Chương 5
Chương 5
hải nói rằng bánh xèo tối nay ngon đặc biệt. Tố Nữ mà nhúng tay vào thì khỏi có chỗ chê. Tuy nhiên ba người họ gồm: Tố Nữ, Bội Ngọc, và Việt đều kém vui. Bánh ngon nhưng không đầy đủ bạn bè thành ra mất ngon, Bội Ngọc vừa ăn vừa làu bàu:
- Tao không hiểu con Thu Hà đi đâu từ chập tối, tao đến thì người nhà nó bảo đã đi rồi.
Tố Nữ chống cằm buồn hiu:
- Ai biểu mày không dặn kỹ nó ở nhà đợi!
Bội Ngọc nuốt vội vàng xong miếng đó rồi ngước lên nhăn nhó:
- Ở ngoài sân bay tao đã dặn rồi, nó đâu phải là con nít mà tao phải dặn tới dặn lui chớ!
- Uổng công tao hì hục đổ bánh xèo tới mấy chục cái bây giờ hổng ai ăn. Con Thanh An bịnh gì đến nỗi tới đây hổng được lận?
Bội Ngọc đáp:
- Tử Duyên nói nó cảm nặng, lúc tao với anh Việt tới là nó đang sốt rất cao. Tao đâu dám lôi nó đi theo lỡ nó ăn bánh xèo vô lăn ra chết queo có phải là tao lãnh đủ không?
Tố Nữ vẫn tiếp tục cằn nhằn:
- Thanh An bịnh thì thôi, còn Tử Duyên sao không lôi nó tới đây?
Bội Ngọc la lên:
- Tao khổ với mày quá, nó còn phải ở nhà chăm sóc cô em chồng.
Tố Nữ chắc lưỡi nhìn mâm bánh xèo:
- Bây giờ tính sao đây?
- Tính sao là sao?
- Thì cái mâm bánh xèo này nè!
Việt đáp lời cho vui:
- Hai nhỏ đừng cắn với nhau nữa. Bánh xèo này ba đứa mình từ từ ăn cho hết, vậy được không?
Tố Nữ le lưỡi:
- Ây da! Em không thể nào ăn hết hai cái, vì nhà em bán nên chỉ ngửi thấy mùi bánh xèo là em phát nóng lạnh lên rồi.
Bội Ngọc tiếp tục đưa một miếng bánh xèo khác vô miệng, nhai nuốt xong, nàng thủng thắng nói:
- Mày đừng có cằn nhằn cử nhữ tao nữa, thật ra tao có lỗi gì trong vụ việc bánh xèo của mày bị ế. Hay là mày đem ra bán cho khách đi nha!
Việt hồn nhiên kêu lên:
- Ý... như vậy vừa uổng vừa lỗ vốn, vì đây là bánh xèo đặc biệt Tố Nữ chiêu đãi mình mà, dĩ nhiên là ngon hơn bánh xèo ngoài quán nhiều rồi.
Tố Nữ nghe Việt khen mình đổ bánh xèo ngon thì khoái chí lắm, nàng dần dần đỡ bực mình:
- Vậy anh Việt phải ăn cho thiệt nhiều đó nha!
- Được rồi, anh sẽ ăn chừng nào đầy lên tới cổ mới thôi.
Họ lại cúi xuống ăn, tuy nhiên vì nhiều quá lại thiếu không khí quậy phá ồn ào nên cảm giác ngán thật mau đến. Bội Ngọc khẽ thụi Việt:
- Em không thế nào nuốt vô nữa.
- Anh cũng vậy, nhưng ráng ăn để nhỏ Nữ khỏi phật lòng.
Bội Ngọc nhăn nhó:
- Bộ anh định ăn cho hết hả?
- Trời! Có nước mà đem anh đi chôn luôn vì bội thực. Mình ăn từ từ để kéo thời gian, chừng hơi khuya thì mình có cớ mà dọt lẹ.
Bội Ngọc thở ra:
- Thiệt khổ! Được cho ăn không hổng tốn tiền mà cũng khổ nữa.
Đúng lúc ấy Tố Nữ mông lung đưa mắt nhìn khắp lượt quán bánh xèo lớn của gia đình nàng vẫn nườm nượp khách ra vô, nàng giật mình khi thấy “ông già” Khôi Nguyên lặng lẽ ngồi một mình trước dĩa bánh xèo và một chai sôđa. Tố Nữ quay phắt vào Bội Ngọc:
- Bội Ngọc! Mày nhìn kìa!
