← Quay lại trang sách

Chương 5

Cảm giác là lạ trong miệng khiến Rin choàng tỉnh giấc.

Một bình thủy tinh nắp vàng được đặt ở đầu giường, bên trong có chứa vỏ sò Rin nhặt được khi đi biển hôm trước và chiếc kẹp cà vạt nhận được từ Shouta. Đó là báu vật của Rin.

Rin ngồi dậy, vỗ hai lần vào cánh tay của Nobuyo đang ngủ bên cạnh. Có lẽ do tối qua nóng quá mãi không ngủ được mà lúc này, Nobuyo hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy. Osamu vẫn đang ngáy rất to. Rin đứng lên, đi đến gần chiếc tủ tường, mở mạnh cánh cửa kéo.

Shouta giật mình tỉnh giấc.

“Đừng có thình lình mở ra như thế chứ!”.

Rin xòe tay ra trước mặt Shouta.

“Răng em rụng rồi”.

“Răng?”.

Shouta sửng sốt nhòm vào tay Rin. Bên trong có một chiếc răng trắng nhỏ xíu. Shouta ngẩng mặt lên nhìn Rin, cô bé há miệng, đẩy lưỡi ra từ khoảng trống của chiếc răng cửa bị rụng cho Shouta xem.

Shouta đánh thức Osamu và Nobuyo, quyết định ném chiếc răng đã rụng ấy lên mái nhà. Cậu nhận chiếc răng từ Rin, lấy chiếc ghế đẩu trong bếp mang ra ngoài hiên rồi đứng lên.

“Ném răng lên mái nhà, ước cho một chiếc răng chắc khỏe sẽ mọc lên”.

Osamu nói, Shouta liền trả lời “Cháu hiểu rồi”. Cậu cũng đã ném răng rất nhiều lần. Răng hàm dưới ném lên mái nhà, răng hàm trên ném dưới mái hiên. Cậu chẳng biết ai đã định ra điều đó, nhưng trong ngôi nhà gần như không có quy tắc nào cho ra quy tắc này, chỉ có thói quen ấy là cậu luôn nghiêm chỉnh tuân thủ.

Shouta cùng đồng thanh với Rin “Cầu mong răng mới sẽ mọc lên”, vừa dứt lời, cậu liền ném chiếc răng.

Cùng lúc đó, tiếng gọi của Aki vang lên từ phía phòng thờ “Bà ơi dậy đi”.

“Bà ơi... dậy đi... bà ơi...”.

Từ giọng điệu đó của Aki, Shouta hiểu rằng có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.

Osamu đi về phía phòng thờ, Nobuyo cũng ngồi dậy, chạy vội tới chỗ Hatsue.

“Bà ơi... bà ơi... Nguy rồi, bà đã..

Shouta bước xuống khỏi ghế đẩu, đặt tay lên vai Rin, đứng ở lối đi giữa phòng khách và phòng thờ, nhìn xuống tấm đệm Hatsue đang nằm.

“Aki, gọi 110...”.

Osamu cầm lấy điện thoại của Aki.

“À không, là 119 à... số nào đây...”.

“Xe cấp cứu ạ? Là 119”.

Shouta nói với Osamu đang hoảng hốt.

Vừa tới gần nhìn chằm chằm khuôn mặt Hatsue, Nobuyo liền bình tĩnh cướp lấy điện thoại trong tay Osamu, ngắt cuộc gọi.

“Làm gì thế!”.

Osamu quát lên.

“Bà ấy đã chết rồi. Nhìn sắc mặt bà ấy đi, không sống lại được đâu.

Osamu lần nữa nhìn xuống khuôn mặt đã ngả sang màu đất của Hatsue.

“Nếu gọi xe cứu thương...”.

Nobuyo đánh vào đầu Osamu. Nếu gọi xe cứu thương, toàn bộ bí mật của nhà này sẽ bị lộ hết.

Aki cứ ngồi bến cạnh gọi Hatsue suốt. Cô vẫn chưa chấp nhận được tình cảnh này.

“Không còn cách nào khác đâu... bởi vì chuyện này, ai rồi cũng tới lượt thôi”.

Nobuyo nói vậy rồi vỗ bồm bộp hai phát vào lưng Aki.

Aki vẫn không rời khỏi vị trí bên gối Hatsue. Osamu bồn chồn bước ra phòng khách.

“Tang lễ nên làm thế nào... tới nhà hỏa táng hay là...”. “Chúng ta không có tiền, cho việc đó”.

Nobuyo ngồi phịch lên cái bàn trà đặt chính giữa phòng, nói với Osamu.

“Nhưng mà...”.

Osamu nhìn Nobuyo với ánh mắt như muốn hỏi “Vậy phải làm thế nào đây?”.

“Hãy ở bên bà thêm chút nữa... bà chắc hẳn rất cô đơn”. Osamu không hiểu rõ Nobuyo đang nói gì.

Nobuyo ngoảnh lại nhìn căn phòng trẻ em ở trong góc phòng thờ.

“Hả?”.

Osamu nhận ra Nobuyo vừa nói “Chôn bà đi”.

“Nhưng mà...".

“Rin cũng không muốn phải rời xa bà đúng không?”. “Vâng”.

Được Nobuyo xoa đầu, Rin ngoan ngoãn gật.

“Kìa, vậy những người còn lại hãy hợp sức cùng cố gắng lên, ở đây. Cho cả phần của bà, nhé”.

Nobuyo đã phải dồn sức để nói ra từ “Ở đây”. Osamu im lặng gật đầu.

Mọi người cùng chuyển đồ đạc ở phòng trẻ em, nơi vốn đang được sử dụng làm chỗ chứa đồ, sang phòng khách.

Nhấc bỏ hai tấm chiếu, dùng cưa cắt hai miếng gỗ bên dưới, đất liền lộ ra.

Osamu mặc mỗi chiếc quần dùi, cầm xẻng, dùng đó đào đất dưới sàn nhà. Nobuyo và Shouta cho phần đất đã được đào lên ấy vào xô, chuyển ra phòng khách rồi đổ vào tấm bạt đã trải rộng.

Đó là tấm bạt họ đã sử dụng khi đi biển mới đây. Nhũng hoa văn sọc trên đó dần bị đất phủ lên và lấp đi khiến Shouta tiếc nuối. Rin cắm một cành cây lên đống đất nhóm Shouta vừa đào ấy, giống như đang làm một ngôi mộ. Shouta nghĩ, có lẽ Rin hiểu được rằng bà đã mất.

Rin nói “người bà mì căn” từng sống cùng mình trước khi cô bé đến đây, đã lên thiên đường rồi.

Shouta không hỏi lại Rin, liệu có phải cô bé cũng từng chứng kiến cái chết ấy giống như lúc này hay không, nhưng cậu cảm giác Rin hiểu được họ sắp phải chia ly.

Aki vẫn ngồi cạnh bà nãy giờ, cứ vừa khóc vừa dùng lược chải tóc cho bà. Cô lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng Shouta không nghe rõ.

Khi Shouta xách theo cái xô đi ngược chiều với Nobuyo rồi ngồi xổm xuống trước cái hố, Osamu đang đứng trong hố đất sâu đến thắt lưng liền cất tiếng hỏi “ổn chứ?”

“Bà ngay từ đầu đã không ở đây rồi. Gia đình chúng ta chỉ có năm người thôi”.

Osamu nhìn vào mắt Shouta và nói. Đó không phải một Osamu hay nói những câu bông đùa như mọi khi, mà giống một ông chú xa lạ ở một gia đình khác.

“Vâng”.

Shouta nói, lảng tránh ánh nhìn của Osamu.

Hai người Osamu và Nobuyo cùng kéo Aki vẫn chưa ngừng khóc từ bên đệm ra, chôn Hatsue xuống sàn, lấp đất lên rồi để chiếu trở lại chỗ cũ.

Shouta nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy.

“Khi con thạch sùng con nuôi bị chết, con đem nó ra vườn chôn. Lúc này cũng giống thế".

