Chương 6
Chương 6
uốt đêm Thanh An sốt cao làm Tử Duyên với bà vú lo đến hoảng hốt, nàng ngủ thiêm thiếp không ngon giấc, hơi thở lúc nặng nhọc lúc lại êm như ngừng hoạt động. Tử Duyên thức không dám ngủ để canh chừng cô em chồng trong lúc đau bệnh, bà vú thương nàng thai nghén hết lời khuyên nàng đi nghỉ ngơi đế bà thức trông chừng Thanh An nhưng Tử Duyên không chịu. Dù nàng cũng không gì nhưng nàng hết sức tận tình chăm sóc Thanh An. Đến sáng thì Tử Duyên phờ phạc hốc hác bởi thiếu ngủ, đêm trước nàng thức cùng Thanh Tịnh còn đêm nay Thanh An lại ngã bệnh.
Bà vú rất cảm kích trước tình nghĩa chị dâu em chồng của Thanh An với Tử Duyên, bà thầm khen trong bụng là Thanh Tịnh có phước cưới được vợ hiền. Đem đến cho Tử Duyên một ly sữa hột gà, vú khuyên:
- Tử Duyên nên nằm nghĩ một lát đi, vú thấy con mệt mỏi lắm rồi đó.
Tử Duyên mỉm cười:
- Đã gần sáu giờ sáng còn ngủ gì nữa vú! Vú yên tâm đi, con hổng có sao đâu. Chỉ lo cho Thanh An cảm nặng quá thôi, con chờ trời sáng hẳn sẽ đưa Thanh An đi bác sĩ.
Bà vú đề nghị:
- Hay là để vú đi kiếm cậu Hiếu đưa Thanh An đi thì tốt hơn.
Tử Duyên suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý:
- Ừ, vậy cũng được
- Vậy vú đi nghe!
Tử Duyên kéo tay vú:
- Vẫn còn sớm mà vú ơi, có thể Hiếu chưa thức dậy đâu.
Vú cười:
- Cậu Hiếu nghe Thanh An bệnh thì không thể ngủ đâu con à.
Vú nói xong là chuẩn bị đi liền, Tử Duyên lại ngồi bên Thanh An thấy nàng vẫn còn ngủ liền đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai mềm như tơ xõa trước trán:
- An vẫn còn sốt cao, lạy trời chỉ là cảm thường chớ đừng có bệnh gì khác tội nghiệp An lắm.
Thanh An cựa mình rồi khe khẽ hé mắt, thấy Tử Duyên nàng tròn mắt:
- Chị Hai mới thức dậy hay là cả đêm không ngủ vậy?
Tử Duyên trìu mến để một ngón tay lên má Thanh An:
- Ai dại gì thức cả đêm hả cô nương! Người ta mới vừa thức đó thôi.
Thanh An dễ dàng tin ngay, nàng định ngội dậy nhưng đầu óc choáng váng mắt tối sầm như bỗng dưng bị rớt vào bóng tối, Thanh An kinh hãi kêu lên:
- Ôi, chị Hai ơi sao đầu của An đau và quay cuồng quá!
Tử Duyên lật đật đỡ Thanh An:
- An nằm nguyên đừng có xuống khỏi giường, An bị cảm nặng lắm suốt đêm qua sốt mê man làm Duyên với vú lo quá trời!
Thanh An sững người chớp mắt cảm động:
- Vậy là suốt đêm vì An mà vú với chị Hai không ngủ, còn nói dối An nữa.
Tử Duyên nhéo má Thanh An:
- Sao biết người ta không ngủ?
Thanh An nhìn sâu vào mắt Tử Duyên:
- Mắt chị Hai thâm quầng hết, đừng có giấu An.
Tử Duyên sợ Thanh An giận liền tìm cách đánh trông lãng:
- Không biết giờ này anh Hiếu đã tới nơi chưa há An!
Thanh An lắc đầu:
- An hổng biết, nhưng chị Hai đừng có đánh trống lãng. Hãy mau nói thật có phải đêm qua chị Hai thức trắng?
Tử Duyên đành thú thật:
- Ừ, nhưng thức trắng một đêm thì có gì quan trọng.
