← Quay lại trang sách

Chương 6 Người tuyết

Trên một bãi biển không có tiếng tăm gì ở Kisarazu, Shouta và Osamu đang cùng nhau câu cá. Đã nửa năm rồi họ mới gặp lại nhau.

“Mồi câu ấy, thường được chia thành loại mềm và loại cứng, còn có thể chia thành loại nổi, loại lơ lửng và loại chìm dựa theo độ sâu của nước...”.

Vừa chỉnh dây câu đang bị xoắn lại giúp Osamu, Shouta vừa tiếp tục giải thích.

“Con biết được ở đâu? Về những điều này?”.

Osamu hỏi, sau một lát vừa lắng nghe vừa thán phục lời giải thích của Shouta.

“Cháu đọc trong sách”.

Nói đoạn, Shouta hơi xấu hổ cúi mặt xuống.

“Thế à? Là sách à..

Osamu cũng cười giống như mọi khi, hai người lại thả dây câu xuống biển.

Ba tiếng liền cứ câu như thế khiến cơ thể hoàn toàn lạnh cóng, nhưng họ đã câu được kha khá cá sòng loại nhỏ. Hai người nhòm vào trong xô.

“Một, hai, ba... bốn, năm, sáu”.

Hai người đồng thanh đếm rồi cụng nắm tay như ngày xưa vẫn thường làm.

“Có thế chứ”.

“Có thế chứ”.

Hai người nhòm vào cái xô xanh thêm một lần nữa.

“Làm gì bây giờ?”.

Osamu hỏi.

“Không nuôi được chúng nhỉ?”.

Shouta hỏi lại vẻ am hiểu.

“Ừ... có lẽ vậy”.

Shouta thử chạm ngón trỏ vào lưng con cá.

“Hay thả ra?”.

“Phải đấy...”

Hai người đứng lên, đổ những con cá trong xô trở về biển.

Những bóng đen nhỏ xíu rất nhanh đã khuất hẳn trong làn nước đục.

Sau khi câu cá xong, Osamu và Shouta tới thăm Nobuyo tại nhà giam. Hai người cất cần câu vào một tủ khóa, bước vào căn phòng được chỉ định, ngồi xuống ghế gấp. Nobuyo đến ngay sau đó.

“Nghe nói tối nay có tuyết đấy”.

Nobuyo nói, ngồi vào khoảng giữa của Osamu và Shouta. Những cái lỗ tròn mở ra để hai phía có thể nghe thấy nhau vừa đúng trùng với khuôn mặt Nobuyo, vậy nên hai người không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.

Shouta lại có chút nhẹ nhõm vì điều đó.

“Chắc khoảng năm năm...”.

Nobuyo cất giọng tươi tỉnh.

“Tôi xin lỗi... mình đã phải chịu cả phần của tôi”.

Mặc dù Osamu chỉ làm theo lời giao hẹn, nhưng gã vấn cảm thấy có lỗi vì đã đẩy toàn bộ tội lỗi lên Nobuyo.

“Anh có tiền án mà, nên không chỉ năm năm đâu”.

“Nhưng...”.

“Em đã rất hạnh phúc, nên thế này vẫn còn hời chán”.

Nobuyo không có vẻ gì là đang nói dối.

“Cháu xin lỗi... Bởi vì cháu bị bắt nên mới...”.

Shouta nói, cúi đầu xuống.

“Không phải lỗi của Shouta đâu...”.

Nobuyo nhoài người, gí sát mặt lại gần.

“Đúng vậy. Không phải lúc nào mọi chuyện cũng suôn sẻ mà”.

Osamu vỗ vai an ủi Shouta. Hai người họ đều không hề biết chuyện Shouta ăn cắp để bảo vệ cho Rin. Thế cũng tốt. Shouta nghĩ vậy.

“Cơ sở đó thế nào? Cháu vẫn đến trường nghiêm chỉnh chứ?”

Nobuyo nở nụ cười với Shouta. Khuôn mặt đó thật dịu dàng.

“Vâng, cháu đứng thứ tám ở lớp trong bài kiểm tra quốc ngữ”.

“Giỏi đấy chứ”.

Nobuyo tỏ ra ngạc nhiên.

“Shouta rất thông minh mà”.

Osamu cũng vui như thể chính mình được như vậy.

“Cháu mới cắt tóc à? Cho cô ngắm chút nào”.

