CHƯƠNG 14
Từ sau lần bất đắc dĩ phải đưa cô nàng Thúy Hồng hay vòi vĩnh vào quán “Lá Rơi” hôm ấy, Huy Diễn tự dưng có thói quen thỉnh thoảng vào “Lá Rơi” một mình.
Không hẳn anh đến vì yêu thích cái hương vị của những món ăn hay thưởng thức lối trang trí nội thất nơi đây, cũng chẳng phải vì địa điểm hữu tình gợi cảm gì. Nói chung, đó là một quán ăn bình dân hết sức bình thường. Anh đến để tìm lại dĩ vãng, để hoài thương về kỷ niệm, để có thời gian lắng đọng mà nhớ về người yêu dấu của lòng mình.
Huy Diễn tự thấy vô cùng may mắn có được một người mẹ thấu hiểu mình sâu sắc. Mẹ đối với anh không chỉ là đấng sinh thành mà còn là người thầy, người dẫn dắt, người bạn. Với mẹ anh có thể tâm tình những suy tư, và mẹ luôn ủng hộ cũng như cho anh những ý kiến thiết thực. Biết được tình cảm con mình vẫn dành trọn cho cô bạn cũ ấy, bà bảo:
-Nếu con vẫn còn nhớ đến con Nương như vậy, sao không cố gắng tìm nó lại lần nữa, đăng báo đài chẳng hạn?
Huy Diễn rầu rầu đáp:
-Lúc trước con cũng tìm Nương rất nhiều lần mẹ à. Nương đã đi xa. Hai đứa con cũng chưa bao giờ có ước hẹn gì. Chắc hẳn bây giờ Nương yên ổn công ăn việc làm ở một nơi nào đó rồi, không chừng có gia đình luôn rồi cũng nên! Nếu đăng trên truyền thông đại chúng, con sợ chồng cổ đọc được lại phiền hà, khi không quấy nhiễu cuộc sống của cổ.
Bà Mơ lắng nghe ý kiến của con, hít sâu một hơi rồi nhận định:
-Kể ra thì lúc đó hai đứa còn nhỏ quá, học hành chưa tới đâu nên cũng khó. Tuổi trẻ dễ bồng bột, nhiều khi nghĩ mình thương người ta mà không phải, hoặc ngược lại có khi thương thật rồi mà lại tưởng là tình cảm bạn bè. Giờ chín chắn hiểu tình cảm của mình hơn thì lại thất lạc nhau. Coi như là hai đứa có duyên mà không phận. Mẹ cũng buồn!… Thôi con cứ làm sao mà con thấy đúng thì làm! Con cũng lớn rồi, mẹ tôn trọng quyết định của con.
Dạo gần đây Huy Diễn thấy thời gian có phần nhàn rỗi hơi nhàm chán. Anh đã đi làm được hơn hai năm trong một hãng điện tử lớn, mọi thứ ngày càng ổn định. Làm lâu thì tay nghề và kinh nghiệm càng nhiều, thâm niên tích lũy. Anh tin tưởng với cung cách làm việc đàng hoàng của mình thì uy tín sẽ được chứng minh, nhân cách được thể hiện, và do đó công việc sẽ trở thành dễ dàng và tiến triển hơn thôi.
Cho nên ngoài giờ đi làm về rồi phụ mẹ ít chuyện nhà lặt vặt, Huy Diễn còn khá nhiều thời giờ, nhất là vào buổi tối và cuối tuần. Anh vẫn chơi cờ ở câu lạc bộ, nhưng từ khi cô bé Thúy Hồng đeo đuổi mè nheo quá, anh hạn chế đến đó hơn và thay vì vậy chơi cờ trên mạng. Huy Diễn từ khi còn ở đại học đã đăng ký lớp Anh ngữ học thêm nhằm mở mang trình độ ngoại ngữ. Gần đây anh vừa lấy được tấm bằng Anh văn rồi chuyển sang đăng ký học lớp công nghệ thông tin. Anh muốn mình bận rộn, vì chính những khoảnh khắc tâm hồn rảnh rỗi anh lại thấy mình trôi về vùng trời ký ức với nhiều kỷ niệm chồng chất nặng đầy.
