Chương 1 Bánh korokke[1]
Hòm thư màu bạc được gắn bên hông cửa ra vào của dãy nhà tập thể năm tầng đã cũ, phía bên dưới xếp ngổn ngang xe đạp dành cho trẻ em và những bìa các tông quên vứt. Cô bé ngồi đó như đang phải chịu phạt, đưa mắt nhìn người qua đường.
Dãy nhà tập thể ấy nằm chính giữa nhà của họ và một siêu thị mang tên “Shinsengumi” mà Shouta vẫn đi cùng bố mỗi tuần một lần. Ngày xưa, trên bức tường trắng toát, những vết nứt đã xuất hiện, và để che đi những vết nứt đó, người ta đã quét lên một lớp sơn trắng mới. Lớp sơn trắng ấy như càng làm nổi bật hiện trạng của bức tường đang dần bị màu tro tàn bao phủ.
“Làm ăn gì mà chán thế. Đúng là nghiệp dư mà”.
Mỗi khi đi ngang qua bức tường của dãy nhà tập thể đó, người bố Osamu sẽ ngẩng lên nhìn, huých khuỷu tay vào. Shouta và nói như vậy. Nghe nói trước kia, chính gã cũng từng làm nghề quét sơn.
“Tại sao chú lại nghỉ việc?”, mỗi lần Shouta hỏi, Osamu lại cười và nói, “Vì bố sợ độ cao mà”.
Người bố gọi khu nhà tập thể ấy là “koudan”[2]. Còn người mẹ Nobuyo lại gọi là “toei”[3]. Shouta không thể phân biệt được đâu là cách gọi đúng và sự khác nhau giữa hai từ đó là gì. Lời Nobuyo thốt ra “Tiền nhà rẻ đến khó tin” vừa như ghen tị lại vừa như khinh miệt, có biết bao điều ẩn chứa trong nụ cười lạnh của cô.
Việc tới siêu thị vào mỗi thứ tư hằng tuần không phải để mua sắm, mà đó là công việc quan trọng nhằm duy trì kinh tế gia đình Shibata. Thứ tư là ngày bán hạ giá của cửa hàng này nên rất đông khách. Mặc dù khắp nơi đều dán giấy ghi “Nhân 3 tích điểm”[4], nhưng Shouta cũng chẳng hiểu rõ nó có lợi hơn bao nhiêu so với ngày thường. Hai người chen vào được bên trong cửa hàng tầm năm giờ chiều thứ tư hôm đó. Họ nhắm vào khoảng thời gian chuẩn bị bữa tối, lúc cửa hàng nhộn nhạo nhất.
Đó là ngày mà dự báo thời tiết đã gây xôn xao rằng, buổi sáng sẽ lạnh tới mức kỷ lục trong tháng hai và chiều tối sẽ bắt đầu có tuyết rơi. Đi từ nhà tới siêu thị chỉ mất có mười lăm phút mà đầu ngón tay Shouta đã lạnh tới mức mất cảm giác. “Lẽ ra nên mang theo găng tay”, cậu hối hận. Cứ thế này sẽ không thể làm việc được.
Shouta bước qua cửa ra vào của siêu thị thì dừng lại, vừa quan sát bên trong cửa hàng, vừa cử động năm ngón tay đang đút trong túi, cậu muốn đầu ngón tay nhanh lấy lại cảm giác.
Osamu vào chậm hơn Shouta vài bước, lặng lẽ đứng cạnh cậu. Ở đây không được liếc nhìn nhau. Điều này là quy tắc ngầm giữa hai người kể từ khi bắt đầu công việc này.
Cầm lấy quả quýt là mặt hàng mẫu được đặt bên hông lối vào, Osamu khẽ lẩm bẩm “ừm” trong miệng, vẫn không nhìn Shouta mà đưa qua một nửa.
Miếng quýt vừa nhận được trong tay đã trở nên lạnh lẽo.
Như để bảo vệ bàn tay đang dần ấm lên, Shouta bỏ cả miếng quýt đó vào mồm. Vị chua lan rộng trong miệng. Quả nhiên vì chỉ là hàng mẫu nên không được ngọt lắm.
Hai người vô thức nhìn nhau rồi cùng đi sâu vào tận bên trong cửa hàng.
Osamu nhanh nhẹn bỏ chùm nho vào cái giỏ đựng đồ màu xanh gã đang cầm trên tay. Chùm nho trông có vẻ cao cấp với màu xanh đọt chuối.
“Nho này có hạt nên ăn sẽ phiền phức lắm”, Osamu nói rồi chỉ ăn một quả nho hạt nhỏ màu đỏ tía. Shouta biết đó là loại nho rẻ tiền nhất, nhưng cậu không nói ra.
Tuy nhiên, hôm nay không cần chú ý đến giá cả. Osamu dễ dàng bỏ hai túi nho vào trong giỏ. Từ đây, nếu tiếp tục đi thẳng sẽ đến quầy bán thực phẩm tươi sống như cá, thịt lợn... ở cuối đường, còn nếu rẽ trái sẽ đến góc bán mì ly và các loại bánh kẹo. Ở vị trí đó, như mọi khi, hai người cụng nắm đấm rồi tách nhau ra. Shouta chầm chậm rẽ trái rồi dừng lại trước một cái giá đựng bánh kẹo đã nhắm từ trước, đặt ba lô xuống dưới chân. Móc khóa hình máy bay treo trên ba lô khẽ nảy lên.
