← Quay lại trang sách

Chương II

Lê My nhận ra Quê hoàn toàn không phải bằng trí nhớ nghề nghiệp, mặc dù chị đã có mười lăm năm trong ngành, mặc dù chị luôn được cấp trên và đồng nghiệp khen là người có một trí nhớ tuyệt vời. Có những việc, kinh nghiệm nghề nghiệp cũng chẳng giúp gì cho ta được, nếu ta chỉ có một bộ nhớ trống rỗng vô hồn.

Đôi mắt đen láy kia, cái nốt ruồi chính giữa nhân trung kia, như một tín hiệu gọi về trong ký ức Lê My tất cả những gì đã xảy ra mười năm về trước. Ngày ấy My mới hai mươi nhăm tuổi. Một phụ nữ trẻ, xinh đẹp và có phần mảnh mai, mềm yếu như My, lẽ ra phải làm một cái nghề gì đó, như bán hàng, dạy học, hoặc nhân viên du lịch. Việc vào ngành công an, với Lê My, quả là một tình cờ, hoặc giả như một sắp đặt của định mệnh. Nếu như tiêu chuẩn hàng đầu của người chiến sĩ an ninh là phải dũng cảm, nhanh trí, tháo vát, quyết đoán... thì Lê My dường như thiếu hẳn những điều đó. Ở My chỉ có lòng nhân hậu, sự dịu dàng và tận tuỵ, nhưng đức tính dường như chỉ cần thiết cho một người vợ, người mẹ, một người nội trợ.

Vào một buổi sáng, khi Lê My vừa đạp xe đến nhiệm sở thì nhận được lệnh gấp: Chị phải đến ngay khách sạn Tương Lai để điều tra một vụ án mà các chiến sỹ trinh sát vừa khám phá đêm qua.

Nạn nhân bị gây hại chính là Đào Thị Quê, mười sáu tuổi, một cô gái nông thôn vừa ra Hà Nội hai tháng qua.

Khi Lê My đến, cô gái chưa đến tuổi vị thành niên, như người bị bệnh tâm thần phân liệt, nghĩa là cô không nhớ gì hết, có lúc cô lả đi như vừa bị một liều thuốc ngủ quá mạnh, có lúc cô bỗng hết toáng lên chạy bổ vào một góc nhà hoặc gậm giường, góc tủ, đầy vẻ hoảng loạn. Hồ sơ của vụ án mà Lê My được bàn giao lại chỉ là mấy dòng hết sức sơ sài:

"- Nạn nhân: một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Không rõ tên. Không rõ quê quán.

- Địa điểm xẩy ra vụ án: Phòng số 17, tầng 3, khách sạn Tương Lai.

- Hiện trường khi phát hiện vụ án: Cửa phòng khoá trái. Nạn nhân bị giam và bị bỏ đói ít nhất đã hai ngày. Chăn đệm trong phòng bị nhàu nát, có vết máu. Nạn nhân trong trạng thái đói lả và hôn mê.

- Các hung thủ đã bỏ trốn, không để lại vết tích gì.

- Trinh sát đang tích cực và khẩn trương truy tìm các thủ phạm..."

Lần đầu tiên sau năm năm trong nghề Lê My được giao một nhiệm vụ hoàn toàn phù hợp với tính cách và phẩm chất con người chị. Chị vừa làm công việc của một bác sĩ đối với bệnh nhân, vừa là người chị đối với đứa em gái bé bỏng, vừa làm một trạng sư tiếp cận những cứ liệu chân thực để chuẩn bị bào chữa cho bị can. Căn phòng riêng, biệt lập của bệnh viện ngành chỉ có Lê My, một nữ bác sĩ và cô gái tội nghiệp.

Ngày thứ ba, cô gái đã tỉnh táo trở lại. Cô gục đầu vào lòng Lê My khóc như một đứa trẻ, và kể lại cho chị nghe tấn bi kịch đau lòng mà cô vừa trải qua.

