bảo:

- Mẹ tái hôn!

Yên Phong kêu lên như con nít:

- Đừng mẹ ơi! Con không chịu bác Khiêm!

- Bác ấy bảo rằng sẽ thuyết phục con cho bằng được.

Không hiểu sao cứ nghĩ đến việc mẹ tái hôn là Yên Phong cảm thấy khó chịu. Anh thích tôn sùng một người mẹ góa chồng nuôi con thành dạt.

Yên Phong đã quen cuộc sống yên ả của hai mẹ con, không có bóng dáng người đàn ông chen vào.

Tự nhiên luật sư Vũ Khiêm chen vào ai chịu được.

Yên Phong trả lời mẹ:

- Không thuyết phục được con đâu mẹ ạ!

Bà Tịnh Nhơn nghiêm giọng:

- Chuyện đó không bàn nữa. Con lo chuyện công ty đi.

Yên Phong gãi đầu:

- Con đã nói với mẹ là con...

- Con không thích điều hành công ty con còn thích lông bông đi chơi nay cặp cô này mai cặp cô khác.

Bà Tịnh Nhơn tuôn một hơi dài trách móc Yên Phong.

- Con với cái nuôi cho ăn học thành tài, rồi không làm được điều gì cho mẹ vui lòng.

Yên Phong bình thản:

- Từ từ mẹ ạ!

- Còn từ từ gì nữa, bảo cưới vợ cũng không? Còn chờ gì nữa, gần ba mươi tuổi rồi chứ còn nhỏ gì?

- Con chưa muốn bị ràng buộc.

- Con chỉ muốn bồ bịch lăng nhăng thôi phải không? Hết cô này gọi điện nhắn đến cô kia tìm. Đến chừng nào con mới sống đàng hoàng đây?

Bà Tịnh Nhơn chất vấn. Yên Phong thản nhiên:

- Con có làm gì đâu mà không đàng hoàng hả mẹ?

- Yêu đương lăng nhăng mà đàng hoàng cái nỗi gì?

- Tuổi trẻ mà mẹ!

- Đừng ngụy biện!

Bà Tịnh Nhơn tặc lưỡi:

- Mẹ không sao hiểu nổi. Tại sao con sống không nghiêm túc chứ.

Yên Phong phân trần:

- Mẹ vẫn thấy con sống nghiêm túc đó chứ có làm gì sai trái đâu?

Bà Tịnh Nhơn nhắc nhở:

- Nghiêm túc là con hãy tu dưỡng lại tính cách con người, lo cưới vợ và lo điều hành công ty.

Yên Phong đùa đùa giọng:

- Nhất định hôm nào con sẽ đưa về nhà một cô gái và mẹ đồng ý.

Bà Tịnh Nhơn khéo léo:

- Còn phải xem cô ta thế nào mới đồng ý chứ!

- Con sẽ lựa chọn đến khi nào mẹ đồng ý!

Bà Tịnh Nhơn giơ tay lên:

- Cái thằng, hết nói nổi!

Rồi bà lại phán:

- Trước mắt là con hãy lo điều hành công ty. Mẹ nhiều việc mệt mỏi quá rồi.

Yên Phong dùng kế hoãn binh:

- Mẹ để cho con từ từ.

Bà Tịnh Nghiêm nhìn Yên Phong một cách nghiêm khắc:

- Con không đến công ty thì chẳng mẹ con gì cả.

Dù ngang bướng đến thế nào Yên Phong cũng phải nghe lời bà Tịnh Nhơn.

Miễn cưỡng đến công ty Thuận Ngôn để chuẩn bị cho cuộc làm ăn mới.

Buổi trưa, Minh Liên đến biệt thự “Hoa Mười Giờ” làm công việc của một Ôsin.

Vừa tốt nghiệp trường Mỹ thuật, Minh Liên vác đơn đi xin việc cùng khắp.

Trong khi chờ đợi, thấy trên báo có mẩu tin cần người giúp việc nhà theo giờ, Minh Liên tìm đến ngay.

Minh Liên được giao tất tần tật công việc:

- Lau dọn nhà cửa, đi chợ nấu ăn, giặt giũ quần áo, tưới cây, chăm sóc hoa kiểng, cho chó ăn...

Công việc nhiều nhưng nhờ Minh Liên biết sắp xếp và có máy móc hỗ trợ phần nào nên cô làm vài tiếng là xong.

Chủ nhân là một bà góa sang trọng có vẻ quý phái. Làm có mấy ngày là Minh Liên biết bà Tịnh Nhơn cực kỳ khó.

Bà Tịnh Nhơn khó thì Minh Liên sẽ cố gắng giữ gìn khéo léo ứng xử chắc không có gì mâu thuẫn xảy ra đâu. Có phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu đâu mà sợ xung đột.

Ngoài bà Tịnh Nhơn ra, Minh Liên chẳng biết trong nhà có ai nữa không. Cô chỉ đến làm công việc xong rồi ra về chẳng để ý gì cả.

Việc gì bà Tịnh Nhơn giao, Minh Liên cũng hoàn tất, thích nhất là chăm sóc và tưới hoa kiểng, ghét nhất là cho chó ăn và tắm chó.

Cũng may là nhà này chỉ có hai con chó kiểng rất xinh đẹp, nếu nhiều cả lũ chắc Minh Liên đã nghỉ việc.

Lúc dầu, Minh Liên không thể chịu được cái cảnh mình phải hầu hạ hai con chó kiểng tấm rửa sạch sẽ và cho ăn chu đáo. Cứ nghĩ đến phải chăm sóc tận tình hai chú cẩu là Minh Liên không thích.

Mấy chú cẩu là giống thú mà mình phải chăm sóc chu đáo nên thấy tức tức.

Thà chăm sóc người già trẻ em còn hơn.

Nhưng rồi Minh Liên cũng quen dần và nhủ thầm:

"Phải làm tốt công việc để không bị chê và được lãnh lương."

Công việc cuối cùng là tưới hoa kiểng Minh Liên rất thích.

