← Quay lại trang sách

Chương 2.

Buổi sáng...

Ánh nắng ửng hồng trên những cánh đồng xanh chạy dài tít tắp.

Nắng thả những giọt óng ả trên đầm sen, hào phóng ve vuốt những đóa hoa sen rực rỡ.

Yên Phong xách giá vẽ đi lang thang và anh đã dừng chân bên đầm sen bát ngát.

Hương sen thoang thoảng trong gió. Cảnh đầm sen mênh mông khung cảnh êm ả như cuốn hồn Yên Phong. Và anh say sưa bên giá vẽ.

Lá sen xanh mướt xòe to trên mặt nước, những búp sen tươi thắm vươn cao trông cứng cỏi nhưng vẫn mềm mại thướt tha.

Có phải bây giờ là mùa hạ? Mùa hạ sen nó rực rỡ trong đầm. Sen hồng thắm không gian. Vì vậy đi đâu cũng nhìn thấy sen. Sen tỏa ngát hương thơm khắp cả đất trời.

Yên Phong vừa mải mê vẽ vừa nghĩ ngợi. Cả một đầm sen tinh khiết. Yên Phong muốn vẽ hết tất cả đầm sen tuyệt đẹp này.

Rời biệt thự Hoa Mười Giờ, Yên Phong xách vali ra bến xe Chợ Lớn. Chẳng biết vô tình hay cố ý anh leo tuốt lên xe Sài Gòn – Đồng Tháp.

Cái tên Đồng Tháp đã trở nên quen với Yên Phong. Đi Đồng Tháp cũng hay, để thấy tràm, thấy sen, những thứ mà anh chưa nhìn thấy thật sự.

Chán chường, giận mẹ mà đi, Yên Phong về đây ở khách sạn, đi lang thang và vẽ.

Anh cảm thấy thoải mái như mình đi du lịch và được tự do vẽ.

Chẳng ai quấy rầy, chẳng bận bịu chuyện công ty, chẳng phiền hà việc gì, Yên Phong thấy lâng lâng sảng khoái.

Có lẽ hương sen ngan ngát lan tỏa trong không gian khiến anh cảm thấy dễ chịu và thanh thản.

Vứt bỏ mọi thứ phiền toái lại thành phố, Yên Phong thấy nhẹ nhõm.

Hít căng vào lồng ngực hương sen thơm lừng và không khí trong lành, Yên Phong khoan khái vẽ tiếp.

Nhất định phải hoàn tất bức tranh đầm sen này nên Yên Phong thả hồn bay bổng với cọ màu.

Thế giới chung quanh anh hiện giờ chỉ có đầm sen mênh mông, những cánh sen hồng thắm.

Bất chợt Yên Phong ngước lên nhìn ra ngoài. Trước mắt anh là một hình ảnh tuyệt đẹp. Cô thôn nữ áo bà ba tím đang bơi xuồng hái sen.

Chiếc xuồng bồng bềnh len lỏi giữa những cụm sen, cô hái sen mân mê từng cánh hoa.

Ôi! Hình ảnh đẹp đến nao lòng, không có trong bức vẽ của Yên Phong. Anh tiếc ngẩn ngơ.

Yên Phong cố dõi mắt nhìn để phác thảo lại. Nhất định sẽ vẽ cảnh này.

Chiếc thuyền từ từ trôi vào bờ. Yên Phong sửng sốt kêu lên:

- Minh Liên!

Đóa sen sáng rực rỡ trên xuồng. Và bây giờ anh mới biết, vì sao cô tên là Minh Liên. Minh Liên cũng ngạc nhiên không kém khi thấy người ngồi bên giá vẽ là Yên Phong.

Trông anh chẳng khác nào một nghệ sĩ tài hoa lãng mạn đang bay bổng với bức vẽ chứ không phải là một giám đốc khô khan hay gã đàn ông bụi bặm thường ngày.

Cặp xuồng sát vào bờ, Minh Liên nhảy lên, giọng reo lên mừng rỡ:

- Anh Yên Phong đấy à? Chứ không phải anh đang làm giám đốc ở Thuận Ngôn sao?

Mải nhìn mà Yên Phong không trả lời Minh Liên. Chiếc đầm đầy sen, xuồng chở hoa sen. Xung quanh Minh Liên đầy sen nở. Bây giờ Yên Phong mới khám phá ra một điều vô cùng thú vị. Đôi môi của Minh Liên giống hệt màu hồng cánh sen.

Chẳng biết Minh Liên có biết điều đó không? Đôi môi hồng mềm mại, nóng bỏng hẳn là thơm lừng hương sen.

Yên Phong thích thú với sự liên tưởng của mình.

Minh Liên đã làm việc trong công ty Thuận Ngôn, Yên Phong tiếp xúc hàng ngày tại sao anh không phát hiện ra điều đó nhỉ?

Phải chăng ấn tượng buổi đầu là bởi cô cứ cãi chỉ trích anh, nên anh chỉ biết lo chống chế và cự lại mà anh không hề khám phá?

Và phải chăng ở đó không có hoa sen nên Yên Phong không cảm nhận được.

Thấy Yên Phong không trả lời mà nhìn mình lạ lẫm, Minh Liên dẩu môi hồng lên hỏi “mát mẻ”.

- Có phải giám đốc Yên Phong không, hay tôi nhìn lầm?

Yên Phong đứng lên:

- Không lầm đâu Minh Liên.

- Anh không còn thích làm giám đốc nữa à?

- Tôi thích đi vẽ!

- Anh bỏ cả công ty để đến đây vẽ hả?

Yên Phong cười bằng ánh mắt long lanh:

- Minh Liên thấy có ngông không?

- Ngang bướng và ngạo mạn!

Minh Liên dẩu môi lên phán rồi lại há hốc miệng trước bức vẽ của Yên Phong.

- Ôi, đẹp quá!

Yên Phong đắm đắm nhìn Minh Liên. Đôi môi dẩu lên ngộ nghĩnh có cái gì là lạ thu hút khiến Yên Phong cứ muốn nhìn mãi.

Phải rồi! Đôi môi Minh Liên thật tinh khiết, đẹp tự nhiên không tô son giả tạo, không nhờ thẩm mỹ viện xăm vẽ. Một đôi môi thơm tho toàn mỹ.

Và Yên Phong nhận ra một điều:

đôi môi của Minh Liên hồng thắm hơn những đóa sen hồng.

Anh chỉ muốn đặt lên đôi môi sen hồng một nụ hôn cháy bỏng.

Bất chợt Yên Phong thấy xấu hổ vì ý nghĩ vẩn đục của mình. Anh len lén nhìn Minh Liên.

Cô đang say sưa ngắm bức tranh anh vẽ.

- Thấy bức tranh thế nào hả Minh Liên?

Đang say sưa ngắm, Minh Liên giật mình quay lại:

- Đẹp và giống vô cùng!

Yên Phong hóm hỉnh:

- Được sinh viên tốt nghiệp ngành mỹ thuật thẩm định, tôi tự hào ghê!

Nhưng tôi thấy chưa giống lắm, còn thiếu.

- Thiếu gì hả?

- Chiếc xuồng và cô gái hái sen! Tôi tiếc là chưa vẽ.

Minh Liên phàn nàn:

- Anh chế nhạo tôi đấy à?

- Đâu có! Tôi thích vẽ người vào tranh.

- Bức tranh tĩnh vật, vẽ sen đẹp một cách thuần khiết, anh đưa người vào mất giá trị.

- Thiếu nữ bên hoa cũng đẹp vậy.

- Anh vẽ người vào bức khác đi!

- Minh Liên làm người mẫu nghe!

Minh Liên lắc đầu nói một cách dứt khoát:

- Tôi thích vẽ chứ không thích làm người mẫu.

- Có trường hợp đặc biệt chứ Liên.

Chỉ bức tranh, Minh Liên nói với vẻ tinh nghịch:

- Đang làm giám đốc mà anh đi vẽ như vậy là đặc biệt rồi đó.

Chợt nhớ bà Tịnh Nhơn khó tính, Minh Liên bật hỏi:

- Anh bỏ công ty đi vẽ, bà chủ không la à?

- Tôi bỏ đi, mẹ tôi có biết đâu mà la.

Minh Liên tròn mắt, tròn miệng.

- Anh bỏ công ty mà không sợ ở đó rối lên à?

- Thuận Ngôn vẫn có bao nhiêu người thay đôi mà!

- Nhưng không có ai thay anh làm giám đốc.

