Chương 2 Mì căn[9]
“Lạnh quá! Cái gì vậy trời?”.
Tiếng ồn quá lớn do Osamu gây ra khiến Shouta tỉnh giấc sớm hơn mọi ngày.
Chỉ mở hé cửa kéo của chiếc tủ tường, cậu thấy Yuri, người đáng ra đã được Osamu và Nobuyo dẫn trả về tối hôm qua, giờ lại đang đứng đó, trông có chút ngơ ngẩn. Đêm qua sau khi đưa Yuri về lại nhà mình, Nobuyo để Yuri mặc nguyên bộ quần áo cũ nằm ngủ giữa cô và Osamu. Yuri đã tè dầm.
Nobuyo thô lỗ chuyển chiếc đệm đã gập lại vào trong góc phòng.
“Xin lỗi chưa?”.
Khi ánh mắt Yuri giao với Nobuyo, không biết có phải nghĩ rằng mình sẽ bị đánh hay không mà cô bé đứng đó, gồng mình lên nhắm chặt mắt lại.
“Cháu xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi”.
“Thế thôi được rồi. Ồn quá”.
Vừa nhìn đôi vai gầy nhỏ bé ấy, sâu trong lồng ngực Nobuyo, cánh cửa của một căn phòng vốn đã bị niêm phong lại chợt vang lên những âm thanh lạch cạch. Cho dù hiểu rằng có trách mắng cũng chẳng ích gì, nhưng dẫu sao ngữ khí của cô vẫn trở nên dữ dội. Đó là sự giận dữ với chính mình khi lúc đó đã bị cảm xúc chi phối, để rồi lại dẫn Yuri về nhà. Việc để bản thân đến giờ vẫn còn dao động như thế, ngược lại, càng khiến cô thêm dao động.
“Đáng ra tối qua đem trả nó về có phải tốt hơn không.. ”
Osamu lại nói một lời vô trách nhiệm.
“Chắc thế..”.
Nobuyo lấy ra từ trong tủ tường chiếc áo nỉ và chiếc quần dài cũ mà ngày trước Shouta từng mặc.
“Cái đó của cháu mà”.
Shouta nói với vẻ bất mãn trong khi vẫn đang ngả lưng trên đệm.
“Cái này cháu có mặc nữa đâu”.
Nobuyo phản bác lại. Cô thô lỗ bắt lấy cánh tay của Yuri, dứt khoát kéo về phía mình, giúp cô bé cởi bộ quần áo đã ướt ra rồi ném vào góc phòng,
“Không biết cái thắt lưng của tôi ở đâu rồi...”.
Osamu vẫn đang xỏ dở cái quần đồng phục lao động, cứ thế đi đi lại lại trong phòng khách từ nãy đến giờ.
Hiếm khi nào như hôm nay, Osamu bắt đầu làm công nhân thời vụ được thuê theo ngày ở một công trường xây dựng. Tuy nhiên, Nobuyo biết rằng ngay từ khi thức dậy, Osamu đã xoay xở tìm lý do để khỏi phải đi nên mặc cho gã nói gì, cô vẫn phớt lờ gã.
“Hay là nghỉ thôi nhỉ... Nay lạnh thế này...”.
Đây rồi đây rồi! Quả nhiên là vậy mà!
“Mình gửi mail hay gì đó, nói tôi bị cảm rồi đi...”.
Đã vậy còn cố nhờ mình liên lạc hộ nữa chứ, rõ là tên vô tích sự mà. Nobuyo ném cái thắt lưng đen rơi dưới chân cho Osamu mà không ngoảnh đầu lại. Cái áo nỉ của Shouta quá to so với Yuri nhưng Nobuyo nghĩ vẫn còn tốt hơn là không mặc gì.
“Bà ơi, nhà con đi kìa”.
Nobuyo nói, sau khi liếc nhìn qua khóe mắt và xác nhận rằng Osamu cuối cùng cũng đã kết thúc vấn đề với cái thắt lưng.
“Ừ ừ...”.
Đang đứng trong bếp đun nước, Hatsue đáp lại rồi bắt đầu cho trà vào một cái “bình ma thuật”[10]. Shouta chẳng hiểu cái bình này “ma thuật” ở chỗ nào, nhưng Hatsue vẫn cứ gọi như vậy.
Đẩy Osamu còn đang miễn cưỡng tới cửa, Nobuyo ra ngoài tiễn gã.
“Vứt cái đó đi. Cái đó, cái đó ấy”.
Trong túi rác để ngoài cửa, hầu hết đều là những lon rỗng của đồ uống có cồn.
“Này anh... đây...”.
Osamu nhận lấy “bình ma thuật” màu bạc từ Hatsue, vừa định xỏ đôi giày thể thao vào thì gã liền hét lên “Đau quá!” rồi nhòm vào trong giày.
Lẳn này không biết gã sẽ nói gì nữa đây?
Hết thắt lưng tới thời tiết. Hết thời tiết lại tới giày chăng?
Nobuyo không chịu được những ngón chân đã tê liệt đi vì cái lạnh của sàn gỗ nên đã mau chóng quay lại phòng khách, nhưng vừa lơ đễnh một chút là người đàn ông này đã tháo giày ra quay trở lại phòng luôn rồi.
“Do cái móng chân đấy”.
Osamu trưng ra biểu cảm vô cùng ghét bỏ, gã dùng đầu ngón cái và ngón trỏ, nhón ra cái móng chân của Hatsue đã lọt vào đế giày, giơ ra cho hai người xem.
Mặc dù vẻ mặt của Osamu muốn thể hiện rằng “Đúng là thứ xui xẻo”, nhưng lại bị Hatsue hiểu thành “A, là cái móng chân”.
Phải chăng cuối cùng cũng đã bỏ cuộc, Osamu vứt cái móng chân ra cửa, rồi nghe lời Nobuyo, xách theo túi rác và ra khỏi nhà. Bầu trời vào khoảng sáu giờ sáng của một ngày tháng hai vẫn bị bao phủ bởi sắc chàm thăm thẳm, đến độ khó mà coi đây là buổi sáng.
Không khí lạnh tới mức người ta còn phải tự hỏi rằng, liệu có phải hơi thở vốn dĩ vẫn đóng băng như vậy hay không.
Osamu mở cánh cửa kéo rồi đi bộ trên lối đi nhỏ hẹp có lắp hàng tôn xanh ở một bên đường, đi khoảng mười mét là ra đến con ngõ vẫn chưa có người qua lại.
Khi gã đến gần, một con chó liền sủa lên. Hẳn là con chó đó chỉ sủa mỗi Osamu. Mặc dù gã chưa từng thấy nó và nó cũng không hề biết gã, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà nó chỉ sủa mình gã.
Osamu tặc lưỡi “chậc” một tiếng.
Tấm lưới màu xanh được đặt dưới cột điện là chỗ có thể bỏ rác, tuy nhiên, khi gã nhìn lên tấm biển ở đó thì thấy ghi hôm nay là ngày vứt loại rác đốt được. Cầm trên tay túi rác chứa đầy những chiếc lon rỗng, Osamu do dự trong một thoáng, nhưng rồi, gã khẽ lẩm bẩm thành tiếng “Kệ đi”, đoạn dứt khoát ném túi rác lên trên tấm lưới xanh và tiếp tục đi bộ tới nhà ga. Tàu điện sáng sớm vừa chạy qua để lại âm thanh như gần hơn so với mọi khi.
Phía trước khu vực hút thuốc bên rìa của bãi đón taxi trước nhà ga là nơi hẹn đã được chỉ định. Tầm hơn sáu rưỡi như đã hẹn, chiếc xe van dành cho mười người tới, đón những người đàn ông khác màu da đã tập trung ở đó rồi chạy đi.
Osamu lên xe cuối cùng và phải ngồi cạnh tổ trưởng Jinbo. Người đàn ông trông như chỉ tầm đôi mươi này có mái tóc hớt ngắn và để ria mép, lúc nào cũng nhíu mày, không hề nhìn về phía Osamu đang cười. Ngay cả bây giờ, anh ta cũng vừa thỉnh thoảng tặc lưỡi, vừa gọi điện thoại báo cáo với công ty về những cấp dưới đã không đến vào giờ hẹn.
