← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Đạp xe được một đoạn, Kiều Nương chợt tắc lưỡi một cái rõ to, khi nhớ ra suýt tí nữa là nàng quên bẵng mất cái hẹn với Mai Phi. Đó là cô bạn thân của nàng từ thời còn học phổ thông, giờ hai đứa không còn học chung nhưng vẫn rất thân thiết và thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện.

Hôm trước Mai Phi đã hẹn cùng đi siêu thị chiều nay với Kiều Nương. Vì nhà Mai Phi nằm gần ngay trên con đường dẫn đến siêu thị nên Kiều Nương đồng ý hẹn gặp tại nhà cô rồi cùng đi. Không giống như Kiều Nương chỉ đến những nơi ấy khi thật sự cần thiết, Mai Phi xem đó là một thú vui tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi dù không có nhu cầu mua sắm gì.

Thật tình mà nói thì Kiều Nương cũng thích đến siêu thị chứ đâu phải không. Nơi đó rộng rãi thông thoáng, sạch sẽ thơm tho, có máy lạnh mát mẻ rất dễ chịu, lại có đầy đủ các loại hàng, nhìn rất mê. Chung quy nàng cũng là con gái kia mà, mua sắm đồ đẹp sao lại không thích. Chỉ là nàng biết hoàn cảnh của mình còn khó khăn nhiều thứ phải lo toan, đồng tiền làm ra vất vả, làm sao dư dật để mua những thứ xa xỉ, vào đó chỉ thêm thèm thuồng chẳng có ích gì lại mất thì giờ.

Nhưng hôm nay thì Kiều Nương có lý do chính đáng cần phải đến đó thật. Ngày mai nàng có ý định đi thăm người ta nên muốn mua ít đồ dùng đem vào tặng đó mà. Người ấy bây giờ đã mất tự do, một khoảng thời gian thanh xuân quá dài. Trong đó luật lệ nghiêm ngặt gắt gao, đâu phải thứ gì muốn đem vào tặng cũng được nên Kiều Nương phải cẩn thận. Một chiếc áo len ấm, ít vớ dài, vài đôi găng tay nỉ và chiếc khăn choàng cổ này xem ra rất hợp lý. Mùa đông sắp đến rồi, mong rằng những thứ này sẽ giúp anh được ấm mình trong ấy. Chúng sẽ mang cả tấm lòng của nàng luôn nghĩ về anh.

Chẳng mấy chốc Kiều Nương đã dừng xe trước cổng nhà Mai Phi. Đó là một căn nhà lớn cao ba tầng với khu vườn rộng nằm trong một con đường nhỏ yên tĩnh vắng vẻ. Thành thật mà nói Kiều Nương rất thích con đường này, có lẽ do sự êm đềm của nó và nhiều bóng râm tỏa ra từ nhiều cây to dọc hai lề đường. Nhưng thích là thích trong bụng vậy thôi chứ nàng rất ngại mỗi khi tới đây, vì nó sang trọng và xa lạ quá. Cái cảm giác đến một nơi không thuộc với tầng lớp của mình, có chút bỡ ngỡ, có phần mặc cảm xen lẫn với tủi thân nữa.

Ngần ngừ ít giây rồi Kiều Nương cũng đưa tay bấm chuông nơi chiếc cổng sắt bên ngoài. Cửa mở ra, trái với sự trông đợi của nàng người trước mặt sẽ là Mai Phi hoặc không là bà giúp việc như thường lệ, một chàng trai dáng người tao nhã trong áo thun trắng tay cộc, quần dài thể thao xanh hàng hiệu đắt tiền hiện ra. Anh ta có gương mặt thanh tú với mái tóc cắt ngắn gọn gàng.

Vừa nhìn thấy Kiều Nương, anh ta sững người mất một giây như đang vô cùng kinh ngạc, rồi lập tức nở một nụ cười tươi rói, mặt không giấu được sự vui mừng hồ hởi chào:

-Kìa Nương, lâu rồi không được gặp em, thật không ngờ hôm nay lại có sự bất ngờ thú vị này.

Kiều Nương cũng rất đỗi ngạc nhiên, thoáng lúng túng rồi ngập ngừng đáp:

-Dạ,… chào anh Phú ạ!

