CHƯƠNG 13
Chiếc xe đò lướt đi vùn vụt trên xa lộ, bỏ lại phía sau những hàng cây, bụi cỏ cùng những cánh đồng bao la xanh rì dọc hai bên đường, một màu xanh thiên nhiên mơn mởn đẹp lạ lùng giúp xoa dịu đi những sầu đau u ám trong tâm hồn. Trên chuyến xe ấy có một cô gái trẻ ngồi tựa đầu vào kính cửa sổ, đôi mắt rợp buồn đờ đẫn nhìn ra ngoài. Hôm nay nàng lên xe rời xa thành phố thân quen đến một vùng đất mới, để lại sau lưng tất cả trong một cuộc hành trình tự cứu đời mình.
Sau buổi đối thoại đầy khó khăn và nước mắt hôm ấy, biết chắc số phận mình đã bị định đoạt, Kiều Nương làm một quyết định dứt khoát và nhanh chóng. Nàng bỏ xuất học bổng tại trường đại học gần nhà, ngôi trường mình hằng mong muốn được bước chân vào. Bây giờ đâu thể sống nơi đây nữa thì làm sao gọi nó là “nhà”. Chỗ tưởng gần hóa ra không còn gần, chỗ ngỡ như tiện hóa ra chẳng còn tiện. Thay vào đó nàng chọn xuất học tại ngôi trường xa xôi kia, nơi nàng chưa từng tiết lộ với ai nàng đã nạp đơn xin và được chấp thuận.
Kiều Nương kín đáo và tức tốc liên lạc trường để hoàn tất các thủ tục cần thiết rồi đăng ký xin ở trọ ký túc xá. Xong xuôi đâu vào đó nàng chuẩn bị hành lý một cách kín đáo, tất cả chỉ là ít áo quần và một số đồ dùng cá nhân gọn nhẹ. Rồi nhân lúc nhà vắng người nàng gọi xích lô đi thẳng ra bến xe, đón xe đò đến thành phố mới, chuẩn bị ổn định cuộc sống để nhập học.
Nhờ sự siêng năng chăm chỉ, lòng đam mê học hỏi và năng khiếu có sẵn, Kiều Nương tiếp thu rất nhanh chương trình học của mình và gặt hái được những kết quả đáng khích lệ. Phần học bổng giúp cho nàng tương đối an tâm về chi phí học hành, nhưng điều đó đâu có nghĩa là không cần chút tiền ra vào để xoay xở này nọ, đặc biệt khi sống một mình nơi phương trời xa xứ lạ.
Nhận thức được điều đó, vừa vào trường Kiều Nương liền tìm đến hỏi thăm văn phòng giới thiệu việc làm sinh viên. May mắn sao nàng xin được một chân trợ lý văn phòng ngay tại trường, đảm đương những công việc lặt vặt đòi hỏi ít kỹ năng, mỗi tuần mười tiếng, tuy lương căn bản không cao nhưng cũng giúp nàng có chút thu nhập.
Sau một thời gian khi đã quen biết cứng cáp hơn, Kiều Nương bắt đầu để mắt tìm những công việc khác hợp thị hiếu hơn. Trời không phụ kẻ có lòng, vào năm thứ ba nàng được nhận làm phụ bếp trong một nhà hàng tương đối gần trường. Tuy nó vất vả hơn nhưng đúng với ngành học của mình, lại là cơ hội thực tập quý giá để chuẩn bị cho nghề nghiệp lâu dài sau này nên nàng thích và mừng lắm, dốc hết tâm sức trong khả năng có thể vào công việc.
Sự năng nổ tận tâm, đầu óc sắc bén tinh tế cùng với nhân dáng xinh xắn dễ thương của mình khiến Kiều Nương trở thành một hình ảnh nổi bật và nhanh chóng được chủ chú ý. Đó là Hùng, một doanh nhân trẻ tuổi chỉ mới ba mươi nhưng có tài và rất nhạy bén với thị trường. Được lợi thế xuất thân từ một gia đình giàu có với vốn liếng dồi dào, anh ta hiện đang làm chủ chuỗi tiệm ăn tầm trung gồm bốn tiệm rãi rác trong thành phố, với quy mô mỗi lúc một phát triển.