“Vâng vâng... À không, anh ta gửi mail tới, tiêu đề là ‘Xin nghỉ việc’. Mà dù sao đó cũng là kẻ vô dụng thôi. Nếu lần sau bắt gặp, tôi sẽ cho gã đó một trận”.
Osamu, người đã định xin nghỉ bằng mail, liền đơ ra như chiếc mặt nạ kịch Noh, đồng thời hớp một ngụm trà vừa đổ vào nắp chai.
Đoàn người đến công trường xây dựng. Sau khi chào hỏi rồi kết thúc bài tập thể dục không mấy hứng thú trên radio, Osamu cùng với gần hai mươi nhân viên đi vào thang máy. Trong thang máy vang lên ca khúc “Sẽ có ngày mai” được soạn cho hộp nhạc. Thang máy vừa phát ra âm thanh lạch cạch vừa leo lên trên, mặc dù được bao quanh bởi những tấm lưới sắt, nhưng nếu hỏi rằng nó có phải khoang kín không thì chắc chắn là không. Đối với Osamu vốn mắc bệnh sợ độ cao, đứng trong cái thang máy đó cũng chẳng khác gì ở ngoài trời.
Bài “Sẽ có ngày mai” có lẽ là để át đi ấm thanh lạch cạch cùng với nỗi sợ hãi ấy.
Vừa tới tầng sáu, ánh nắng đã rọi vào trong thang máy. Toàn bộ những kiến trúc xung quanh đều biến mất dưới tầm nhìn khiến hai chân Osamu run lẩy bẩy.
Nơi làm việc hôm nay là tầng cao nhất của một chung cư mười tầng. Công việc của Osamu là làm những việc vặt như di chuyển giàn giáo hay dọn dẹp để công nhân xây dựng dễ hoạt động hơn. Dù vậy, khi đi bộ trên phố cùng với Shouta, gã lại tìm những tòa nhà mà mình từng làm ở đó rồi kể với một thái độ tự mãn:
“Cái kia do bọn bố xây dựng đấy”.
“Ồ, chú giỏi quá!”.
Shouta hai mắt sáng lấp lánh đáp lại.
Được một đứa trẻ nhìn với ánh mắt tôn kính thì dù có phải nói dối, gã vẫn thấy vui.
Nhiệm vụ mà Osamu nhận được chỉ là một công việc không cần bất cứ kỹ thuật hay kinh nghiệm nào, như cầm chổi quét rác hay vứt phế liệu vào thùng rác. Nhưng với những người không khéo léo giống như Osamu, nếu chịu được việc bị quát mắng từ sáng tới tối, thì một ngày cũng nhận được tám nghìn yên.
Hiện giờ, Osamu, người vừa bị tổ trưởng Jinbo đá vào mông và mắng “Phiền quá, cút ra kia đi”, không hề sợ hãi mà rời khỏi công trường, bắt đầu đi loanh quanh trong tòa chung cư đang xây dở. Tòa chung cư cao cấp dự kiến sẽ hoàn thành vào mùa thu năm nay có tổng cộng một trăm hai mươi căn hộ, đều đã được bán hết.
Mặc dù người ta vẫn chưa lắp cửa ra vào nhưng Osamu vẫn có thể biết được “Chỗ này là lối ra vào nhỉ?”, “Đây là phòng bếp còn kia là ban công à?”, “Cái hố này chắc là bồn rửa hoặc toa-lét rồi”. Khi vừa đi vừa tưởng tượng ra một căn hộ hoàn chỉnh như thế, gã thấy rất vui và quên luôn rằng đang trong giờ làm việc. Càng bước xuống dưới cầu thang, hình dạng của căn nhà càng trở nên sinh động hơn trong đầu gã.
Trong các căn phòng trên tầng sáu, có một căn giống như phòng điện thoại công cộng. Khi lên tiếng “Tôi về rồi đây” rồi lại gần mở cửa nhòm vào trong, gã mới nhận ra đấy là phòng tắm. Chiếc bồn tắm hình chữ nhật trắng tinh vẫn còn bọc trong nỉ lông được đặt ở đó.
“Shouta, bồn tắm kìa. Cùng vào không?”.
Nói đoạn, Osamu đi cả giày vào bồn tắm và thử ngồi xuống. Nếu để Jinbo nhìn thấy cảnh này, chắc chắn gã sẽ bị ăn mắng ngay, nhưng giờ anh ta đang ở trên tầng mười, chắc chắn sẽ không đến đây.
Từ sau khi bỏ học cấp ba giữa chừng, mặc dù đã từng đến sống ở nhiều thành phố khác nhau, nhưng các căn hộ Osamu từng ở đều cũ kỹ, vì thế gã chưa từng được bước vào một chiếc bồn tắm mới tinh thế này.
Ngồi trong bồn tắm, Osamu vừa ngẩng đầu nhìn lên trần nhà bê tông còn chưa sơn, vừa tưởng tượng một lúc nào đó bản thân sẽ được sống trong một chung cư như thế này cùng với gia đình.
Osamu và Nobuyo, mỗi tháng độ một, hai lần sẽ đi uống rượu ở một quán nhỏ có tên “Hobby” nằm giáp mặt con ngõ.
Quán nhỏ chỉ có ba bàn và sáu ghế ngồi quầy này do một bà cụ trên bảy mươi tuổi quản lý, nhưng những lúc bận rộn, con gái bà ở gần đó sẽ sang giúp một tay như làm mì yakisoba[11] hay rang cơm. Tuần trước cũng vậy, sau khi Shouta và Hatsue đã ngủ say, hai người mới chuồn ra khỏi nhà và đi uống rượu.
Ngày hôm ấy, Nobuyo là người rủ. Osamu nghĩ rằng có lẽ cô đã gặp chuyện phiền muộn ở chỗ làm.
“Này... mình phá bỏ căn nhà đó đi rồi xây chung cư lên được không nhỉ?”.
Vẻ mặt Nobuyo rất xấu khi nhắc tới chuyện này. Nhưng ngay lập tức, cô lại trưng ra sự vui vẻ thường trực.
“Ngốc à, chắc chắn bà già không chịu đâu”.
Osamu nói, sau khi gọi chủ quán lấy cho một chai shochu mơ ngâm.
“Thế nếu bà khó chịu rồi bảo mình biến đi thì sao?”.
“Chắc chỉ nói ‘xin mời, xin mời’ thôi. Phải cẩn thận mới được”.
Suy nghĩ được ưu tiên hàng đầu của Nobuyo là leo cao hơn bây giờ, còn của Osamu là không để rơi xuống thấp hơn hiện tại.
“Sống ở chung cư... trên tầng cao nhất và có nguồn thu nhập từ tiền thuê nhà. Thấy sao?”.
“Không tồi nhỉ...”.
Trên bức tường của cửa hàng là tấm ảnh lễ hội pháo hoa sông Sumida chụp từ sân thượng của quán, được lồng vào khung ảnh trang trí.
Bị hắt nắng, màu pháo hoa trên bức ảnh cũng phai dần, đến mức người ta không còn nhận biết được màu sắc ban đầu của nó. Vả bây giờ, từ trên sân thượng của quán, ngoài bức tường của tòa chung cư bên cạnh, không còn thấy được gì nữa.
“Ở tòa chung cư cao nhất của vùng này... Từ trên cao nhìn xuống mọi thứ xung quanh... Có thể ngắm pháo hoa sông Sumida từ trên ban công ấy. Một vị trí đặc biệt”.
Osamu lim dim đôi mắt, thử hình dung trong đầu cảnh bắn pháo hoa.
“Một giấc mơ nhỉ?”.
Nobuyo nói.
“Ừ, một giấc mơ”.
Osamu đáp lời.
Đằng nào cũng không thể thành hiện thực. Cả hai người đều hiểu rõ điều đó.
Nhưng nếu họ chỉ nói vậy thôi thì cũng chẳng ai có quyền phàn nàn cả.
Đó là một giấc mơ rẻ tiền có thể mua được chỉ bằng hai cốc shochu mơ ngâm.
Ngày hôm ấy, hai người uống rượu cho tới tận khi quán đóng cửa, được bà chủ quán và con gái bà ra tiễn, họ loạng choạng bước về nhà.
Osamu đặt tay lên vai của Nobuyo, đè cả sức nặng cơ thể lên cô.