Shouta nhấc mũ lên.

Suốt từ lúc đi câu tới giờ, cậu vẫn đội chiếc mũ lưỡi chai có gắn mác viết những chữ cái tiếng Anh.

Đây là món quà cậu nhận được từ viên cảnh sát Maezono.

“Nào, cho bố xem với”.

Osamu chọc vai Shouta.

Shouta bỏ mũ ra. Có lẽ được gội cẩn thận mỗi ngày mà tóc cậu bóng mượt khác hẳn trước kia, phần tóc mái bồng bềnh trước trán.

“Chà, để kiểu này sành điệu đấy”.

Osamu lại khen Shouta bằng những câu mà gã vẫn dùng suốt từ lúc gặp lại nhau ở nhà ga tới giờ.

“Shouta”.

Nobuyo bỗng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn Shouta.

“Chúng ta nhặt được cháu ở bãi đỗ xe của tiệm pachinko tại Matsudo... trên chiếc xe vitz màu đỏ. Biển số của thành phố Narashino”.

Shouta im lặng nghe những lời đó.

“Này...”.

Osamu kinh ngạc, rốt cuộc cũng thốt lên.

“Nếu muốn, cháu có thể tìm lại được bố mẹ thực sự của mình”.

Osamu vẫn tới thăm Nobuyo mỗi tháng một lần, và trong lần thăm cuối năm ngoái, cô đã nói “Em muốn gặp Shouta”. Osamu tưởng rằng vì Nobuyo biết không thể gặp Rin nên chỉ yêu cầu gặp mỗi Shouta.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ thử tìm cách xem sao”.

Osamu hứa như vậy rồi ra khỏi phòng thăm hỏi. Biết được địa điểm của cơ sở ấy, gã tới trường tiểu học mà Shouta có thể theo học từ đây, sau đó đứng trước cổng chờ đến giờ tan trường. Nổi chuyện thẳng thắn có lẽ sẽ không được cho phép nên gã đành bí mật dẫn Shouta đi.

“Mình... bảo tôi dẫn Shouta tới đây là để nói chuyện này sao?”.

Cuối cùng cũng hiểu ra mục đích thực sự của Nobuyo, Osamu nhấn giọng.

“Đúng vậy. Anh cũng hiểu mà. Chúng ta không thể làm gì cho thằng bé”.

Nobuyo nói với Osamu như khuyên bảo trẻ con, đoạn chuyển ánh nhìn sang Shouta.

Shouta cũng nhìn thẳng vào Nobuyo.

Cậu nghĩ Nobuyo thật đẹp.

Mà không, cái “đẹp” ấy có chút khác biệt. Cậu cảm thấy trong đôi mắt và khuôn miệng cô có một thứ trong suốt mà trước kia cậu không hề thấy.

Shouta nhận ra đó là lệ đang tích tụ trong mắt Nobuyo. Vào khoảnh khắc nước mắt ấy chực tràn, Nobuyo nói với người quản lý ở bên cạnh “Xong rồi ạ” rồi đứng dậy. Hai người im lặng, nhìn theo bóng lưng Nobuyo.

Trước cánh cửa, Nobuyo đứng lại và quay về nhìn thêm một lần nữa.

Mặc dù không nghe thấy cô nói gì, nhưng từ khẩu hình miệng, có thể đoán được là “Vậy chào nhé”.

Osamu cũng không đáp lại Nobuyo. Shouta không thấy rõ vẻ mặt của Osamu bên cạnh mình.

Hai người rời khỏi phòng thăm, leo lên tàu điện. Không ai nói với ai câu nào.

Shouta đang nghĩ, “Vậy chào nhé” khác “Hẹn gặp lại”. Có lẽ ý nghĩa của từ đó giống như “Vĩnh biệt”.

Trên bầu trời Tokyo đang vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi.

Shouta băn khoăn về việc chia tay ở ga nên quyết định đến căn hộ Osamu đang sống.

Bởi cậu khá lo lắng nếu để Osamu, người vẫn im lặng suốt từ nãy tới giờ, trở về một mình. Hai người đi bộ cùng nhau trong màn tuyết trắng.

“Tuyết rơi rồi”.

Shouta ngẩng đầu nhìn trời.

“Đúng như cô ấy nói...”.

Osamu bày ra điệu bộ như đang bận tâm tới cái chân phải từng bị thương.