Hình ảnh của một nhân viên cửa hàng phản chiếu trong chiếc gương trước mặt Shouta. Đó là một thanh niên mới được nhận vào làm bán thời gian từ tháng trước. Người thanh niên này không thành vấn đề với Shouta. Khi cậu xác nhận xong vị trí của anh ta rồi quay sang trái thì cũng vừa lúc Osamu đi vòng quanh trong cửa hàng đã quay lại. Osamu dựng ba ngón tay lên, chỉ chỗ đứng của từng nhân viên trong cửa hàng. Shouta khẽ gật đầu, sau đó chống hai bàn tay vào nhau, xoay vòng hai ngón trỏ rồi nắm tay trái lại áp lên miệng.
Shouta thuận tay trái. Nghi thức này là do Osamu dạy cho, trước khi tiến hành “công việc”, cậu nhất định sẽ thực hiện nó.
Shouta vẫn không rời mắt khỏi người nhân viên trong chiếc gương kia, thận trọng vươn cánh tay trái đã tự mình cầu phúc lúc nãy, với lấy thanh sô cô la. Cậu nắm chặt thanh sô cô la mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, ánh mắt không hề nhìn xuống, nhanh tay kéo khóa ba lô quẳng vào trong. Âm thanh nhỏ đó chìm nghỉm giữa tiếng nhạc ồn ào trong cửa hàng. Nhân viên, và tất nhiên cả khách khứa đông đúc cũng không một ai chú ý đến.
Quả là một khởi đầu tốt đẹp. Shouta lại đeo ba lô lên lưng, di chuyển vị trí. Mục tiêu chính của công việc hôm nay là mì ly. Shouta dừng lại trước giá đựng mì ly kim chi heo cay mà cậu vốn rất thích, lần nữa hạ cái ba lô xuống dưới chân. Tuy nhiên, một nhân viên cửa hàng đứng trước giá hàng hóa đang chắn mất lối đi nhỏ hẹp, mãi mà không di chuyển. Đối phương là một người trung niên kỳ cựu trong nghề, khá khó đối phó.
“Nếu có thể một mình đánh bại ông ta thì con sẽ trưởng thành đấy”, vì những lời này của Osamu, Shouta đã lựa chọn đỉnh điểm trong “công việc” ngày hôm nay chính là đối đầu với ông ta. Tuy nhiên, ông ta chỉ đơn giản là không để lộ sơ hở của mình cho Shouta thấy.
Hơn thế nữa, cậu không muốn lưu lại trong cửa hàng mà không cầm theo giỏ. Quá gây chú ý. Khi Shouta bắt đầu suy nghĩ xem có nên mau chóng từ bỏ và đi đến giá khác không, thì Osamu đã cầm trong tay một giỏ đựng đầy hàng hóa, đứng giữa nhân viên cửa hàng và Shouta để chắn tầm nhìn. Osamu bắt đầu tìm kiếm sốt Tabasco ở đó.
Mặc dù hơi nuối tiếc khi phải cần đến sự trợ giúp, nhưng nhờ đó cậu cũng thấy an tâm hơn để hoàn thành công việc. Shouta nhanh tay ném vào ba lô mì udon cà ri mà Osamu thích và mì ly kim chi heo cay cậu thích rồi hướng tới phía lối ra. Osamu xác nhận Shouta đã ra ngoài an toàn liền bỏ lại giỏ mua đồ, một lần nữa cầm đầy tay những trái quýt mẫu mà gã cũng đã lấy lúc vừa tới đây rồi ra ngoài.
Thế là, chỉ còn nằm chỏng chơ ở đó mỗi giỏ đồ chứa đẩy những nguyên liệu nấu ăn cao cấp quá xa xỉ với cuộc sống của hai người, như thịt bò Matsusaka để làm sukiyaki[5] hay những gói sashimi[6] lưng và bụng cá ngừ.
Hành vi phạm tội này bị cả xã hội gọi là “ăn cắp”, nhưng đó lại là “công việc” của bọn họ.
Khi “công việc” đã hoàn thành suôn sẻ, hai người đi qua khu phố buôn bán đã có từ ngày xưa ở trước ga tàu điện rồi trở về nhà. Họ mua bánh korokke tại một cửa hàng bán thịt có tên “Fujiya”.
“Cho cháu năm cái bánh korokke ạ”.
Shouta tới cửa hàng nhanh hơn Osamu, lên tiếng với một bác gái là nhân viên tiệm.
“Bốn trăm năm mươi yên nhé”.
Bác gái nói với một nụ cười thường trực, đoạn vươn tay đưa cái kẹp tới những chiếc bánh đang ẩn hiện trong góc của tấm kính đã mờ đi vì hơi nóng. Để xem bác gái đã lựa chọn những chiếc bánh nào, Shouta đưa khuôn mặt lại gần tấm kính. Cậu mặc một chiếc quần rộng có chút không vừa kích cỡ, không biết là mặc thừa lại của ai, đôi mắt đen lanh lợi, mở to sáng lấp lánh khi nhìn những chiếc bánh. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng ra được “công việc” mà lúc nãy cậu thiếu niên ấy vừa làm.