Khuôn viên của ngói biệt thự “Hoa Mười Giờ” rộng lớn trồng đủ các loại hoa kiểng. Đặc biệt là các luống hoa mười giờ đủ màu sắc.

Minh Liên cứ thắc mắc mãi. Bà Tịnh Nhơn có vẻ kiêu sa quý phái mà lại thích hoa mười giờ hay sao mà lại trồng thật nhiều.

Minh Liên nghĩ bà phải thích hoa lan đài các, hoa lys, hoa hồng quyến rũ, chứ sao lại thích hoa mười giờ mộc mạc đơn sơ.

Mà thôi, thích hoa gì là tự do cá nhân của mỗi người, như Minh Liên thích nhất hoa sen của quê nhà.

Giờ đây cô cũng thấy thích thích hoa mười giờ. Mỗi ngày đến biệt thự là lo ngắm nhìn những cánh hoa đủ màu sắc:

- Hồng, vàng, đỏ tía nở rực rỡ trong ánh nắng lung linh.

Hoa mười giờ chỉ nở hết buổi trưa. Đến khi Minh Liên nhổ cỏ tưới hoa, thì các cánh đã xếp lại rồi.

Vừa tưới hoa, Minh Liên vừa hát:

“Hoa mười giờ, hoa mười giờ Lung linh trong nắng như chờ đợi ai Chiều nghiêng mây ngủ trên vai Gió đưa nhung nhớ đong đầy mắt em”.

Minh Liên chưa dứt lời hát, bỗng một giọng trách móc nặng nề vang lên:

- Thì ra cô mãi lo ca hát mà không mở cổng cho tôi.

Minh Liên quay ra, đôi mắt tròn xoe còn chiếc miệng há ra tròn vo như không thể tròn hơn nữa.

Gã đàn ông đang đứng trước mặt Minh Liên trách cứ cô chính là kẻ đã phá hoại môi trường công ty hôm nọ.

Minh Liên còn chưa ăn thua đủ với hắn thì hắn đã kiếm chuyện với cô đây.

Định trả đũa chứ gì?

Vênh mặt lên, Minh Liên hỏi lại:

- Anh vừa nói gì hả?

Yên Phong cau mày:

- Tôi nói tại sao cô không lo mở cổng cho tôi hả?

Minh Liên tỉnh bơ:

- Anh đâu có nhấn chuông.

- Hừm! Cô mãi lo ca hát nên có nghe chuông đâu.

Thật ra, Yên Phong có chìa khóa cổng nên tự mở cổng vào nhà, chẳng bao giờ anh nhấn chuông. Vừa bước vào thấy Minh Liên đang ca hát, anh nhớ ngay cô bé đã chỉ trích anh chỉ vì cái mẩu tàn thuốc. Bây giờ anh sẽ chỉ trích lại cô cho mà biết.

Không ngờ cô bé là Ôsin giúp việc cho mẹ Yên Phong. Phong nghe mẹ bảo có một cô Ôsin giúp việc theo giờ thì ra là cô bé rắc rối này.

Nghĩ lại lúc bị cô chê trách vứt mẩu tàn thuốc lá bừa bãi, anh đã thấy nóng mặt. Lại còn phê phán anh hút thuốc nữa chứ.

Yên Phong có cảm giác rằng trước cô bé này anh mất hết quyền tự do, làm gì cũng chẳng được ngay cả hút thuốc.

Yên Phong hất mặt hỏi lại Minh Liên:

- Tôi nói không sai chứ, cô bé?

Minh Liên tỉnh bơ:

- Hoàn toàn sai, nếu chuông cửa reo thì tôi đã nghe rồi.

- Chắc như vậy hả cô bé?

- Chắc chắn!

- Cô lo hát làm sao nghe hả?

Minh Liên giải thích thật đơn giản:

- Tôi hát bằng miệng và nghe bằng tai!

Yên Phong bắt bẻ:

- Khi miệng làm việc thì tai cô bé không làm việc đâu!

Minh Liên quả quyết:

- Tôi có khả năng làm việc cùng lúc nhiều giác quan.

Yên Phong giễu cợt:

- Vậy à?

Nói xong, Minh Liên hơi lo. Ai chứ gã đàn ông khó ưa này dám bắt cô biểu diễn cùng lúc nhiều giác quan hoặc hai ba việc lắm.

Thế thì nguy to, coi chừng gậy ông đập lưng ông!

Minh Liên im lặng không nói gì. Bất chợt Yên Phong cất tiếng hỏi:

- Tưới hoa xong chưa cô bé.

- Sắp xong và tôi cũng sắp về!

Yên Phong phán:

- Chưa về được đâu cô bé!

Minh Liên thản nhiên:

- Anh cần tôi làm việc gì nữa hả?

- Tất nhiên! Cô thông minh thật đấy cô bé.

Minh Liên thẳng thắn:

- Không có trong hợp đồng là tôi không làm đâu.

Yên Phong hơi khó chịu:

- Vậy à!

- Tôi chỉ làm những gì bà chủ giao.

- Nếu tôi cần cô làm thì sao hả cô bé? Tôi không tin là cô bé từ chối.

Cách nói đầy tự tin của Yên Phong làm Minh Liên nóng mũi.

Gã đàn ông này quá cao ngạo, cứ ngỡ hắn muốn gì cô cũng phải làm theo.

Minh Liên trả lời một cách rắn rỏi:

- Hết giờ là tôi phải về vì còn có việc khác.

- Cô cho Nicky và Milu ăn chưa?

- Rồi!

- Cho ăn gì hả?

- Đúng như thực đơn!

- Nói cụ thể đi cô bé?

- Thịt cá như lời bà chủ dặn.

Cứ mỗi lần cho hai chú cẩu ăn là Minh Liên ấm ức. Chó nhà giàu được ăn ngon và đầy đủ hơn đứa trẻ nhà nghèo. Minh Liên xót xa và cảm giác mình có lỗi với người nghèo.

Tại sao cô phải đi chăm sóc, tắm rửa cho chó ăn?

Làm việc đó đã đủ tức rồi bây giờ lại nghe ông chủ của lũ cẩu chất vấn về việc cho nó ăn. Sao mà đáng ghét đến vậy? Cứ như là Minh Liên chăm sóc, cho cẩu của anh ta ăn không chu đáo vậy.

