← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Quán ăn vào giờ đóng cửa phần bên ngoài dành cho khách hoàn toàn vắng lặng. Những bộ bàn ghế trống nằm im lìm đổ bóng xuống sàn lót bằng đá trắng trông thật lạnh lùng. Người lao công như thường nhật đang đi dọn dẹp và lau quét một cách lẳng lặng. Kiều Nương đưa tay sửa lại mái tóc cho ngay ngắn rồi điềm đạm bước ra, nhận thấy người đàn ông kia đang đứng chờ với dáng vẻ nôn nóng bồn chồn. Vừa thấy nàng, ông ta mỉm cười cất tiếng nhã nhặn:

-Thật xin lỗi đã làm phiền cô quá, nhưng tôi chỉ xin vài phút của cô thôi! Chúng ta lại bàn kia nói chuyện một chút được không cô?

-Dạ được chứ, thưa bác - Kiều Nương lễ phép đáp.

Ngồi vào bàn ngay ngắn rồi, bấy giờ Kiều Nương mới có dịp quan sát người đối diện kỹ càng hơn. Ông ta trạc ngoài năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt mày thông thái hiền lành, dáng vẻ khoan thai sang trọng. Điểm kỳ lạ là ông ta có nét gì đó quen quen gợi cho Kiều Nương có cảm giác đã gặp qua ở đâu rồi.

Người đàn ông ôn tồn lên tiếng:

-Trước hết tôi xin lỗi cô vì đã đường đột thế này, nhưng đây là một vấn đề hết sức quan trọng đối với tôi. Thật sự… tôi cũng không biết cách nào tế nhị hơn để hỏi về chuyện này nữa.

Kiều Nương nhẹ giọng:

-Dạ xin bác cứ nói! Việc gì làm được cháu nhất định sẽ giúp bác.

Người kia ngập ngừng một chút rồi khó nhọc nói:

-Xin cô… cô có thể cho phép tôi được hỏi, chiếc vòng cô đang đeo trên tay cô mua từ tiệm nữ trang, hay có ai tặng cho cô vậy?

Kiều Nương thoáng giật mình vì tính cách kỳ lạ của câu hỏi này, theo phản xạ liền đưa bàn tay trái lên vân vê chiếc vòng trên cổ tay phải, mày khẽ nhíu lại nghĩ ngợi. Xem ra người đối diện nhìn cũng đàng hoàng, chẳng có gì giống một kẻ gian hùng trộm cắp. Chắc hẳn có nội tình gì đây. Nghĩ vậy nàng dè chừng đáp:

-Dạ… mẹ cháu… cho cháu ạ!

Người đàn ông nghe vậy thì nhướng to đôi mắt, người khẽ chồm về phía trước ra chiều rất khẩn trương, miệng lắp bắp:

-Là… là mẹ cô à? Cô… cô làm ơn cho tôi mượn xem chiếc vòng của cô một chút được không, chỉ một chút thôi?

Nhìn cử chỉ của người đối diện, Kiều Nương càng lúc càng hoang mang khó nghĩ. Nàng có linh cảm nếu người đàn ông không nhầm lẫn thì chiếc vòng này phải có một mối liên hệ gì cực kỳ quan trọng với ông ta. Dù gì hiện giờ ông cũng đang ngồi trong tiệm, cửa lại đóng với nhiều nhân viên còn làm việc dọn dẹp bên trong, ông ta chắc không dám làm ẩu giật lấy đồ bỏ chạy đâu. Tự tin như thế nên Kiều Nương gật đầu chấp thuận:

-Dạ đây, mời bác cứ xem!

Nói đoạn nàng tháo chiếc vòng nơi cổ tay giao cho người kia. Ông ta đưa tay đón nhận, mắt vẫn nhìn đăm đăm như dán vào vật thể ấy không chớp, miệng xuýt xoa:

-Cám ơn cô nhiều lắm. Cô tử tế quá!

Hai bàn tay ông ôm lấy chiếc vòng thật nâng niu như một báu vật, lật qua lật lại xem xét hết sức kỹ lưỡng. Kiều Nương để ý mồ hôi trên trán ông đã tứa ra lấp xấp mặc dù trong quán có máy lạnh mát dìu dịu. Người đàn ông run run đôi tay, miệng mấp máy lẩm bẩm:

-Đúng rồi, đúng thật rồi!