- Mẹ tôi sẽ điều hành công ty như trước.

Bà Tịnh Nhơn vẫn còn đầy đủ phong độ quyền năng giám đốc. Minh Liên biết điều đó.

Tuy nhiên, Minh Liên vẫn không hiểu tại sao bà buộc Yên Phong làm giám đốc, công việc mà anh không thích.

Minh Liên mỉm cười:

- Anh dám làm một cuộc cách mạng với bà chủ chắc là ngoạn mục.

Yên Phong bực dọc:

- Tôi tức bà và luật sư Vũ Khiêm nên bỏ đi cho hai người biết.

- Bà chủ biết anh bỏ đi chưa?

- Chắc biết! Khi bà phát hiện ra tôi có viết cho bà mấy chữ.

Minh Liên trầm giọng:

- Chắc bà chủ đang lo lắng tìm anh.

- Biết tính tôi, mẹ tôi chẳng đi tìm đâu.

- Có tìm được anh cũng không về phải không?

Yên Phong thú vị nhìn Minh Liên:

- Minh Liên biết tính tôi đó.

- Tôi thấy anh giống tính bà chủ.

- Vậy mà mẹ tôi phàn nàn tôi không giống bà đấy chứ.

Yên Phong nói rồi cắc cớ hỏi:

- Thấy tôi giống ở chỗ nào hả Liên?

- Ở chỗ cao ngạo...

Minh Liên vội nín bặt. Nói thế là cô động chạm đến bà mạ Huế khó đăm đăm rồi.

Hiểu ý Minh Liên, Yên Phong cười phá lên:

- Cứ nói đi! Mẹ tôi đâu có ở đây mà sợ bà nghe hả Liên.

- Dù bà không nghe, tôi cũng chẳng dám động chạm.

- Minh Liên đang về thăm quê hả?

- Thăm quê và tôi gửi đơn xin nghỉ ở công ty rồi.

- Sao vậy? Chẳng lẽ Minh Liên ở quê luôn?

Minh Liên nhẹ giọng tâm sự:

- Cũng chưa biết tôi có ở quê luôn không.

- Tại sao Minh Liên xin nghỉ làm ở công ty?

- Tôi thấy làm ở Thuận Ngôn không thoải mái chút nào, luôn gặp rắc rối và bị ghét bỏ.

Yên Phong ngạc nhiên:

- Ai gây rắc rối, ai ghét bỏ Minh Liên hả?

- Tôi nghỉ rồi, tôi cũng không thể nói với anh điều này.

Yên Phong tặc lưỡi:

- Tôi thật tệ là giám đốc mà chẳng biết việc gì đã xảy ra cho Minh Liên.

Minh Liên đính chính:

- Chẳng có chuyện gì xảy ra cho tôi. Tại tôi không thoải mái khi làm ở Thuận Ngôn. Tôi muốn tìm một công việc thích hợp với ngành học của mình.

Yên Phong vui vẻ hứa hẹn:

- Khi nào về thành phố tôi sẽ tìm việc giúp cho Liên.

- Cảm ơn anh. Anh không trốn bà chủ nữa à?

- Tôi bỏ đi để phản đối mẹ tôi với luật sư Vũ Khiêm.

- Sao lại phản đối hả?

- Vì hai người muốn kết hôn.

Minh Liên cũng thấy lạ lẫm khi bà mẹ Huế định kết hôn. Nhưng rồi cô chợt nhớ bà chỉ ở độ tuổi trung niên, bà lại khá trẻ so với tuổi. Thật ra bà tái hôn đâu có gì lạ.

Đưa mắt nhìn Yên Phong, Minh Liên hỏi như với một người bạn:

- Tại sao anh không đồng ý hả? Anh không thấy là ở lứa tuổi nào người ta cũng cần được sống hạnh phúc sao?

Yên Phong ngạc nhiên:

- Nghĩa là Minh Liên tán thành?

- Những người từng sống cô độc càng thấy hạnh phúc là quý báu. Bây giờ thấy tôi mới biết điều đó. Nghĩ đến, tôi cũng day dứt lắm.

- Sao vậy?

Minh Liên nhẹ giọng:

- Lúc mẹ tôi mất, ba tôi gà trống nuôi con. Chị em tôi cảm thấy rất ghét những người quen biết ba và sợ họ chiếm mất ba. Bây giờ thấy ba cô độc tôi mới biết mình ích kỷ. Nhưng đã muộn rồi.

Yên Phong phì cười muốn chọc Minh Liên vì thấy giọng cô ngậm ngùi quá.

Và anh đang tự trách mình không biết gì về hoàn cảnh của Minh Liên.

- Sao muộn hả? Ba Minh Liên vẫn tái hôn được mà!

- Ba tôi đau yếu luôn, ông không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Minh Liên đáp rồi khuyên Yên Phong một cách thật lòng:

- Anh nên ủng hộ bà chủ.

Yên Phong gãi đầu:

- Tôi không ủng hộ thì mẹ tôi cũng quyết định rồi, quyền của bà mà.

- Anh ủng hộ thì sẽ vui cửa vui nhà hơn.

- Để xem!

- Còn xem gì nữa. Anh phải bay về thành phố lo ủng hộ bà chủ.

Yên Phong đùa đùa giọng:

- Đến lượt tôi, chẳng biết ai ủng hộ đây nữa.

Minh Liên phê bình:

- Anh đúng là chỉ biết có mình.

- Tôi biết người khác nữa chứ?

- Ai hả?

- Minh Liên!

- Anh đừng có hại tôi nha! Chi Trâm Thư đã không để tôi yên!

- Cô ấy làm gì Minh Liên hả?

- Thì khó chịu, hằn học.

- Tôi chẳng có gì với cô ta, tôi đã nói rõ rồi mà!

Minh Liên đáp rành lọt:

- Anh đâu có quyền cấm chị ấy tơ tưởng đến anh.

Yên Phong lắc đầu nguầy nguậy:

- Tôi phát bực vì mấy cô này. Về đây thấy nhẹ nhõm vì không bị họ quấy rầy.

- Anh định trốn các cô ấy à? Không chừng ngày mai các cô ấy kéo xuống Đồng Tháp tìm anh đó.

Yên Phong nhăn trán:

- Chắc tôi trốn thật đó.

Minh Liên lém lỉnh:

- Tôi chỉ.

Yên Phong gõ trán Minh Liên:

- Đừng ác độc với tôi, tôi không phải là kẻ hào phóng tình yêu như Liên nói đâu.

Minh Liên thờ ơ:

- Không phải à?

Không biết nói sao cho Minh Liên hiểu lòng Yên Phong. Cá tính mạnh mẽ và sự ngây thơ tinh khiết của cô làm anh xao động.

Con tim đã lên tiếng nói thật mà Minh Liên vẫn không tin.

Yên Phong phải làm sao để Minh Liên tin.

Ôi, đôi môi hồng cánh sen! Ôi, đóa sen sáng bừng rực rỡ đã cuốn hồn anh rồi.

Chia tay không hẹn vì Minh Liên biết là Yên Phong chẳng thể ở Đồng Tháp Mười này lâu đâu.

Vùng nước nổi lênh đênh này ngoài sen ra có gì thu hút Yên Phong đâu. Anh chàng lãng tử ngạo mạn thích phiêu bạt để vẽ chứ không đứng yên một chỗ.

Yên Phong thích rong chơi hơn làm việc bởi thế cái ghế giám đốc trong công ty Thuận Ngôn không có sức mạnh níu giữ Yên Phong.

Đồng Tháp cũng chỉ là một nơi để anh dừng chân tìm cảm hứng vẽ và anh đã vẽ bức tranh hoa sen đẹp đến ngẩn ngơ.

Minh Liên học Mỹ thuật mà có vẽ đẹp như Yên Phong đâu. Anh đã vẽ hoa sen thì Minh Liên vẽ hoa súng. Hoa súng đẹp đến nao lòng. À, Minh Liên sẽ vẽ hoa điên điển, vẽ rừng tràm nữa...

Nghĩ vậy mà Minh Liên vẫn ra đầm sen. Sen là tên cô mà! Để xem bình minh lên đầm sen rực rỡ đến thế nào.

Và lạ chưa! Yên Phong cũng đang thơ thẩn bên đầm sen.

Nụ cười nở trên đôi môi cánh sen, Minh Liên hỏi khẽ:

- Anh chưa về thành phố hả giám đốc.

Yên Phong hóm hỉnh đáp trả:

- Chưa, tôi còn nợ những đóa sen.