Đang phấn chấn khi đã hoàn thành một phi vụ, Osamu đặt lon rượu sake nóng mới mua ở máy bán hàng tự động lên tấm kính, lấy ví từ túi áo đang mặc ra. Gã mặc một chiếc quần lao động màu ghi với chiếc áo jumper đỏ đã cũ, đầu tóc bù xù, mới bốn mươi tuổi rưỡi mà trông đã như ông già.
“Bao nhiêu tiền?”.
“Bốn trăm năm mươi yên nhé”.
Bác gái nhắc lại một lần nữa. Osamu xếp bốn trăm năm mươi yên tiền lẻ đặt lên trên quầy.
“Búa đập kính... có hình dạng như thế này này. Với cái đó, chỉ cần một phát là kính sẽ nát vụn ngay”.
Osamu đã trúng “tình yêu sét đánh” với thứ dụng cụ tác nghiệp ấy, trong một cửa hàng gã ghé qua lúc nghỉ trưa của một ngày làm việc.
“Cái đó bao nhiêu tiền ạ?”.
Shouta tỏ ra hứng thú.
“Tầm hai nghìn yên đó”.
“Đắt quá”.
Vừa nghe giá xong, vẻ mặt Shouta đầy u ám. Liếc nhìn gương mặt đó, Osamu liền cười.
“Nếu con mua nó”.
Osamu ngay từ đầu đã không có ý định mua.
“Xin lỗi, khiến anh chờ lâu”.
Đôi mắt vốn đã híp của bác gái càng híp lại hơn, bác đặt túi bánh lên quầy.
Shouta nhận lấy túi bánh, hai người bắt đầu sóng vai nhau thả bộ. Ba lô đã trở nên nặng trĩu với đầy ắp chiến lợi phẩm, nhưng mỗi bước chân của họ lại thật nhẹ nhàng.
“Bố đã nhìn thấy nó trong cửa hàng dụng cụ ở Mikagawashima... Chà, chỗ đó bảo vệ rất nghiêm ngặt đấy”.
Có vẻ Osamu đang sắp xếp kế hoạch trong đầu.
“Nếu hai người cùng đi thì không vấn đề gì đâu nhỉ”.
Shouta nói, sau đó liền cười với Osamu. Osamu quay sang nhìn Shouta, hai người lại cụng nắm tay nhau.
Vừa rời khỏi khu phố buôn bán, đường đã thưa thớt hẳn. Hiện còn chưa đến sáu giờ chiều, nhưng khu phố với số đèn đường ít ỏi này đã yên tĩnh như nửa đêm. Có lẽ những người tin vào dự báo thời tiết sáng nay đã sớm trở về nhà. Shouta nghĩ vậy. Mà cũng đúng thật, trời về chiều càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn. Hơi thở của cả hai phả ra màu trắng đục.
Vết bẩn do dầu của bánh korokke dính vào túi giấy màu trà. Shouta vừa cố để không chạm vào vết bẩn, vừa ôm lấy túi bánh như thể đó là một thứ vô cùng quan trọng. Về nhà, đun nước sôi đổ vào mì ly, đặt korokke lên nắp đậy mì để làm bánh ấm lên, sau đó vừa chấm nước mì vừa ăn. Đó là cách ăn đúng đắn mà Shouta đã học được từ Osamu.
Tuy nhiên gần đây, Osamu không đủ nhẫn nại dù chỉ mười phút. Hôm nay cũng vậy, trước khi tới được dãy nhà tập thể kia, gã đã bắt đầu ăn phần bánh của mình.
“Nhưng mà... đúng là korokke của Fujiya có khác, nhỉ?”.
Osamu bình thản nói.
“Vâng, quả vậy”.
Shouta cũng đã thèm lắm rồi, cậu nuốt nước bọt.
“Con cũng nên ăn đi”.
Osamu vừa chỉ vào túi giấy vừa nói.
“Kiên nhẫn, kiên nhẫn”.
Shouta vẫn ôm túi bánh.
“Đúng là thứ mùi của nghèo khó mà”.
Osamu quở trách Shouta như để biện hộ cho tính không nhẫn nại của bản thân.
“A...”
Shouta đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?”, Osamu đang đi trước Shouta một chút liền quay lại hỏi.
“Cháu quên mất dầu gội đầu rồi”.
Cậu chợt nhở ra lời nhờ vả của Aki, em gái Nobuyo, trước khi cậu ra khỏi nhà để “làm việc”.
“Lần sau vậy”.
Dưới thời tiết lạnh thấu tim như thế này, không thể nào nghĩ tới chuyện quay lại được. Hai người bắt đầu rảo bước nhanh hơn. Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên giữa đêm đông.
Đúng lúc ấy, ở hành lang bên ngoài tầng một của dãy nhà tập thể, có tiếng gì đó vang lên nghe như âm thanh của một cái bình thủy tinh bị đổ xuống nền bê tông lăn lông lốc.
Từ kẽ hở bờ rào, họ trông thấy một bé gái đang ngồi bên trong. Cô bé mặc một bộ đồ nỉ màu đỏ đã trở nên bẩn thỉu, chân không đi tất mà chỉ xỏ một đôi xăng đan của người lớn.