Hùng đánh giá rất cao năng lực và cung cách làm việc chu đáo tận tụy của Kiều Nương. Anh nhận ra đây là một hình mẫu nhân viên lý tưởng sẽ đóng góp tích cực vào sự tiến triển của công ty mình. Trong khía cạnh công việc anh dành cho Kiều Nương cái nhìn đầy thiện cảm như thế, còn với tư cách một con người thì anh thấy đó là một cô gái trẻ nhiều nghị lực, chịu khó, đảm đương tháo vát, ăn nói nhã nhặn thân thiện, dễ hòa đồng với các nhân viên khác. Từ những cảm nhận đó, Hùng tỏ ra yêu quý, quan tâm và trọng dụng Kiều Nương hơn, dần dần giao cho nàng những công việc quan trọng hơn và tất niên kèm theo đó là chế độ lương bổng tốt hơn.
Đối với Kiều Nương, điều quan trọng hàng đầu là Hùng rất thấu hiểu và luôn cố gắng sắp xếp cho nàng thời gian biểu làm việc linh hoạt tùy theo lịch học của nàng. Nhờ đó nàng vẫn có thể vừa học vừa làm đều đặn với hầu như không có sự va chạm trong giờ giấc của hai loại trách nhiệm. Lúc Kiều Nương gần xong năm cuối, Hùng đã chính thức mời nàng ở lại làm việc toàn phần dài hạn cho công ty mình sau khi nàng tốt nghiệp. Đó là một thành công bước đầu khi ra trường mà không phải sinh viên nào cũng gặt hái được.
Kiều Nương tất nhiên rất mừng và xúc động trước sự chiếu cố ấy của Hùng. Tuy nhiên lúc đó nàng thật sự muốn trở lại thành phố cũ, nơi mình đã một lần cất gót ra đi trong đau thương tận cùng bốn năm trước. Đôi khi nàng cũng không lý giải được cảm xúc của lòng mình nữa. Nơi đó vừa chứa đựng một quá khứ thật đắng cay, thật buồn tủi, những chịu đựng trong cô đơn thầm lặng vì sự hất hủi tàn tệ của mọi người trong cùng mái nhà, chỉ nghĩ đến thôi đã trào nước mắt và muốn quên đi. Song nó cũng tràn đầy những dấu ấn êm đềm lãng mạn, những kỷ niệm ngọc ngà hạnh phúc rải rác đó đây. Nó lâng lâng êm dịu trong tim, tuy nhẹ nhàng lãng đãng mà lại vô cùng khó quên.
Phải chăng Kiều Nương muốn trở về để tìm lại những điều thân thương ấy? Hay phải chăng lòng nàng vẫn còn mang nặng hình bóng của một người? Người bạn cũ ấy đã lâu rồi không gặp nhưng vẫn giữ vị trí độc tôn trong trái tim nàng.
Làm sao Kiều Nương có thể quên cái cậu bé đã chia sớt cho mình từng gói thức ăn từ buổi ấu thơ, người đã dám lăn xả vào tên con trai to lớn kia để bảo vệ mình hồi năm lớp Ba ấy? Làm sao nàng quên được bao nhiêu ngày tháng anh gò lưng đạp xe đưa đón mình đến trường mà chưa từng một lần kêu ca hay làm mặt nặng nhẹ? Sao nàng có thể quên cái người mình đã cầu cứu khi ngô nghê bước chân vào ngưỡng cửa tuổi dậy thì? Làm sao nàng quên được người bạn có tấm lòng bao dung, lời nói mộc mạc, nụ cười đôn hậu, những cử chỉ có khi rất hài hước trẻ con nhưng cũng lắm khi hết sức điềm đạm trưởng thành? Bao nhiêu trân quý, bao nhiêu ân tình của người ấy nàng khắc sâu vào tim, chẳng thể nào phai nhòa được.
Đó là mối tình đầu của nàng, hay gọi là tình đơn phương cũng được, vì người ấy chưa từng ngỏ lời gì với nàng kia mà. Bây giờ Kiều Nương chưa được gọi là già dặn nhưng cũng đâu còn trẻ con nữa. Hai mươi hai tuổi ra đời tự lập mấy năm trời, vừa học vừa làm, sống đàng hoàng, học và làm đều tốt. Nàng đã đủ chín chắn để hiểu cảm xúc của mình, một thứ cảm xúc huyền nhiệm mà ngày xưa còn ngây ngô chưa dám gọi tên, chưa rõ định nghĩa.