- Anh nợ gì hả?

Chỉ những đóa sen Yên Phong ngân nga “Hoa sen Cánh mỏng tươi màu Hoa sen một đóa Ngọt ngào sắc hương Kìa em Sen nở vấn vương Cho anh phiêu lãng...

Tìm phương... trời hồng Môi em Nở đóa sen hồng Kìa em, có nhận Tiếng lòng... anh chưa?”.

Minh Liên liến thoắng khen ngợi khi Yên Phong vừa dứt lời:

- Không ngờ giám đốc là họa sĩ mà còn là thi sĩ nữa đấy!

Yên Phong tươi cười:

- Chỉ đột xuất thôi.

- Đột xuất mà hay. Vậy mà tôi cứ ngỡ anh là công tử...

- Ăn chơi sành điệu... khó ưa!

Yên Phong tiếp lời Minh Liên một cách khôi hài.

Minh Liên hồn nhiên:

- Anh biết vậy là tốt. Tôi khỏi nói.

Yên Phong nhìn Minh Liên một cách dịu dàng và buông một câu đầy ý nghĩa:

- Tôi biết cả những điều Minh Liên sắp nói.

- Hay nhỉ!

- Sáng nay mình tham quan Đồng Tháp đi Liên.

Yên Phong đề nghị. Minh Liên mỉm cười:

- Tưởng anh chán Đồng Tháp về Sài Gòn rồi chứ?

Yên Phong cười đầy ý nghĩa:

- Chưa khám phá Đồng Tháp, anh chưa đi đâu cả.

Minh Liên vui vẻ rủ:

- Mình đi xem rừng tràm, bảo đảm anh có đề tài vẽ ngay.

Yên Phong thích thú:

- Ồ, thì đi!

Hai người rời đầm sen, thong thả đi vào khu rừng tràm.

Bây giờ rừng tràm mùa thu đang mua thu trổ bông. Cả ngày cả đêm hương tràm ngây ngất trong tiếng vỗ cánh rù rì của những bầy ong đen đặc.

Gió bứt bông tràm, liệng đầy mặt nước. Mặt nước lấm tấm bông tràm như rải thảm.

Yên Phong xuýt xoa:

- Phải có máy ảnh chụp rừng tràm, bông tràm đẹp biết mấy!

Minh Liên bình thản:

- Thì anh vẽ tranh.

Yên Phong lắc đầu:

- Anh không phải là họa sĩ tài hoa mà vẽ được cảnh rừng tràm sống động thế này.

- Vậy hãy để cho thiên nhiên làm nhiệm vụ của nó.

Yên Phong pha trò:

- Còn con người thì làm nhiệm vụ của con người.

Minh Liên mỉm cười:

- Con người thì nhìn ngắm thiên nhiên.

Yên Phong tỉnh bơ:

- Con người ngắm thiên và yêu nữa!

Minh Liên nhăn mặt:

- Anh đúng là... phát biểu linh tinh.

- Chính xác chứ!

- Mới xa Sài Gòn đã nhớ các cô người yêu rồi hả? Sao không về trên ấy đi.

- Anh thích Đồng Tháp hơn!

Yên Phong xưng anh một cách thoải mái vì thấy Minh Liên không chỉnh.

Minh Liên phồng mặt lên:

- Đồng Tháp không dung chứa anh đâu.

- Tại sao hả?

- Vì anh không hợp phong thổ.

- Sao Đồng Tháp phân biệt đối xử vậy hả?

- Hỏi lại anh chứ sao hỏi Đồng Tháp?

- Anh muốn... hỏi Minh Liên hà?

Cố ý nhấn mạnh tiếng hỏi, Yên Phong nhìn Minh Liên với ánh mắt dịu dàng.

Hiểu ý anh, Minh Liên ngượng ngùng không thể tả? Biết cô hay chỉnh anh mà anh vẫn chọc cô:

- Có cho anh hỏi không hả Liên?

Thoáng bối rối, Minh Liên dẩu đôi môi hồng lên, hai má cũng ửng màu cánh sen.

- Hỏi kỳ cục chẳng cho đâu!

Bỗng dưng Minh Liên thấy giận Yên Phong. Bao cô gái vây quanh anh, chờ anh ở thành phố, vậy mà anh lại chọc phá Minh Liên.

Cau vầng trán mịn, Minh Liên phàn nàn:

- Anh đừng có đùa nữa nha!

Yên Phong than thở:

- Khổ thật! Anh nói thật mà bị cho là đùa.

- Không ai cho những lời vô lý của anh là thật cả.

- Vậy anh phải làm sao hả Liên?

- Về công ty Thuận Ngôn của anh mà làm giám đốc!

- Trời đất! Anh đã chạy dài mà Liên còn xúi dại.

- Bà chủ đang mong anh về, đừng làm bà lo!

Yên Phong ưỡn ngực đáp với vẻ kiêu hãnh:

- Anh đã trưởng thành, mẹ anh chẳng có gì phải lo!

- Mẹ anh đã biết lý đo anh đi rồi.

- Lý do đó không chính đáng đâu!

- Vậy à!

Hai người mải trò chuyện đã đi qua những dãy rừng tràm dày đặc.

Bất chợt Yên Phong rú lên, anh vừa chạm phải một vật gì lành lạnh trơn trơn.

Giật mình khi nghe tiếng hét thất thanh của Yên Phong, Minh Liên quay nhìn anh.

Yên Phong đã ngã ra đất. Minh Liên ngồi xuống bên anh.

- Thôi chết rồi! Anh bị rắn cắn!

Yên Phong càng hoảng hốt:

- Rắn à?

Minh Liên biết mình phải làm gì. Ông ngoại vốn là ông Năm Điền có thuốc trị rắn cắn rất hay.

Không có đem khăn tay Minh Liên lục túi áo Yên Phong. May quá anh có chiếc khăn tay, cô xé ra lấy cột bấp chân anh.

Đau nhức khủng khiếp, Yên Phong không thể nào bước đi được, mặt anh xám ngắt.

Minh Liên trấn an:

- Đừng lo! Có người biết trị rắn cắn.

- Tôi đưa sẽ đưa anh về.

Mệt mỏi, Yên Phong chỉ nói được:

- Cô gọi giùm Honđa ôm đi!

Giữa khu rừng tràm này, bên kia mênh mông nước nổi, làm gì có chiếc Honđa ôm.

Minh Liên chỉ còn biết cõng Yên Phong như con chuột tha củ khoai quá sức nó vậy.

Chẳng biết làm cách nào mà Minh Liên có đủ sức mạnh để đưa Yên Phong về được cho ông ngoại.

Giao xong Yên Phong cho ông ngoại thì Minh Liên cũng ngất đi....

Yên Phong được ông ngoại Minh Liên hết lòng chữa trị.

Anh thầm phục Minh Liên coi vậy mà cũng biết chữa trị rắn cắn nữa. Cô cùng ông ngoại chăm sóc cho anh mau bình phục.

Thấy mình là nam nhi chi chí mà chẳng làm được gì, Yên Phong thật thổ thẹn.

Anh cảm kích nói với Minh Liên:

- Cảm ơn Minh Liên nhiều!

Minh Liên ân cần:

- Liên cứ lo, sợ anh có gì thì nguy.

Yên Phong bật cười:

- Không có Minh Liên thì tôi chết vì bị rắn cắn.

- Tình huống bi đát đó không xảy ra với anh đâu.

- Vậy tôi tốt số hả?

- Số anh trường thọ lắm.

- Sao Minh Liên biết hả?

- Nhìn tướng là biết... số anh hà.

- Biết coi tướng số nữa hả Minh Liên?

- Chỉ biết coi tướng và số anh thôi. Số anh không ở Đồng Tháp này được đâu nha!

- Minh Liên không cho à? Không cho tôi vẫn ở.

Yên Phong vừa ở vừa nói ngang.

Minh Liên hăm he:

- Tôi gọi điện cho bà chủ biết anh bị rắn cắn ở Đồng Tháp là bà chủ xuống đây ngay.

Yên Phong xua tay rối rít:

- Đừng nghe Minh Liên!

- Sao đừng hả?

- Mẹ tôi xuống đây la, Minh Liên chịu trách nhiệm đấy.

- Việc gì tôi phải chịu trách nhiệm đấy?

Nói thế chứ Minh Liên chẳng báo cho bà Tịnh Nhơn làm gì.

