← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Đã ngoài bảy mươi tuổi đầu, sống qua biết bao thăng trầm buồn vui đắng cay trong cuộc đời mà hôm nay ông bà Điền mới có một niềm vui sướng tột cùng đến vậy, khiến cho cả hai thấy mình như trẻ đi cả chục tuổi.

Không vui sướng sao được khi ông Dân con trai họ sẽ đưa về nhà ra mắt đứa cháu trai đích tôn của gia tộc, một đứa cháu mà ông bà mong mỏi từ bao năm nay bây giờ đã thành hiện thực. Không những thế, nó đã là một chàng trai trưởng thành nghề nghiệp đàng hoàng nhân cách tốt, lại sắp có cả cháu dâu cho họ nữa. Thế này thì niềm vui cứ như nhân đôi, nhân tư chẳng còn gì sánh bằng.

Từ ngày ông Dân ra nước ngoài sinh sống làm việc rồi ở lì luôn bên ấy chẳng đá động gì đến chuyện tái hôn sinh con, ông bà Điền rầu nẫu cả ruột, vì mỗi lần nhắc nhở thì ông Dân hoặc lẩn tránh hoặc gạt đi. Họ thật sự lo sợ khi thấy thảm họa tuyệt tự tuyệt tôn lơ lửng trên đầu. Song biết mình có lỗi lớn trong việc làm khổ con mình, họ chẳng còn mặt mũi nào để thúc ép đòi hỏi gì ông Dân trong vấn đề này. Lòng họ quặn lên một niềm ân hận khôn cùng khi đã nhẫn tâm cắt chia mối tình của con và đuổi xua hất hủi Mơ ngày trước.

Hôm nọ ông Dân và Huy Diễn đã có một cuộc trò chuyện thân tình hiểu biết để nhận nhau, một cuộc gặp gỡ đầy cảm động. Hiểu được tình cảm của cha vẫn một lòng thương yêu mẹ và chưa từng cố ý phụ rẫy bà, cũng như tấm lòng của ông thành tâm dành cho mẹ con anh, Huy Diễn sung sướng chấp nhận gọi ông bằng tiếng cha thiêng liêng, hạnh phúc dâng trào từ đây mình có đủ cả cha lẫn mẹ. Anh không ngờ ông trời cuối cùng cũng nhủ lòng xót thương cho cuộc tình khổ đau chân thành của cha mẹ mình để cho hai người được gặp lại. Lòng anh thực tâm mong muốn hai vị sẽ nối lại mối lương duyên còn dang dở cả nửa đời người. Họ đã khổ đau và cô đơn quá nhiều, quá lâu rồi. Họ xứng đáng đón nhận hạnh phúc dù có hơi muộn màng.

Huy Diễn và Kiều Nương đồng lòng cùng nhau tâm tình với mẹ nhằm cố công vun đắp vào cho hai bậc bề trên. Bà Mơ lắng nghe ý kiến của hai con rất chăm chú rồi từ tốn bày tỏ:

-Mẹ cám ơn hai con đã nghĩ đến hạnh phúc cho mẹ. Quả thật là cha con đã không có lỗi gì trong tấn bi kịch này. Mẹ cũng không hoài nghi chút nào về sự thành tâm của ông ấy. Chỉ là… bên nội các con có ác cảm và đã từng xúc phạm mẹ rất nặng. Mẹ không nghĩ họ dễ dàng chấp nhận mẹ đâu con à!

Huy Diễn cúi đầu ngẫm nghĩ rồi cương quyết:

-Con sẽ cùng ba thuyết phục ông bà nội. Nếu vẫn không được thì chính con sẽ làm lễ thành hôn cho ba mẹ, và con sẽ không qua lại gì với hai cụ nữa hết. Hai cụ đã làm khổ ba mẹ một đời rồi, gián tiếp khiến cho con hai mươi mấy năm không cha. Với thân phận làm con, con không cho phép ai, bất cứ ai có quyền làm khổ ba mẹ nữa.