Ở lứa tuổi của Huy Diễn bây giờ có thể gọi là khá lý tưởng để bắt đầu một tình yêu. Với cái tuổi hai mươi bốn, anh không còn quá trẻ để quan ngại về sự non nớt sôi nổi bốc đồng, nhưng cũng chưa đến độ xơ cứng chai sạn trong tâm hồn vì những bầm dập của cuộc đời mà mất đi sự rung động trong sáng. Đối tượng trong công ty anh khá nhiều, từ những cô kỹ sư trẻ đồng nghiệp đến những cô kế toán, thư ký và nhân viên văn phòng khác. Nhưng khổ nổi chẳng ai có thể cưỡng ép được trái tim, và anh cũng đâu phải ngoại lệ. Nó không rung động thì đành chịu thôi!
Tối hôm nay Huy Diễn lại đến quán “Lá Rơi”, tìm một góc vắng đằng sau mấy cây kiểng trong chậu sành cao cao để có một không gian trầm lắng cho riêng mình. Những người phục vụ nơi đây đã nhớ mặt anh nên luôn rất thân thiện. Họ dường như đã quen với cung cách và sở thích của người khách thường lệ này. Dòng nhạc hòa tấu với âm lượng vừa phải trầm bỗng nhẹ nhàng phát ra từ những chiếc loa bố trí đây đó. Huy Diễn ngồi lơ đãng nghe nhạc vừa nhẩn nha với phần ăn và ly nước táo lạnh của mình. Anh thấy khách khứa thi thoảng vào ra, đa số đi một cặp, có khi cả một tốp, nhưng thật chẳng ai đi một mình như anh.
Cũng đâu sao, anh chẳng hề lập dị hay cổ quái. Anh chỉ là người đang mang tâm sự, lòng chất chứa những trăn trở day dứt về một mối tình mà chỉ khi xa người ta rồi, anh mới biết mình yêu nàng nhiều đến vậy.
Đối với Huy Diễn, điều nghịch lý là ngày tháng càng trôi qua, tình yêu ấy chẳng hề có dấu hiệu gì của sự úa tàn phôi pha. Trái lại nỗi nhớ thương về cô gái ấy lại càng bào mòn trái tim anh hơn. Thời gian đã thật sự bất lực, chứ nào phải phương thuốc diệu kỳ mà người đời vẫn ca tụng có thể bôi xóa được vết hằn trong tim. Anh vẫn nghe họ tả trong tiểu thuyết hay trên phim ảnh những người đàn ông có tâm trạng như mình thường tìm đến men rượu. Nhưng anh biết rốt cục nó chẳng giải quyết được gì, có chăng là một thứ tự bịt mắt mình hòng khỏi thấy sự thật mà thôi. Anh chẳng cần cái thứ chất lỏng ấy để ức chế não bộ mình trong một thời gian ngắn ngủi. Anh cần nàng, cần biết bao!
Phải, Kiều Nương, quả thật em đã lấy mất đi trái tim anh, nên bây giờ anh chỉ sống và làm việc như một cỗ máy sinh học khô cằn mà chẳng còn biết xao xuyến rung động gì nữa!
Bây giờ em ở đâu? Nơi xa đó em có nghe trái tim anh đang khắc khoải từng ngày nhớ em không? Em đang giữ nó kia mà, sao em lại không biết chứ, hở Nương!
Nếu như còn nhớ chút gì về nhau, sao em lại biệt tăm không một dòng tin tức, không trở lại gặp anh? Hay em chỉ xem anh đơn thuần là một người bạn học và đang êm ấm bên bến đỗ của đời mình? Để anh dật dờ nơi đây tìm về hình bóng cũ! Anh mong được gặp em biết bao nhiêu, ngay cả trong giấc mơ cũng vậy!