Yên Phong bình phục. Anh vẽ mấy bức tranh nữa và sau đó trở về thành phố.

Bà Tịnh Nhơn vừa mừng vừa giận khi thấy Yên Phong xách vali trở về.

- Bỏ đi để chống đối mẹ hả con?

Yên Phong thản nhiên:

- Con đi vẽ!

Bà Tịnh Nhơn nhăn trán bực dọc:

- Việc ở công ty bề bộn vậy mà đi vẽ, thật là quá đáng!

Yên Phong than vãn:

- Mẹ bắt con điều hành công ty, chôn vùi niềm đam mê vẽ của con. Con phải đi tìm nơi vẽ chứ.

Bà Tịnh Nhơn liếc nhìn con trai mát mẻ:

- Vậy có vẽ được nhiều không, đủ mở triển lãm được chưa con.

Yên Phong cười khì:

- Khỏi triển lãm, con vẽ để triển lãm mẹ à!

Bực dọc trước tính khí con trai, bà Tịnh Nhơn ca cẩm:

- Con là đứa ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình và làm theo ngẫu hứng, chứ chẳng biết nghỉ đến ai cả.

Yên Phong phân trần:

- Tại vì con không thoải mái.

Bà Tịnh Nhơn gắt gỏng:

- Nên bỏ đi phải không?

- Con bỏ đi để cho khuây khỏa. Nhưng mẹ cũng đâu có tìm con.

Bà Tịnh Nhơn lạnh lùng:

- Con đâu phải là đứa con đi hoang. Đi đâu rồi cũng trở về mà!

Yên Phong cao hứng:

- Mẹ có muốn xem mấy bức tranh con vẽ?

- Mẹ không phải giám khảo chấm điểm, mẹ còn nhiều việc phải lo.

- Vậy con về phòng đây.

- Khoan đã! Con chuẩn bị ngày mai ra công ty.

Yên Phong cười nhẹ tênh:

- Mẹ làm giám đốc hay hơn con. Mẹ có tác phong, có uy, có thần của giám đốc, nhân viên ai cũng nể sợ.

Bà Tịnh Nhơn bất bình:

- Lười biếng vô trách nhiệm, không chịu làm việc lại còn nói mẹ như vậy hả?

- Sao mẹ kết tội con nhiều vậy. Con vẫn làm việc đấy chứ.

- Làm việc gì hả? Đi rong thì có.

Yên Phong khẳng định:

- Con có kế hoạch riêng của con mẹ ạ!

Bà Tịnh Nhơn muốn nổi giận:

- Kế hoạch đi rong nữa đó hả?

Yên Phong đính chính:

- Đi rong nhưng con vẫn làm việc chứ có đi chơi đâu mẹ.

Bà Tịnh Nhơn lắc đầu:

- Hết nói nổi, con với cái chỉ biết làm cho cha mẹ khổ tâm.

Bỗng bà chợt nhớ:

- Con bỏ công ty rồi tại sao con Minh Liên cũng xin nghỉ việc?

- Cô ấy nghỉ trước con mà mẹ.

Bà Tinh Nhơn vẫn thắc mắc:

- Nhưng tại sao lại nghỉ?

Nhớ lời Minh Liên, Yên Phong đáp:

- Cô ấy bảo học ngành Mỹ thuật mà làm ở công ty Thuận Ngôn không thích hợp.

Bà Tịnh Nhơn bực dọc kêu lên như khám phá ra điều gì:

- Con nhỏ đó cũng vẽ à?

- Con đâu có biết.

Bà Tịnh Nhơn lại nhìn con trai với vẻ nghi ngờ:

- Lạ thật!

- Lạ gì hả mẹ?

Bà Tịnh Nhơn nhăn trán:

- Thôi, đừng hỏi nữa! Mẹ đang muốn điên đầu gì con đây!

Yên Phong cười khỏa lấp:

- Mẹ.... bác Khiêm có...

Bà Tịnh Nhơn tròn mắt:

- Con nói gì?

- Bác Khiêm có ghé không vậy mà?

Thái độ của Yên Phong làm cho bà Tịnh Nhơn ngạc nhiên. Bà không tin con trai hỏi đến luật sư Vũ Khiêm với vẻ thân thiện như vậy.

Yên Phong giận bà vì chuyện Vũ Khiêm. Đã bỏ đi chẳng chịu quay về lại thân thiện, phải chăng Yên Phong đã thay đổi.

Ôi! Nếu như vậy thì bà mừng. Nhưng bà vẫn băn khoăn vì Yên Phong không chịu trở về công ty Thuận Ngôn làm việc.

Rõ ràng là Yên Phong có chịu hợp tác với bà đâu.

Kế hoạch mở nhà hàng của bà với Vũ Khiêm chắc là chưa thực hiện được rồi. Bà phải lo củng cố công ty Thuận Ngôn.

Giao cho Yên Phong khiến bà mệt trí hơn. Yên Phong sôi nổi nhưng ngang bướng không muốn làm. Đang làm việc ở công ty vẫn sẵn sàng bỏ đi không một chút trách nhiệm. Yên Phong như con ngựa chứng bất trị gây khó xử cho bà.

Đi rong cho đã, bây giờ trở về, Yên Phong lại bảo có kế hoạch làm ăn riêng khiến bà Tịnh Nhơn tức lộn ruột.

Tuy nhiên bà không muốn hỏi Yên Phong. Để xem Yên Phong có làm được gì, hay cũng chỉ là ngẫu hứng mà thôi.

Yên Phong có kế hoạch làm ăn thật sự. Anh sẽ mở trung tâm đào tạo MC, ở nhà mở một phòng vẽ, lúc nào thích thì sẽ vẽ.

Buổi chiều, Yên Phong đến quán bar Cát Ngọc cùng Hoàng Chương.

Hoàng Chương cười cười khi ngồi cùng Yên Phong bên ly rượu mạnh:

- Rủ tao đi quán bar uống rượu mạnh hay khiêu vũ đây hả?

- Bàn công chuyện làm ăn mày!

Hoàng Chương tròn mắt ngó Yên Phong:

- Làm gì hả ông giám đốc Thuận Ngôn?

Yên Phong bình thản:

- Thuận Ngôn của mẫu hậu. Tao muốn độc lập mở công ty khác.

Hoàng Chương xua tay can ngăn:

- Thôi đi ông! Có sẵn mà không lo hưởng còn đòi làm riêng là sao hả?

Yên Phong nhăn mặt:

- Hưởng cái gì? Giao Thuận Ngôn cho tao chứ mẫu hậu cũng kè kè quản lý cả tao nữa chịu sao nổi hả?

Hoàng Chương châm chọc Yên Phong:

- Nghĩa là mày muốn tự do một mình để tự tung tác chứ gì?

Yên Phong phàn nàn vì tên bạn thân chẳng chịu hiểu mình:

- Cái thằng! Tao chỉ muốn làm ăn riêng, không dính líu đến mẫu hậu và luật sư Vũ Khiêm.

- Mày kỳ thị luật sư Vũ Khiêm vậy à?

- Ông ấy bàn chuyện mở nhà hàng với mẫu hậu, tao thấy phát bực quá.

Hoàng Chương cười toe, xúi Yên Phong:

- Mở nhà hàng thì mày hợp tác làm đầu bếp có gì đâu mà bực hả?

Yên Phong lắc đầu:

- Tao không có khiếu ẩm thực.

- Ai mà chẳng có khiếu ẩm thực hả mậy?

Yên Phong pha trò:

- Nói như mày là ăn chứ gì? Thức ăn đó... thưởng thức đi ông!

Vừa nói Yên Phong vừa chỉ tay trên bàn. Hoàng Chương vờ phàn nàn:

- Cái thằng! Mời như mày ai nuốt cho trôi.

Gắp con tôm sốt vào chén Hoàng Chương, Yên Phong cười khì:

- Không trôi cũng ráng nuốt cho trôi nghe!

- Được rồi, để đó đi ông. À, mày tính bàn chuyện làm ăn gì vậy?

- Tao định mở công ty...

Yên Phong chưa dứt câu thì Hoàng Chương vội cắt ngang:

- Mở công ty kinh doanh không phải dễ đâu nha!

- Tao đâu có kinh doanh. Định mở trung tâm đào tạo MC, ý mày thấy thế nào?

Hoàng Chương kêu lên:

- Tưởng mày bàn chuyện đám cưới tao có ý kiến liền.

Yên Phong nhăn trán:

- Đám cưới cái đầu mày. Tao đang nói chuyện nghiêm túc nghe.