Chàng trai ấy đâu còn là bạn đơn thuần nữa mà đã trở thành người bạn lòng yêu dấu. Nếu không phải thế sao nàng mãi vấn vương nhớ về anh, vẫn nâng niu những kỷ niệm đã có cùng anh, vẫn nghe tim mình rộn rã náo nức khi chỉ hình dung dáng anh hiện diện trước mặt? Nếu không phải thế sao lòng nàng mãi đóng chặt trước những đeo đuổi quan tâm chân thành tha thiết của mấy anh sinh viên kia và của cả Phú luôn dành cho mình? Nếu không phải thế sao mỗi lần bạn bè tán gẫu chọc ghẹo gán ghép này kia thì người ấy lại hiện ra như một sự chọn lựa duy nhất đã lập trình sẵn trong tâm tưởng?
Nhắc đến người ấy Kiều Nương lại khẽ thở dài, buồn da diết. Nàng thì luôn thương nhớ hoài niệm về anh như vậy, nhưng liệu giờ này anh còn nhớ chút gì về nàng không, hay đã thân thiết với cô gái ấy lắm rồi? Anh đã có người mới. Nàng chỉ là dĩ vãng mà thôi!
Lần đó đang năm thứ ba đại học có kỳ nghỉ ngắn, Kiều Nương thu xếp trở về chốn cũ một lần, định bụng trước tiên là để thăm xem tình hình cha mình ra sao. Tuy bỏ nhà đi xa nàng vẫn canh cánh nghĩ về ông, lo lắng liệu ông còn vướng vào cái thú đỏ đen quái ác ấy hay không, đã tu tâm làm việc để trả nợ cho người ta chưa. Những thứ đó chỉ có ông Bá tự giúp mình. Kiều Nương biết nàng đâu có khả năng thay đổi quyết định và cách sống của cha. Sau hơn hai năm, nàng tin gã ngoại kiều kia không tìm thấy mình chắc đã được mai mối cho một đối tượng khác rồi, mọi chuyện lắng đọng, nàng không lo bị gả bán nữa.
Ngoài việc thăm cha, điều thứ hai Kiều Nương muốn làm là ghé tìm hỏi thăm xem Huy Diễn bây giờ thế nào. Hôm đó nàng ra đi đột ngột không kịp nói với ai một lời. Trong tâm trạng hoảng loạn với đủ mối lo bời bời, nàng chẳng kịp nghĩ gì cả, chỉ biết tìm cách chạy thật nhanh và thật xa mà thôi. Biết đâu vậy mà hay! Sau khi mọi thứ tạm thời lắng đọng, đó là dịp để suy tưởng một cách tỉnh táo nhất và kiểm nghiệm lại lòng mình.
Tiếc thay cả hai mục đích Kiều Nương muốn làm trong chuyến đi ấy đều không đạt được như ý. Trở về khu phố cũ thì căn nhà khi xưa đã sang tên đổi chủ, tường sơn mới cùng một số thay đổi trang trí nơi mặt tiền nhìn xa lạ hẳn ra. Kiều Nương đứng ngơ ngác nhìn, một chút xao xuyến lướt qua hồn khi hiểu ra những gì của quá khứ nơi đây thật chẳng còn gì nữa. Thẫn thờ dời gót đi trở ra, nàng thấy bà Ba Chè đang ngồi bán gần đó, bèn ghé vào hỏi thăm:
-Dì Ba ơi, dì còn nhớ con không?
Kiều Nương mỉm cười thân thiện. Bà bán chè trố mắt nhìn sững, rồi vỗ đùi kêu lên:
-Mèn đét ơi, con Hai Đẹt, mày đi đâu lâu nay mất tiêu hả con?
Ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh đó, Kiều Nương vui vẻ đáp:
-Dạ con đi học và làm việc ở xa lắm dì Ba à. Dì khỏe không?
Bà Ba Chè xởi lởi:
-Dì vẫn khỏe re. Chà, lâu ngày không gặp dì thấy mày đẹp ra à nghen. Chồng con gì chưa?
Kiều Nương cười xòa:
-Con còn chút xíu mà chồng con gì hả dì! Với lại con nghèo rớt mồng tơi ai thèm rước con đây.