Trong lúc Huy Diễn ngồi ôm mối cô đơn, chốc chốc nhắm mắt thả hồn vào những hoài niệm xa xôi, anh đâu hay biết có một cô gái cũng đang ngồi đơn chiếc ở một góc khác. Người ta nói hữu duyên thì sẽ gặp, điều đó chẳng biết đúng hay không, chỉ biết là trong tình cảnh hai người đều tìm đến một nơi thường xuyên như thế thì ắt hẳn sớm muộn gì cũng có ngày hội ngộ. Phải chăng có một mối tương thông vô hình nào đó, một sự giao cảm giữa hai tâm hồn khiến cho họ cùng tìm về chốn này, về quán “Lá Rơi” nơi họ đã một lần ngồi ăn bên nhau vào cái tuổi mười tám dại khờ ngây ngô ấy. Không hẳn là một lần hẹn hò, chưa một tiếng yêu vụng về trên môi mà sao ai cũng khắc sâu vào tận đáy lòng. Anh thì đã đến đó hơn ba năm rồi, còn nàng thì bắt đầu đến một tháng nay, kể từ khi tìm về chốn cũ.
Hơn sáu năm trôi qua, Kiều Nương cuối cùng đã trở lại thành phố này, cái nơi nàng được sinh ra và cũng đã có một tuổi thơ đáng buồn trong một mái nhà chẳng có chút tình thương. Dù sao nơi đây cũng gắn liền với một phần quá khứ của nàng, đâu dễ gì quên đi được. Xa vắng đã lâu, giờ bước chân qua những con đường xưa lối cũ, nhiều thứ đã đổi thay, nàng nghe trong lòng một cảm giác nao nao khó tả. Có một chút bồi hồi, một chút cay đắng, một chút luyến nhớ và một chút hãi hùng nữa.
Lần này về tất nhiên không giống như lúc trước, vì bây giờ nàng đã có trong tay một tấm bằng đại học và một bằng cao đẳng, một mớ kinh nghiệm sống, một công việc khá tốt đang chờ sẵn cùng một số vốn liếng nhỏ dành dụm được. Sự tự tin hiện rõ trên gương mặt, không như vẻ u ám hốt hoảng trong lần trốn chạy xưa kia.
Trọng tâm đầu tiên là nơi ăn chốn ở. Kiều Nương chọn thuê một phòng trọ nhỏ trong dãy chung cư khá lớn cách chỗ làm không xa. Khu chung cư này tuy không được mới và sang cho lắm nhưng được cái giá cả phải chăng, lại gần phố và những trục giao thông lớn nên cũng tiện lợi. Bây giờ nàng chỉ sống một mình, suốt ngày đi làm gần hết thời gian nên chỉ cần một chỗ ở như vậy là quý rồi.
Việc kế tiếp là phương tiện đi lại. Dù có khả năng sắm một chiếc xe máy, Kiều Nương thấy đó là khoản tiêu hao chưa cần thiết vì từ nhà tới chỗ làm chỉ chừng ba cây số. Chỗ tiền ấy để dành cho mục tiêu mở tiệm ăn sau này. Thay vào đó nàng sắm một chiếc xe đạp, vừa rẻ hơn nhiều lại có thể vận động tập thể dục giữ gìn sức khỏe luôn.
Sau đó Kiều Nương đến tìm Mai Phi cô bạn thân hồi trung học lúc xưa, trước là để xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột cùng mấy năm mất tích, và sau nữa là để kết nối lại tình cảm bạn bè. Thật ra ngay khi vào trường mới nàng đã tính gọi điện cho Mai Phi, nhưng sau đó nghĩ kỹ hơn nàng e sợ nói chuyện cao hứng kể lể nhỡ lộ ra tung tích của mình thì phiền phức lắm. Nàng biết tính Mai Phi chắc chắn sẽ nằng nặc đòi biết cho bằng được. Rồi nếu như cha nàng và bà Đào truy tìm đi hỏi thăm mọi nơi, gặp nhỏ Mai Phi năn nỉ ỉ ôi thế nào nó cũng động lòng mà tiết lộ hành tung của nàng, lỡ bị lôi về gả cho người đàn ông ngoại kiều kia thì đời nàng coi như xong. Thôi vậy, thà an toàn cho chắc ăn! Trốn thoát rồi thì phải ráng bảo vệ thân mình bằng mọi giá chứ không thể khinh suất.
