CHƯƠNG 11
Lần đó Huy Diễn về nhà mặt mày ủ dột nặng một đống, im lìm như ngậm kẹo. Bà Mơ lo lắng gặng hỏi miết anh mới chịu thổ lộ chuyện Kiều Nương đã đi làm xa mất biệt tung tích. Người mẹ càng tin chắc cậu con trai mình đã yêu cô bé kia mất rồi. Nhìn con buồn mà bà xót xa, bèn ân cần khuyên nhủ:
-Gia cảnh con Nương rối rắm đáng thương. Bà mẹ ghẻ nói như vậy cũng chưa chắc đúng sự thật hay không nữa. Chắc là gia đình người ta có chuyện gì không tiện nói ra. Vả lại tin tức con chỉ nghe gián tiếp qua hai ba người nên khó biết rõ thực hư lắm. Thôi con đừng quá buồn! Đợi ít lâu ghé lại hỏi xem thử thế nào. Chứ bây giờ con có buồn cũng chẳng thay đổi được gì, mà nếu để ảnh hưởng việc học thì không tốt đâu!
Nghe lời khuyên thấu tình đạt lý của mẹ, Huy Diễn thấy nguôi ngoai được phần nào. Nhưng rồi mấy lần liên tiếp ghé qua nơi cũ ấy anh đều nhận được một câu trả lời giống nhau. Lần sau cùng bà Đào còn bộc lộ sự khó chịu ra mặt, giọng hơi gay gắt:
-Tôi đã bảo cậu mấy bận rồi không có Nương nào ở đây cả. Sao cậu cứ đến làm phiền chúng tôi hoài vậy? Tôi mong rằng cậu đừng đến đây nữa!
Cách tiếp xúc thiếu thân thiện và lạnh lùng của bà Đào khiến Huy Diễn vô cùng bực bội nhưng đành chịu. Dù sao trên danh nghĩa anh chỉ là bạn cũ, đâu có tư cách gì mà tra hỏi vặn vẹo người ta. Còn ông Bá vắng nhà thường xuyên nên tìm gặp được ông một cách may rủi là điều cực kỳ phù phiếm. Phần anh cũng bận học rất nhiều đâu có thời gian mà săn lùng tìm kiếm ông ta như thế được.
Tuy nản nhưng Huy Diễn chưa vội bỏ cuộc. Sau lần ấy anh còn quay lại thêm một lần nữa với hy vọng mong manh Kiều Nương đã trở về. Thất vọng thay nơi ấy đã đổi chủ nhà mới, gia đình bà Đào dọn đi đâu mất rồi. Anh tìm cách dò hỏi những người bạn cũ có liên hệ với Kiều Nương để xem có chút tin tức nào chăng, song tất cả đều chẳng biết gì. Từ đó Huy Diễn hoàn toàn tuyệt vọng, nghĩ thầm có lẽ quả thực Kiều Nương vì hoàn cảnh riêng tư nào đó nên đã chuyển đến một thành phố xa khác để sinh sống và làm việc.
Thời gian càng trôi đi và trưởng thành hơn, Huy Diễn càng hiểu rõ tình cảm của mình đối với cô bạn cũ ấy. Giờ biết rồi thì cũng đã mất nhau. Ngày ấy anh chỉ mới mười tám tuổi, còn ngô nghê và nhút nhát, lại chưa định nghĩa được thứ tình cảm ấy, chưa từng thổ lộ một lời tỏ tình hay ước hẹn cùng ai kia. Anh đâu có quyền gì để trông mong người ấy sẽ chờ đợi mình, nên việc nàng có vì công việc hay gia đình mà đi xa anh cũng đâu thể trách ai được!
Tiếng bà Mơ nhỏ nhẹ phát ra gián đoạn dòng suy tư của Huy Diễn:
-Sao con ăn mà có vẻ lơ đãng vậy Diễn? Hôm nay mẹ làm thức ăn không vừa miệng con à?