☆☆☆

Vừa học hết lớp bẩy thì Quê phải nghỉ học, vì nhà quá đông anh chị em. Mẹ Quê, một người đàn bà nhỏ bé, gầy quắt queo nhưng lại mắn đẻ như gà. Bà đẻ một lèo mười một lần, bỏ đi ba, còn lại tám người con. Anh con trai cả, mười bảy tuổi đã xung phong đi bộ đội, vào chiến trường hai năm thì có giấy báo tử. Ngay năm ấy, anh thứ hai lại khoác ba lô lên đường. Đi được ba tháng, ông bố lên đơn vị xin cho anh về phép, với lý do bà mẹ vừa đẻ đứa thứ mười một bị hậu sản sắp chết. Kỳ thực là ông bà lo thằng Hai không có người chống gậy, phải dấm dúi giấu đơn vị cưới vội cho anh một cô vợ. Cưới xong ba ngày anh phải đi trả phép, rồi biền biệt vào chiến trường bốn năm không có một mẩu thư từ. Oái oăm thay, sau đúng một năm ngày anh về cưới vợ, cô vợ trẻ măng và mũm mỉm của anh đẻ một thằng cu "chống gậy". Thằng bé giống lão chủ nhiệm thọt như lột. Cả làng ai cũng bảo thế. "Ông bà nội" nó cũng biết thế, nhưng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng không dám hé nửa lời. Bởi ngày ấy, ông chủ nhiệm có uy thế lắm. Chỉ cần hé lộ tư tưởng chống đối là bị cắt phần lương thực điều hoà, bị điều đi làm những việc ít công điểm, thậm chí bị khép tội bôi xấu chế độ, bôi xấu cán bộ, tiếp tay cho địch. Quê vừa đi học, vừa phải nuôi một xuất trâu, vừa phải vẹo xương sườn bế thằng con cho ông chủ nhiệm thọt.

Một hôm vào buổi chiều, khi Quê vừa bế thằng cháu vừa thả trâu ở rìa làng thì gặp ông chủ nhiệm thọt đi họp trên huyện về. Trông thấy hai cô cháu, ông vội nhảy đại xuống xe.

- Này Quê, bế cháu vào đây bác bảo - Ông dựa xe vào đống rạ cạnh đường, vẫy tay gọi Quê lại.

Cô bé sợ sệt nhưng không dám trái lời. Có lẽ lúc ấy một phần do cái oai của ông chủ nhiệm, một phần vì trời đã ngả chiều mà rìa làng lại vắng vẻ quá. Nhưng có lẽ cũng một phần do cái tính tò mò trẻ con. Thử xem ông ấy đối xử với thằng cu ra sao? Thử xem thằng cu nó có "theo" ông ấy không?

- Đây, bác có quà cho hai cô cháu - Ông chủ nhiệm thò tay vào túi áo lôi ra một gói kẹo giấy bóng kính óng ánh. Mắt hai cô cháu cùng sáng rực. Lần đầu trong đời Quê được nhìn thấy một gói kẹo ngoại hấp dẫn đến thế. Ông chủ nhiệm dí sát gói kẹo vào tay thằng cu, nhưng nó sợ, cứ ôm chặt lấy cổ Quê.

- Nào, ra đây bác bế một cái, thằng cu ngoan nào - Ông chủ nhiệm dỗ dành, mặt ông đờ ra, đôi mắt ngấn ướt. Lúc ấy Quê cảm thấy rất rõ những thớ thịt trên gương mặt ông giật giật, bàn tay ông run rẩy. Rõ ràng ông đang xúc động, một nỗi xúc động bản năng bị câu thúc bởi mối liên hệ huyền bí nào đó.

- Kìa cu, bác chủ nhiệm mà - Quê nghiêng người, như đẩy thằng bé về phía ông chủ nhiệm. Cô có ý khuyến khích nó bởi cái vẻ mặt đầy cầu khẩn và xúc động của ông, và cũng bởi cả gói kẹo nhiều mầu sắc hấp dẫn ở tay ông nữa.

Ông chủ nhiệm choàng tay ôm lấy thằng bé. Vòng tay của ông thật dài, thật rộng, đến nỗi ông ôm cả hai cô cháu lọt thỏm vào lòng. Ông áp bộ mặt đầy râu vào cổ thằng bé, áp cả cái miệng đầy răng vào mặt cô nó. Rồi một bàn tay của ông không hiểu vô tình hay cố ý thả trượt từ vai thằng bé xuống vai Quê, rồi ngực Quê. Cái bàn tay rộng và run rẩy cứ xoa vuốt mãi quanh chiếc vú chũm cau của cô bé mười ba tuổi khiến tim cô cứ nhảy tưng tưng dưới bàn tay ông. Cô choáng ngợp trong nỗi sợ hãi, cô bàng hoàng trong một cảm giác khác lạ mà trước đó chưa bao giờ cô thấy ở mình. Vạt áo mỏng nơi ngực như nóng ran lên, như có thể bốc cháy được. Rồi bàn tay của ông lần sâu xuống dưới, chà sát vào eo cô, vào bụng cô. Những ngón tay như những con rắn vừa mềm mại vừa cứng cáp trườn vặn khắp da thịt cô bé...