Chiếc cần câu đang cầm trong tay đã lạnh như băng. Trên đường về, Shouta đã phải đổi qua đổi lại giữa hai tay đến mấy lần.

Hai người ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mì ly và bánh korokke.

Khu nhà này có hai tầng với tổng cộng tám căn, ba trong số tám căn đó đang còn trống. Cầu thang phía ngoài đã gỉ sét, tay vịn thì nghiêng ngả.

“Chạm vào nguy hiểm lắm đấy. Tại nó đã hỏng rồi”.

Vừa leo lên cầu thang, Osamu vừa quay lại nhắc nhở Shouta.

Phòng bếp sàn gỗ có lắp bếp ga cùng một bồn rửa nhỏ và một căn phòng sáu chiếu trông thật trống trải khi không có bàn cũng chẳng có gì cả.

Hai người đun nước sôi đổ vào mì ramen, để bánh korokke lên trên cái nắp rồi đợi ba phút.

Cả hai cùng nói “Xong!”, bắt đầu ăn mì.

“... Ngon thật đấy, khi ăn theo cách này”.

“Đúng đấy”.

“Ai đã dạy con cách này thế?”.

“...”.

“Ơ kìa? Có phải bố không nhỉ”.

“Vâng...”.

Osamu cười lớn.

“Chú sống một mình ở đấy à?”.

Shouta vừa liếc nhìn xung quanh căn phòng vừa hỏi.

Chỗ này hoàn toàn trái ngược với ngôi nhà đó.

“Ừ. Dù hơi nhỏ nhưng bồn tắm lại rất mới đấy”. Osamu khoe.

“Ồ”.

“Lát nữa vào nhé?”

“Nên không nhỉ?”.

“Gì chứ! Không phải ngại đâu”.

Osamu như đang ráng làm bộ vui vẻ.

Câu nói “Vậy chào nhé” của Nobuyo lúc nãy mãi vẫn chưa tan biến trong lòng Shouta.

Cậu nghĩ Osamu có lẽ cũng thế.

“Cháu sẽ qua đêm ở đây”.

“... Bọn họ sẽ không tức giận chứ?”.

Osamu kiềm chế niềm vui sướng, nói.

“Giờ có trở về thì cũng thế thôi”.

“Cũng phải”.

Hai người xì xụp ăn mì, cố ý phát ra những âm thanh thật lớn.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi cho tới tận đêm khuya.

Khi Osamu ra ngoài hành lang để hút thuốc, tuyết đã phủ một màu trắng xóa, đến mức chẳng thể tin rằng đây là Tokyo.

“Shouta, ra đây đi”.

Vừa nhả khói thuốc lên không trung, Osamu vừa nói.

Shouta vốn đang chuẩn bị trải chăn đệm, bèn ra ngoài ngưỡng cửa, khoảnh khắc mở cửa ra, cậu liền thốt lên một tiếng “Ôi”.

“Tuyệt quá”.

Shouta lẩm bẩm trong miệng.

“Ừ”.

Osamu cũng hưởng ứng.

Shouta lập tức bước xuống cầu thang, đi ngang qua chỗ để xe tới khoảng sân trong của khu nhà rồi quay lại nhìn Osamu.

“Mình cùng làm người tuyết đi”.

Chưa kịp nói xong, Shouta đã ngồi xổm xuống giữa trời tuyết, bắt đầu nặn một khối tuyết tròn nhỏ. Osamu dập tắt điếu thuốc vào cái gạt tàn làm bằng lon rượu, vẫn đi đôi xăng đan bước xuống cầu thang.

Không gian thật yên tĩnh. Từ phía xa, có tiếng xe cứu thương vọng tới.

Tuyết rơi xuống từ cành cây của ngôi nhà bên kia đường, gây ra tiếng “bộp” lớn. Trên đường lúc này chẳng còn một ai.

Shouta chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo khi họ giẫm lên tuyết và tiếng lăn người tuyết đang mỗi lúc một to hơn.

Thế giới dường như chỉ còn có hai người. Shouta đã nghĩ, giá chỉ có hai người mãi thế này thì thật tốt.

Shouta nằm cùng Osamu trên một chiếc đệm, cả hai quay lưng về phía nhau mà ngủ.

Quần áo bị tuyết làm ướt đã được treo trên dây phơi trước bồn rửa, một chiếc lò sưởi điện được đặt bên dưới.

Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh lửa của chiếc lò sưởi đó đang tỏa ra sắc cam lấp lánh.

Sau khi nằm trong đệm ba mươi phút, cuối cùng những đầu ngón chân cũng ấm dần lên. Shouta cảm giác được Osamu ở sau lưng.

Đúng lúc Shouta đang định lên tiếng “Chú ngủ rồi à?” thì Osamu đã hỏi “Ngủ rồi à?”.

“Cháu chưa...”.

Shouta trả lời.

“Ngày mai con về rồi nhỉ”.

Osamu xác nhận.

“Vâng...”.

Nếu cậu còn không trở về cơ sở ấy, chắc chắn sẽ gặp phải chuyện lớn. Shouta lo như vậy sẽ gây phiền cho Osamu hơn cả cho mình.

“Mà...”

Shouta chợt nhớ ra một chuyện mà bản thân vẫn bận tâm suốt.

“Ừ?”.

“Có phải mọi người... định bỏ lại mình cháu... để chạy trốn không?”.

Cậu biết, lưng của Osamu đã đông cứng lại.

“Ừ... Nhưng chưa kịp trốn thì đã bị bắt rồi”.

“Vậy à...”.

Nếu là Osamu của mọi khi, có lẽ gã sẽ nói dối “Không phải đâu. Chúng ta đang đi đón con mà”.

Nhưng cũng giống Shouta, khuôn mặt tươi cười lúc cuối của Nobuyo nhìn qua tấm kính vào ban sáng mãi vẫn không rời khỏi tâm trí gã.

“Xin lỗi nhé...”

“Vâng”.

“Xin lỗi”.

Osamu xin lỗi thêm lần nữa. Shouta không trả lời thêm.

“Bố... sẽ quay trở về là chú thôi...”.

Osamu ráng sức để nói ra. Đó không phải những lời gã đã dự định từ trước, mà là suy nghĩ lần đầu tiên nảy ra trong lúc cùng làm người tuyết với Shouta.

Chưa một lần được Shouta gọi là bố mà lúc này lại nói ra lời ấy, có lẽ Shouta sẽ cảm thấy gã thật kỳ quặc, nghĩ vậy nhưng Osamu vẫn chờ đợi câu trả lời của Shouta.

“Vâng. Được rồi”.

Shouta vẫn quay lưng về phía Osamu mà đáp. Hai người không nói gì với nhau nữa.

Chẳng mấy chốc, Shouta đã phát ra tiếng thở nhè nhẹ. Osamu vừa nghe âm thanh đó, vừa thức tới tận khi trời sáng.

Gã không muốn lãng phí khoảng thời gian này vào giấc ngủ.

Quần áo đem phơi của Shouta lúc này đã khô. Gã lấy xuống khỏi dây phơi, gấp lại đặt bên cạnh gối.

Shouta ngủ rất say. Osamu lần nữa chui vào trong chăn, nằm xuống.

Họ đã cùng nhau đi biển, cùng nhau ngắm pháo hoa. À không, là nghe tiếng pháo hoa mới phải. Họ còn cùng làm người tuyết. Vậy là đủ rồi. Nếu còn đòi hỏi hơn thế nữa, chắc gã sẽ bị trừng phạt mất. Osamu tự nhủ với bản thân mình.

Bình minh. Tuyết đã chuyển thành mưa.

Người tuyết chắc tan mất rồi.

Osamu cứ nghĩ về mấy chuyện ấy.

Sau khi thức dậy lúc gần trưa, hai người đi bộ tới trạm xe buýt.

Vẫn không nói với nhau lời nào, họ cùng đứng ở trạm, đợi xe tới.

Âm thanh của xích bọc lốp vang lên từ những chiếc xe đến gần rồi đi qua.

“Chú thành thật xin lỗi”.

Osamu không nhịn được, nói.

“Vâng”.

Shouta đáp, vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Chú đã khiến cháu phải miễn cưỡng ở lại”.

“Cháu biết rồi”.

Xe buýt đã xuất hiện từ xa. Osamu muốn nói gì đó với Shouta giống như Nobuyo hôm trước. Gã buộc phải nói ra.

“Xin lỗi, chú... sẽ...”.

Lần đầu tiên thử nói ra miệng chữ “chú”, đầu Osamu đã lập tức trở nên trắng xóa, những lời tiếp theo nghẹn lại ở sâu trong cổ họng.

Chú sẽ không gặp cháu nữa.