Bội Ngọc ngước lên cau mày:
- Nhìn cái gì?
- Mày có thấy ông già ngồi góc kia không?
Bối Ngọc thở ra cái hì:
- Quán nhà mày có bốn góc, tao biết góc nào?
Tố Nữ bực mình:
- Mày lúc nào cũng cù nhây thật đáng ghét, cái ông già mặc áo sơ mi trắng bỏ trong thùng kia kìa!
Bội Ngọc nhướng mắt:
- Ba, bốn, năm, bảy, chín... có tới chín kẻ mặc áo trắng, thật ra mày muốn chỉ tao người nào?
Tố Nữ kín đáo dùng ngón tay chỉ ông Khôi Nguyên cho Bội Ngọc thấy, không ngờ Bội Ngọc bô bô cái miệng:
- Rồi sao? Bộ ổng từng... móc túi mày hả?
Tố Nữ bịt miệng Bội Ngọc bằng cả bàn tay:
- Con khỉ!
Bội Ngọc nổi sùng cãi:
- Vậy chớ khi không mày bắt tao chú ý đến chả làm gì?
Tố Nữ quay qua than phiền với Việt:
- Anh Việt thấy đó, em không hề muốn cãi và ồn ào với nó thế nhưng mà không hiểu sao...
Nàng bỏ lững câu nói xòe hai tay ra và nhún vai. Việt cười, cầu hòa:
- Hai người sanh nhằm giờ khắc khẩu, không sao đâu tuy là hay cãi vã nhau nhưng thương nhau không cho người ngoài ăn hiếp là được rồi.
Bội Ngọc lườm người yêu sắc lẻm:
- Ai mượn anh chen vô chuyện của con gái, xí!
Việt làm bộ hắng giọng:
- Không chen vô làm sao được! Chuyện của hai nhỏ cũng có nghĩa là chuyện của anh mà.
Tố Nữ đập vai Bội Ngọc:
- Không nói chuyện đó nữa. Mày nhìn thấy ông già đó rồi phải không, bây giờ mày thử nghĩ em ông ta là ai?
Bội Ngọc trố mắt nhìn Tố Nữ như người từ hành tinh lạ đi lạc:
- Tao đề nghị mày đi kiểm tra lại hệ thần kinh. Khi không mày biểu tao nghĩ xem ông già đó là ai, ổng là một cha già sinh ra trên đời chỉ để ghiền ăn bánh xèo hay là cha già ôn hoàng vịt lộn nào tao đâu có biết.
Tố Nữ mím môi khẳng định:
- Mày phải biết.
- Thôi mày, đừng có lộn xộn. Để tao ăn ráng mấy cái bánh xèo này nữa rồi tao còn biến về nhà cho rồi.
Tố Nữ nghe Bội Ngọc lặp lại những lời trùng khớp với những dòng thư Thiên Kiệt viết cho nàng ngày xưa: “Đôi lúc anh tự hỏi không biết có phải anh sinh ra trên đời này là chỉ để ghiền ăn bánh xèo hay không?” Nàng căm lắm dù chưa rõ Bội Ngọc vô tình hay cố ý chỏ vào vết thương đầu đời của nàng. Hơn thế nữa Bội Ngọc đã lặp tới lặp lui hai chữ bánh xèo, đó là điều tối kỵ của Tố Nữ thê mà Bội Ngọc vi phạm hoài. Tức thế Tố Nữ nổi xung lớn tiếng nói:
- Đồ cái lu ạ! Để tao tới kéo ông Khôi Nguyên tới đây để ổng có dịp hỏi tội mày tại sao lại trêu ghẹo ổng.
Chỉ nghe thế Bội Ngọc chới với như bị xô té giếng, hai mắng nàng tròn xoe, hai hàng lông mày như dựng đứng:
- Mày nói sao? Ông già đó là ông Khôi Nguyên hả?
Tố Nữ nắm tay Bội Ngọc dợm đứng lên:
- Chớ còn gì nữa, đi lại đó với tao!
Bội Ngọc lập tức vùng vằng thoát ra khỏi sự khống chế của bàn tay Tố Nữ ngay:
- Lại cho ổng tóm cổ tao à! Tao hổng có ngu.
- Vậy sao mày dám trêu ghẹo người ta?