Sau này, khi đã trở thành đàn bà, khi đã lang chạ với đủ các hạng người, nhớ lại cảm giác buổi chiều đó, Quê đã tự thú với mình rằng đó là lần đầu tiên trong đời cái khát vọng tình dục trong cô đã được đánh thức. Đánh thức từ ngay cái tuổi mười ba đầy biến động của đời thiếu nữ. Và ông chủ nhiệm thọt, như hiện thân của ma quỷ đã vùi sẵn trong cô ngọn lửa ma quái sẵn sàng thiêu đốt cả thân xác và cuộc đời cô.

Cái buổi chiều đó như dấu hiệu của một định mệnh, để rồi ba năm sau, ở tuổi mười sáu, Quê đã phải bước vào phòng số 17 tầng 3 của khách sạn Tương Lai như một gái lầu xanh.

Cái năm Quê mười sáu tuổi ấy, cô đã có vóc dáng của một thiếu nữ dậy thì. Nhiều anh trai làng mười bẩy, mười tám, mặt non choẹt, râu tơ mép lún phún gặp Quê đã mắt tròn mắt dẹt. Giá như năm ấy mẹ Quê không bị mất đột ngột, giá như năm ấy anh Hai cô không bị tâm thần vì chấn thương sọ não từ chiến trường và bố cô không bị ốm ho ra máu vì vụ tranh chấp mảnh ruộng phần trăm với lão Tẻo chột ở xóm Hạ thì đời Quê có thể đã hanh thông, đã như bao thiếu nữ khác ở làng, đến tuổi lấy chồng, rồi sinh con đẻ cái, rồi trở thành gái xề, trở thành một bà nông dân như bao cuộc đời lầm lũi mà yên ổn ở làng quê.

Cái năm ấy là một năm tai hoạ. Cả làng mặt xanh xạm vì đói. Người ta ùn ùn kéo nhau lên Bắc Thái, Tuyên Quang mua sắn. Người ta bán lúa non cho người giàu. Có người đói quá đành vuốt nước mắt đưa con đến ở nhà người. Gia cảnh nhà Quê còn thảm hại gấp bội. Chủ nhiệm thọt tham ô, tếch vào Lâm Đồng, mang theo cả cô chị dâu quí hoá của Quê cùng "thằng cháu đích tôn". Anh Hai thỉnh thoảng phát bệnh tâm thần lại vác dao phay lên văn phòng hợp tác xã tìm thằng chủ nhiệm thọt "để xin hai hòn về nhắm rượu".

Thật may, đúng lúc cả nhà đang sống dở chết dở thì ông chú họ Quê về làng. Ông làm chức gì không biết, nhưng bao giờ về làng cũng đi một chiếc Maxcơvich màu đỏ chói. Trước kia ông đã từng lấy một cô vợ ở nhà quê, nhưng rồi bỏ. Năm mươi tuổi ông đi bước nữa, lấy một cô vợ trẻ măng, tuổi chỉ bằng cô con gái lớn của ông. Cô vợ trẻ vừa đẻ cho ông một cậu con trai. Ông về làng để tìm một người ra giặt giũ, cơm nước. Thế là Quê trở thành một con sen theo đúng cái nghĩa của thời Tây.

Căn nhà ấy vốn là một ngôi biệt thự của một tên chủ Pháp. Một ngôi nhà kiến trúc gôtích, hai tầng, có gara ô tô, các phòng lát sàn gỗ lim, có lò sưởi cổ, có hàng rào sắt bao quanh. Suốt một tuần đầu, như một cô bé lẩn thẩn, những lúc bà thím ngủ hoặc bế con, cô lại dò dẫm đi khắp lượt các phòng, các xó xỉnh để sờ mó, ngắm nghía. Nỗi sợ nhất khiến cho cuộc "thám hiểm" cái thế giới đầy lạ lẫm và bí ẩn đối với cô luôn bị chậm lại là con chó bécgiê cao to như con bê mộng mà ông chú hết sức cưng chiều. Con chó trung thành với chủ đến mức mấy ngày đầu cô không dám cầm một cái xoong, cái rổ ra khỏi bếp, không dám cầm một vật bất kỳ nào ra ngoài cổng. Được cái ông chú là người rất yêu chiều vợ, nên thấy cô hiền lành, tận tuỵ, ông cũng quí mến.

