← Quay lại trang sách

Chương 7

Chương 7

ố Nữ e thẹn cúi đầu đưa tay lên môi cắn, có lẽ đây là lần đầu tiên trông nàng thật dịu dàng, đôi má ửng hồng đầy nữ tính khi đối diện với người khác phái. Thái độ của nàng càng tôn cho nàng thêm phần xinh xắn và ông Khôi Nguyên càng ngất ngây thêm. Thận trọng giữ gìn từng câu, ông nói:

- Tôi không biết diễn tả thế nào nỗi vui sướng của mình khi gặp Tố Nữ ở đây.

Tố Nữ ngồi cắn môi mãi, không biết vì sao nàng trở nên ít nói. Ông Khôi Nguyên khe khẽ hỏi thêm:

- Tố Nữ nghĩ gì vê lá thư tôi viết cho Tố Nữ?

Tố Nữ ngước lên, mắt nàng long lanh tuyệt đẹp:

- Sao ông... à anh gan quá vậy? Không sợ tui chửi hả?

Khôi Nguyên lịm người khi nghe tiếng anh đến rất tự nhiên trên đầu môi Tố Nữ, ông tưởng là mình nghe lầm nhưng chiếc miệng của Tố Nữ là một bằng chứng hiển hiện. Trong lòng ông tràn ngập lênh láng một niềm vui trong xúc động, ông cuống quýt như một cậu trai trẻ lần đầu tiếp diện con gái:

- Không! Không! Tôi không sợ, mà tôi biết một cô gái hiền lành như cô thì nhất định sẽ không mắng chửi người ái mộ mình mà.

Tố Nữ từ từ bớt rụt rè:

- Tui mà hiền! Anh nhìn sao mà cho là tui hiền?

Ông Khôi Nguyên rất thật thà đáp:

- Tôi chỉ căn cứ vào cảm giác của mình, và tôi tin Tố Nữ là một cô gái rất đáng yêu.

Phải nói rằng trái tim Tố Nữ run run khe khẽ, nàng rung động ư? Có trời mới biết tâm trạng của nàng lúc đó. Không biết ông Khôi Nguyên vô tình hay cố tình đã nắm bắt được yếu nhược của phụ nữ là tỏ ra thành thật khi khen ngợi họ một vài câu. Có phụ nữ nào lại chẳng thú vị khi được người ta khen nhất là lời khen buông ra từ miệng người đàn ông! Tố Nữ lại đưa tay lên môi cắn, nàng nhớ lại hôm ấy khi Khôi Nguyên ra về để lại lá thư trên bàn và nàng đã cầm chạy về phòng đọc. Tuy không thuộc lòng nguyên văn lá thư nhưng Tố Nữ nhớ đoạn:

- “Từ lúc gặp cô lần đầu để rồi buồn bã biết tôi đã bị một kẻ nào đó ác tâm đùa giỡn. Tôi buồn nhưng không giận, càng buôn tôi càng như thấy đâu đây quanh tôi luôn có ánh mắt trong sáng của cô nhìn theo. Tố Nữ ơi! Cho đến hôm nay thì tôi không thể không nói lên một điều rằng tôi đã yêu cô...!”

Một cơn sóng vừa vỗ vào mạn bờ, trái tim cô gái đã lâu chưa yêu, không... một ngọn lửa đốt chảy tảng băng bao phủ bề ngoài trái tim nàng, một cảm giác lâng lâng len lỏi vào hồn nàng, rõ ràng nàng đã có tình cảm với Khôi Nguyên, nàng mỉm cười, nụ cười chúm chím làm bờ môi hệt cánh hoa chờ đợi cánh bướm vàng chao đậu. Tiếng nói của nàng mới em dịu làm sao, tựa cung đàn rung lên bản tình ca:

- Tui... à Nữ rất là dữ, tụi bạn gọi Nữ là “bà chằn lửa” đó.

Khôi Nguyên tiếp lời:

- Với tôi thì khác, Tố Nữ có một tánh riêng mà không phải ai cũng có được.

Tố Nữ nhún vai:

- Anh đừng có tán tỉnh nha!

- Thật sự tôi không biết thế nào là tán tỉnh. Nữ thấy đó, cho tới giờ này, tôi vẫn còn cô đơn một mình dù tuổi tác không còn trẻ trung nữa.

Tố Nữ xúc động, không gian bỗng dưng lắng đọng, Khôi Nguyên để tay lên tay nàng:

- Đừng từ chối tình cảm của tôi Nữ nhé!

Tố Nữ để nguyên bàn tay của Khôi Nguyên trên tay của mình, tay ông ta nóng thật! Nhưng Tố Nữ nghĩ tới một vấn đề, nàng ngập ngừng:

- Nhưng... tuổi tác giữa hai chúng ta chênh lệch hơi nhiều. Nữ sợ... gia đình Nữ sẽ không chấp nhận anh.

- Đó là điều tàn nhẫn mà anh lo sợ nhất, thà không quen không gặp gỡ em thì thôi. Đã quen đã gặp rồi anh không thể nào quên.

Từng lời lẽ của ông Khôi Nguyên chân thực quá khiến Tố Nữ thấy tội nghiệp vô cùng. Nàng không còn ghét bộ ria con kiến của ông và không chướng mắt bởi cái trán hói nữa. Ngược lại nàng còn thấy nó ngồ ngộ hay hay rất dễ gây cảm mến. Hơn ai hết Tố Nữ biết gia đình của nàng rất dễ dãi thoải mái trong tự do của con cái, anh trai nàng lấy vợ hơn anh cả mấy tuổi nhưng gia đình nàng vẫn chấp nhận miễn sao hôn nhân đó là hôn nhân đích thực để đi đến hạnh phúc!

Ồ, hai má Tố Nữ bỗng dưng nóng bừng và có lẽ ửng hồng lắm. Nàng vội rút tay về và quay mặt đi, tại sao nàng lại nghĩ đến vấn đề hôn nhân chứ? Nàng chỉ mới vừa có tình cảm với ông Khôi Nguyên, lẽ nào duyên số của nàng là đây?

Ông Khôi Nguyên hiểu lầm thái độ quay mặt của Tố Nữ, ông hấp tấp:

- Em giận anh sao?

“Em, anh”! Chà, cái ông Khôi Nguyên cũng ghê thật, tấn công từng bước êm ái chớ không làm rầm rộ. Tố Nữ nghĩ thế và tức cười nhưng không hiểu sao nàng quá xao xuyến cũng tại cái tiếng “em, anh” quá đỗi âu yếm ngọt mềm.

Tố Nữ không nghĩ ra câu gì để nói, nàng im lặng lắng nghe con tim bồi hồi thổn thức, nàng không còn quá bé nhỏ để không hiểu rằng đó là dấu hiệu của tình yêu!

Lần này thì cả hai bàn tay ông Khôi Nguyên đặt lên hai vai nàng:

- Giận anh hả cô bé?