Chàng trai vội vàng đính chính:
-Dạ đâu có mẹ! Đồ ăn mẹ làm ngon lắm. Con rất thích.
Người mẹ nhìn con đầy ái ngại:
-Vậy thì chuyện gì hả con? Bộ trong công ty có gì không thuận lợi à?
Huy Diễn gắp vội một miếng thịt nướng đưa lên miệng như để có thêm thời gian che đậy cảm xúc của mình:
-Dạ thật sự việc làm của con đang yên ổn thuận tiện đâu có gì trở ngại. Mẹ đừng lo mà!
Bà Mơ khẽ nhíu mày nhìn con đang cúi mặt xúc cơm ăn, cử chỉ nó rõ ràng không mấy bình thường. Đứa con này bà rứt ruột sinh ra bà còn lạ gì tâm tính nó. Nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt con, bà điềm đạm bảo:
-Diễn, nhìn mẹ này! Mẹ thấy con rõ ràng đang có tâm sự. Nói cho mẹ biết xem nào! Có phải… con còn nhớ con Nương không?
Chàng trai cúi đầu không dám nhìn vào mắt mẹ, trong đó chứa đựng một tình thương bao la trời biển và tấm lòng quan tâm sâu thẳm. Không hiểu sao lúc này anh lại e ngại khi đối diện đôi mắt ấy, có lẽ vì sợ mẹ buồn khi biết con trai mình không thoát ra được một tình yêu vô vọng với một người đã mất liên lạc đến mấy năm. Nhưng không nói thì mẹ cũng biết rồi. Anh đâu thể nào giấu nổi mẹ mình, đành chỉ lặng lẽ gật đầu xác nhận.
Còn nhớ không ư?… Tất nhiên là vẫn còn, còn rất nhiều. Thành thật mà nói thì anh chưa từng thôi tưởng nhớ về cô gái ấy. Anh đã phải dùng lý trí mà tự dỗ dành trái tim mình có nhớ cũng chẳng thể làm gì hơn. Thôi xin hãy hy vọng vào phép màu của thời gian sẽ giúp cho mình quên đi tất cả!
Song đâu phải cứ muốn là được! Hôm qua khi vào phòng lục xem lại một cuốn sách cũ, tình cờ rơi ra một mảnh giấy được gấp làm tư đã hơi úa màu ép trong đó tự hồi nào. Mở ra Huy Diễn nhận biết ngay nét chữ của Kiều Nương viết cho anh trong một lần đang năm cuối cấp. Mảnh giấy ghi:
“Hôm nay Nương thấy Diễn ho hơi nhiều đó! Chắc là trúng cảm do đi mưa mấy bữa trước rồi phải không? Nương nói hoài mà Diễn không nghe, nên… thôi dùng cách này, để Diễn khỏi than phiền Nương cứ lãi nhãi hoài. Nếu mệt quá thì mai Diễn nghỉ học ở nhà đi mà dưỡng sức, Nương sẽ chép bài cho. Đừng lo chuyện Nương không có xe đến trường, Nương sẽ tự lo được. Ráng giữ gìn sức khỏe nha Diễn!”
Cầm mảnh giấy trong tay mà lòng Huy Diễn nao nao buồn. Một trời kỷ niệm của thời áo trắng êm đềm chợt ùa về khiến anh xao xuyến vô vàn. “Kiều Nương”, cái tên đã lâu không còn nghe hay được gọi nhưng mỗi lẫn nhắc đến đều gợi trong anh những rung động mãnh liệt. Nàng thật dịu dàng, luôn ân cần quan tâm cho anh như thế đó, cái quan tâm phải chăng đã vượt xa mức độ bạn bè thường tình mà bây giờ anh mới hiểu!
