← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Thuần thục và nhanh nhẹn chế biến cho xong hai khay thịt cuối cùng, Kiều Nương xếp chúng ngay ngắn vào tủ lạnh để chút nữa các nhân viên nhà bếp sẽ nướng lên ngon lành phục vụ khách. Nhìn những miếng thịt được cắt thật đều, gọn gàng đẹp đẽ ướp với các loại gia vị thơm lừng, nàng thầm hài lòng với tác phẩm của mình. Chắc là nhờ nàng có khiếu hay khéo tay mà những món ăn do nàng đảm nhiệm luôn thơm ngon, khách dùng thường xuyên tấm tắc khen.

Chị Sáu phụ bếp thấy cử chỉ hối hả của Kiều Nương, cất tiếng hỏi:

-Chiều nay về sớm hả Nương?

Kiều Nương vừa rửa tay sạch sẽ xong đang lau khô vào chiếc khăn bếp, mỉm cười nhã nhặn đáp:

-Dạ em có chút công việc, tiện thể tranh thủ ghé chợ mua ít đồ. Em nói với chị quản lý rồi.

Chị Sáu cười dễ dãi:

-Cái cô bé này, chị hỏi cho biết vậy thôi chứ có tra khảo gì đâu mà em khai chi tiết vậy hổng biết. Cần thì cứ để đó mà đi, chị làm cho chứ sao lại phải gấp gáp vậy?

-Cám ơn chị. Cũng chỉ chút xíu em làm được có gì đâu hở chị. Giờ em đi nghen! Mốt chị em mình gặp lại.

-Ừa em đi đi! Nhớ coi chừng xe cộ cẩn thận à, giờ này đường xá đông lắm đó!

-Dạ, em biết rồi!

Kiều Nương nhã nhặn đáp rồi hối hả ra ngoài bãi xe tìm chiếc xe đạp của mình. Buổi chiều giờ tan sở cao điểm đường phố tấp nập như mắc cửi. Mọi hôm phải đến tối khi tiệm ăn đóng cửa nghỉ bán nàng mới về được, khi ấy phố xá vắng vẻ hơn nhiều đâu có khó đi như bây giờ.

Vừa đạp xe Kiều Nương vừa ngẫm nghĩ mông lung, rồi chợt nhớ lại những ngày đầu bước chân vào làm cái việc bếp núc này. Khi ấy nàng đang trong những năm đại học. Một hôm thấy có tiệm ăn khá gần trường đăng bảng tuyển nhân viên, nàng đánh liều vào xin thử, nghĩ bụng được thì tốt mà không thì thôi có gì đâu mà mất. May sao nàng được nhận vào làm giúp việc trong bếp. Công việc khá cực nhọc lại phải về trễ thường xuyên nhưng chấp nhận được. Ít ra nó hợp với sở thích của nàng hơn và giúp đem lại một nguồn thu nhập tương đối ổn định để trang trải cuộc sống sinh viên khó khăn.

Đó chỉ là một tiệm ăn tầm trung, chưa thể xem là nhà hàng lớn sang trọng được. Công việc lúc đầu của nàng bao gồm vô số việc không tên không tuổi, từ rửa chén bát, nhặt rau, xay băm thịt, thái rau củ, cắt bánh tráng, gói bánh, cuốn chả giò, và khi cần kiêm luôn dọn bàn. Hết việc này đến việc khác quần quật từ lúc vào mãi đến khi tan ca.

Nhờ sự siêng năng và cung cách làm việc tận tâm có trách nhiệm, chẳng bao lâu Kiều Nương được chủ tin cậy và quý mến. Thật ra nàng vốn yêu thích nghệ thuật ẩm thực từ lâu và hay tìm tòi học hỏi trong sách vở hoặc những chương trình dạy nấu ăn khi có dịp, với lại do được năng khiếu trời cho nên nàng có tài chế biến món ăn hấp dẫn lạ thường. Quả nhiên Thượng Đế luôn ban cho mỗi người một kho tàng tiềm ẩn nào đó đang chờ đợi được khai quật, mà ở Kiều Nương kho tàng ấy chính là khả năng ẩm thực xuất sắc của nàng. Tuy nhiên là một nhân viên mới, chưa có bằng cấp lại chẳng được ai giới thiệu, nàng đâu có dịp nào để thể hiện tài năng của mình.

