← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Huy Diễn thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái, cảm giác thư giãn thật dễ chịu. Chiếc ghế này anh thuyết phục mãi mẹ mới chịu cho mua, nó là từ chỗ tiền anh làm được từ hôm ra trường. Mẹ khuyên nhà chỉ có hai mẹ con neo đơn, anh lại mới bắt đầu công việc chưa vững vàng cứng cáp, không nên xài phung phí vào những thứ chưa cần thiết mà phải dành dụm phòng những khi bất trắc tối lửa tắt đèn. Cuộc sống đơn thân nuôi con khiến mẹ có tính phòng xa như thế.

Huy Diễn thấy mẹ nói đúng nên lúc đầu cũng nghe theo, nhưng rồi dần dần anh nhận ra có những tiện nghi cần thiết góp phần cải thiện phẩm chất cuộc sống mình thì cũng rất đáng. Chẳng hạn như sau một ngày dài đi làm về mệt mỏi cần chút nghỉ ngơi, thay vì phải thận trọng ngồi xuống chiếc ghế gỗ cứng ngắc mà có thể làm tê cả mông nếu ngồi lâu, thì anh có thể ném mình vào chiếc sofa mềm mại như bông kia, ngồi cũng khỏe mà nằm cũng thích, sự mệt mỏi sẽ nhanh chóng tan đi. Như vậy cũng có thể gọi là lợi ích cho sức khỏe của mình.

Giọng bà Mơ mẹ anh âu yếm vang lên:

-Hôm nay đi làm có cực lắm không con?

Ngửa cổ tựa vào thành lưng nệm to bè với đôi mắt lơ đãng ngước lên trần nhà, Huy Diễn đáp lời mẹ:

-Dạ cũng không tệ lắm đâu mẹ. Tại có thêm ít việc nên con ráng làm cho xong thôi.

-Ừ, mới ra trường đi làm, phải cố gắng nghen con để tạo uy tín và chứng tỏ con người của mình. Khi người ta tin tưởng mình rồi, có kinh nghiệm nhiều thì mọi chuyện sẽ dễ hơn.

-Dạ, con biết mà mẹ!

Mẹ anh lúc nào vẫn thế. Dù bây giờ Huy Diễn đã xong đại học ra trường nhưng bà vẫn chăm lo bảo ban anh bằng tất cả tấm lòng của một người mẹ. Tính đến nay anh đi làm cũng đã được hai năm rồi, công việc rất thuần thục, nhưng mẹ bảo đó chỉ là bước bắt đầu, còn phải cố gắng nhiều.

Đôi khi Huy Diễn phải phì cười cho sự lo lắng thái quá của mẹ. Nhưng vậy cũng không sao! Mẹ là mùa xuân bất tận kia mà, còn mẹ là cứ mừng vui đi cái đã!

-Đi tắm đi con rồi ra ăn cơm! Chiều này mẹ có làm món sườn heo nướng sả yêu thích của con đó - bà Mơ nhắc nhở.

Huy Diễn cười toe reo lên:

-Ôi, mẹ đúng là số một La Mã, lúc nào cũng biết ý con!

Bà Mơ mắng yêu con trai:

-Cái thằng khéo nịnh. Mẹ sanh ra con mà không biết tính biết ý con hay sao!

Chàng trai mặt mày hớn hở bật dậy chạy nhanh vào buồng tắm. Làn nước trong lành mát mẻ khiến anh thấy tất cả sự mệt mỏi như được cuốn trôi đi. Anh chu môi huýt sáo véo von một khúc nhạc trong tâm trạng phấn chấn hài lòng.

Bốn năm đại học của anh trôi qua một cách tương đối suôn sẻ, quay tới quay lui nó lướt qua một cái vèo. Ngày nhận thư thông báo được nhận vào trường đại học ngay tại thành phố nhà, mẹ anh mừng đến ứa nước mắt. Phần Huy Diễn có hơi thất vọng ở chỗ anh chỉ được một khoản tài trợ học phí chứ không được học bổng toàn phần, nhưng mẹ bảo như thế cũng đáng mừng lắm rồi, đừng có được voi mà đòi tiên. Chỉ cái việc không phải đi xa hoặc ở lại ký túc xá là đã quá tốt rồi.