Nhớ lại hôm ấy Huy Diễn tưởng chỉ ho mấy tiếng xoàng thôi nên chẳng quan tâm lắm. Anh đọc mảnh giấy xong rồi ép vội vào cuốn sách, cười thầm cô bạn chỉ lo chuyện xa vời. Ngờ đâu tối hôm đó lên sốt và ho nặng suốt đêm đến mệt lã, mãi gần đến sáng anh mới thiếp ngủ được một chút.
Khi thức dậy thì đã hơn chín giờ sáng, mặt trời lên cao ba sào, Huy Diễn hốt hoảng ngồi bật dậy, miệng hét lên như phản xạ:
-Thôi chết, trễ giờ học rồi!
Nhưng đã nghe giọng mẹ kêu lên trong lo lắng:
-Nằm xuống nghỉ đi con! Đừng vùng dậy nhanh quá coi chừng chóng mặt rồi té bây giờ! Trễ thì cũng đã trễ rồi, không sao đâu!
Rồi tiếng dép bà Mơ lẹt xẹt đi nhanh lại bên giường, bà nhỏ nhẹ giải thích:
-Con bệnh cả đêm, gần sáng mới ngủ được nên mẹ để cho con ngủ luôn chứ không gọi dậy. Hôm nay con bị bệnh như thế lại mất ngủ suốt đêm, vào lớp cũng chẳng học hành được gì đâu! Mẹ đã gọi điện tới chỗ làm xin nghỉ hôm nay để theo dõi bịnh tình của con, và cũng đã gọi vào trường xin phép cho con nghỉ rồi!
Nghe vậy Huy Diễn mới yên tâm nằm trở lại giường, mồ hôi trán vã ra xâm xấp ướt cho biết anh vừa dứt cơn sốt. Nằm xuống rồi anh chợt nhớ ra một chuyện mà ngọ nguậy bứt rứt không yên. Anh thấp thỏm chẳng biết sáng nay cô bạn ấy đi học thế nào. Không thấy anh đến đón chắc nàng lo lắm. Chẳng biết có bị trễ giờ học không nữa! Anh lắc đầu thờ dài rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Huy Diễn đâu hay trong lúc ấy ở lớp có một người đang hiện diện mà tâm tưởng đang mãi nghĩ về anh. Sáng nay chờ hoài mà không thấy bóng dáng quen thuộc của chàng trai ấy đến, Kiều Nương càng lúc càng lo chắc quả thật anh bệnh nặng đi học không nổi rồi. Lúc ấy nàng đã muốn đến thăm anh ngay, nhưng sau khi nghĩ lại nàng thấy nếu như thế cả hai đều bị mất bài mà cũng đâu thay đổi được gì. Dù sao anh cũng đã có mẹ săn sóc. Bây giờ đi bộ thì sẽ trễ mất, nên sau chút đắn đo Kiều Nương quyết định gọi chiếc xích lô. Dạo này nàng có làm thêm việc rửa chén ở tiệm phở nơi đầu ngõ nên cũng có chút tiền để dành phòng lúc cần.
Buổi trưa vừa tan trường là Kiều Nương tất tả đến thăm Huy Diễn ngay, không quên ghé mua một chục cam ngon để bạn bồi dưỡng. Lúc ấy Huy Diễn đang ngồi lừ đừ nghỉ trên ghế, thấy bạn đến thăm vừa bất ngờ vừa cảm động vô cùng. Bà Mơ cũng không giấu được sự cảm kích và tiếp đón bạn của con mình thật niềm nở nồng ấm. Huy Diễn nhỏ giọng hỏi:
-Nương bận rộn bao nhiêu việc nhà, vậy mà còn lặn lội đến thăm thế này sau giờ học. Diễn… ngại quá!
Nàng mỉm cười dịu dàng đáp:
-Sức khỏe của Diễn quan trọng mà, chuyện gì cần thì làm thôi. Nương không sao đâu.