Đến tìm hai lần mới được vì Mai Phi bây giờ đã đi làm. Gặp lại nhau Mai Phi giận dỗi mắng cho Kiều Nương một trận:
-Mày đúng là đứa bạn tệ tao chưa từng thấy. Khi không mất tiêu không một câu giã từ, không một lá thư hay cú phôn, báo hại tao với ông Diễn đi tìm mày khắp nơi. Giờ sao không tiếp tục trốn luôn đi chứ hiện ra chi vậy? Đồ dễ ghét!
Kiều Nương nụ cười sáng ngời trên môi, ôm vai bạn xuống giọng nài nỉ:
-Thôi mà, tao biết lỗi rồi! Tao đâu có tệ như mày nói, chỉ là… hoàn cảnh bắt buộc thôi!
Mai Phi dẫu môi dài ra, hất mặt lên:
-Hoàn cảnh gì? Tao muốn một lời giải thích. Nếu nghe không lọt lỗ tai thì miễn có bạn bè gì nữa đi nghe cưng!
Giọng buồn buồn, Kiều Nương kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn nghe. Mai Phi không thể hình dùng được một đoạn đường gian nan nhỏ bạn mình đã vượt qua khi một mình trốn chạy rồi bươn chải vừa học vừa làm như thế, hai mắt cứ mở to lắng nghe trong ngỡ ngàng. Kể xong Kiều Nương chân thật bảo:
-Mày thông cảm giùm cho tao nha Phi! Tao biết tính mày hiền lành dễ mủi lòng, mà bà Đào lại khôn khéo đủ mưu mô thủ đoạn. Bà ấy mà tới tìm mày, giở ra vài lý do mùi mẫn rồi vài giọt nước mắt cá sấu là mày sẽ không chịu nổi mà bật mí cho bả biết là chết tao. Đừng giận tao nữa nha!
Nghe đến đây Mai Phi mới dịu xuống, ngồi lặng im trầm ngâm nghĩ ngợi. Ừ, giờ nhỏ bạn nhắc cô mới thấy đúng. Quả là lúc ấy bà Đào có đến tìm cô ngon ngọt hỏi han cặn kẻ về Kiều Nương, nhưng cô cũng có biết gì hơn bà đâu mà giúp. Bà ta vẫn không tin làm mặt thảm, khóc lóc tỉ tê nhão nhoẹt khiến Mai Phi nhìn mà bứt rứt xốn xang. Cô chột dạ nhủ thầm nếu khi ấy biết Kiều Nương ở đâu, dám cô cũng tiết lộ luôn rồi khi đối diện với cái bộ điệu nài nỉ thống thiết của bà ta. Bỗng hết còn giận bạn mình nữa, cô gật đầu nhẹ giọng:
-Ừ, thôi tao biết rồi! Tội nghiệp mày suýt nữa đã bị bán cho một ông chú. Giờ mày sống ở đâu, có việc làm gì chưa?
Kiều Nương hồ hởi đáp:
-Có, xong hết rồi! Tao bây giờ ổn lắm mày khỏi phải lo. Còn mày sao rồi, mọi thứ vẫn thường cả chứ, việc làm của mày có tốt không?
-Công việc thì cũng chả có gì đáng phàn nàn. Tao làm bên ngành thiết kế đồ họa, sáng đi chiều về, vậy thôi.