Cơ hội đầu tiến đến với Kiều Nương khi một ngày nọ có vị khách gọi đặt mấy phần ăn đặc biệt với số lượng tương đối lớn cho một bữa tiệc tư gia. Không may người thợ bếp đảm nhận những công việc ấy nghỉ bệnh đột xuất, mà người thợ dự bị cũng đang đi phép xa. Cả bếp nhốn nháo chưa biết giải quyết ra sao cho kịp đơn đặt hàng của khách. Kiều Nương khi ấy chỉ là một nhân viên “tà lọt”, làm gì được đứng bếp, thấy tình hình bế tắc như vậy bèn rụt rè lên tiếng:

-Dạ em cũng có biết chút đỉnh về mấy món này. Nếu… không còn cách nào khác và chú quản lý tin tưởng em xin thử để giúp ạ.

Kiều Nương đã nhìn qua đơn đặt hàng và biết những món mà vị khách kia đặt rồi, tự tin mình có thể hoàn thành chúng một cách mỹ mãn. Nàng chỉ khiêm tốn mà nói thế thôi.

Câu nói tuy nhỏ nhưng phát ra từ một nhân viên mới lại thường ít lời khiến mọi người chú ý mạnh. Lập tức có tiếng xôn xao của mấy nhân viên già trẻ chung quanh, có giọng mừng rỡ, có người bất ngờ, và có cả lời dè bĩu nữa:

-Cháu biết nấu mấy món đó hả Nương? Vậy thì hay quá!

-Em không đang đùa chứ? Cái gì đùa được chứ chuyện này không nên đùa đâu nha!

-Làm được không đó bé? Bé mới vào đừng vì muốn chơi nổi mà nhận ẩu coi chừng lại bị đuổi thì mất việc luôn đó.

Người quản lý nghe tiếng ồn thì bước xuống bếp, mặt khó chịu nghiêm nghị hỏi:

-Chuyện gì đây? Sao không lo làm việc lại tán chuyện ồn ào thế?

Một nhân viên nhanh nhẩu giải thích tình hình. Nghe xong, người quản lý suy nghĩ ít giây rồi nói:

-Nếu đúng như vậy thì có lẽ phải đành cho cô ấy thử thôi, trừ khi ai đó biết nấu hoặc có ý kiến gì khác có thể giải quyết được khó khăn này.

Nói xong ông ta đảo mắt nhìn quanh chờ câu trả lời. Cả đám liền cúi mặt im lặng. Chỉ có Kiều Nương vẫn nhìn ông ta, ánh mắt trong veo đầy tự tin.

-Để tôi hỏi ý kiến của cậu chủ chút đã - người quản lý tuyên bố rồi hối hả gọi điện cho chủ.

Trong tình huống bức bách vì chẳng còn cách nào khác ngoại trừ hủy bỏ đơn đặt hàng và xin lỗi khách, người chủ đã chấp nhận cho Kiều Nương nấu thử. Thật không ngờ những món ăn do nàng đảm trách rất vừa miệng lại thơm ngon vô cùng, thậm chí còn hơn của người thợ bếp đang vắng mặt nấu nữa. Viên quản lý và toàn thể nhân viên có mặt hôm ấy đều ngỡ ngàng một cách đầy thú vị. Dù tự thấy mình chỉ đóng góp chút công sức khiêm tốn, quả thật Kiều Nương đã cứu cho tiệm một bàn thua trông thấy.