Không biết đã bao lần rồi. Cứ mỗi khi bắt gặp, họ đều thấy cô bé ấy đang nhìn chằm chằm cánh cửa bằng ánh mắt trống rỗng.
Osamu quay lại, nói với Shouta đang tỏ vẻ ngờ vực.
“Lại là cô bé đó”.
Osamu lại gần hàng rào và nhòm vào qua khe hở.
“Cháu sao thế?”.
Bé gái đã chú ý tới Osamu và nhìn về hướng gã nhưng không trả lời.
“Mẹ cháu đâu?”.
Bé gái lắc đầu.
“Không vào nhà được à?”.
Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra và cô bé bị nhốt ở ngoài.
Shouta kéo áo của Osamu.
“Thôi... mình về nhà mau đi. Bánh lạnh hết rồi”.
“Nhưng mà...”.
Osamu kiềm chế sự bất mãn của Shouta, lần nữa hướng về phía bé gái, đưa ra chiếc bánh rán ăn dở đang cầm trên tay.
“Cháu ăn không? Bánh korokke đó”.
Ngôi nhà Shouta đang sống là một căn hộ thấp lè tè, lọt thỏm giữa những tòa chung cư cao tầng vây quanh ba hướng. Trong ngõ, bên cạnh quán rượu có tên “Hobby” là một căn hộ hai tầng đã cũ. Vốn có hai ngôi nhà gỗ một tầng, nhưng chủ nhà chỉ xây lại căn ở giáp mặt ngõ. Ngôi nhà gỗ một tầng còn lại như núp trong góc sâu của căn hộ kia chính là nhà của Shouta. Dù bao nhiêu người của văn phòng bất động sản đã cất công đến, nhưng chủ nhân ngôi nhà là Hatsue đã sống ở đây năm mươi năm vẫn nhất quyết từ chối. Vào thời kỳ kinh tế bong bóng, những ngôi nhà xung quanh đã đổi hết thành các chung cư cao cấp, chỉ còn ngôi nhà một tầng này như bị tụt lại, không di dời, cũng không cải tạo, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi ý thức của mọi người.
“Không lẽ bà ta đã giết ông già rồi chôn dưới sàn?”
Khi nhắc tới chủ đề đó, lúc nào Osamu cũng nói đùa như vậy.
Osamu và Shouta dẫn theo bé gái về nhà cũng vừa lúc cả gia đình đang chuẩn bị bữa tối. Vợ của Osamu là Nobuyo đang đứng trong bếp để nấu mì udon. Người bà là Hatsue đang dọn rác vương vãi trên bàn sưởi. Nói là “dọn” nhưng cũng chỉ là di chuyển chúng sang cái đệm đã được đặt sẵn trong góc phòng từ sáng sớm. Aki, chị em cùng cha khác mẹ với Nobuyo, không giúp chuẩn bị bữa tối mà vừa ra khỏi bồn tắm, một mình chui vào bàn sưởi. Cô đang bận tâm về phần tóc mái bị cắt cụt lủn của mình. Nồi udon đặt ở trước mắt Aki.
Thứ mà cả nhà họ ăn là một nồi udon chỉ có mỗi sợi mì và nước dùng, không hề được cho thêm những nguyên liệu khác như hành lá, trứng hay đậu phụ rán. Đối với gia đình ấy, việc ăn uống không phải là một loại hưởng thụ mà chỉ cần đủ no và chống chọi được qua giá rét, thế là tốt lắm rồi. Khi tiếng húp mì udon xì xụp vang lên khắp căn phòng thì bé gái ngồi trước cái tivi đặt ở trong góc, lặng lẽ ăn chiếc bánh rán được Osamu cho ban nãy.
Có lẽ do việc rửa bát đĩa khá phiền hà nên Nobuyo ngồi vào cái bàn đặt trong bếp, dùng luôn đũa nấu ăn mì udon trực tiếp từ trong nồi. Cô vừa nhìn lưng bé gái vừa lên tiếng.
“Ít nhất cũng nhặt thứ gì có mùi tiền một chút chứ”.
“Tại mũi bố vốn không được tốt lắm ấy mà”.
Osamu vừa nói những lời như biện minh, vừa nhìn Shouta mong cầu sự đồng tình. Shouta đang lấy từ trong ba lô ra các chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, xếp lại vào cái giỏ vốn vẫn dùng để trữ những thứ trộm được. Ngay cả cái giỏ này cũng là đổ họ tùy tiện lấy trong siêu thị Shinsengumi.
“Shouta, dầu gội đâu?”.
Aki vừa liếc qua giỏ vừa lên tiếng hỏi.
“Em quên rồi”.
Shouta thành thực trả lời. Aki chỉ trưng ra vẻ mặt như thể bất mãn rồi lập tức quay lại ăn udon. Bây giờ có lẽ cô còn bất mãn với tóc mái của mình hơn cả chuyện dầu gội. Đối với Shouta, đó hẳn là một điều may mắn.
“Tên nhóc là gì?”
Nobuyo hỏi.
Bé gái lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng lại bị át đi bởi tiếng tàu điện đang chạy ngoài kia nên mọi người không nghe rõ.
Họ nghiêng người để nghe rõ hơn.