Bà Mơ nghiêm mặt lại ôn tồn dạy con:

-Diễn, con chớ nên nói vậy! Chuyện giữa hai cụ với mẹ là chuyện của mẹ. Còn con phận con cháu máu mủ tình thâm phải lễ phép hiếu thảo, thăm viếng các cụ là hợp đạo lý. Không nên làm gì trái đạo với người lớn!

Nhe răng cười hì hì một cách lì lợm, Huy Diễn đáp kiểu cà rỡn:

-Thì con sống hợp đạo lý mới không để cho ai làm khổ ba mẹ nữa, chẳng phải sao?

Lườm con một cái, bà Mơ trách yêu:

-Anh thì chỉ giỏi lý sự lắm! Mẹ chịu thua anh rồi đó… Mai mốt anh lý sự thế nào mà làm con dâu của mẹ ức đến phát khóc thì mẹ sẽ hỏi tội anh đó.

Huy Diễn le lưỡi rụt cổ ra vẻ ớn lắm trước lời hăm của mẹ, mặt thì cười cười lí lắc. Bà Mơ quay sang Kiều Nương nhỏ nhẹ hỏi:

-Con có ý kiến gì không Nương?

Hơi bị bất ngờ, nàng lúng túng một giây rồi thủng thẳng đáp:

-Dạ con nghĩ mẹ cứ làm theo điều gì trái tim mình mách bảo. Chúng con luôn ủng hộ mẹ. Con rất vui khi thấy mẹ được hạnh phúc. Riêng con thì càng thích khi có được thêm một người cha, lời quá chừng!

Cả nhà cùng phá lên cười rộn rã. Kiều Nương hớn hở nói tiếp:

-Hôm đầu gặp bác ấy ở quán ăn con cứ thấy quen quen ngờ ngợ như đã gặp đâu rồi, thì ra bây giờ mới nhận ra anh Diễn và bác ấy rất có nét giống nhau.

Trái với những quan ngại của mấy mẹ con về một thái độ hất hủi ghẻ lạnh ông bà Điền dành cho bà Mơ, hôm ấy hai cụ đã sai gia nhân chuẩn bị từ trước hết sức chu đáo, tiệc tùng linh đình sẵn sàng để chào đón mọi người. Ngôi biệt thự vương giả khổng lồ vốn đã rất đẹp và sang được trang hoàng thêm lên trông càng lộng lẫy. Ngoại trừ ông Dân vốn đã quen trong nhung lụa từ nhỏ, ba mẹ con bà Mơ sống đơn giản khiêm tốn cả đời nên hoàn toàn choáng ngợp trước sự xa hoa của chốn này.

Dù đã lớn tuổi nhưng ông bà Điền trông vẫn còn rất phương phi khỏe mạnh, khí chất quý tộc đĩnh đạc ngời ngời. Cả hai đều tỏ ra vui mừng niềm nở tiếp đón ba mẹ con rất nồng ấm thân thiện, khiến cho riêng cá nhân bà Mơ hết sức ngỡ ngàng về sự thay đổi tích cực kỳ diệu này. Nhìn đứa cháu đích tôn với thân hình cao lớn mặt mày sáng sủa hiền hòa, mang nhiều nét giống ông Dân lúc trẻ chẳng nhầm vào đâu được, ông bà Điền mát ruột mát gan vô cùng, miệng cười suốt. Hôm đó Kiều Nương trong tà áo dài màu vàng chanh trang điểm bởi những họa tiết thêu trang nhã trông thật dịu dàng tha thướt, cộng với lối ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép của nàng khiến hai vị cao niên đẹp lòng khôn tả.

Trong lúc ông Điền say sưa hỏi chuyện Huy Diễn, bà Điền bảo bà Mơ lại ngồi gần bên mình, nhỏ nhẹ tâm tình:

-Hai bác đã nghe Dân kể lại tất cả, thật vô cùng hối hận và hổ thẹn với những gì đã làm trong quá khứ. Bác thành thật xin lỗi cháu, mong cháu bỏ qua những lỗi lầm xưa kia của hai kẻ già hồ đồ này. Giờ hai bác tuổi tác đã cao gần đất xa trời, bác mong muốn được thấy con cháu sum vầy yêu thương hạnh phúc bên nhau. Hai mươi mấy năm trời hai bác đã trả giá quá nhiều cho sai lầm của mình, khiến cho thằng Dân đau buồn đến bỏ xứ đi xa. Còn cháu thì khỏi nói bác cũng biết khổ cực tủi nhục nhiều lắm. Cháu tha thứ cho hai bác nhé Mơ!