Kiều Nương vẫn ngồi im chăm chú quan sát từng nét biến chuyển ở người đối diện, thấy ông ta bỗng ngước mặt lên, dáng vẻ đầy xúc động lạc giọng bảo:

-Cô ơi, xin cô hãy nói cho tôi biết, mẹ cô tên gì, hiện sinh sống ở đâu! Tôi nhất định phải tìm gặp bà ấy. Xin cô giúp giùm!

Câu hỏi và thái độ của người này khiến Kiều Nương thật sự bối rối. Nàng lựa lời từ chối một cách lễ phép:

-Cháu… cháu không biết bác là ai… Xin lỗi cháu không thể tùy tiện cho bác những thông tin cá nhân về người thân của cháu được. Mong bác thông cảm!

Người đàn ông nghe vậy thì có vẻ bình tĩnh lại đôi chút. Ông gởi trả chiếc vòng cho cô gái, đưa tay lên vuốt trán rồi chậm rãi bày tỏ:

-Tôi xin lỗi đã hồ đồ, chỉ vì tôi quá xúc động. Tôi tên Dân… - nói tới đây ông ta rút trong ví một tấm danh thiếp đưa cho Kiều Nương, tiếp lời - … trong này có đầy đủ địa chỉ và số phôn của tôi cả.

Kiều Nương lưỡng lự cầm lấy, đưa mắt nhìn sơ qua thật nhanh. Chưa kịp nói gì thì đã nghe người kia tiếp lời, sự nóng vội không giấu được trong ngữ điệu:

-Xin cô làm ơn nói cho tôi biết mẹ cô có phải tên là Mơ không? Đúng không cô?

Đến lượt Kiều Nương tròn mắt kêu lên:

-Sao bác lại biết tên mẹ cháu?

Người đàn ông hình như quá vui mừng và kích động không đè nén được cảm xúc của mình nữa. Ông ngồi bật dậy cầm lấy tay Kiều Nương nói như reo:

-Như vậy mẹ cô quả thật là Mơ sao? Trời ơi, vậy là đúng rồi! Cuối cùng tôi đã tìm được bà ấy rồi, tìm được rồi!

Ái ngại rụt tay mình ra khỏi tay người lạ kia, Kiều Nương phân vân đến cực độ. Nàng hấp tấp hỏi:

-Xem ra bác có quen biết mẹ cháu à? Bác có thể nói rõ cho cháu biết thêm chút được không ạ?

Người đàn ông cười thật rạng rỡ, ngồi xuống lại ghế đàng hoàng, nét mặt tươi tắn như vừa trúng số độc đắc hồ hởi nói:

-Được, được chứ! Xin lỗi cô tôi vô ý quá, thực sự vì tôi rất mừng cô à. Tôi không chỉ biết bà ấy, mà đã từng biết rất rõ, từ rất lâu nữa kìa…

Giọng ông chợt chùng xuống buồn bã:

-Tôi đã lạc mất và rất mong gặp lại bà ấy suốt hai mươi năm nay, chỉ để nói với bà ấy một lời, và cũng để hỏi bà ấy một câu hỏi. Cứ tưởng là sẽ chẳng bao giờ tìm lại được, đâu ngờ ông trời còn thương xót cho tôi gặp được cô hôm nay, để biết ra mẹ cô chính là Mơ…

Rồi giọng ông lại chuyển sang bứt rứt nài nỉ van lơn:

-Xin cô thương tình cho tôi gặp mẹ cô đi. Tôi hứa sẽ không gây ảnh hưởng gì đến hạnh phúc hay quan hệ của ba và mẹ cô đâu. Tôi van xin cô đó!

Kiều Nương mím môi nghĩ ngợi, chuyện này bất ngờ và hệ trọng quá khiến cho nàng khó xử. Xem ra người đàn ông này có mối quan hệ không đơn giản chút nào với mẹ nuôi trong quá khứ. Trước giờ Huy Diễn cũng như nàng chỉ nghe mẹ nói cha anh mất tích trước cả khi anh chào đời. Dù có chút nghi vấn về thân phận của ông Dân nàng cũng không dám đặt giả thuyết nào cả. Đắn đo một chút nàng nhã nhặn trình bày:

-Cháu không dám tự quyết định trong vấn đề này, nhưng cháu hứa sẽ thưa lại cùng mẹ cuộc gặp gỡ với bác hôm nay và ước muốn của bác muốn được gặp mẹ. Còn bằng lòng hay không là tùy quyền của mẹ cháu ạ.

