chuyện kể trong đêm
20
Tiếng kẹt cửa khiến Mai thức giấc. Thân xác no nê, nàng ngủ vùi từ lúc xế chiều. Gioãi chân, Mai nằm thẳng lại, hình ảnh cặp chuồn chuồn bay lượn trong tâm trí. Chợt Mai nghe tiếng người. Hẳn là tiếng bà chủ quán trọ chắc đã về. Có tiếng đáp, lào xào. Nàng giật bắn người, nghe trong bóng đêm tiếng răng nghiến:
`` Đây, con dao còn đây...Anh nhìn lại đi!``
Rồi tiếng dao phập vào gỗ. Lạnh người, Mai lách nhẹ khỏi vòng tay người yêu. Như một con mèo, nàng bò đến sát vách phòng, mắt nhìn ra ngoài. Qua kẽ liếp, cửa nhà trọ mở toang, ánh trăng chếch rọi vào xanh nhớt. Bà chủ quán ngồi, lưng quay về phía Mai. Trước mặt, một người cũng ngồi, tay để trên mặt bàn. Giữa hai người, một con dao dài độ ba mươi phân, cán rung rinh, lưỡi cắm sâu vào thớ gỗ. Căng mắt, Mai suýt buột miệng kêu. Đó là ông Thày nàng gặp trên am hôm qua, đầu trọc bóng, lưỡng quyền nhô cao, và cặp lông mày như hai con sâu rũ xuống má.
Bà chủ quán nghẹn giọng:
`` Dao còn vệt máu...Ba mươi năm nay, đêm đêm tôi nghe tiếng hắn đòi mạng nhưng không nói để cho anh yên tâm tu tập. Phải, ba mươi năm ròng, hắn trách tôi phụ rẫy, là tòng phạm, khiến hắn chết mà không siêu thoát được!``
Ông Thày im lặng, tay đưa lên bóp trán.
Bà tiếp:
`` Vậy mà nay anh phản lại lời thề ba mươi năm trước...Anh Phước, anh còn nhớ lời thề đó không? ``
Ông Thày vẫn im lặng.
`` Vậy tôi nhắc cho anh nhớ nghe! ``
Ông Thày đưa tay ra dấu, nói nhỏ, nghe không rõ.
Bà đứng phắt lên, cao giọng:
`` Cần chứ...Nay anh rắp tâm phụ tôi! Vì sao thì tôi rõ rồi. Lời năm xưa anh nói anh yêu tôi cho đến hết kiếp này đêm nay chẳng khác tiếng quỉ kêu ma gào đòi trả mạng...``
Bật cười sằng sặc, bà kể lể, như bị đồng ốp, ma nhập.
21Lại một câu chuyện tình. Suôi dòng kể lể của Hoa, tên bà chủ quán trọ này, câu chuyện quả lâm ly, và bi đát. Ông Thày tên Phước. Ba mươi năm trước, Phước còn là một thanh niên cường tráng, trưởng nam một gia đình nền nếp khá giả. Chàng lên Bảo Lộc học, ba năm sau mang cái bằng tốt nghiệp Nông Lâm Súc về QN xin việc, và thành một nhân viên kiểm lâm để trốn lính khi chiến tranh còn ác liệt. Hoa là bạn cùng trường với Phước thời đi học trung học. Chuyện hai người yêu nhau, cả trường biết. Thời gian Phước học ở Bảo Lộc, không biết gia đình ép buộc thế nào mà Hoa phải lấy chồng. Hắn là sĩ quan chỉ huy phó một đại đội bộ binh đóng chốt ở thị xã. Phước về, lòng tan nát. Rồi Phước tìm gặp Hoa. Nàng khóc. Duyên phận nay lỡ làng, nàng tránh. Nhưng lý lẽ rồi thua, con tim có cách biện bạch riêng, những ai chót yêu một lần đều hiểu. Những lần hắn đi hành quân, Hoa cũng lên rừng, vào núi, hành trang là trái tim hừng hực yêu thương, không ta không địch, chỉ có những bông hoa dại Phước gọi là hoa sim, sim tím chiều hoang những ngày bom đạn. Riết, hắn phong phanh nghe tin đồn. Hắn hỏi, Hoa xin ly hôn. Hắn cười nhạt, và lao vào những cuộc rượu. Men say chẳng phải là men tình, ngược lại, men say tiếp tay hắn giang lên, hạ xuống xác thân Hoa cứ ngày một xác xơ thê thảm. `` Con đĩ chó!``, hắn thét, ``Đ.M mi con đĩ chó!``. Đánh vợ lâu thành một thói nghiện ngập, và trước sự im lặng của Hoa hắn coi là thách thức, hắn ``chế`` những cách hành hạ tinh vi học từ trại giam tù binh.