Bà Mơ ngậm ngùi xúc động trước những lời tha thiết chân tình của bà cụ, lòng oán giận bây giờ tan biến đi mất, lễ độ thưa:

-Dạ chuyện cũ đã lâu cháu không còn giữ trong lòng nữa rồi thưa bác.

Lời nói có tác dụng chữa lành một cách tuyệt diệu, nét mặt bà Điền ngời lên vẻ hân hoan. Môi cười tươi trong nỗi mừng vui khấp khởi, bà Điền thân thiết nắm lấy bàn tay bà Mơ thủ thỉ:

-Chắc Dân nó cũng nói với cháu rồi, nó rất thành tâm muốn được cưới cháu. Bác hy vọng cháu đồng ý. Cháu nghĩ sao hả Mơ?

Không ngờ bà cụ lại mở lòng dễ dàng đến vậy, bà Mơ ấp úng:

-Thưa bác, chuyện này… cháu…

Bà Điền hăng hái chen vào:

-Nếu cháu còn thương thằng Dân và thật tâm tha thứ cho bác, bác mong cháu sẽ cho hai đứa một cơ hội, nghen Mơ?

Cuối cùng mối duyên lành muộn màng ấy đã được thành tựu trong sự hoan hỉ của mọi người. Để tỏ lòng thành của mình, ông bà Điền đích thân về quê ngoại xa xôi của Huy Diễn xin cưới con dâu cho cậu con trai đã vào tuổi trung niên của mình. Một đám cưới giản dị tuy không có màn rước dâu pháo nổ đình đám nhưng không kém phần trang nghiêm, có sự chứng kiến và chấp thuận của cha mẹ hai bên giờ đã tóc bạc da mồi được nhìn các con mình nối lại mối tình lỡ làng đầy chông gai. Ông bà ngoại Huy Diễn thấy con gái cuối cùng có một bến đỗ yên bình hạnh phúc thì lòng mừng vui mãn nguyện. Quả là người có lòng thành sẽ được đền đáp.

Trong lễ cưới ông Điền rươm rướm nước mắt bảo riêng con dâu:

-Cám ơn con, Mơ! Ba xin cám ơn con đã giữ gìn và nuôi dưỡng giọt máu hiếm hoi của gia tộc ta. Nếu không nhờ con can đảm một mình hy sinh gánh chịu bao nhiêu đau thương để sanh ra Huy Diễn, thì biết đâu dòng họ này tuyệt tự rồi. Con đã có đại ơn với ba mẹ, với dòng tộc này. Tuy muộn màng nhưng ba xin được đón nhận con vào gia đình, là con dâu trưởng và duy nhất của dòng họ ta.

Bà Mơ ứa nước mắt khi nghe chính miệng cha chồng bộc bạch những lời ấy. Mọi tị hiềm xung khắc ban đầu giờ đều được tẩy bỏ khi một bên thành tâm hối cải và bên kia rộng lòng tha thứ. Cây tình thương đã mọc lên từ mảnh đất nhân ái bao dung. Sau bao nhiêu đắng cay trong cuộc đời, sự hy sinh và danh dự của người phụ nữ nhân hậu ấy cuối cùng đã được bù đắp một cách xứng đáng.

Ông bà Điền tặng ngay cho con dâu mới một căn nhà khang trang rộng rãi như món quà cưới. Bà Mơ quá bất ngờ nên cũng chẳng biết làm gì với căn nhà to lớn ấy, thủ thỉ với chồng:

-Anh Dân, em giờ đã có chỗ ở, cũng đâu cần nhà cao cửa rộng chi nữa. Ba mẹ lại cho nhà, em… thật khó nghĩ!