“Là Yuri...”
Shouta, người đang ở gần bé gái nhất, nhắc lại lời cô bé. Shouta là người có tai thính hơn hẳn những người khác trong gia đình. Cậu cầm lại cái ba lô đã trở nên trống trơn, nhét nó vào trong tủ tường ở phòng khách rồi xem giờ trên đồng hồ báo thức trước mặt. Cần ba mươi giây nữa để mì ly chín.
“Yuri à...”.
Nobuyo nhắc lại.
Hatsue đang cắt móng chân phía trên tờ báo trải bên dưới.
Nobuyo tiếp tục hỏi tuổi, Yuri xòe năm ngón tay hướng về phía cô.
“Trẻ mẫu giáo à...?”.
Nobuyo lẩm bẩm một mình.
“Năm tuổi rồi à? Trông mảnh khảnh quá”.
Hatsue dừng việc cắt móng chân lại một chút, nói mà không nhìn về phía ai cả. Mái tóc dài đã trở nên bạc trắng được buộc lại thành một lọn ở sau đầu. Bà đã gần tám mươi tuổi mà đầu óc vẫn minh mẫn, cơ thể cũng còn khỏe mạnh, nhưng vì lúc nào bà cũng tháo răng giả ra nên mỗi khi cười lại để lộ cái lợi đen xì trông như một mụ phù thủy.
Đúng ra bà không nên cắt móng chân ngay bên cạnh khi cả nhà đang ăn tối, nhưng đối với Hatsue, cách cư xử ngang nhiên như thể không coi ai ra gì đó vốn là thái độ thường ngày của bà. Nói đúng hơn, đó là thứ tính xấu cố ý làm những việc khiến người ta ghét, sau đó mong đợi phản ứng từ xung quanh.
“Cho ăn xong thì đưa nó về đi”.
Nobuyo quay về phía Osamu nhắc nhở rồi lại vùi mặt vào nổi, tiếp tục ăn mì udon.
“Hôm nay ngoài trời lạnh lắm... Để mai...”.
“Không được. Đây không phải là nhà tình thương”.
Nobuyo đoán rằng Osamu sẽ nói “Ngày mai không được à” nên liền chặn trước.
Osamu cười giỡn trước lời của Nobuyo rồi dùng đũa chỉ vào Hatsue ở trước mặt.
“Có mà. Ở đây có Tiger Mask[7] đó thôi”.
“Đừng dùng đũa chỉ vào người khác”.
Không rõ có phải vì Osamu khiến tâm trạng Hatsue xấu đi không, bà lập tức quay sang nhìn gã.
Hatsue cầm tờ báo đã chất đầy móng chân mới cắt bằng cả hai tay, vừa đứng dậy đã cố tình nghiêng về phía Osamu.
Osamu la to “Bẩn quá” rồi có phần phô trương tránh sang hướng đối diện.
Hatsue vẫn để mở tờ báo, mang ra cửa, hất mạnh móng chân xuống sàn đất đang xếp ngổn ngang những chiếc giày, đoạn sột soạt vỗ vỗ tờ báo.
“Bà! Con đã nói là không được vứt ở chỗ đó rồi mà!”
Nobuyo lên tiếng nhưng không kịp.
“Không nghe thấy”.
Hatsue chẳng hề thấy hối lỗi, cứ thế quay vào, bỏ tờ báo ở góc phòng rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Yuri.
“Phải trông đợi vào tiền trợ cấp hằng năm của tôi, anh đúng là vô tích sự”.
“Im đi bà già”, bị chỉ ra tiền kiếm được ít ỏi đến mức thê thảm, Osamu cố sức chống lại thái độ xấu xa đó bằng một giọng nhỏ tới mức ngay cả bản thân gã cũng không nghe thấy được.
Hatsue vẫn gọi Osamu là “anh”, gọi Nobuyo là “chị”, còn với Shouta, lúc thì bà gọi “anh”, lúc thì gọi “nhóc”, lúc lại là “bé”, nhưng chỉ riêng những khi gọi “bé” thì Shouta mới đáp lại “Cháu không phải bé”.
Shouta theo dõi cuộc trò chuyện của mấy người lớn từ trong tủ tường ở phòng khách - nơi được coi là phòng riêng của cậu.
Vốn dĩ đó là khoang trống để cất đệm, nhưng vào mùa đông, đệm dường như trở thành cái giường cố định được trải ra xung quanh bàn sưởi.
Ngôi nhà gỗ một tầng này được xây ngay trong thời kỳ hậu chiến, cũng đã trên bảy mươi năm, vậy nên bây giờ chỗ nào cũng xập xệ cả. Hơn thế nữa, vì bị vây bởi các tòa chung cư xung quanh nên ngay cả ban ngày, ánh mặt trời cũng không chiếu tới và gió cũng không thể lọt qua. Do vậy, mùa hè sẽ nóng như phòng tắm hơi còn mùa đông sẽ lạnh thấu tim khi đêm xuống.
Đi chân trần trên chiếu thậm chí còn lạnh hơn cả đi ngoài đường. Chẳng hạn như Aki, cô dễ bị cảm lạnh, lúc đi ngủ vẫn phải xỏ chồng cả hai đôi tất.