Chàng trai ấy là anh ruột của Mai Phi và chẳng phải nhân vật xa lạ nào đối với Kiều Nương. Anh lớn hơn hai cô bốn tuổi, tốt nghiệp đại học ra trường đã đi làm với một công việc ổn định thu nhập rất tốt. Thời còn học phổ thông, Kiều Nương mỗi khi có dịp đến chơi với nhỏ bạn cũng thỉnh thoảng gặp Phú tại đó. Ngày ấy Kiều Nương thấy anh tốt bụng bặt thiệp, ăn nói vui vẻ xởi lởi nên khi anh hỏi chuyện cũng đối đáp tự nhiên. Về sau nàng để ý anh hay nhìn trộm mình. Mỗi khi nàng bắt gặp thì anh ta có khi bối rối quay đi, khi thì nhìn lại nàng bằng ánh mắt nồng nàn trìu mến. Tự dưng Kiều Nương đâm ra ngại ngùng khi đối diện với cái nhìn riết róng say sưa ấy, nên sau này nàng tránh tiếp xúc với anh.

Phú sáng trai, lịch lãm chuẩn mực, khi ấy đang năm cuối đại học với công việc tương lai sẵn sàng rộng mở, không vướng víu vào tệ nạn xã hội nào, gia đình lại đàng hoàng khá giả. Anh rõ ràng là một thanh niên tốt với nhiều điểm cộng chẳng cần bàn cãi. Một cô bạn gái nếu anh muốn đâu khó khăn gì, chỉ có điều lâu nay anh chưa thật sự rung cảm mà thôi.

Nhưng rồi không biết từ lúc nào Phú lại bắt đầu thấy vấn vương cái cô bạn của nhỏ em mình lạ thường. Cô bé thật dễ thương có nét gì đó rất cuốn hút, đôi mắt long lanh dễ làm rụng tim người. Nhưng sao ít khi cô bé tới nhà anh quá, mà thi thoảng có tới cũng ở trong phòng với nhỏ Phi suốt. Anh chả ngắm nhìn nói chuyện được chút nào, khiến anh ngồi trong phòng mình mà bồn chồn nôn nao thật khó chịu. Rõ là chán!

Phú nghĩ bụng rồi thầm cười cho cái ngớ ngẩn của mình. Cô ấy chẳng là gì với mình cả mà khi không đòi người ta đến nhà rồi nói chuyện với mình. Thế rồi cũng như tất cả mọi người đang yêu, Phú bắt đầu có những thay đổi mà nếu ai tinh ý một chút sẽ nhận ra ngay. Chẳng bao lâu thì Mai Phi cũng khám phá ra cái tâm sự thầm kín của ông anh mình. Cô khoái lắm, tình nguyện làm một đồng minh đắc lực cho anh ngay. Đổi lại từ nay cô tha hồ mà vòi vĩnh bắt ông anh chiều chuộng bao ăn bao uống.

Gặp Kiều Nương, Mai Phi thường xuyên trêu đùa bóng gió xa xôi:

-Nương ơi, bây giờ hai đứa mình là bạn, mai mốt có khi nào tao xuống làm em mày không vậy ta?

Không ngờ Kiều Nương cười phì gật đầu tỉnh queo:

-Cần gì phải mai mốt, ngay liền bây giờ cũng được…

Hai mắt trợn tròn lên sáng ngời đầy khoái trá với chiếc mồm mở to vì ngỡ ngàng, Mai Phi chỉ tay vào bạn cười lớn:

-Mày chịu hả? Ui trời ơi con nhỏ này ghê thiệt đó nghe. Giấu giếm hay dễ sợ luôn.

Mai Phi lầm tưởng Kiều Nương cũng thích ông anh mình lâu nay nên mới bất ngờ và hí hững như vậy. Chợt nghe Kiều Nương hếch mặt lên nói tiếp:

-Có gì mà ghê! Mày nhỏ hơn tao hai tháng tuổi, muốn bây giờ nhảy xuống làm em thì tao sẽ duyệt ngay cái rụp, vừa đỡ mất thời gian vừa có một đứa em để sai vặt, ngu sao không chịu.