Quay đầu nhìn xung quanh căn phòng bạn như xem có gì mới lạ, Kiều Nương nhận xét rồi hỏi têu tếu:
-Mày xem ra vẫn sống ở phòng này. Chồng con gì chưa đó?
Mai Phi bật cười đưa tay đẩy nhẹ đầu bạn:
-Chồng con cái con khỉ khô! Chưa đâu cưng ơi, tao còn trẻ măng hà… - rồi cô nhỏ giọng thủ thỉ - … Nhưng mà… có anh kia nói thích tao, ảnh tên là Khiết. Tụi tao quen nhau cũng hai năm rồi, tình cảm tiến triển tốt đẹp.
Kiều Nương gật đầu cười hiền hòa:
-Vậy mừng cho mày!
-Còn mày sao, yêu ai chưa? - Mai Phi hất cằm.
Nghe hỏi Kiều Nương cúi mặt buồn buồn. Hồi đó nàng và Huy Diễn chơi thân như thế, ngày nào cũng đi xe chung bạn bè trong lớp ai lại không biết. Chúng chọc ghẹo gán ghép ầm trời mà hai người vẫn cứ bơ mặt ra như không. Là bạn gái với nhau đã có lần Mai Phi hiếu kỳ hỏi riêng Kiều Nương về tình cảm của hai người. Khi đó, nàng chỉ cười đáp:
-Bạn thân thôi mà, bộ chơi thân với con trai không được sao?
Câu trả lời có tính cách phủ định ấy bây giờ Kiều Nương hiểu nó không phản ánh chính xác tình cảm thật của lòng mình. Khi ấy nàng đã yêu, giờ vẫn đang yêu, và có lẽ sẽ mãi mãi yêu anh. Một thứ tình yêu thiết tha khắc cốt ghi tâm nảy sinh trong trái tim ngây thơ tinh khiết từ dạo là cô bé mới lớn. Nhưng… tình yêu ấy nào có nghĩa gì khi anh đã có một bóng hồng khác bên mình!
Thở ra một hơi dài não nuột, Kiều Nương cười buồn đáp loanh quanh:
-Mày cũng thấy trong thời gian qua, tao phải trốn chạy vừa học vừa làm đầu tắt mặt tối, thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện xa xỉ đó.
Mai Phi gật nhẹ đầu như thừa nhận, nhưng quan sát cử chỉ của bạn cô biết nó có tâm sự buồn chưa tiện thổ lộ. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi Mai Phi tâm tình cùng bạn:
-Anh Phú tao vẫn còn thương mày lắm. Hôm biết mày đi mất dạng ảnh rất buồn, thỉnh thoảng hỏi tao có nghe ngóng được tin tức gì về mày không. Trong công ty có chị kia yêu ảnh lắm, tới đây tìm ảnh hoài mà ảnh không thương lại.
Kiều Nương thoáng xúc động trước tấm chân tình của Phú đối với mình. Quả là một chàng trai si tình!… Nhưng thật đáng tiếc trái tim nàng đã có chủ, dù người ta có nhận hay không. Tình yêu nó oái ăm như thế nên người ta mới khổ! Kiều Nương nhỏ giọng khổ tâm đáp:
-Tao rất cám ơn tấm lòng của anh Phú, nhưng… mày cũng hiểu mà Phi, tình cảm đó không gượng ép được. Đừng buồn tao nha!
Mai Phi nhìn bạn thông cảm, chỉ gật đầu không đáp. Không khí trong căn phòng chùng xuống. Chút sau như chợt nhớ điều gì, Kiều Nương nghiêng đầu hỏi bạn, dáng vẻ đượm nét quan tâm:
-Hồi nãy mày nói là Diễn có đi tìm tao hả? Diễn có nói gì không?