Hoàng Chương tỉnh rụi:

- Bộ đám cưới không nghiêm túc sao hả? Cực kỳ nghiêm túc nữa đó mày!

- Lo đám cưới mày đi!

- Nàng đang giận tao. Chưa cưới được.

- Giận thì xù tìm người khác.

Hoàng Chương nhìn Yên Phong như người ngoài hành tinh:

- Bởi vậy mày mới bị nguyền rủa là kẻ thay tình yêu như thay áo.

Yên Phong phân trần:

- Ồ, không có đâu! Tao bị oan Thị Kính.

- Còn kêu oan nữa à? Mày yêu nhiều cô rồi hả?

- Tao chỉ yêu một người thôi.

Hoàng Chương giễu cợt:

- Thì hiện tại đó à? Còn quá khứ và tương lai thì sao?

Yên Phong giải thích:

- Trước kia có mấy mối tình vắt vai. Thời non trẻ qua hết rồi mày. Bây giờ tao chỉ yêu một người duy nhất.

Hoàng Chương nhìn Yên Phong đăm đăm:

- Cô nào mà chiếm được trái tim đi hoang của mày vậy nhỉ?

- Cô gái.

- Thằng quỷ! Tao có nói chàng trai đâu mậy!

Yên Phong cười lý sự:

- Ở bên nàng, tao đã nhận ra một điều. Mỗi gã đàn ông chỉ có một chiếc xương sườn bị mất, và tao đã tìm được rồi thì phải giữ kỹ.

Hoàng Chương cười phá lên:

- Trời ơi! Mày trở thành nhà hiền triết rồi à?

Yên Phong nói với vẻ mơ màng:

- Nàng như một đóa hoa sen rực rỡ thơm ngát, tao trở thành nhà hiền triết cũng nên.

- Phải mày không Phong? Hôm nay tao thấy mày thật lạ.

- Có gì lạ đâu hả?

- Tình yêu làm cho mày biến đổi.

Yên Phong cười tươi:

- Khi con người biến đổi thì cuộc sống cũng tốt hơn phải hôn?

Hoàng Chương thắc mắc hỏi:

- Có phải vì cô ấy mày muốn làm ăn độc lập, không để cho mẫu hậu quản chế.

- Việc tao làm ăn chẳng dính líu gì đến cô ấy.

- Vậy à!

- Hiện giờ tao còn chưa biết Minh Liên ở đâu nữa là!

Hoàng Chương ngạc nhiên:

- Minh Liên à? Phải cô ấy bạn của Thùy Chi không?

Yên Phong nói với vẻ thật lòng:

- Tao cũng chẳng biết các mối quan hệ của Minh Liên.

- Cái thằng! Sao mà tệ vậy! Vậy mà đòi yêu người ta...

- Thì tao yêu Minh Liên.

- Yêu thì phải hiểu mọi thông tin về người yêu chứ.

- Tao không quan tâm đến điều đó.

- Rủi cô ấy có người rồi thì sao hả?

- Làm gì có!

- Chủ quan quá vậy ông!

- Tao chỉ biết tao yêu cô ấy là đủ.

Hoàng Chương ngó Yên Phong hóm hỉnh hỏi:

- Cuối cùng mày bàn chuyện làm ăn hay chuyện người yêu với tao hả?

Yên Phong cười tỉnh bơ:

- Cả hai!

- Tao vẫn nghe mọi thông tin mày nói.

- Mày làm báo nắm nhiều thông tin, quan hệ rộng rãi, mày hãy giúp tao?

Biết là Yên Phong không đùa, Hoàng Chương cũng nghiêm túc.

- Mày tính mở trung tâm thật hả?

- Mày nghĩ tao đùa à?

- Lãng tử thích rong chơi như mày mà nói chuyện làm ăn nên tao ngạc nhiên.

- Thôi đi ông! Có giúp tao không thì bảo.

Hoàng Chương tếu táu:

- Chẳng những giúp mà tao còn xin có được một chân trong công ty của mày nữa đó.

Yên Phong đùa lại:

- Hai chân chứ một chân thì chẳng thể cho được rồi.

Hoàng Chương cười khà:

- Tao sẽ cung cấp thông tin và quảng cáo cho trung tâm của mày há.

- Còn gì bằng. Thuận Ngôn rất cần sự hỗ trợ của mày.

- Lại Thuận Ngôn nữa à?

- Thuận Ngôn 2.

Nhờ Minh Liên mà Yên Phong ấn tượng với cái tên “Thuận Ngôn” của gia đình.

Thuận Ngôn mà Minh Liên cứ thấy nghịch nhĩ.

Yên Phong không muốn trở lại Thuận Ngôn cũng là để tránh gặp mặt Thúy Ái, cả Trâm Thư nữa.

Minh Liên kể với Yên Phong là Trâm Thư đã tìm cách vu oan cho cô lấy tiền của cô Trâm Anh để không cho cô ở trọ nữa. Nguyên nhân là Trâm Thư đã đến công ty tìm Yên Phong và thấy Yên Phong đi cùng Minh Liên.

Yên Phong hối tiếc vì đã quen Trâm Thư. Chỉ là bạn của Trâm Thư thôi, chứ anh có nghĩ gì sâu xa đâu.

Chỉ vì không muốn phiền phức với Thúy Ái và Trâm Thư mà Minh Liên quyết định nghỉ làm ở Thuận Ngôn để trở về quê nhà.

Lần này lên thành phố, Minh Liên sẽ tìm chỗ trọ khác. Yên Phong dặn cô cho anh biết địa chỉ, để anh tìm.

Minh Liên bảo:

- Tìm làm gì hả? Tình cờ gặp gỡ thì hay hơn.

Minh Liên lạ lùng và cũng bí ẩn thật.

Hoàng Chương nhìn Yên Phong nhận định:

- Mày cũng lạ thật đấy Phong. Có Thuận Ngôn không chịu làm giám đốc lại đòi tạo ra một Thuận Ngôn khác.

Yên Phong cười cười:

- Việc gì mà chẳng có lý do.

- Nghe rồi! Không muốn bị mẫu hậu quản lý chứ gì. Tao chẳng cần biết lý do của mày nữa. Thôi, uống đi rồi chuẩn bị cho công việc sắp tới.

Yên Phong nhìn Hoàng Chương:

- Làm nhà báo như mày coi vậy mà sướng.

Hoàng Chương xua tay:

- Thôi đi ông! Nghề nào cũng có sướng khổ khác nhau. Đừng ham!

- Vậy ham gì hả?

- Ham cưới vợ đi!

- Cái thằng!

- Lo sự nghiệp rồi mới cưới vợ.

- Mày làm cho tao ngạc nhiên đấy Phong!

- Sao ngạc nhiên hả?

- Mày cũng biết nói chuyện làm ăn đúng đắn.

- Mày nghĩ tao cứ lo ăn chơi chứ gì?

- Tao muốn biết động lực nào làm cho mày thay đổi.

- Luật sư Vũ Khiêm cứ bàn chuyện làm ăn với mẫu hậu hoài, tao nhất định phải cho ông ấy biết tao sẽ làm được và hơn nữa kìa.

Hoàng Chương phì cười:

- Mày lại ăn thua với người lớn.

- Không phải vậy đâu.

- Tao thấy luật sư Khiêm cũng tốt.

- Mày quảng cáo giùm hả?

- Cái thằng!

Hai người bạn thân lâu ngày gặp đùa vui châm chọc nói đủ thứ chuyện.

Yên Phong gọi tính tiền. Cô gái mang biên nhận đến khiến anh há hốc miệng.

- Làm ở đây hả Minh Liên?

Minh Liên mở miệng cười:

- Anh Phong, anh Chương ngồi đây nãy giờ mà Liên đâu có biết.

Hoàng Chương ngạc nhiên:

- Minh Liên không còn làm ở công ty Thuận Ngôn nữa à.

- Em nghỉ rồi. Mới xin làm được ở đây.

Yên Phong nhìn Minh Liên rồi nhìn sang Hoàng Chương:

- Mày biết Minh Liên à?

- Liên là bạn thân của Thùy Chi.

Minh Liên hỏi Hoàng Chương:

- Anh với nhỏ Thùy Chi thế nào rồi hả?

- Thùy Chi vẫn còn giận tôi về chuyện hôm nọ.

- Ai bảo anh đi với cô Việt kiều để cho Thùy Chi trông thấy. Hôm đó có Liên nữa.