Nhìn thẳng vào Yên Phong, Minh Liên hậm hực hỏi:

- Tôi không hiểu anh thắc mắc điều gì?

- Tôi mong rằng hai con Nicky và Milu được ăn no đầy đủ và khỏe mạnh.

Bực dọc, Minh Liên nói nhanh:

- Tôi chưa bỏ đói nó bao giờ.

- Tốt!

Buông một tiếng gọn lỏn, rồi Yên Phong căn dặn:

- Cô hãy luôn chăm sóc chúng chu đáo cẩn thận để chúng luôn khỏe mạnh.

Nói cái kiểu này, chẳng may hai chú cẩu lăn đùng ra chết chắc Yên Phong sẽ quy trách nhiệm cho Minh Liên quá.

Bị hắn đổ thừa và bắt đền, Minh Liên có mà chết. Cô đâu có đủ khả năng đền hai chú cẩu được mua từ nước ngoài mang về.

Biết khôn, Minh Liên lên tiếng chặn trước:

- Chó nhà anh có bề gì tôi không chịu trách nhiệm đâu nha!

Yên Phong nhấn mạnh:

- Cô chăm sóc thì trách nhiệm thuộc về cô.

Minh Liên đáp một cách mạnh mẽ:

- Trách nhiệm chăm sóc chứ tôi không chịu trách nhiệm về sức khỏe đâu nhá. Chúng nó có gì không phải tại tôi.

- Cô phải chịu thôi.

- Anh thật là vô lý.

- Cô chấp nhận công việc làm mà!

Minh Liên nhăn nhó:

- Ngay từ đầu, tôi đã từ chối chăm sóc hai chú cẩu rồi mà. Nhưng bà chủ bảo tôi nhân tiện thì nhận luôn chứ bỏ nó cho ai lo.

Yên Phong bắt bẻ:

- Ý cô nói là mẹ tôi bắt buộc cô hả?

Minh Liên bực dọc:

- Tôi cứ tưởng chăm sóc hai chú cẩu cũng đơn giản, ai ngờ ông chủ của nó rắt rối quá. Biết vậy không nhận!

- Vậy à!

- Anh tự biết mình thế nào mà.

Nheo mắt nhìn Minh Liên, Yên Phong nói với giọng hăm dọa:

- Tôi sẽ rắc rối dài dài với cô đó.

Thì cứ rắc rối. Minh Liên có sợ gì! Năm khi mười họa, Minh Liên mới gặp anh ta ở nhà. Dường như suốt ngày hắn ta ở ngoài đường nhiều hơn.

Minh Liên trề môi trả đũa:

- Tôi không sợ rắc rối, cả sự hăm dọa. Làm việc đúng thì thôi.

Yên Phong nhún vai:

- Để xem!

- Anh cứ chờ xem!

- Khỏi chờ! Ông trời đã đẩy cô vào làm việc trong nhà tôi thì...

- Thì sao hả?

Yên Phong cố tình như khiêu khích Minh Liên:

- Thì sao cô biết rồi.

- Thì tôi nằm trong tay anh như cá nằm trên thớt chứ gì? Đừng hòng! Tôi làm việc theo giờ và biết có bà chủ.

- Hôm nay biết thêm con bà chủ đi cô bé.

Minh Liên ngang bướng đáp:

- Biết làm gì hả? Chẳng liên quan đến tôi.

- Có đó cô bé!

Cách nói của Yên Phong vẫn là lời hăm dọa Minh Liên. Cô cũng chả sợ.

Làm Ôsin giúp việc cho bà Tịnh Nhơn chỉ là tạm thời thôi, rồi cô sẽ rời khỏi đây ngay.

Nhanh chóng phải có việc làm. Minh Liên nhớ đến công ty Thuận Ngôn, nhất định cô phải đến.

Tưởng tượng một lúc nào đó cô không đến ngôi biệt thự “Hoa Mười Giờ” nữa, Yên Phong sẽ thộn mặt ra cho mà xem.

Buổi sáng chủ nhật, Minh Liên đến rủ Thùy Chi đi chơi. Thùy Chi nhăn mặt:

- Mi muốn lôi đầu xách cổ ta đi đâu thì xách rồi lại bỏ mặc ta hả?

Biết Thùy Chi trách chuyện cũ, Minh Liên cầu hòa:

- Xin lỗi! Hôm ấy ta bận.

- Bận gì cũng phải nói rõ chứ.

- Chưa kịp nói!

Thùy Chi chép miệng:

- Ào ào vào quán ăn như đói tám kiếp, rồi chạy phóng như ma đuổi, mi làm cho ta không hiểu gì hết.

Minh Liên phân trần:

- Hôm đó, ta hay tin công ty Thuận Ngôn tuyển nhân viên nên đến để nộp hồ sơ, sợ trễ nên phải chạy vì công ty ở xa.

Thùy Chi tỏ ra thông cảm:

- Vậy hả! Rồi có nộp được chưa? Công ty gì vậy mi?

- Công ty đào tạo MC, nhân viên trang điểm cô dâu, và còn những thứ khác.

Minh Liên cười tỉnh bơ:

- Nghề gì cũng hợp, việc gì ta cũng làm. Mi hông thấy ta làm bảo mẫu cho chó đó sao?

Thùy Chi cười khúc khích:

- Làm bảo mẫu cho mấy chú cẩu, có bị nó táp lần nào chưa?

Minh Liên tuyên bố:

- Nó mà táp ta thì ta sẽ táp lại nó!

- Trời ạ!

Thùy Chi ré lên rồi nhìn Minh Liên dặn dò:

- Mi cẩn thận đấy. Nếu có bị thì lo đi chích ngừa đừng đề nguy hiểm nghe.

Minh Liên đập vai Thùy Chi:

- Con khỉ! Nói bậy không hà!

Thùy Chi nháy mắt chọc bạn:

- Mi làm cho ta cứ tưởng mi bị mấy chú cẩu táp rồi chứ.