Ông Dân cười khoái trá đáp:

-Nhà ba mẹ cho, em muốn cho lại vợ chồng thằng Diễn khi nó cưới vợ, hay làm gì tùy ý em, nhưng còn chỗ ở thì khỏi lo nhé! Anh cưới em rồi thì mấy mẹ con dĩ nhiên về dinh của anh mà ở. Nhà anh cũng rộng lắm không thua gì căn đó đâu.

Đúng là cái gia đình này họ giàu quá sức. Giàu từ mấy đời, ai cũng có cơ nghiệp nhà cửa to lớn đề huề. Ông Điền tuy tuổi cao mà tai còn khá thính, nghe lóm được câu nói của con trai thì cười hềnh hệch nói chen vào:

-Ê Dân, con nói bậy gì đó? Nhà của con dâu ba mẹ cho sao lại xúi nó cho lại cháu nội của ba hả? Phần thằng cháu cưng và cháu dâu ba có riêng cho chúng nó một căn rồi. Sau đám cưới tụi bây, ba mẹ sẽ tính tiếp tới đám cưới cho cháu nội của ta. Ta rất mong đón cháu dâu ta về cho sớm, để chúng sinh cho nhà ta những đứa chắt kháu khỉnh. Gia đình mình hai đời liên tiếp chỉ toàn đơn độc một trai duy nhất, kỳ này nhất định phải sinh cháu chắt cho đầy đàn không thôi nguy mất.

Ông Dân nhìn cha nhăn mặt, cười cười trách nhẹ:

-Kìa ba, ba nói thế không sợ con dâu và cháu dâu ba buồn sao? Thời buổi này rồi mình quan trọng chuyện cháu trai cháu gái chi nữa ba!

Lườm lại con một cái, ông Điền vội vàng giải thích:

-Cái thằng này cứ chuyên nói xấu cha nó! Ý ba đâu phải vậy. Bộ con không thấy ba mẹ cưng con dâu và cháu dâu thế nào sao? Và ba cũng nói sinh cháu chắt đầy đàn, chứ có bảo sinh cháu chắt trai đầy đàn đâu! Đúng không?

Ông Dân cười gật gù đáp lời cha mình:

-Dạ, dạ, vậy thì ba đúng rồi! Coi như con hiểu nhầm ba vậy! Ba quả nhiên vô cùng tốt bụng và rộng lượng với phe phụ nữ.

Ông Điền cười ha hả cao hứng tiếp:

-Ba mẹ chừng tuổi này rồi, của cải không cho con cháu chứ để làm gì, chết cũng có đem theo được đâu! Chỉ cần mọi người sống tốt sống lành yêu thương nhau, làm cho dòng họ vẻ vang là ta vui rồi.

Quay sang vợ cười tinh nghịch, ông Dân thì thầm:

-Phải chi hồi đó mình không dang dở thì giờ cũng có một đàn con như ba mẹ mong ước rồi, đúng không Mơ?

Bà liếc ông cười tủm tỉm:

-Em hết đát rồi, nhưng đã làm xong bổn phận. Giờ anh lo mà đi thuyết phục thằng con trai và con dâu tương lai của anh kìa!

Ông vừa cười khùng khục vừa che miệng thì thầm:

-Yên chí đi! Hai đứa nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc cho em coi.

-Rồi mình sẽ tha hồ mà chơi với cháu, anh hén? - bà cười cười phụ họa.

Sau lễ thành hôn với sự thuyết phục hợp lý của ông Dân, Huy Diễn và bà Mơ dọn về cùng sống trong căn nhà riêng của ông. Ông vẫn còn mang niềm ân hận vì đã để hai mẹ con sống bao nhiêu năm thiếu vắng bàn tay chăm sóc che chở của mình, nên bây giờ thật tâm muốn dành phần thời gian còn lại để yêu thương bù đắp cho vợ con. Phần Huy Diễn vốn lâu nay vẫn canh cánh lo về nỗi cô đơn chiếc bóng của mẹ, giờ rất vui khi mẹ đã có được một người bạn đời hết lòng thương yêu bà, mà người ấy chẳng ai khác lại là chính cha ruột mình, còn gì tuyệt đẹp hơn thế nữa!