Thanh An buông giọng trách:
- Tại sao chị Hai không nghĩ là mình có thai thì phải hết sức giữ gìn sức khỏe? Chị Hai không nhớ lời anh Hai dặn trước khi ảnh đi hay sao?
Thái độ giận dỗi của Thanh An thật là dễ thương, nàng đã đẹp khi hờn giận lại càng đẹp hơn. Tử Duyên biết tánh Thanh An nên chỉ còn một cách là xuống nước:
- Duyên nhớ rồi và hứa sẽ không thức đêm nữa.
Thanh An thấy tội nghiệp Tử Duyên hơn bao giờ, cũng vì lo cho nàng thôi thế mà nàng còn buông lời hờn trách, nàng nắm tay Tử Duyên bóp nhè nhẹ:
- An xin lỗi.
Tử Duyên cũng bóp lại bàn tay nàng:
- Đừng có điệu nữa cô em chồng ạ. Để Duyên lấy khăn cho An lau mặt và lấy nước cho An súc miệng đỡ, sau đó bổn phận của An là phải uống một ly sữa, ăn một miếng súp nóng và ngồi lên xe để Hiếu chở đi bác sĩ khám bệnh.
Thanh An e lệ:
- Sao lại làm phiền anh Hiếu sớm như thế chứ?
- Cái đó là ý kiến của vú chớ không phải là Duyên nha!
Tử Duyên toan đứng lên phục vụ Thanh An nhưng Thanh An đã kéo tay nàng và ngồi dậy:
- An bệnh sơ, không có gì trầm trọng đến nỗi bắc chị Hai phục vụ. Chị cứ ngồi đây để tự An đi làm vệ sinh cá nhân.
Tử Duyên ái ngại:
- Được không đó hay là để Duyên giúp, chị em giúp đỡ nhau là thường tình chớ An đừng có gắng.
Thanh An nở nụ cười buổi sáng thật tươi:
- Để rồi xem, An tự làm được mà.
Trong khi Thanh An làm vệ sinh cá nhân thì Tử Duyên tranh thủ bữa điểm tâm thật nhẹ cho Thanh An, vài phút sau hai chị em họ cùng ngồi vào bàn ăn. Tử Duyên hối:
- An ăn đi, chắc Hiếu và vú cũng sắp đến.
Thanh An nũng nịu cả với Tử Duyên:
- Chị Hai không ăn mà ép An sao được!
- Duyên đã uống sữa hột gà rồi.
Thanh An chu miệng vẻ không tin, Tử Duyên liền nói:
- An không tin thì lát hỏi vú.
Vừa lúc Hiếu đến, chàng đầy lo lắng hướng về Thanh An:
- Em có sao không?
Thanh An bẽn lẽn:
- Em có sao đâu.
Vú ở phía sau nói lớn:
- Con đừng giấu cậu Hiếu, vú đã nói con sốt cao suốt đêm mê man.
- Nhưng bây giờ con đã bớt rồi.
Hiếu đặt tay lên trán nàng, ánh mắt chàng lo âu thật sự:
- Nhiệt độ vẫn còn cao, anh sẽ đưa em đi khám bệnh liền.
Tử Duyên lên tiếng:
- Thanh An vẫn chưa lót dạ cái gì đó, thôi mọi người hãy ngồi xuống dùng điểm tâm cái đã rồi đi cũng được mà phải không?
Hiếu nhanh chóng đồng ý, chàng ngồi sát bên Thanh An và luôn luôn hết rờ trán đến xem mạch để theo dõi bệnh tình. Tử Duyên với bà vú liếc họ rồi nhìn nhau khẽ kín đáo cười. Khi Tử Duyên phụ vú mang súp đặt lên bàn, vú nói vào tai nàng:
- Thanh An với Hiếu hạnh phúc quá sao ông bà ở dưới quê chưa chịu cho hai người làm đám cưới nhỉ?
Tử Duyên đáp nhỏ đủ nghe:
- Ba má chồng của con đã cho phép nhưng tại Thanh An chưa muốn bắt đầu làm vợ đó thôi.
Vú khen tiếp rất thật tình:
- Ông bà thiệt có phước. Thanh An với Thanh Tịnh người nào cũng tốt bụng và gặp bạn đời rất xứng đôi.