- Ta không bị cẩu táp mà bị chủ của chúng.

- Hả! Mi bị bà chủ táp hả?

- Không phải, mà là gã con bà chủ...

Minh Liên chưa dứt lời thì Thùy Chi chặn ngang:

- Con bà chủ “táp” mi hả?

- Hắn hạch sách ta về việc chăm sóc và cho cẩu của hắn ăn đó chớ.

- Sao lại hạch sách mi hả?

Minh Liên tỉnh bơ:

- Chắc hắn sợ ta ăn bớt xén khẩu phần của chó.

Thùy Chi phẩn nộ:

- Trời ạ! Không thể được! Mi hãy cho hắn một trận!

- Tất nhiên rồi. Hắn cứ hỏi ta tắm chó có sạch sẽ không, cho chúng nó ăn có đầy đủ không khiến ta muốn nổi trận lôi đình...

Thùy Chi phê phán:

- Người đâu mà xem chó hơn người.

Minh Liên tặc lưỡi:

- Bọn nhà giàu là như thế đó. Cao ngạo lắm mi ạ.

- Họ cao ngạo và vẫn cứ giàu.

- Và họ xem người làm như cỏ rác. Ta tưới hoa hắn chê, cho chó ăn hắn cũng không hài lòng.

Minh Liên bức xúc kể. Thùy Chi cắc cớ hỏi:

- Chẳng lẽ mi để cho hắn xem là cỏ rác.

Minh Liên nói với giọng cương quyết:

- Còn lâu mới để vậy! Ta sẽ cho hắn biết, không có ta nhà hắn sẽ rối mù lên như thế nào?

Thùy Chi cười trêu:

- Không có mi thì có Ôsin khác.

- Ôsin khác không quá hai ngày làm đâu.

- Vậy mi giỏi chịu đựng nên mới lâu phải không?

Minh Liên nhăn nhó:

- Chịu đựng bà mẹ Huế, ta đã oải rồi. Giờ tới ông con.

- Thôi, mặc kệ ông con! Bây giờ mình đi ăn.

Hai cô chở nhau ra quán ăn.

Thùy Chi buồn cười khi Minh Liên cùng cô ăn bún bò Huế.

- Mi bảo oải bà mẹ Huế mà lại đi ăn bún bò Huế.

Minh Liên vui vẻ:

- Bún bò Huế ngon tuyệt, ngu sao oải. Ta chỉ oải người thôi!

Thùy Chi ngó Minh Liên:

- Nghe mi ta thán bà mẹ Huế, ta cứ tò mò muốn gặp.

- Gặp rồi mi sẽ xỉu đấy.

- Ghê dữ vậy hả?

- Bà Tịnh Nhơn có vẻ đẹp kiêu sa, quý phái của một người đàn bà trung niên.

Thùy Chi nhận xét:

- Như vậy là ngày xưa bà ấy đẹp lắm.

- Tiếc là không có con gái.

- Có ông con trai.

- Thôi đừng nhắc. Đẹp xấu gì ta không cần biết.

- Va chạm rồi trở thành kẻ thù phải không?

- Ừ!

Minh Liên nói tiếp:

- Bà Tịnh Nhơn là người Nam mà cực kỳ phong kiến và khó tính. Lúc nào cũng nhắc đến danh gia vọng tộc bên chồng của bà ở xứ Huế.

Thùy Chi nheo mắt trêu:

- Nhắc để cảnh báo mi không được nhào vô đó.

Đập vai Thùy Chi, Minh Liên la lên:

- Con quỷ, nói khùng!

Thùy Chi lém lỉnh:

- À quên nữa! Mi có anh chàng Hiếu Thành, nhào vô nhà chàng chứ còn vô đâu.

Minh Liên ngồi trầm tư. Nghĩ đến Hiếu Thành, Minh Liên thừ người ra.

Không sao hiểu nổi Hiếu Thành.

Minh Liên khám phá ra cô và Hiếu Thành trái ngược nhau. Chẳng biết sự trái ngược có bổ sung cho nhau như nhiều người nói không? Hay hai người là hai thế giới?

Bỗng dưng Minh Liên hỏi Thùy Chi:

- Mi thấy anh Hiếu Thành thế nào hả?

- Tốt, hiền, yêu thương mi!

- Chỉ có vậy thôi à?

- Trời ạ! Mi còn đòi gì nữa hả?

Minh Liên băn khoăn:

- Nhiều lúc ta thấy anh Hiếu Thành có vẻ yếu đuối làm sao ấy!

Thùy Chi ra vẻ hiểu biết.

- Thì mi mạnh mẽ cứng cỏi bù lại rồi còn gì?

- Phải không đó?

- Chứ còn gì nữa? Hai người tính khí đối lập là sẽ bổ sung cho nhau. Mi không nghe người ta nói sao?

- Ta chỉ sợ chỏi nhau!

- Mi đừng lo! Người ta nói là đã có đúc kết từ kinh nghiệm.

Minh Liên bật cười:

- Nghe mi nói cứ tưởng như là chuyên gia vậy.

Thùy Chi cười rúc rích:

- Chuyên gia bàn ra tán vào!

Rồi bỗng Thùy Chi nhìn Minh Liên:

- Tự nhiên sao hôm nay mi thắc mắc về tính khí Hiếu Thành vậy. Bộ hai người xích mích hả?

- Chẳng có gì!

Thùy Chi thúc giục:

- Thôi ăn đi! Hôm nọ mi ăn một loáng hết cái vèo tô bún riêu. Sao hôm nay bún bò Huế mà cái máy nhai làm việc chậm vậy?

Minh Liên khẽ đùa:

- Nhắc đến cái máy mới nhớ. Nhờ ta giặt đồ bằng máy giặt nên ông con bà chủ không dám chê cái máy.

Thùy Chi tinh nghịch:

- Coi bộ mi lúc nào cũng nhớ đến ông con bà chủ rồi đó.

- Nhớ để mà tức!

- Ăn đi! Hết tô bò Huế thì hết tức.