Từ đó khả năng thực thụ của Kiều Nương đã được nhận ra, và vì thế nàng cũng được trọng dụng hơn. Một thời gian sau khi người thợ bếp trước vì chuyện gia đình mà phải nghỉ hẳn, Kiều Nương được bổ nhiệm vào vị trí của anh ta. Vai trò của nàng được chú ý đến hơn và vì thế thu nhập cũng được cải thiện hơn hẳn. Nàng khấp khởi hy vọng những bóng tối trong quá khứ sẽ lùi lại phía sau để một tương lai sáng tỏ hơn dần dần hiện ra phía trước.

Nói đến quá khứ, Kiều Nương lại chép miệng thở dài. Cuộc đời nàng cứ như một đoạn đường trường bao phủ chi chít bởi những gập ghềnh chông chênh, nhớ lại chỉ thêm buồn. Nàng chưa bao giờ có cái diễm phúc được gặp mẹ, thậm chí một tiếng mẹ cũng chưa từng được kêu. Bà đã lìa xa ngay từ lúc nàng ra đời. Hỏi ông Bá cha nàng thì ông chỉ bảo ngắn gọn là mẹ vì sinh khó mà mất mạng, còn theo những bác hàng xóm lớn tuổi thì bà bị xuất huyết sản hậu. Dù lý do nào thì mẹ cũng đã mất khi cho nàng sự sống, một sự hy sinh cao cả tận cùng của con người.

Tất cả những gì còn lại của người mẹ đáng thương ấy là một tấm ảnh đã cũ. Kiều Nương quý tấm ảnh ấy như một gia tài vô giá. Trong hình mẹ nàng không đẹp rực rỡ, nhưng có duyên và trông thật phúc hậu. Đối với nàng mẹ là đẹp nhất, thiêng liêng nhất. Liệu còn gì đẹp đẽ hơn khi người phụ nữ ấy đã đánh mất mạng sống của chính mình để cho con được chào đời. Dù chưa từng được thấy hình dáng mẹ, nghe tiếng nói của mẹ, chỉ nhìn tấm hình và nghĩ đến sự hy sinh ấy là Kiều Nương lại không cầm được nước mắt.

Đã nhiều lần nàng hỏi cha để mong được nghe ông kể về mẹ, nhưng lần nào ông cũng tỏ ra kém vui, thậm chí tìm cách nói gạt đi. Kiều Nương không quên lần ấy nàng nài nỉ cha:

-Ba ơi, hôm nay ba kể chuyện về mẹ cho con nghe đi ba!

-Thôi mẹ mất lâu rồi, còn nhắc lại làm gì. Đi học bài đi, ba đang bận - ông Bá hờ hững đáp cho qua.

Kiều Nương xụ mặt phụng phịu:

-Nhưng mà con muốn được nghe ba kể về mẹ. Mẹ con hồi đó có đẹp, có hiền không ba?

Giọng ông Bá bắt đầu gay gắt:

-Cái con bé này, đã nói tao bận rồi mà cứ léo nhéo mãi.

Kiều Nương buồn buồn nhưng vẫn kiên trì:

-Ba kể cho con nghe một lần này thôi, rồi con không hỏi nữa đâu mà ba!

Ông Bá nổi đóa quát vào mặt con:

-Đã bảo tao đang bận mày không thấy sao? Mẹ mày chết là vì mày. Chính mày giết mẹ mày đó! Ở đó mà cứ hỏi, hỏi hoài!

Nói xong ông quay ngoắt bỏ đi, để đứa con nhỏ đứng đó với đôi mắt tròn xoe chết lặng. Câu nói nặng chất buộc tội vô lý ấy đã gieo vào trái tim non trẻ nhưng cũng đủ chút nhận thức một vết thương chẳng bao giờ lành. Kể từ đó Kiều Nương luôn mang mặc cảm tội lỗi ngút ngàn vì mình mà mẹ thiệt mạng. Cái cảm giác dằn vặt ấy cứ dày xéo tâm khảm nàng không yên như một bản án lương tâm chung thân chẳng mong ngày giải thoát.