Huy Diễn hiểu được tình cảnh khó xử của Kiều Nương với sự thay đổi chỗ ở của mẹ con anh, nên đã bàn với mẹ để căn nhà cũ cho nàng tiếp tục cư ngụ tạm như trước đây, đợi đến khi đám cưới thì hai đứa sẽ dọn ra sống riêng trong ngôi nhà ông bà nội mới cho. Sau đó căn nhà cũ ấy sẽ được rao bán rồi trả dứt nợ cho ngân hàng. Cuộc sống trở nên dễ dàng thoải mái hơn không còn lo nghĩ đến nơi ăn chốn ở nữa.

Ông Dân từ khi về nước đã hoàn tất thủ tục thừa kế đảm nhận vai trò chủ tịch công ty điện tử và phần mềm lừng danh Tấn Đạt của gia đình thay cho ông Điền. Biết chuyện Huy Diễn bị ở tù mấy tháng và hiện vừa vào làm cho công ty mới, ông ôn tồn bảo con:

-Nếu chỗ làm hiện giờ của con họ có làm khó dễ hay kỳ thị gì khiến con không thoải mái, con có thể về làm cho công ty của gia đình mình. Bây giờ tất cả những gì ba có là của con thôi. Về làm cho công ty mình để cùng ổn định phát triển nó cũng là một điều tốt đó con.

Huy Diễn gật đầu lễ phép trình bày ý kiến của mình:

-Dạ cám ơn ba. Hiện giờ thật tình họ cũng đối đãi với con bình thường chưa có gì bất ổn, nên con sẽ tiếp tục một thời gian nữa xem sao. Con thấy việc họ nhận mình vào làm khi vừa ra tù chứng tỏ họ không có cái nhìn hẹp hòi và đã cho mình một cơ hội có việc làm trong lúc khó khăn đen tối, nên giờ bỏ họ mà đi thì cũng hơi bất nhẫn. Tất nhiên nếu có gì thay đổi con sẽ nhờ ba giúp đỡ.

Ông Dân mỉm cười nhìn con gật gật hài lòng. Quả là đứa con trai này tuy còn trẻ mà đã thể hiện nhân cách có trước có sau trọng tình nghĩa, lại độc lập không thích dựa dẫm vào cơ nghiệp gia đình. Càng nghĩ ông lại càng thương và biết ơn vợ đã một tay dạy dỗ con thành người. Ông hãnh diện khoe với hết thảy bà con, bạn bè và các nhân viên trong công ty ông đã tìm được viên ngọc quý nhất của đời mình bao năm nay thất lạc.

Còn đối với con dâu tương lai, ngay từ lần đầu gặp gỡ tại quán ăn “Bước Chân Em” và qua những lần tiếp xúc sau đó, ông Dân đã hình thành một ấn tượng vô cùng tốt đẹp về Kiều Nương. Ông nhận thấy rõ ràng đây là một cô gái dịu dàng, lễ phép, đôn hậu lại vô cùng tháo vát siêng năng, chẳng lạ gì tại sao vợ và con trai ông đều yêu thương nàng đến thế. Cũng như bà Mơ, ông thật sự vui mừng khi có được một người con dâu hiền thục như vậy. Ông nhẹ giọng bảo nàng:

-Nương con, hôm đầu tiên gặp con đeo chiếc vòng bạc, ba đã có linh cảm con phải có một mối liên hệ sâu sắc với gia đình này rồi. Ba nhận ra chiếc vòng ấy khá dễ dàng vì nó là vật gia bảo của gia đình bên nội thằng Diễn từ thời bà cố nó lận. Chính ba đã tặng nó cho mẹ con thuở xưa như là một tín vật hôn nhân. Rất may mẹ con đã tặng nó lại cho con. Nhờ đó ba mới tìm được vợ con mình.