Một tháng liền Quê không hề bước ra khỏi ngôi biệt thự ấy. Công việc của cô là giặt giũ, lau quét nhà, nấu cơm và bế con cho bà thím đi chợ. Tuổi mười sáu, được ăn uống đầy đủ, không phải chân lấm tay bùn, cô thiếu nữ nhà quê thay da đổi thịt rất nhanh. Cô đẹp ra, trắng mũm mĩm, mông, vú mây mẩy đến mức ông chú họ những lúc đi làm về, chợt thấy cũng phải sững sờ.

Đừng có ai nghi ngờ về sự trong sáng của ông chú họ Quê. Ông là người cách mạng và ông đang thăng tiến. Vả lại bà vợ trẻ của ông như một con sư tử cái đang nằm ở cữ. Bà nằm với cậu ấm trên chiếc giường đệm mút trong căn phòng sang trọng, nhưng tai mắt, nanh vuốt đã để ở khắp mọi nơi, kể cả nhiệm sở và những nơi đi lại của đức ông chồng.

Thảm kịch bắt đầu từ cái ý thích oái oăm của bà thím đang ở cữ. Bà chủ thích ăn bánh cuốn, nhưng không phải là thứ bánh cuốn ngoài chợ. Cả thành phố, theo bà, chỉ có bánh cuốn của hàng bà Cả Lợi trên đầu dốc Yên Phụ mới là loại thứ thiệt. Ngồi xổm trên ghế cạnh chiếc lò than, đợi từng chiếc bánh cuốn mỏng tang có nhân thịt hành mỡ, nóng hôi hổi, rồi chấm với nước mắm cà cuống Hồ Tây, ăn kèm thêm với chiếc giò lụa nhỏ bằng ngón tay cái, mềm sựt, thơm ngậy.... thì thật là tuyệt. Hai tháng không đi ra phố, bà thím thấy nhớ cái vị bánh cuốn ấy ghê gớm, nỗi nhớ thật là vật chất và cụ thể như những cô gái thị thành vẫn nhớ cái món ốc luộc ở đầu các vỉa hè. Thế là bằng mọi giá bà thím bắt Quê phải đi lên tận dốc Yên Phụ, tìm đến hàng bà Cả Lợi để mua nhân bánh, nước mắm cà cuống, giò lụa và nước bột xay để về tự tay làm món bánh cuốn.

Giá như bà thím đừng quá xót của, cứ đưa hẳn cho Quê chiếc xe Điamant, hoặc giả ông chú chịu khó đèo cháu trên chiếc Vespa của ông thì chỉ một loáng, chắc chắn món bánh cuốn của bà thím đã thành hiện thực.

Nhà giàu thường đi liền với sự keo bẩn. Quê đành phải đi bộ, đi bộ hơn bốn cây số giữa chằng chịt phố xá, đông nghịt người xe. Một cô gái quê lần đầu ra Hà Nội, ngơ ngác, lạ lẫm như bò lạc vào phố, tò mò, háo hức như trẻ con lạc giữa những sạp đồ chơi. Mà dân tỉnh đâu có tận tình chỉ bảo như dân quê. Họ chỉ phải đi lối này lối kia cho xong chuyện. Có những gã con trai còn chơi khăm, bày cách cho Quê đi lung tung để chọc cười.

Quê đi quanh quẩn đến bốn tiếng đồng hồ. Cái dốc Yên Phụ ở phía bắc thì cô lạc hẳn sang phía tây. Cho đến tám giờ tối, khi sực nhớ phải về nhà chịu tội với ông chú, bà thím, thì Quê đã lạc hẳn vào một ngõ hẻm. Cái ngõ hẻm với lờ mờ những bóng điện đỏ quạch, hai dẫy nhà lợp giấy dầu, lợp nứa, nilông, cót ép thò ra thụt vào, xiêu vẹo, như đổ sụp vào nhau. Cống rãnh ngập ngụa, nước chảy từng dòng sền sệt, đen đặc, bốc lên mùi thum thủm của chất hữu cơ và phân người phân lợn chưa phân huỷ. Và những bộ mặt người, những đôi mắt người sao mà lì lợm, nanh nọc và hau háu thế kia.