Lẽ tất nhiên đối với người hiểu chuyện và có lý lẽ thì đây chỉ là một trường hợp kém may mắn thương tâm, mà nguyên nhân có thể là do tình trạng sức khỏe của người mẹ lúc ấy, do rủi ro, do trình độ chuyên môn của đội ngũ y tế chăm sóc bà, hoặc do tất cả những điều ấy kết tụ lại, chứ nào phải do một đứa hài nhi sơ sinh còn nằm ngửa.

Thực ra lúc ấy ông Bá đúng là đang sửa lại cái ống thoát nước sau nhà, nhưng nếu nói bận đến nỗi không thể trò chuyện với con gái vài câu thì thật sự quá đáng. Chẳng qua ông không muốn nói chuyện với con và đề cập tới người quá cố mà thôi.

Đối với ông Bá tình cảm đối với đứa con gái này hết sức nhạt nhẽo, nếu không muốn nói là oán hận và thù ghét. Ông chưa từng muốn có con. Đó là lối sống và cách chọn lựa của ông, cho nên sự ra đời của Kiều Nương là một điều miễn cưỡng ông vô cùng cay cú. Lấy mẹ Kiều Nương về một thời gian ông mới thẳng thừng nói lên quan điểm của mình. Tiếc thay cho người vợ, khi biết được điều ấy thì đã quá muộn, ván đã đóng thuyền. Bà đành cam chịu sống như thế với chồng hơn mười năm. Tình cảm vợ chồng dần dần phai nhạt khi trong nhà thiếu vắng tiếng bi bô trẻ thơ, khi chỉ một người thỏa mãn còn một người chịu đựng.

Đến một ngày không chấp nhận nổi nữa, với khát vọng cháy bỏng được làm mẹ một cách chính đáng, bà tự mình quyết định ngưng sử dụng biện pháp ngừa thai để có Kiều Nương. Ông Bá đã vô cùng bàng hoàng tức tối khi hay tin vợ cấn bầu, đồng nghĩa với việc ông sẽ làm cha trong nay mai. Đây là một nguyên nhân chính khiến ông ta luôn thành kiến và ghét bỏ Kiều Nương.

Có một điều nghe đầy nghịch lý, là tuy chẳng muốn đứa con này tí nào nhưng ông Bá lại chọn cho con mình một cái tên rất hay và ý nghĩa. Chỉ có điều ông chẳng bao giờ nói cho con gái biết điều ấy. Mãi đến khi Kiều Nương vào lớp Bảy trong một dịp tình cờ mới nghe cô giáo dạy môn Văn giải thích tên mình “Ngô Việt Kiều Nương” có nghĩa là người con gái Việt Nam kiều diễm. Lúc ấy nàng mới hiểu rõ ý nghĩa của tên mình.

Thật đáng buồn sự ghẻ lạnh của ông Bá càng tăng hơn nhiều từ khi xuất hiện bà mẹ kế của Kiều Nương. Đó là bà Đào, người phụ nữ nạ dòng đã có một đứa con gái riêng trạc tuổi Kiều Nương nhưng nhỏ hơn mấy tháng tên là Bích Vy. Khi đó Kiều Nương chỉ mới năm tuổi. Cuộc sống của cô bé mồ côi mẹ rẽ sang một khúc ngoặt khác đầy cay đắng từ đây.

Với sự vô tâm lạnh nhạt sẵn có từ cha mình, cộng với việc ông Bá thường xuyên vắng nhà do đặc thù công việc làm thuê cho các công trình xây dựng, Kiều Nương trở thành một cái bóng mờ nhạt và bị hất hủi ngay trong mái nhà của mình. Kinh tế gia đình eo hẹp, ông Bá ăn lương theo công trình lúc có lúc không, lại chẳng khá gì. Bà Đào với tư cách người lớn và là vợ hợp pháp của ông nên mặc quyền thao túng mọi chuyện khi ông đi làm xa. Mà thật ra ngay cả khi ông có nhà, với tính cách hời hợt và nể sợ vợ quá đáng, ông rất ít khi can thiệp vào những quyết định của bà Đào. Hoặc giả ông có lên tiếng thì chỉ cần vài lời ngon ngọt vuốt ve hết sức sành điệu của bà Đào là ông thông qua tuốt luốt.