Bà Mơ biết rõ hoàn cảnh khó khăn của Kiều Nương, chân tình bảo:
-Con có lòng ghé thăm thằng Diễn nhà bác là quá tốt rồi, còn quà cáp làm chi cho nặng lại tốn kém nữa!
-Dạ, chút xíu đâu có gì đâu bác - nàng cười tươi lễ phép đáp.
-Ừ, vậy con ngồi chơi nói chuyện với Diễn. Bác vào xem nồi cháo chút!
Sau khi bà Mơ quay gót, Huy Diễn quan ngại hỏi:
-Sáng nay Diễn không đến đón, Nương có bị trễ học không, có lo lắm không?
Nàng liếc anh bảo:
-Lo chứ sao không, nhưng mà là lo cho Diễn kìa.
-Rồi làm sao Nương đến trường, đi bộ hả? - anh áy náy.
-Ừa, đi bộ mệt muốn chết luôn, lại bị trễ nữa!…
Thấy nét mặt nghệch ra của bạn, Kiều Nương che miệng cười:
-Nói giỡn với Diễn thôi. Nương đi bằng xích lô, không có bị trễ.
Giọng anh lo lắng:
-Chết, vậy tốn kém lắm! Diễn… Diễn xin lỗi! Thật ra… Diễn ngủ quên nên thức dậy muộn quá, nếu không…
Huy Diễn tính nói “nếu không Diễn đã đến chở Nương đi học rồi” nhưng Kiều Nương đã ngắt lời, nụ cười tinh nghịch:
-Nương hiểu rồi, khỏi cần nói. Muốn Nương bớt tốn kém thì Diễn ráng giữ sức khỏe, tránh dầm mưa để đừng bị bệnh nữa. Chịu chưa?
Chàng trai gật gật đầu. Hai đứa lại nhìn nhau cười.
Ngay sau đó, Kiều Nương bảo Huy Diễn đem tập vở ra, đoạn nàng tỉ mỉ ngồi chép lại bài học trong ngày cho anh. Huy Diễn lặng im nhìn cô bạn đang cặm cụi chép bài, một cái gì đó thật êm đềm len nhẹ vào tim. Tự nhiên anh thấy cơn bệnh như thuyên giảm đi rất nhiều. Thật kỳ diệu!…
Bữa ăn chiều nay giữa hai mẹ con chậm chạp trôi qua, có chút gì đó nặng nề trầm lắng. Huy Diễn đưa mảnh giấy cho mẹ, giọng anh buồn mênh mang:
-Mẹ xem đi! Chắc mẹ còn nhớ lần Nương đến thăm khi con bệnh và chép bài cho con phải không?
Bà Mơ đưa tay cầm lấy mảnh giấy rồi lướt mắt đọc nhanh, xong khẽ gật đầu trầm giọng:
-Ừ, mẹ vẫn còn nhớ chứ!
Huy Diễn bước lại ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi dài buồn bã:
-Tấm lòng của Nương đối với con như vậy, và còn nhiều lần khác nữa. Con… con thật sự không thể quên cô ấy được mẹ à!
Người mẹ nhìn con thông cảm lẫn xót xa. Bà biết tình cảm của nó dành cho cô gái ấy, và cũng như Huy Diễn, lâu nay bà vẫn hy vọng thời gian sẽ khiến con quên đi chuyện cũ mà vui vẻ bước tiếp trên con đường của mình. Bà không muốn thấy con đau khổ, nhưng trong trường hợp này bà thật chẳng biết làm gì hơn.
Mấy năm nay bà thấy con không hẹn hò với một người con gái nào, dù mặt mày dáng vóc anh cao ráo dễ coi đâu thua kém gì ai. Có lần bà nhớ một cô gái khá xinh lái chiếc xe hơi bóng lộn đến tìm Huy Diễn. Hôm ấy là ngày cuối tuần anh nghỉ học, có hẹn với cậu bạn đi đánh bóng bàn giải trí nên vắng nhà. Ra tiếp chuyện thì cô ta không giấu được vẻ thất vọng, đoạn gượng cười bảo:
-Dạ cháu tên Thúy Hồng học cùng trường với anh Diễn. Cháu có chút chuyện hỏi thăm anh Diễn, tiếc là anh ấy đi vắng. Xin phép bác cháu về ạ!