Mai Phi lườm bạn, kể một hơi:
-Thì ổng qua tìm tao hỏi thăm có tin gì về mày không. Ổng qua tới mấy lần lận, lần nào cũng lộ vẻ rất lo lắng. Tao có biết gì hơn đâu mà nói bây giờ! Ông lủi thủi bỏ về, nhìn cái mặt rất thảm. Tao thấy không chỉ anh Phú tao mà cả ông Diễn đều thương mày thật tình đó!…
Kiều Nương nghe bạn nói chỉ thầm cười chua chát. Nó đâu có thấy cảnh anh và cô gái kia âu yếm bên cạnh nhau nên mới nói vậy. Chứ sự thật thì…
Lại nghe tiếng Mai Phi nói tiếp:
-Nhưng cũng gần một năm nay tao không thấy ổng qua nữa, chắc tuyệt vọng vì nghĩ mày đi luôn rồi! Mày cũng không liên lạc với ổng sao?
Kiều Nương nghe hỏi chỉ xụ mặt cúi xuống, lắc nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Nàng không muốn nhắc lại cái lần trở về tìm anh, vì đó một kỷ niệm thật buồn, nhắc tới mà làm gì!
Nhưng… có một điều gì đó hơi lạ lùng ở đây! Theo như Mai Phi kể thì một năm trước anh vẫn còn đi tìm mình kia mà, trong khi cái lần mình thấy anh trong quán “Lá Rơi” bên cô gái nọ đã hơn ba năm trời. Như vậy… dù đã quen cô ấy anh vẫn cất công tìm mình?
Nếu anh đã có một người con gái khác thì còn nhọc lòng tìm em như thế để làm gì? Hay anh chỉ tìm em như một người bạn thân, bạn thì vẫn tìm nhưng tim lại dành để yêu một kẻ khác?
Chia tay cô bạn thân Mai Phi, Kiều Nương về nhà với nhiều trăn trở suy tư. Nhiều khi nàng rất nôn nóng muốn ghé nhà Huy Diễn hỏi thăm xem anh thế nào, nhưng rồi nhớ đến hình ảnh cô gái nọ thân mật khoác tay nép sát vào anh lại khiến nàng chùn chân thoái chí. Mình yêu người ta quá đến nỗi nghĩ điên rồi! Biết đâu bây giờ họ đã kết hôn, khi không xuất hiện lại khiến cô nàng ghen tuông này nọ rồi lại phiền phức cho anh ấy!
Nghĩ đến đó Kiều Nương lại khép mắt thở ra, buồn hiu hắt. Hết rồi những thêu hoa dệt mộng! Hết rồi những tương tư mong chờ, và vĩnh viễn hết rồi những lần đón đưa êm đềm thời áo trắng bên nhau! Một mối tình nàng xem nặng như núi, sâu như biển, sao bỗng trở thành mong manh như sương khói để bay vào hư vô!
Ôi, một hiện thực quá đau lòng, cứ y như những lời ca trong nhạc phẩm “Như Gió Như Mây” của Trầm Tử Thiêng nàng nghe được từ chiếc máy hát trong nhà hàng hôm nào:
“…Hồi xưa đêm có chiêm bao,
ngày có tương tư,
giờ đâu còn gì!
Hồi xưa sáng có đưa đi,
chiều có rước về,
giờ đâu còn gì!
Tình người ai biết mai sau
như sáng trên cao,
như bóng trăng sâu.
Rồi lạnh lùng khe khẽ buông tay
như gió như mây
tình nhẹ nhàng bay.”
Bụng thì biết thế nhưng trái tim bướng bỉnh cứ thổn thức từng ngày. Khi cách xa nhau tít tắp thì đành chịu, chứ giờ sống gần nhau trong cùng một thành phố, biết người ấy đang lẩn quẩn đâu đây mà không thể gặp được, cái cảm xúc ấy nó bứt rứt khó chịu vô cùng. Rồi chẳng biết tự khi nào Kiều Nương chợt nhận ra mình có thói quen hay đến “Lá Rơi”. Hơn ba năm trước nàng đã về tìm anh, cũng đã đến “Lá Rơi” theo tiếng gọi lạ thường trong tiềm thức, để rồi dời gót với quả tim tan vỡ. Vậy mà bây giờ trở về nàng lại tìm đến “Lá Rơi”, để làm gì cũng không lý giải được. Chỉ biết một chút hơi ấm của anh, dù chỉ còn gợi lại trong ký ức cũng là một thứ thuốc mầu nhiệm vỗ về trái tim mình.