Đâu ngờ nhỏ bạn nói chuyện cà bơn chẳng ăn nhập gì, Mai Phi tẽn tò, nhưng vẫn chưa bỏ ý định mai mối. Cô làm mặt nghiêm trọng dò hỏi:

-Tao hỏi cái nè, mày nghĩ sao về anh Phú?

-Anh Phú thì liên quan gì đến tao? - Kiều Nương nhăn nhó hỏi lại.

-Mày học hành thông minh mà sao hôm nay lù đù quá vậy nè. Tao hỏi mày có… chút rung rinh gì với anh tao không?

Kiều Nương cười cười nói tưng tửng:

-Tao tuy ốm yếu nhưng cũng cân được mấy chục ký, đâu phải nhẹ như chiếc lá mà rung rinh được, phải không hả?

Thật ra bằng linh cảm con gái, Kiều Nương đã lờ mờ đoán được tình cảm của Phú dành cho mình. Nàng cũng rất quý mến Phú vì anh đứng đắn và ăn nói ôn nhu, nhưng hơn thế nữa thì lại chẳng có cảm xúc gì. Mặt khác khi ấy một hình bóng khác tuy bình dị hơn nhiều nhưng lại hiện hữu trong tâm tưởng nàng càng lúc càng đầy. Cho nên Kiều Nương đã ý tứ nói tránh vài lần, rồi với thời gian hy vọng Phú sẽ hiểu.

Dạo sau này Mai Phi có kể Phú được cất nhắc lên vị trí cao hơn nên chuyển sang một chi nhánh khác xa nhà để làm quản lý. Vì đinh ninh Phú đã đi làm xa không còn sống nơi đây nữa, Kiều Nương mới ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh hôm nay.

Phú mở to cánh cổng, đưa tay làm cử chỉ nồng nhiệt mời, giọng niềm nở:

-Em đến tìm con Phi phải không Nương? Mời em vào nhà ngồi chơi!

Hỏi vậy mà tự dưng trong lòng Phú nghe chút vương vương buồn. Một người hữu tình mà người kia không có ý nên làm gì có chuyện nàng đến đây tìm anh! Kiều Nương vẫn đứng yên tần ngần đáp:

-Dạ, em có hẹn với Mai Phi. Nó có nhà không anh Phú?

Chàng trai ôn tồn giải thích:

-Phi nó đi làm chưa về tới Nương à. Hồi nãy nó gọi nhắn là có một chuyện nhỏ đột xuất ở công ty nên về muộn hơn dự định chút xíu. Nó bảo em đợi cho nó chừng mười lăm phút thôi, không lâu đâu.

Kiều Nương than thầm trong bụng, sao mà xui thế này! Thời gian nàng không có nhiều, tranh thủ làm ra sớm đi mua quà cho người ấy, còn phải sắp xếp cho chuyến thăm tù ngày mai vì đường đi cũng đâu có gần gì. Bây giờ phải chờ con khỉ ấy chưa biết chừng nào nó mới về đây! Mà hẹn với nó rồi cũng đâu thể bỏ đi trước được, nhỏ sẽ giận cho mà coi.

Cực chẳng đã Kiều Nương dắt xe vào khoảng sân theo chân Phú đi về hướng cổng chính căn nhà. Đi được vài bước, bỗng nhiên một luồng ký ức hãi hùng từ đâu ùa về khiến nàng khựng lại, giọng có phần lạc đi:

-Thôi anh Phú, em ngồi ngoài sân này chờ được rồi! Khỏi cần vào nhà làm chi cho mất công đi anh.

Nhăn khẽ mặt, Phú nài nỉ:

-Em là khách quý của nhà anh mà, sao lại để em ngồi ngoài sân được hở Nương! Đi nào, vào nhà ngồi uống nước chút xíu đợi con Phi có phải tốt hơn không? Lâu ngày anh em mình mới gặp, cũng là một dịp quý để anh thăm hỏi em vài câu không được sao!

Bỗng dưng khi nghe lời mời ấy Kiều Nương khẽ rùng mình, môi mím lại như cố xua đi một nỗi ám ảnh khủng khiếp từ quá khứ ra khỏi tâm tưởng. Nàng vẫn nhất mực lắc đầu, đưa tay chỉ vào cái ghế đá kê nơi vườn khéo léo từ chối:

-Em thích ngồi ngoài vườn hơn anh Phú ạ. Suốt ngày em làm việc trong không gian chật chội rồi nên được ở ngoài trời thông thoáng thế này em thấy khỏe khoắn hơn.