Hoàng Chương cười giải thích:

- Tôi vô tư nên chẳng nghĩ gì.

- Thùy Chi tức anh dữ lắm đó.

- Mong rằng Thùy Chi sẽ thấy tôi trong sáng.

- Anh phải chứng minh chứ!

- Tôi luôn chứng minh điều đó.

Nghe Hoàng Chương và Minh Liên trò chuyện, Yên Phong thấy mình là người ngoài cuộc.

Anh không hiểu sao Minh Liên lại làm trong quán bar. Nơi đây đâu thích hợp với cô, cũng chẳng thích hợp với ngành học Mỹ thuật của cô.

Buổi chiều hôm sau, Yên Phong đến quán bar gặp Minh Liên:

- Anh điện thoại mà chẳng nghe Liên bắt máy.

- Trong giờ làm việc nên Liên tắt máy.

Yên Phong thắc mắc:

- Tại sao Liên làm ở quán bar?

Minh Liên bình thản:

- Tạm thời Liên phải có một việc làm để kiếm sống.

- Sao không trở lại Thuận Ngôn hả?

- Bây giờ Liên chẳng thích làm ở Thuận Ngôn chút nào?

Yên Phong hậm hực:

- Làm ở quán bar thì được hả?

- Làm ở quán bar thì có gì đâu. Bưng bê, dọn dẹp, tính tiền, chẳng phải căng thẳng khó chịu khi đối đầu với chị Thúy Ái. Bà ta luôn kiếm chuyện với nhân viên. Anh không thấy à?

Minh Liên nói một hơi với vẻ điềm tĩnh. Yên Phong cau mày:

- Tôi cũng đã nhiều lần chấn chỉnh Thúy Ái.

- Đó là nhiệm vụ giám đốc của anh.

Yên Phong nằn nì:

- Trở lại công ty Thuận Ngôn đi Liên!

Nếu Minh Liên chịu trở lại Thuận Ngôn làm việc thì Yên Phong cũng sẽ về ngay. Anh không thích cô làm việc ở quán bar này.

Nhưng Minh Liên đã nhất quyết:

- Liên chẳng trở về Thuận Ngôn. Không gặp bà Ái cũng bị chị Trâm Thư dòm ngó.

- Mặc kệ! Minh Liên đừng để ý đến họ.

- Tại họ khó chịu với Liên chứ Liên có để ý đến họ đâu. Tránh xa là tốt để khỏi phiền phức.

Yên Phong hỏi lại:

- Làm ở quán bar không phiền phức à?

- Có phiền gì đâu hả anh? Mình làm tốt công việc thì thôi.

Yên Phong tặc lưỡi:

- Minh Liên không thấy hết những phức tạp của chốn này đâu.

- Có phức tạp thì mình tránh.

- Không đơn giản như Liên nghĩ đâu.

- Chứ sao hả anh?

- Chẳng lẽ Minh Liên không hiểu?

Minh Liên xua tay:

- Thôi, không nói chuyện việc làm của Liên. À, anh về thành phố có bị bà chủ la không?

Yên Phong cau trán:

- Bà bảo anh đi rong rồi cũng trở về.

- Bà chủ hiểu rõ tính anh.

- Mẹ anh khăng khăng bảo anh về công ty làm việc ngay nhưng anh có kế hoạch làm ăn, mới bàn với Hoàng Chương.

- Anh là bạn thân của anh Chương à?

- Cũng như Liên với Thùy Chi vậy.

- Anh có biết Thùy Chi không?

- Chỉ nghe Hoàng Chương nhắc đến thôi.

Mắt Minh Liên sáng lên khi nhắc đến Thùy Chi:

- Rồi anh sẽ biết. Nhỏ Thùy Chi rất dễ thương chứ không chua ngoa như hai bà Thúy Ái và Trâm Thư của anh đâu.

Yên Phong kêu lên:

- Trời đất! Sao lại nói hai người ấy là của tôi hả Liên?

- Hai chị ấy đã tự giới thiệu như vậy.

- Họ nói gì anh chẳng quan tâm.

- Anh không quan tâm mà người ta dám khẳng định?

- Anh chỉ quan hệ công việc thôi.

Yên Phong nhìn Minh Liên với ánh mắt thật lạ:

- Anh chẳng đến công ty Thuận Ngôn làm việc nữa. Minh Liên cũng đừng nhắc đến họ.

Minh Liên hỏi như trêu chọc:

- Vậy là anh có người khác?

Yên Phong điềm tĩnh:

- Phải! Hiện giờ tôi có một người và chỉ có người đó thôi.

Minh Liên im lặng. Yên Phong nheo nheo mắt với cô:

- Không hỏi người đó là ai sao hả Liên?

- Liên không tò mò!

- Là Liên đó biết chưa?

Minh Liên lắc đầu:

- Anh cứ đùa hoài.

- Không biết bao giờ Liên mới tin là anh nói thật.

- Liên chẳng tin...

Minh Liên ngập ngừng rồi nói một cách tự nhiên:

- Báo cáo anh, Liên đã có người yêu rồi đó?

- Ai hả?

- Anh ấy đang học năm cuối...

Minh Liên chưa kịp nói Y khoa thì Yên Phong đã nắm chặt lấy bàn tay cô:

- Anh đây này, chẳng phải ai cả!

Hai má đỏ bừng, Minh Liên rụt tay lại. Yên Phong thật là quá quắt!

Minh Liên nhăn nhó:

- Anh đừng nhận bừa nghe! Người ấy của tôi không phải là anh.

Yên Phong châm chọc:

- Có bao giờ nghe Liên nhắc đến người ấy đâu. Mới tạo ra phải không?

- Cái anh này! Làm gì mà tạo dựng được nhỉ?

- Lạ thật đấy!

Nghĩ Yên Phong đùa nên Minh Liên đùa lại anh cho bõ ghét. Hay là cô tìm cách né tránh anh?

Yên Phong nhìn thẳng vào Minh Liên như muốn tìm câu trả lời.

Ánh mắt vội vã quay chỗ khác tránh tia nhìn nóng bỏng khác lạ của Yên Phong.

Thùy Chi tươi cười bước vào phòng trọ của Minh Liên:

- Ghé thăm quan xem nhà trọ mới của mi khang trang lịch sự thế nào.

Minh Liên vênh mặt lên:

- Người ta đã ở lâu rồi mày mới ghé!

Thùy Chi thụi hông Minh Liên:

- Lâu mau gì cũng được. Ta ghé là phải lo đón tiếp.

- Có nước lọc đón tiếp nè, tha hồ uống đi.

Miệng nói, tay Minh Liên rót cho Thùy Chi ly nước.

Nhìn ngắm nhà trọ của Minh Liên xong, Thùy Chi cười hỏi:

- Chắc không bằng nhà cô Trâm Anh?

- Không bằng nhưng được tự do.

- Khỏi bị chị Trâm Thư hoạnh họe là tốt rồi.

Minh Liên phàn nàn:

- Ta có làm gì đâu cớ sao chị Thúy Ái và Trâm Thư cứ hằn học gây phiền.

Thùy Chi cười giải thích:

- Hai bà ấy sợ mi chia sẻ giám đốc.

- Hai bà lo sợ hão huyền.

Thùy Chi lém lỉnh hỏi:

- Mà thật ra mi có định chia sẻ không hả?

Đập vai Thùy Chi, Minh Liên la lên:

- Con quỷ! Chính mi cũng nghĩ bậy.

- Không nghĩ mà ta thấy! Mi cũng nên chọn ngã rẽ. Anh chàng Hiếu Thành của mi nhu nhược quá, chỉ biết nghe lời mẹ thì dám làm được gì?

Quả là Hiếu Thành nhu nhược thiếu bản lĩnh. Minh Liên thất vọng về Hiếu Thành biết bao.

Bà Diệp Xuân đã biết số điện thoại của Minh Liên nên thỉnh thoảng gọi điện cho cô bảo phải chấm dứt với Hiếu Thành. Bà luôn xỉ mắng Minh Liên “đỉa mà đòi đeo chân hạc”. Gia đình bà danh giá, Minh Liên là cô gái quê nghèo khó chẳng bao giờ xứng đáng với con trai bác sĩ của bà.

Buồn chông chênh và cũng tự ái ngút trời, Minh Liên chỉ muốn chấm dứt ngay với Hiếu Thành.

Minh Liên chẳng bao giờ hy vọng Hiếu Thành đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình.

Minh Liên thở dài:

- Chẳng biết nói Hiếu Thành như thế nào nữa.