Tố Nữ nhìn vào mắt ông, trong ấy là đốm sáng của vì sao. Thốt nhiên nàng cười rất đẹp, cái đầu lắc nhẹ nhàng:

- Anh đâu có làm gì để em giận.

Khôi Nguyên mừng rỡ:

- Hãy nói rằng em cho phép anh đến với em chứ!

Tố Nữ cúi mặt mân mê những ngón tay của chính mình dù chúng chẳng có gì lạ lùng cả:

- Thật ra từ lúc đọc thư của anh, em đã hiểu tấm chân tình, em rất xúc động và khi em đến nơi hẹn này với anh thì chắc anh cũng hiểu rồi mà...

Khôi Nguyên sung sướng tưởng đâu chừng mình trẻ ra hơn mười tuổi.Tâm trạng ông hệt như một cậu trai trẻ biết yêu lần đầu, nao nao run rẩy cả trái tim mình. Ồng gần như ôm trọn thân hình Tố Nữ trong vòng tay đam mê, tiếng gọi tắt lịm trong vô biên hạnh phúc:

- Tố Nữ! Em...!

Tố Nữ hé môi, nàng định nói cái gì đó nhưng không kịp, cánh môi nóng bỏng của người đàn ông khao khát tình yêu chân thật đã ập xuống môi nàng. Nụ hôn như một bằng chứng hay sự ký kết! Tố Nữ đâu biết, chỉ biết cảm giác khi hôn kỳ diệu quá, hơi ngộp thở... đầy ngất ngây như bềnh bồng trên sống, như chơi vơi giữa từng mây, sợ hãi nhưng mà thú vị, chóng mặt nhưng mà quyến rũ... Nụ hôn đầu đời của Tố Nữ đến nhanh ngoài dự định, Khôi Nguyên thật cả gan nhưng cũng thật tuyệt vời ghê chứ!

Vài phút sau, môi rời môi, nụ hôn bị buông rơi những hương yêu như rót mãi vào tận lòng nhau. Tố Nữ mắc cỡ cúi gằm đầu mãi không dám nhìn lên, Khôi Nguyên nắm tay nàng:

- Về nhà anh cho biết nhé!

Tố Nữ vẫn không nhìn lên đáp:

- Em sợ lắm.

- Anh chỉ có một mình, em sợ gì chứ?

Tố Nữ nhìn lên lém lỉnh:

- Em sợ anh chớ không phải sợ người khác.

Khôi Nguyên không phật lòng:

- Anh yêu em bằng trái tim và lý trí, thề không làm tổn hại lòng tự trọng và tự ái của em đâu.

Tố Nữ biết mình hớ lời, nàng nhỏ nhẹ:

- Em xin lối vì đã nghĩ quấy về anh.

- Không đâu, mình đừng khách sáo với nhau. Anh cảm thấy mình đã để tuổi xuân trôi qua thật hoang phí, ngay bây giờ anh không muốn chần chờ nữa, anh muốn gặp ba mẹ em để thưa chuyện đàng hoàng.

Tố Nữ liếc Khôi Nguyên một cái duyên dáng và cảm tình nhưng lại rất nghiêm túc nói:

- Em không muốn anh gấp gáp như vậy, em muốn mình có thời gian để tìm hiếu về nhau. Dù sao anh cũng chưa hiểu hết về con người và tư cách của em, cũng như em chưa hiểu hết về anh. Chẳng qua chúng ta chỉ thấy bên ngoài của nhau, và cảm nhận về nhau qua cảm giác, đừng tỏ ra vội vàng kẻo sau này lại lầm lẫn về nhau.

Khôi Nguyên cau mày lo âu:

- Em nói rất chí lý, anh hoàn toàn đồng ý. Nhưng anh sợ tuổi tác của anh không đồng lõa với thời gian chờ đợi, tìm hiểu nhau.

Tố Nữ cười khả ái, an ủi Khôi Nguyên:

- Em không nghĩ đến tuổi tác của anh đâu, anh hãy an tâm. Anh cũng biết là trong vấn đề tình cảm nếu người ta đã chấp nhận thì không ai phân biệt giai cấp với tuổi tác cả.

Khôi Nguyên siết chặt tay Tố Nữ ngầm trao gởi ân tình, Tố Nữ thì nghĩ tới Bội Ngọc, nàng phải cám ơn nó vì đã đem đến cho nàng một tình yêu!

Không ai ngờ được vài tháng sau đó nhà hàng Hoa Sim tổ chức cùng một lúc hai cái đám cưới: Việt với Bội Ngọc và Khôi Nguyên cùng Tố Nữ. Bội Ngọc với Việt thì chẳng ai ngạc nhiên rồi, nhưng còn Tố Nữ đột nhiên đem thiệp hồng đi báo tin thì thật là lạ lùng quá đỗi. Tố Nữ có người yêu hồi nào hổng ai biết, tình yêu của nàng muộn màng nhưng lại phát triển nhanh hơn chồi cây gặp mùa xuân ấm áp. Đến khi Tố Nữ tuyên bố lấy chồng mọi người mới té ngửa, nhớ hôm đó Bội Ngọc tròn xoe mắt hỏi:

- Ê, mày đùa giỡn kiểu đó chết duyên ở giá à nha!

Tố Nữ cười khó hiếu:

- Dạ kính thưa bà mai con hổng dám đùa giỡn. Để nay mai con gửi thiệp hồng rồi bà sẽ biết.

Bội Ngọc gãi đầu.

- Nghĩa là mày nói thiệt?

Tố Nữ ung dung:

- Không có phần trăm nào lếu láo, và phu quân của tao không ai khác hơn chính là Khôi Nguyên, người mà mày đã đem đến cho tao.

Bội Ngọc trố mắt hét:

- Ôi trời! Mầy lấy “ông già” đó làm chồng thiệt sao?

Tố Nữ thản nhiên nói về đức lang quân của mình:

- Anh Nguyên tuy lớn tuổi một chút song tâm hồn không có già đâu. Phong cách và tư cách anh ấy rất tuyệt vời. Một khi Tố Nữ này đã chọn làm người bạn đời thì chắc chắn người ấy không hề tầm thường.

Bội Ngọc ngây người không muốn tin đó là chuyện thật thì Tố Nữ thủ thỉ thuật cho bạn nghe tất cả chuyện tình của mình với Khôi Nguyên bắt đầu từ đâu và phát triển ra sao để rồi hai người quyết định đi đến hôn nhân với sự đồng ý của gia đình nàng. Nghe xong Bội Ngọc ưỡn ngực phán:

- Vậy là mày phải đem đầu heo tới tạ ơn tao đấy nhé!

Tố Nữ hài hước:

- Cũng được. Có được một ông chồng hiền lành như anh Nguyên mà tốn cho mày một con bò cũng còn rẻ chán huống hồ chỉ là cái đầu heo.