Để tối nay trong quán ăn ấy, có hai nhân ảnh ngồi lặng lẽ đơn côi trong hai góc quán. Chỉ một khoảng cách địa lý thật gần chứ nào phải dải ngân hà mênh mông ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ, nhưng phải chăng cái chữ duyên huyền hoặc ẩn khuất kia phải hiện hữu mới xóa bỏ được cái khoảng cách ngắn ngủi ấy! Hai tâm hồn mang nặng một mối tình đang vấn vương nghĩ về nhau, nhớ thương nhau, vậy mà chỉ biết ngậm ngùi làm bạn với bóng mình.
Ngồi một chút nữa, nhìn những đôi lứa khác vào rồi ra quán, Kiều Nương nghe buồn tủi cho duyên mình da diết, khẽ thở dài ảo não rồi vuốt lại chiếc đầm dài uể oải đứng lên bước đến quầy trả tiền. Một ngày như thế lại qua đi!
Chị thu ngân cũng chính là chủ quán nhìn nàng cười thân thiện, vừa kiểm tra mấy tờ hóa đơn trên quầy vừa thân mật nói:
-Cám ơn em đến ăn ủng hộ quán chị nghen! Bữa nào rủ thêm bạn bè đông đông đến ăn giùm chị, chị sẽ tính giá đặc biệt cho!
Kiều Nương cũng mỉm cười nhã nhặn đáp:
-Dạ cám ơn chị! Khi nào có dịp em sẽ rủ, nhưng thường em thích ngồi một mình hơn.
Đối với người lạ xã giao thì nàng nói ngắn gọn thế thôi, chứ bày tỏ đúng tâm sự thì dài dòng lắm. Tất nhiên có ai muốn cô đơn trong quán thế này. Nếu được ngồi cùng người ấy thì nàng vui còn hơn Tết ấy chứ. Chỉ vì điều đó không là hiện thực nên nàng mới muốn đến một mình, và chỉ tại đúng quán ăn này.
Chị chủ quán vừa đếm tiền trong chiếc hộc kim loại để thối lại phần dư, vừa gật gù ra vẻ hiểu chuyện, hoạt bát kể:
-Ừ, chị hiểu mà. Thị hiếu mỗi người mỗi khác phải không em! Như cái anh ngồi trong kia kìa… - vừa nói chị ta vừa đưa tay chỉ về một góc khuất hướng xa xa bên phải - … anh ta đến đây có một mình giống như em vậy, mà đã đến hai ba năm nay rồi đó!
Kiều Nương nghĩ bụng chẳng biết anh chàng kia cũng có tâm sự gì chăng, hay là người lập dị mà lại đến quán một mình những hai ba năm ròng. À, mà biết đâu hai ba năm sau nàng vẫn tới đây một mình giống anh ta cũng không chừng! Kiều Nương thấy chút khôi hài cay đắng trong ý tưởng đó, bất giác một nụ cười chua chát nở trên môi.
Kiều Nương đưa mắt lơ đãng nhìn theo hướng tay chị chủ quán theo phép lịch sự, chứ tất nhiên đâu thiết gì muốn biết vị khách ấy tròn méo ra sao. Nàng lấy vẻ ngạc nhiên đáp:
-Vậy hả chị?…
Đoạn xốc lại chiếc xắc tay nàng chào tạm biệt:
-Thôi em về nghen chị. Cám ơn chị!