Kiều Nương ôm lấy chiếc vòng trong bàn tay kia, nâng niu trân quý. Thì ra nó có một giá trị tình cảm to lớn và quý báu đến vậy. Nàng xúc động đáp:

-Con cám ơn ba! Con sẽ giữ gìn nó thật kỹ như bảo vật, như một chứng vật của lòng tin và tình thương ba mẹ dành cho con.

Huy Diễn thấy mọi thành viên trong gia đình đều thương quý người mình yêu thì hài lòng lắm. Nhớ lại hôm đưa Kiều Nương ra mắt ông bà nội lần đầu, nghe hai cụ tấm tắc khen nàng ngoan ngoãn nết na mà anh bay bổng với niềm vui chi lạ, như thể chính mình được trao cho những lời khen tặng ấy. Nàng quả là niềm tự hào vô biên của anh bởi chính những đức tính và phẩm hạnh của nàng.

Hôm trước đang cùng Kiều Nương đi dạo phố thật vui, Huy Diễn tình cờ gặp lại Cang. Hắn vừa mới ra tù đang lang thang xin việc làm khắp nơi. Biết Cang vốn bản tính lương thiện chỉ phải cái tội nghèo sinh ra quẫn trí mà làm bậy rồi ở tù, Huy Diễn thấy thương tình nên có hứa với hắn sẽ hỏi thăm tìm giùm cho hắn một công việc. Anh trộm nghĩ cái công ty anh đang hiện làm chẳng quen biết gì mình mà vẫn mở lòng thuê anh, thế thì tại sao gia đình anh đang sở hữu một công ty lớn đến thế mà không cho được Cang một việc làm gì đó hay sao? Nếu vậy thì nó chẳng có gì để cho anh tự hào cả!

Cang nghe nói mừng lắm cám ơn rối rít, dặn tới dặn lui:

-Mày hỏi giùm tao nha, nhớ nha Diễn! Tao đang rất cần việc làm, việc gì cũng được.

Giọng hắn trở nên trầm buồn như tiếng khóc:

-Mẹ tao ngày đó bệnh nặng lại hay tin tao bị bắt ở tù, buồn quá mà qua đời. Tao thật sự có lỗi với mẹ tao lắm nên quyết không bao giờ làm gì sai trái nữa. Tao sẽ cố gắng hết sức.

Huy Diễn vỗ vai hắn đáp:

-Ừ, tao sẽ ráng hỏi. Yên tâm đi!

Nhân dịp đang nói về đề tài công ăn việc làm, Huy Diễn ngỏ lời với cha xin cho Cang một chân bảo vệ, lao công hay tạp vụ gì đó trong công ty của gia đình. Ông Dân vui vẻ bằng lòng ngay:

-Chuyện đó dễ mà. Con cứ kêu người bạn con lên văn phòng nhân sự làm đơn xin rồi ba sẽ giải quyết cho nó.

Giúp được Cang có việc làm và trông vẻ mặt mừng rơn sáng bừng của hắn, Huy Diễn như thấy vui lây. Kỳ diệu thay đem lại niềm vui cho người khác cũng là đem lại niềm vui cho chính mình.

Hỷ sự của hai bậc cha mẹ hoàn tất một cách viên mãn tốt đẹp như thổi vào một làn gió xuân hồng phơi phới. Nó khiến cho đôi bạn trẻ Huy Diễn và Kiều Nương nôn nao bắt đầu bàn tính tới chuyện của riêng mình, nhất là với sự ủng hộ và đôn đốc nhiệt tình của cha mẹ cũng như ông bà nội.

Hôm nay Huy Diễn đưa cô bạn gái thân thiết mà cũng là vợ chưa cưới của mình đi thử những chiếc áo cưới hai đứa đặt may hôm trước. Trong phòng thay đồ Kiều Nương như lột xác hoàn toàn, duyên dáng gợi cảm với những chiếc áo dài truyền thống sang trọng trang nhã, mà cũng không kém phần quý phái lộng lẫy với các kiểu đầm cưới Tây phương.