Người đàn ông nhăn mặt tỏ vẻ thất vọng:

-Ôi, như vậy… nếu bà ấy không đồng ý, nghĩa là… tôi sẽ không bao giờ được gặp bà ấy hay sao?

Kiều Nương thể hiện sự thông cảm với người kia qua nét mặt, thành thật đáp:

-Quyền quyết định là ở mẹ cháu, nhưng cháu hứa sẽ nói vào với mẹ giúp bác. Xin bác chớ vội tuyệt vọng!

Miễn cưỡng gật đầu, người kia bần thần nói:

-Chắc cũng đành phải vậy!… Cô ơi, xin cô thương tình công tôi chờ đợi tìm bà ấy hai mươi năm nay mà giúp giùm. Tôi xin mang ơn cô nhiều lắm!

Kiều Nương cười đôn hậu, nhỏ nhẹ đáp:

-Xin bác cứ yên lòng, cháu hứa sẽ cố gắng!… - rồi nhớ lại một việc, nàng hỏi - … À, lúc nãy bác mượn cháu chiếc vòng, xin lỗi cháu hơi tò mò, nó có liên quan gì sao bác?

Ông ta cúi xuống như đang nghĩ ngợi gì đó, chỉ gục gặc:

-Có, tất nhiên là có chứ! Đó là một câu chuyện rất dài… - rồi ông chợt ngẩng phắt mặt lên nói nhanh - … Tôi cần phải nói cho bà ấy biết và cũng phải hỏi cho ra lẽ, rồi sau đó thế nào tôi cũng chấp nhận.

Cảm nhận người đàn ông lại có vẻ kích động nữa rồi, Kiều Nương thấy không tiện hỏi thêm. Vả lại giờ đã trễ nàng cần phải đóng cửa tiệm để mọi người ra về, bèn gật đầu ôn hòa nói:

-Dạ, vậy bác hãy cứ an tâm! Cháu sẽ thưa với mẹ rồi liên lạc với bác ngay. Cháu làm ở đây nên nếu cần bác có thể đến tìm mà. Cháu đâu có bỏ trốn bác luôn đâu mà sợ, phải không bác?

Câu cuối đó nàng cười thật tươi nói với chút khôi hài để làm dịu bớt căng thẳng cho người đối diện. Ông Dân cũng gượng cười kéo ghế đứng dậy điềm đạm nói:

-Cám ơn cô rất nhiều đã bỏ thời gian bận rộn nói chuyện với tôi. Cô tốt quá! Xin lỗi nếu tôi đã có gì không phải. Giờ tôi xin về để cho cô còn nghỉ ngơi. Rất mong nhận được tin tốt từ cô!

-Dạ, bác về cẩn thận ạ!

Ông Dân mỉm cười gật đầu rồi kéo cửa bước ra, chậm rãi đi về hướng bãi xe giờ đã vắng ngắt nơi đậu chiếc xe hơi loại lớn sang trọng của mình. Vừa bước ra ngoài, ông thấy có một chàng trai ung dung ngồi trên xe máy như đang đợi ai. Vì anh ta ngồi trong một góc hơi khuất lại thiếu ánh sáng do trời tối, ông không thấy rõ mặt được.

Chàng trai ấy chẳng ai khác hơn là Huy Diễn, như thường lệ đến đón Kiều Nương cùng về. Mọi ngày đúng ra anh đã vào trong quán kiếm một ghế trống ngồi chơi chờ Kiều Nương rồi, nhưng hôm nay có chút ngoại lệ. Vì ngoài trời tối còn trong quán đèn sáng trưng nên anh thấy rất rõ nàng đang tiếp chuyện với một vị khách, cho nên anh tế nhị không muốn bước vào ngại làm gián đoạn cuộc đối thoại giữa hai người.

Kiều Nương bước ra, thấy anh nàng cười âu yếm hỏi:

-Sao anh không vào quán, ngồi ngoài này chi trời tối gió lạnh?