Thu Hà, Tử Duyên, Thanh An đều tỏ ra mừng cho Tố Nữ. Họ gặp Khôi Nguyên vài lần là mến ngay và không kêu bằng chữ ông nặng nề nữa mà thay thế chữ anh Nguyên rất thân mật.

Thế rồi Tố Nữ với Bội Ngọc bàn với nhau tổ chức đám cưới cùng một nơi và chung một lượt cho vui và có ý nghĩa. Cả hai điều cười khi nghĩ rằng: “hai đứa luôn luôn cãi nhau, gầm gừ nhau như chó với mèo lại có chung một ngày hạnh phúc”.

Sáng nay mới mười giờ tất cả đã đông đủ tại nhà hàng mặc dù mười một giờ đúng hôn lễ của hai đôi uyên ương mới bắt đầu cử hành. Bạn bè và họ hàng của cô dâu chú rể bốn bên bốn bề có lẽ khá đầy đủ vì rất đông, hai đoàn xe đi đón cô dâu chú rể hai đôi vẫn chưa tới, trước của nhà hàng thật nhộn nhịp, những tràng pháo dài dằng dặc người ta không thể ước đo được là mấy thước. Hai hàng băng rộn lớn với những chữ nổi ghi tên họ bốn người vui sướng nhất ngày hôm nay, ai nấy cũng ngong ngóng nhìn ra chờ đoàn xe hoa.

Thu Hà muôn thuở thích mode quần short áo bụi tôn vẻ đẹp rất.. minh tinh. Thanh An mặc đầm thời trang mới nhất, chiếc áo đẹp cắt may khéo léo làm nàng đã kiều diễm lại thêm bội phần diễm kiều. Tử Duyên mặc váy suông vì bụng nàng đã lớn, da nàng xanh xao hơn bao giờ, môi nàng vẫn cười nhưng mắt xa xăm lắm. Ai cũng thương mến Tử Duyên nhưng không ai hay rằng nàng sống từng giờ từng ngày trong lo âu phập phồng những điều bất trắc. Mấy tháng qua đúng là bệnh tim của Tử Duyên mỗi lúc mỏi phát nặng, nàng thường thở đứt quảng, vật vã đau đớn. Vốn là sinh viên y khoa dù là nàng đang tạm nghĩ học vì lý do mang thai, nàng hiểu diễn biến và mức độ trầm trọng của bệnh. Nhưng nàng phải nín khe không dám hé môi tiếc lộ cho ai biết nàng đang bệnh tim. Và từ ngày đó Tử Duyên cũng không dám đi khám thai thêm lần nào, đơn giản chỉ vì nàng sợ bác sĩ sẽ lặp lại lời khuyên hôm nào, mà nàng thì không thể chấp nhận đều đó.

Cùng bàn với Tử Duyên, Thanh An, Thu Hà còn có Hiếu luôn ngồi bên cạnh Thanh An và một số bạn trẻ lạ không biết là bạn của ai. Lữ Thông cũng được Bội Ngọc mời và hắn ngồi bàn khác nhưng đâu lưng vào đúng lưng Thu Hà, Thu Hà cũng biết là hắn nhưng nàng thật dửng dưng. Lữ Thông quay mặt khều nàng:

- Thu Hà qua đây ngồi với anh đi.

Thu Hà nhìn hắn thản nhiên:

- Ủa anh có quen tui nữa hả? Nhưng tui lại nhớ là hổng có quen anh.

Thanh An ghé tai Thu Hà thì thầm:

- Sao Hà nói vậy? Hay là qua đó ngồi xem hắn cần nói gì.

Thu Hà lạnh lùng nhún vai:

- Thu Hà này chớ không phải kẻ nào khác mà uống nước người ta đã đổ xuống đất.

Tử Duyên cũng ái ngại cho bạn:

- Hà đừng có cương nữa được không? Có khi Lữ Thông đã biết hối hận về những gì mình làm.

Thu Hà đặt tay lên vai Tử Duyên:

- Đừng nói nữa, hắn không phải như Duyên nghĩ đâu.

Đúng lúc đó Lữ Thông bỏ ghế đang ngồi đến đứng ngay sau lưng Thu Hà, hắn thọc tay trong túi quần, đầu nghênh nghênh chân nhịp nhịp kiểu dân anh chị. Hắn không cần hỏi han đến ai khác mà chỉ nhằm xỉa vào Thu Hà, người hắn từng quỵ lụy say đắm một thời trên sân trường. Hắn hỏi Thu Hà bằng giọng kênh kiệu:

- Hôm nay đông vui thế này em không cõng thằng đó theo à?

- Tui không thích nói chuyện với kẻ không quen.

Hắn cười sàm sỡ trân tráo:

- Em tệ thật, từng yêu nhau như vậy mà giờ này tuyên bố không quen. Nhưng mà thôi... em vốn chẳng hay ho gì nên anh cũng thắng thèm trách. Tiếc rằng không gặp thằng đó để anh chơi với nó vài thùng.

Thu Hà nghiến răng:

- Nếu anh còn chút lòng tự trọng thì bước về chỗ ngồi!

Hắn ngang ngạnh xoạc chân:

- Anh không thích về chỗ ngồi thì sao?

Thu Hà trừng mắt đứng phắt lên:

- Tui thề không nể bản mặt anh đâu.

Thấy tình hình căng thẳng, Thanh An và Tử Duyên sợ quíu người, trong đám cưới mà xảy ra lộn xộn thật không hay chút nào. Hiếu lên tiếng can:

- Thu Hà ngồi xuống đi em! Còn Lữ Thông, em định làm gì vậy?

Lữ Thông lia mắt qua Hiếu và giả lả:

- À anh Hiếu! Nãy giờ em không thấy anh, xin lỗi nha!

Hiếu nghiêm nghị:

- Hai em có chuyện gì để nói sau cũng được mà. Còn bây giờ đam cưới của Bội Ngọc, Tố Nữ, các em nên tôn trọng ngày vui của bạn mình.

Lữ Thông cười cười:

- Em đâu có ý gì, anh Hiếu! Vì lâu ngày em mới gặp lại người yêu nên muốn tâm sự vậy mà. Không ngờ đã có thằng khác nhảy vô nên cô ta kênh kiệu quá xá.

Hiếu chau mày:

- Anh luôn luôn thấy Thu Hà chỉ có một mình chứ có ai khác đâu.

Lữ Thông cũng chau mày:

- Chính mắt em nhìn thấy tụi nó rất tình, bởi tại anh bận lo mấy cái hàm răng của thiên hạ nên không biết đó thôi.

Hiếu hơi phật ý trước giọng bất lịch sự của Lữ Thông, chàng định trách mắng thằng nhóc ba gai vài câu song chưa kịp thì Thu Hà đã độp thắng:

- Tui có thằng nào khác hay không là quyền của tui. Anh là cái thá gì mà đòi kiếm chuyện?