Thùy Chi bật cười:

- Không biết nói thì đừng nói!

- Không nói Hiếu Thành nhưng nói mi đó.

- Ta sao hả?

- Cũng nên thấu hiểu cho Hoàng Chương đi!

- Bày đặt khuyên nhủ nữa!

Minh Liên hất hất mái tóc mỉm cười:

- Người ngoài cuộc sáng suốt hơn nhiều. Ta thấy anh Hoàng Chương tốt hơn những gã lăng nhăng nhiều.

Thùy Chi lém lỉnh:

- Tốt hơn giám đốc hào hoa của mi chứ gì.

Minh Liên cải chính:

- Ta nghỉ ở Thuận Ngôn rồi, Yên Phong cũng không còn là giám đốc đâu nha!

- Bây giờ là bạn càng bình đẳng hơn há!

- Hoàng Chương với Yên Phong là bạn. Anh Chương cô kể với mi không?

- Có kể chuyện hai người gặp mi làm ở quán bar.

- Yên Phong bảo làm ở đó phức tạp, kêu ta về Thuận Ngôn.

- Vậy mi trở về Thuận Ngôn đi.

- Con khỉ! Ta đã nghỉ rồi, không bao giờ trở về. Bây giờ về Thuận Ngôn càng nghịch nhĩ khốn khổ hơn nữa đó.

- Sao kỳ vậy?

- Bà mạ Huế làm giám đốc điều hành công ty.

- Có sao đâu hả?

- Gặp bà ta, tao tổn thọ sớm.

- Còn hơn làm ớ quán bar.

- Tạm thời thôi, ta sẽ kiếm việc khác.

- Đài truyền hình đang tuyển chọn MC đó. Mi dự thi đi Liên!

Minh Liên kêu lên:

- Thi tuyển chọn MC à? Chẳng biết có nên không?

- Thì đi! Mi có khiếu mà.

- Ta với mi cùng thi.

- Ta thích làm bên báo chí hơn.

Thông tin của Thùy Chi làm cho Minh Liên nghĩ ngợi.

Đưa mắt nhìn ra ngoài, Minh Liên há hốc mồm khi thấy Yên Phong tiến vào.

Minh Liên trách Thùy Chi:

- Mi cho anh ta địa chỉ hả?

Thùy Chi ngơ ngác:

- Ta có biết anh ta là ai?

- Thông qua Hoàng Chương của mi.

- Ta chẳng cho ai cả.

Yên Phong bước vào nhà với nụ cười thật tươi:

- Chào hai cô, tôi chắc chắn đây là Thùy Chi.

Thùy Chi lém lỉnh đáp trả:

- Còn anh là giám đốc Yên Phong.

Yên Phong cười khì:

- Yên Phong thôi chứ tôi chẳng giám đốc ai cả.

Minh Liên nhìn Yên Phong. Anh biết cô muốn gì nên chặn trước:

- Đừng thắc mắc vì sao anh biết nhà nghe. Hỏi Liên không chỉ, anh phải tự tìm thôi.

Minh Liên dẩu môi lên:

- Tìm mà biết được nhà à? Hổng dễ đâu!

Yên Phong hóm hỉnh:

- Không dễ thì khó. Điều quan trọng đúng như Minh Liên nói, gặp gỡ tình cờ thú vị hơn nhiều.

Cảm thấy mình bị bỏ rơi khi hai người đối đáp với nhau, Thùy Chi hờn dỗi:

- Coi bộ Thùy Chi là người thừa rồi.

Yên Phong vui vẻ:

- Thùy Chi không thừa đâu, để tôi gọi Hoàng Chương đến đây nghe!

Thùy Chi lém lỉnh:

- Để nghe anh giới thiệu hả?

Yên Phong cười bằng mắt:

- Cũng có thể hôm nọ tôi nhờ Hoàng Chương giới thiệu, bây giờ tôi giới thiệu lại.

Thùy Chi thắc mắc:

- Nghe nói anh hào hoa lắm, các cô vây quanh mà nhờ anh Chương giới thiệu gì nữa!

Yên Phong cải chính:

- Trời ạ! Thùy Chi hiểu lầm. Tôi nhờ Hoàng Chương giới thiệu công việc làm ăn.

- Anh là giám đốc rồi còn giới thiệu gì nữa.

Yên Phong trịnh trọng:

- Tôi định mở trung tâm đào tạo MC.

Thùy Chi reo lên:

- Vậy thì hay quá! Nhỏ Minh Liên định thi tuyển MC rồi sẽ hợp tác làm ăn với anh.

Mất Yên Phong sáng lên:

- Ồ tuyệt quá! Hợp tác làm ăn với anh nha Liên?

Minh Liên đính chính với Thùy Chi:

- Ta có đi thi tuyển MC đâu hả?

Thùy Chi nhoẻn miệng cười:

- Mi nói với ta sẽ đi dự thi tuyển mà!

- Chưa thi ta cũng biết hỏng rồi. Khỏi thi là chắc ăn nhất.

Thùy Chi khiêu khích:

- Không ngờ mi bi quan và dễ bỏ cuộc như vậy.

Hiểu cá tính Minh Liên, Yên Phong buông một câu đầy ý nghĩa:

- Minh Liên là đóa sen rực sáng luôn vươn lên chứ không có bỏ cuộc đâu.

Thùy Chi trêu chọc:

- Ồ! Anh Phong vậy mà hiểu nhỏ Liên hơn ai hết. Đúng là tri âm tri kỷ rồi.

Yên Phong thích thú:

- Nghe Thùy Chi nói, tôi mừng ghê!

- Đồng ý anh hả?

Thùy Chi quay sang Minh Liên:

- Chuẩn bị tinh thần nghe Liên!

Minh Liên hỏi khẽ:

- Chuẩn bị gì hả nhỏ?

- Làm MC!

Minh Liên thụi hông Thùy Chi:

- Con khỉ! “Cho em xin” đi!

Thùy Chi và Yên Phong cười xòa. Yên Phong thân mật:

- Sẵn gặp nhau xin mời Minh Liên và Thùy Chi đi ăn để chúng ta kết chặt tình thân.

Thùy Chi lém lỉnh:

- Chi đi hơi bị thừa!

Yên Phong tươi cười:

- Tôi sẽ gọi Hoàng Chương đến nhà hàng Hương Sen ngay!

Một lát sau, bốn người có mặt ở nhà hàng Hương Sen.

Minh Liên thoáng bâng khuâng. Nhớ hôm nào khi còn làm ở Thuận Ngôn, Yên Phong đã đưa cô đến đây. Vì vậy mà Minh Liên biết có một nhà hàng hương vị quê hương Đồng Tháp của cô.

Bọn côn đồ đến quán bar Cát Ngọc ăn nhậu, rồi gây hấn choảng nhau, chúng ném chai bia ly rượu văng tung tóe.

Minh Liên đang loay hoay dọn dẹp bàn bên cạnh bị chai bia văng trúng phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Hoàng Chương hay tin điện cho Thùy Chi. Cả hai cùng đến bệnh viện.

Thùy Chi lo lắng khôn cùng. Những mảnh thủy tinh mà văng đầy đầu, đầy mặt Minh Liên thì nguy hiểm vô cùng.

Thùy Chi luôn miệng hỏi Hoàng Chương:

- Nhỏ Liên có sao không anh?

Hoàng Chương trấn an cô.

- Minh Liên bị thương nhẹ. Không sao đâu em đừng lo!

Nói vậy chứ Hoàng Chương cũng chưa biết Minh Liên bị thương thế nào nữa.

Chợt nhớ, anh nói với Thùy Chi:

- Phải báo cho người thân Minh Liên hay chứ Thùy Chi.

Thùy Chi bực dọc:

- Báo cho gã Hiếu Thành hay cũng vô ích thôi. Nhỏ này phải chi đừng làm ở quán bar thì đâu có chuyện.

- Em cũng đừng trách Minh Liên như vậy.

Thùy Chi bảo:

- À! Gọi điện báo cho Yên Phong đi. Có anh ấy cũng đỡ lo!

Hoàng Chương gọi điện báo cho anh Phong.

Nửa tiếng sau, Yên Phong có mặt ở bệnh viện.

Các vết thương trên trán, tay Minh Liên phải may nhiều mũi, tuy không trầm trọng lắm nhưng vẫn phải nằm viện điều trị để mau lành lặn.

Hiếu Thành đang thực tập ở bệnh viện hay chuyện xảy ra với Minh Liên.