Rồi nàng nhìn Phú cười lém lỉnh:

-Mà nếu anh muốn thăm hỏi em thì ngồi ghế đá anh cũng hỏi được, đâu nhất thiết phải vào nhà. Đúng không anh?

Nhận ra Kiều Nương có ý tránh né vào nhà, Phú cũng không muốn miễn cưỡng nữa. Cô bé xưa nay vẫn thế, rất lễ phép tinh nghịch nhưng luôn đặt một khoảng cách rõ ràng với anh và không cho anh cơ hội nào. Anh đưa tay về phía ghế trầm giọng:

-Vậy cũng được. Mời em ngồi chơi! Để anh gọi lấy nước cho em uống. Em thích dùng gì hả Nương?

Khoa khoa tay, Kiều Nương lắc đầu:

-Dạ khỏi đi anh Phú, bày vẻ làm gì cho mất công. Em cũng chưa thấy khát đâu.

Phú vẫn ân cần:

-Ai lại làm thế! Em đến nhà, anh không mời em được ly nước thì quá tệ cho ông anh này rồi. Đừng ngại mà! Nước chanh đá nhé?

-Dạ, vậy cũng được! - nàng gật đầu đại.

Phú nhanh nhảu đi lại phía cổng, hé cửa ra gọi vào:

-Bác Chín ơi, làm giùm cháu hai ly chanh đá chút!

Nói đoạn anh trở lại băng ghế đá. Thấy Kiều Nương đang thu lu ngồi sát một đầu ghế, anh nhẹ nhàng ngồi xuống đầu kia cách Kiều Nương một khoảng. Nàng để ý và thầm đánh giá cao sự tế nhị hiểu biết của anh tôn trọng khoảng cách riêng tư cho mình.

Quay sang nhìn Kiều Nương, Phú quan tâm hỏi:

-Lâu nay không thấy em ghé chơi nữa, em vẫn khỏe và công việc tốt chứ hả Nương?

Khẽ gật đầu, nàng cười đáp:

-Dạ cám ơn anh, em bình thường. Còn anh cũng khỏe chứ?

Phú khôi hài làm dáng, vui vẻ nói:

-Anh đây vẫn khỏe re như bò kéo xe, rất ư là béo tốt nè em không thấy sao. Nói chơi thôi, anh cũng phải tập luyện thường xuyên để giữ gìn thể lực. Bây giờ đi làm xa mà bị bệnh một mình thì mệt lắm chứ chẳng phải chơi đâu em.

Kiều Nương gật gù ra vẻ thấu hiểu rồi góp lời:

-Dạ, em cũng có nghe nhỏ Phi nói anh phải chuyển sang chỗ khác xa hơn. Ở một mình xa nhà chắc cũng buồn hơn anh há?

Phú chép miệng:

-Công việc mà em, cơ hội được thăng tiến thì phải nắm bắt thôi. Làm một thời gian khi có điều kiện thì mình tính tiếp.

-Vậy hôm nay anh được nghỉ hả anh Phú, hay anh ghé thăm nhà?

Lúc đó thì bác giúp việc mang hai ly chanh đá ra. Phú đưa tay đỡ lấy, đưa cho Kiều Nương một ly rồi giải thích thật thoải mái:

-Vừa đúng lại vừa không. Hôm nay anh đi làm nhưng ra sớm nửa buổi, tiện thể ngày mai cuối tuần anh về thăm nhà chơi luôn… Mà nhờ vậy mới may mắn gặp được em hôm nay nè.

Nói đoạn anh háy mắt cười thật tươi với Kiều Nương. Nàng cầm ly nước còn nguyên trên tay, phì cười nói đùa:

-Gặp được vua chúa hay tổng thống thì còn gọi là may mắn, chứ gặp một con nhỏ cù lần như em thì có gì hay ho đâu mà anh Phú nói quá vậy.