Có lẽ nghĩ rằng mình đang bị phê phán, Osamu cười và nói. Shouta không thể cười được. Osamu dùng bàn tay lấm lem bùn đất của mình vỗ bộp lên đầu Shouta rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, Osamu di bánh xà phòng khắp cơ thể rồi chìm cả người vào chỗ nước nóng còn lại trong bồn. Liền đó, gã chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra mười năm trước.

Khi đó cũng là mùa hè. Ngày hôm ấy, Osamu cũng gột rửa đất trên người như thế này. Và tiếng dế mà gã nhớ, cũng vang vọng bên ngoài của sổ nhỏ giống hệt bây giờ. Ký ức càng trở nên rõ ràng hơn, gã liền cảm thấy có người đang đứng ở sau lưng, lập tức giật mình quay lại. Nobuyo cầm theo khăn bông, đứng ở lối vào phòng tắm.

“Mình lại làm việc này nhỉ...”.

Osamu cười tự giễu, tiếp tục dùng gáo múc chỗ nước nóng còn lại đổ lên lưng.

“Nhưng chuyện đó khác hoàn toàn mà”.

Nobuyo cũng nhớ tới chuyện hôm ấy giống như Osamu.

“Ừ. Ngay cả bà có lẽ cũng sẽ thấy hạnh phúc”.

“Phải đó. Chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn phải chết trong cô độc”.

Hai người chợt nhớ tới chuyện “bảo hiểm” mà Hatsue từng nói.

“Còn xà phòng đấy”.

Nobuyo lấy gáo nước từ Osamu, dội hết bọt xà phòng còn lại trên lưng gã.

Vừa trượt đầu ngón tay trên lưng Osamu, Nobuyo vừa nghĩ “Gã có nước da thật đẹp”, nhưng quả thật không thể nói những lời vô ý vào lúc này được.

“Nếu sau này đến lượt tôi..

Osamu vẫn quay lưng về phía Nobuyo, nói.

“Dưới cái ao trong vườn cũng được đấy.. ”

Nobuyo hiểu Osamu muốn nói gì.

Dù không rõ đó là những lời làm nũng mọi khi hay biểu hiện tình yêu được dốc hết ra của gã, Nobuyo vẫn thấy vui mừng.

“Cái ao đó... không to tới mức ấy đâu”.

Nobuyo nói, cho rằng chủ đề này chỉ là đùa thôi. Cô lấy cái khăn tắm đang vắt trên cổ, lau lưng cho Osamu rồi vỗ bồm bộp hai phát vào lưng gã như muốn nói đã không sao nữa rồi.

Osamu lấy khăn bông quấn quanh hông rồi ra khỏi phòng tắm như thể chạy trốn.

“Nhớ chùi chân kỹ càng đấy. Anh lúc nào cũng để ướt sũng như thế”.

Nobuyo gọi với theo Osamu.

“Tôi biết rồi”.

Tiếng đáp lại đó cho thấy Osamu đã khôi phục trạng thái như mọi ngày.

Ngày chuyển tiền trợ cấp của Hatsue mà cả nhà đằng đẵng chờ mong đã tới.

“Cháu đi cùng với”.

Nobuyo đang chuẩn bị đi thì Shouta, thật hiếm khi, lại nói như vậy, thế là hai người cùng ra khỏi nhà.

Cô cầm theo thẻ của Hatsue đến xếp hàng trước cây ATM của ngân hàng. Shouta chờ ở bến ngoài.

Cầm theo một phong bì quay trở ra, Nobuyo nhét nó vào trong chiếc túi đang cầm trên tay. Shouta đang ngồi vắt vẻo trên rào chắn đường, liền nhảy vèo đáp hai chấn xuống đất.

“Bao nhiêu thế ạ?”.

Shouta đuổi theo Nobuyo, hỏi.

“Một trăm mười sáu nghìn yên”.

“Đây là tiền của ai?”.

“... Của bà”.

Nobuyo vừa đi vừa vỗ vào chiếc túi đang đựng phong bì.

“Vậy... không phải là việc xấu đúng không?”.

Shouta hỏi lại cho chắc.

“Không xấu đâu...”.

Nobuyo giơ tay với đôi đũa đang được xếp trước cửa hàng tạp hóa dọc đường. Cô muốn mua cho Rin loại đũa ngắn dùng cho trẻ em.

“Vậy còn việc ăn cắp?”

Shouta tiếp tục hỏi. Vốn muốn hỏi câu này, vậy nên Shouta đã luôn tìm cơ hội để chỉ có mình với Nobuyo.

“Bố đã nói gì?”.

Nobuyo đá vấn đề sang cho vị phụ huynh còn lại như các cha mẹ láu cá thường làm, ý là “Con học ở đâu ra thế”.

“Những thứ ở cửa hàng đều chưa thuộc về ai cả...”.

Nobuyo cười khổ. Cách trả lời này đúng là đậm chất của con người đó. Nhất định gã cũng đã nghe cha mẹ mình nói vậy và hoàn toàn tin tưởng.

“Dù sao thì, cửa hàng không bị phá sản là được nhỉ?”. Nobuyo đánh trống lảng rồi cầm theo đôi đũa trẻ em màu vàng xếp ở đó, đi khuất vào bên trong cửa hàng.

Shouta vẫn chưa chấp nhận được câu trả lời của Nobuyo, nhưng cậu hiểu rằng Nobuyo không muốn có thêm câu hỏi nào hơn thế nữa.

Hai người mua ramune được bán ở ngay lối vào của một khu phố thương mại, vừa đi vừa uống.

Khi tới trước cửa hàng thịt Fujiya, nơi họ vẫn thường mua bánh korokke, bác gái nhân viên như mọi khi đứng ở trước tiệm cất tiếng hỏi Nobuyo.

“Này mẹ nó ơi, mua bánh korokke cho bữa tối không?”.

Nobuyo thoạt tiên nhìn quanh xem người kia đang nói với ai, nhưng rồi nhận ra đó chính là mình, cô liền nhìn Shouta bằng vẻ “Là ‘mẹ’ đấy”.

“Cô có thấy vui khi được gọi là mẹ không?”

Nghe Shouta nói, Nobuyo đáp lại “Ai gọi cơ?”. Tất nhiên, nếu chỉ nghe bác hàng thịt gọi thế, có lẽ cô cũng không vui đâu.

“Như Rin chẳng hạn”.

“Chưa gọi thử thì cô chưa biết được”.

Nobuyo uống ramune. Viên bi trong chai chuyển động, phát ra những âm thanh vui tai.

“Sao cháu lại hỏi thế?”.

Nobuyo vò đầu Shouta.

Một nhóm các bé gái, có lẽ vừa trở về từ trường học bơi, đang rẽ vào con hẻm. Các cô bé đội mũ hình tam giác làm từ chiếc khăn bông, đang vừa đi vừa chạy. Khi chúng chạy qua bên cạnh Shouta, tiếng cười cùng với mùi clo liền thoảng qua.

“Bởi vì, chú bảo cháu gọi là bố”.

Shouta nói với vẻ bất mãn.

“Không thể gọi sao?”

“Chưa phải lúc ạ”.

Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ lúc Shouta hứa với Osamu rằng “Một lúc nào đó”, nhưng cậu vẫn chưa gọi gã là bố.

“Đó không phải vấn đề gì to tát đâu”.

Nói đoạn, Nobuyo bỗng ợ một tiếng rồi vừa đi vừa cười lớn. Cả Rin và Shouta đều không gọi Nobuyo là mẹ. Nobuyo không bắt hai đứa phải gọi như Osamu nên Shouta cũng không bận tâm tới điều đó. Cậu thấy nhẹ nhõm hơn, dù chỉ một chút.

Uống hết ramune, Nobuyo và Shouta đập vỏ chai vào khối bê tông rồi móc viên bi từ trong cái chai đã vỡ ra.

Về đến nhà, Shouta lập tức chui vào tủ tường, rọi thử ánh sáng vào viên bi bằng đèn của chiếc mũ bảo hiểm.

Bên trong có rất nhiều bọt khí li ti, khiến Shouta chợt nhớ về bãi biển mùa hè mà cậu đã tới chơi cùng với mọi người.