“Nào... tự mình đi đi”.
“Ngốc... mình là cây nạng của tôi mà”.
“Em sẽ không đẩy xe lăn cho anh đâu”.
“Tôi biết rồi”.
Phải chăng đó chính là nghĩa vợ chồng? - vừa đưa bàn tay đang đặt trên vai Nobuyo xuống ôm lấy eo cô, Osamu vừa nghĩ vậy.
Sau khi đẩy Osamu ra, Nobuyo chuẩn bị bữa sáng rồi đem tấm đệm bẩn do Yuri tè dầm ra vườn phơi.
Đúng tám rưỡi, cô đạp xe ra khỏi nhà, đi tới chỗ làm là xưởng giặt là gần đó.
Vừa bước ra đường, Nobuyo sẽ cẩn thận xem xét xung quanh.
Việc cô ở chỗ này là bí mật riêng tư đối với bất cứ ai.
Không sao. Không có ai để ý đến mình đâu. Nobuyo tự nhủ như vậy rồi nhẫn mạnh lên bàn đạp.
“Xưởng giặt là Koshiro” nơi Nobuyo làm việc là một xưởng lâu đời với chuỗi ba cửa tiệm. Họ đem đồ giặt từ phòng kinh doanh gom lại đây, phân loại, giặt sạch rồi là phẳng.
“Đời trước, công đoạn tẩy vết bẩn vẫn được làm toàn bộ ở đây. Nhưng giờ không còn thợ nữa”.
Giám đốc lúc nào cũng nói vậy như để phân trần mỗi khi khách hàng đến, kèm theo một nụ cười bất đắc dĩ.
Số nhân viên của công ty, nếu tính cả vị giám đốc được thừa kế xưởng giặt là này từ đời trước, người vợ làm kế toán và nhân viên bán thời gian, tổng cộng là ba mươi người. Bốn mươi phần trăm là những người đi xuất khẩu lao động đến từ Philippines và Thái Lan. Nobuyo là nhân viên kỳ cựu đã làm ở đây được năm năm.
Trang phục được vận chuyển tới từ các chi nhánh trong những túi lớn. Việc phân loại chúng theo màu sắc và chất liệu vải cũng là công việc của nhóm Nobuyo. Lúc đó, họ sẽ kiểm tra túi của những trang phục ấy vì có rất nhiều thứ bị lẫn vào như tiền xu, hóa đơn, thẻ tín dụng... Có lần, một người vẫn để nguyên cây bút máy trong túi áo vest mang tới xưởng giặt, kết quả là những chiếc sơ mi trắng bị dính mực trở thành một màu xanh lè và họ đã phải bồi thường. Những đồ bỏ quên này sẽ được giữ lại, để nếu biết được chủ sở hữu sẽ hoàn trả cho họ, nhưng Nobuyo lại nhân lúc mọi người không chú ý, giấu những thứ đáng tiền vào trong túi của mình.
Không hẳn là Nobuyo không có cảm giác tội lỗi, nhưng cô lại tự biện hộ rằng “Những kẻ bỏ quên đều chẳng ra gì”. Cô không lấy cắp. Cô chỉ nhặt được thôi.
Hôm nay, Nobuyo cũng tìm thấy một chiếc kẹp cà vạt có đính đá màu cam bên trong túi của một chiếc áo vest, khi xác nhận giảm đốc không ở gần đó, cô đã đút luôn vào túi áo đồng phục.
Negishi, người cũng làm công việc phân loại trang phục giống Nobuyo, đang ở trước hai cái giỏ đặt cạnh nhau, tỉnh táo phát hiện ra và ném cho cô một nụ cười tinh quái.
Nobuyo cười đắp lại như thể đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Là ủi là một công việc vất vả.
Bên trong xưởng, khắp nơi đều là hơi nước bốc lên khiến không khí trở nên nóng bức, cứ như thể ở trong một bồn tắm hơi. Dù cho đang là mùa đông, mồ hôi vẫn ròng ròng chảy xuống không ngừng từ lưng chiếc áo phông cổ bẻ. Điều tồi tệ sánh ngang cái nóng ấy chính là bị bỏng. Dù đã là nhân viên kỳ cựu, Nobuyo vẫn lỡ tay để bàn là và cầu là chạm vào da. Vết bỏng tích lũy mỗi tuần, mỗi tháng, trên hai cánh tay và cả đầu ngón tay, những dấu vết đậm nhạt khác nhau không hề biến mất.
Bữa trưa có thể dùng cơm hộp được phục vụ ngay tại xưởng với giá bốn trăm tám mươi yên, nhưng Nobuyo chủ yếu ăn mì ly hoặc cơm nắm được mua tại cửa hàng tiện lợi. Với mức lương tám trăm yên một giờ, phải tốn mất bốn trăm tám mươi yên là việc quá mức đau lòng, ăn cũng chẳng thể ngon nổi. Đối với một Nobuyo luôn kết thúc bữa ăn một cách mau chóng như vậy, niềm vui duy nhất của cô là nói chuyện phiếm cùng những đồng nghiệp tầm tuổi mình ở khu vực hút thuốc của chỗ để xe đạp bên ngoài xưởng.
Hôm nay, đám đông ồn ào ấy cũng tụ tập ở lối đi trước công xưởng. Sakota, người đồng nghiệp cũ đã xin nghỉ để kết hôn hồi năm ngoái, hôm nay đưa con nhỏ tới chào hỏi giám đốc. Cô ta, kẻ đã tóm được một người chồng tốt nghiệp đại học và ít tuổi hơn, theo quan điểm của nhóm Nobuyo, chính là kẻ phản bội, là “kẻ chiến thắng” vô cùng chướng mắt.
“Trông cô thế này thì thật khó để tránh những kẻ háo sắc bám theo đấy, từ nay bố nó sẽ phải lo lắng lắm đây”.
“Tôi đã bảo ông rồi, đừng có nói vậy. Với phụ nữ có chồng cũng tuyệt đối không được”.
Tin vào lời nịnh nọt của giám đốc, Sakota có vẻ rất vui sướng.
“Con trai nhỏ nhà tôi hiện đang học lớp tám nhưng mà... chắc là nó không thích cái cửa tiệm giặt là như thế này...”.
“Không phải vậy đâu”.
Chứng kiến trò hề trắng trợn đó, nhóm người Nobuyo vừa từ xa liếc trông những khuôn mặt tươi cười ôn hòa xung quanh đứa trẻ sơ sinh ấy vừa nhìn nhau.
“Trông kìa, chẳng còn chỗ nào giống cô ta nữa. Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ à?”.
Nobuyo bắt chước gương mặt của đứa bé chẳng thể coi là đẹp đẽ kia.
“Không biết nó là con của ai đâu”.
“Trước khi nghỉ việc, cô ta từng làm gái gọi mà”.
“Nhưng có vẻ cô ta đã giấu... Cô ta tỏ ra không thành thạo kỹ năng giường chiếu đấy”.
“Thật buôn cười...”.
Cố tình vùi dập hạnh phúc của người khác và tùy tiện nói những lời thật giả ấy khiến họ hả lòng hả dạ. Nhóm Nobuyo cùng thầm cười cợt.
“Nobu, cảm ơn sáng nay đã giúp tôi nhé”.
Negishi, người có quan hệ tốt nhất với Nobuyo, đưa cho cô một lon cà phê được mua tại máy bán hàng tự động.
“Được rồi. Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà”.
Nobuyo nhận lấy, cầm cho ấm tay chứ không uống.
Khi Negishi còn bận đưa con đến nhà trẻ thì đã đến giờ làm, vì thế Nobuyo đã quẹt thẻ chấm công thay cô.
“Sao thế? Sốt à?”.
“Không, là quai bị. Đang thành dịch ở nhà trẻ...”.
Negishi có hai đứa con trai, một đứa bốn tuổi, một đứa hai tuổi. Chồng cô vẫn đang tìm việc. Lúc nào họ cũng an ủi lẫn nhau rằng mình khổ cũng chỉ tại đàn ông.
“Cô cũng bị à? Chỗ này”.
Nobuyo chạm tay vào má của Negishi, đùa giỡn trên mặt cô ta.
“Gượm đã nào... Gì chứ, tôi không bị mà”.
“Chết thật, đừng có lây cho tôi nhé...”.