Sau khi Minh Liên ra khỏi phòng cấp cứu, anh có ghé thăm với giọng trách móc:

- Em làm sao cho ra nông nỗi?

Minh Liên nhăn nhó:

- Em có muốn như vậy đâu.

Hiếu Thành chất vấn:

- Tại sao làm ở quán bar cho gặp rắc rối. Đụng chạm dân ăn chơi say xỉn cho thêm khổ.

- Em chẳng đụng chạm gì đến bọn họ.

- Không đụng chạm mà cũng bị thương tích như thế này.

- Vì nhu cầu cuộc sống mà em phải làm việc.

Hiếu Thành im lặng, một lúc sau lại bảo:

- Em nghỉ làm ở quán bar đi!

- Em chưa xin việc ở chỗ nào khác.

- Anh sẽ tìm cho em.

Minh Liên không tin Hiếu Thành sẽ tìm được việc làm cho cô. Bản thân anh luôn lệ thuộc vào mẹ có làm được gì?

Lắc đầu, Minh Liên nói khẽ:

- Anh đừng lo gì cho em. Mẹ anh bảo “đỉa mà đeo chân hạc”, em chẳng xứng với anh.

Hiếu Thành chép miệng:

- Mẹ anh là như vậy.

Nói xong, anh quay quả bước ra. Yên Phong mang vào cho Minh Liên bó hoa gồm mấy cánh sen hồng thắm.

Hai người đàn ông đối diện nhau tại cửa phòng. Cả hai nhìn nhau chẳng mấy thiện cảm.

Hai người đều hậm hực chờ đợi Minh Liên lên tiếng. Vì vậy Minh Liên không thể phớt lờ cô vội nói nhanh:

- Anh Hiếu Thành. Còn đây là anh Yên Phong. Hai người làm quen nhau đi!

Chẳng ai chào ai chỉ bắt tay gượng gạo rồi Hiếu Thành nói nhanh:

- Tôi về đây!

Yên Phong thở phào một cách nhẹ nhàng, đặt hoa trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường bệnh:

- Chúc Minh Liên mau khỏe mạnh và tươi như những đóa sen hồng.

Minh Liên nói khẽ:

- Ở đây mà anh tìm sen chi cho vất vả hả?

- Vất vả thế nào anh cũng tìm cho được.

- Cảm ơn anh nha!

“Bởi vì anh thích được nhìn thấy đôi môi hồng thắm của Minh Liên bên những cánh hoa rực rỡ”.

Yên Phong bật hỏi:

- Gã đàn ông ban nãy là ai hả Minh Liên?

- Là Hiếu Thành, Liên đã nói với anh rồi.

Yên Phong kêu lên:

- Chẳng lẽ anh có đối thủ thật à?

Minh Liên im lặng không nói gì. Yên Phong lại nói tiếp với vẻ tự hào:

- Trong cuộc chiến có đối thủ thì càng hay.

Minh Liên không nói gì. Tự nhiên bị thương tích phải nằm viện khó chịu không thể tả.

Các vết thương ở trán, những mũi kim may chẳng biết có để lại những vết sẹo không? Cô gái nào mà không sợ trên mặt mình có những vết sẹo.

Vậy là Minh Liên hết dự tuyển người dẫn chương trình rồi.

Thấy vẻ trầm tư của Minh Liên, Yên Phong cất tiếng hỏi:

- Nghĩ gì vậy Liên?

- Nghĩ đến những vết thương trên trán Liên.

Yên Phong ân cần:

- Ồ! Nghĩ đến mà chi! Mai mốt lành lặn rồi, Liên sẽ không thấy gì cả.

Minh Liên ngập ngừng:

- Liên chỉ sợ....

- Sợ không lành hả?

Yên Phong pha cho cô ly sữa rồi tươi cười nói tiếp:

- Liên uống sữa đi, rồi các vết thương sẽ lành ngay thôi.

Minh Liên uống từng ngụm sữa, nhìn Yên Phong nói với vẻ thật lòng:

- Tự nhiên bị thương tích thế này làm phiền đến anh, em áy náy vô cùng.

Yên Phong tươi cười:

- Được chăm sóc em là niềm vui của anh, anh rất thích.

Minh Liên hồn nhiên:

- Đừng nói là anh mong em bị.... thương nha!

- Ồ! Không ai mong như vậy, nhưng đây là cơ hội cho anh.

- Hay nhỉ! Người ta bị thương mà lại là cơ hội cho anh à?

- Cơ hội chăm sóc!

Minh Liên mỉm cười:

- Thật lòng em rất cảm ơn anh!

Yên Phong hồ hởi bày tỏ:

- Anh muốn là người thân ở bên em khi em gặp khó khăn. Nếu Hoàng Chương và Thùy Chi không báo cho anh tin này, anh sẽ giận hai người đó luôn.

- Vậy à!

- Bây giờ thì anh cảm ơn họ!

- Anh gặp Thùy Chi mà nói.

- Anh chỉ muốn nói với Liên hà.

- Nói gì hả?

Nhìn đôi môi hồng như cánh sen mềm mại mấp máy, Yên Phong nói với vẻ thiết tha:

- Anh nói về hoa sen!

Minh Liên thản nhiên:

- Hoa sen ở trên Đồng Tháp cơ.

- Ở đây vẫn có hoa sen chứ!

- Đâu nào?

- Đây này...

Mắt nhìn Minh Liên với vẻ dịu dàng, Yên Phong trầm giọng thiết tha:

“Anh về Thao thức trong đêm Tương tư sen thắm Biết tìm nơi đâu Hoa sen...

Cánh mỏng tươi màu Hoa sen một đóa Ngạt ngào sắc hương Kìa em Sen nở vấn vương Cho anh phiêu lãng Tìm phương... trời hồng Môi em Nở đóa sen hồng Kìa em có nhận Tiếng lòng anh chưa?”.

Những lời ấm áp của Yên Phong về sen khiến Minh Liên bồi hồi.

Chỉ có Yên Phong mới có cảm xúc về tên Minh Liên - đóa sen tươi thắm hay là một đầm sen sáng bừng rực rỡ.

Chỉ có Yên Phong mới cảm thông cho Minh Liên.

Bây giờ cô thấy Yên Phong không đùa nữa.

Không đùa, anh mới vào bệnh viện chăm sóc Minh Liên như một người thân. Từ sau ngày bị Trâm Thư vu cáo là ăn cắp tiền, bị cô Trâm Anh mời ra khỏi nhà, Minh Liên thấy khó chịu không muốn dính líu đến hai người họ hàng đó nữa.

Chính Minh Liên đã nói với Thùy Chi:

- Đừng cho cô Trâm Anh và chị Thư biết.

Thùy Chi tán thành:

- Ta cũng nghĩ như vậy, nên chỉ báo cho mỗi anh Yên Phong thôi. Anh Phong sẽ là người thân của mi trong bệnh viện.

- Còn mi thì sao hả?

- Ta cũ rồi! Người thân mới quan trọng hơn.

Chẳng biết Yên Phong quan trọng thế nào? Thật sự là Minh Liên thấy dễ chịu khi có anh bên cạnh.

Tại sao Hiếu Thành không ân cần với Minh Liên như Yên Phong nhỉ?

Hiếu Thành luôn dửng dưng xa lạ với Minh Liên, phải chăng anh muốn nghe lời mẹ mà chấm dứt với cô.

- Đang làm việc tự nhiên phải vào nằm viện thật chán.

Nghe Minh Liên thốt lên với vẻ ai oán, Yên Phong bật cười:

- Liên bị nạn chứ có phải tự nhiên đâu.

- Chừng nào bình phục hẳn?

- Liên có bị trầm trọng đâu mà chờ bình phục hả? Nhưng cũng phải chờ cho các vết thương lành lặn.

Minh Liên đáp nhanh:

- Em thấy lành lặn rồi!

Yên Phong nheo mắt chọc cô:

- Liên đâu có thấy các vết thương trên trán của mình.

- Sờ là biết liền hà?

- Liên mong được về nhà lắm sao?

- Chứ còn gì nữa!

- Anh mong Liên cứ nằm ở đây để anh có điều kiện và thăm nom.

Minh Liên hỏi khẽ:

- Anh không sợ bà chủ la à?

- Tại sao lại sợ mẹ anh la hả?

- Thì em đề phòng như vậy.

- Mẹ anh không phàn nàn đâu. Bà đâu có can thiệp vào chuyện c?