Rồ máy cho xe khởi động, Huy Diễn cười thích thú đáp:

-Tại thấy em đang tiếp khách nên anh không muốn quấy nhiễu. Mà Nương nè, ông khách ấy có gì không bằng lòng than phiền hay sao mà phải tiếp ông ta trễ vậy?

Tiếng nàng lảnh lót:

-Em cũng đang tính kể cho anh nghe đó. Chuyện lạ lắm anh ơi! Ông ấy nói quen biết mẹ từ rất lâu và một hai xin gặp mẹ cho bằng được. Nhìn thì ông ta chẳng có gì giống như kẻ xấu, nhưng em chưa dám làm gì cả vì phải thưa lại rồi hỏi ý kiến mẹ.

Huy Diễn đang điều khiển xe nghe vậy cũng ngạc nhiên lắm. Quả nhiên người đàn ông lúc nãy tướng mạo nho nhã, ăn mặc thanh lịch, nhìn bề ngoài có vẻ đạo mạo đường hoàng. Chẳng rõ ông ta quen mẹ trong hoàn cảnh nào. Anh kêu lên:

-Thật vậy hả em? Nếu vậy thì lát nữa mình phải báo với mẹ ngay. Ông ấy có để lại tin tức gì không Nương?

-Dạ có! Ông ta để lại tấm danh thiếp. Chút xíu về em sẽ đưa cho anh và mẹ cùng xem.

Tối hôm ấy về đến nhà Kiều Nương thuật lại chi tiết cuộc đối thoại kỳ lạ vừa xảy ra với người đàn ông tên Dân kia. Bên chiếc bàn tròn giữa nhà, giọng nàng nhẹ nhàng thánh thót trong khi hai người còn lại chăm chú lắng nghe. Câu chuyện được tiết lộ tới đâu thì Bà Mơ lặng người bàng hoàng tới đó, hai mắt đỏ hoe như đang cố gắng đè nén một niềm xúc động thương tâm tột cùng.

Năm nay Huy Diễn gần hai mươi bảy tuổi thì ngần ấy năm bà mang một nỗi đau chôn kín từ cái ngày người đàn ông ấy rời bỏ đi biền biệt, để lại cho bà một trái tim tan nát, một bào thai vô thừa nhận và bao nhiêu đắng cay tủi nhục ngút trời. Mối tình đầu trong sáng bà đã dành cho ông ta, để rồi tình yêu ấy bị thay thế bởi một nỗi đau, nỗi oán hận khi bà phải gánh nhận sự phụ bạc phũ phàng trong lúc cần ông nhất, cùng những lời miệt thị rẻ rúng khinh khi từ gia đình ông. Những tưởng tất cả đã vùi sâu để bà được an nhiên vui vầy với ngày thành hôn sắp đến của hai con, thì ông ta lại xuất hiện bất thình lình, để làm gì trong lúc này ngoài gợi lại cho bà những ký ức đau thương ngày ấy!

Mọi tình tiết đã được kể xong một lúc rồi mà bà Mơ vẫn còn ngồi yên như pho tượng gỗ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xa xăm như đang lạc vào cõi nào. Kiều Nương lẫn Huy Diễn chưa từng thấy bà có tâm trạng chấn động thế này, chỉ lẳng lặng nhìn nhau rồi nhìn mẹ, chẳng ai dám phá tan đi cái giây phút trầm tư mặc tưởng của bà. Một lúc sau bà khoan thai đưa tay bối lại tóc rồi nghiêm nghị lên tiếng:

-Được! Nương, con hãy hẹn ông ấy đến đây tối mai cho mẹ! Ta cũng muốn nghe ông ấy giải thích thế nào.

Tối hôm sau đúng hẹn ông Dân lái xe đến nhà bà Mơ trong một tâm trạng nôn nao hồi hộp lẫn xúc động lạ thường. Hôm đó ông mặc chiếc áo sơ mi xám thẳng thớm, quần tây màu ngà, còn bà Mơ trong áo kiểu cho người đứng tuổi màu tím và quần lụa đen. Huy Diễn cùng Kiều Nương vì không dám để mẹ một mình với người lạ nên đều có mặt tại nhà. Hai người trẻ tất nhiên rất hiểu chuyện kéo nhau vào phòng trong để người lớn được tự nhiên, nhưng vẫn tò mò… dỏng tai nghe ngóng.