Chẳng biết ăn hết tô bún bò Huế có hết tức không. Minh Liên chỉ mong là chiều đến biệt thự “Hoa Mười Giờ” không gặp ông con là được...

Dù không muốn, Yên Phong vẫn phải có mặt ở công ty Thuận Ngôn và ngồi vào chiếc ghế giám đốc.

Phải gò ép vào giờ giấc đối với Yên Phong là nỗi khổ.

Nhưng rồi anh tự nhủ mình là giám đốc đứng vào ra công ty lúc nào cũng được. Chẳng bị lệ thuộc vào ai. Giờ giấc chỉ đứng trên chiếc đồng hồ mà thôi.

Buổi sáng ở nhà vừa ăn điểm tâm xong thì bà Tịnh Nhơn nhắc nhở:

- Con đến công ty đi!

Bà cứ sợ Yên Phong vào ngủ nướng nữa vậy!

Hơi bực dọc, Yên Phong nhăn mặt:

- Còn sớm mà mẹ!

- Sớm gì hả? Giờ này công ty đã làm việc rồi. Con phải tuân thủ.

- Nhân viên mới tuân thủ giờ giấc chứ con là giám đốc thì cần gì đến giờ giấc.

Bà Tịnh Nhơn lắc đầu hết biết. Yên Phong chịu đến công ty, bà cũng chẳng thể nói nhiều, “ông con trai” phật ý không đến thì nguy.

Bà thật sự ngao ngán cái tính bất trị của Yên Phong. Muốn làm gì thì làm chỉ theo ngẫu hứng bất chợt. Khi chán nản thì lại bỏ cuộc.

Mong là Yên Phong vui vẻ và thấy hứng thú khi điều hành công ty.

Khi Yên Phong lái xe ra khỏi nhà bà Tịnh Nhơn mới thấy vui mừng. Hôm trước bà báo Yên Phong tìm tài xế lái xe. Phong lắc đầu:

- Tự con lái được rồi. Tự do đi về khỏi lệ thuộc ai cả.

Yên Phong muốn sao cũng được miễn đồng ý điều hành công ty là bà nhẹ cả người.

Vào đến công ty Yên Phong phải giải quyết cả núi công việc. Ôi! Điều hành công ty không đơn giản chút nào.

Bấm máy gọi Thúy Ái trưởng phòng nhân sự, Yên Phong ngồi trên chiếc ghế xoay, đốt thuốc cài trên môi phì phà nhấc khói, chờ đợi...

Nghe tiếng gõ cửa, anh bảo giọng khô khốc:

- Mời vào!

Thúy Ái đủng đỉnh bước vào. Cô trưởng phòng nhân sự rất thích chưng diện.

Khuôn mặt trang điểm sắc nét, bộ váy cô mặc khá cầu kỳ.

Điệu đàng đặt tập hồ sơ lên bàn giám đốc, Thúy Ái ngọt ngào:

- Hồ sơ đây anh!

- Cô để đó tôi xem!

Thúy Ái nhìn Yên Phong với ánh mắt sáng long lanh, cô ân cần bảo.

- Anh uống cà phê nha, em mang lên!

- Không! Cám ơn cô!

Thúy Ái phụng phịu:

- Ơ kìa! Anh không uống cà phê mà lại hút thuốc à! Đừng hút thuốc nhiều chứ anh.

Giọng Thúy Ái đầy vẻ quan tâm. Cô luôn thu hút sự chú ý của Yên Phong.

Chàng giám đốc hào hoa, lịch lãm là ước mơ của nhiều cô gái cũng là ước mơ của Thúy Ái.

Thúy Ái làm cho công ty Thuận Ngôn lúc bà Tịnh Nhơn làm giám đốc. Giờ đây, bà bàn giao cho con trai nên cô cũng được ưu tiên.

Yên Phong chăm chú đọc hồ sơ. Thúy Ái chẳng thể đứng không. Cô tỏ những cử chỉ săn sóc đặc biệt đến Yên Phong.

Ra vẻ tự nhiên Thúy Ái cầm chiếc gạt tàn đổ vào thùng rác rồi sắp xếp các thứ trên bàn làm việc của Yên Phong. Thật ra cũng chẳng có gì cho cô sắp xếp.

Thấy Yên Phong yên lặng, Thúy Ái lên tiếng:

- Anh hút thuốc nhiều quá vậy?

Yên Phong ngẩng lên:

- Tôi quen rồi!

- Nếu muốn giảm stress thì có nhiều cách. Uống cà phê hoặc nhai kẹo chẳng hạn.

Yên Phong nhăn mặt:

- Tôi đâu phải phụ nữ như cô!

Giọng Thúy Ái ngọt lịm:

- Em lo cho sức khỏe của anh.

- Cám ơn cô nhé! Để tôi tự do!

Thúy Ái mỉm cười:

- Tự do hút thuốc hả? Em có dám cấm cản anh đâu. Em biết khi stress hoặc vui vẻ, hưng phấn thì người đàn ông thường hút thuốc.

Yên Phong nhắc nhở:

- Vậy cô đừng than phiền hay có ý kiến khi tôi hút thuốc nhé!

Bỗng nhiên Yên Phong chợt nhớ đến cô gái đã chỉ trích anh hút thuốc làm hại người khác. Cô ta đã chỉ trích chứ không phải than phiền anh.

Đúng là ngựa non háo thắng.

Yên Phong lắc đầu.

Theo dõi từng cử chỉ của Yên Phong hết lắc đầu lại cau trán, Thúy Ái ân cần hỏi:

- Anh sao vậy, không hài lòng điều gì hả?

- Tôi có nói là không hài lòng đâu.

- Tưởng anh có điều gì phật ý thì em giải thích.

- Công việc cô làm trôi chảy chứ?

Thúy Ái nghiêng đầu điệu đàng:

- Anh đã giao thì em hoàn tất tốt đẹp.

- Những hồ sơ này cô nhận cả chứ?

- Vâng! Em thấy có các bộ phận đang cần.

- Còn hồ sơ này sao cô không phân công gì cả vậy?

Thúy Ái ngập ngừng:

- À... à... của cô Lê Bảo Minh Liên đó hả?