Lườm nàng một cái, bà Ba Chè liếng thoắng:
-Mày mà nhỏ gì nữa! Con gái xinh xắn được như mày ở đây người ta gả đi hết trơn. Nhiều đứa bây giờ hai ba mặt con rồi đó. Nói đâu xa, con Vy chung nhà với mày sanh đứa con lâu rồi đó mày hổng biết sao.
Tư lự một chút, Kiều Nương hỏi thăm:
-Dì Ba nè, ba con và dì Đào không còn ở đó nữa sao dì? Dì có nghe nói bây giờ mọi người dọn đi đâu không?
Bà bán chè chép miệng kể:
-Khi mày đi rồi, ba mày và bà ấy lục đục hoài, cãi lộn nhau chí chóe, tao thấy mà bắt rầu. Bà Đào phải nghỉ làm ở nhà giữ cháu cho con Vy nó đi làm. Nghe nói nó làm gì trong vũ trường mà cũng khá lắm. Đâu được một thời gian thì thấy dọn đi rồi chủ mới dọn vô. Từ đó giờ tao không nghe thấy gì thêm nữa.
Quả nhiên năm ấy sau khi Kiều Nương đi khỏi, hai vợ chồng ông Bá quay ra cắn xé nhau một trận tơi bời. Ông mắng bà làm mất số tiền của mình giao giữ hộ, còn bà trách ông mê cờ bạc đốt tiền. Hai người càng chửi càng hăng chẳng ai nhịn ai. Sau cùng mắng nhiếc nhau chán chê rồi cũng phải đối diện với cái thực tế làm sao có tiền để trang trải nợ nần. Bà Đào và ông Bá đành xin làm tăng giờ hòng kiếm thêm thu nhập, trong khi Bích Vy thi rớt đại học, lại mang bầu nên bỏ học luôn rồi kiếm việc đi làm.
Được một thời gian tình trạng hôn nhân của hai vợ chồng càng lúc càng tệ, cuối cùng dẫn đến một kết cục tất yếu là tan rã. Họ bán căn nhà, trả phần còn thiếu nợ cho ngân hàng, chia chác nhau phần còn lại rồi đường ai nấy đi trong âm thầm.
Kiều Nương nghe bà Ba Chè nói mà se sắt buồn, không biết cha mình giờ trôi nổi nơi đâu, cuộc sống thế nào, có được an lành không. Mong nhất là ông bỏ được thói nghiện cá độ, nếu không nàng e sợ ông sẽ chẳng cách nào thoát khỏi kiếp bần hàn trắng tay. Thôi, âu cũng là cách chọn lựa của mỗi người! Đã là con nghiện thì mấy ai biết nghe lời khuyên nhủ của người khác!
Đang ngồi lặng thinh ngẫm nghĩ thì chợt nghe bà Ba Chè lên tiếng:
-À tao nhớ chuyện này nữa! Lúc mày đi rồi có một cậu trẻ trẻ kia cứ thỉnh thoảng đến nhà mày, nói là tìm người bạn cũ. Tên gì thì tao quên mất rồi, nhưng nghe lạ hoắc nên tao biểu cậu là hổng có. Từ hồi chủ mới dọn vô thì tao hổng thấy cậu ấy đến nữa.
Nghe đến đây Kiều Nương mường tượng ngay đến người bạn ấy, bèn hỏi:
-Người đó ra sao hả dì?
-Thì cũng cỡ tuổi mày, cao cao, mặt mũi sáng sủa, đi chiếc xe đạp cam cam. Tao chỉ nhớ nhiêu đó thôi.
Sự mô tả càng khiến Kiều Nương tin tưởng người đó là Huy Diễn. Nỗi buồn vì mất liên lạc với cha vừa mới đến thì ít ra có một niềm an ủi khác theo sau. Như vậy người bạn ấy vẫn còn nhớ đến nàng.
Rời quán trọ từ sớm sáng hôm sau, Kiều Nương đón xe đến nhà Huy Diễn ngay, không khỏi ngăn được cảm xúc nôn nao hồi hộp khi sắp gặp lại người bạn lòng nàng hằng mong nhớ. Nhưng nàng gọi mãi mà cánh cửa vẫn lặng câm im ỉm, vì khi ấy thật sự bà Mơ đi chợ sớm cuối tuần, còn Huy Diễn đã đến câu lạc bộ cờ.