Rin kéo cửa, vào trong ngồi cạnh Shouta.

“Nhìn thấy gì ạ?”.

“Biển”.

Shouta nói, đưa hòn bi ra trước mặt Rin.

Rin gí sát mặt nhòm vào viên bi.

“Vũ trụ”.

Rin nói.

“Vũ trụ sao?”.

Bị Shouta hỏi, Rin lại nhòm vào viên bi lần nữa. Quả thật, những bọt nước ấy nhìn như những ngôi sao.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông trong phòng thờ vang lên. Nobuyo đặt phong bì của ngân hàng lên bàn thờ, chắp tay lại, giống như Hatsue vẫn thường làm.

"Tuyệt thật đấy... Bà mất rồi nhưng vẫn giúp được chúng ta...”.

Có tiếng Nobuyo nói.

“Người thực sự giúp đỡ chúng ta chính là ông già mới phải”.

Osamu vừa lục lọi căn phòng trẻ em nơi chôn cất Hatsue vừa nói.

Osamu vẫn nghi ngờ Hatsue có giấu quỹ đen trong căn phòng đồ. Chỉ là, Hatsue có tính cảnh giác rất cao. Nếu bà phát hiện ra Osamu lục lọi trong lúc mình đi vắng, có lẽ sẽ vô cùng giận dữ và không chu cấp tiền trợ cấp cho gia đình nữa. Nghĩ vậy nên gã vẫn chưa dám thực hiện.

Còn bây giờ, Hatsue đã ngủ sâu trong lòng đất dưới sàn, vậy nên Osamu có thể thoải mái tìm kiếm trong nhà.

Phía trước bàn học, mục tiêu tiếp theo sau chiếc tủ, lò sưởi được đặt một cách không tự nhiên, ngăn kéo chỉ có thể mở được nửa chừng. Osamu cố mở được phân nửa thì chợt nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu đen trong góc. Trực giác mách bảo, Osamu liền dời lò sưởi sang một bên rồi lấy cái hộp nhỏ ra.

Gã mở nắp, bên trong chứa toàn răng giả của Hatsue.

“Oái”.

Osamu suýt chút nữa đã quầng cái hộp xuống. Gã toan vứt cái hộp vào thùng rác rồi lại thôi. Tại sao bà ta lại giấu răng giả không dùng nữa vào góc ngăn kéo cơ chứ?

Nghĩ thế, Osamu nhìn kỹ chiếc hộp, liền thấy đằng sau tờ báo lót phía dưới những chiếc răng giả, nhét những tấm phong bì được gập lại. Cố gắng không chạm vào mấy cái răng, Osamu nhấc tờ báo ra.

Bên trong phong bì, đúng như gã nghĩ, là tiền.

Ba tờ mười nghìn yên.

Osamu cầm cuộn phong bì đó, chạy tới chỗ Nobuyo.

“Thấy rồi thấy rồi. Quả nhiên là bà có giấu tiền mà”.

Hai người mở từng chiếc phong bì đã bị gập lại ra, bắt đầu đếm từng tờ.

Shouta ở trong tủ tường nghe thấy, liền đi ra ngoài.

“Một, hai, ba... bốn, năm, sáu... bảy, tám, chín...”.

Giọng của hai người dần cao và to hơn, từ giữa chừng họ còn bắt đầu nhảy lên nhảy xuống.

“Mỗi phong bì là ba mươi nghìn yên. Không biết đây là tiền gì nhỉ?”.

“Chẳng lẽ bà ta vòi tiền ai... Mà, dù thế nào, tiền cũng vẫn là tiền thôi”.

Shouta vừa nhìn dáng vẻ đó của hai người, vừa ném mũ bảo hiểm đang cầm trên tay vào trong tủ tường. Chiếc mũ bảo hiểm màu xanh đụng phải bức tường trong tủ gây ra tiếng động lớn, nhưng hình như hai người không nhận ra.

“Đi theo bố một lúc”.

Nghe Osamu nói, Shouta miễn cưỡng thay quần áo.

Đã lâu rồi hai người mới lại cùng nhau ra ngoài. Trước đây, dù đi đâu cũng là hai người cùng đi, nhưng gần đây, Shouta ngày càng thường xuyên ở một mình trong chiếc ô tô hỏng ở bãi đỗ xe, cả khi ra ngoài, cậu cũng chủ yếu đi cùng Rin.

“Đi đâu ạ?”.

“Tiệm pachinko”.

Như chợt nảy ra một câu đùa cợt vui vẻ, Osamu cười tinh quái.

Osamu đã tiêu hết quỹ đen của Hatsue vào pachinko. Chắc chắn không còn tiền vốn nữa.

Shouta ghét tiệm pachinko. Vì tai thính nên cậu cô thể nghe rõ cả những âm thanh cực nhỏ, thế nhưng ở những nơi như tiệm pachinko, tiếng ồn rất lớn dội lại từ bốn phương tám hướng, ngược lại khiến cậu không biết nên nghe cái gì, thành ra đầu óc liền trở nên trắng xóa. Có một lẫn theo Hatsue đến tiệm, bà đã đưa cho Shouta cái nút lỗ tai, rốt cuộc cũng giúp cậu bình tĩnh trở lại, thế nhưng hôm nay, cậu chưa hề chuẩn bị sẵn thứ đó.

Khi đến tiệm pachinko, Osamu không vào trong mà leo lên cầu thang của một gara đỗ xe, đến tầng hai.

Đoán được Shouta định hỏi “Chú làm gì thế?”, Osamu quay lại, lấy ra từ trong túi một thứ giống như chiếc búa.

“Nhìn này”.

“Đó là cái gì?”.

“Búa đập kính”.

Từ này cậu đã từng nghe qua.

“Cái này, chú làm cách nào? Mua à?”.

“Ngốc. Đâu nhất thiết phải mua”.

Osamu cười như muốn nói cậu đừng ngớ ngẩn thế chứ.

“Nhìn này”.

Osamu nói, bắt đầu lục lọi từng chiếc xe đang đỗ tại gara. Gã nhòm qua cửa kính để xem có thứ gì đáng tiền ở ghế phụ lái và ghế sau hay không.

Shouta đi phía sau cách Osamu vài bước chân.

“Này”.

“Hả?”.

Osamu không quay lại.

“Đây... chẳng phải là thứ thuộc về người khác rồi sao?”.

Nhìn thế nào cũng thấy những thứ này không giống với hàng hóa “chưa thuộc về ai” của cửa hàng. Không để tâm tới câu hỏi của Shouta, Osamu vẫn tiếp tục nhòm vào trong xe. Có vẻ không có thứ gì đáng chú ý, Osamu thở dài một hơi rồi quay lại nhìn Shouta.

“Vậy nên?”.

Osamu nói, biểu cảm không hề thay đổi. Gương mặt đó như đang chỉ trích Shouta rằng “Tới lúc này rồi còn nói chuyện chính nghĩa gì chứ”.

Shouta lần đầu tiên cảm thấy con người mang tên Osamu này có chút đáng sợ.

“Con có muốn thử không?”.

Osamu lập tức khôi phục dáng vẻ mọi khi, quay về phía Shouta, vẫy vẫy cái búa đập kính trước mặt cậu.

“...”.

Không rõ tại sao, Shouta chợt thấy rầu rĩ, cậu tránh ánh mắt Osamu, cúi gằm mặt xuống.

Osamu lại cười.

Shouta bất chợt quay gót, một mình đi về phía cầu thang vừa leo lên lúc nãy.

“Này”.

Osamu gọi với theo sau lưng cậu.

“Gì vậy chứ!”.

Osamu tỏ ra bất mãn.

“Thế con trông chừng chỗ đó nhé”.

Gã chỉ về phía cầu thang.

Shouta bất đắc dĩ nhìn quanh xem chủ nhân của những chiếc xe ấy có đang lên cầu thang hay không. Nắng hè rọi xuống mặt bê tông làm bỏng rát bàn chân cậu.