Quả thật nếu suy cho kỹ thì mẹ nói rất đúng. Trường xa phải ở ký túc xa tốn kém lại chật chội bất tiện nhiều bề. Còn nếu không thì phải đi về ngày hai buổi vừa gian nan lại mất nhiều thì giờ, nên dù có được học bổng toàn phần cũng chưa hẳn là lợi hơn. Nơi đây tuy có xa hơn trường trung học cũ một chút nhưng anh vẫn đi xe đạp được chẳng hề hấn gì. Mẹ đúng là có cái nhìn chín chắn và sâu sắc vô cùng.

Vậy là Huy Diễn dẹp qua những ấm ức ban đầu, mãn nguyện với kết quả của mình và chuyên tâm nhập học. Có điều hàng ngày đạp xe đi về anh lại thấy trống trải thiếu thiếu một điều gì thân quen ghê lắm, như thiếu đi một phần của bản thể mình. Chẳng mất bao lâu thì Huy Diễn cũng nhận ra đó là gì rồi - sự vắng bóng của cô bạn thân ngồi đàng sau, mà bây giờ chỉ còn được gọi là bạn cũ. Sự thật ấy mới buồn làm sao!

Sau cái hôm cuối cùng gặp nhau ấy, Huy Diễn trở về nhà lăn vô giường nằm gác tay lên trán, buồn rũ ra mà chẳng hiểu tại sao. Chỉ là không còn học chung với một người bạn thôi mà, sao lòng mình lại nặng nề chênh vênh đến thế? Trước kia hai đứa cũng đã có tới bốn năm gián đoạn không liên lạc, không tiếp xúc ở những năm cấp hai, có gì đâu! Sao bây giờ chỉ mới ra trường chưa xa nhau bao lâu mà mình lại day dứt khó chịu thế này?

Bà Mơ thấy con trai tự dưng trầm buồn ít nói hẳn, bằng linh cảm người mẹ biết ngay có gì thay đổi trong nội tâm con mình, bèn dò hỏi:

-Con có chuyện buồn à, hay con không được khỏe?

Chàng trai chối biến ngay:

-Dạ có gì đâu mẹ! Chắc tại mới tốt nghiệp xa đám bạn cũ nên cũng có chút nhơ nhớ. Vài bữa vào trường mới sẽ quen thôi.

Bà Mơ nhìn con âu yếm mà trong lòng thoáng chút suy tư. Hơn ai hết bà biết rõ sự thân mật khắng khít giữa con trai mình với cô bạn cùng lớp kia. Đã từ lâu bà luôn có ấn tượng tốt đẹp về Kiều Nương và vẫn thỉnh thoảng hỏi thăm con về nàng. Trước kia bà thấy Huy Diễn vẫn oang oang kể chuyện một cách rất tự nhiên thoải mái, nhưng rồi bà để ý dạo sau này anh thường bối rối sượng sùng mỗi khi đề cập đến tên cô bạn, dường như có vẻ ngại ngại muốn né tránh. Linh tính mách bảo cho bà con trai mình đang bước vào lứa tuổi biết rung động, và chắc hẳn đã có một sự thay đổi sâu sắc trong tình cảm của nó.

Quan sát ấy để lại trong tâm tư bà những cảm xúc đối lập. Một mặt bà thấy hài lòng nếu con trai quả thật có tình cảm với cô bạn này. Dù sao hai đứa chơi thân đã lâu, sự đồng cảm gắn bó nhau đã nhiều, tình cảm có phát triển cũng là một điều tự nhiên, và cô bé đó thật dịu dàng nết na nhân cách đẹp. Dù gia cảnh không được tốt lắm nhưng nàng đâu có lỗi gì trong chuyện ấy.

Là một người mẹ cởi mở có hiểu biết, bà biết đây là thứ tình cảm không thể lẫn tránh được, và khi nó đã đến với con thì bà cũng đâu cách gì ngăn cản. Quan điểm của bà là thà chấp nhận dung hòa để có thêm một người thân, một người con, hơn là loại trừ chống đối tận cùng để phải mất luôn đứa con ruột.