Thất vọng não nề, Kiều Nương ủ rũ quay gót đi ra, bây giờ mới nhớ mình vì nôn nóng quá mà quên cả ăn sáng, bụng đang đói cồn cào. Suy nghĩ một chút nàng quyết định đi tìm cái gì ăn rồi chút nữa trở lại tìm Huy Diễn lần nữa.
Gót hài nhè nhẹ bước trên con đường, lòng người con gái bâng khuâng hồi tưởng cái hôm cùng người bạn thân vào quán “Lá Rơi” buổi trưa năm nào. Một bữa ăn đầy ắp tình thân và ngập tràn niềm vui, nào phải vì thức ăn cao sang nem công chả phượng mà vì tấm lòng dành cho nhau, sự cận kề bên nhau sao đầm ấm ngọt ngào. Ôi, mới đó mà đã xa quá rồi! Tự dưng nàng muốn được nhìn lại nơi chốn ấy, không gian ấy xiết bao.
Hôm nay tôi trở về nơi đã một lần ngồi cùng bên người, chỉ để tìm lại chút hương xưa của người, góp nhặt lại chút kỷ niệm êm đềm rơi vãi một thời!
Tâm tình ấy dẫn dắt bước chân Kiều Nương đến quán ăn cũ. Đang đứng từ một góc xa xa nhìn tấm biển “Lá Rơi” với một cảm xúc bồi hồi xao xuyến, thì đúng lúc nàng chợt thấy Huy Diễn đang đi cùng một người con gái trẻ trung xinh xắn trong bộ đồ thể thao mạnh khỏe. Tay cô ta thân mật khoác cánh tay anh bước vào quán. Một hình ảnh lãng mạn và rất đẹp đó chứ, nhưng đối với Kiều Nương sao tái tê như chết cả hồn.
Trời hỡi, còn gì đau đớn cho bằng khi nàng vượt quãng đường xa về lại nơi đây, mong muốn tìm đến chốn cũ đầy kỷ niệm của mình, chỉ để chứng kiến cảnh tượng đau lòng này!
Ra thẳng bến xe để trở về, Kiều Nương không chịu nổi gục khóc tức tưởi, tự biết tất cả đã là một dấu chấm hết cho mối tình đầu tội nghiệp của mình. Đã trót lòng yêu người ta rồi nên mới khổ, chứ nàng đâu dám trách móc chi ai. Người ta chưa từng ngỏ lời yêu mình kia mà. Thôi thế cũng đành! Hết rồi những mộng mơ xa vời. Hãy để cho dĩ vãng đi vào lãng quên!
Từ đó nàng dốc tâm tìm quên trong công việc, trong những bài học ở trường, chẳng thăm quê cũ thêm một lần nào nữa!…
Vậy mà… khi vừa tốt nghiệp xong, Kiều Nương lại không cưỡng nổi lòng khao khát muốn trở về, dù hiện giờ nàng đã rất quen thuộc với nếp sống nơi thành phố xa ấy. Biết ý định của nàng, Hùng ra sức thuyết phục:
-Em nghĩ lại đi Nương! Bây giờ dù em đã ra trường nhưng chắc gì trở lại thành phố ấy em sẽ tìm được việc làm dễ dàng? Hoặc nếu em có tìm được cũng lấy gì bảo đảm em sẽ thấy thích hợp và dễ chịu như công việc em đang có với công ty của anh? Em thấy không, ở đây em đã quen tất cả, từ nhân viên tới cách quản lý, anh lại rất quý mến em, luôn ưu tiên cho em lịch làm việc uyển chuyển như ý em. Chế độ lương bỗng và phúc lợi của anh cũng rất tốt so với các công ty bạn. Anh dám chắc với em rất khó tìm được một công ty nào em mới bước chân vô bây giờ mà có những ưu điểm như thế!
Lời nói của Hùng đâu phải không có lý. Kiều Nương suy nghĩ rất kỹ, cân nhắc nhiều khía cạnh và cuối cùng quyết định ở lại, ít nhất là trong hiện tại để tích lũy thêm kinh nghiệm và dành dụm vốn liếng.