Phú không cười nữa mà tư lự cúi đầu nhìn xuống nền đất như đang nghĩ ngợi, giây lát sau anh ngẩng lên nhìn vào mắt cô gái bên cạnh, giọng trở nên nghiêm túc:

-Với ai thì anh không biết, nhưng riêng anh thì mỗi lần được gặp em đều là một ngày đẹp nhất. Em hiểu điều anh muốn nói mà phải không Nương?

Kiều Nương cụp đôi mắt xuống tránh né tia nhìn nồng nàn cháy bỏng như ánh lửa của chàng trai. Nàng thở khẽ ra một hơi, tâm trạng khổ sở không biết nói sao để cho Phú đừng buồn mà vẫn diễn đạt rõ cảm xúc của mình. Nàng ấp úng:

-Anh Phú… em… không biết gì đâu!… Anh đừng nói như vậy mà!

Phú quan sát cử chỉ của Kiều Nương. Nàng vẫn đang nhìn vào một điểm vô nghĩa dưới đất tránh ánh mắt anh, dáng người thanh thanh trong chiếc áo thun hồng nhạt, mái tóc dài cột bởi một sợi dây thun xanh thành một cái “đuôi ngựa” cùng gương mặt không chút trang điểm. Ôi vậy mà sao anh thấy nàng đáng yêu và thanh thoát quá chừng! Nàng thật bình dị nhưng lại gợi cảm đến lạ thường. Anh ước sao được ôm cái thân hình nhỏ bé ấy vào lòng để thương yêu che chở. Giọng Phú tha thiết:

-Nương, em… mở lòng ra với anh một chút được không? Anh cũng đâu có gì tệ phải không. Cho anh một cơ hội được chăm sóc em nhé?

Kiều Nương bấy giờ mới nhìn lên. Nàng biết nếu chọn Phú nàng sẽ có một bến đỗ yên bình. Phú là chàng trai tốt đáng tin cậy. Mai Phi là bạn thân luôn ủng hộ hai người đến với nhau, và hai bác cha mẹ của anh em họ đều tỏ ra rất quý mến nàng. Nhưng trái tim khó bảo lại không chịu rung động chút nào với anh thì làm sao bây giờ!

Sau ít giây im lặng, Kiều Nương nhỏ nhẹ đáp:

-Anh Phú, em rất cảm kích tấm lòng của anh đối với em. Anh tất nhiên không có gì tệ. Ngược lại anh rất tốt, và em quý anh vô cùng. Nhưng chính vì quý anh mà em mới mạo muội khuyên anh đừng lãng phí thời gian cho em nữa, vì em không thể đem lại niềm hạnh phúc mà anh mong đợi. Xin anh hãy tìm cho mình một nửa khác phù hợp hơn. Em rất tiếc đã lại khiến cho anh thất vọng, vì… quả thực em không có tình cảm đó đối với anh! Mong anh đừng giận!

Dù đã phần nào đoán được ý định của cô gái, Phú vẫn nghe một sự hụt hẫng đến tái tê cõi lòng. Anh thừ ra một lúc, định nói thêm gì đó thì khi ấy Mai Phi cũng vừa về tới. Thấy Kiều Nương cùng anh trai mình đang ngồi trên ghế đá ngoài sân mà không vào nhà, mặt ai cũng có vẻ trầm lắng nghiêm nghị, cô thoáng phân vân trong bụng. Tuy nhiên cô chỉ cười rồi hồ hởi nói:

-Anh Phú hôm nay về sớm chơi hả anh?

Rồi cô quay sang nhỏ bạn thân giả lả:

-Còn mày tới lâu chưa vậy Nương? Tao kẹt ở công ty một chút nên ra hơi trễ. Xin lỗi nhỏ nha! Anh Phú có nhắn với mày rồi phải không? Tao cũng nhắn tin cho mày mà không thấy mày hồi đáp gì hơn trơn.

Kiều Nương gật đầu bày tỏ:

-Ờ, ảnh có nhắn rồi. Tao hơi gấp nên quên mất cái phôn ở chỗ làm… - đoạn nàng đặt ly nước xuống khay đứng lên bước về phía Mai Phi, nói tiếp - … Thôi mình cũng đi đi Phi kẻo trễ!