Nhìn từ hướng nóc tiệm pachinko, có thể thấy một tháp nước màu trắng. Đó là công trình được tạo hình giống người ngoài hành tinh với cái đầu to và chân dài. Shouta nghĩ nếu leo lên tháp rồi ngả lưng trên cái đầu bằng phẳng, chắc hẳn sẽ rất thoải mái.

Đúng lúc ấy, có tiếng kính vỡ vang lên rất lớn.

Nhìn về hướng âm thanh đó, Shouta thấy Osamu đang lấy ra từ ghế sau của chiếc ô tô màu đỏ một cái túi có họa tiết là những chữ cái alphabet rất lớn.

Ôm cái túi trước bụng, Osamu chạy tới chỗ Shouta với sự nhanh nhẹn mà không ai có thể ngờ tới nếu chỉ nhìn dáng vẻ thường ngày của gã.

Shouta giật mình đứng chết trân tại chỗ.

Osamu vừa gọi to, vừa vượt qua trước mặt Shouta, nhảy cách bậc lao xuống cầu thang.

Dù đã thoát khỏi bãi đỗ xe tầng một, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng và tiếng ồn ào vọng ra từ trong tiệm pachinko, Shouta vẫn không quay đầu lại.

“Phải công nhận, cái này quá tuyệt”.

Osamu vừa chạy vừa giơ cái búa lủng lẳng trước mặt Shouta

“... Vào ngày mà cháu...”.

Shouta không đáp lại lời Osamu mà hỏi sang chuyện khác

“... Hử?”

“Vào cái ngày chú cứu cháu ấy...”.

“À ừ?”.

“Khi ấy... chú cũng đang ăn cắp cái gì đó phải không?”

Osamu cười bất lực với Shouta.

“Ngốc, không phải đâu... Lúc đó, bố chỉ cố gắng để cứu con thôi!”.

Osamu giơ nắm tay ra giống như mọi lần, khi họ thực hiện “công việc” thành công. Shouta không giơ nắm tay ra để tiếp nhận nắm tay ấy.

“Gì chứ!”, Osamu vỗ vào vai Shouta rồi chạy đi. Shouta đứng lại, nhìn theo bóng lưng Osamu.

Ngoài tiếng ồn ra, còn một lý do khác khiến Shouta ghét tiệm pachinko.

Vào một ngày hè nóng nực, Shouta vẫn thắt dây an toàn ngồi một mình trong xe ô tô. Cậu ngồi ở ghế sau.

Một cái chai nhựa lăn lóc trên chỗ ngồi, nhưng sau khi uống một ngụm, Shouta cảm giác như đang uống nước sôi nên lại thôi.

Tiếng ồn trong tiệm pachinko ở phía xa thỉnh thoảng lại vang lên rồi vụt tắt.

Đúng lúc ấy, có tiếng kính vỡ, một người nhòm vào trong xe qua lỗ thủng. Người đó chính là Osamu.

Osamu tháo dây an toàn rồi ôm Shouta lên.

Đó là câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa hai người mà Osamu đã kể cho Shouta nghe không biết bao nhiêu lần. Và rồi, nó lại dần trở thành ký ức của chính cậu. Cái tên “Shouta” cũng là do Osamu đặt khi ấy. Cậu đã được Osamu cứu sống. Shouta vẫn luôn nhớ ơn vì chuyện đó.

Vậy nên, khi Osamu cứu giúp Rin, cậu đã nghĩ mình cũng từng được cứu giúp như thế và không thể ghét “ông bố’ tùy hứng này. Nhưng bây giờ, nhìn Osamu bỏ lại cậu và chạy mất, Shouta biết rằng, trong lòng mình, ký ức về cuộc gặp gỡ giữa hai người đang dần biến đổi. Phải chăng khi ấy, Osamu đập vỡ kính không phải để cứu Shouta, mà là để ăn cắp một thứ gì đó nhưng tình cờ lại có cậu ở bên trong?

Chẳng phải mọi chuyện chỉ đơn thuần là như thế thôi sao. Shouta ngừng đuổi theo Osamu, đứng thẫn thờ giữa đường, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Shouta, kể từ ngày hôm ấy, đã không còn ra ngoài làm “công việc” cùng Osamu nữa.

Khi Shouta như mọi lần ngồi trong xe ô tô mài giũa cái đinh vít cậu nhặt được, Rin chợt nói “Em khát nước”.

Cậu không có tiền. Hai người không nghĩ nhiều mà đi đến cửa hàng Yamatoya.

Trong tiếng ve kêu, hai đứa trẻ đi bộ tới mức mồ hôi ướt sũng, nhưng khi đến nơi thì cửa hàng lại đóng cửa.

Trên cửa kính có dán một tờ giấy ghi “Đang chịu tang”.

“... Đang...”.

Từ này khó đối với Shouta và cậu không đọc được nó, nhưng cậu biết một điều không may nào đó đã xảy ra với cửa hàng. Từ bên ngoài cửa sổ, hai người nhòm vào trong. Game bóng chày mọi ngày vẫn được bày ra trước cửa hàng, giờ đây lại nằm lặng lẽ trong bóng tối.

“Cửa hàng nghỉ ạ?”.

Rin hỏi.

“Ừ... Mà có thể đã bị phá sản rồi...”.

Shouta nghĩ phải chăng là tại mình đã nhiều lần tiến hành “công việc” ở đây. Rời khỏi cửa hàng rồi đi bộ cùng Rin trên con đường dọc bờ sông, không hiểu sao cậu lại chợt nhớ đến ấu trùng ve sầu mà mình đã thấy vào một ngày mưa to mùa hè nọ. Ấu trùng ve đó liệu có thuận lợi trở thành ve sầu? Nếu gặp phải trận mưa đột ngột, đôi cánh bị ướt hết, chẳng phải nó sẽ không thể bay được nữa sao? Chẳng phải cuối cùng sẽ bị đàn kiến bao vây rồi chết sao?

Hai người đi đến một siêu thị gần đó có tên “Sakaiya”.

“Hôm nay anh sẽ làm một mình... Nên là, em cứ đợi ở đây”.

Shouta nói vậy với Rin rồi một mình bước vào cửa hàng.

Cậu nhận ra cửa hàng có nhiều nhân viên hơn so với mọi khi. Tuy nhiên, ở đây không có camera chống trộm và các giá đồ đều cao nên có nhiều góc chết.

Đây là một cửa hàng lý tưởng để tiến hành “công việc”, nhưng chuyện về Yamatoya cứ quanh quẩn trong đầu Shouta, vậy nên cậu chỉ đi lòng vòng trong cửa hàng.

Shouta chợt thấy Rin ở gian bán bánh kẹo.

Có lẽ Rin đã phá vỡ thỏa thuận mà vào trong cửa hàng. Đứng trước giá bánh kẹo, cô bé bắt chước Shouta, xoay ngón tay làm động tác cầu chúc may mắn.

“Này”.

Shouta giật mình lên tiếng.

Rin quay lại nhìn trong giây lát, nhưng vẫn đưa tay với lấy gói sô cô la, cố nhét vào trong túi. Một nhân viên cửa hàng cầm trong tay tập giấy tờ quản lý hàng hóa, đang đứng giữa Shouta và Rin. Trong khoảnh khắc, Shouta đã nảy ra ý định sẽ mặc Rin và bỏ chạy, nhưng rồi nghĩ lại, cậu liền dùng cả hai tay hất đổ đống đồ hộp xuống nền nhà, ôm túi quýt đầy hướng về phía cửa, chạy ra khỏi siêu thị.

“Này”.

Hai nhân viên vội vàng đuổi theo sau.

Shouta vừa ôm quýt vừa chạy trốn.

Hai nhân viên cửa hàng kiên trì đuổi theo sau.

Vượt qua một cụm tòa nhà trồng như khu tập thể, Shouta chạy trên con đê dọc bờ sông. Sau này nghĩ lại, cậu nhận ra rằng, vì cũng không muốn ăn quýt nên nếu vứt nó đi cậu sẽ chạy nhanh hơn, nhưng lúc đó cậu lại chẳng thể nghĩ ra.