Vốn quen sống trong nghèo khó thanh đạm từ nhỏ, ngay từ đầu nàng bảo anh chỉ cần hai chiếc áo dài cưới là đủ rồi, nhưng anh một mực không chịu. Sẵn thêm sự phụ họa khuyên lơn đến gần như ép buộc của cha và ông bà nội chồng, kết quả nàng phải bằng lòng với tối thiểu sáu kiểu khác nhau. Tất cả phải đặt may riêng chứ thuê họ cũng không vừa ý.

Kiều Nương có phần xót xa vì sự lãng phí quá mức này, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì sự đòi hỏi ấy của bên kia có cái lý của họ. Gia đình người ta giàu có mấy đời bây giờ cưới con dâu, cháu dâu duy nhất của dòng tộc, họ đâu thể để cho nàng quá đơn giản được. Nàng sẽ là bộ mặt của gia đình và niềm hãnh diện không chỉ với chồng mình mà còn của mọi người.

Huy Diễn phải thầm khen những kiểu áo Kiều Nương chọn lựa đều rất đẹp và hợp thị hiếu với anh, không quá hở hang khơi gợi mà cũng chẳng hề già cỗi kém gợi cảm. Nhìn người yêu hớn hở xoay qua xoay lại ngắm nhìn mình trong gương với nét mặt tươi tắn rạng ngời, Huy Diễn mỉm cười vui sướng lâng lâng trong dạ. Hồn anh chợt bay về một thời dĩ vãng xa xưa vào cái buổi chiều hôm ấy nơi công viên nắng gắt, hai đứa gặp nhau lần cuối trước khi chia tay trong ngày tốt nghiệp cấp ba. Hôm đó Kiều Nương với tà áo dài trắng học sinh mộc mạc thuần khiết cùng mái tóc đen nhánh xõa dài đứng bên hàng cây phượng đỏ, chỉ vậy thôi mà sao đẹp đến ngẩn ngơ lòng. Giờ nhớ lại anh mới biết mình đã yêu nàng từ dạo ấy, mà có lẽ còn sớm hơn nữa kia. Chỉ có điều hai đứa thân quá cứ xem nhau là bạn, yêu nhau tự lúc nào cũng chẳng ai xác định rõ ràng cho được.

Cứ mỗi lần Huy Diễn được ngắm Kiều Nương trong chiếc áo dài như thế này là anh lại ngập tràn cảm xúc. Dù là áo dài trắng nữ sinh đơn giản hay áo dài cưới kiêu sa cầu kỳ nàng đều đẹp như nhau cả, vì sau hết đàng sau lớp áo mong manh ấy, đàng sau cái thể chất da thịt ấy là một tâm hồn trong sáng như pha lê chứa đựng một tình yêu chân thành tha thiết nhất dành cho anh. Anh chỉ cần có vậy, một người “bạn” với đầy đủ ý nghĩa nhất theo lối giải thích của nàng.

Huy Diễn cứ ngồi như thế, tay chống cằm tư lự chiêm ngưỡng cô gái của lòng mình, môi mỉm cười thật nhẹ mà đủ chuyển tải hết cái tình trong tim anh đến với người kia rồi. Từng khúc phim của ký ức trôi qua thật chậm với biết bao kỷ niệm lần lượt hiện lên trong tâm tưởng. Từ buổi đầu gặp gỡ ngây ngô trước phòng học lớp Một khi hai đứa còn là trẻ thơ; qua hình ảnh nhỏ bạn gầy gò nước mắt nước mũi tèm lem ngồi bệt dưới đất bên bịch đậu phộng rơi vung vãi, đôi mắt to đen tròn sợ hãi nhìn tên con trai lớn xác kia bắt nạt vào năm lớp Ba; đến lần hội ngộ bất ngờ đầu năm lớp Mười với cái dáng ai kia hối hả rảo bước trên con đường trưa nắng tóe lửa, vầng trán thanh tú lấm tấm từng giọt mồ hôi chảy thành hàng dọc hai bên thái dương trông bắt tội.