Ngay từ khi vừa bước chân vào nhà, bà Đào đã tìm cách loại bỏ tất cả những gì còn sót lại của mẹ Kiều Nương, kể cả cuốn album cũ gia đình lưu giữ một số hình ảnh của mẹ nàng.

Lâu ngày không để ý, bỗng một bữa kia Kiều Nương nhận ra nó biến mất trên kệ sách, cô bé hốt hoảng kêu lên:

-Dì ơi, dì có thấy cuốn album ngày thường nằm ở đây không?

Kiều Nương vừa hỏi vừa chỉ vào góc cao nơi kệ sách. Bà Đào làm mặt tỉnh rụi đáp một cách giả dối:

-Dì có biết an bum an biếc gì đâu. Con thử tìm lại xem có để quên nơi nào khác không!

Kiều Nương nhăn mặt nghĩ ngợi rồi lên tiếng thắc mắc:

-Cuốn album đó trước giờ vẫn nằm đây mà, con đâu có cất chỗ nào nữa đâu!

Bà Đào lập tức nghiêm giọng nói như răn đe:

-Con nói như vậy là có ý gì đây? Bộ con ám chỉ dì lấy nó phải không? Con coi chừng lời ăn tiếng nói của con đi! Dì như thế này lấy những thứ đó để làm cái gì hả?

Thật ra bà Đào đã âm thầm quẳng nó đi rồi, mà việc đó chẳng có gì là khó đối với bà ta cả. Chỉ cần những khi Kiều Nương đang đi học vắng nhà bà đem vất ở một thùng rác công cộng nào đó là xong ngay. Kết quả là nàng chỉ còn một tấm hình duy nhất của mẹ sót lại do may mắn tình cờ ép nó trong một cuốn sách.

Cuộc đời của Kiều Nương cứ vậy trôi qua một cách buồn tẻ và cô đơn, thiếu vắng tình cảm gia đình thật sự. Cô bé sống cam phận lặng lẽ, khuôn mặt trẻ thơ lúc nào cũng ảm đạm hiếm thấy nụ cười. Bà Đào không có được một tấm lòng nhân hậu bao dung nên chẳng bố thí cho đứa con chồng chút tình cảm chăm sóc nào. Bao nhiêu chăm bẵm yêu chiều lẽ hiển nhiên bà dành hết cho đứa con gái riêng của mình.

Kiều Nương dần lớn lên trong một hoàn cảnh kém may mắn như vậy, trầm lặng nhưng không than thân trách phận. Những công việc gia đình hai mẹ con bà Đào tìm cách đùn đẩy hết cho nàng. Bà Đào làm nhân viên thu ngân bán thời gian cho một siêu thị, về nhà là thường xuyên than bệnh nhức nửa đầu và đau cơ bắp rên rĩ không thôi. Bà lựa lời ngon ngọt dỗ Kiều Nương:

-Dì bị mấy chứng đau nhức kinh niên này hành quá! Dì cần phải có thời gian nghỉ ngơi, thư giản, giảm thiểu căng thẳng, nếu không nó đau hoài khổ lắm. Con tội nghiệp dì coi sóc việc nhà cho chu đáo nghen con!

-Nương à, con bây giờ cũng lớn rồi, phụ giúp dì nghen con! Nhà cửa gọn gàng tươm tất ba con về thấy cũng mát lòng phải không con? Con đâu muốn ba con thấy nhà cửa bề bộn mà buồn phiền trong người. Con nghĩ có đúng không?