Ngồi đối diện mà bà Mơ và ông Dân đều như hóa đá, lẳng lặng hết nhìn nhau rồi lại cúi đầu một lúc lâu mà chưa mở miệng nên lời. Nét mặt ai cũng hằn sự bi thương lẫn day dứt đến tột độ. Trong lòng mỗi người lúc này đang tràn ngập bao nhiêu cung bậc cảm xúc đè nén chập chùng từ bao năm dài, chỉ chực chờ được tuôn tràn ra một lần cho vơi bớt. Một lúc sau mới nghe ông Dân lên tiếng trước, giọng lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình:

-Mơ, Quỳnh Mơ, đúng là em rồi. Cuối cùng anh cũng đã tìm được em rồi!

Bà Mơ nhìn người đối diện bằng ánh mắt ai oán buồn rười rượi, cười nhạt bảo:

-Tôi có gì đáng quan trọng đâu mà ông nói như thể ông nhọc lòng vì tôi lắm vậy…

Ông Dân nhăn mặt, nghiêm trang nói:

-Em luôn giữ một vị trí vô cùng quan trọng với anh mà Mơ. Em biết điều ấy mà!

Hít sâu một hơi, bà Mơ cay đắng đáp:

-Tôi chỉ biết những gì mình đã thấy đã nghe… Mà thôi, giờ tôi cũng chẳng muốn nhắc đến. Ông còn muốn gặp tôi làm gì nữa lúc này?

-Để nghe một lời giải thích từ em! - ông Dân dõng dạc đáp nhanh.

Bà Mơ mở to mắt nhìn người đối diện trân trối mà uất ức đến nghẹn cả lời, sau vài giây thì chợt dịu lại nghiêm nghị nói:

-Con người tôi trước giờ sống đường hoàng trong sạch, tôi chẳng có gì phải giải thích với ông cả.

Ông Dân cũng bức bối không kém, giọng hơi cao:

-Sao lại không chứ? Tại sao em đột ngột bỏ anh đi lấy chồng. Anh đã hứa sẽ cưới em, tại sao em không chờ anh? Em nói đi!

Nhếch môi lên cười nhạt, bà Mơ lạnh lùng đáp:

-Tôi tự ý đi lấy chồng sao? Thật là khôi hài! Ông bảo tôi phải tiếp tục chờ ông sao, để nghe gia đình ông tới chửi bới sỉ nhục chà đạp tôi nữa à?

Ông Dân trợn ngược mắt lên, lắp bắp:

-Em… em nói gì hả Mơ? Ai chửi bới sỉ nhục em?

-Ông về mà hỏi gia đình ông kìa. Tôi không rảnh mà đặt điều cho ai bao giờ.

Mặt ông Dân ngớ ra như người lạc lối. Ông ngọ nguậy trên ghế như cố đào bới lại những dữ liệu còn lưu trữ được trong trí óc từ ngày xa xưa ấy, đoạn thở ra một hơi bộc bạch:

-Anh… thật sự chẳng biết nói sao nữa Mơ à! Anh không hề biết gì về việc đó cả.

Liền đó bằng một giọng trầm trầm buồn bã, ông kể lại cho bà tất cả những gì đã xảy ra với mình gần hai mươi bảy năm về trước…

Hôm ấy về nhà sau khi trình bày với cha mẹ mối quan hệ tình cảm của mình và cô thôn nữ tên Mơ, Dân không mấy ngạc nhiên khi vấp phải sự bất thuận của ông bà Điền song thân mình. Tuy vậy, cậu vẫn tự tin sẽ dần dần thuyết phục được hai bậc phụ huynh. Cùng lắm cậu sẽ tự ý cưới Mơ thôi. Vốn là người tiếp thu nền giáo dục tân tiến cậu đâu dễ dàng chấp nhận lối ép đặt xưa cũ cho được.

Chuyện chưa đến đâu thì ít hôm sau trong một buổi đi chơi với người bạn trai thân, Dân vương vào một tai nạn giao thông khá nặng, bị chấn thương vùng đầu, cột sống cổ và gãy chân. Tuy không đến nỗi ảnh hưởng đến trí tuệ hay tàn tật lâu dài nhưng cậu phải mất thời gian khá lâu để trị liệu và phục hồi, không thể tự đi lại ngay được. Lòng nhớ mong người yêu đến dật dờ song cậu đành phải chịu.