Bà Mơ có hơi ngạc nhiên chưa từng nghe con trai nhắc qua cô gái này, nhưng cũng thân thiện đáp:
-Ờ, cháu về. Bác cũng không chắc Diễn đi bao lâu nữa, nhưng bác sẽ nói lại với Diễn ngay khi nó về.
Lúc chiều nghe mẹ thông báo lại, Huy Diễn chỉ cười xòa:
-Ồ, Hồng hả mẹ? Chắc cô bé rủ con đi đánh cờ đó mà, nhưng không chịu nói trước con đâu biết nên đi chơi thôi.
Cô gái ấy học sau anh hai khóa. Họ tình cờ quen biết trong một giải đấu cờ tại trường. Năm ấy Huy Diễn đang ở năm thứ ba, còn cô bé mới vào năm đầu. Do kết quả bốc thăm hai người đụng nhau trong một trận thư hùng nảy lửa ở vòng nhì. Kết quả cô bị chàng trai đàn anh kia hạ. Sau trận đấu hai người thảo luận về ván cờ rồi từ đó quen nhau.
Thúy Hồng là con gái cưng của một gia tộc giàu có, đi học bằng xe hơi đắt tiền, đồ dùng cá nhân toàn hàng hiệu, ăn mặc rất đúng thời trang. Những thú tiêu khiển thượng lưu ngón nào cô nàng cũng biết nhưng lại đặc biệt yêu thích chơi cờ. Khám phá ra Huy Diễn là một kiện tướng có hạng, cô bé ngưỡng mộ lắm nên hay đến câu lạc bộ cờ trong trường và thành phố để cùng chơi nghiên cứu học hỏi như một thú vui lành mạnh.
Ban đầu chỉ là những ván cờ sôi nổi với những cuộc thảo luận hào hứng, rồi không rõ tự bao giờ cô sinh viên trẻ bắt đầu cảm thấy lưu luyến chàng trai điềm đạm dễ mến ấy. Anh ít nói nhưng lời lẽ chân thành, sâu sắc, lại hiền hòa tốt bụng. Là một đại kỳ thủ nhưng anh vô cùng khiêm tốn nhũn nhặn, không phô trương khoác lác, không cố tình hạ nhục đối thủ bao giờ, luôn sẳn lòng chỉ dẫn khi người khác tiếp cận hỏi han.
Dạo này mỗi lúc chơi cờ, Thúy Hồng chẳng tập trung được khi đấu với chàng trai dễ thương mà cũng thật… dễ ghét ấy. Người gì đâu mà vô tình quá đỗi! Cô đã trang điểm cho thật đẹp mà anh ta làm như không có mắt hay sao ấy, chỉ chúi mặt vào bàn cờ chẳng thèm nhìn ngắm trò chuyện với người ta gì cả! Bây giờ rủ anh cùng đánh cờ thật ra chỉ là cái cớ, còn lý do chính là để được gần kề và… ngắm người ta. Từ bên này bàn nhìn gương mặt đang cúi xuống một chút ấy, chiếc mũi ấy, vầng trán ấy, ôi chao sao mà cô nghe trái tim mình run rẩy lạ thường. Nhưng mà cái người đáng ghét kia vẫn chẳng chịu hiểu cho cô mới khổ!
Vì ấm ức quá, Thúy Hồng ngừng chơi đột ngột hỏi:
-Anh Diễn nè, anh có… người yêu chưa vậy?