Kiều Nương vẫn ngoan ngoãn làm hết, vì bản tính siêng năng và con người nàng vốn thích sạch sẽ ngăn nắp. Nàng nghĩ dù không có mẹ con họ thì nàng cũng sẽ tự mình chăm sóc nhà cửa đàng hoàng như thế thôi. Đó là cách sống bình thường của nàng rồi. Còn chuyện cơm nước nấu nướng vốn là một sở thích của Kiều Nương, nàng không quản. Tuy nhiên khi thấy bà Đào yêu sách thái quá điều gì thì nàng bèn lên tiếng chất vấn:

-Dạ chuyện gì con làm được con sẽ cố gắng hết mình, nhưng Bích Vy nó cũng bằng tuổi con, nên con nghĩ thỉnh thoảng khi con bận quá nó cũng phụ giúp con một tay được mà dì?

Nghe Kiều Nương dám mở lời lôi con gái cưng của mình ra, bà Đào căm tức trong bụng nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ hiểu biết, chép miệng phân trần ra chiều rất khổ tâm:

-Dì cũng biết điều đó chứ, nhưng con nghĩ lại xem, Vy nó bị chứng đau đầu bất chợt giống như dì tội lắm, mỗi tháng nó lại bị đau bụng hành có hơn mười ngày. Nó coi mập mạp vậy mà yếu hơn con nhiều. Dì sinh nó ra dì biết thể tạng nó mà. Hơn nữa, em con nó cũng học yếu hơn con. Bài vở con lĩnh hội cái vèo, còn nó phải ngồi nghiền ngẫm rất lâu mới thông được. Thôi con thương em ráng đỡ đần chút, em con nó mới có thời gian học cho kịp chúng bạn. Ráng chút nghen con!

Mặc dù ngày thường nghe rõ Bích Vy chửi mắng xưng hô Kiều Nương bằng mày tao như cơm bữa, bà Đào vẫn dùng từ “em con” ngọt xớt đến rùng mình. Gì chứ nghệ thuật ăn nói ngon ngọt thì bà là trùm rồi. Dại gì mắng mỏ đay nghiến nó, vừa bị nó thù ghét lại mang tiếng với xóm giềng bức hiếp con chồng. Thay vào đó bà tiếc gì bôi mật lên môi để vuốt ve và tìm cách lấy lòng người đối diện. Dùng ba tấc lưỡi có mất cái vảy da nào của mình đâu, miễn là được việc thì cứ làm, giả tạo chút cũng được. Bà luôn nghĩ thế.

Kể ra lời bà Đào nói cũng có đôi phần sự thật. Kiều Nương thông minh sáng dạ bao nhiêu ở trường thì Bích Vy lại lẹt đẹt bấy nhiêu, phải học tới học lui thật lâu mới hiểu. Một phần nữa là cô ta không được siêng cho lắm, thấy mẹ cưng nên chỉ thích chơi, thành ra môn nào cuối năm cũng chỉ đạt điểm trung bình.

Còn về ngoại hình thì do ăn uống kham khổ thiếu thốn nên Kiều Nương dáng vóc mong manh gầy gò. Bà Đào nắm giữ tiền chi tiêu trong nhà nên chỉ đưa cho nàng số tiền chợ rất ít ỏi, trong khi bà thu vén bớt cho con gái mình tiền để ăn hàng riêng thoải mái. Thành ra hai cô gái ở chung nhà mà một người thì còm nhom mảnh khảnh, còn người kia thì mập mạp phốp pháp hết sức tương phản.

Kỳ lạ thay tuy thân hình mảnh mai như thế, càng lớn Kiều Nương càng xinh xắn ra, đôi mắt to tròn đen láy đủ làm nhũn tim người. Làn môi hồng nho nhỏ xinh xinh hễ không cười thì thôi, chứ khi cười thì quả là đẹp chi lạ. Nàng lại khỏe mạnh chẳng đau ốm gì. Chắc là ông Trời thương người khó hay sao ấy. Chẳng bù với Bích Vy mập mạp quá nên nhìn không gọn, mặt còn bị mụn lớn nhỏ tùm lum. Điều này khiến cho Bích Vy càng thêm đố kỵ ganh ghét với cô gái chung nhà kia ghê gớm, luôn tìm cách để hạ nhục, gây sự hoặc cà khịa với nàng.