Cái giá được làm trong tủ tường có lẽ không có giá trị gì trong mắt người lớn, nhưng những bảo vật của Shouta như viên bi bỏ trong chai ramune[8], những đoạn dây thép bị vứt ngoài đường hay các mảnh gỗ, đều được sắp xếp cẩn thận ở đây.
Cả cái mũ bảo hiểm có gắn đèn pin nhỏ trên trán mà ngày xưa Osamu dùng hồi còn làm thợ sơn, cũng được treo trên tường để Shouta sử dụng khi đọc sách vào buổi tối.
Khi cả nhà ngồi quanh bàn ăn, mình Shouta vẫn có thói quen mang bát đĩa vào trong tủ tường để ăn.
Vì Osamu và Shouta đã rẽ ngang rồi dẫn bé gái kia về nhà, mà toàn bộ bánh korokke đã trở nên nguội ngắt. Vậy nên, khi rót nước sôi vào mì ly lúc nãy ăn cắp được, Shouta đã đặt bánh lên trên cái nắp để làm ấm thay cho bếp nướng.
Thốt lên một tiếng “Chà”, cậu mạnh mẽ mở nắp ra rồi chấm bánh vào súp mì. Dầu bánh lan rộng trên bể mặt súp. Cậu cắt đôi cái bánh bằng đầu đũa dùng một lần, san phần khoai tây đã lộ ra dưới lớp vỏ bánh vào trong súp rồi vừa giữ chặt ly mì vừa ăn. Đó chính là phần thưởng cậu tự dành cho bản thân mình sau khi hoàn thành tốt công việc.
“Mà trông cũng dễ thương đấy”.
Hatsue liếc qua khuôn mặt của Yuri, vén tóc mái đang lòa xòa trước trán cô bé.
Tóc Yuri màu nâu nhạt như đã nhuộm, màu sắc ầy như càng che khuất đi biểu cảm của cô bé.
“Cái này, là sao vậy?”.
Khi thấy những vết sẹo như bị bỏng trên hai cánh tay cô bé, Hatsue liền hỏi. Những vết sẹo trông vẫn còn mới.
“Cháu bị ngã...”.
Có lẽ mỗi lần được hỏi, Yuri đều trả lời như thế. Cô bé đáp lại với âm điệu còn rõ ràng hơn cả khi nói tên mình.
Hatsue thử lật áo sơ mi của Yuri lên. Ở trên bụng cũng có rất nhiều vết bầm xanh đỏ. Aki nhăn mặt. Shouta đang ăn bánh cũng liếc sang. Hatsue chạm vào những vết bầm ấy. Yuri tránh đi.
“Đau à?”.
Yuri lắc đầu. Tình cảnh này Hatsue đại khái cũng hiểu được.
Khi Hatsue thì thầm “Người toàn vết thương”, Osamu nhìn Nobuyo.
Làm gì đây?, Osamu dùng ánh mắt hỏi.
Sắc mặt Yuri trở nên rất xấu. Nói đúng hơn, khuôn mặt ấy không còn cảm xúc nữa. Giấu đi cảm xúc của chính mình, là trạng thái phòng vệ của cô bé đối với tình cảnh mà em rơi vào hay những hành vi ảnh hưởng đến em, để từ đó tránh bị tổn thương hơn nữa. Chỉ liếc nhìn cô bé trong thoáng chốc, Nobuyo đã hiểu được điều này.
Nobuyo ngồi vào bàn bếp hiện giờ đã thành chỗ để đồ, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng cả nhà đang ăn mì udon ngoài phòng khách. Lúc nào cô cũng ăn một mình ở đó. Và hôm nay cũng không khác mọi khi. Chỉ là, nhìn bóng lưng nhỏ của cô bé ấy... mà không, dù cố gắng không nhìn, cô vẫn nhận ra một điều trong sâu thẳm trái tim mà bao lâu nay vẫn cố lơ đi.
Nobuyo tránh ánh mắt của Osamu, mang theo cái nồi tới chỗ bồn rửa.
“Trả nó về trước khi người ta gọi 110 đấy”.
Cô nói vậy trong khi vứt cái lon bia rỗng do vừa uống cạn vào thùng rác.
Rốt cuộc, Yuri được hai người Nobuyo và Osamu đưa về.
Nếu Nobuyo không đề nghị như thế, có lẽ Osamu đã kiếm cớ này cớ kia để cô bé xa lạ ấy lưu lại một đêm ở nhà họ rồi. Nhưng Nobuyo đã lạnh lùng phản đối, cho rằng điều đó sẽ gây nguy hiểm cho cả gia đình.
“Để nó ở lại một đêm cũng được mà. Bây giờ mà dẫn về, không biết nó có vào được nhà hay không nữa”.
Osamu nói vậy nhưng Nobuyo hiểu rằng đây không hẳn là sự tốt bụng. Mà dù có miễn cưỡng gọi là “tốt bụng” đi chăng nữa, cũng chẳng có chút gì liên quan tới tinh thần trách nhiệm cả.