- Tao chỉ dám trêu ghẹo mày thôi.
Tố Nữ định nhân dịp này làm toáng lên cho hả tức Bội Ngọc bấy lâu nay. Việt đoán được ý định của Tố Nữ nên vội dàn xếp lần nữa:
- Vầy nghe, hai nhỏ nghe anh nói, làm ơn đừng có cương với nhau nữa anh sẽ dẫn cả nhóm đi dancing vào tối chủ nhật tới, chịu không?
Bao năm qua nhóm ngũ quái đã lớn hết nhưng tánh trẻ con thì họ không bỏ, nhất là những thú vui thuở nữ sinh thì vẫn còn nguyên. Tất nhiên họ rất thích nhảy nhót, và hay đến dancing mỗi khi họ có tiền hùn chung vơi nhau để mua ticket. Người nào khiêu vũ cũng rất điệu nghệ nhưng điệu nghệ hơn cả là Tố Nữ với Bội Ngọc, thế nên bây giờ nghe nói đến là họ cảm thấy ngứa ngáy chân và muốn nhún nhảy ngay tức thời.
Thấy Tố Nữ với Bội Ngọc im lặng đôi mắt ánh lên một đốm sáng Việt thừa hiểu đề nghị của chàng có kết quả nên dán thêm:
- Hai nhỏ OK một tiếng cho anh vui nào!
Tố Nữ và Bội Ngọc không hẹn nhưng cùng banh miệng một lúc cười với nhau như hề, Việt xoa tay:
- Được rồi, như vậy là đã đồng ý nghe! Hôm ấy nhớ đừng thiếu Thu Hà, Thanh An, Tử Duyên là anh buồn lắm đó
Tố Nữ trề môi:
- Buồn thiệt hông đó hay là thiếu đứa nào thì mừng đứa đó...
Việt mất trớn liền nhắp thắng:
- Nhỏ nói kỳ vậy?
Tố Nữ rụt vai cười:
- Em thực tế giùm anh mà. Một ticket xịn hai chục ngàn chớ không ít, vắng chừng hai đứa thì anh Việt đỡ nhịn ăn sáng nửa tháng không phải sao?
Việt cốc lên đầu Tố Nữ:
- Nhỏ này hôm nay chọc ghẹo tới anh nữa. Nhưng nhỏ yên trí anh sẽ rủ Bội Ngọc hùn vốn mà.
Bội Ngọc giẫy đành đạch:
- Hổng dám hùn vốn đâu, hùn kiểu này chỉ có lỗ chớ không có lời.
Việt khôi hài:
- Nhưng chẳng lẽ em lại bỏ một mình anh giữa chiến trận!
Bội Ngọc chu mỏ:
- Cho anh chết luôn.
- Anh chết em sẽ ở giá.
Bội Ngọc dài giọng:
- Xí... còn khuya à nha! Bội Ngọc chớ đâu phải cỏ rác gì mà ế ẩm.
Cả Tố Nữ lẫn Việt tức cười trước thái độ hài hước của Bội Ngọc, họ cười sặc sụa khiến Bội Ngọc quê liền sinh sự:
- Các người cười cái gì chớ?
Việt nắm tay nàng:
- Mình về, anh đau bụng lắm rồi.
Bội Ngọc liền miễn cưỡng đứng lên hăm he người yêu:
- Em sẽ giận anh.
Việt năn nỉ:
- Đừng giận anh, anh có lỗi gì đâu.
- Tại sao anh dám chọc quê em?
Việt phân bày:
- Anh vui nên cười chớ đâu phải chọc quê em.
Tố Nữ lắc đầu nhìn theo họ chở nhau ra về, họ tuy tửng tửng như thế song rất là thương nhau, tâm đắc với nhau. Tố Nữ chắc chắn một điều sau này Bội Ngọc sẽ ăn hiếp anh Việt, anh chàng nhộn tánh ồn ào nhưng rất chìu chuộng người yêu.
Tố Nữ dọn dẹp bàn bánh xèo vừa đãi bạn, nàng lom khom không hay có một người vừa bước tới gần. Và hai tiếng tên của nàng thoát ra mới êm ái dịu dàng làm sao.
- Tố Nữ!
Tố Nữ nhìn lên thoáng sững sờ rồi bỗng nhiên bối rối:
- Là ông à! Ông cần chi?