Thúy Ái nhớ rất rõ cô gái tên Minh Liên đi xin việc làm mà kiêu hãnh đáng ghét. Cô không muốn nhận nhưng cô ta bảo làm gì cũng được.

Thật ngọt ngào, Thúy Ái giải thích với Yên Phong:

- Cô ta bảo giao việc gì cũng được. Tạp vụ cô ta cũng làm, mà em thấy công ty khuếch trương rộng lớn đang cần tạp vụ.

Yên Phong nhìn Thúy Ái bằng ánh mắt lạ lùng.

- Trời ạ! Cô định phân công cô ta làm tạp vụ hả?

Thúy Ái tìm cách chống chế:

- Em chỉ thử thôi!

Yên Phong gắt lên:

- Thử cũng không được! Cô có biết là cô ta đã tốt nghiệp đại học Mỹ thuật, bằng Anh văn, vi tính có đủ. Cô lạ thật đấy. Không biết người biết việc à?

Bị chỉ trích, Thúy Ái khó chịu cãi lại:

- Nhưng công ty của ta đâu có cần dân Mỹ thuật.

Yên Phong vặn vẹo Thúy Ái.

- Sao cô biết không cần hả?

Rồi anh còn buông một câu hăm dọa:

- Nếu cô không nắm rõ công việc cô làm thì tôi chuyển qua bộ phận khác.

Tức chưa từng thấy, nhưng Thúy Ái đành im re. Vô cớ bị giám đốc la, cô ấm ức trong lòng đâm ghét cay ghét đắng kẻ đã khiến mình bị la.

Yên Phong hỏi lại:

- Rồi cô có hẹn cô ta trở lại không?

Thúy Ái nhẹ giọng:

- Em nghĩ là cô Minh Liên sẽ đến.

- Tôi thì không chắc. Người ta tốt nghiệp đại học, cô phân cho làm tạp vụ ai mà đến làm chứ.

- Em tin là cô ta sẽ đến vì cô ta rất muốn làm việc.

Yên Phong nhìn thẳng Thúy Ái:

- Thấy người ta cần việc làm nên cô bắt bí chứ gì?

Thúy Ái lí nhí:

- Không có đâu anh!

- Tôi mà không xem việc này thì cô tự tung tự tác rồi.

Yên Phong bực dọc không sao hiểu nổi. Thúy Ái thật là quá đáng muốn làm gì thì làm.

Không biết ngoài cô ta ra có ai như vậy nữa không? Có lẽ Yên Phong phải chấn chỉnh lại công ty và nề nếp nhân viên ngay.

Trả tập hồ sơ cho Thúy Ái, Yên Phong bảo:

- Thôi được rồi, cô mang hồ sơ về phân công những người mới tuyển dụng.

Còn cô Minh Liên đến thì bảo lên phòng giám đốc gặp tôi.

- Vâng!

Thúy Ái dùng dằng bước ra....

Mấy ngày sau, Minh Liên vẫn không đến, Yên Phong biết ngay. Tốt nghiệp đại học mà phân cho người ta làm tạp vụ có ma nào chịu nhận.

Yên Phong la cho Thúy Ái một chập rồi tự mình giải quyết.

Còn Thúy Ái thì ôm trong bụng một mối giận khôn nguôi.

Buổi tối, Minh Liên nằm nhà mà ấm ức. Lẽ ra giờ này Minh Liên đến rủ Thùy Chi đi chơi nhưng con nhỏ đã có hẹn với anh Hoàng Chương. Người ta đi chơi với nhau, Minh Liên không thể làm kỳ đà cản mũi.

Minh Liên chờ Hiếu Thành nhưng cô biết anh sẽ chẳng bao giờ đến. Có lần anh bảo:

- Đến nhà em ở trọ, anh ngán cô em quá. Sao không thuê chỗ khác cho tiện hơn?

Bao lâu nay Minh Liên ở trọ nhà cô Trâm Anh, cô họ. Không có lý do gì dọn ra. Dù ở đây đôi lúc, Minh Liên thấy thiệt thòi.

Mang tiếng ở đậu, ở nhờ, nhỏ Trâm Thư con cô Anh hay chèn ép Minh Liên.

Minh Liên nghĩ đến cha nên luôn nhẫn nhịn chứ không phải không tìm được một chỗ trọ khác.

Đang nghĩ ngợi lan man chợt điện thoại của Minh Liên reo vang. Cô áp tai nghe.

- Alô! Minh Liên đây!

- Tôi muốn nói chuyện với cô Lê Bảo Minh Liên.

Ai mà gọi cả tên cả họ của Minh Liên nhỉ! Giọng đàn ông lạ hoắc.

Như đoán được sự thắc mắc của Minh Liên, giọng bên kia nói rõ:

- Công ty Thuận Ngôn đây!

Tự nhiên nhớ chuyện hôm trước đến công ty xin việc, Minh Liên nổi sùng.

- Thuận Ngôn mà chẳng thuận ngôn chút nào?

- Sao nói vậy hả Minh Liên?

Ái chà có vẻ thân mật nhỉ! Đừng tưởng Minh Liên xí xóa mà nhầm. Minh Liên hét trong máy:

- Tôi thấy “nghịch nhĩ”?

Gã đàn ông cười phá lên:

- Đừng “nghịch nhĩ” nữa! Nghe tôi nói chuyện nghiêm túc đây Minh Liên.

- Chuyện gì hả?

- Sao cô không đến công ty?

- Đến làm tạp vụ hả? Không đời nào!

- Cô tưởng giám đốc không biết tuyển nhân viên có trình độ và năng lực à?

Minh Liên hằn học:

- Tội chỉ biết là công ty Thuận Ngôn tuyển người có trình độ đại học làm tạp vụ.

- Đó là sai lầm và tôi xin sửa.

- Ông sửa à?

- Công ty sửa.

- Hay quá nhỉ?

- Nếu còn thích làm việc thì sáng thứ hai đến công ty gặp giám đốc nhé cô Minh Liên.

Và bên kia cúp máy cái rụp. Y như mệnh lệnh vậy. Nhưng dù sao thì mệnh lệnh này cũng dễ chịu hơn nhiều.