Tử Duyên nũng nịu:
- Vú làm con mắc cỡ, con thì xấu xí chớ có xứng với anh Tịnh đâu.
Vú chắc lưỡi lắc đầu:
- Chao! Tử Duyên khiêm tốn quá đáng rồi.
Bốn người cùng ăn điểm tâm với nhau bằng súp và uống sữa nóng, nhờ không khí đầm ấm tình cảm họ thấy ngon miệng hơn bao giờ. Chỉ hơn bảy giờ sáng là Hiếu đã đưa Thanh An ra khỏi nhà để đến phòng khám bệnh. Vú lui cui dọn dẹp nhà cửa còn Tử Duyên cũng về phòng thay đổi áo quần, sau đó nàng dặn bà vú:
- Hôm qua Thanh An đưa con đến bác sĩ để khám thai nhưng con lại chưa mua thuốc. Vậy bây giờ con đi mua và nhân tiện ghé về bên nhà thăm ba má con với mấy đứa em, vú nói lại với Thanh An như vậy nha vú!
- Vú sẽ nói, nhưng con cũng còn yếu lắm, hay là vú đưa con đi!
Tử Duyên từ chối tức thời:
- Thôi vú ơi, vú còn bao nhiêu công việc phải làm. Để con đi, cỡ trưa con sẽ về, vú nhớ đợi cơm con!
Tử Duyên nhí nhảnh để đừng ai nghi nàng luôn lo ngại về ánh mắt nghiêm túc của vị bác sĩ hôm qua.
Ra khỏi nhà Tử Duyên đón một chiếc xích lô đến thẳng bệnh viện nơi mà bác sĩ đã hẹn nàng đến trong buổi sáng nay.
Tử Duyên đến bệnh viện gặp ngay vị bác sĩ, ông như có ý đợi nàng, nàng cố tỏ ra điềm nhiên:
- Xin chào bác sĩ.
- À, cô Tử Duyên, tôi có ý đợi cô. Mời cô vào trong này ngay.
Tử Duyên đi theo ông vào phòng và được mời nằm lên một chiếc giường nệm, đồng thời có thêm mấy vị bác sĩ nữa đồng nghiệp với ông. Họ tiến hành khám bệnh cho nàng và làm các xét nghiệm, họ đều im lặng trong khi làm việc không trao đổi với nhau điều gì ngoại trừ một lần vị bác sĩ quen thuộc hỏi Tử Duyên:
- Cô có nhớ thuở nhỏ có lần nào cô bị viêm họng không?
Tử Duyên đám ngay:
- Dạ có, đó là lúc tôi lên mười tuổi.
- Sau đó cô bị bệnh khớp phải không?
Tử Duyên lại gật đầu xác nhận:
- Dạ phải. Nhưng má tôi đã cho uống thuốc và khỏi bệnh
Bác sĩ lắc đầu, Tử Duyên không hiểu cái lắc đầu của ông ta, nàng hỏi:
- Sao hả bác sĩ?
Không trả lời nàng mà bác sĩ hỏi thêm:
- Thỉnh thoảng cô vẫn thấy những cơn mệt bất thần có phải không?
Tử Duyên lại gật đầu thêm lần nữa rồi nàng được nằm yên nghỉ ngơi không ai hỏi han thêm gì nữa. Trong tâm trạng ngập lo lắng Tử Duyên xoay trở liên tục không yên, chưa được bác sĩ cho biết kết quả nàng vẫn nặng trĩu cả lòng.
Thời gian chờ đợi dù có dài kinh khủng rồi nó vẫn phải đến, sau mấy tiếng đồng hồ bác sĩ trở lại nhìn nàng một lúc mới ái ngại cất tiếng:
- Cô Tử Duyên à, hiện bệnh tim của cô đã bắt đầu phát...
Tử Duyên tái mặt hớt hải cắt ngang:
- Tôi bệnh tim ư?
Cái gật đầu của bác sĩ như một khẳng định chắc chắn:
- Đây là hậu quả tai hại của bệnh viêm họng và đau khớp lúc nhỏ nhưng không được điều trị đúng cách. Thật ra cô đã ấp ủ bệnh tim từ lâu lắm rồi...