Ông Khôi Nguyên im lặng trong giây lát như để củng cố sự can đảm. Sau đó ông mới lên tiếng nhẹ nhàng như gót chân ông bước đến:
- Nếu Tố Nữ không bận gì cho phép tôi được ngồi nói chuyện với Tố Nữ chứ!
Tố Nữ cau mày, ngập ngừng:
- Nhưng... tui và ông có chuyện gì để nói!
Nét mặt ông Khôi Nguyên thật đứng đắn đàng hoàng không tỏ vẻ gì sàm sỡ hay nhã cợt, ông từ tốn đáp:
- Tôi có nhiều chuyện muốn nói vớ Tố Nữ...
Tố Nữ bậm môi suy nghĩ nhanh, thật là khó xử ghê! Ông ta có chuyện gì muốn nói với nàng chắng lẽ nàng lại từ chối! Nhưng chấp nhận ngồi nói chuyện với ông ta thì... eo ơi kỳ chết!
Như đọc được điều băn khoăn trong mắt Tố Nữ ông Khôi Nguyên vội nói:
- Mong cô vui lòng đừng từ chối.
Tố Nữ thở hắt ra:
- Thôi được mời ông ngồi, ông dùng cà phê đá nha!
Ông Khôi Nguyên lộ vẻ sung sướng, ông rối rít xua tay:
- Tôi không dùng thêm gì nữa vì tôi đã no đủ. Tố Nữ biết không, tôi đã ngồi đằng kia lâu lắm rồi, từ khi cô bận tiếp hai người bạn của cô.
Tố Nữ ngồi đối diện ông ta, không biết vì sao nàng không dám nhìn thắng mà giấu ánh mắt hoài.
- Tại sao ông phải chờ để nói chuyện với tui?
- Tui đã nói rồi, tôi có những điều cần nói.
- Thế ông cần nói gì hãy nói đi vì tui còn bận rất nhiều công việc
Ông Khôi Nguyên hơi buồn:
- Tôi biết Tố Nữ đang tìm cách để khỏi tiếp tôi.
Tố Nữ nghe nhột nhạt trong dạ, nàng khẽ cau mày đủ hé để người khác thấy sự khó chịu:
- Thật ra tui không hiểu ông muốn gì nữa?
Tố Nữ nghe rõ tiếng thở dài của ông Khôi Nguyên, bỗng dưng nàng xốn xang. Ông nói như than thở:
- Tôi không đủ can đảm rồi, thôi xin phép cô, tôi về.
Ông ta đứng lên gật đầu chào nàng rồi đi như chạy rời khỏi quán bánh xèo. Hình như mắt ông ta nhìn nàng tràn đầy tình cảm, giọng nói của ông ta ấm áp. Chẳng lẽ ông ta... Ồ mà không... Tố Nữ nhún vai như không chấp nhận điều nàng đang nghĩ đến, thế nhưng tâm trí nàng sao cứ bị xoay quanh cái tên của ông ta: Khôi Nguyên!
Tố Nữ thầm nguyền rủa Bội Ngọc chơi chi cái trò ác hại này, có thể ông ta đã mơ tưởng ôm ấp hình bóng mình chăng?
Ôi, có thể lắm chứ! Không phải mắt ông ta say đắm là gì! Trời ơi! Ông ta đã 40 tuổi, chỉ thua cha nàng khoảng 15 tuổi và hơn nàng những mười mấy tuổi. Mà ông ta có gì kia chứ! Một bộ râu dễ ghét và một sân bay quốc tế nơi trán, ôi thật là xấu trai, Tố Nữ này sẽ không bao giờ chấp nhận đâu nhé!
Tố Nữ mím môi tự hứ một cái vang vọng cả cõi lòng rồi ngủng ngoẳng tiếp tục dọn các thứ thừa mứa trên bàn. Khi nhấc dĩa rau sống lên Tố Nữ nhìn thấy một phong thư, nàng ngẩn ngơ cầm lấy lật tới lật lui chỉ thoáng nghe mùi thơm lạ nhưng nhẹ nhàng dễ chịu. Thế là nàng khỏi dọn dẹp luôn và lẻn vô nhà về phòng riêng cài cửa cẩn thận trước khi xé phong thư. Ở cách đó không xa có người đàn ông âm thầm theo dõi hành động của nàng và đầy hy vọng khi nàng cầm bức thư đi nhanh vào trong!
Sưu tầm: casau
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 10 năm 2013