Sau chuyến thăm quê cũ với toàn thất bại đau thương, Kiều Nương thường xuyên đăng báo trên mục tìm người thân để mong tìm được tung tích cha. Nhưng ông Bá có lẽ không đọc báo, không hứng thú qua lại gì nữa với đứa con này hay sao ấy mà mãi biệt vô âm tín. Cho đến một hôm trong giờ giải lao, cầm tờ nhật báo nơi phòng nghỉ đọc bâng quơ, Kiều Nương chợt sững người trước một mẫu tin:
“Một vụ hành hung nghiêm trọng xảy ra hôm qua tại công trường X. Nạn nhân được nhận diện là ông Ngô Văn Bá, 58 tuổi, công nhân tại công trường, bị một đồng sự đánh đập đến hôn mê, tình trạng hiện giờ hết sức nghiêm trọng đang được chữa trị tại bệnh viện Y, thành phố B. Hung thủ sau khi gây án lập tức bỏ trốn, nhưng sau đó đã ra đầu thú. Y khai rằng động cơ hành hung là do mất kiểm soát từ những xích mích liên quan tới nợ nần ông Bá không chịu trả vì ham mê cá độ. Cơ quan chức năng đã giam hung thủ để điều tra thêm.”
Đọc xong bản tin mà Kiều Nương muốn khụy xuống ngất đi vì kinh hoàng và đau đớn, bỗng dưng nước mắt từ đâu chảy ra thành hàng không sao ngăn nổi. Thế mới hay dù người đàn ông ấy đối xử với nàng vô tình ra sao, trong thân thể nàng vẫn luân chuyển một nửa dòng máu của ông, nên nàng đau, nàng xót khi hay tin ông bị nạn. Thành phố B chẳng đâu xa lạ chính là nơi Kiều Nương hiện đang sinh sống làm việc, và bệnh viện Y là trung tâm chấn thương lớn dưới phố cách chỗ nàng làm đâu xa. Bao năm nay nhắn tin tìm cha không được, giờ nàng sắp gặp lại ông trong một tình cảnh ngẫu nhiên đến đau lòng.
Kiều Nương tức tốc thu xếp vào bệnh viện thăm cha ngay. Nhìn ông Bá nằm bất động trên giường bệnh với đủ loại ống truyền dây nhợ chằng chịt mà nàng chỉ biết ôm miệng khóc rấm rức.
Từ ngày Kiều Nương rời nhà, ông Bá càng căm ghét đứa con này hơn vì đã dám to gan chống lại ý định của mình, để cho ông mất đi khoản tiền béo bở ấy. Cuộc sống hôn nhân với bà Đào ngày càng tồi tệ, cộng với nợ nần và cay cú thua độ khiến tâm tính ông trở nên hung tợn cáu gắt thường xuyên.
Sau khi hoàn tất việc li dị với bà Đào và có được một món tiền lớn từ việc bán nhà, ông Bá dùng nó để trả nợ, mướn nhà trọ chung cư gần nơi làm việc để trú thân, lây lất theo những chuyến công tác dài ngày. Cuộc sống đó tất nhiên ít ai ham muốn nhưng cũng có thể tạm chấp nhận được, nếu như ông không tiếp tục lún sâu vào cái thú đam mê quái ác kia, nợ cũ vừa xong lại sinh ra nợ mới. Trong một chuyến đi làm công trình tình cờ tại thành phố B với đồ án xây dựng mấy khu thương mại trong vùng đất mới được khai phá, ông Bá đã xô xát với một công nhân khác vì cứ chây lì không trả nợ cho anh ta, khiến y nổi điên dùng thanh gỗ đánh gục ông tại chỗ.
Sau một trận nằm viện thập tử nhất sinh, ông Bá may mắn thoát chết nhưng gánh chịu di chứng bại liệt do tổn thương não. Ông trở thành phế nhân phải về hưu, được Kiều Nương mang về nhà săn sóc tận tình. Bây giờ trên chiếc xe lăn với thời gian buồn chán dài đằng đẵng, người đàn ông này mới có dịp để suy gẫm và nghiệm lại đời mình. Thấy con gái đi làm vất vả cả ngày, về nhà lại ân cần chu đáo săn sóc cơm nước hầu hạ cha, ông Bá dằn vặt vô cùng khi nhận ra những lỗi lầm của mình.