Đầu óc vô cùng căng thẳng Tử Duyên hỏi dồn:
- Bây giờ phải làm sao bác sĩ?
Đăm chiêu một lúc như suy nghĩ cặn kẽ rồi bác sĩ mới nói:
- Đáng ngại là cô đang mang thai... Tôi khuyên cô không nên giữ lại cái thai..
Giọng bác sĩ êm đềm nhưng Tử Duyên nghe tựa tiếng sét, nàng thất kinh mở tròn xoe mắt:
- Bác sĩ nói sao? Tôi phải phá hủy cái thai à?
Bác sĩ thở dài:
- Tôi thật không biết nói với cô như thế nào nhưng để bảo đảm sức khỏe của cô thì không thể để lại cái thai.
Tử Duyên đau đớn ôm mặt:
- Trời ơi! Tại sao lại như thế?
- Cô nên bình tĩnh, cô Tử Duyên!
Nàng bỗng cuống quýt:
- Bác sĩ, có cách nào khác không hãy giúp tôi...
Bác sĩ ôn tồn:
- Cô không thể sanh nở đang lúc bệnh tim phát, vì như thế rất nguy hiểm cho cô.
Tử Duyên mắt đẫm lệ, nàng thẫn thờ:
- Nghĩa là không có cách nào khác sao bác sĩ?
Vị bác sĩ nhẹ nhàng an ủi:
- Cô đừng quá bi đát, y học ngày nay không bó tay trước bệnh tim.
- Nhưng tôi không thể giết chết đứa con yêu dấu...
Vị bác sĩ nhiệt tình đã khuyên nàng nên bình tĩnh nhưng nàng đã không còn bình tĩnh trước một sự thật bệnh tình nghiệt ngã, tính mạng của nàng và tính mạng đứa con còn trong bụng... trời ơi nàng biết phải làm sao đây?
Cuối cùng Tử Duyên rời khỏi bệnh viện mang theo lời bác sĩ văng vẳng bênh tai:
- “Cô nên nghĩ đến sức khỏe, tính mạng của mình... Trị xong bệnh cô vẫn có thể sanh một đứa con khác mà!”
Tử Duyên xây xẩm mặt mũi khi ngồi trên xích lô, cơn mệt lại như bóp nghẹt tim nàng khiến nàng thở khó khăn. Nàng khẽ khép mắt người xoe nhè nhẹ mỗi khi anh xích lô lách xe qua vài chiếc xe khác hoặc đi qua ổ gà. Tử Duyên nhớ lại hồi học trung học phổ thông đôi lúc những hiện tượng này cũng xảy ra với nàng nhưng nàng luôn luôn bỏ qua không chú ý, vì không hề mảy may nghĩ đó là hiện tượng bệnh tim mạch. Khi lập gia đình rồi hiện tượng đó thường xuyên hơn song nàng vẫn không quan tâm và cũng chẳng nói lại cùng Thanh Tịnh. Hạnh phúc yêu đương như đưa nàng nướt trên mây hồng bồng bềnh lạc vào chốn tiên, bệnh tật không bộc phá trong thời gian này cũng là điều dễ hiểu. Đến khi nàng mang thai thì cũng là lúc bệnh phát triển không còn đơn giản, ôi... Tử Duyên muốn run lên khi nhớ những lời của bác sĩ. Cũng tại nàng quá vô tâm vô tư không sớm phát hiện mầm bệnh của tim mình. Tử Duyên vừa ray rứt ân hận vừa suy nghĩ mông lung về lời khuyên rất chân tình của bác sĩ. Nàng bậm môi, mồ hôi lấm tấm đổ trên tóc mai và lưng áo, hủy bỏ đứa con của nàng và Thanh Tịnh ư? Không! Không bao giờ! Đó là một điều kinh khủng mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Đứa con là kết quả tốt đẹp của những ngày tháng say nồng ân ái, là tình yêu tuyệt vời, là tinh khôi của mật hoa của vị trái chín. Trước khi lên đường Thanh Tịnh đã đặt tên cho con bằng tất cả âu yếm chứa chan, chàng và nàng đều hình dung ra nó trong trí với niềm vui sướng tột đỉnh. Đứa bé ra đời lúc này là đúng lúc, là tham dự vào mái gia đình đã vốn quá hạnh phúc. Cha mẹ Thanh Tịnh ngong ngóng đợi đứa cháu nội chào đời, cha mẹ nàng tuy đông con nhưng vẫn háo hức trông đứa cháu ngoại chào đời. Mọi người đang chuẩn bị tình yêu thương để chờ trao cho con của nàng, cớ sao định mệnh lại khắt khe tàn ác không muốn con nàng có mặt trên đời chứ!