Giả vờ tránh xa Negishi, mọi người mang theo chiếc ghế đẩu họ đang ngồi di chuyển sang chỗ khác.
Khi Nobuyo đi làm, Aki cũng trang điểm rồi không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Còn Shouta gần như suốt cả buổi sáng đều ở trong tủ tường để đọc cuốn sách giáo khoa cũ. Trong góc phòng thờ mà Hatsue và Aki vẫn ngủ ở đó, có một phòng trẻ con hiện giờ đã thành chỗ để đồ. Trên bức tường đã phai màu có dán áp phích một thần tượng mặc đồng phục thủy thủ tay cầm yoyo, còn treo một cái cờ mua ở điểm du lịch.
Những cuốn sách giáo khoa tiểu học được bó vào nhau bằng sợi dây ni lông trắng theo hình chữ thập, cùng với đồ dùng học tập đều được cất vào tủ tường trong góc bàn học ở căn phòng đó. Trong ô họ tên có ghi “Shibata Osamu” bằng nét chữ trẻ con. Shouta nghĩ có lẽ Osamu đã dùng chúng hồi nhỏ. Cậu đã đọc lần lượt từ những cuốn sách giáo khoa lớp một, cho tới bây giờ là lớp bốn.
Có lẽ Yuri sẽ tiếp tục sống ở đây chăng? Bởi Shouta vẫn hài lòng với cuộc sống hiện tại nên khi gia đình bất chợt tăng thêm một người nữa, cậu cảm thấy có chút bất an, không biết rồi sinh hoạt nơi đây liệu có thay đổi gì không.
Yuri mặc chiếc áo nỉ và quần thể thao của Shouta, ngủ bên cạnh bàn sưởi suốt từ sáng. Cô bé không ăn uống gì mà chỉ ngủ. Shouta tính kiểm tra xem Yuri còn thở hay không, nhưng lại nghĩ nếu bị đánh thức sẽ rất đáng thương nên quyết định cứ kệ cô bé ngủ.
Quá buổi trưa, cuối cùng không thể mặc kệ được nữa, Hatsue lấy ra lọ dầu gió từ ngăn kéo bàn phấn, ngồi cạnh Yuri, lắc nhẹ lưng cô bé vẫn đang nằm úp sấp ngủ ngon lành. Yuri từ từ nhổm người dậy. Hatsue chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu xoa dầu lên cánh tay và bụng cô bé.
Thế rồi bà cứ lẩm bẩm câu “Đau ơi, bay đi” không biết bao nhiêu lần, cứ như đang đọc thần chú vậy. Mùi dầu gió lọt vào mũi cay nồng bay cả vào trong tủ tường của Shouta.
Đúng lúc đó, có giọng đàn ông truyền đến từ ngoài sân “Xin làm phiền chút ạ”. Hatsue đang chấm những đầu ngón tay vào dầu gió, liền dừng lại.
“Tôi là Yoneyama, nhân viên phúc lợi xã hội. Bà có nhà không ạ?”
Có lẽ vì còn đứng ở ngoài cổng, người đàn ông hỏi lại với giọng rất lớn.
Hatsue nháy mắt với Shouta, ý bảo “Dẫn Yuri ra ngoài bằng cửa sau” rồi vừa đáp lại “Tôi ra đây”, vừa đứng lên bước ra ngoài hiên. Shouta bất đắc dĩ ra dấu với Yuri bảo “Lại đây” đoạn hướng ra phía cửa sau.
Sau khi chắc chắn hai đứa trẻ đã không còn trong góc bếp, Hatsue mới mở cửa kính phòng khách sát hiên, chỉ đủ để ló mặt ra.
“Chào bà ạ. Tôi là Yoneyama, nhân viên phúc lợi xã hội”.
Người đàn ông trung niên đang nhòm vào nhà, vừa trông thấy Hatsue liền mở cổng rồi bước vào trong sân.
“Tôi mở cửa ngay đây. Mời vòng qua chỗ đó, chỗ đó”.
Hatsue dẫn Yoneyama vào cửa.
Nhìn thấy bậc cởi giày tích đầy bụi, có lẽ đã mấy tháng rồi chưa dọn dẹp, Yoneyama do dự không ngồi xuống. Anh ta lấy ra chiếc khăn tay từ túi áo khoác da màu đen, trải xuống sàn gỗ, cố gắng không để chiếc quần ống rộng của mình bị bẩn.
“Bà lão của nhà Kaneko, cuối cùng đã chuyển căn hộ rồi dó... Ba đứa con cũng đi cùng”.
Yoneyama gợi chuyện với Hatsue đang chuẩn bị trà trong bếp. Bà lão nhà Kaneko hơn Hatsue ba tuổi, cũng có một thời gian họ thân thiết tới mức thường xuyên qua lại nhà nhau, nhưng từ khi bà ấy bị thương ở chân rồi lại lẩn thẩn, thành ra gia đình cũng không cho ra ngoài nữa.
“Hèn chi gần đây tôi không gặp bà ấy”.
Hatsue nói vọng ra từ trong bếp.
“Bà Hatsue cũng thử trao đổi kỹ với con trai mình xem sao. Cậu ấy đang ở Hakata phải không?”.
Sau khi để một chén trà lên khay gỗ và mang tới, Hatsue cao giọng “Ở đâu nhỉ” rồi ra ngoài cửa ngồi xuống, đặt chén trà trước mặt Yoneyama.
Vừa cầm chén trà lên, Yoneyama đã phát hiện ra một mẩu rác to trên mép chén nên không hề uống mà đặt lại vào khay. Thấy thế, Hatsue cười nhe răng như thể giễu cợt.
“Đây là, văn phòng bất động sản nào nhờ anh sao?”.
“Không, không. Chỉ là, tuổi già sống một mình cũng hơi bất tiện mà”.
“Từ bao giờ ạnh lại trở thành một người tốt như vậy?”.
“À không, tôi không còn làm giải phóng mặt bằng nữa rồi”.
Vào thời kỳ bong bóng, Yoneyama, bằng miệng lưỡi trơn tru của mình, đã tiếp nhận công việc thuyết phục những người lớn tuổi sống ở các ngôi nhà cũ trong vùng, đẩy họ ra để xây chung cư lên đó. Sau chuyện ấy, e rằng số người trở nên bất hạnh còn nhiều hơn số người trở nên hạnh phúc.
“Nếu đuổi được tôi ra khỏi đây, anh sẽ nhận được bao nhiêu?”.
Hatsue lại cười ha ha rồi gặm quả quýt đang cầm trên tay bằng hàm răng móm mém.
Sau khi xỏ đôi xăng đan của người lớn và ra khỏi nhà từ cửa sau, Shouta và Yuri liền chạy vòng theo hướng bắc của ngôi nhà, đến bãi đỗ xe trước tòa chung cư. Yuri vừa đi bộ phía sau Shouta vừa ngửi mùi dầu dầu gió đã được Hatsue bôi cho lúc nãy.
“Chắc bà nghĩ cái gì cũng chữa được bằng dầu gió..
“Có lẽ bà từng trải qua chuyện tương tự”, Shouta ngạc nhiên nói.
Gần nhà có rất nhiều tòa chung cư cao tầng mới đang được xây dựng, những người sống từ lâu trên các mảnh đất ấy, giờ đầy hầu hết đã không còn ở đó.
Vậy nên, cho dù gia đình của Shouta vẫn phải nương tựa vào nhau mà sống trong ngôi nhà này, cũng chẳng có ai để ý đến.
Shouta lang thang trên con đường dọc bờ sông. Yuri đi phía sau cậu.
Shouta nhặt chiếc chuông xe đạp rơi trên bãi cỏ dưới chân, đưa cho Yuri xem “Nhìn này”. Yuri cũng không thể hiện phản ứng gì đặc biệt. Dùng tay chà cho đất rơi xuống, màu bạc phía dưới lộ ra. Mặc dù đã bắt đầu có chút gỉ sét, nhưng chỉ cần dùng dũa mài qua, chắc hẳn nó sẽ lấp lánh trờ lại. Shouta bỏ chiếc chuông đó vào trong túi áo khoác trùm đầu đang mặc. Có hai cậu bé đang khoác cặp trên lưng đi ngược hướng Shouta và Yuri. Chúng đang ôm một sản phẩm lớn làm bằng tay, có lẽ đã được chế tác trong giờ học thủ công.