Nghe hỏi Huy Diễn nhìn lên, ánh mắt chợt chùng xuống trong một nỗi u hoài thăm thẳm, rõ ràng đang mang một tâm sự chôn kín. Anh khẽ thở dài rồi nhã nhặn đáp:
-Anh không biết trả lời câu hỏi này thế nào nữa, nên em cho anh được miễn nha!
Tò mò quá, cô tròn mắt hỏi dồn:
-Như vậy là sao anh? Có là có, chưa là chưa, chứ sao lại không biết trả lời?
Huy Diễn xoay xoay một quân cờ trong bàn tay, chép miệng:
-Tại vì… nó không chỉ là một câu trả lời đơn giản có hay không. Nó phức tạp hơn vậy nhiều.
Thúy Hồng ngẫm nghĩ ít giây, rồi lại hỏi:
-Vậy anh đã từng yêu ai chưa?
Nhún vai, anh cười nhẹ đáp:
-Anh cũng là người mà, phải không nào? - rồi anh nói lảng ra - Thôi mình tập trung chơi cờ tiếp đi em!
Cách trả lời mù mờ ấy khiến Thúy Hồng khó chịu lắm, nhưng biết anh không muốn nói nên đành thôi. Tuy nhiên điều an ủi cho Thúy Hồng là cô không thấy anh qua lại thân thiết với cô gái nào cả, ít ra là trước mắt ngay lúc này. Cô tin rằng dần dần mình sẽ chiếm được tình cảm của ai kia. Mưa dầm thấm đất, cô không tin anh sẽ mãi hờ hững trước nhan sắc và sức gợi cảm của mình.
Là một cô gái trẻ hiện đại nhiều cá tính, Thúy Hồng không ngần ngại chủ động tiếp cận người mình có cảm tình bằng những cử chỉ nhõng nhẽo hoặc quan tâm khéo léo. Hôm đó cô tìm cách vòi vĩnh:
-Chủ Nhật này nghỉ mình lên câu lạc bộ cờ thành phố cùng chơi nghiên cứu đi anh Diễn, sẵn dịp nhờ anh dạy em vài chiêu cờ tàn được không anh?
Huy Diễn vô tư nhiệt tình đáp:
-Ờ được chứ! Em cứ lên câu lạc bộ chừng chín giờ sáng sẽ gặp anh chơi cờ trên đó thôi chứ có khó gì đâu!
Cô gái trong bụng không vừa ý với lời đề nghị ấy, bèn nghĩ ra một cách, níu tay anh phụng phịu:
-Cuối tuần này chiếc xe hơi của em phải bỏ lại ở tiệm cho người ta bảo trì sửa chữa rồi, chưa biết chừng nào mới xong nữa. Không ấy anh qua chở giùm em cùng đi, nha anh? Nhà em cũng gần thôi mà!
Huy Diễn chẳng rành gì về quy trình bảo trì xe hơi, vốn thật thà nên nghe sao biết vậy. Anh chỉ xem cô bé như đứa em nhí nhảnh chẳng có tư tình gì, thấy yêu cầu ấy cũng bình thường không có gì quá đáng bèn ưng thuận:
-Ừ, thôi được rồi! Cho anh địa chỉ đi, chín giờ anh ghé.
Đúng hẹn, Huy Diễn chạy chiếc xe đạp lót tót của mình qua nhà Thúy Hồng, thì mới nhận ra đó là một căn biệt thự đồ sộ nguy nga. Cô nhí nhảnh chạy ra ngay, mặc bộ đồ thun thể thao trông rất trẻ trung năng động. Thấy Huy Diễn ngồi trên chiếc xe đạp, cô hơi bất ngờ khựng lại, chột dạ hỏi:
-Mình đi… bằng xe đạp này hả anh?
Chàng trai nhún vai, tỉnh queo đáp:
-Ừ, anh chỉ có xe đạp, không đi bằng xe đạp thì đi bằng gì nữa!