- A ha, một con bò lạc - Quê nghe văng vẳng tiếng một gã đàn ông nào đó như ục ra từ một cái cổ họng mềm, nhũn hơi men. Mà quả thực, Quê có cảm giác của một con bò lạc đang đụng phải một phường săn. Quê đang định xoay người quay trở lại thì lù lù từ phía sau, năm gã đàn ông tiến tới. Chúng dắt ba chiếc xe đạp từ trong quán rượu đi ra. Cầm đầu là một gã đàn ông trạc tuổi ba mươi nhăm có đôi mắt ti hí và bộ râu ngạnh trê vểnh ngược. Bốn tên kia trạc tuổi ngoài hai mươi, trong đó có một tên bé choắt rất khó đoán tuổi.

- Này cô em, tìm nhà ai? - Tên râu ngạnh trê ép sát vào người Quê, bàn tay phải cụt hai ngón của gã chộp lấy vai cô bóp mạnh.

Quê như một con cua bấy bị con ếch úp lên mai. Cô rúm người lại. Cô run lẩy bẩy.

- Dạ cháu... lên dốc... Phụ... À không phải. Cháu về phố Bà Triệu...

- Hớ hớ... Lên dốc Phụ... thì cho lên dốc chính... Này em, các anh đây sẽ đưa em về nhà. Các anh là người tử tế. Biết em ở quê ra, thương lắm - Tên bé choắt vuốt má Quê, rồi đưa mắt cho tên cầm đầu. Không cần nói mà chúng đã hiểu ý nhau.

- Đi vòm hay đi hô-ten-đờ-công viên? - Một đứa hỏi bâng quơ.

- Hô-ten thứ thiệt chứ công viên gì. Non mềm ngang với chén thịt bê thui...

- Thôi, lên xe đi cô em. Bọn anh sẽ hộ tống cô em về tận nhà. Cứ nhìn mặt các anh xem, các anh là người tử tế. Các anh không muốn em đi bộ trong cái ngõ hẻm này, nguy hiểm lắm...

Bốn gã trẻ lên hai xe, còn gã râu trê luồn bàn tay ba ngón qua eo Quê ép cô lên gác ba ga.

Quê không còn kịp phản ứng gì. Cô như bị bắt mất hồn, như con mồi bị lùa vào bẫy, hốt hoảng và răm rắp làm theo như một cái máy. Năm gã đàn ông đưa Quê lòng vòng qua những phố hẻm như để cố kéo dài thời gian. Cho tới mười giờ tối thì cả bọn kéo tới khách sạn Tương Lai.

Người thường trực khách sạn hình như đã quá quen thuộc với những loại khách dạng này. Khách sạn được đầu tư để đón tiếp những người khách trẻ tuổi cả nước, năm tầng, phòng ốc rộng thênh thang, nhưng hoạ hoằn lắm vào những dịp hội hè mới có người, còn suốt tháng đóng cửa im ỉm. Ở nơi khuất nẻo, lại vắng khách, nên thu nhập của các nhân viên ngoài lương cơ bản ra thường không có gì. Bởi thế người ta mới nghĩ ra sáng kiến cho các khách vãng lai thuê phòng, đấm dúi chia nhau tiền buồng, tiền puốc-boa. Ban đầu là các khách đứng đắn, có giấy tờ nghiêm chỉnh, sau dần phát triển đến các khách tạp nham, muốn sử dụng khách sạn như một vòm chứa.

- Này chiến hữu, giành cho một buồng. - Trong khi tên râu ngạnh trê lai Quê phóng thốc qua cửa bảo vệ vào một góc tối, hai tay trẻ tuổi tiến thẳng đến cửa bảo vệ, vừa nói với người thường trực, vừa dúi vào tay anh ta một xấp tiền - Không phải đếm chác gì cả. Chơi với bọn này bao giờ cũng có màu. Chẵn một bách đấy.

Thế là căn phòng 17 tầng 3 thành một cái ổ quỷ. Thảm thương thay cô gái quê mười sáu tuổi đã bị năm thằng đàn ông thay nhau hành lạc. Gần sáng, cô như một cái xác, loã lồ, nằm mê man trên chiếc nệm nhàu nát, không biết gì.