Cũng trong thời gian đó, ông bà Điền cho người bí mật đến dằn mặt Mơ hòng tống cô ra khỏi hẳn cuộc đời con trai mình, đồng thời giàn xếp tạo điều kiện cho Mai Liễu, cô gái con nhà giàu họ đang ngắm nghé thường xuyên đến thăm viếng, trò chuyện và động viên lấy tình cảm Dân. Đến khi cậu lành lặn trở về quê tìm Mơ thì sững sờ khi hay tin người yêu đã lấy chồng, lại còn bị cha mẹ cô cấm cửa thẳng mặt. Hỏi han mấy thì chỉ nhận được những câu trách móc bóng gió xa xôi cậu chẳng hiểu đâu là đâu.

Dân về lại thành phố với trái tim rạn vỡ. Bà Điền thấy vậy thêu dệt vào để cho con trai dứt hẳn tơ tình:

-Đó con thấy chưa, con mới bị tai nạn không gặp nó chẳng bao lâu mà nó vội vàng bỏ con ngay để lấy chồng. Loại con gái thực dụng đó làm sao con tin tưởng mà cưới về làm vợ? Trong khi con Liễu suốt thời gian con đau yếu nó vẫn luôn bên cạnh một lòng săn sóc cho con. Con nhỏ vừa đẹp, gia cảnh khá, lại có tình nghĩa như vậy, chẳng phải sẽ là một người vợ lý tưởng sao con?

Dân ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, nào ngờ người con gái chân chất dịu dàng cậu hết lòng yêu thương ấy lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ. Bị thất tình, uất hận và tuyệt vọng, lại sẵn sự đeo bám say mê của Mai Liễu cùng những lời đôn đốc ngon ngọt từ mẹ cha mỗi ngày, Dân nhắm mắt đưa chân bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu với Mai Liễu để tự kết thúc mối tình oan trái của mình. Trong lòng cậu một dấu hỏi to tướng vẫn lơ lửng không có câu trả lời - tại sao em nỡ phụ rẫy anh hở Mơ?

Cưới Mai Liễu về cho con trai như ý muốn, ông bà Điền vui sướng tràn trề. Nhưng rồi cuộc đời có nhiều cái coi vậy mà đâu phải vậy, vàng thau lẫn lộn biết đâu mà lần. Đêm tân hôn Dân nhận ra ngay Mai Liễu không còn con gái và hết sức sành sỏi trong chuyện gối chăn, chẳng giống chút nào cô người yêu thôn nữ e ấp thẹn thùng của mình. Thôi kệ, cậu là người có tư tưởng tiến bộ, hơn nữa tự bản thân mình cũng đâu còn tân thì làm sao đòi hỏi đối tác còn tân cho đặng.

Rồi chuyện lớn hơn lù lù ập tới. Một thời gian dài trôi qua mà Mai Liễu vẫn chẳng sinh đẻ gì, ông bà Điền bắt đầu sốt ruột mong có cháu đích tôn. Dân đưa vợ đi khám mới té ngửa. Họ bảo niêm mạc tử cung cô ta bị xơ thẹo quá nhiều, thường là do hậu quả của nạo phá thai nhiều lần. Quả vậy Mai Liễu trước khi quen và lấy Dân là một cô gái có lối sống phóng túng nhiều “trải nghiệm” giường chiếu, xem chuyện thỏa mãn nhu cầu xác thịt cũng giống như cơm ăn nước uống hàng ngày vậy thôi. Nếu có ham muốn thì hẹn hò cặp kè với một chàng vừa mắt rồi cùng đưa nhau vào khách sạn giải quyết. Tất nhiên những việc này cô đều giấu nhẹm cậu Dân.