Cả Thanh An lẫn Tử Duyên đều đau lòng, khi yêu tình yêu của họ cũng dễ thương cũng thơ mộng ghê lắm. Vậy mà bây giờ nó đã tan vỡ chẳng còn chi ngoài những mảnh nhọn. Họ đối đáp với nhau những lời chua chát quá. Họ sẵn sàng hạ nhau bằng những lời sỉ nhục để thỏa oán hờn, họ có còn nhớ gì những lúc thì thầm bên tai nhau những lời yêu đương ngọt ngào hay không? Trong sự việc này ai cũng hiểu Lữ Thông là người có lỗi, hắn đã xem thường tình yêu cam tâm sa đọa vào bùn nhơ, cùng với lũ bạn quí tộc hư đốn. Thu Hà quyết định cắt đứt hắn là hoàn toàn đúng đắn, thế nhưng hắn biết ghen khi Thu Hà có bạn trai khác, vì hắn còn yêu Thu Hà!

Tình thế trở nên căng thẳng gay go khi Thu Hà mím môi nhìn như chọc vào mắt Lữ Thông. Tất nhiên Lữ Thông cũng tím mặt khi hắn bị Thu Hà nói một câu đau như tát vào mặt hắn. Nếu lúc ấy không có một sự kiện thì không ai đoán được gì sẽ xảy ra nữa. Sự kiện đó là Tử Duyên đột nhiên bị mệt, nàng ôm ngực thở dốc và kêu lên:

- Duyên mệt quá An ơi, Hà ơi!

Thế là mọi người vội vàng quay qua Tử Duyên, quên luôn chuyện xung thiên với Lữ Thông. Thu Hà đỡ Tử Duyên trên tay, miệng rối rít goi:

- Tử Duyên! Tử Duyên! Mày làm sao vậy nè!

Thanh An hoảng hốt:

- Chị Hai muốn xỉu rồi kìa, làm sao bây giờ hả anh Hiếu?

- Phải cần có chỗ để Tử Duyên nằm nghỉ, ở đây đông người quá chắc Tử Duyên ngột ngạt khó chịu.

Hiếu nói xong là lập tức đi liên hệ nhà hàng để tìm một phòng cho Tử Duyên nằm nghỉ. Cũng may đây là nhà hàng khách sạn nên việc tìm một phòng chắng có gì khó khăn. Thu Hà, Thanh An và Hiếu phụ nhau đưa Tử Duyên vào thang máy lên lầu, đúng lúc đó hai cặp cô dâu chú rể cũng vừa tới nơi, tiếng pháo nổ xé trời thay cho tiếng chào mừng hôn nhân.

Mọi người đặt Tử Duyên nằm trên chiếc giường nệm trải ra trắng xóa như trong bệnh viện rồi dồn dập hỏi thăm bệnh tình trong người nàng. Xong Tử Duyên gần như ngất đi trong vài phút thôi, sau đó nàng mở mắt nói:

- Mọi người mau xuống dự đám cưới, Duyên hỏng có sau đâu.

Thu Hà nắm lấy tay nàng:

- Mày làm tụi tao hết hồn.

Tử Duyên gượng cười:

- Xin lỗi nha!

Thanh An không yên lòng:

- Chị Hai hãy nói thật trong người chị Hai thấy sao?

Tử Duyên đáp nhanh:

- Rất bình thường.

Thanh An dượm thêm:

- Đừng có dối An nghe không?

Tử Duyên tạo một nụ cười:

- Làm như Duyên là đứa hay nói dối lắm vậy. Thôi mọi người hãy mau xuống dự đám cưới kẻo Tố Nữ với Bội Ngọc không thấy bọn mình lại giận đấy.

Thu Hà nói:

- Thanh An với anh Hiếu xuống dự đám cưới đi, để Hà ở đây trông chừng Tử Duyên cho.

Tử Duyên cãi:

- Làm như Duyên là bệnh nhân không bằng mà cần phải trông chừng.

Hiếu nhìn Tử Duyên nảy giờ và lên tiếng trầm tĩnh:

- Hiếu thấy sức khỏe của Duyên không có bình thường. Duyên gần đến ngày sanh mà có hiện tượng khó thở và hay ngất là nguy hiểm lắm.

Tử Duyên điếng người, nàng chợt nhớ ra Hiếu là bác sĩ thì ít có thể nhìn lầm các triệu chứng của bệnh. Vì thế trong giây phút nàng đâm hoảng sợ, nếu như Hiếu biết cũng có nghĩa mọi người điều biết nàng bệnh tim đang trong thời kỳ phát triển, trong thời gian qua nàng đã cố giấu mọi người, thậm chí nàng không dám đi khám thai theo định kỳ chỉ vì nàng không muốn nghe lặp lại lời khuyên của bác sĩ. Tử Duyên cũng biết mình liều song nàng không có cách nào hơn. Vì sống trong ngày tháng suy nghĩ lo âu nên bệnh của Tử Duyên mỗi ngày mỗi thêm trầm trọng nhưng nàng lại cố giấu luôn tỏ ra vui vẻ tươi tỉnh trước mọi người để không ai chú ý tới. Thấy Hiếu chăm chú nhìn mình Tử Duyên nhột nhạt ghê lắm, nàng tìm cách né tránh ánh mắt ấy rồi bằng giọng hồn nhiên nàng nói:

- Bác sĩ Hiếu ơi, nên nhớ rằng Duyên cũng là bác sĩ tương lai chứ bộ! Duyên dĩ nhiên là biết trong người mình hơn ai hết mà.

Hiếu mím môi rồi nói:

- Hiếu cũng biết vậy nhưng Hiếu thấy Tử Duyên có hiện tượng giống như người đang bệnh tim.

Tử Duyên cười ngất:

- Người mang thai có hiện tượng như vậy cũng thường thôi mà, bác sĩ ơi làm ơn đừng có trù ẻo tui nữa được không?

Hiếu cười:

- Cũng vì ngươi ta lo lắng cho chị Hai tương lại thôi.

Mọi người phì cười, Thu Hà hối:

- Anh Hiếu với Thanh An mau xuống dự đám cưới, người ta ăn hết rồi lỗ vốn đó nghe.

Tử Duyên hích vai Thu Hà:

- Hà cũng xuống đi, Duyên nằm đây một mình được mà.

Thu Hà hất hàm:

- Tao mà xuống dưới đó thế nào cũng không nhịn được cái thằng Lữ Thông ngang tàng đâm ra ồn ào tao không thích.

Thanh An đứng lên:

- Thôi được, mọi người đưa phong thơ đây để An trao cho hai cô dâu.

Thu Hà và Tử Duyên moi trong ví ra mỗi người hai cái phong thơ hồng trao cho Thanh An. Thanh An than thở:

- Tụi nó cưới cùng một lúc mình phải mừng tới hai phong thơ mà ăn thì chỉ có một lần, thiệt là lỗ vốn to rồi.