Khi băng qua cây cầu tới bờ bên kia sông và sắp đến con dốc hơi lượn về bên phải, Shouta thấy người nhân viên cửa hàng đã đi đường vòng để chặn trước, lúc này đang đến từ phía đối diện. Cậu không còn đường thoát.

Một chuyến tàu điện đang chạy ngang qua sông. Shouta nhìn xuống phía dưới từ trên bờ tường dốc. Độ cao xấp xỉ khung vận động ở công viên. Nếu tầm đó thì không sao. Cậu quyết định sẽ nhảy xuống.

Shouta vẫn cầm theo túi quýt, nhảy khỏi bờ tường. “A” giọng hét của người nhân viên cửa hàng vang lên từ bên trên. Có lẽ họ không nghĩ cậu lại nhảy xuống như thế. Tiếp đất thất bại, Shouta ngã lăn trên mặt đất. Trên cả cơn đau chính là sự ngạc nhiên khi bờ tường cao hơn so với cậu nghĩ.

Shouta định đứng lên nhưng chân phải không cù động được. Túi quýt va vào rào chắn nên bị rách, quýt rơi ra ngoài lăn lông lốc trên mặt đường. Trong lúc ý thức đang dần trở nên mơ hồ, Shouta đã nghĩ màu vàng của những trái quýt ấy trông thật đẹp.

Shouta được chở tới bệnh viện bằng xe cấp cứu.

Cảnh sát lập tức đến phòng bệnh của Shouta tra hỏi sự tình. Họ là nhóm hai người gồm một phụ nữ tầm tuổi Nobuyo và một người đàn ông độ ngoài hai mươi.

Người hỏi chủ yếu là viên nam cảnh sát tên Maezono.

“Em sống ở đâu?”.

“Trong xe ô tô ạ”.

“Trong xe ô tô?”.

“Vâng. Ở bãi đỗ xe dọc bờ sông”.

“Em sống một mình sao?”.

“Vâng”.

“Không phải em sống cùng gia đình trong ngôi nhà này à?”.

Người đàn ông cho Shouta xem một tấm ảnh. Tấm ảnh chụp ngôi nhà mà cậu đã vô cùng quen thuộc.

Shouta lắc đầu.

Cậu đang cố bảo vệ gia đình. Dường như viên cảnh sát trẻ tuổi kia hiểu được điều đó.

“Em muốn bảo vệ cho ai đó phải không?”.

Shouta không ngẩng lên mà nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của mình. Chân phải của cậu đang được cố định bằng thạch cao.

Bác sĩ nói cậu bị gãy xương và bong gân rất nghiêm trọng nên phải mất tầm nửa năm để có thể hồi phục hoàn toàn.

Nữ cảnh sát tự xưng là Miyabe bắt đầu nói.

“Khi bọn cô đến ngôi nhà ấy, những người đó đã xếp hành lý và chuẩn bị chạy trốn. Họ đã bỏ cháu lại”.

Shouta ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ. Miyabe nghĩ đó là ánh mắt không tin tưởng người lớn.

“Nếu là gia đình thực sự thì sẽ không làm như vậy đâu”.

Shouta lần nữa chuyển xuống nhìn chân mình.

Bây giờ, cả nhà đã ra sao rồi?

Rin có bị bắt không? Cậu muốn biết, nhưng kìm nén không hỏi.

Bởi cậu cảm giác người phụ nữ tên Miyabe này sẽ không nói sự thật cho mình.

Rin ngồi trên một chiếc ghế trong phòng họp, vẽ cảnh biển lên tờ giấy được đưa cho bằng chiếc bút sáp màu xanh.

Rin với mái tóc màu nâu, cùng Shouta, Nobuyo, Aki và Osamu mặt đầy râu, đang đứng trên mép bờ biển, vừa cười vừa nắm tay nhau.

Maezono và Miyabe mang theo nước cam bước vào phòng, ngồi xuống trước mặt Rin, chăm chú nhìn bức tranh đó.

“Oa... màu đẹp quá”.

Nhìn khuôn mặt Miyabe, Rin cứng đờ người.

“Thời tiết đẹp thật nhỉ?”.

Trong bức tranh, Rin có vẽ một mặt trời đỏ chói.

“Juri”.

Miyabe gọi tên thật của Rin.

“Có bao nhiêu người cùng đi biển vậy?”.

“Năm người”.

Nhìn Shouta bị thương và được đưa đi bằng xe cấp cứu, Rin liều mạng chạy về nhà, kể lại chuyện đó với Osamu. Osamu lao ngay tới bệnh viện, sau đó lỡ nói ra tên và địa chỉ với người cảnh sát đi theo Shouta.

Nobuyo đến đón gã, hai người trở về nhà, xếp hành lý, ngay khi ra ngoài từ lối cửa sau thì bị bắt.

“Được chứ? Nếu có ai hỏi chuyện về bà, hãy nói là con không biết nhé”.

Vừa sắp xếp hành lý, Osamu vừa dặn Rin như vậy. Rin vẫn nhớ lời dặn ấy.

“Mọi người đã chơi gì thế?”.

Miyabe hỏi.

“Nhảy ạ”.

Rin trả lời.

“Nhảy à?”.

Người đàn ông mỉm cười như muốn nói “Có vẻ vui nhỉ?”.

“Khi ấy, bà có ở đó không?”.

Người phụ nữ hỏi. Cách nói chuyện của cô dịu dàng giống một giáo viên nhà trẻ nhưng ánh mắt lại không cười.

Như cố không để mất cảnh giác, Rin mím môi, không nhìn mặt người phụ nữ nữa.

Mỗi thành viên trong gia đình được thẩm vấn trong một căn phòng riêng.

Khi bị bắt, Osamu đang mặc một chiếc áo màu xanh kiểu Hawaii rẻ tiền. Loại trang phục tạo cảm giác như đang đi phượt này không hợp lắm với một địa điểm có tính nghiêm trọng như ở đây.

“Không, không phải là bắt cóc. Không đành lòng nhìn con bé đói bụng nên Nobuyo mới đưa nó về, nhưng chúng tôi không hề ép buộc nó”.

“Sự việc diễn ra khi nào?”.

Maezono hỏi bằng giọng điệu cứng rắn, như một người khác hẳn với khi tiếp xúc cùng Shouta.

“Tháng hai năm nay...”.

“Hành vi đó vẫn bị coi là bắt cóc”.

“Không, tôi cũng đã nói thế nhưng... cô ấy nói... chúng tôi không hề đòi tiền chuộc nên không phải bắt cóc mà chỉ là bảo hộ thôi”.

Osamu trình bày theo những gì Nobuyo bảo.

Đây là giao hẹn giữa hai người khi đang sắp xếp hành lý.

Lần này, họ sẽ coi như Nobuyo là người làm tất cả mọi thứ.

Có lẽ Nobuyo vẫn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần, để một lúc nào đó khi thời điểm ấy tới, cô sẽ làm như vậy.

Rằng mọi tội lỗi, sẽ do cô gánh chịu.

“Hả? Giết người?”.

Aki vẫn ngồi trên cái ghế trong phòng thẩm vấn, không nói nên lời.

“Cô không biết mà vẫn cùng sinh sống với họ sao?”.

Miyabe cất tiếng hỏi lại, cố tình ra vẻ ngạc nhiên.

Aki chậm rãi gật đầu.

“Tên thật của người đàn ông là Enoki Shouta, còn của người phụ nữ là Tanabe Yuuko”.

Nghe cái tên “Shouta”, Maezono nhìn xuống cuốn sổ của mình, viết hai chữ “Thắng Thái” bên cạnh cái tên “Tường Thái”[23].

“Họ đã... giết ai?”.

“Người chồng trước... Họ đã dùng dao đâm chết anh ta rồi đem chôn xác. Họ làm thế không phải vì thứ tình yêu mù quáng của mình sao?”.

“...”.

“Hai người họ có mối quan hệ như vậy đấy”.

“...”.

Khi nghe kể về quá khứ của hai người mà cô khó lòng ngờ tới, không hiểu sao Aki lại phần nào hiểu được. Cô đã từng nghĩ, đây có lẽ là “một thứ gì đó” vượt lên trên cả mối quan hệ nam nữ, nhưng chẳng phải đúng là như vậy hay sao.