-Ừ, đi xe tao nghen cho lẹ? - Mai Phi vẫn ngồi trên xe gắn máy hỏi.

Ngần ngừ vài giây, Kiều Nương đáp bằng giọng têu tếu:

-Thôi khỏi đi mày, làm vậy chút nữa phải trở lại lấy xe mất công lắm. Tao còn một núi việc phải làm nữa. Mày thông cảm chạy xe rề rề với tao, còn không cứ tự nhiên mà dọt tới đó trước chờ tao, như tao đã chờ mày nãy giờ cho nó đều.

Mai Phi lườm bạn:

-Con quỷ, hai đứa đi với nhau chẳng lẽ tao bỏ mày đằng sau mà dọt tới chợ trước. Nói vậy mà cũng nói được!

Kiều Nương bụm miệng cười, mặt lém lỉnh:

-Ai biết đâu, tao chỉ cho mày những chọn lựa để mày thoải mái chọn. Sướng gần chết còn làm bộ.

Phú đứng nghe hai cô gái nói chuyện qua lại, vừa say sưa ngắm Kiều Nương. Trời ơi cô nhỏ này sao lúc đùa nghịch chút xíu mà lại đáng yêu chi lạ. Anh đưa tay lên ra hiệu, rồi vui vẻ lên tiếng:

-Thôi anh xin hai cô đừng tranh cãi nữa. Không ấy để anh được hân hạnh lấy xe làm tài xế chở hai cô đi một chuyến, bảo đảm nhanh nhẹn, an toàn, miễn phí. Chút nữa hai em mua sắm xong anh chở đi ăn tối luôn.

Nói xong Phú nở nụ cười thật nồng ấm, đưa tay chỉ về góc bên kia sân nơi đậu chiếc xe hơi của mình.

Mai Phi hí hửng hưởng ứng ngay:

-Đúng rồi đó! Lâu lâu có dịp phải để anh Phú phục vụ và bao tụi em như vậy mới phải đạo chứ.

Kiều Nương đưa mắt nhìn theo hướng chỉ, thấy chiếc xe hơi đời mới đắt tiền đang nằm phía trước cửa ga ra. Nàng cũng nhạy bén nhận ra ánh mắt tinh nghịch của Mai Phi kín đáo háy với anh mình, hiểu rõ nhỏ bạn đang tìm cơ hội mai mối cho ông anh của nó đây mà. Nàng bèn từ chối:

-Dạ thôi em không dám phiền anh Phú dữ vậy đâu. Bọn con gái tụi em đi chợ linh tinh tào lao lắm. Nhưng dù sao cho em được cám ơn anh nhiều. Cũng trễ rồi, xin phép anh Phú em đi nghen! Mình đi Phi!

Nói xong nàng thoăn thoắt đi tới chỗ chiếc xe đạp của mình đang đậu gần một gốc cây. Mai Phi nhìn anh trai nhún vai như tỏ ý mình đã ráng nhưng bất lực với nhỏ bạn cứng đầu, còn Phú thì khẽ thở dài thất vọng.

Vào siêu thị sau khi đi một vòng mua được những thứ cần thiết, đang tính về thì Kiều Nương chợt nhớ ra một điều. Người ta ở trong ấy chắc hẳn buồn chán lắm, mua cho anh vài cuốn sách để xem cho đỡ buồn. Anh ấy thích những tác phẩm của Tự Lực văn đoàn, ngoài ra còn mê nghiên cứu kỳ đạo, nên thêm ít cuốn viết về đánh cờ chắc anh sẽ thích. Nàng kéo tay Mai Phi:

-Đi vô cửa hàng sách với tao chút xíu!

Hai cô gái sánh bước vừa đi vừa nói chuyện rù rì. Nhìn đôi bạn ríu rít cặp kè như vậy kẻ khác nhìn vào sẽ đoán biết họ thân thiết lắm. Mai Phi chỉ học chung với Kiều Nương ba năm trung học, hai người gia cảnh rất khác nhau nhưng không hiểu tâm tính hòa hợp thế nào mà lại rất thân. Ban đầu gặp Kiều Nương khi vừa vào đầu lớp Mười, Mai Phi không ưa gì mấy cô bé, vì “nhỏ đó mặt ù lì cứ ngồi một đống chán bỏ xừ”, theo cách nói của cô về người bạn cùng lớp này. Nhưng rồi khi tiếp xúc nhiều hơn Mai Phi mới hiểu và từ từ thấy quý mến Kiều Nương, khi nhận ra những nét đẹp ở một người bạn với hoàn cảnh kém may mắn hơn mình nhiều nhưng vẫn sống đàng hoàng và học chẳng thua gì ai.