Bác sĩ đã nhấn mạnh một điều:
- “Nếu sanh nở e tính mạng của cô gặp nguy hiểm”.
Tử Duyên nghe hoảng hốt thật sứ, nàng cũng sợ tính mạng bị nguy hiểm chứ nhưng nàng không muốn nghe lời bác sĩ hủy đi sự sống của đứa con còn trong bụng.
Anh xích lô đột ngột nghiêng đầu hỏi:
- Về đâu, chị Hai?
Tử Duyên mở bừng mắt ngơ ngác như người ra khỏi mộng nhìn đường phố bằng ánh nhìn vô thần, anh xích lô nghĩ Tử Duyên chưa nghe thấy nên lặp lại:
- Chị Hai đi đâu?
Đến lúc này Tử Duyên mới hay mình đã để mặc cho xích lô chở đi không đúng đường, nàng liền nói cho anh ta biết nơi cần đến rồi lại não nề im lặng. Trong khoảnh khắc im lặng ấy nàng dần trở nên bình tĩnh, nàng suy nghĩ nhanh không thể thố lộ ra điều này với bất cứ ai, vì chắc chắn mọi người cũng khó nghĩ như nàng họ sẽ không muốn bé Tịnh Duyên bị hủy non mạng sống. Nghĩ rồi Tử Duyên quyết định cố giữ vẻ tự nhiên như không có gì xảy ra, nàng về nhà khi mọi người đã có mặt đầy đủ và có ý như đợi nàng cùng ăn cơm trưa. Bà vú thấy nét mặt nàng ít tươi liền chạy lại đỡ nàng:
- Con đi lâu quá, mọi người không ai chịu ăn trước vì muốn đợi con.
Tử Duyên gượng cười:
- Xin lỗi mọi người, thôi mình ăn cơm đi Duyên đói lắm rồi.
Bà vú vội đi dọn bữa, Tử Duyên lại ngồi bên Thanh An nhưng mắt lại nhìn Hiếu hỏi:
- Thanh An có sao không hả Hiếu?
- Tử Duyên yên tâm, Thanh An chỉ bị cảm thôi.
Tử Duyên cười với Thanh An:
- Làm người ta lo muốn chết, nhưng đã có Hiếu thì Duyên không cần phải lo nữa phải không?
Thanh An đã khỏe hơn tối hôm qua nàng khẽ nháy mắt với chị dâu, đáp lém lỉnh:
- Ai mượn chị lo rồi kể công, giá như chị báo cho “người ta” biết từ hôm qua thì chị đâu có khổ sở phải thức canh chừng bệnh nhân dùm “người ta”.
Hiếu cười lớn vì hiểu ý người yêu:
- Đừng trách nữa, để rồi Hiếu sẽ trả công mỗi người bằng mấy mũi thuốc bổ, chịu không?
Tử Duyên giẫy nẩy:
- Thôi cám ơn, tui hổng dám nhận kiểu trả công của bác sĩ Hiếu đâu. Để dành cho Thanh An hết đó.
Thanh An lập tức trề môi:
- Không dám đâu, chỉ nghĩ đến cây kim dài chừng này mà lụi vào da thịt là An phát sốt lên rồi. Tốt hơn là đừng ai đòi công và đừng ai trả ơn há!
Họ phá lên cười vui vẻ, Thanh An gần như hết bệnh, đúng là tình yêu có khả năng giúp người ta đẩy lùi cơn bệnh.
Từ phòng ăn vọng tiếng gọi của vú hối mọi người ăn trưa, buổi trưa thật êm ả trong không khí gia đình Thanh Tịnh, chỉ có một mình Tử Duyên ngấm ngầm bất an về số phận của mình!
Sưu tầm: casau
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 10 năm 2013