“Những đứa trẻ không thể tự học ở nhà mới đến trường học”.
Nhìn theo bóng lưng hai cậu bé vừa đi ngang qua, Shouta lặp lại những gì Osamu từng dạy. Cậu chưa từng có ý muốn đến trường. Bởi vì, dù không đến đó thì giờ đây, Shouta vẫn đi theo học hỏi “công việc” từ Osamu, và tự cậu cũng muốn cho rằng mình là một người lớn. Cậu nghĩ, trường học chỉ là nơi những đứa trẻ sẽ đến trước khi chúng trưởng thành.
Tuy vậy, chú ý tới ánh mắt của Yuri đang nhìn mình, Shouta đã quyết định đi tới “Yamatoya” để cô bé hiểu rằng cậu là một người khác biệt so với bọn “trẻ con” ấy.
Yamatoya là một cửa hàng bánh kẹo rẻ tiền đã lỗi thời còn sót lại trong khu dân cư. Thỉnh thoảng, khi Osamu đang làm thuê theo ngày tại công trường xây dựng, không đi cùng được, Shouta vẫn có thể một mình đến cửa hàng này hoàn thành “công việc”.
“Những thứ trong cửa hàng đều chưa thuộc về ai cả”.
Osamu vừa ngon miệng ăn mì ly đã ăn cắp được vừa chỉ dạy. Shouta cũng tin vào điều đó.
Những bánh kẹo rẻ tiền thời Showa, thứ đã hòa nhập với trào lưu hoài cổ và có sự đổi mới, đang gây được sự chú ý và trở thành mặt hàng yêu thích của người lớn. Tuy nhiên, tiệm này mới là cửa hàng bánh kẹo rẻ tiền thời Showa chân chính từ xa xưa. Trên các giá gỗ của cửa hàng cũng đặt các đồ dùng thiết yếu hằng ngày như giấy vệ sinh, dầu gội, bàn chải đánh răng... Có cả một góc bàn ăn, ngay lúc này, một cụ già đang rót nước sôi từ cái bình được lắp sẵn, ôm ly mỳ yakisoba bằng cả hai tay một cách trịnh trọng rồi đặt lên bàn. Hệ thống tiện lợi này dành cho những người sống một mình cảm thấy phiền hà khi nấu nước sôi ở nhà.
Bước vào cửa hàng, Shouta ra dấu với Yuri, ý bảo “Hãy nhìn nhé”, rồi bày ra vẻ mặt như của một vận động viên ngay trước trận đấu, đi đến trước cái giá chờ thời điểm thích hợp. Ở lối vào cửa hàng có trang bị gương chống trộm.
Có thể nhìn thấy ông lão Yamato, chủ cửa hàng bên trong chiếc gương đó. Ông lão lúc nào cũng vừa thưởng trà vừa giải thế cờ shogi trong một căn phòng nằm cao hơn một chút ở bên hông lối vào cửa hàng. Chỉ khi có khách đến mua ông mới bước xuống tiệm, còn hầu hết thời gian ông đều không hề ngẩng mặt lên, vậy nên, đây là cửa hàng vô cùng thích hợp để Shouta tiến hành “công việc”. Đương nhiên, nó cũng không lắp đặt các trang thiết bị như camera chống trộm.
Tuy vậy, đề nắm được cơ hội chắc chắn, nên đợi khi ông lão ra khỏi căn phòng kia.
Cơ hội đó đã đến ngay lập tức. Một người đàn ông tầm tuổi chủ cửa hàng đến và cất tiếng gọi “Này, cho tôi bao thuốc”.
Sau khi cất một tiếng trả lời không phân biệt được là “Đây” hay “Vâng”, ông lão mới từ từ đứng lên và bước xuống cửa hàng. Đi ngang qua sát bên người Shouta kèm theo mùi băng phiến thường được để trong tủ giống của Hatsue, ông lão rút ra một bao thuốc rẻ tiền nhãn hiệu “Wakaba” từ cái giá mà trước kia có lẽ là hướng chính diện của cửa hàng rồi đặt lên quầy. Sự tồn tại của Shouta đã hoàn toàn lọt vào trong góc chết. Hình như vị kia là khách quen của cửa hàng, hai người đó bắt đầu nói chuyện phiếm như “Nay trời lạnh nhỉ”, “Đành chịu thôi”.
Shouta mau chóng làm động tác tự cầu nguyện như mọi khi rồi cho một gói kẹo vào túi, đi qua Yuri, với lấy dầu gội trên một cái giá trong góc, sau đó không hề dừng lại mà đi thẳng ra khỏi cửa hàng. Chủ quán vẫn đang tiếp tục nói với ông khách những chuyện phiếm như thời tiết ngày mai ra sao. Yuri cứ đứng mãi trong cửa hàng, đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Shouta đã ra khỏi cửa hàng, cầm theo kẹo và dầu gội vừa trộm được. Vì mỗi thứ cầm trên một tay nên cậu đành hất cằm về phía Yuri. Hơi thất vọng vì Yuri không hề phản ứng lại, Shouta vẫn ra dấu bằng ánh mắt, ý bảo “Lại đây” rồi đi trước.
Yuri cũng vừa chú ý tới chủ cửa hàng, vừa chạy đuổi theo Shouta ra ngoài.
Hai người đi về phía bãi đỗ xe nằm trên con đường lớn dọc bờ sông. Mặc dù gọi là bãi đỗ xe nhưng đây không phải nơi thu phí gửi xe theo giờ, mà là khoảng đất trống để những tài xế lái xe tải đường dài chợp mắt vào ban đêm. Trước con kênh bên làn đường đi bộ, người ta vứt đầy đồ phế thải cỡ lớn như tivi hay xe đạp. Có một chiếc ô tô mất cả đèn lẫn bánh xe, vốn cùng loại với đám đồ phế thải kia, bị bỏ lại đó.
Mặt dù cửa kính hầu như đã vỡ hết nhưng Shouta vẫn biến chỗ này thành cứ địa của mình. Bia các tông được dính lại bằng băng dính, thay thế cho kính cửa sổ vỡ để gió không lùa vào được.
Phần cửa sau xe được dán giấy bóng kính màu xanh dương, nên khi ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng xanh như sắc màu sâu thẳm dưới đại dương liền phản chiếu khắp trong xe, vô cùng tuyệt đẹp. Shouta ngồi dựa lưng vào chỗ giấy bóng kính ấy, chà chiếc chuông xe đạp nhặt được lúc nãy bằng một mầu bê tông. Yuri lập tức lại gần, quan sát khung cảnh ầy.
Chiếc áo nỉ của Shouta mà Nobuyo đã mặc cho Yuri quá to, ống tay áo rộng thùng thình, từ nãy tới giờ cô bé đã phải kéo lên không biết bao nhiêu lần. Lúc ấy, những vết sẹo do bị thương trên hai cánh tay đã được bôi dầu gió liền đập vào mắt Shouta.
“Sao vậy? Mấy chỗ đó ấy”.
Đang mài chiếc chuông xe đạp, Shouta dừng tay lại hỏi.
“Em bị ngã”.
Yuri trả lời giống hệt hôm qua.
“Là vết bỏng à?”.
“...”.
Yuri im lặng cúi gằm mặt.
“Là ai gây ra? Mẹ em?”
Yuri vẫn nhìn xuống suốt từ nãy tới giờ, lúc nghe thấy câu hỏi này mới ngẩng đầu lên.
“Mẹ rất tốt, còn mua cả quần áo cho em”.
Yuri nhìn thẳng Shouta, đáp lại. Phải chăng cô bé ghét việc mẹ mình bị nói xấu, dù cho có bị bà đối xử lạnh lùng đến thế nào, hoặc là, cô bé không muốn thừa nhận rằng mình không được yêu thương? Shouta không rõ lắm. Tuy nhiên, bao che cho đối tượng gây tổn thương mình là hành vi khiến bản thân không thể sống mạnh mẽ được.
Có lẽ việc dạy những điều hà khắc đó cho cô bé trước mắt này chính là vai trò của mình, Shouta nghĩ.