Nếu chưa quen biết nhiều thì Kiều Nương trông bề ngoài có vẻ xa cách kiệm lời như một kẻ đang thu vào cái vỏ của mình, nhưng khi thân thiết rồi thì Mai Phi khám phá ra cô bạn mình cũng rất nhí nhố, tinh nghịch và đầy thú vị. Từ lúc biết anh trai mình phải lòng nhỏ bạn thân, Mai Phi rất vui và thầm mong muốn hai người họ sẽ thành đôi. Nhưng cô thật sự không ngờ nhỏ bạn ấy lại đã nặng tình với một người khác đến vậy.

Thấy Kiều Nương say mê lựa sách, Mai Phi nhìn qua vài cuốn rồi thắc mắc:

-Nè, mày bình thường đâu có đọc mấy loại sách này. Phải mày mua cho ông Diễn không đó?

Kiều Nương bẽn lẽn thừa nhận:

-Ừ, ngày mai tao đi thăm anh ấy nên muốn mua ít đồ cho ảnh thôi mà.

-Bộ tuần nào mày cũng mua như thế này sao? - Mai Phi trố mắt hỏi.

Cong môi lên cười tếu táo, Kiều Nương thật tình:

-Tao đâu có giàu đến vậy. Tiền đâu mà mua mỗi tuần! Chỉ lâu lâu thôi.

Dứt lời nàng lúi húi tìm sách tiếp. Mai Phi nhìn vậy mà khẽ thở ra một hơi, thấy chút chạnh lòng thương hại nhỏ bạn. Đoạn đường đi thăm tù xa xôi thấy ớn mà tuần nào nó cũng đi, lại còn khiêng vác quà cáp nữa. Kiều Nương nói vậy thôi chứ Mai Phi biết chắc lần nào bạn mình lại chẳng đem theo quà, không nhiều thì ít, tối thiểu cũng vài món ăn khô. Nhỏ có khiếu nấu ăn ngon, được nhỏ làm món cho ăn và thăm viếng chắc anh ta cũng được ít nhiều an ủi.

Có điều… thấy cực cho nó quá, tội nghiệp nhỏ! Cứ sống mãi với một tình yêu vô vọng như thế làm chi cho khổ không biết! Đúng là nhỏ điên thật! Phải chi nó chịu anh Phú của mình thì có phải tốt hơn hẳn rồi không!

Tặc khẽ lưỡi, Mai Phi ta thán:

-Tao cũng không hiểu nổi mày nữa Nương ạ! Ông Diễn bây giờ trong tù rồi, còn lâu mới ra. Lẽ nào mày cứ trông đợi mỏi mòn như vậy? Mà đến lúc ra tù liệu ông ấy có còn nghĩ tới mày không hay sẽ thay tâm đổi tính? Tới chừng đó mày sẽ ra sao?… Tao biết mày nhiều tình nghĩa nhưng cái gì cũng có giới hạn. Mày có tâm thăm viếng ổng bao lâu nay coi như đã đầy đủ ân tình. Đã đến lúc mày cũng phải nghĩ cho cuộc đời mình chứ!

Nghe bạn nói Kiều Nương dừng tay lại nơi giá sách. Mai Phi không hiểu hết những khúc mắc bên trong. Có những chuyện riêng tư nàng cũng chưa từng kể cho bạn nghe vì nó quá đau lòng, nàng không muốn nhắc tới nữa. Chuyện buồn ấy chỉ có nàng và người ấy biết. Nàng tự thấy mình mắc nợ anh, một món nợ không biết đến khi nào mới trả nổi. Chút công thăm viếng và mấy phần quà nhỏ này có đáng chi so với những gì anh đã làm cho mình đâu!