Đó là cá tính xưa nay chưa hề thay đổi của người đàn ông ấy. Nghĩ gì làm nấy. Chuỗi lặp đi lặp lại này chính là cuộc đời gã. Trong gã không hề tồn tại những thứ như, hôm nay là sự rút kinh nghiệm từ hôm qua hay hôm nay sẽ thấy trước triền vọng của ngày mai. Hôm nay chỉ cần vui vẻ là tốt rồi. Có thể nói, đó là tính cách của một đứa trẻ. Nhưng nếu là một đứa trẻ thực sự thì như vậy cũng chẳng sao, còn gã đã gần năm mươi, mỗi ngày trôi qua đều là sự lặp lại của cái “hôm nay” ấy, vẫn phải canh cánh mối lo về kế sinh nhai, suốt mười năm trời vẫn lăn xuống con dốc giống như một khuôn mẫu đó. Và, trong suốt mười năm ấy, Nobuyo vẫn tiếp tục lăn xuống dốc cùng gã.
Dù vậy, Nobuyo vẫn dựa vào chính bản thân mình mà ở bên gã, nếu không có cô, chắc hẳn người đàn ông ấy không thể nào vượt qua được. Đó là niềm tự hào của cô, còn nếu gọi là tình yêu, thì có lẽ đó là một loại biến thể của tình yêu. Tuy nhiên, cũng có một sự thật là, tình yêu đó đang đẩy cô ra xa khỏi niềm hạnh phúc thông thường. Còn nếu cần tìm một lý do cho việc Nobuyo vẫn ở bên Osamu, thì có lẽ là bởi, so với những người đàn ông mà cô đã gặp cho tới nay, Osamu vẫn tốt hơn.
“Gã đàn ông đó có gì tốt chứ?”.
Cô nhớ Hatsue từng hỏi như vậy khi đang ngồi cùng cô dưới hiên nhà, cô đã không nghĩ ngợi gì mà nói “Vì không bị đánh”. Hai người nhìn nhau, mỉm cười.
“Đàn ông không có thói đánh đập đã tốt hơn kẻ khác rất nhiều rồi”.
Hatsue nói, quay sang nhìn Nobuyo, ánh mắt lộ vẻ thương xót. Bà có thể hình dung rõ ràng rằng, cuộc đời cô đã không may mắn có được người đàn ông như thế.
Mỗi khi say, Hatsue thường hay nhìn xa xăm và nói “Tôi muốn được một người đàn ông tốt hơn chút nữa bao bọc”.
“Ủa...? Đến tuổi này rồi mà bà vẫn còn nghĩ thế được nữa hả?”.
Nobuyo giễu cợt nói. Thế nhưng khi Hatsue quay sang nói với Aki rằng biết đâu hai mươi năm nữa cô cũng như vậy, bản thân Nobuyo lại là người hiểu rõ nhất.
“Đã mất công đi tắm rồi, vậy mà thiệt tình...”.
Quay về phía Osamu đang vừa cõng Yuri vừa đi cạnh mình trên con đường đêm, Nobuyo cất tiếng phàn nàn.
Mỗi khi phân vân giữa các lựa chọn, Osamu lại cầu cứu Nobuyo đang đi phía trước với ánh mắt bối rối.
Lần này, gã vẫn tiếp tục hỏi bằng ánh mắt “Giờ phải làm thế nào?”. Nobuyo nghĩ, khi bản thân gã tự ý đưa đứa trẻ này về, sao không hỏi “Phải làm thế nào” đi. Thế nhưng, khi ở bên và dõi theo gã suốt, cô đã hiểu rằng dù nói gì đi nữa, người đàn ông này vẫn không trưởng thành, và cô cũng chẳng còn kỳ vọng gì nữa rồi.
Đang đi bộ trên con đường đêm tối đen như mực thì một nhân viên văn phòng mặc áo khoác đen, đang vừa đi vừa gọi điện thoại di động tiến tới phía họ. Hai người bất giác ngừng nói chuyện.
Phải chăng anh ta đang nói chuyện với người yêu? Bởi sâu bên trong tiếng cười phóng đãng ấy, họ có thể cảm nhận được sức sống.
“Có lẽ anh ta nghĩ nó là con của chúng ta đấy”.
Vừa ngoảnh lại nhìn bóng lưng của người đàn ông, Osamu vừa nhìn Nobuyo với biểu cảm hào hứng như thể một đứa trẻ vừa tìm thấy một trò đùa thú vị.
Giá trị quan giữa thiện và ác của Nobuyo cũng có sự sai khác với thế gian, nhưng Osamu lại đi xa quá mức, gã bị người khác rủ rê để rồi làm những việc như ăn cắp, lừa đảo mà không hề do dự. Những lúc làm việc xấu, trông gã đầy sức sống cứ như đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của gã.
“Nếu không nghĩ thế thì gay đấy”.
“Có lẽ là vậy, nhưng mà...”.
“Cái gì? Anh muốn? Có con ấy?”.
Nobuyo hỏi, Osamu tránh ánh mắt cô, nhìn xuống con đường bê tông.
“À không..., có bà... với Aki, Shouta... là đủ rồi”.
Lời nói đó nghe như thể một gia đình với năm thành viên đã là cuộc đời quá hạnh phúc, quá đủ đầy cho một người đàn ông như gã rồi.
Hướng nào nhỉ? Nobuyo muốn xác nhận nhưng rồi lại thôi.
Bởi vì cô biết đằng nào thì gã cũng chỉ hỏi lại “Mình nghĩ là hướng nào?” thôi.