Mặt trời khuất bóng, hai đứa trẻ đã bắt đầu cảm thấy đói bụng. Cả hai bèn ra khỏi chiếc ô tô và về nhà. Shouta nghĩ rằng, Yuri có về khu tập thể cô bé vẫn sống trước kia cũng chẳng sao. Chắc hẳn Nobuyo cũng chẳng trách mắng Shouta vì điều đó, ngược lại, có khi còn thấy nhẹ nhõm. Nhưng Yuri vẫn đi theo sau Shouta.
Không biểu đạt rõ ý muốn của mình, Yuri đã về đến trước ngôi nhà. Khi đi qua quán rượu Hobby, Shouta đứng lại ngoảnh nhìn Yuri.
“Em định thế nào? Có trở về không?”.
Yuri vẫn im lặng.
Shouta bắt đầu đi bộ trên đoạn đường có những tấm tôn xanh. Khi chạm chiếc chuông xe đạp đã được chà sáng lấp lánh lên đó, những âm thanh lạch cạch vui tai vang lên. Shouta rất thích âm thanh này. Yuri vẫn đi theo sau Shouta. Cảm nhận được điều đó, không hiểu sao Shouta bỗng thấy nhẹ nhõm.
Buổi tối có món sukiyaki. Dù vậy, trong nồi chủ yếu là cải thảo và mì sợi, thịt cũng không phải thịt bò mà là thịt bụng heo.
Để lấy thêm bát nữa, Shouta bèn rời khỏi tủ tường và nhòm vào trong nồi, nhưng mãi chẳng nhìn thấy thịt đâu nên cậu dùng đũa khuấy tung lên.
Aki phát hiện ra dầu gội Shouta trộm được ở trong giỏ, liền cầm lấy rồi nói với vẻ bất mãn.
“Gì đây, là Merit à?”.
“Ở Yamatoya chỉ có Merit thôi”.
“Chị không thích mùi Merit đâu”.
“Đừng đòi hỏi xa xỉ như vậy”.
Nobuyo vặc lại sự bất mãn của Aki. Đối với người cư xử như một bà mẹ trong nhà là Nobuyo, đôi lúc Aki cũng nổi cáu.
“Nhưng đây là bắt cóc đó! Nhìn thế nào cũng thấy vậy!”.
Thay đổi hướng công kích cho sự phẫn nộ của mình, Aki bắn ánh mắt sắc bén về phía Nobuyo rồi hất cằm về phía Yuri đang ăn bim bim khoai tây trong góc phòng.
“Không phải bắt cóc... Vì chúng ta không nhốt cũng không hề đòi tiền chuộc mà!”.
Nobuyo mạo muội nói mà không nhìn Yuri.
“Đấy mà là vấn đề à?”.
“Có vẻ họ không nộp lên nhỉ... đơn yêu cầu cảnh sát tìm kiếm ấy”.
Hatsue phát ra âm thanh xì xụp, bà mút miếng thịt, bỏ lại vào đĩa rồi nuốt xuống mì sợi và đậu phụ. Nhìn chằm chằm vào miếng thịt vừa bị Hatsue bỏ lên đĩa khiến Shouta có chút khó chịu nên cậu cố gắng hết mức để không nhìn.
“Khéo ngay lúc này họ lại đang thấy nhẹ gánh”.
Tâm trạng đang tốt, Nobuyo lộ rõ sự thù địch đối với bố mẹ Yuri khi nghĩ họ thật đáng đời.
“Toàn cải thảo”.
Shouta bỏ cuộc, cầm cái đĩa chất đầy cải thảo, quay trở lại tủ tường.
“Cải thảo tốt cho cơ thể lắm đấy. Có ngấm vị thịt là được rồi”.
Khó khăn lắm mới hào phóng mua thịt nhưng lại bị phàn nàn, Nobuyo hển phẫn nộ.
“Muộn thế nhỉ...”.
Hatsue vừa nhìn đồng hồ vừa lẩm bẩm. Nếu là mọi khi thì lúc này Osamu đã về rồi.
“Thể nào cũng là cái này, chắc chắn luôn...”.
Nobuyo bắt chước cách chơi của trò pachinko.
“Chị giữ thịt lại hả?”.
“Đúng đấy... Ăn hết đi...”.
Nobuyo dốc toàn bộ số thịt ít ỏi còn lại trong khay đựng thực phẩm vào nồi, sau đó tự mình lấy mi sợi vào bát.
“Mì căn được rồi đấy”.
Vừa nghe Nobuyo nhắc tới “mì căn”, Yuri liền ngẩng đầu lên.
Aki phát hiện ra điều đó đầu tiên, liền nháy mắt với Nobuyo. Nobuyo quay lại nhìn Yuri.
“Hừm? Cháu thích mì căn hả?”.
Nghe Nobuyo hỏi, Yuri gật đầu. Từ lúc Yuri tới ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên cô bé biểu thị ý muốn rõ ràng.
Hatsue dùng đũa vẫy ý bảo Yuri lại đây. Yuri tới gần cái bàn. Aki dùng đũa gắp một miếng mì căn, bỏ vào bát Hatsue.
Hatsue thổi phù phù miếng mì căn đã ngấm gia vị và ngả sang màu nâu ấy cho nguội bớt, khiến những nếp nhăn nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn, rồi bà đút nó vào miệng Yuri.
Tất cả mọi người đều chú ý tới cô bé.
“Ngon chứ?”.
Hatsue thay mặt mọi người hỏi.
Vừa nhai nhồm nhoàm mi căn trong miệng, Yuri vừa gật mạnh.
“Cháu đã từng ăn bao giờ chưa?”.
Nobuyo hỏi.
“Rồi ạ”.
“Với ai?”.
“Với bà”.
Yuri nhìn Nobuyo, trả lời.
Cô bé ấy từ lúc sinh ra tới giờ không phải chỉ toàn bị mẹ mắng chửi. Khi biết Yuri cũng có những hồi ức ngọt ngào, mọi người có chút nhẹ nhõm.
Aki cũng lấy một miếng mì căn trong nồi bỏ vào bát.
“Cho nó ăn nhiều quá đêm lại tè dầm đấy”.
Nobuyo lo Yuri sẽ lại tè dầm.
“Vậy ngủ trên đệm của bà là được chứ gì”.
Hatsue cất giọng ngọt ngào hiếm thấy.
“Không được, chỗ đó của cháu mà”.
Aki từ lúc sống ở đây vẫn luôn ngủ cùng đệm với Hatsue. Cũng giống như chiếc tủ tường của Shouta, đối với Aki, chiếc đệm của bà và mùi hương ở đó chính là nơi trú ngụ của cô trong cái nhà này. Dù cho Yuri có đáng thương bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng không muốn nhường lại vị trí ấy của mình.
Hatsue vươn tay lấy lọ muối trên chiếc mâm đặt bên cạnh tivi, mở nắp ra rồi lộp độp rắc những hạt muối vào lòng bàn tay Yuri.
“Liếm cái này đi cháu”.
“Gì thế? Muối à?”.
Nobuyo nhìn Hatsue với vẻ ngờ vực.
“Chữa tè dầm rất hiệu quả đấy. Ngày xưa mọi người toàn dùng cách đó mà”.
“Là chuyện bịa thôi”.
Nobuyo nói rồi nhìn Aki.
Yuri liếm muối trên lòng bàn tay rồi hơi nhăn mặt. Thấy biểu cảm đó, cả ba người phụ nữ đều sững lại. Một khoảng thời gian như vậy trôi qua. Từ lúc Yuri đến đây, chưa một lần họ trông thấy cô bé cười, nhưng những biểu cảm đã mất đi ấy như đang dần quay trở lại.
“A, chú về rồi”.
Shouta để ý thấy có tiếng động ở ngoài từ lúc nãy, bèn đứng lên đi ra phía hiên nhà. Ở ngoài đường lớn, hình như có tiếng đóng cửa tự động của xe ô tô.
“Không phải là taxi chứ?”.
Aki nói vậy rồi nhìn Nobuyo.
“Tôi giết...”.
Nobuyo lẩm bẩm. Bởi Osamu chỉ nhận được tiền công theo ngày nên rượu vào có lẽ đã khiến gã dám vung tay như thế.