Khi Osamu đang định nói như thế thì...

“Cháu đã cố tình để bị bắt”.

Shouta nói.

“Hả?”.

Osamu hỏi lại.

“Cháu, đã cố tình để họ bắt được...”.

Shouta nói lại lần nữa.

Osamu lập tức hiểu ra đó là lòng tốt của Shouta.

Người kết thúc không phải Osamu mà là Shouta.

“Không phải tại chú đâu”.

Cậu thiếu niên trước mắt nói.

Tiếng còi xe buýt từ xa vọng lại.

Tạm biệt.

Osamu vỗ vai Shouta.

“Thế à”.

Osamu nghĩ cậu thiếu niên bên cạnh này còn người lớn hơn cả mình.

Đó vừa là nỗi buồn, đồng thời cũng là niềm vui.

Còi xe buýt vang lên một lần nữa, xe dừng trước mặt hai người. Shouta không nói gì, cứ thế leo lên xe.

“Shouta”.

Osamu gọi nhỏ rồi vẫy tay. Shouta có vẻ không nghe thấy. Cậu đi tới ngồi vào ghế sau cùng. Xe buýt tiếp tục lăn bánh.

“Shouta”.

Osamu gọi thêm lần nữa. Khỉ nhận ra, gã đã đang chạy đuổi theo xe buýt. Shouta không nhìn về phía gã.

Shouta vẫn đội mũ che kín mắt, cố gắng không ngoảnh đầu. Vì nếu cậu quay lại và vẫy tay, có lẽ Osamu sẽ vô cùng đau khổ.

Một lúc sau, khi xe đã đi qua ba cột đèn giao thông, cảm giác Osamu đang đuổi theo mới hoàn toàn không còn nữa. Đợi tới lúc ấy, Shouta rốt cuộc mới quay ra nhìn phía ngoài cửa sổ. Những bụi cây ven đường còn vương tuyết đang chạy lùi về phía sau.

“...Bố...”.

Lần đầu tiên Shouta thử gọi.

Đang chạy đuổi theo xe buýt, Osamu dừng lại, cố nén nước mắt rồi ngẩng mặt lên trời. Lúc này, gã mới òa khóc như một đứa trẻ. Nhận ra tầm quan trọng của thứ đã mất đi, Osamu khóc lớn, đi lang thang không biết phải về đâu. Không có ai đợi gã nữa rồi.

Juri chơi một mình ngoài hành lang của dãy nhà tập thể.

Trên mu bàn tay lại xuất hiện những vết bầm như ngày trước.

Cô bé đặt bình “báu vật” chứa rất nhiêu vỏ sò bên cạnh mình rồi gom nhặt từng viên bi vương vãi dưới chân.

“Một, hai, nấm hương mùa hè này...”.

Nhìn theo hướng bờ rào, trên mái nhà màu xanh của nhà máy, vẫn còn những bông tuyết từ tối qua vẫn chưa kịp tan và cả ánh mặt trời đang chiếu sáng lấp lánh.

“Con trai khỉ đột này, rau xanh, lá cây, đậu phụ thối”.

Juri có thể đếm đến mười nhờ từng được Nobuyo dạy cho.

Còn bốn viên bi đang lăn dưới sàn nhà.

Juri không biết những viên tiếp sau này phải đếm như thế nào.

“Đáng ra mình phải hỏi trước”.

Juri hối hận.

Cô bé đành phải đếm “một, hai, nấm hương mùa hè này” thêm lần nữa rồi bỏ tất cả bi vào.

Đúng lúc ấy, cảm giác có ai đó đang gọi mình, Juri leo lên cái thùng đựng bia, bám vào tay vịn, nhoài người ra ngoài. Cô bé ráng nhón chân để có thể nhìn xa hơn.

Mười đầu ngón tay đang bám vào tay vịn đã trở nên lạnh ngắt.

Một người tuyết nhỏ ở cạnh chỗ để rác. Cảm giác như có tiếng bước chấn đang chạy của một ai đó, Juri từ tay vịn nhoài mình ra.

Thứ gì đó lọt vào tầm mắt, hai tay đang nắm vào thanh vịn của Juri bỗng ra sức, cô bé hít một hơi thật mạnh.

Giọng nói không thành lời của một ai đó đang vang vọng giữa trời đông u ám.

Cô bé gọi.

Gọi ra thành tiếng.