Hiếu cười trìu mến dìu người yêu bước ra khỏi phòng không quên khép của lại. Thu Hà ngả người nằm cạnh Tử Duyên bỗng dưng chép miệng:

- Mày, còn Nữ con Ngọc coi như đã yên bề gia thất, hạnh phúc trải dài trước mặt. Con An nay mai đây cũng xong với anh Hiếu, chỉ còn lại tao...

Thu Hà chắc lưỡi đoạn nói tiếp:

-... Không chừng tao lại ở giá một mình, mày có nghĩ như vậy không Duyên?

Tử Duyên nằm nghiêng quay mặt vô Thu Hà nhè nhẹ lắc đầu:

- Tao không tin, mày đã đẹp lại con nhà giàu, thiếu gì đứa xin chút tình yêu của mày.

- Nhưng trong tình yêu khó nói lắm, và trái tim là thứ bướng bỉnh nhất không bao giờ chịu nghe theo sự điều khiển của mình.

Tử Duyên đưa tay mân mê mấy cọng tóc mai rất mềm của Thu Hà.

- Mày và Lữ Thông không còn phương hàn gắn hay sao?

- Hàn gắn với nhau để làm gì? Để xách cơm vô khám Chí Hòa nuôi hắn hay tự đào mồ chôn sống cuộc đời mình chứ!

Tử Duyên áy náy:

- Tồi tệ đến thế sao?

Thu Hà khắng định:

- Còn hơn cả những gì tao nghĩ.

Tử Duyên lắc đầu:

- Mày ác cảm với hắn thôi.

Thu Hà trừng mắt hung dữ:

- Ác cảm! Tao đánh giá hắn không bằng suy tưởng đâu mà bằng sự thật trăm phần trăm. Tao đã âm thầm theo dõi việc hắn làm và cả cung cách ăn chơi của hắn, tao sợ hắn, qua sợ là khác, mày hiểu không?

- Trong chuyện tình cảm của mày tao là kẻ bên ngoài nên không hiểu được. Nhưng tư cách của Lữ Thông ban nãy làm cho tao bất mãn thiệt.

Thu Hà nghiến răng trên làn môi một cách không thương xót, chỉ nàng mới biết cơn đau tình ái quằn quại trong tim nàng, nhưng nàng cũng thấy tự hài lòng biết tách lìa đúng lúc một mối tình đã bị hoại thư!

Đôi bạn nằm lặng thinh rất lâu, tiếng máy lạnh trong phòng chạy ro ro chắng mang âm hưởng gì nhưng lại làm cho Thu Hà rầu tê tái, thế mới biết kẻ nào trải qua cuộc giải phẫu cũng đều đau đớn, và khi ta đánh mât vật gì dù vật ấy không còn cần thiết vẫn thấy ngẩn ngơ.

Có tiếng gõ cửa phòng, Tử Duyên và Thu Hà choàng dậy cùng lúc, Thu Hà đứng lên mở cửa, một vùng chói lòa ập vào phòng do những chiếc áo cưới quá lộng lẫy. Thì ra là hai cô dâu dắt tay nhau lên thăm Tử Duyên, họ chói như mặt trời, rực rỡ như hoàng hôn, gương mặt họ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Môi họ là những đóa hoa hồng, sóng mắt lung linh như sao, cả người tỏa một mùi thơm nồng nàn dành cho cô dâu. Tử Duyên ngắm nghía kêu lên:

- Ồ đẹp quá! Hai cô dâu đẹp kinh khủng luôn.

Tố Nữ cười xinh như mộng:

- Duyên với Hà cho biết có phải thực sự là Nữ đẹp hơn con Ngọc không?

Lập tức Bội Ngọc chắng nể nang gì Tố Nữ dù hai người điều đang rúng rính trong áo cô dâu. Cái môi đầy son đỏ chót của Bội Ngọc trề ra:

- Thấy ghê! Cái thân đã ốm nhôm như cây tăm còn chui trong cái áo rộng rình nhìn cao lỏng khỏng như cây tre đầu đình, ở đó mà đòi đẹp hơn kẻ này người khác.

Tố Nữ tự ái dồn dập:

- Còn mày! Tao thấy giống cái lu được trùm cái mền rực rỡ.

Nhìn hai cô dâu kênh nhau hệt bà lớn với bà nhỏ, Tử Duyên khoát tay:

- Trời ơi! Cô dâu gì mà dữ thấy ghê! Nếu như mấy tay phó nhòm bắt gặp cảnh này thì nhất định sẽ có vài tấm hình đáng giá.

Thu Hà khoanh tay hất hàm:

- Có cần tôi xuống dưới mời họ lên đây làm việc không?

Bội Ngọc cười cầu tài:

- Thôi mày, để tao bắt tay nó lam huề.

Nàng xòe tay trước mặt Tố Nữ, Tố Nữ lè lưỡi nhái bạn rồi mới chịu nắm tay Bội Ngọc:

- Nể công lao mày đem đến cho tao một ông chồng nên tao hổng thèm chấp mày đó nha!

Bội Ngọc cong môi:

- Con khỉ! Xí được ông chồng trán hói mà khoe hoài.

Tố Nữ tỉnh khô:

- Xời ơi, duyên dáng là ở cái sân bay vùng vịnh đó đó. Anh chàng Duy Phương với Việt Anh dĩ nhiên là thua đứt Khôi Nguyên của tao.

Thu Hà, Tử Duyên không thể nhịn được cười, nhưng tràng cười của họ chỉ làm cho Tố Nữ thêm hạnh phúc, quả là khi yêu người ta chỉ thấy người yêu của mình là hoàn chỉnh nhất, trường hợp của Tố Nữ là một bằng chứng rất cụ thể.

Vài phút vui vẻ muôn thởu của nhóm ngũ quái trôi qua, Tử Duyên đột ngột lên cơn mệt lần nữa làm mọi người có mặt cuống quýt. Tố Nữ và Bội Ngọc không thể thiếu mặt lâu trong đám cưới nên thu xếp để Thu Hà đưa Tử Duyên về nhà. Thu Hà cũng chắng thiết tha gì với một đám đông ồn ào, nàng tình nguyện lấy xe đưa Tử Duyên ra về. Đám cưới vẫn diễn ra vô cùng vui vẻ huyên náo, khi chiếc mô tô của Thu Hà sắp gài số để lao đi Tử Duyên chỉ kịp bóp hai bàn tay của Tố Nữ và Bội Ngọc nói lớn:

- Chúc Ngọc - Việt trăm năm hạnh phúc. Chúc Nữ - Nguyên trọn đời trọn kiếp yêu nhau.