Song mặt khác bà lại lo âu không biết liệu vì chuyện vướng mắc tình cảm này có làm cho con trai xao lãng bê tha việc học hành chăng. Suy cho cùng nó vẫn còn quá trẻ, sự ngây dại và nông nổi hẳn còn. Liệu nó đã hiểu rõ tình cảm của mình chưa, hay chỉ là sự đam mê nhất thời hoặc ngộ nhận?

Nghĩ vậy nên bà đã chọn giải pháp chỉ lặng im theo dõi, quan tâm để dìu dắt con trong giai đoạn chuyển tiếp từ trẻ con thành người lớn này. Nghe con giải thích bà mỉm cười đáp:

-Ờ, mẹ hiểu rồi. Xa trường lớp bạn bè thì ai lại chẳng có chút gì xao xuyến, nhất là khi không còn học chung với một đứa bạn thân như con Nương… Nếu có gì thì cứ nói cho mẹ nghe, sẽ thấy nhẹ người hơn đó con!

-Dạ.

Nhắc đến cô bạn ấy Huy Diễn lại tự cười nhạo cho cái lơ đãng của mình. Ngày đầu tiên đến trường mới, do đã quá quen với cái thông lệ sẽ đến đón Kiều Nương đi cùng, theo vô thức anh đạp xe đến trước con hẻm nhà nàng. Rồi đứng lơ ngơ một lúc không thấy cái nhân dáng trong tà áo dài trắng thân quen ấy đâu, anh mới sực tỉnh nhận ra hai đứa đâu còn học chung nữa. Anh buồn bã đạp xe đi trong một niềm hụt hẫng và lưu luyến đến cùng cực. Dù gì hai đứa cũng đi chung ba năm chứ đâu phải ít, tự dưng bây giờ không còn người ta nó trống vắng cô đơn gì đâu!

Thôi cũng đành chứ biết làm sao hơn! Hãy sống tốt, làm tốt bổn phận của mình, rồi khi trường lớp ổn định xong xuôi sẽ tìm đến thăm xem cô ấy như thế nào.

Dự tính là vậy, nhưng vào trường mới với nhiều thay đổi và bận rộn để thích ứng, chương trình học nặng nề, cộng với một sự nao nao hồi hộp lạ kỳ không định nghĩa được khi hình dung sẽ đối diện lại người ấy khiến Huy Diễn cứ lần lữa không thôi. Gần một năm sau anh mới tìm được cơ hội thích hợp và can đảm để ghé nhà tìm Kiều Nương.

Đến nơi Huy Diễn thấy một phụ nữ trạc trung niên với gương mặt trang điểm khá đậm ra mở cửa. Trên tay bà ta là một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tấm chăn bông đang ọ ẹ những âm thanh vô nghĩa nghe thật buồn cười đáng yêu.

Theo những gì anh được nghe kể thì nhà Kiều Nương chỉ có bốn người lớn, mà người đàn ông duy nhất ông Bá cha nàng đi làm công trường xa thường xuyên, nên chỉ còn lại ba người phụ nữ. Vậy thì đứa trẻ này là ai, từ đâu ra?

Chẳng lẽ nhà Kiều Nương đã dọn đi nơi khác và đây là chủ mới? Hay là bà con có em bé nhỏ đến thăm viếng?

Hay chẳng lẽ… bà Đào và ông Bá có con với nhau ở tuổi này, sau hơn mười mấy năm lấy nhau chẳng sinh đẻ gì?

Lòng chợt hoang mang vô kể, Huy Diễn lễ phép mở lời:

-Thưa bác cháu tìm Kiều Nương. Cô ấy có nhà không ạ?

Người kia đưa mắt nhìn anh một cách khá soi mói, rồi lạnh lùng hất mặt bảo:

-Ở đây không có ai tên Kiều Nương hết. Cậu là ai?

Nghe nói mà Huy Diễn há to mồm sững sốt, lúng búng:

-Dạ… cháu là… bạn học cũ của Nương. Bộ… Nương không còn sống ở đây sao bác?

-Không có!

Câu trả lời cụt ngủn của người đối diện khiến chàng trai càng thêm hoang mang. Anh tròn mắt hỏi dồn:

-Trước đây cháu biết Nương ở đây mà? Xin hỏi… bác là chủ mới căn nhà này phải không?