Khi Shouta mở cánh cửa kính và nhìn ra lối đi từ mái hiên, Osamu đang vừa đi vừa bám vai một người đàn ông. Con chó cứ sủa loạn lên. Đầu tiên cậu nghĩ có phải gã đã say thật rồi không, nhưng hình như không phải.
Dưới ánh đèn đường, trong thoáng chốc, Shouta có thể trông thấy cây nạng trắng.
“Hình như chú ấy bị thương rồi. Cháu thấy có cây nạng”.
Shouta ngoảnh mặt vào nhà kêu lớn. Osamu mượn vai của tổ trưởng Jinbo, ầm ĩ mở cổng rồi bước vào nhà. Vừa ra tới hiên, Hatsue đã hiểu rõ tình hình, liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Nobuyo giấu Yuri vào trong tủ tường.
Tất cả những việc đề phòng rủi ro như thế này, Nobuyo và Hatsue lúc nào cũng phối hợp rất ăn ý.
“Có chuyện gì thế?”, Hatsue hỏi hai người.
“À, trong lúc làm việc anh ấy ngã từ trên tòa nhà...”.
Jinbo nhẹ nhàng lên tiếng, không ăn nhập gì với gương mặt trông có vẻ hơi đáng sợ của anh ta. Có lẽ Osamu bị ngã lộn nhào, bộ đồng phục của gã dính đầy bụi bẩn.
Chân phải của Osamu được quấn vài vòng băng y tế màu trắng và cố định bằng thanh nẹp.
“A a a!”
Hatsue trông thấy, bật ra thanh âm đầy vẻ ngạc nhiên.
Osamu cũng có ý nghĩ giống mọi người, không muốn để Jinbo vào nhà nên từ nãy đến giờ đã lặp đi lặp lại câu “Đến đây là được rồi”, nhưng không biết do Jinbo nghĩ rằng gã đang khách khí hay do cảm thấy cần có trách nhiệm khi để cấp dưới bị thương, mà anh ta cởi giày ra và nói “Để tôi đưa anh vào bên trong”.
Nếu cứ giằng co thế này, không khéo lại giống như họ đang muốn đuổi anh ta về, ngược lại càng dễ bị nghi ngờ. Vậy nên, nhóm người Nobuyo đã thay đổi chiến thuật.
“Chỗ kia... cái đệm... Nhờ anh đưa thằng bé tới góc đó”.
Hatsue dẫn hai người đàn ông vào phòng thờ.
“Anh bị gãy xương?”.
Sau khi đã đem Yuri giấu kỹ đi, Nobuyo quay lại hỏi.
“Rạn xương... rạn xương thôi... Bị nứt gần giống thế này này”.
Osamu xòe rộng bàn tay trái ra cho cô xem.
Shouta cầm trên tay cây nạng Osamu đưa lúc ngoài hiên, nhìn cảnh tượng đó từ xa.
“Shouta, con bừa bộn quá... Aki, pha trà cho khách đi...”.
Bật đèn ở phòng thờ lên xong, Aki đến phòng bếp pha trà.
“Thế nên từ sáng tôi đã có dự cảm không tốt rồi, mà mình cứ bắt tôi đi làm”.
Osamu ca thán với Nobuyo, dẫu cho bây giờ gã có nói vậy cũng chẳng ích gì. Mặc dù hiểu được đó chỉ là những lời làm nũng, nhưng cô vẫn cảm thấy thương xót mà bỏ qua không phản bác. Con chó nãy giờ sủa loạn lên, khi Osamu vào phòng, cũng lập tức yên tĩnh trở lại.
“Bị thế này thì cả tháng không thể làm việc được sao?”.
Vừa nhìn xuống Osamu đã được đỡ nằm lên đệm, Nobuyo vừa nói. Cô còn lo lắng việc không thể kiếm ra tiền hơn cả tình trạng cơ thể gã.
“Sẽ được trả bảo hiểm tai nạn lao động nhỉ... kể cả là công việc ăn thù lao theo ngày, đúng không?...”.
Osamu nhìn Jinbo như đặt cả niềm hi vọng vào anh ta.
“Ừ... chắc vậy”.
Jinbo lảng tránh ánh mắt của Osamu, gật đầu không mấy chắc chắn.
“Thật à? Vậy thì rạn xương làm gì, thà anh gãy xương luôn đi có phải tốt hơn không?”.
Nobuyo phản ứng lại từ “tai nạn lao động” bằng một giọng vui tươi hoàn toàn không phù hợp với tình cảnh hiện tại.
“Nói đùa gì thế! Tôi suýt chết đấy”.
Nobuyo bật cười trước cách nói phô trương của Osamu.
Dù sao thì cô chỉ cần nhìn đã biết, có lẽ gã bị ngã từ cầu thang xuống.
Aki đặt chén trà trước mặt Jinbo, gật đầu chào hỏi.
“Đáng yêu quá!”.
Jinbo vừa nhìn theo Aki đã quay trở lại phòng khách vừa nói.
“Vâng... là em vợ tôi”.
“Em cùng cha khác mẹ...”.
Hatsue lập tức bổ sung.
“Đây là mẹ đẻ”.
Đúng lúc đó, có một âm thanh vang lên trong tủ tường. Là Yuri. Nobuyo đi tới trước cánh cửa kéo nơi phát ra âm thanh, quay lưng đứng chắn chiếc tủ tường.
Hatsue chạm vào bờ ngực nở nang của Jinbo để đánh lạc hướng.
“Anh này, thân thể tốt đấy nhỉ? Có tập môn thể thao nào à?”
“Cháu có chơi bóng rổ cho đến cấp ba”.
Bất ngờ bị một bà lão không hề quen biết chạm vào, Jinbo cứng đờ người.
“Ổ... là như thế này hả?”.
Hatsue mô phỏng nhầm sang đòn tấn công của môn bóng chuyền.
Chính vì quá ý thức được rằng bản thân đang giả vờ cho giống một “gia đình” nên họ lại không nhận ra mình hơi phô trương.
“Anh cũng có gia đình nhỉ? Thế mà tôi cứ tưởng anh chỉ có một mình đấy”.
Jinbo bắt chuyện với Osamu lúc này đã nằm trên đệm.
“À, tôi bị nói thế nhiều rồi...”.
“Này bé, lại đây một chút. Chú này ở chỗ bố cháu làm việc giỏi lắm đấy”.
Hatsue vẫy tay gọi Shouta.
“Cháu không phải bé!”.
Shouta vẫn cầm theo cái nạng, ngồi xuống bên cạnh Hatsue.
“Con trai cả của tôi, Shouta”.
Osamu vẫn đang nằm, chỉ tay vế' phía Shouta.
“Chào chú ạ”.
Shouta khẽ cúi đầu chào hỏi.
“Lớp mấy rồi?”
“... Cháu lớp bốn”.
Shouta lập tức bịa ra câu trả lời cho câu hỏi của Jinbo. Vào những lúc như thế này, cậu sẽ vận dụng khả năng ứng đối nhanh mà chẳng ai cho rằng thuộc về một đứa trẻ mười tuổi.
“Ồ, bằng tuổi nhóc nhà tôi”.
Jinbo lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Tò mò về tình huống bên ngoài, Yuri mở hé tấm cửa kéo rồi nhòm ra từ bên trong tủ tường. Nobuyo nhận ra điều đó, với tay ra phía sau đóng cửa lại.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Yuri bắt đầu tới sống ở ngôi nhà này.
Nobuyo mỗi ngày đều cẩn thận kiểm tra tin tức trên tivi hay trên báo, nhưng dường như không hề có vụ mất tích trẻ em nào được đưa lên. Mặc dù cô nói với Hatsue và Shouta rằng nên hạn chế hết sức việc đưa Yuri ra ngoài, nhưng nếu hoàn toàn nhốt lại như thế thì việc cất công đưa cô bé về đây sống sẽ chẳng còn nghĩa lý gì cả.
Khi nào bị tìm thấy hẵng hay. Nobuyo sẽ thách thức rằng, mình đã bảo hộ cô bé. Cô nghĩ thế. Nếu vậy, chắc hẳn gia đình cô sẽ bị cả xã hội chỉ trích.
Đổi lại, với những kẻ làm cha làm mẹ đã bỏ rơi Yuri, chắc chắn cô cũng không thể để họ yên được. Nobuyo coi đây giống như sự báo thù đối với những chuyện đã xảy đến với bản thân ba mươi nằm trước.