Vậy Minh Liên còn có cơ hội đến công ty Thuận Ngôn mà mấy hôm nay cô nguyền rủa “Thuận Ngôn” mà chẳng thuận ngôn chút nào, ngang ngược thì có.

Ngược cho nên cố thấy “nghịch nhĩ”. Công bằng mà nói chỉ một người làm Minh Liên “nghịch nhĩ” chứ không phải cả công ty.

Hăm hở đến công ty nộp hồ sơ, để rồi khi gặp trưởng phòng nhân sự Thúy Ái, Minh Liên hoàn toàn thất vọng.

Sau khi giới thiệu địa vị, quyền lực của mình trong công ty, trong việc tuyển nhân viên cho công ty, Thúy Ái hất hàm hỏi Minh Liên:

- Tại sao cô xin làm việc ở công ty Thuận Ngôn?

Câu hỏi mà Minh Liên ghét cay ghét đắng nhưng cũng đành lịch sự trả lời:

- Ai tốt nghiệp đại học cũng đều mong muốn có việc làm để lo cho bản thân và gia đình.

- Cô có gia đình rồi à?

“Vô duyên”! Có hay không cũng chẳng liên quan đến vấn đề xin việc làm của Minh Liên.

Cố nén bực dọc, Minh Liên từ tốn đáp:

- Gia đình chung!

Thúy Ái hờ hững.

- Vậy à!

Không biết ma xui quỷ khiến gì mà Minh Liên hỏi lại:

- Nếu tôi có gia đình rồi thì không xin làm được à?

Không đọc hồ sơ, cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Minh Liên mà Thúy Ái lại đưa mắt nhìn Minh Liên từ đầu đến chân.

Minh Liên nhột nhạt rủa thầm:

“Tuyển nhân viên mà làm như chọn lựa hàng hóa vậy!”.

May sao Minh Liên chưa thốt nên lời. Đi xin việc mà gây ác cảm cho người tuyển thì nguy cơ không được tuyển là chắc.

Đành nuốt lời rủa vào lòng để chờ lời phán quyết.

Ngắm nghía Minh Liên chán chê, Thúy Ái buột miệng hỏi:

- Cô sẽ làm gì cho công ty?

Câu phỏng vấn cực kỳ khó ưa và Minh Liên biết mình phải trả lời như thế nào cho “thích hợp”.

- Tôi sẽ làm bất cứ công việc gì, kể cả tạp vụ.

Thúy Ái chợt reo lên:

- Tạp vụ hả? Được rồi! Công ty đang tuyển thêm nhân viên tạp vụ. Ngày mai cô đến tôi sẽ giao việc!

“Gậy ông đập lưng ông”. Minh Liên tự hại mình. “Thần khẩu hại xác phàm” rồi. Tức lộn ruột.

Tuy nhiên Minh Liên không tức mình mà tức Thúy Ái tuyển nhân viên không dựa trên yếu tố trình độ. Có lẽ Thúy Ái muốn phô trương quyền hạn của mình. Ta đây muốn làm gì thì làm!

Còn lâu Minh Liên mới đến làm tạp vụ cho công ty Thuận Ngôn.

Vậy là tiếp tục làm Ôsin cho bà Tịnh Nhơn. Thà đến biệt thự “Hoa Mười Giờ” làm công việc nhà và chăm sóc hai chú cẩu còn hơn.

Thôi, giã từ Thuận Ngôn tiếp tục những chuỗi ngày vác đơn xin việc.

Cứ ngỡ không có duyên may với Thuận Ngôn, ai ngờ có người gọi đến.

Chẳng nghĩ ngợi gì, Minh Liên cứ đến gặp giám đốc.

Nếu người ta có làm cho Minh Liên nghịch nhĩ thì “bái bai”, sẽ chẳng bao giờ Minh Liên đến Thuận Ngôn nữa.

Buổi sáng...

Minh Liên dọn dẹp nhà cửa rồi tranh thủ đến công ty Thuận Ngôn.

Thuận Ngôn tọa lạc ở một vùng đất rộng lớn hơi xa trung tâm.

Minh Liên phóng xe đi nhanh. Hôm nay không rủ Thùy Chi đi ăn sáng được.

Lơ mơ bỏ, Thùy Chi không để yên cho Minh Liên đâu.

Nhỏ Thùy Chi vậy mà sướng, ra trường là có việc làm ngay. Nhờ anh chàng Hoàng Chương làm trong tòa báo đã xin cho con nhỏ một chân vẽ minh họa.

Thế mà hay.

Còn Minh Liên, học vẽ xong, chẳng biết cô sẽ làm gì đây? Không ai cần tài năng đành làm họa sĩ âm thầm vẽ chân dung mình vậy. À, vẽ cả những thảm hoa mười giờ ở biệt thự của bà Tịnh Nhơn nữa chứ.

Minh Liên cũng có đề tài chứ bộ.

Có phải vì nôn nao mà Minh Liên chạy xe mãi vẫn chưa thấy công ty xuất hiện.

Rồi cô lại nhủ thầm:

Thủng thẳng mà đến. Người ta có hẹn giờ cô đâu mà sợ trễ. Cứ ung dung đến rồi cũng sẽ tới nơi. Tội tình chi mà gấp.

Nắng đã lên. Những giọt nắng óng ả nhảy múa trên đường. Đường phố như mắc cửi nhìn là phát chóng mặt. Âm thanh ồn ả vang dội.

Bỗng nhiên thấy nhớ không gian yên tĩnh của quê nhà. Sông nước mênh mông, đồng vắng cảnh êm ả đến lạ....

Cuối cùng Minh Liên cũng đến công ty Thuận Ngôn.

Bác bảo vệ vẫn nở nụ cười đôn hậu với Minh Liên. Có lẽ bác đã nhận ra cô bé đã cả gan cự nự cậu chủ của mình vứt tàn thuốc, vỏ bao bừa bãi xuống các luống hoa.

Mà cũng tại cậu ta thôi. Ai bảo không chịu giới thiệu mình là giám đốc. Nếu biết là giám đốc thì cô gái có dám mắng đâu.