Đôi chân mày của người phụ nữ chau lại rồi lập tức giãn ra ngay, nhưng vừa đủ để Huy Diễn kịp đọc một sự khó chịu trên gương mặt ấy. Giọng bà nhàn nhạt:

-Tôi không biết cậu là ai, và tôi không hiểu cậu đang nói cái gì nữa.

Bỗng đứa bé khóc ré lên, bà ta vội đong đưa cánh tay dỗ dỗ rồi quay sang nói với chàng trai:

-Thôi tôi đang bận. Tôi phải vào nhà!

Huy Diễn vội vàng đưa tay níu cánh cửa khi bà ta toan đóng lại, ráng nói một câu vớt vát:

-Cháu có người bạn tên Nương đã từng sống ở đây. Bác làm ơn cho hỏi bác có nghe qua về một người như vậy không?

Đứa bé vẫn tiếp tục gằn gặt khóc. Người đàn bà chụt chụt miệng làm trò với đứa bé, thân hình nhún nhún để dỗ nó, miệng đáp:

-Tôi không biết gì cả. Cậu cũng thấy tôi đang rất bận. Cậu thả tay ra để tôi đóng cửa!

Huy Diễn vội vàng buông tay, lòng bức bối trước những thông tin vô cùng ít ỏi lấy được từ người đàn bà kia. Anh đứng thừ ra trước cánh cửa giờ đã đóng chặt, đầu óc rối nùi với nhiều câu hỏi và giả thuyết. Thái độ của bà ta có vẻ là lạ không muốn tiếp xúc, và dường như đang cố tình giấu giếm điều gì đó nữa.

Liệu gia đình Kiều Nương đã dọn đi nơi khác, và đây là người chủ mới nên chẳng biết gì chăng? Cũng một năm trôi qua với bao nhiêu vật đổi sao dời, chuyện ấy cũng có thể xảy ra lắm chứ! Còn ngược lại thì… lẽ nào đây là bà Đào?

Huy Diễn tặc lưỡi thầm tiếc trước đây chưa hề có dịp nào gặp gỡ bà Đào nên chẳng biết mặt bà ta, nếu không bây giờ đâu phải đoán già đoán non thế này.

Lòng tràn đầy nghi vấn mà chưa biết phải làm gì, Huy Diễn chậm chạp đạp chiếc xe trở ra, nét mặt dàu dàu hằn lên sự trăn trở. Chợt có một quán chè nho nhỏ gần đó đập vào tầm mắt, trong óc anh lóe lên một ý nghĩ.

Gọi là quán cho sang chứ thật ra nó chỉ gồm một nồi chè, một thùng xốp đựng đá đã cũ, ba cái bàn gỗ nhỏ và mấy cái ghế đẩu thấp lè tè. Chẳng hiểu ngày thường buôn bán ra sao chứ lúc này quán ế ẩm vắng teo, chỉ có bà bán hàng ngồi chơ vơ bên cạnh nồi chè, trông thật thảm.

Thôi vào ăn giúp bà ta một ly, tiện thể lân la hỏi thăm may ra biết được tin tức gì chăng!

Nghĩ vậy Huy Diễn ghé vào quán gọi một ly chè đá ngồi nhâm nhi như một người đang hết sức nhàn rỗi. Anh chưa kịp mở lời thì bà chủ quán xem ra là người mắn chuyện, với lại đang ngồi không một mình cũng buồn bèn nhìn anh thân thiện hỏi:

-Cậu coi bộ hổng phải người trong hẻm này hen?

Huy Diễn cười xởi lởi đáp:

-Dạ, cháu có việc ghé ngang qua đây. Trời nóng nực ăn ly chè cho mát.

Bà Ba Chè, người ta vẫn quen gọi người bán quán bằng cái tên như thế, cười thật thoải mái:

-Chà, có khách từ nơi khác ăn chè ủng hộ tui. Coi như hôm nay có mòi tui gặp hên rồi!

Chàng trai chỉ cười nhẹ cho qua. Nhẩn nha một muổng chè, anh bắt đầu tìm cách dò hỏi:

-Căn nhà đó hình như mới có chủ mới dọn tới hả dì?

Vừa nói anh vừa hất mặt về phía căn nhà Kiều Nương đã từng sống. Bà bán hàng lắc đầu đáp ngay:

-Đâu có, căn nhà đó lâu nay vẫn vậy, làm gì có ai dọn tới.