Thình lình một hôm, hắn nói với Hoa hắn hối hận sự tàn ác của mình. Ăn năn, hắn mua cho nàng đủ thứ, chiều chuộng hết mình, thậm chí đến nhà cha mẹ vợ xin tha lỗi. Hắn thủ thỉ: ``Em à, cho anh một đứa con, ta sẽ có một đời sống bình thường, như mọi người...Nghe em! ``. Hoa nghe, tin rằng điều đó khả thi. Nàng rắp tâm lên từ biệt Phước. Một buổi sáng hắn báo phải đột xuất hành quân đi cứu viện đơn vị bạn đang kẹt. Chờ hắn đi, nàng lại lên núi. Nhưng nào ngờ hắn đã sắp bẫy đánh sập nàng như một con hoẵng ngây ngô. Theo đúng binh sách, hắn lập nghi binh, thình lình xuất hiện khi nàng gặp mặt Phước. Rút súng lục, hắn quát `` Tao bắn cho bay chết cả đôi, đồ khốn nạn!’’. Bất ngờ, Phước lao lại, rút dao đâm, một nhát, rồi hai, rồi ba... miệng nhểu rớt giải, gầm lên điên cuồng `` Tao không chết, tao không chết! ’’.
Hoa sững sờ, ôm Phước lúc ấy kiệt lực, áo quần nhoe nhoét máu me của một cái xác vô hồn tay chưa kịp bóp cò khẩu súng, người lỗ chỗ hàng chục vết đâm. Phước như tỉnh lại sau một cơn ác mộng. Ôm mặt, Phước tru lên khóc, hỏi;
`` Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây, hả Trời?``.
Nhưng thường thì ông Trời bất lực. Phước nói trong nước mắt:
`` Anh phải chết, Hoa à!``
Mặt tái mét, Hoa làm như không nghe, giọng quả quyết:
``Chôn cái xác này đã!``
Hì hục đào, hai người vứt xác hắn xuống một cái huyệt sâu ba thước rồi lấp đất. Cẩn thận, Hoa gom lá cây phủ lên. Trời về chiều, sương xuống, chim quanh đây bay ngang cất tiếng gọi đàn. Phước ngồi thở, ngơ ngẩn nhìn Hoa, chưa định thần lại. Khổ sở, Phước ngửng mặt nhìn trời, bật miệng:
`` Mạng đền mạng, máu trả máu thôi...``
Nói xong, Phước leo lên ghềnh cao, nhìn xuống vực sâu. Hoa bước theo, nắm áo kéo lại. Nàng chậm rãi:
`` Không ai giết hắn. Hắn vừa mất tích thôi. Thời chiến, thiếu chi người mất tích. Coi như thế là xong! ``
`` Không, anh vừa giết hắn…``
`` Anh cứu đời em, nếu không hắn cũng sẽ giết em…Mạng đền mạng cũng là vậy! Hắn lừa chúng ta, chỉ chậm tay là hắn đã bắn anh. Anh có quyền tự vệ…``
Phước im, lát sau nhìn chòng chọc vào tay mình, chàng thì thào:
`` Tay anh vấy máu rồi…Một khi giết người, là ta đã giết một phần mình! Chỉ vì tình ta ngang trái mà ra. Thôi, em về đi!``
Hoa nức lên khóc. Phước nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết:
`` Ta không có duyên, trời đầy tụi mình … Phải chấm dứt mọi chuyện!``
Hoa lắc, tay ghì lấy Phước, miệng kêu:
`` Đừng! Nghĩ lại đi, hắn mất tích rồi, mà anh cũng vậy, lại trong cùng một ngày thì điều tiếng dị nghị ra sao. Thiên hạ sẽ đồn đại gì? Hãy nghĩ đến danh dự gia đình anh, gia đình em… ``
Phước cúi đầu, lẩm bẩm:
`` Ông già mình nghe chuyện, chắc ông ấy chết…``
Hoa ngẫm nghĩ rồi vùng mình ngồi ngay ngắn trước mặt Phước, giọng quyết liệt:
`` Anh tự tử, thì em sẽ mang vụ việc nói cho mọi người…Anh sẽ giết thêm ông già anh!``
Phước nắm lấy tay Hoa, mắt thoáng ánh hung dữ. Cười nhạt, Hoa chìa con dao cho Phước:
`` Đây, dao đây. Rồi người ta sẽ phát giác ra hai cái xác…Mọi sự sẽ rõ như ban ngày, báo chí loan tin chuyện giật gân ăn khách…Anh muốn vậy ư?``
Phước nới tay nắm Hoa, thẫn thờ:
`` Phải làm sao đây? Sao ông Trời hành ta đến độ này? Dẫu gì, em phải coi như anh đã lìa thế gian này, không sống với hai bàn tay vấy máu. Hai đứa mình khó mà gần nhau được nữa``
`` Cái chết của hắn là vách vực ngăn cách đôi ta mất rồi. Gần nhau, ắt miệng tiếng dị nghị, em biết! ``, Hoa buồn bã.