Hai cô dâu đều đáp lễ nàng bằng nụ cười tươi đẹp nhất. Chiếc xe đi xa chỉ để lại làn khói mỏng. Tố Nữ và Bội Ngọc vẫn thấy Tử Duyên ngoái đầu lại cười. Tự nhiên Tố Nữ thốt:

- Kể như con Duyên với con Hà không có dự đám cưới tụi mình trọn vẹn

Bội Ngọc nao nao trong lòng:

- Con Hà thì tao không nói làm chi chớ còn con Duyên sao tao thấy trong mắt nó có gì như nỗi buồn ấy.

- Có gì đâu, con Duyên sắp tới ngày sanh nên mệt nhọc nặng nề vậy mà. Mai mốt mầy cũng giống y chang chớ không khác đâu.

Bội Ngọc khó chịu:

- Mày lúc nào cũng giỡn được, tao đang không hiểu vì sao con Duyên có ánh mắt rất lạ lùng, buồn buồn và xa thăm thẳm.

Tố Nữ vẫn phản đối nhận xét của Bội Ngọc:

- Tao cho là mày suy diễn lung tung có thể tại con Duyên nó nhớ... chồng.

Bội Ngọc bực dọc:

- Nói chuyện với mày thiệt mệt, thôi vô đi kẻo “anh chồng” của mày đang rối rít vì sự mất tích trong đám tiệc của mày kìa.

Tố Nữ trở vô nhà hàng, nàng không quên kéo tay Bội Ngọc:

- Làm như đám cưới của một mình tao không bằng.

Bội Ngọc đi theo Tố Nữ nhưng tâm hồn nàng cứ bị chi phối bởi ánh mắt và nụ cười của Tử Duyên.

Tử Duyên cố gắng lắm mới viết xong cho chồng một lá thư, cơn đau bụng ầm ĩ làm nàng toát mồ hôi lạnh. Thư Thanh Tịnh gởi về với những lời nồng nàng tha thiết, với những nhớ nhung xé lòng, với tất cả trìu mến dấu yêu có làm cho Tử Duyên sung sướng dịu đi cơn đau chuyển dạ trong đôi ba giây phút. Bà vú và Thanh An đã chuẩn bị đầy đủ cho nàng thế nhưng nàng đề nghị mọi người phải chờ đợi nàng để nàng viết xong lá thư hồi âm cho chồng. Ký tên xong Tử Duyên hài lòng hôn rất nhiều lên trang thư có ý gởi đến chồng ở phương xa những nụ hôn yêu thương vô vàn. Trong thư có đoạn Tử Duyên ghi: “Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi con anh sẽ mở mắt chào đời, ở nơi ấy anh có cùng em vui mừng không Tịnh ơi!”

Thanh An lại hối:

- Mau đi chị Hai, chần chờ nấn ná hoài coi chừng không kịp đó!

Tử Duyên đau đớn mệt lả, nhưng lòng thanh thản:

- Duyên xong rồi nè, đừng có hối mà coi chừng Duyên ghi lộn địa chỉ thư không tới tay anh Tịnh là An chịu trách nhiệm đó nha!

Thanh An cằn nhằn:

- Từ sáng tới giờ chị Hai đã ngất mấy lần làm cho mọi người sợ xanh chả mặt, vậy mà chị Hai cứ coi thường hoài, thiệt là An phát tức lên đó.

Tử Duyên mệt lả tái ngắt nhưng nàng vẫn mỉm cười:

- An biết không bằng mọi giá Duyên phải viết xong thư cho anh Tịnh, lỡ mai đây không còn viết được nữa anh ấy khỏi đợi thư tội nghiệp.

Thanh An gắt gỏng:

- Làm gì mà không viết được! Chị bữa nay ăn nói làm xàm ghê đi! Thôi mau ra xe, anh Hiếu đã kêu được tắc xi rồi kìa.

Tử Duyên gập người xuống để ôm chiếc bụng căng tròn, nhìn cảnh đó ai cũng hiểu nàng đau đớn đến tận cùng. Thanh An và bà vú dìu hai bên, bà vú thương hại xoa liên tục lên chiếc bụng của nàng với hy vọng mong nàng giảm bớt cơn đau khi sanh nở. Ra đến xe Hiếu cùng phụ Thanh An đưa Tử Duyên ngồi vào băng ghế rồi họ cùng chui vô chỉ để bà vú ở lại coi nhà. Trước khi xe chạy bà vú còn lau mồ hôi lẫn nước trên mặt Tử Duyên mà động viên:

- Con can đảm nghe Tử Duyên! Chỉ một lát thôi khi sanh ra là sẽ hết đau đớn ngay.

Tử Duyên chỉ đưa mắt nhìn vú biết ơn, nàng không nói nổi vì sức lực mỗi lúc mỗi như tàn dần. Chiếc xe chuyển bánh Tử Duyên như ngã hẳn trong lòng của Thanh An, nàng bỗng ngửa mặt nói:

- An nè, thí dụ như Duyên có thế nào đi nữa cũng không được báo cho anh Tịnh biết nha! Hãy để anh ấy học xong, không được làm gián đoạn sự tiến thân của anh ấy.

Thanh An và Hiếu đều hết sức căng thắng lo âu, nghe Tử Duyên nói những lời lẽ như thế cả hai phát lạnh dọc sống lưng, quá sợ hãi Thanh An mắng át đi.

- Chị Hai nói bậy bạ gì thế! Khi sanh con ai cũng đau đớn như vậy nhưng rồi sẽ qua đi chứ!

Tử Duyên nhắm mắt, môi mấp máy:

- Duyên cũng cầu trời như thế

Rồi nàng hoàn toàn không nói gì nữa, Hiếu theo dõi từng cử động nhỏ trên nét mặt Tử Duyên, chàng hoảng hốt thật sự liền cầm tay Tử Duyên xem mạch, mặt chàng bỗng tái xanh, chàng biết Tử Duyên đang trong tình trạng vô cùng nguy nan.

Không dám nói cho Thanh An biết điều gì, Hiếu hối anh tài xế tácxi tống ga rút ngắn đoạn đường đến bệnh viện. Đến nơi thì Tử Duyên đã ngất lịm hôn mê, các y bác sĩ hối hả khẩn trương cho một ca cấp cứu nguy kịch. Vì Hiếu là bác sĩ nên chàng được vị nể theo băng ca vào bên trong, còn Thanh An bị loại bên ngoài. Nhìn những bước chân dồn dập của tập thể y bác sĩ Thanh An nôn nóng trong lòng, nàng không hiểu mức độ nguy cập của Tử Duyên nhưng nàng bứt rứt không yên đi tới đi lui rồi lại ngồi nhìn chăm chăm vào khung cửa kính sơn mờ hồi hợp nghĩ tới bên trong ấy không biết diễn biến nào đang xảy ra với Tử Duyên! Thanh An trông ngóng đợi chờ khoắc khoải, nàng chấp tay giữa lòng ngực thành tâm cầu xin sự an lành đến với chị dâu và cũng là bạn chí thân của nàng. Không biết có phải trời đất nhận lời cầu xin tha thiết của Thanh An hay không mà nàng nghe từ phòng trong vọng ra tiếng khóc thét của hài nhi chào đời, Thanh An mừng rỡ thở một hơi dài như trút gánh nặng. Song nàng chưa kịp mừng cho trọn thì Hiếu mở cửa bước ra, đôi mắt chàng nhìn xuống thê thiết như mặt biển vừa nhận chìm một con tàu. Thanh An không để ý, nàng vội vã hỏi người yêu.