Huy Diễn làm vẻ ngạc nhiên:

-Vậy hả dì?… Sao cháu tìm một người quen mà bác gái ở trong đó không biết gì hết trơn vậy?

Người bán quán ra vẻ rành mạch:

-Cậu tìm ai? Hổng chừng tui biết đó!

Ra vẻ như chuyện thường tình chẳng có gì quan trọng, anh xoa cằm lè phè:

-Dạ chỉ là một người bạn cũ của cháu tên là Kiều Nương. Hồi trước cháu biết cổ ở căn nhà đó.

Bà Ba Chè nghiêng đầu nhăn trán ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm, rồi thổ lộ:

-Tên Kiều Nương hả? Kỳ vậy ta! Tui ở cái xóm này mấy chục năm nay, bà con lối xóm ai tui cũng rành, sao hổng nghe qua cái tên này cà?

Câu nói có vẻ rất chân thật của bà đẩy Huy Diễn càng lún sâu hơn vào mớ bòng bong đầy bí ẩn. Xem ra câu chuyện mỗi lúc một rối rắm phức tạp, và có thể người đàn bà này là đầu mối để tìm ra sự thật đây. Khua khua chiếc muổng nhỏ trong ly chè như để có thêm thời gian suy nghĩ, anh nhướng mày ra vẻ ngạc nhiên:

-Vậy thì lạ thật! Cũng có thể cháu lộn nhà!… À, mà trong nhà đó có ai cỡ tuổi cháu không dì?

Bà bán chè sốt sắng đáp ngay:

-Cỡ cậu hả? Có chứ, nó là con Vy con bà Đào chứ ai!

Huy Diễn phải cố hết sức để đè nén sự nôn nóng đang cháy phừng phừng trong lồng ngực khi nghe điều tiết lộ này. Rõ ràng hai mẹ con bà Đào vẫn còn sống nơi đây, anh không hề nhầm lẫn, và cũng chẳng có chủ nhà nào khác cả. Như vậy người đàn bà lúc nãy chắc hẳn là bà Đào rồi.

Vậy thì… Kiều Nương ở đâu? Tại sao nàng lại biến mất như thể chưa từng tồn tại? Tại sao cả bà Đào lẫn người bán hàng này đều không biết sự hiện hữu của nàng? Nếu nói bà Đào xảo ngôn che giấu thì còn tin được vì bà ấy vốn dĩ không mấy tử tế với con chồng, chứ còn bà bán chè này thì có lý do gì để nói dối anh chứ? Quả là điên đầu lên được!

Trong lúc Huy Diễn đang chìm đắm trong suy tưởng thì câu nói của bà bán chè như một tiếng sét rền vang kéo anh về với thực tại trong bàng hoàng:

-À, tui nhớ ra rồi. Hồi trước ở đó còn có một đứa con gái cỡ tuổi cậu nữa. Nó là con Hai Đẹt, tự vì hồi nhỏ nó đẹt lắm.

Vầng trán Huy Diễn khẽ nhăn lại. “Đẹt”, một cái biệt danh khá tượng hình ngồ ngộ. Chẳng phải anh cũng đã từng gọi đùa cô bạn ấy là “Tong Teo” trong quá khứ đó sao? Một sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ đến khó tin? Phải chăng đó là sự mô tả về cùng một con người? Phải chăng… đó chính là Kiều Nương?

Đang nghĩ ngợi thì người bán hàng lại cười xuề xòa tiếp:

-Sau này lớn lên nó có da có thịt hơn, đẹp gái lắm, nhưng mà quen rồi nên trong xóm cứ gọi nó là Hai Đẹt. Mắc cười thiệt!… Còn tên thiệt của nó… tui cũng hông biết nữa.

Huy Diễn làm bộ như tò mò, cố tình hỏi khác đi:

-Vậy bộ cái cô Hai Đẹt đó là người ở của họ hả dì?

Bà bán chè nhanh nhẩu tám chuyện:

-Hổng phải đâu! Nó là con riêng của ông Bá với người vợ trước, rồi sau này ổng mới cưới bà Đào…

Đoạn bà chép miệng ra vẻ thương hại:

-Con nhỏ đó hiền lành siêng năng, lại lễ phép tốt bụng. Xóm giềng ai cũng thương. Chẳng giống như con Vy ăn nói khó ưa hết biết, gặp ai cái mặt cũng hất lên trời. Hai đứa con gái cùng lứa ở chung nhà mà khác nhau như nước với lửa.