Nghe bà Đào than van kể lể một hơi với đủ lý lẽ quá thuyết phục, Kiều Nương cúi đầu chẳng biết đáp sao nữa. Quả thực nàng làm sao nói lại một người sành sỏi như bà Đào, mặc dù biết phần thiệt thuộc về mình. Nhưng… sao nàng thấy Bích Vy vẫn mạnh cùi cụi đi chơi với đám bạn xơn xởn chứ có đau đớn gì đâu? Và tại sao cô ta lại đau bụng nhiều đến thế mà bà ấy không đưa đi khám bệnh? Bà ấy cưng cô ta như vàng kia mà?

Kiều Nương bèn ngô nghê hỏi gấp:

-Vy nó bị đau bụng dữ lắm hả dì? Nó bị sao vậy dì? Dì cho nó đi gặp bác sĩ chưa?

Nghe hỏi bà Đào thoáng ngỡ ngàng, lén đảo mắt liếc Kiều Nương một cái mà trong bụng phân vân khó hiểu. Lẽ nào cái chuyện thường tình này của đám con gái mà nó cũng không biết sao? Con ranh này đang làm bộ làm tịch để tra vặn nói móc mình hay thật sự nó ngốc nghếch? Hay là mỗi lần ấy nó không bị hành khỏe re nên chưa nếm mùi đau đớn mà con bé Vy của mình phải chịu?

Bà Đào đâu biết được Kiều Nương thật sự hoàn toàn ngây ngô về những biến đổi sắp tới của cơ thể khi bước vào tuổi dậy thì. Không giống như Bích Vy đã có cái chuyện nữ giới ấy từ tuổi mười ba và được mẹ chăm chút bảo ban cho từng tí, Kiều Nương lúc đó đã ở tuổi mười lăm nhưng do cơ địa riêng của mình hoặc do thiếu dinh dưỡng để phát triển mà cô bé vẫn chưa từng thấy chuyện ấy. Có một ông cha là người thân thuộc duy nhất, nhưng là đàn ông thêm vào sự thiếu nhạy cảm quan tâm nên ông chẳng giúp được gì. Còn hai mẹ con bà dì ghẻ thì khác máu tanh lòng đâu ai chú ý dạy dỗ cho Kiều Nương những điều tế nhị quan trọng này thì lấy gì mà nàng biết.

Sau ít giây ngẫm nghĩ, bà Đào cười giả lả rồi nói lánh đi:

-À dì có cho nó đi khám rồi, chỉ là cơ thể em con nó như vậy. Thôi, con đi nấu cơm chiều đi kẻo trễ rồi. Dì cũng phải đi công chuyện một chút, tối dì về.

Kiều Nương dạ nhỏ rồi vội vàng đi xuống bếp lo công việc của mình. Thôi dì ấy đã nói vậy thì cũng làm chút cho xong. Nếu cô ta không khỏe thì nàng cũng chẳng so bì làm gì. Mấy chuyện nhà cửa nàng không nề hà gì cho lắm mà làm luôn cho Bích Vy, miễn là cô ta để cho nàng yên thân.

Nhưng chẳng may cô gái này không hề đơn giản và là một sức ép không nhỏ đối với Kiều Nương. Ngay từ bé cô ta đã tỏ ra chanh chua nanh nọc khác thường. Cậy thế mẹ luôn bảo vệ chống lưng cho mình cô ta thường xuyên hung hăng chửi mắng Kiều Nương không tiếc lời, thậm chí chẳng từ những hành động tay chân như giật tóc, tát tai, ngắt nhéo, hoặc đấm đá. Bà Đào khôn khéo không bao giờ trực tiếp đánh đập Kiều Nương để tránh mang tiếng hành hung trẻ em với láng giềng và dính líu tới pháp luật, nhưng sau lưng bà ngầm hậu thuẫn cho Bích Vy hiếp đáp Kiều Nương. Có gì bà sẽ giải thích hai đứa bé bằng tuổi chơi với nhau đụng chạm “chút xíu” giữa trẻ con cũng là chuyện thường tình, khó ai bắt bẻ được.