Ngay cả khi Hatsue ra đi, Aki mất phương hướng ngồi thẫn thờ bên gối, chính Nobuyo đã lập tức trở thành người chỉ huy thay cho Hatsue, quyết định chôn xác bà. Để bảo vệ gia đinh, họ không thể không làm vậy. Chính cô đã tin tưởng vào quyết định đó của Nobuyo, thế mà hóa ra, trước đó hai người họ cũng từng chôn xác rồi.

Aki ngạc nhiên vế sự ngây thơ của chính bản thân mình.

“Tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi. Nếu tôi không giết anh ta, cả hai chúng tôi sẽ bị giết”.

Nobuyo liến thoắng bao biện với Miyabe đang ngồi trước mặt.

“Mặc dù tòa án đã phán quyết như vậy nhưng...”. Miyabe sau khi biết chuyện này đã giấu đi lúc thẩm vấn Aki. Để bảo vệ Nobuyo khỏi người chồng hễ rượu vào là giở trò vũ phu, Osamu đã dùng con dao đang cầm trên tay đâm người đàn ông ấy. Phán quyết đã chấp nhận lời khai này và Osamu được hưởng án treo.

“Nhưng mà, chuyện đó và chuyện lần này hên quan gì đến nhau chứ?”.

“Vậy tại sao hai người lại bỏ trốn?”.

Bị phản bác, Miyabe nổi cáu.

“Không phải bỏ trốn. Chúng tôi chỉ đang đến bệnh viện”.

Miyabe, với tư cách là một người mẹ, đã thề sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Nobuyo, kẻ đang một mực phủ nhận tội lỗi của mình và đồng bọn.

Bố mẹ Juri sóng vai nhau đi xuống cầu thang của dãy nhà tập thể. Trước hòm thư, phóng viên truyền hình và nhà báo vây đầy xung quanh.

“Bé Juri hiện tại ra sao rồi? ”.

Một ký giả nữ trông như thể đang thực sự lo lắng, lên tiếng hỏi người bố Tamotsu.

“Vâng... chắc do đã an tâm nên hôm qua cháu ngủ rất say”.

Tamotsu nói ngắn gọn. Anh ta có thắt cà vạt bên trong chiếc áo vest đen.

Dù đã chỉnh trang đầu tóc cho ngày hôm nay, nhưng từ hàng lông mày cạo mỏng kia, người ta cũng có thể dễ dàng hình dung ra, dáng vẻ bây giờ của anh ta khác với ngày thường.

“Chị Nozomi, hôm qua Juri đã ăn gì thế?”.

Một nữ phóng viên truyền hình lên tiếng hỏi.

“... Món cơm cuộn trứng yếu thích của cháu...”.

Mỗi khi Nozomi, mẹ của Juri, đưa chiếc khăn đang cầm trên tay lau bên dưới mũi, ánh đèn flash của những máy ảnh đang mong chờ chụp được một màn nước mắt cũng sáng lên.

“Món đó là mẹ cháu làm sao?”

“Vâng... là tôi làm”.

“Còn bố cháu, anh có thể nói một chút gì đó được không? Anh có lời muốn nói với thủ phạm không?”

“Tôi không thể tha thứ cho hắn... Sao có thể làm vậy với một đứa trẻ vô tội chứ.. ”,

“Tại sao cháu bé đã mất tích hai tháng mà anh chị lại không yêu cầu cảnh sát tìm kiếm?”

Phóng viên lúc nãy tiếp tục hỏi như dồn ép. Bình luận viên trong chương trình của người phụ nữ này đã từng nhiều lần phát biểu rằng bố mẹ cháu bé rất đáng ngờ. Có lẽ biết được điều đó, Tamotsu bắn ánh mắt sắc lẹm về phía cô ta.

“Chuyện này... chúng tôi nghĩ hung thủ sẽ liên hệ... như đòi tiền chuộc chẳng hạn. Bởi hay có những cuộc điện thoại mà đầu kia không đáp nên...”.

Rin, lúc này đã trở về làm Juri, đang áp tai vào cửa để nghe những lời ấy từ bố mẹ.

Ngôi nhà đã nửa năm mới quay lại này trông vẫn như trước, thế nhưng, Juri lại có cảm giác mình chỉ đang đến chơi nhà một người bạn nào đó mà thôi. Những lúc như thế, Juri sẽ ôm lấy cái bình đựng báu vật mà khi ở ngôi nhà đó, cô bé vẫn đặt cạnh gối rồi mới ngủ. Những thứ cô bé đã được mua cho trong ngôi nhà ấy như quần áo, giày dép lẫn bộ đồ bơi màu vàng yêu thích... tất cả đều bị người mẹ Nozomi vứt đi hết, duy chỉ có chiếc bình đựng báu vật này là Rin nhất định không chịu buông ra, thế nên Nozomi cũng đành bỏ qua.

Mỗi lần mở cái nắp vàng của chiếc bình thủy tinh ra, hương vị của biển lại lan tỏa khắp không gian.

Juri đã trở về với bố mẹ, câu chuyện xoay quanh vụ bắt cóc bé gái cũng mau chóng lắng xuống.

Sự quan tâm của cảnh sát và dư luận chuyển sang tung tích của Hatsue, chủ nhân ngôi nhà kia.

“Là vì... bà nói rằng, bà muốn sống với tôi”.

Khi Miyabe hỏi lý do vì sao Aki quyết định sống trong ngôi nhà ấy, cô đã trả lời như vậy.

“Nhưng đó không phải lòng tốt mà phải không?”.

“Sao?”.

“Bà ta nhận tiền từ gia đình đã cướp chồng mình”.

Aki mất một chút thời gian mới hiểu được lời này của Miyabe.

“Bà đã nhận tiền, từ bố mẹ của tôi?”.

“Có vẻ họ đều đưa... mỗi lần bà ta đến”.

Tại sao Hatsue lại muốn sống cùng Aki? Miyabe không tài nào hiểu được. Nếu có thể suy nghĩ một cách thấu đáo hơn, liệu hành vi ấy nhằm vào mục đích quấy nhiễu hay đòi tiền? Hầu hết các động cơ phạm tội cũng chỉ ở mức độ đó mà thôi.

Miyabe luôn có sự đánh giá lạnh lùng như thế đối với con người.

“Bố mẹ tôi có biết tôi... sống cùng với bà không?”.

“Họ nói họ không biết nhưng...”.

Chắc chắn là họ đã biết. Và khi biết rồi, ngược lại, họ cho rằng đã có thể tránh khỏi một mối phiền phức. Aki không bận tâm chuyện đó. Cô chỉ sốc khi Hatsue đã giấu mình mà thôi.

“Bà chỉ muốn có tiền... chứ không phải vì tôi”.

Mối “kết nối” giữa Osamu và Nobuyo lẫn mối “kết nối” giữa Aki và bà, có lẽ đều khác so với điều cô vẫn luôn tin tưởng. Rốt cuộc, những gì có trong ngôi nhà đó cũng chỉ là đám toan tính ích kỷ của người lớn mà cô vẫn luôn ghét bỏ.

Khi Aki ngẩng đầu lên như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Miyabe vẫn đang khoanh tay trước ngực nhìn cô.

“Bây giờ, bà đang ở đâu rồi?”

Ngôi nhà mà sáu người của gia đình Shibata từng sinh sống đang được quây quanh bởi những tấm bạt xanh và bị cảnh sát tiến hành điều tra hiện trường. Những người hiếu kỳ tụ lại phía bên ngoài dải băng vàng lẫn những người đứng ở ban công các tòa chung cư xung quanh, đang nhòm vào ngôi nhà như thể đang nhìn xuống đáy biển. Cả sáu người và ngôi nhà đó, cho tới trước thời điểm này, đều đã bị lãng quên, bị người đời vờ như không nhìn thấy, nhưng hiện giờ, mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía họ. Các phóng viên đang tường thuật lại trước máy quay truyền hình.