Ra đến chỗ giữ xe, Kiều Nương đưa mắt tìm chiếc xe đạp của mình. Trời lúc này đã xâm xẩm tối, những ngọn đèn màu xanh đỏ trước quán sáng ngời lên trông thật bắt mắt. Cơn gió thu dìu dịu thổi qua cuốn theo vài chiếc lá rơi từ hàng cây lay động bên vệ đường. Người ta có vẻ dùng nhiều xe máy hơn, thành ra bên phần giữ xe đạp chỉ loe hoe vài chiếc, cũng dễ tìm.
Chợt… cái gì kia? Kiều Nương sững lại đứng đơ người bàng hoàng vì một phát hiện quá sức tưởng tượng. Quả tim trong khoang ngực bỗng rộn lên như trống dồn. Đôi mắt nàng mở to nhìn chăm chăm vào một chiếc xe đạp đang nằm cạnh đó, cách xe nàng chỉ vài thước. Chiếc xe màu cam đậm này… làm sao nàng có thể nhầm lẫn vào đâu cho được!
Ngày vào cấp ba khi mẹ mua cho xe đạp để đi học, Huy Diễn lúc đó còn là cậu trai trẻ nên nổi máu bốc bất tử, chọn ngay cái màu vô cùng nổi bật như thế. Nhưng sau này anh mới thấy nó cũng có lợi ích riêng, vì trong bãi xe lẫn lộn với một rừng xe khác anh có thể tìm ra nó dễ dàng.
Hiện giờ với mức thu nhập của mình, Huy Diễn thừa khả năng sắm một chiếc xe máy tốt. Mẹ anh cũng ủng hộ việc này vì bà cho rằng nó là phương tiện đi lại quan trọng đáng đầu tư. Tuy nhiên anh lần lựa mãi mà vẫn chưa mua, một phần vì muốn dùng xe đạp vào mục đích thể dục thể thao, và còn một lý do riêng thầm kín khác - anh không muốn từ bỏ chiếc xe mà mình đã có quá nhiều kỷ niệm với người con gái ấy.
Quả vậy, mỗi lần nhìn chiếc xe này anh lại nhớ đến nàng. Nó đâu còn đơn thuần là một cỗ máy cơ học dùng để di chuyển nữa mà đã trở thành một thứ gì thuộc về phạm trù tình cảm thân thương mất rồi, một kỷ vật chứng kiến tình bạn gắn bó của hai người, để rồi biến chuyển thành tình yêu lúc nào anh cũng chẳng hay.
Huy Diễn trân quý chiếc xe ấy, thương mến nó biết bao, mà vì vậy anh chưa từng có ý định muốn rời xa nó, ít nhất cho tới khi gặp được lại Kiều Nương để biết chuyện gì xảy ra với nàng. Dù có tốt hay không tốt, vui mừng hay đau khổ, thì cuộc gặp gỡ đó cũng giúp anh can đảm đặt một cái kết cho cuộc tình thầm lặng của mình.
Lúc nãy khi vừa đến Kiều Nương đã không thấy chiếc xe này, vì lẽ nàng đến trước Huy Diễn. Nàng đâu dám ngờ từ đó đến nay anh vẫn chỉ dùng mỗi chiếc xe có cái màu cam rất đặc biệt này. Phải, đúng nó rồi, Kiều Nương đâu thể nhìn lầm, vì… chính nó đã đưa đón nàng suốt ba năm trung học thuở ấy kia mà. Đã biết bao lần nàng ngồi trên chiếc yên sau vẫn còn y như xưa kia, nấp đàng sau dáng hình thương yêu ấy, đàng sau phiến lưng rộng nhễ nhại mồ hôi trong những trưa nắng đổ. Chỉ vừa nhìn lại chiếc xe ấy thôi mà Kiều Nương đã đỏ hoe mắt. Cả một trời kỷ niệm ngọt ngào thuở còn bên nhau từ đâu ùa về khiến nàng muốn lịm đi vì quá xúc động. Ôi, lẽ nào… đúng là anh sao Diễn? Trời ơi, phải chăng em đang mơ?
Có phải thật là anh không, Diễn ơi?…
☘︎