Khổ thay lối sống buông thả của Mai Liễu khiến Dân bây giờ là người gánh chịu hậu quả. Cũng may là cậu chưa dính phải các loại bệnh phong tình từ cô ta. Cậu oán trách ông bà Điền vì ham cái mả giàu sang rỗng tuếch bên ngoài mà cưới về cho cậu một cô vợ chẳng ra gì. Cậu uất người tình cũ phụ bạc. Cậu hận người vợ lừa dối lăng loàn. Cậu trách thân đã thiếu nghị lực vào lúc cần kíp để tự chui đầu vào ngõ cụt. Cậu chán ghét cuộc đời. Tính nết cậu trở nên thay đổi hay cáu bẩn, trầm ngâm ít nói. Khi ông bà Điền biết chuyện thì uất ức đến lịm cả người. Âu cũng là cái quả đắng họ phải nhận lấy do cách suy nghĩ và chọn dâu thiển cận của mình.

Sau đó Dân nhanh chóng li dị vợ rồi bỏ ra nước ngoài sinh sống làm việc luôn, coi như trốn chạy một quá khứ thảm hại, trong đó có mối tình đau khổ và cuộc hôn nhân tồi tệ của mình. Từ ngày ấy, cậu chán nản chẳng bao giờ hẹn hò ai nữa. Dân thành công trong sự nghiệp và có đời sống kinh tế thừa mứa nhưng trong tim không thôi nhớ về cô thôn nữ mặn mà đằm thắm thuở nào. Tại sao, tại sao một người con gái đoan trinh dịu hiền đến thế mà lại có thể là kẻ phụ tình thật nhanh chóng?

Dân trăn trở mãi khôn nguôi với câu hỏi ấy rồi một ngày quyết định trở về cố quốc mong tìm lại người cũ. Trời run rủi sao ông nghe tiếng quán ăn “Bước Chân Em”, một cái tên quá ấn tượng như chính ông đang chờ đợi bước chân người con gái tên Mơ ngày nào. Ông đã tìm đến quán ăn thử rồi gặp Kiều Nương hôm ấy.

Câu chuyện của ông Dân vừa xong thì gương mặt bà Mơ cũng đã đầm đìa nước mắt tự bao giờ. Ông nhìn bà đau xót, nói như than:

-Quỳnh Mơ, em thấy không, anh thật sự chẳng hiểu anh làm nên tội gì mà lại bị kết quả thế này! Anh chưa bao giờ quên em hay làm gì có lỗi với em cả. Anh đã đau đến vỡ tim khi hay tin em lấy chồng. Anh đã hứa sẽ cưới em làm vợ kia mà! Mơ, em hãy nói đi, tại sao em làm như vậy?

Bà Mơ đưa tay lên ngực như cố đè nén niềm thương tâm tột cùng. Trời ơi, quả là định mệnh quá cay nghiệt đối với hai người họ, khi chẳng ai thật sự có tâm gian dối hay phản bội nhau mà lại cuối cùng đi tới kết quả đau lòng này! Giọng bà như nghẹn lại:

-Có lẽ số phận bắt buộc chúng ta phải xa nhau! Anh có hiểu thời gian đó em phải sống dỡ chết dỡ như thế nào không, khi anh thì mất tăm mất tích, giọt máu của anh đang lớn dần trong bụng mà người nhà anh lại còn đến lăng nhục chửi mắng em, bảo rằng em là thứ đi giật chồng người, bảo anh đã có vợ sắp cưới rồi?… Ba em biết chuyện uất và buồn quá đến ngả bệnh. Anh có biết ở vùng quê em, hai tiếng “chửa hoang” nó khủng khiếp tới mức nào không? Anh nghĩ em còn con đường chọn lựa nào nữa sao? Em lấy chồng là để giữ chút danh dự cuối cùng còn lại cho gia đình, bớt phần nào tội bất hiếu làm khổ cha mẹ, và để bảo vệ giọt máu của mình cho nó được chào đời… Nếu anh là em, anh sẽ làm thế nào hả Dân?

Bây giờ tới lượt ông Dân sững sờ như hóa thạch, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng với những tia máu đỏ ngầu, trong đó chất chứa bao nhiêu cảm xúc hỗn độn khiến ông đơ ra không biết phản ứng ra sao nữa. Hóa ra lời giải đáp là đây, một sự thật quá bất ngờ và cũng quá đắng cay. Ông rướn người tới nắm chặt bàn tay bà Mơ rú lên:

-Em nói sao hả Mơ? Anh… có con à, chúng ta có con à?