Bác Lợi mỉm cười nhìn theo bóng Minh Liên đã vào trong công ty.

Sau khi hỏi văn phòng giám đốc, Minh Liên đã hấp tấp phóng lên thang lầu.

Cô va phải một bóng người đang cầm hồ sơ đi xuống. Tập hồ sơ văng tung tóe:

- Chạy đi đầu mà như ăn cướp vậy? Mắt mũi không có hả?

Minh Liên định thần nhìn Thúy Ái đang trừng mắt với cô. Xui xẻo gặp hung thần rồi!

- Xin lỗi, tôi không cố ý!

Thúy Ái sừng sộ nhiếc mắng:

- Vô ý vô tứ có ngày té gãy chân đấy.

Minh Liên nhăn nhó:

- Sao chị lại trù ẻo tôi?

Thúy Ái tỉnh bơ lên lớp Minh Liên:

- Không trù ẻo mà tôi nói để cô cẩn thận đấy!

Tức vì bị lên lớp, Minh Liên đốp chát lại:

- Tôi có thừa cẩn thận.

- Vậy là cô cố ý đụng cho tôi té phải không?

- Tôi không cố ý.

- Sao không tránh khi tôi đi xuống.

- Tôi không thấy chị đi xuống!

- Cô không có mắt hả?

Minh Liên bực dọc:

- Chị thật là quá đáng, cứ muốn gây sự với tôi.

Thúy Ái nhún vai:

- Cô muốn gây với tôi thì có.

- Tôi gây với chị làm gì hả?

Thúy Ái hất hàm hỏi:

- Cô đi đâu đây?

- Gặp giám đốc.

- Cô nên nhớ tôi là người phân công nhân viên mới.

Minh Liên vênh mặt:

- Không liên quan đến chị.

- Hay nhỉ!

- Chị muốn phân công ai cứ tự nhiên, trừ tôi. Chị không có quyền.

Thúy Ái nhìn Minh Liên đăm đăm, rồi nhếch môi châm chích:

- Bộ cô là bồ nhí của giám đốc sao bảo tôi không có quyền.

Minh Liên nóng mũi:

- Chị đừng nói bậy!

- Cô đi xin việc mà hách quá. Bồ nhí dựa vào giám đốc chứ còn gì?

- Nãy giờ tôi nhịn chị nhiều rồi. Sao cứ kiếm chuyện với tôi hoài vậy hả?

Nói xong, Minh Liên quay phắt đi thẳng lên lầu, để lại cho Thúy Ái một cơn tức không thể tả được.

Ngay lần đầu mới gặp là Thúy Ái đã không ưa Minh Liên rồi. Cô cảm thấy cô gái này là mối tai họa.

Cô ta nổi bật giữa những người xin việc làm. Thái độ kiêu kỳ cứ như mình là giám đốc không bằng.

Thúy Ái đã muốn loại cô ta ra ngay từ vòng đầu.

Ngốc thật! Tại sao Thúy Ái còn để hồ sơ của cô ta lại.

Đẩy lùi bực dọc vì cuộc va chạm với Thúy Ái, Minh Liên thẳng tiến đến văn phòng giám đốc, mạnh dạn gõ cửa.

Nhưng rồi khi bước vào phòng trong, Minh Liên vẫn thoáng chút e dè.

Và Minh Liên chợt khựng lại. Trước mặt cô nơi bàn giám đốc là Tịnh Nhơn uy nghi như một bà quan (không hiểu sao Minh Liên lại nghĩ đến quan lại lúc này. Phải chăng tại bà Tịnh Nhơn hay khoe cái gốc quan lại quý tộc của dòng họ chồng bà).

Mái tóc búi cao cài trâm, gương mặt trang điểm khéo léo, bà Tịnh Nhơn đẹp quý phái trong chiếc áo dài nhung màn rêu, hoa văn xinh đẹp, cổ đeo xâu ngọc trai màu ngà sang trọng.

Trông bà toát lên một phong cách lịch sự, đài các nhưng cũng không kém vẻ oai phong đĩnh đạc.

Minh Liên bối rối. Tiến thoái lưỡng nan. Bà Tịnh Nhơn là giám đốc ư? Có bao giờ Minh Liên nghĩ ra điều này!

Minh Liên phải làm sao? Lùi bước? Nhưng quay ra cũng không ổn rồi.

Đôi mắt sắc ngọt của bà Tịnh Nhơn đang chiếu thẳng vào Minh Liên. Phút chốc cô biến thành anh chàng Từ Hải, nhưng rồi vẫn phải há miệng ra:

- Chào bà!

Giọng sắc lạnh vang lên:

- Cô đi đâu đây?

Đành phải thú thiệt chứ biết làm sao hơn.

- Cháu nộp đơn vào công ty. Có người gọi điện bảo đến gặp giám đốc.

- Gặp giám đốc à?

- Dạ!

- Gặp để chi hả?

Trời ạ! Bà là giám đốc mà lại hỏi người ta gặp mình để chi.

Minh Liên liều lĩnh:

- Gặp để giải quyết công việc!

Bà Tịnh Nhơn thờ ơ hỏi:

- Cô thích làm công việc ở đây lắm hả?

Minh Liên nhăn nhó. Đừng hỏi những câu đáng ghét như trưởng phòng Thúy Ái nghe bà!

Bất chợt, Minh Liên nghĩ giám đốc nào, nhân viên ấy. Thúy Ái cũng rập khuôn bà Tịnh Nhơn thôi.

Làm sao Minh Liên chịu nổi hai người phụ nữ giá băng đầy kiêu hãnh này?

Tuy nhiên Minh Liên lại nghĩ họ có gì đáng sợ đâu. Nhỏ Thùy Chi vẫn bảo cô mạnh mẽ, cứng cỏi mà. Họ kiêu hãnh thì cô cũng kiêu hãnh.

Chưa vào làm việc mà đã khớp vì hai người phụ nữ thì nhát lắm. Xưa nay, Minh Liên chưa từng nhút nhát bao gờ. Chẳng c