Lát sau, nàng thở ra rồi nói:
`` Nhưng hai ta không xa nhau đâu. Muốn thế, ta phải thề với nhau…``
22A, tình trắc trở thường tạo ra những thề bồi. Ngoài lời thề cổ điển ta sẽ mãi là của nhau, những người trong cuộc trái ngang đèo thêm vào, tùy tình thế, những hẹn hò cam kết đôi khi vượt mọi tưởng tượng. Trường hợp Phước và Hoa khá nan giải. Phước mang nỗi ân hận đã giết người. Hoa ăn năn, biết vì mình mà nên nỗi. Cả hai sợ điều tiếng xâm phạm đến danh dự gia đình. Họ thề yêu nhau đời đời kiếp kiếp, nhưng sẽ không gặp lại nhau. Phước lấy hòn dá dựng thẳng đứng trên lối lên ghềnh V làm mốc, sẽ không được xuống quá, và Hoa không được lên quá cái mốc đó. Một tháng hai lần, Hoa mang gạo, trứng…để cạnh hòn đá. Đến đêm, Phước xuống lấy. Sinh là ký, tử là qui. Hai người tự nguyện hành hạ mình trong kiếp sống gửi cho tới khi đấng Cao Xanh vời gọi họ về nơi thường hằng. Và đã ba mươi năm tròn, họ thành hai cái bóng. Một cái, cho người thế gian đi tìm cứu rỗi ở trọ. Cái bóng kia thỉnh chuông đón kẻ lên ghềnh, không can ngăn, không khuyên nhủ, cần thì làm dăm bước đồng hành với họ trước khi họ lìa thế gian. Cho đến đêm hôm nay, đêm trăng sẽ viên mãn.
Tiếng Hoa cất lên, chì chiết:
`` Anh bước qua cái mốc trên đường lên ghềnh, xuống đến đây là bước qua lời thề bồi ta giao ước với nhau…``
Ông Thày đáp, nhưng chỉ nghe được `` Vì …vì anh muốn…’’, giọng lại nhỏ đi, nghe như tiếng muỗi vo ve. Bà chủ quán đứng lên.
`` Anh muốn nói gì với tôi? ``, bà chủ quán cao giọng, rồi cười khẩy.
Bà tiếp:
`` Không đâu! Hôm qua cô bé trặc chân về thì tôi hiểu anh mong chân cô ta còn sưng hơn nữa, để hôm nay cô ấy không leo nổi lên ghềnh, hy vọng cô ta bỏ ý đồ gieo mình xuống biển. Nhưng khi biết có người dìu rồi cõng cô ta xuống tới quán đây, anh phấp phỏng, anh lo âu… Không kìm được lòng, anh xuống đây xem sự thể thế nào. Vì vậy anh mới bước qua lời thề năm xưa. Anh xuống đây, nào đâu để nói gì với tôi! Xưa nay, anh chưa hề cưu mang cho bất cứ số phận ai, kể cả chính mình. Bức tường trên am đề " Tâm vô sở cầu thị Phật". Nay, thì khác. Rõ ràng, tâm anh rúng động. Anh chạnh lòng với cô bé kia ấy mất rồi. Thế với tôi, tình cảm của anh nay ra sao? Anh còn định lừa dối tôi nữa ư? ``
Bà chủ quán cười nhạt, mỉa mai:
`` Hừ…anh thề với tôi yêu nhau trọn kiếp! Cái kiếp này ngắn nhỉ! ``
Bà gằn giọng:
`` Ba mươi năm nay tôi sống như một gốc cây khô, sống được là nhờ tin vào lời thề của anh. Anh biết không, khi tôi nhìn những người đàn bà sống bình thường, có chồng có con, tôi đã nhiều lần muốn chết cho xong…Nhưng tôi chót thề với anh, và tôi cam lòng hy sinh đời tôi vì tình yêu anh. Cho đến tối nay thì cái tình yêu đó vỡ như bọt sà-bông…’’
Bà chủ quán ngồi xuống, chống tay trên bàn, ôm đầu. Tiếng thút thít, rồi tiếng nuốt ừng ực kìm nức nở.