Thúy Hồng ngẫm nghĩ đôi ba giây, rồi đề nghị:
-Hay là… anh để xe ở đây đi, rồi em mượn xe máy của mẹ em, mình cùng đi bằng xe máy cho nhanh?
Cô bé vốn con nhà giàu làm gì quen ngồi xe đạp nên ngại chẳng muốn đi, và chiếc xe máy ấy cũng là của riêng cô chứ đâu cần phải mượn ai. Tuy nhiên hôm trước đã lỡ viện ra một lý do với ngụ ý không có phương tiện đi lại rồi, nếu bây giờ nói ra mình có xe máy thì hóa ra nói dối giấu đầu lòi đuôi, nên Thúy Hồng mới nói trá đi như thế.
Huy Diễn vô tư đâu để bụng nghĩ ngợi gì đến những chuyện cỏn con ấy. Anh chỉ lắc nhẹ đầu khước từ:
-Thôi anh thấy vậy không tiện đâu. Em cứ việc đi xe máy, anh chạy xe đạp, chúng ta sẽ gặp tại câu lạc bộ.
Thúy Hồng ngần ngừ một chút. Cô thích được đi bên Huy Diễn, được ngồi cùng xe với anh, được tận hưởng cái hơi ấm cạnh anh. Tuy ngồi sau chiếc xe đạp cô không thích lắm nhưng dù sao cách đó vẫn hơn mỗi người một xe. Thế là cô cười gượng nhảy lên chiếc yên sau ngồi, rất tự nhiên ôm tay vào hông anh để giữ thăng bằng, miệng tíu tít:
-Vậy thôi em cùng đi xe đạp với anh. Mình đi đi anh!
Đạp xe đi rồi, Huy Diễn chợt nghe một nỗi xao động day dứt trong tim, khi hình bóng cũ lại từ đâu tràn về. Đã lâu rồi chiếc xe này mới có một người ngồi phía sau, nhưng tiếc thay đâu phải là người ấy! Bàn tay đang vịn nơi hông anh cũng đâu phải của người ấy!
Nàng giờ đã về phương trời nào, có còn nhớ đến tôi không? Có còn nhớ đến những khoảnh khắc ngồi bên nhau như thế không?
-Anh Diễn ơi, em ngủ dậy trễ nên chưa kịp ăn sáng nữa, giờ đói lắm! Mình đi ăn sáng một chút rồi đến câu lạc bộ nha anh! Hôm nay em mời anh!
Giọng nói đầy nũng nịu của cô gái kéo Huy Diễn về với thực trạng. Anh thầm khen cô bé này là tiểu thư con nhà giàu mà có vẻ khá xuề xòa dễ chịu, ít ra là không kén ăn. Đã ăn sáng ở nhà nên Huy Diễn không muốn ăn thêm nữa, chỉ bất đắc dĩ phải bằng lòng tạt vào một quán ăn cho cô bé điểm tâm.
-Ừ, vậy thì đi! - anh đáp ngắn gọn.
Dường như có một sức mạnh vô hình nào lôi kéo, hay là một hành động được tiềm thức ra lệnh mà Huy Diễn lại vào đúng cái quán ăn này, cái quán ăn có cái tên thật nhẹ nhàng “Lá Rơi”. Dọc theo con đường hiện có biết bao quán ăn lớn nhỏ, sang trọng bình dân đủ cả, tại sao anh lại chọn đúng cái quán này? Phải chăng… vì chính nơi đây anh đã từng đưa người bạn thân thiết ấy vào một lần?
Nó chỉ là một quán ăn bình dân thôi, vì ngày đó còn đi học hai đứa làm gì mà có nhiều tiền. Hôm ấy, trên đường về Huy Diễn quay ra sau vui vẻ bảo bạn mình:
-Nương ơi, hôm nay khỏi về nhà ăn trưa nghen! Diễn mời Nương vào quán ăn một bữa!