- Chị Hai sanh con trai hay con gái?

Tiếng của Hiếu buồn hơn tiếng mưa rơi.

- Tử Duyên sanh con gái nhưng...

Chàng bỗng ngập ngừng, Thanh An vô tình:

- Chị Hai sanh con gái thì hay quá, anh Hai dặn đặt tên cho nó là bé Tịnh Duyên đó.

Hiếu ôm chầm lấy Thanh An rồi nói nhanh như thể lâu chàng sẽ không đủ can đảm để nói ra một sự thật quá ư phũ phàng đau đớn:

- Tử Duyên không còn nữa...

Thanh An điếng người, nàng ngỡ mình nghe lầm:

- Anh Hiếu! Anh vừa nói điều gì?

Hiếu vỗ lưng Thanh An như có ý giúp nàng bình tĩnh, rồi chàng nói nhỏ:

- Tử Duyên vĩnh viễn ra đi rồi em à.

Một tiếng sét vừa đánh ngang tai Thanh An hay trung tâm quả địa cầu vừa nổ tung, Không! Nếu như hai sự kiện đó xảy ra thì Thanh An cũng không bàng hoàng bằng những gì Hiếu vừa nói ra, nàng thất thần cứng đơ như dòng máu chợt ngưng hoạt động. Hiếu ôm người yêu chặt hơn:

- Bình tĩnh Thanh An ơi, em đừng làm cho anh thêm lo sợ.

Thanh An bất thần thét lên:

- Tại sao Tử Duyên lại chết? Tại sao chứ?

Nàng khóc nấc lên thương tâm, Hiếu nói nhỏ trong tiếng thở dài hối tiếc:

- Tử Duyên bệnh tim và ở vào giai đoạn ba, các bác sĩ đành bó tay chỉ kịp cứu cháu bé.

Thanh An cắn môi cố nén cơn đau:

- Tử Duyên bệnh tim ư? Nghĩa là Tử Duyên cố giấu mọi người, trời ơi không thể nào như thế, không thể nào đâu anh Hiếu ơi! Anh mau cầu khẩn các bác sĩ hãy cứu Tử Duyên.

Hiếu chớp mắt để rơi một giọt nước nóng bóng trên cánh tay Thanh An:

- Tử Duyên đã đi xa lắm, không thể nào trở về...

Thanh An lả dần ngất lịm trong vòng tay Hiếu, nàng không chịu đựng nổi sự ra đi bất ngờ của người thân, bên tai nàng văng vẳng tiếng khóc trẻ thơ, nó làm sao hay biết ngay sau khi lọt lòng nó đã mất mát quá lớn lao, đó là mất đi người mẹ thân yêu nhất!

Hiếu đưa mắt nhìn ra sân bệnh viện, xác lá khô nhiều quá, chúng đang bị cuốn bay theo gió, không biết chiếc lá nào là số phần của Tử Duyên vừa rụng xuống! Thốt nhiên chàng thở hắt ra:

- Thanh Tịnh ơi, anh đã mất đi người vợ mà anh vô cùng yêu quí!

Giờ tẩn liệm thi thể Tử Duyên mới là giây phút cực cùng bi thảm. Nàng nằm như ngủ, cứng đơ bình thản không còn vật vã đau đớn. Nàng không nghe, không xúc động trước những tiếng khóc nức nở, những tiếng kêu gào thảm thiết của người thân và bạn bè.

Nhân viên mai táng ẵm xác Tử Duyên đặt vào quan tài, Thu Hà cắn chặt môi khóc lặng lẽ nước mắt thành suối thành sông. Tố Nữ vừa khóc vừa dậm chân kêu thống thiết:

- Tao không chịu đâu Tử Duyên ơi! Tao không chịu mày ra đi thế này mà.

Bộ quần áo trên người Tử Duyên thật trắng và chiếc khăn thật trắng phủ kín thân thể giá lạnh của nàng cũng như phủ cả cuộc đời nàng. Cha mẹ và các em Tử Duyên gục đầu nấc lên từng cơn, cha mẹ Thanh An khóc thành tiếng xót thương cho phần số ngắn ngủi của đứa con dâu hiền. Bội Ngọc ẵm con bé Tịnh Duyên mới hay ngày tuổi đứng gần đó, một mảnh tang nhỏ vắt ngang chiếc khăn bông phía đầu đứa bé, không ai nhìn thấy cảnh ấy lại không đau lòng nhỏ lệ. Bội Ngọc khóc to nhất:

- Mày ác vừa vừa Duyên ơi, mày cũng biết đứa con thiếu mẹ là khổ lắm mà sao mày nỡ đành lòng bỏ con thơ dại chứ?

Tiếng thút thít rụt rịt vang lên khắp căn phòng tang tóc, Hiếu, Khôi Nguyên, Việt im lìm lùi phía sau mấy cô vợ của mình và đốt thuốc liên tục, khói trầm lẫn khói thuốc làm họ cay xé mắt, tang cảnh của Thanh Tịnh mà Thanh Tịnh không hề hay biết khiến cho họ điếng cả linh hồn.

Bội Ngọc tiếp tục kể lể:

- Hôm đám cưới của tao lúc Thu Hà chở mày ra về, tao đã nhận thấy mắt mày buồn lắm, tao không ngờ mày nhìn tao lần cuối cùng Duyên ơi!

Thanh An bước lại gần quan tài, Hiếu tự động tiến lên đứng ngay phía sau lưng nàng. Thanh An lật tấm khăn đậy mặt Tử Duyên, nàng vuốt ve vầng trán thanh cao của bạn rồi thì thầm:

- Tử Duyên mơ ước làm bác sĩ mà phải không? Mơ ước Duyên chưa làm được sao giờ này Duyên nằm yên lặng thế này? Duyên không thương anh Hai, không thương bé Tịnh Duyên sao? Bé Tịnh Duyên rất dễ thương, rất giống Duyên, Duyện dậy nhìn mặt con đi Duyên!... Duyên... An van xin Duyên mà, Duyên đừng có nằm hoài như vậy, con Duyên khát sữa mẹ kìa...

Thanh An run lên bần bật và khóc tức tưởi, mẹ nàng sợ quá kêu thất thanh.

- An con, đừng làm phiền giấc ngủ của chị Hai con!

Bà vú đứng trong một góc, hai mắt bà sưng vù vì khóc quá nhiều, rồi từ đây trong căn nhà này còn đâu bóng dáng xinh đẹp của Tử Duyên. Tử Duyên làm dâu nhà này chưa được bao lâu nhưng vú rất thương mến cô gái luôn vui vẻ tế nhị với mọi người, kể cả cha mẹ của Thanh Tịnh cũng công nhận đức tánh của nàng.