Có ăn năn bao nhiêu cũng đã muộn, ông ước ao được trở lại từ đầu để được yêu thương nâng niu đứa con của mình, đứa con máu thịt mà ông vẫn luôn phủ nhận, oán hận và ghét bỏ. Để giờ đây ông ngồi một chỗ trong tấm thân tàn, gánh nặng cho con trẻ, dằn vặt hối hận, trầm cảm triền miên vì tội lỗi của mình, đối diện với bản án lương tâm chung thân mỗi ngày mỗi giờ. Thật quá ư khủng khiếp!
Vì sức khỏe sa sút kết hợp với tâm bệnh giày vò, ông Bá ngày càng ít nói thụ động, dật dờ như ngọn lá héo. Sáu tháng sau ngày mắc nạn, ông bị nhồi máu cơ tim dữ dội, không may chuyển qua suy thận cấp tính, suy bại tim rồi qua đời. Trước khi rơi vào hôn mê rồi đi về cõi vĩnh hằng, ông còn kịp cầm tay con gái thốt ra vài lời tự đáy tim:
-Nương con,… ba xin lỗi… cho ba xin lỗi vì tất cả!
Sau khi chôn cất cha Kiều Nương trở lại làm việc hết sức miệt mài, ngoài ra còn ghi danh học để lấy thêm một bằng cao đẳng về quản lý kinh doanh nhằm chuẩn bị cho công việc của mình sau này. Nỗi đau nào rồi cũng qua đi khi cuộc sống bận rộn vẫn tiếp diễn. Có lẽ nàng sẽ tiếp tục cuộc sống bình yên nơi ấy, chẳng màng nghĩ ngợi gì thêm sau khi trải qua những mất mát quá lớn vì một người thân đã chết, cùng với một mối tình thầm lặng đã chết, cho đến khi Hùng mở một nhà hàng lớn tại thành phố A, chốn cũ của nàng. Kiều Nương lập tức tìm cách gặp Hùng bày tỏ ước nguyện của mình:
-Anh Hùng, như anh cũng biết em có ý định trở về thành phố A quê em lâu rồi. Bây giờ nghe nói anh mở một chi nhánh mới tại đó, cho em chuyển về được không anh?
Lúc bấy giờ Kiều Nương đã là bếp trưởng trong một nhà hàng của Hùng. Tài năng nổi bật của nàng được khẳng định với uy tín vững vàng, vì thế Hùng rất trọng dụng và trân quý cô nhân viên này. Anh suy nghĩ nhanh chóng rồi nhận lời:
-Được chứ, có em đảm trách việc bếp trưởng ở đó anh rất an tâm cái khoản nhà bếp và thức ăn rồi. Anh cũng đã tuyển được một quản lý có kinh nghiệm rất khá. Xem như mọi việc ở đó gần như sẵn sàng. Có điều em đi rồi thì anh phải tìm một người khác thay thế cho cái nhà hàng bị em “bỏ rơi” nơi đây thôi!
Hùng cười thân thiện, háy mắt đùa với Kiều Nương. Nàng cũng cười đùa lại:
-Ui trời, anh lại nói quá! Công ty anh tốt như vậy, anh đăng tuyển người chừng nửa buổi thiên hạ xếp hàng đầy nhóc cho anh lựa. Không chừng lúc đó anh cho em ra rìa nữa kìa!
Xoay xoay cây bút bi trong tay thật điệu nghệ, Hùng ôn tồn:
-Đúng là tìm người có tài không khó, nhưng tìm người có tâm như em thì không dễ đâu Nương. À nè, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay nhỏ cho các anh em trong nhà hàng tạm biệt em. Anh biết tất cả đều quý và mến em lắm. Không được vắng mặt đâu à!
Nàng nghiêng mặt cười nhí nhảnh:
-Dạ, cám ơn anh! Nhất định em sẽ đến mà.
Kiều Nương đi rồi, Hùng khẽ thở dài nhìn theo vấn vương buồn. Vậy là cuối cùng em cũng ra đi, để lại một lỗ hổng trong công việc đã đành, nhưng còn lỗ hổng khác trong lòng tôi ai có thể lấp đầy hở em! Chúc em nhiều an lành, Nương nhé!
☘︎