Rồi sau đó là những ngày tháng học trò vô tư lự cùng nhau đến trường trên chiếc xe đạp anh còn giữ lại cho đến tận bây giờ. Tiếp theo bằng mấy năm trời xa cách thất lạc nhau với nỗi nhớ mênh mông trong tim mỗi người. Từng chiếc bánh, miếng trái cây, gói xôi hoặc ổ bánh mì chia sẻ cho nhau; mỗi tiếng cười lảnh lót rạng rỡ hay ánh mắt ấm áp dịu dàng; giọt nước mắt khi khổ đau cùng cực hay trong hạnh phúc dạt dào; vòng tay ôm thiết tha xoắn xuýt hay nụ hôn ngọt ngào đắm say; tất cả đều lưu giữ lại một cách thật trân trọng, thật quý giá để kết nên những đóa hoa tình yêu tuyệt đẹp nhất trang hoàng cho ngày hôn lễ của hai đứa.

-Diễn ơi, anh thích bộ nào nhất trong mấy bộ đồ cưới này hở anh yêu? - Kiều Nương bước lại đứng trước mặt Huy Diễn trong một bộ áo dài cưới thật đẹp lúng liếng cười hỏi.

Anh cười hiền, ngắm nghía một chút rồi chậm rãi đáp:

-Con người của em, tâm hồn của em đối với anh là đẹp nhất rồi, nên bộ nào cũng chỉ khiến cho em đẹp lên thêm mà thôi. Anh rất thích những mẫu em chọn. Nói chung mỗi mẫu có vẻ đẹp riêng của nó cả.

Nàng liếc anh thật tình tứ, cong môi đùa:

-Ui trời, khen gì mà khôn vậy anh! Khen cách đó thì ai mà không mê cho được đây nè.

Xong xuôi việc thử áo, hai đứa thanh toán hóa đơn rồi cùng nắm tay nhau đi vòng vòng trong khu thương xá chơi. Kiều Nương ôm cánh tay Huy Diễn áy náy bảo:

-Mà Diễn ơi, sao bộ nào bộ nấy đắt quá chừng vậy? Chung quy mỗi bộ cũng chỉ mặc có một lần, em thấy… phí phí sao đó!

Huy Diễn phì cười:

-Khoản tiền mua sắm đồ cưới là của ông bà nội cho riêng em mà, không muốn xài cũng đâu có được. Thôi cứ sắm cho các cụ mãn nguyện đi cưng! Có gì mai mốt cất lại làm kỷ niệm ngày cưới tụi mình cũng hay hay.

Lòng đầy xúc động, nàng bồi hồi nói:

-Ông bà nội mới gặp em có hai ba lần mà thương quý em như vậy. Em thật may mắn và mang ơn tất cả mọi người trong nhà!

Huy Diễn cười gian gian, háy mắt bảo:

-Vậy thì em hãy mau mau làm vui lòng ông bà nội, để đáp lại tấm lòng của các cụ đi!

Chưa nhìn ra ẩn ý của người kia, Kiều Nương ngây thơ nhăn mặt phân trần:

-Em cũng muốn lắm chứ, nhưng… em biết làm gì bây giờ để đền ơn ông bà nội đây, ngoài cách thường xuyên thăm viếng hỏi han?

Huy Diễn ghé sát tai nàng thầm thì, nét mặt tinh quái:

-Thì em… sinh một đàn con thật thông minh bụ bẫm là cách đền ơn tuyệt nhất rồi, phải không?

Hiểu ra dụng ý “đen tối” của ông chồng sắp cưới, Kiều Nương đỏ mặt thẹn thùng trách yêu:

-Anh kỳ ghê! Chưa cưới hỏi gì mà đã có ý đồ xấu rồi.

-Ý anh đẹp như vậy mà bảo là ý đồ xấu? - anh phùng má lên phản đối.

Nàng chúm chím cười, nguýt anh giải thích:

-Chứ còn không phải sao? Chưa chi muốn biến người ta thành máy sản xuất trẻ con, không ý đồ xấu thì là gì!

Huy Diễn lúc lắc đầu cười xuề xòa. Lần nào hai đứa tranh luận anh cũng từ thua tới thua. Nhưng thôi, thua người mình yêu chút xíu như vậy cũng đâu thiệt hại gì phải không nào!

☘︎