Thanh An nghe mẹ nói xong nàng nhìn gương mặt tái nhợt của Tử Duyên hắt hiu trong ánh đèn vàng và khói nhang, Thanh An choáng váng quay cuồng, nàng ôm mặt té xỉu ngay vòng tay đỡ của Hiếu. Hiếu thở dài lắc đầu ẵm nàng về phòng riêng, ngoài phòng tang lễ tiếng réo gào tên người ra đi nghe xé lòng. Hiếu không cầm được nước mắt, chàng lặng lẽ khóc!

Mọi người không ai nỡ xa rời Tử Duyên trong những phút cuối cùng, họ ở lại chờ tiễn đưa nàng về nơi ngàn thu yên giấc. Bốn giờ chiều chiếc nắp quan tài được khép kín, từ đây không còn ai nhìn thấy gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Tử Duyên nữa, sau đó là lễ động quan người ta đem thi thể nàng đặt lên chiếc xe sơn màu đen tăm tối. Bội Ngọc trao đứa bé đỏ hỏn cho bà vú ẵm lui vào trong, nàng lao ra giữ quan tài của Tử Duyên lại:

- Tao không cho mày đi đâu Tử Duyên! Nhóm của tụi mình không thể nào thiếu một thành viên mà.

Việt phải dùng sức để khống chế bà xã của mình bớt cơn xúc động:

- Ngọc em, đừng có làm như vậy. Hãy để Tử Duyên thanh thản trước lúc đi xa.

Bội Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:

- Nhưng Tử Duyên nó sẽ không về đâu Việt ơi!

- Tử Duyên không về nhưng Tử Duyên luôn hiện diện trong nhóm của chúng ta.

Bội Ngọc ôm mặt khóc òa. Tố Nữ cũng khóc ngất trên vai chồng, nàng nói trong tiếng nức nở:

- Anh biết không Khôi Nguyên, Tử Duyên là đứa hiền và thầm lặng nhất trong nhóm. Nó hạp với tất cả mọi đứa chớ không xung khắc với đứa nào, anh chưa biết nó nhiều phải không, nó rất là dễ mến, em tìm đâu ra một đứa bạn như nó chớ!

Khôi Nguyên dìu vợ, nét mặt ông trân trọng tôn kính nhìn di ảnh người ra đi vĩnh biệt, lòng ông đầy xôn xao nuối tiếc thế là một bông hoa rơi rụng khi hương sắc còn đấy!

Thu Hà bây giờ mới bật thành tiếng:

- Tao thật không ngờ những gì mày nói với tao khi nằm trên khách sạn Hoa Sim trong ngày đám cưới con Nữ với con Ngọc là lần cuối cùng. Có phải hôm ấy tao đã linh cảm về một cuộc chia ly hay không mà lòng tao buồn tê tái!

Tiếng nấc ngang lời nói của nàng, Thu Hà nhăn mặt biểu lộ cảm xúc cao độ rồi nàng đưa tay gạt phăng những giọt nước lệ lã chả rơi. Thanh An nhoài đến chỗ Thu Hà:

- Sao đời người ngắn ngủi như thế hả Thu Hà? Tụi mình hồi nào tới giờ đi đâu làm gì cũng có đủ năm đứa, bây giờ đột nhiên mất đi Tử Duyên mình phải làm sao đây Hà ơi!

Thu Hà nuốt nghẹn ngào:

- Chính tao cũng muốn hỏi trời tại sao Tử Duyên phải chết khi đời nó đang ngập đầy hạnh phúc, lẫn tương lai sáng lạng!

Thanh An úp mặt trên vai Thu Hà:

- Lỗi cũng tại tao không theo sát Tử Duyên nên không biết bệnh của Tử Duyên, để khiến Tử Duyên phải chết oan uổng.

Hiếu thì thầm bên tai Thanh An mặc cho Thu Hà cùng nghe:

- Em có tự trách mình cũng không ích gì, Tử Duyên bệnh nan y chớ không phải lỗi của em. Có lẽ phần số của Tử Duyên chỉ có vậy. Em không nên ray rứt mãi em à! Hiện giờ em đã yếu lắm, vậy em ở nhà để các bạn đi tiễn Tử Duyên được rồi.

Thanh An cương quyết không chịu:

- Em phải cùng các bạn đưa Tử Duyên ra nghĩa trang.

Vậy là Hiếu đành chịu, không ngăn cản được người yêu dù chàng rất lo cho sức khỏe của nàng.

Đoàn xe tang đến nghĩa trang khi hoàng hôn đỏ óng trải đều những vệt màu sắc trên hàng ngàn là cây và mộ bia. Gió lồng lộng làm những ngọn nến cấm trên nắp quan tài tắt ngấm, chỉ có nhang thơm càng cháy mạnh và tỏa hương nghi ngút ngập cả lòng thành phố ngàn thu. Xác lá khô tuôn ào ạt, trút đầy lối đi vào hố huyệt, tiếng khóc của ai cứ nối tiếp nhau vỡ ra... vỡ ra như không bao giờ lắng dịu, giữa thinh không buồn ngắt bỗng vang lên tiếng chim thét gọi bạn nghe nát cõi lòng.

Các nghi thức cuối cùng đơn sơ và nhanh chóng. Khôi Nguyên, Việt, và Hiếu đem lại cho bốn cô gái rất nhiều hoa hồng. Thanh An chọn một hoa màu trắng to nhất cầm tay, Thu Hà, Tố Nữ, Bội Ngọc đều cầm hoa hồng vàng. Họ đồng nhất đưa lên cao rồi chụm bốn bông hoa lại thả theo quan tài:

- Vĩnh biệt chị Hai!

- Vĩnh biệt Tử Duyên!

Những viên đá sỏi được người thân với bạn bè ném lộp bộp trên nắm quan tài, những chàng trai vừa nhập nhóm ngậm ngùi gởi vội mấy cành hoa, giờ tử ly họ thấm thía tình bạn hơn bao giờ!

Mẹ của Tử Duyên và vài đứa em ngất đi bởi quá đau thương, họ được đưa lên xe về trước nên không kịp chứng kiến cuộc đời Tử Duyên chỉ còn lại nấm đất mới với đầy những hoa hồng rắc rãi rác.

Lại một cơn gió nữa vô tình kinh khủng gieo bao nhiêu là xác lá trên mộ phần của Tử Duyên. Thanh An đi nhặt từng chiếc, nhưng xác lá khô cứ rơi hoài, nàng cắn môi khóc ngất. Hiếu cúi gần nàng nói:

- Có lẽ Tử Duyên muốn về trên xác lá khô, thôi em đừng nhặt lá nữa!

Sưu tầm: casau
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 10 năm 2013