Bà Mơ khẽ gật gật đầu, nước mắt vẫn chan hòa:

-Con trai anh tên Huy Diễn, Phạm Huy Diễn. Nó là người thanh niên anh gặp lúc nãy đó. Còn người con gái bên cạnh là con nuôi của em, nhưng em cũng đã xem nó là con dâu rồi.

Ông Dân từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, nụ cười sáng rỡ trên môi hồ hởi kêu lên:

-Là con trai à, và nó lại sắp có vợ rồi sao?… - nói tới đó ông đan hai tay vào nhau đặt trước ngực, mặt ngước lên cao thầm thì - … Ôi, tạ ơn trời cao đã ban phước lành!

Khẽ khàng gật đầu, bà Mơ nhỏ giọng:

-Hai con đều rất giỏi giang hiếu hạnh. Em rất thương và tự hào về chúng.

Ông Dân ngồi lặng thinh một lúc như để cho những cảm xúc đang dâng trào quá mãnh liệt trong tim có thời gian lắng dịu. Còn bà Mơ cũng không ngờ sau nhiều năm dài, người đàn ông này vẫn chọn cuộc sống độc thân với niềm khắc khoải về mình. Những uẩn khúc và hiểu lầm nhau đã được gỡ bỏ, cả hai trở nên gần gũi và trò chuyện với nhau tự nhiên cởi mở hơn. Biết được bà Mơ sống đơn chiếc hơn hai mươi năm nay, ông Dân cảm nhận hai người có vài điểm trùng hợp. Bà góa chồng thì ông cũng li dị vợ, hai người vì hoàn cảnh éo le chia cắt theo hai con đường nhưng rồi đều gãy gánh mà sống đơn côi từ đó đến nay. Có lẽ tơ duyên vẫn còn. Ông chân thành bảo:

-Mơ ơi, anh không biết nói sao để chia sẻ và xoa dịu những nỗi đau mà em đã trải qua. Giờ hiểu rồi anh càng yêu quý em hơn, và xin cám ơn em đã giữ gìn và nuôi con của chúng ta thành người! Mong em cho phép anh được bù đắp cho em và con trong những ngày còn lại, để anh được làm chút gì gọi là bổn phận làm cha của mình. Mơ nhé?

Bà Mơ ngồi lặng thinh một lúc, rồi mỉm cười dịu dàng đáp:

-Cái đó… phải xem con trai anh nó có bằng lòng không nữa kìa!

Với nụ cười hân hoan, ông Dân khề khà:

-Con trai anh chắc chắn không đành làm khó người cha già đáng thương này đâu. Vậy còn em thì sao hả Mơ?

Bà cúi đầu, lạ thay tự nhiên trở nên e ấp trước người đàn ông này như thuở còn là cô gái xuân thì lần đầu biết yêu. Quả là ông vẫn luôn tồn tại trong một góc kín của trái tim bà. Giọng bà nhỏ xíu:

-Em… già rồi! Giờ chỉ sống cho con thôi, khi chúng có con thì là cho cháu!

Ông bạo dạn nắm bàn tay bà, bỗng trở nên cuồng nhiệt tình tứ như cậu công tử Dân ngày nào:

-Em vẫn luôn đẹp mãi trong lòng anh. Mơ, mình đã vì nghịch cảnh mà mất nhau nửa đời rồi. Anh không muốn, không bao giờ muốn để mất em một lần nữa đâu!

Liếc nhẹ ông một cái, bà đùa:

-Anh chừng này tuổi mà vẫn còn biết nói ngọt với phụ nữ quá ha! Em rất bất ngờ anh có thể sống ngần ấy năm cô đơn mà không có quý bà quý cô nào quây quần bên anh đó.

Ông cũng cười nhìn bà nồng nàn:

-Họ làm sao làm điều ấy được, vì anh vẫn chỉ nhớ thương em thôi mà! Quỳnh Mơ, mình làm lại từ đầu em nhé?

Bà lặng thinh một lúc nghĩ ngợi rồi đáp:

-Lời đề nghị này… bất ngờ và lớn quá! Để em… có thời giờ suy nghĩ thêm nữa đã!

Nói đoạn bà nhìn ông mỉm môi cười nhẹ. Liệu ông có thể hiểu nụ cười bí ẩn ấy là một sự bằng lòng không nhỉ?

☘︎