Bởi Osamu bị thương nên Shouta sẽ phải tiến hành “công việc” một mình. Và vì khó mà ra tay ở Shinsengumi nên cậu đã nhắm tới “Sakaiya”, một siêu thị khá nhỏ và có ít nhân viên.
Hôm nay Shouta đưa Yuri đến cửa hàng để cô bé quan sát và học hỏi công việc của cậu.
Ra khỏi cửa hàng, khoác cái ba lô đã trở nên nặng trĩu, Shouta trốn chạy thật nhanh. Yuri cũng chạy theo.
Sau khi rời khỏi khu phố buôn bán, hai người rẽ vào một lối đi nhỏ rồi sóng vai ngồi lên những khối bê tông được xếp ở đó. Shouta lấy từng chiến lợi phẩm của ngày hôm nay ra khỏi ba lô rồi đưa cho Yuri xem như muốn hỏi “Thế nào?”.
“Một lúc nào đó anh sẽ dạy cho em”.
Yuri khẽ gật đầu. Cảm giác được trong ánh mắt cô bé nhìn mình có hàm chứa sự tôn sùng, Shouta thực sự rất vui.
Mặc dù không hẳn là Osamu đã nói thế, nhưng Shouta nghĩ rằng trong gia đình, mình sẽ đảm đương vai trò là sư phụ, dạy cho Yuri về “công việc”.
“Đây là thứ em thích nhỉ?”.
Shouta lấy từ trong ba lô ra túi mì căn vừa ăn cắp được, giơ ra cho Yuri xem. Yuri gật đầu. Đó là món mì căn mà bà của Yuri đã từng chợ cô bé ăn.
“Bà của em, hẳn là rất tốt nhỉ?”.
Shouta hỏi. Đối với Shouta, cậu hoàn toàn không có ký ức về gia đình trước khi đến ngôi nhà này. Cả về bố lẫn mẹ. Huống chi là những chuyện về bà, cậu không hề nhớ một chút gì cả.
Vì vậy, khi nghe Yuri nhắc tới “bà”, cậu cũng có chút ghen tị.
“Em đã từng sống cùng bà à?”.
Shouta hỏi thêm.
“Bây giờ bà đã lên thiên đường rồi”.
Yuri gật đầu nói.
E rằng, chính cái chết của người bà đã khiến cuộc sống của cô bé bỗng trở nên tăm tối.
Thế nhưng, cũng chẳng thể nào níu giữ mãi những ký ức vui vẻ ấy.
Shouta, với tư cách là một người trải đời sớm hơn, đã nghĩ như vậy.
“Thế thì, em sẽ sớm quên thôi”.
Đó là một câu nói dịu dàng được rút ra từ những triết lý nhân sinh của riêng cậu trong suốt mười năm qua.
Aki đi theo Hatsue đến ngân hàng. Hôm nay là ngày khoản tiền trợ cấp hai tháng một lần được chuyển vào tài khoản. Khoản tiền một trăm mười sáu nghìn yên mà Hatsue nhận được hôm nay là thứ quan trọng nhất để có thể duy trì cuộc sống gia đình.
“À... ừm... 1192 nào... Là thời Mạc phủ Kamakura đấy”.
Hatsue đứng trước máy ATM, đọc ra mật khẩu tài khoản.
“Người khác nghe thấy đấy! Bà không được đọc thành tiếng chứ”.
“Không, có đọc ra đâu”.
“Rõ ràng là có!”.
Hai người cứ nói qua nói lại như thế, không hiểu sao lại có cảm giác như hai bà cháu thân thiết.
Trên đường từ ngân hàng trở về, hai người đến thăm đền thủy thần gần nhà.
Hatsue thản nhiên gõ mạnh chuông ở gian giữa đền thờ.
“To tiếng quá bà ơi!”.
“To thì có sao đâu”.
“Để làm gì chứ?”.
“Để đánh thức đó”.
“Đánh thức gì cơ?”.
“Thần linh, đánh thức thần linh dậy ấy”.
“Thần cũng ngủ ạ?”
“Đúng thế. Cháu không biết sao?”.
Sau khi hành lễ theo trình tự chính thức gồm: cúi đầu hai lần, vỗ tay hai lần rồi lại cúi đầu một lần nữa, Hatsue cho tay vào trong chiếc hộp thẻ bói được đặt ngay bên cạnh gian thờ chính, tùy tiện lấy một thẻ rồi bắt đầu lần theo những bậc đá đi xuống dưới.
“Làm thế ổn không ạ? Cái này mất tiền mà”.
Aki vừa chú ý xung quanh vừa gọi với theo Hatsue.
Trên cái hộp có dòng chữ “Một trăm yên một thẻ”.
“Ổn. Không ai thấy đâu”.
Hatsue bình tĩnh nói. Aki cũng học theo Hatsue, cầm lấy một thẻ.
“Một hai... ba”.
Vừa đi bộ trong ngôi đền dưới ánh mặt trời ảm đạm của những ngày đông, hai người vừa đồng thời mở thẻ bói.
“Thẻ của bà là thẻ gì thế?”.
“... Mạt cát”.
“Của cháu là... tiểu cát. Hai cái này... cái nào thì tốt vậy ạ?”.
Aki nhòm vào thẻ bói của Hatsue.
“Người bạn đang chờ sẽ xuất hiện muộn”.
Rồi tới lượt Hatsue nhòm vào thẻ bói của Aki.
“Chuyện hôn sự chớ vội vàng. Bây giờ chưa phải lúc”.
Hai người nhìn nhau suy nghĩ.
“Cả hai cái có vẻ đều không tốt lắm nhỉ?”.
Hatsue nói vậy rồi thô lỗ vo tròn thẻ bói, nhét thẳng vào túi áo khoác.
“Chẳng may mắn gì cả”.
Aki cũng phàn nàn một câu rồi khoác tay Hatsue, tản bộ bên cạnh bà.
Rời khỏi ngôi đền, hai người bước vào một quán đồ ngọt cũ có tên “Kadoya” nằm trên con đường dẫn tới đền thờ thủy thần.
Hatsue vốn thích món chè đậu đỏ bánh nếp của quán này từ ngày xưa. Có lẽ sở thích của bà chính là những món có cho thêm muối và không quá ngọt. Còn Aki, sau một hồi trăn trở, cuối cùng đã gọi món anmitsu[12].
Hatsue đã gọi chè đậu đỏ bánh nếp trước, trên tay đang túm chặt tờ giấy nhỏ hình chữ nhật. In trên tờ giấy đó là một “bảng dịch vụ” có ghi tên, số điện thoại bàn, các nội dung phục vụ và giá của chúng. Đó là bảng giá của cơ sở kinh doanh dịch vụ tình dục nơi Aki vẫn đi làm thêm.
“‘Dotegoro’, nghĩa là gỉ?”
“Là viết tắt của cụm ‘tiêu diệt trai tân’”.
“Là làm gì?”
Aki cho một miếng thạch vào miệng rồi bắt đầu giải thích về công việc của mình.
“Là mặc một chiếc váy len một mảnh khoét rộng nách lộ ngực. Rồi làm như thế này”.
Aki ép hai bầu ngực vào rồi rung rung cho Hatsue thấy.
“Lộ ngực à... Mấy thứ như thế đang thịnh hành à...”.
Hatsue thậm chí không hề nhăn mặt, nhìn Aki đầy vẻ hiếu kỳ.
“Vâng. Ba nghìn yên, chủ quán và gái sẽ cưa đôi”.
“Hay nhỉ? Chỉ vậy mà có thể nhận được tiền”.
Hatsue dùng đũa gắp một miếng mochi từ trong bát chè đậu đỏ rồi chùn chụt mút lấy nó bằng lợi. Nếu người khác nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ cảm thấy khá rợn người, nhưng Aki chẳng để ý.
“Bà cũng nhận được tiền mà”.
Tiền trợ cấp mà Hatsue nhận được là tiền trợ cấp từ gia đình giàu có của người chồng đã mất. Aki nghĩ rằng nó cũng chẳng khác mấy so với việc nhận tiền từ đàn ông.
“Của bà thì giống như tiền bồi thường vậy”.
“Tiền bồi thường? Là số tiền