Lúc còn nhỏ Kiều Nương với bản tính hiền lành lại chưa hiểu gì nên chỉ biết âm thầm chịu đựng. Khi lớn lên bắt đầu có nhận thức nàng không cho phép cô gái hung dữ ấy hiếp đáp mình nữa, nếu như cô ta vung tay tính động thủ là nàng hất tay, xô cô ta ra. Chỉ là những hành động đơn giản để tự vệ chứ Kiều Nương chưa từng đánh trả lại cô ta cái nào.

Nhưng Bích Vy vốn bản chất tinh ranh sâu độc, mỗi lần như thế liền thừa cơ vu oan giá họa, chẳng bị trầy xước gì đã làm bộ té rất nặng hoặc ôm lưng ôm đầu, khóc rống lên thảm thiết để bắt vạ:

-Trời ơi trời, con Nương nó xô tôi té gãy xương mất rồi. Nó lười biếng đùn đẩy việc nhà, tôi chỉ nói có mấy lời mà nó muốn giết tôi nè trời! Đau quá… hu hu… chắc tôi chết mất! Sao mày ác thế hả con kia? Tao luôn tử tế với mày mà sao mày lại muốn giết tao!

Kiều Nương nhìn bộ dạng của Bích Vy mà ngán ngẫm vừa kinh sợ cho cái bản mặt giả dối của cô ta. Việc nhà thì cô ta chẳng bao giờ ngó ngàng, toàn chính tay nàng đảm đương mà cô ta còn to mồm bảo nàng đùn việc. Chưa có gì mà cô ta đã vu khống đến thế rồi. Thật dễ sợ quá!

Chưa xong chuyện, bà Đào nghe tiếng con tru tréo liền lịch bịch chạy tới ngay. Bà xoắn xít ngồi xuống ôm lấy Bích Vy rờ rịt thoa bóp khắp nơi, rồi chẳng cần biết chuyện gì xảy ra bà vừa ra vẻ xót ruột xuýt xoa với con mà toàn như chửi xéo:

-Ôi con gái ôi sao mà té thảm thương thế này? Có đau nhiều lắm không con? Má đã dạy mày rồi chị em trong nhà hãy nhường nhịn nhau một chút mà không chịu nghe. Cái miệng ngứa ngáy làm chi để cho người ta xô ngã thế này! Có bị lọi giò gãy xương thì mới nhớ nghe chưa con!

Thấy có mẹ Bích Vy càng làm nũng dữ, cô ta bù lu bù loa như trẻ con hư:

-Con có làm gì nó đâu mà nó xô con té đau gần chết nè! Má muốn nó giết con luôn má mới vừa lòng phải không! Thôi má bỏ mặc con chết đi cho rồi… hu hu…

Kiều Nương vẫn đang tròn mắt kinh ngạc vì quá sốc. Bà Đào liếc một cái thật sắc về phía nàng, nghiêm nghị tiếp tục giọng điệu cạnh khóe của mình:

-Mày lớn rồi phải biết tự bảo vệ mình, đâu có cái thói cứ trông cậy vào má mãi. Má sinh ra mày thì mày té ruột má đau, chứ người dưng thì mày càng bị đau họ càng hả hê hiểu chưa! Lần này mày té như này là may rồi đó con. Lần sau họ ra tay nặng hơn thì chưa biết mày thê thảm ra sao nữa con à.

Nghe hai người họ làm trò với nhau, hết mẹ đến con, hết con rồi đến mẹ mà Kiều Nương muốn lợm giọng, chẳng ngờ lòng dạ người ta có thể nham hiểm xấu xa đến thế. Kẻ muốn hành hung người khác lại đang diễn kịch y như nạn nhân bị hại. Đây cũng là một bài học trong đời, dần dần nàng đã biết khôn ra rồi. Phải đề phòng họ thật kỹ chớ không thôi có ngày họ làm vạ bắt đền cho thì khổ!