“Thi thể của bà Hatsue cho thấy bà đã chết cách đây vài tuần. Cảnh sát không loại trừ khả năng bà đã bị sát hại và vẫn đang tiếp tục điều tra. Những người sống với nhau như gia đình ấy, rốt cuộc đã tập trung tại ngôi nhà đó với mục đích gì? Cho tới bây giờ, đây vẫn còn là một điều bí ẩn”.

Người ta tìm thấy thi thể Hatsue bị chôn dưới sàn nhà, bởi vậy mà cái nhìn của dư luận đối với Nobuyo càng khắc nghiệt hơn. Mặc dù ngay cả giải phẫu thi thể cũng không tìm ra chứng cứ giết người, nhưng vì Nobuyo đã che giấu cái chết của Hatsue, đồng thời camera cũng ghi lại được hình ảnh cô rút tiền trợ cấp trong tài khoản của bà, vậy nên, Nobuyo không thể nào thoái thác được.

Nhất là, các tội danh bắt cóc, giấu xác, lừa đảo tiền trợ cấp ấy, ngay từ đầu Nobuyo đã không định đổ cho người khác hay che giấu. Vậy nên khi bị hỏi, cô đã nói ra toàn bộ. Tuy nhiên, thái độ đó trông chỉ như đang khiêu khích Miyabe.

“Cô nói rằng chỉ mình cô làm những việc đó?”.

“Đúng vậy”.

“Cả việc đào đất lẫn chôn xác?”.

“Vâng. Tôi đã làm toàn bộ”.

“Tội bỏ mặc xác chết rất nghiêm trọng. Cô biết chứ?”.

“Tôi không bỏ mặc”.

Nobuyo nhỏ giọng nói.

Miyabe không bỏ lỡ sự phản kháng của Nobuyo trong cách nói đó.

“Cô đã bỏ mặc rồi”.

Miyabe đặc biệt chán ghét những phạm nhân có nhận thức kém như Nobuyo.

Nobuyo cũng rất ghét những người luôn ra vẻ chính nghĩa, kết tội và rao giảng đạo lý với người khác như Miyabe.

“Tôi đã nhặt về...”.

Miyabe không hiểu Nobuyo định nói gì.

“Cô đã nhặt xác bà ấy sau khi ai đó đã vứt đi. Vậy thì, vứt xác bà ấy là một người khác sao?”.

Bọn họ đã bỏ mặc ai chứ? Họ đã sống cùng Hatsue - người bị chồng và con trai vứt bỏ, cho Aki không nơi nương tựa tới ở chung, bảo hộ Shouta và Rin - hai đứa trẻ có thể đã chết nếu họ cứ thế mặc kệ. Nếu điều đó khiến họ bị buộc tội, thì chẳng lẽ không nên buộc tội nặng hơn cho những kẻ đã bỏ rơi những người kia hay sao?

Nobuyo nhìn thẳng vào Miyabe.

Dù sao những người giống như cô cũng không thể nào hiểu được đâu.

Nobuyo tự nhủ trong lòng.

Còn trong quá trình bị thẩm tra, Osamu thiếu ngủ, râu ria mọc lởm chởm, tóc tai rối tung lộn xộn.

“Mục đích à?”.

Osamu lặp lại câu hỏi của Miyabe bằng đôi mắt vô hồn.

“Đúng vậy, mục đích. Lý do mà các ông tụ tập tại ngôi nhà đó. Ví dụ như, một kế hoạch phạm tội...”.

Miyabe hỏi. Osamu chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Nobuyo về kế hoạch phá bỏ ngôi nhà và xây chung cư lên đó, nhưng gã nghĩ lại, sống bằng tiền cho thuê nhà đâu thể gọi là tội ác.

“A”.

Osamu ngẩng đầu lên. Gã nghĩ mình đã hiểu ra mục đích Hatsue sống cùng bọn họ.

“Bảo hiểm của bà...”.

“Bảo hiểm? Bảo hiểm gì?”.

Maezono hỏi.

“Gọi là bảo hiểm gì nhỉ...”.

Osamu đã định nói cái ten “Nước cho người chết” mà gã từng nửa đùa nửa thật nghĩ ra, nhưng việc đó có lẽ sẽ khiến người phụ nữ trước mắt này tức giận nên gã lại thôi.

“À không, cũng không có gì”.

Dù có hỏi thì Osamu cũng lười nhác không giải thích được rõ ràng, khiến Maezono và Miyabe vô cùng bối rối.

“Để bọn trẻ đi ăn cắp, ông không cảm thấy tội lỗi sao?”.

Maezono nói chuyện với Osamu như một giáo viên đang dạy dỗ một sinh viên vừa làm việc xấu.

“Tôi... không còn gì khác để dạy cho chúng cả”.

Đối với câu trả lời hoàn toàn thiếu luân thường đạo lý như thế, Maezono cũng là một người cha, không thể kìm nén được giận dữ.

“Chỉ vì vậy...”.

Chẳng phải việc dạy điều gì đúng, điều gì sai chính là bổn phận của một người cha hay sao?

Thế mà, người đàn ông trước mặt này lại bắt cóc, dạy cho những đứa trẻ hành vi phạm tội, còn tự nhận mình là một người cha. Maezono thương xót cho cậu thiếu niên Shouta đã bị người đàn ông như thế nhặt về nuôi dạy.

“Tại sao ông lại đặt tên cho cậu bé ấy là Shouta?”

Maezono hỏi ra vấn đề anh vẫn luôn thắc mắc.

“Đó là tên thật của ông mà. Cái tên Shouta ấy”.

Osamu nhìn Maezono với vẻ mặt đầy bất ngờ, như thể đây mới là lần đầu tiên gã nhận ra.

Điều này....

Osamu chỉ nói mỗi thế rồi nghẹn lại. Maezono kiên nhẫn chờ gã tiếp tục. Có vẻ như Osamu cũng muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra một lời trôi chảy.

Buổi chiều tà, tiết trời trở nên se lạnh đối với người còn mặc áo cộc tay. Trên tầng ba bệnh viện có một ban công nhỏ, một bệnh nhân mặc bộ đồ pijama ngồi trên xe lăn do y tá đẩy, đang phơi nắng. Từ trong phòng bệnh cũng có thể nhìn thấy chuồn chuồn đang bay tới.

Vừa ngắm cảnh tượng đó qua màn kính, Shouta vừa ngồi đối diện với Maezono mới ghé thăm. Maezono đã đến đây năm lần rồi.

Đến lần thứ hai, cả hai vẫn còn căng thẳng như đang tiến hành thẩm tra. Maezono biết rằng Shouta không giống một tội phạm thiếu niên, cậu vẫn có lòng chính nghĩa, bao che cho gia đình và tới tận bây giờ vẫn lo lắng cho Juri, những điều này đã khiến anh thay đổi hoàn toàn thái độ.

Anh muốn làm gì đó để cậu thiếu niên này có thể quay về cuộc sống thực sự của một đứa trẻ.

Maezono nghĩ thế.

Hôm nay cũng vậy, anh nghe nói Shouta thích câu cá nên đã mua một cuốn sách nhập môn ở hiệu sách và mang đến.

Cầm trên tay cuốn sổ cảnh sát của Maezono, Shouta đối chiếu người thật với hình trên ảnh.

Maezono nhăn mặt tỏ vẻ đáng sợ, tạo biểu cảm cho giống với ảnh thẻ.

“Ở chung cư ạ?”.

Maezono là cảnh sát nhưng đã nhiều lần ghé thăm, vì thế Shouta cũng bắt đầu tin tưởng anh như một người anh trai luôn mang lại cho cậu cảm giác thân thiết.

“Không, là một căn nhà riêng hai tầng”.

“Ổ? Nhà riêng ạ...?”.

Shouta chợt nhớ tới ngôi nhà ở Arakawa mà mọi người trong gia đình từng sinh sống.

“Sáu bạn nhỏ sẽ cùng sống ở đó. Hẳn là rất vui đấy”.