Kiều Nương vô cùng bất ngờ, rụt rè hỏi bạn:
-Diễn… mời Nương đi ăn quán hả? Tại sao vậy Diễn?
Anh hào hứng kể:
-Chả là Diễn vừa thắng một giải thi đấu cờ nho nhỏ nên được thưởng một món tiền, không đáng bao nhiêu nhưng vui là chính. Diễn muốn ăn mừng cùng với Nương. Nương đi với Diễn nghen!
Nàng cười rạng rỡ chia vui cùng bạn:
-Chúc mừng Diễn! Vậy thì… Nương đâu thể từ chối lời mời của Diễn trước tin vui này.
Ngồi vào bàn, Huy Diễn nhìn bạn nhỏ giọng:
-Nương muốn ăn gì, Diễn gọi cho?
-Nương dễ nuôi lắm, món nào ăn cũng được. Diễn cứ gọi món nào Diễn thích đi! - nàng mỉm cười thoải mái.
Anh nhìn sơ qua thực đơn rồi gợi ý:
-Vậy mình ăn bún tôm thịt nướng, Nương chịu không?
Thật ra những món ăn này Kiều Nương đều biết làm, nàng muốn bạn vui nên gật đầu dễ dãi:
-Rồi, chịu liền!
Hai đứa nhìn nhau cười thật hồn nhiên thoải mái và đã có một bữa ăn trưa đầy kỷ niệm bên nhau như thế đó. Chỉ một lần ngồi ăn trong quán bình dân, nhưng bên người ấy sao nó trở thành một cái gì khó quên vô cùng, để hôm nay anh trở về đây mong tìm lại ký ức thân thương ấy chăng!
Tiếng của Thúy Hồng lảnh lót bên tai:
-Anh, mình qua bên kia ngồi nha anh!
Vừa nói cô vừa ra vẻ vô tư níu cánh tay Huy Diễn, nép thật sát vào người anh cùng đi vào quán, dáng điệu gần gũi trìu mến như đi bên người yêu của mình. Chàng trai khẽ nhíu mày khó chịu với cử chỉ đụng chạm ấy, nhưng trong quán đông người thấy cũng không tiện để tỏ thái độ bất nhã, chỉ kín đáo nhích người xa ra một chút. Cả hai đều không hay ở một góc đường cách đó không xa, có một đôi mắt ươn ướt rợp buồn đang nhìn theo, ngẩn ngơ rồi thờ thẫn quay gót hài đi khuất.
Thúy Hồng cảm nhận được sự xa cách của chàng trai, một thoáng buồn tủi lướt qua hồn, và quả thật trong suốt buổi ăn tuy ngồi bên cô mà tâm trí anh như đang tư lự lạc về phương nào. Phải, anh đang nhớ về người bạn cũ ấy quay quắt mà lòng xốn xang ngậm ngùi.
Còn Thúy Hồng, cô tự an ủi dù chưa đón nhận được chút gì gọi là tình cảm yêu đương từ chàng trai, như thế này đối với cô hiện tại cũng tạm đủ rồi. Hãy cứ kiên nhẫn! Thời gian và sự ngọt mềm của mình sẽ khiến anh ấy thay đổi.
Nhưng… cuộc sống cứ từ từ trôi qua cho đến ngày ra trường, mỗi lần tiếp xúc chàng trai ấy dường như chỉ bàn luận loanh quanh về những ván cờ mà chẳng tỏ ra hứng thú nói về đề tài nào khác cùng Thúy Hồng, dù cô có cố gắng gợi chuyện, hỏi han, mè nheo, nhõng nhẽo ra sao đi nữa. Cô đâu biết rằng bên trong trái tim tưởng chừng như vô cảm kia thật ra vẫn đang đỏ rực ngọn lửa yêu thương, nhưng nó đã chôn chặt một hình bóng xa xăm mà cô không cách gì đẩy ra được. ☘︎