“Đi thẳng?”.
Vừa chỉ vào các ngã rẽ, Nobuyo vừa hỏi. “Bên phải... là bên phải”.
Có vẻ vừa nghĩ ra, Osamu nói rồi rẽ vào một góc đường, đi lên trước Nobuyo như để dẫn đường cho cô.
Dãy nhà tập thể được ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng, hiện lên trước mắt họ.
“Nó vẫn ngủ à?”.
Vừa cảm nhận sức nặng của Yuri trên lưng, Osamu vừa hỏi Nobuyo.
Ngay khi ra khỏi nhà, Yuri đã ngủ thiếp đi trên lưng Osamu. “Nó cũng thoải mái quá mà. Ăn tận ba cái bánh korokke”. Nobuyo hớp một ngụm rượu loại rẻ tiền đang cầm trên tay.
Shouta sống chết giữ lại phần bánh của mình, nhưng phần còn lại, Yuri đã ăn toàn bộ. Tất cả mọi người không ai phàn nàn gì về việc đó.
“Bấm chuông à?”.
Nobuyo hỏi.
“Không... nhẹ nhàng đặt trước cổng thôi...”.
“Làm vậy nó có thể chết đấy”.
“Vậy thì, nhẹ nhàng đặt trước cổng, bấm chuông rồi chạy đi”.
“Như ông già Noel ấy hả!?”.
Trước một Osamu chẳng có kế hoạch tử tế gì cả, Nobuyo chỉ đành cười bất lực.
“Sau khi đưa trả Yuri về xong, nhất định phải vào bồn tắm lại”, vừa lắng nghe tiếng bước chân hai người vang vọng giữa trời đông, Nobuyo vừa nghĩ.
Đúng lúc đó, ở phía trước hướng đi của hai người, có tiếng thủy tinh vỡ vang lên ngắn ngủi.
“Tại anh không trông coi nó cẩn thận chứ gì?”.
“Nó chơi ở đằng kia cho tới vừa nãy mà”.
“Không phải anh đã kéo nó vào nhà à?”.
Hai người dừng lại theo phản xạ.
Tiếng chửi thề có cả giọng nam lẫn giọng nữ vang lên từ sau cánh cửa nơi Yuri ngồi ban nãy.
“Tôi qua xem một chút”.
Osamu chuyển Yuri trên lưng mình sang cho Nobuyo, vừa cố gắng để không phát ra tiếng bước chân, vừa tới gần ngôi nhà.
“Đứa nhỏ đó, còn không biết là con của ai đâu!”.
Tiếng đàn ông đánh phụ nữ vang lên.
“Dừng lại đi, đau quá!”.
Nobuyo chợt ôm chặt lấy Yuri. Thân thể mảnh khảnh đó, cách lớp quần áo cũng có thể cảm thấy được. Dẫu vậy, sức nặng mà Nobuyo đang cảm nhận nặng hơn so với trọng lượng thực tế của Yuri rất nhiều.
“Cũng chẳng phải tôi muốn đẻ nó đâu!”.
Nghe câu nói ấy của người phụ nữ, Nobuyo bất động, hai chân như mọc rễ tại chỗ. Cô đã nghe những từ ngữ như thế không biết bao nhiêu lần. Mẹ của Nobuyo mỗi lần uống rượu đều sẽ cục cằn nói vậy với đứa con nhỏ mang tên Nobuyo này.
“Giờ trả nó về được rồi đấy”.
Osamu không hề cảm thấy nguyên nhân cãi nhau của hai vợ chồng nhà đó là do gã đã hấp tấp “bắt cóc” đứa nhỏ. Về phía mình, gã đã quay lại đúng lúc. Osamu toan đón lấy đứa trẻ từ trên tay của Nobuyo, nhưng cô lại ngồi bệt xuống như thể cự tuyệt.
Vừa nghe tiếng khóc của người phụ nữ vang lên phía xa, Nobuyo vừa hét lên trong lòng.
“Trả lại đứa trẻ này cho thứ như các người sao?”.
Cô dồn sức vào cánh tay đang ôm ly Yuri, không để Osamu cướp đi, nhưng hẳn nhiên đó không phải tình yêu dành cho đứa trẻ trước mắt này, mà là sức mạnh sinh ra bởi lòng căm hờn trong quá khứ đã sục sôi.
[1] Một loại bánh của Nhật Bản làm từ khoai tây, các loại nhân và bột chiên xù.
[2] Nhà ở xã hội được xây dựng bởi Cơ quan tái thiết đô thị Nhật Bản.
[3] Nhà ở xã hội được xây dựng bởi chính quyền thủ đô Tokyo.
[4] Nhiều cửa hàng ở Nhật Bản có thẻ tích điểm khi mua đồ. Vào những ngày đặc biệt, số điểm được tích có thể gấp lên hai hoặc ba lần.
[5] Thịt bò nướng.
[6] Gỏi cá.
[7] Một vị anh hùng trong truyện tranh Nhật Bản, thường âm thầm tặng cho các trại trẻ mồ côi tất cả các giải thưởng mình giành được từ các trận đấu, sau này trở thành tên một phong trào từ thiện tại Nhật Bản.
[8] Một loại đồ uống có ga của Nhật Bản.