Ông Thày đứng lên. Ánh trăng loang lổ trên khuôn mặt ông nhăn nhúm. Lẳng lặng ông bước khỏi cửa, tay buông thõng, chân lê, lưng còng xuống. Còn một mình, bà chủ quán gục đầu xuống bàn, vai run rẩy, người nhoà đi trong bóng tối.
Thình lình, bà vùng chạy ra ngoài.
23Mai đợi. Vẫn không một động tĩnh. Rón rén, nàng đẩy nhẹ cửa phòng.Trăng nay lên cao, ánh trăng chỉ còn là một vạt sáng, nhưng con dao cắm trên bàn vẫn lóng lánh phản chiếu sắc lạnh kim khí. Nàng đến cạnh, nhìn và tưởng tượng lưỡi dao đâm vào thịt da buốt đến xương tủy. Lùi ra xa, nàng đi giật lùi khỏi cửa quán trọ. Nhìn ra, nàng không thấy một ai. Chó ở đâu tru lên từng chập.
Mai đi vòng, đến bờ ao. Ngồi trên cầu ao, nàng nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, đong đưa khi gió động những tàn cây phủ bóng trên cao. Một đàn đom đóm bay ngang, lập loè chiếu sáng rồi biến vào đêm, không để lại dấu vết.
Nàng ngồi, bất động, tay thu vào lòng. Trời chi chít những vì sao lấp lánh, Mai chợt thấy một vết sao băng. Nàng hồi tưởng những chuyện bất ngờ trong đời mình, từ tai nạn xe đụng khiến mẹ nàng bệnh, rồi chiếc nhẫn mẹ không thấy khi nắm tay người con gái giả làm Mai, cho đến vị đại gia, bài phóng sự về ghềnh V…Mọi tình cờ đều như bước chân trượt khiến đời nàng giạt vào những bước ngoặt không thể định trước. Câu chuyện nàng vừa chứng kiến vượt qua mọi tưởng tượng, tuy thực nhưng vẫn khó tin dẫu mắt thấy tai nghe. Gặp chỉ một lần thoáng qua như gió thoảng, làm sao nàng khiến ông Thày bước qua lời nguyền ba mươi năm, mất hết sự minh triết đạt được từ tu tập, lụy chữ tình còn quá những kẻ phàm nhân. Nàng lạnh người, lẩm bẩm, mình lại tác nghiệp rồi. Mai thầm nhủ, ông Thày và bà chủ quán đều là nạn nhân, và tai họa buộc nút thắt cuối của một chuỗi ác duyên tình cờ hội tụ vào thân xác ta, một người đàn bà bất hạnh đang băn khoăn tìm cứu rỗi.
Chợt câu nói nàng nghe trưa nay vang vọng:
`` Thôi đúng rồi, tình yêu cứu rỗi…``
Mai vuốt mặt cho tỉnh táo. Không! Tình yêu không cứu được mà còn đầy đọa cuộc đời khốn khổ của ông Thày và bà chủ quán kia liền ba mươi năm. Tình yêu, rất có thể chỉ là ảo, như ngay khuôn mặt Mai mới nhận ra trưa nay của người đã bật miệng nói rằng tình yêu cứu rỗi. Cũng rất có thể chẳng có gì cứu rỗi được ai trước khi sân khấu hạ màn, chỉ độc một bóng trăng cợt nhả vô số duyên nghiệp sắp đặt chẳng biết từ đâu. Bóng trăng ấy rọi soi những nhân vật tơi tả xác xơ nắm tay nhau nhẩy xuống vực ghềnh, tan biến vào khoảng đen miên viễn. Thảm kịch có chi đó như thừa thãi, phi lý. Và chẳng để lại gì, kể cả những tiếng vỗ tay khi màn hạ.
Thẫn thờ, Mai từ từ đứng lên, mắt ngước về phía ghềnh V tít trên cao.