Còn chuyện anh đã có người khác Kiều Nương chưa dám kể cho bạn nghe, sợ nhỏ biết lại mắng nàng ngu ngốc. Nhắc đến việc ấy nàng lại ngậm ngùi muốn khóc. Nếu đúng như vậy thì… cái duyên của nàng nó kém may, đành chịu thôi chứ biết sao bây giờ! Thôi kệ, cứ đi và gửi ít quà cho anh, chẳng nghĩ thêm nhiều!

Kiều Nương lẳng lặng đem rổ sách ra quầy thu ngân tính tiền. Trên đường về, nàng buồn buồn nói với Mai Phi:

-Mày không hiểu đâu Phi. Tao thật sự rất vui khi được đi thăm và chăm sóc cho Diễn. Tao hạnh phúc khi được làm một cái gì đó cho anh ấy, còn chuyện sau này… hãy để thời gian trả lời.

Mai Phi bùng thụng:

-Biết rồi, biết rồi! Tao nghĩ cho mày thôi. Bộ mày muốn theo đuổi mối tình bế tắc này hoài sao? Trong khi anh Phú yêu mày như thế nào mày cũng biết mà. Mày làm tao tức chết luôn!

Kiều Nương nhỏ nhẹ phân trần:

-Tao nói rồi, mày không hiểu hết đâu. Tao cám ơn mày thương và tốt với tao, nhưng tao biết mình cần gì. Còn anh Phú thì… tao cũng nói với ảnh rồi. Tao không thể tiến xa hơn với ảnh được. Xin lỗi mày! Đừng giận tao nha!

Nguýt bạn một cái, Mai Phi phì ra cười. Giận thì có chút chút, mà thương thì nhiều hơn. Kiều Nương cũng nhìn bạn cười. Nàng biết nhỏ nói vậy thôi chứ ruột để ngoài da, chẳng giận lâu bao giờ.

Tối về, Kiều Nương thu xếp mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi ngày mai. Đường xa cần tới hai chuyến xe đò nhưng lần nào nàng cũng háo hức sao đâu. Người không hiểu chuyện sẽ nói nàng ngốc nghếch dại dột tự hành xác và đào huyệt chôn lấy tương lai mình, nhưng khi đó là tiếng nói của trái tim chân tình thì làm sao cưỡng lại được! Hơn thế nữa, nàng cảm thấy đó là một trách nhiệm, một việc cần thiết phải làm.

Chỉ có điều Kiều Nương cũng đâu thể ngờ, bao nhiêu nôn nao khấp khởi được gặp người ta là thế, bao nhiêu mong đợi thành tâm là thế, để rồi lần đó khi gặp nhau lại nghe người ta nói cho những lời đau lòng đến chết được. Và giờ đây người ta lánh mặt luôn không ra tiếp nàng nữa!

Ngồi đẫn đờ trong phòng thăm tù mà nước mắt tuôn rơi, Kiều Nương nghe tiếng thời gian trôi qua rất chậm chạp như đang đứng lại, hay như chính trái tim mình đang tê cứng đập hết muốn nổi. Nàng đâu hề biết trong xà lim cách đó không xa, có một người vừa buông mình nằm gục xuống giường với một cõi lòng tan nát khi lại một lần nữa phải cắn răng từ chối gặp nàng. Đôi mắt anh mở to nhìn bâng quơ lên trần xà lim, nhớ lại những lời mình đã thốt ra với ai kia hôm trước mà tim sao đau quá là đau!

Ước gì cái ngày định mệnh ấy đừng bao giờ xảy ra nhỉ! Ước gì ta có thể trở về với những ngày tháng hồn nhiên vô tư ấy, khi hai đứa mình vẫn cùng nhau đi trên con đường rợp bóng cây! Ước gì ta vẫn còn dưới mái trường xưa, để khi hè đến tôi sẽ hái hoa phượng đỏ cài lên mái tóc em! Ước gì ngày ra trường năm đó tôi có đủ can đảm, để nói với em một lời rằng…

Môi anh chợt thoáng nở một nụ cười, tuy khẽ khàng nhưng đầy trìu mến thiết tha như đang đối diện trước mặt người ấy vậy. Ánh mắt dịu lại rồi mơ màng xa xăm như đang rơi vào một vùng ký ức êm đềm thuở nào…

☘︎