Maezono giải thích qua về cơ sở mà Shouta sẽ sinh hoạt sau này. Vì đây là chuyện vượt quá phạm vi công việc nên anh đã lấy một tờ giới thiệu rồi tranh thủ ngày nghỉ, tự mình đến xem qua trước.

“Chỉ toàn trẻ con ạ?”.

“Ừ. Các bữa ăn hằng ngày sẽ được người lớn nấu cho. Còn nhận được cả tiền tiêu vặt nữa đấy. Em có thể dùng để mua những cuốn sách yêu thích”.

Có vẻ rất vui đây, Shouta nghĩ.

“Shouta còn có thể đến trường từ đó nữa đấy”.

“Chẳng phải những đứa trẻ không thể tự học ở nhà mới đến trường sao?”.

Shouta đáp lại theo đúng những gì Osamu đã dạy cậu.

Maezono kìm nén sự giận dữ đối với Osamu, nói.

“Có những thứ không thể tự học được ở nhà đâu”.

“Thứ gì ạ?”.

Shouta trả lại sổ cảnh sát trên tay cho Maezono, uống một ngụm nước cam được anh mua cho từ máy bán hàng tự động.

“Các mối quan hệ chẳng hạn... Ví dụ như mối quan hệ bạn bè này”.

“Rin thế nào rồi ạ?”.

Shouta thử hỏi điều khiến cậu bận tâm nhất.

“Rin đã trở về với gia đình cô bé rồi”.

Maezono nói, cố lựa chọn từ ngữ để tránh gây tổn thương cho Shouta hết mức có thể.

“Gia đình thực sự ạ?”.

Maezono gật đầu.

Có lẽ Shouta biết rằng gia đình kia của cậu chỉ là một gia đình giả tạo. Khi nhận ra điều đó, Maezono thấy tim mình đau nhói.

“Nếu Shouta muốn...”

Maezono định nói, nếu Shouta muốn gặp gia đình thực sự của mình thì anh sẽ hỗ trợ tìm giúp, nhưng Shouta đã lắc đầu trước khi anh kịp nói hết câu.

“Em không còn nhớ được gì cả”.

Maezono chẳng thể nói gì hơn. Bởi vì, dù ngôi nhà kia có là tập hợp của những con người tồi tệ đến mức nào, là giả tạo đi chăng nữa, đối với cậu bé ấy, chỉ nơi đó mới có những người có thể gọi là gia đình.

Và rồi, cái “gia đình” ấy đã biến mất vĩnh viễn...

Juri quay về với cuộc sống giống như trước kia.

Hành vi bạo lực của Tamotsu vốn đã ngừng lại khi bắt đầu bị dư luận chú ý, liền lập tức tái diễn, những cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng lại xảy ra hằng ngày.

Juri ngồi trong góc phòng khách, giơ viên bi nhận được của Shouta lên ngắm dưới ánh nắng chiếu tới từ ban công dãy nhà tập thể. Có thể trông thấy những bọt khí nhỏ li ti trong ấy. Juri từng nghĩ “Đó là biển”. Cô bé cầm theo viên bi đến gần người mẹ Nozomi đang ngồi trước bàn trang điểm.

“Mẹ ơi, ở trong này có...”.

“Ra đằng kia đi. Bây giờ mẹ bận lắm”.

Nozomi cự tuyệt Juri. Cô đang trang điểm để che đi vết bầm trên má do bị Tamotsu đánh. Juri nhìn mặt mẹ mình trong gương, trông có vẻ rất buồn. Cô bé chạm lên những vết bầm ấy như đã từng làm với Nobuyo.

“Đau. Mẹ đã bảo không được sờ vào chỗ đó rồi mà”.

Nozomi quay qua nhìn Juri trong gương, nói vậy rồi trừng mắt với cô bé, ý bảo “Ra chỗ khác”. Juri rời khỏi Nozomi, quay trở lại góc phòng.

“Xin lỗi chưa?”.

Nếu là mọi khi, Juri sẽ liên tục nói “Con xin lỗi” tới mức ồn ào, nhưng hôm nay, cô bé chỉ im lặng.

Nozomi dùng giọng dịu dàng cất tiếng một lần nữa.

“Juri, mẹ sẽ mua quần áo cho con, nên lại đây đi”.

Lần đầu tiên Juri dứt khoát lắc đầu, cự tuyệt Nozomi.

“Rin nói muốn quay về nhà sao?”.

Nobuyo không giấu nổi vẻ hoang mang. Cô cũng có dự cảm rằng cô bé Rin mà mình đã bảo hộ sẽ bị đưa về với người mẹ ruột, nhưng khi điều ấy trở thành hiện thực, cảm giác như bị cướp mất con gái cứ ập đến với cô.

“Ừ. Là Juri nhỉ”.

Miyabe không quên đính chính lại tên của cô bé.

Cô phải khiến cho người phụ nữ này hiểu rằng cô bé tên Rin kia không có thật.

Miyabe nghĩ vậy.

“Đứa trẻ ấy... không thể nào... nói như thế được”.

Dường như Nobuyo vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này.

“Mọi đứa trẻ đều cần mẹ mình”.

“Chỉ là những người mẹ muốn nghĩ như vậy thôi”.

“Hả?”.

Miyabe nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nobuyo, tỏ ý “Cô muốn nói gì?”.

“Chỉ cần sinh đứa trẻ ra, là sẽ trở thành mẹ sao?”.

“Nhưng nếu không sinh đứa trẻ ra thì cũng không thể trở thành mẹ nó được, đúng không?”.

“...”.

“Cô đã ghen tị? Vậy nên cô mới bắt cóc?”.

Không phải. Không phải như thế.

Nobuyo nghĩ.

“Cô đã rất căm ghét... những bà mẹ, phải không?”.

Nobuyo kể chuyện về mẹ của mình.

Về một kẻ đã mang danh “mẹ” chỉ vì đã sinh ra cô, để rồi chi phối cuộc đời con gái mình và buông bỏ bản thân.

Miyabe nhận ra, phần “người mẹ” trong cô đang nói rằng không thể tha thứ cho người phụ nữ này.

“Hai đứa trẻ gọi cô là gì?”.

Miyabe tiếp tục cuộc trò chuyện đầy gai góc bằng những lời dễ hiểu.

Nobuyo im lặng.

“Mama? Mẹ?”.

Chắc chắn chúng không gọi như thế. Người phụ nữ này chắc chắn không có tư cách để được gọi như thế. Nghĩ vậy, Miyabe lại nói thêm.

Nobuyo nhăn mặt. Cô đã nói với Shouta đó không phải chuyện gì to tát. Tuy nhiên, khi bị hỏi như bây giờ, một cảm xúc khác với lúc đó chợt dâng trào trong tim cô.

Cô, khi đó, chắc chắn đã là một người mẹ. Đầu ngón tay Rin chạm vào cô khi hai người cho nhau xem vết bỏng trong phòng tắm, đôi mắt Rin nhìn nước mắt cô rơi khi họ vừa đốt quần áo vừa ôm nhau thật chặt, và cả bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay cô mỗi lần sóng biển xô bờ.

Cô không sinh ra đứa trẻ, nhưng cô đã là mẹ nó.

Và, cô không bao giờ được đứa trẻ đó gọi là “mama” hay “mẹ” nữa.

Hiểu được điều đó, mắt Nobuyo liền nhòa lệ.

Những giọt nước mắt ấy, dù làm cách nào cũng không thể ngưng lại.

Nobuyo vén tóc, ngẩng mặt lên trời.

Đôi môi cô run rẩy.

Đáng ra nên kêu Rin gọi mình là “mama”, một lần thôi cũng được, Nobuyo tự nhủ.

Aki đã nhận ra sự thật, lúc này đang đứng trước cánh cổng của ngôi nhà. Khi Miyabe hỏi, cô đã nói ra toàn bộ chuyện Hatsue bị chôn dưới sàn và Nobuyo là người chỉ đạo.

Cô đã nghĩ rằng cuối cùng bản thân cũng tìm được nơi dành cho mình, nhưng lúc này, Aki hiểu ra, rốt cuộc thì gia đình này chỉ được kết nối với nhau bằng