Huy Diễn trong bụng mừng khấp khởi vì chắc chắn đó chính là Kiều Nương rồi. Anh tiếp tục dò la:

-Rồi cô Hai Đẹt sao không ở đó nữa vậy dì?

Người đàn bà chép miệng:

-Năm ngoái tự nhiên hổng thấy nó nữa. Hỏi thăm thì bà Đào nói nó đi làm ăn xa. Chuyện nhà người ta nói sao biết vậy chứ cũng hổng ai hỏi thêm.

-Cổ đi làm xa như vậy lâu chưa dì? - Huy Diễn bồn chồn vô cùng mà cố ra vẻ thản nhiên hỏi tiếp.

Lim dim đôi mắt như để gợi lại trí nhớ, bà ta đáp:

-Chắc cũng cả năm nay rồi đó.

Vừa lúc ấy thì có hai chú nhóc đến mua chè. Hai bé trai cỡ mười tuổi chắc mới chạy nhảy chơi gì hăng lắm nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngồi xuống ghế đợi ăn chè mà miệng vẫn cười nói líu lo với nhau như chẳng màng gì chuyện xung quanh. Thấy không tiện ngồi lâu hơn, Huy Diễn trả tiền rồi rời bước trở về.

Trên đường đi anh bặm môi suy nghĩ. Chừng một năm trước là khoảng thời gian anh vừa vào đại học. Như vậy nếu người đàn bà này nhớ đúng thì Kiều Nương rời nhà lúc nàng sắp nhập học, vì đa số trường đều khai giảng gần cùng ngày như nhau. Lẽ nào… cô ấy bỏ học luôn? Tại sao lại đi làm xa? Chẳng lẽ gia đình có gì khó khăn nên Kiều Nương phải bỏ học đi làm? Và tại sao bà Đào lại có ý giấu việc cô ấy đi làm?

Rối reng với hàng đống câu hỏi tự đặt ra mà chẳng có câu trả lời, Huy Diễn quên mất mình đã ra tới đường lớn, nơi dòng người đang ngược xuôi tấp nập nhộn nhịp. Anh tha thẫn đạp xe một đoạn, nghe từng cơn gió thổi phần phật bên tai, chợt nhớ lại những ngày tháng cũ khi còn giọng nói thánh thót và tiếng cười trong vắt của người ấy từ phía sau vang vang những khi anh đạp xe như thế này. Bây giờ khi mọi thứ vừa trải qua tạm thời lắng xuống, anh mới bắt đầu cảm nhận được một sự mất mát lạ lùng tràn ngập cõi lòng. Lâu nay tuy hiểu rõ hai đứa đã thôi không còn học chung nữa, không còn đi chung xe mỗi hôm sáng chiều nữa, nhưng Huy Diễn vẫn có lòng tin chỉ cần anh đi vào con hẻm ấy, đến trước ngôi nhà ấy thì sẽ lại được thấy Kiều Nương. Hóa ra bây giờ đâu phải dễ dàng như thế. Anh đã thực sự lạc mất nàng!

Lòng anh chợt thấy hối hận rồi tự trách mình đã không đến tìm Kiều Nương sớm hơn, nhưng rồi chợt nhận ra dù có thế cũng chẳng thay đổi được gì, có chăng là chỉ biết được cái tin đau lòng ấy sớm hơn thôi. Đàng nào nàng cũng đã ra đi!

Một cảm giác nhoi nhói đau quặn lên trong lồng ngực, Huy Diễn nheo đôi mắt ủ buồn nhìn về hướng xa xăm đang bàng bạc một màu hồng tím của ánh nắng chiều cuối ngày. Bất giác anh ngửa mặt lên bầu trời, rên rĩ trong tâm khảm. Trong vòm trời rộng lớn này, khoảng trời nào đang cất giữ người con gái ấy, xin cho tôi biết với! Dù xa xôi cách trở bao nhiêu tôi cũng sẽ tìm để đến bên nàng, để tìm lại… trái tim đã đánh mất của tôi!

☘︎