Chương III
Sao cuộc đời lại có những người tàn ác và đểu giả đến thế. Không, chúng chẳng còn là người nữa mà chỉ còn phần thú tính. Chúng đã hành hạ cô bé mười sáu tuổi với tất cả bản năng thú tính điên cuồng. Bác sỹ phải khâu cho Quê 8 mũi...
Nghe cô bé kể lại tấn thảm kịch, suốt hai đêm liền mình không ngủ được. Phát khóc vì thương cô bé. Cả tiểu đội trinh sát đều căm uất, quyết tìm bằng được thủ phạm...
14 tháng 4.
Đã tìm ra bọn thủ phạm. Cầm đầu là thằng Lanh râu trê, cụt hai ngón tay phải, biệt hiệu là Lanh cụt. Nhìn đôi mắt ti hí của nó, muốn nhổ ngay vào mặt. Lanh cụt đã có ba tiền án, mới được tha từ trại cải tạo về. Bốn đứa kia đều là thanh niên lưu manh, không nghề nghiệp. Những tệ nạn trong thành phố gia tăng trong những năm gần đây đều có nguyên nhân trực tiếp từ tình trạng không có công ăn việc làm và việc quản lý xã hội lỏng lẻo...
18 tháng 4.
Anh đi công tác các tỉnh phía Nam về. Sau gần hai tháng xa, ngập tràn trong hạnh phúc. Anh như một con hổ đói, cuồng nhiệt và dữ dội... Không biết có phải vì xa nhau lâu ngày hay vì đã thu nhận được những kinh nghiệm mới mà anh làm mình vừa... thích thú vừa sợ hãi.
Nằm bên anh, nghe tiếng ngáy đều và bình thản của anh mà mình không thể nào chợp mắt được. Lại nghĩ đến Quê và thương nó vô cùng. Đời con gái của nó thế là hết. Nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được hạnh phúc, không bao giờ được như mình đây, nằm thanh thản và tin cậy bên một người chồng. Ai dám lấy Quê, nếu sự việc ở khách sạn Tương Lai bị phát giác? Sáng nay, một phóng viên của tờ báo Phụ Nữ đến gặp mình để khai thác tài liệu viết bài. Mình đã phải van vỉ: "Đừng, các đồng chí đừng đưa vụ việc này lên mặt báo. Không phải chúng tôi muốn che đậy một vụ việc tiêu cực, mà điều chủ yếu là muốn bảo vệ tương lai cho cô bé. Chúng ta đừng câu khách, đừng chống tiêu cực bằng cách dập tắt mọi niềm hy vọng sống của con người:. Phải tìm mọi cách xoá đi cái vết đen khủng khiếp trong tương lai của cô bé. Cả ban chuyên án đã bàn bạc kỹ và đề xuất một kế hoạch: Tránh đưa sự việc này ra công luận. Giữ kín tên tuổi và quê quán của cô bé. Tìm cách đưa cô về nhà an toàn và tốt đẹp. Trích quỹ của cơ quan và quyên góp anh em cho cô bé một ít tiền. Nhưng cái chính là làm sao xoá đi nổi trong tâm trí của Quê cái ấn tượng về sự man rợ và khủng khiếp kia?
19 tháng 4.
Nói chuyện với anh về Quê. Ôi, giá như đừng trò chuyện gì với anh về công việc của mình. Anh không hiểu, hay anh cố tình không muốn hiểu.
- Đã dấn thân vào cái nghề công an của em, tốt nhất hãy tạo cho mình có một trái tim sắt. Vô cảm trước mọi sự việc. Chỉ biết tuân thủ pháp luật. Thực thi các công vụ như một cái máy. Tại sao em lại than khóc và quá quan tâm đến thân phận một cô bé bị cưỡng hiếp? Em chỉ mới gặp có một cô bế. Mà cuộc đời này có biết bao nhiêu cô bé đã từng bị hạ nhục như thế. Hãy vào Sài Gòn, hãy vào các tỉnh phía nam, em sẽ gặp hàng nghìn cô gái đang hành nghề tự nguyện chứ không chỉ bị cưỡng hiếp đâu. Phải chấp nhận đó là một nghề nghiệp kiếm sống và sinh nhai, thậm chí đó là một dịch vụ... Ngây thơ và dễ mủi lòng như em thì không thể làm trong nghề công an được đâu.
Tự nhiên anh phát cáu lên và thuyết lý một hồi. Mình không muốn cãi nhau với anh. Thuật ơi, hồi này anh khác lạ nhiều quá. Chính anh đã nhờ ông cậu giúp em vào ngành. Chính anh đã từng khuyên em rằng nghề này, hơn nghề nào hết phải có lòng thương và sự nhân ái cơ mà...
26 tháng 4.
Cơ quan quyết định cử mình đưa Quê về nhà. Ông chú và bà thím quí hoá khi biết sự thật về những ngày "mất tích" của cô cháu gái đã một mực thoái thác không muốn đưa Quê về trả lại gia đình. Họ sợ liên đới. Họ muốn rũ bỏ trách nhiệm.
Buồn quá. Trước ngày đi, hai vợ chồng lại cãi nhau. Lần đầu tiên sau ba năm chung sống anh đã bộc lộ hết tính cách gia trưởng và độc đoán của mình.
- Cô nên để cho người khác làm việc này thì hơn. Đừng có ôm rơm rặm bùng, cầm đèn chạy trước ô tô. Cái nghề này chẳng cần phải phấn đấu như thế đâu. Trước sau rồi người ta cũng phải kết nạp cô vào Đảng. Các cô là công cụ của chính quyền cơ mà...
- Nhưng mà việc này, anh xem, còn ai có thể đi hợp lý hơn em... Vả lại em cũng muốn biết hoàn cảnh gia đình cô bé...
- Biết để quàng vào cổ à? Khôn ra thì cô phải biết tránh xa những cái trò hiếu hỷ vớ vẩn thế này. Gắn vào với con bé ấy có khi nó vận vào mình. Suốt mấy đêm không ngủ, người thì rộc đi thế kia. Mà cô cũng phải nghĩ đến cái thân tôi nữa chứ. Chồng đi công tác xa về mà vợ cứ đi biền biệt. Rồi còn thương khóc những đứa dở hơi.
- Nhưng mà em chỉ đi có hai ngày...
- Hai ngày hay hai năm cũng thế... Tôi chán cái nghề đi đêm về hôm của cô lắm rồi. Thôi, nghỉ việc cho khoẻ. Tôi sẽ kiếm cho cô một nghề nghiệp khác. Một thằng chồng như tôi không đến nỗi để cô đói rách đâu...
- Anh Thuật, em có than phiền gì về nghề nghiệp của em đâu. Đây là công việc. Mà cũng vì lương tâm nữa. Em muốn chính em đưa cô bé về nhà. Giá anh gặp nó, anh cũng sẽ xót thương. Mới mười sáu tuổi...
- Mười sáu tuổi mà dám ngủ với năm thằng một lúc... Không có chuyện cưỡng bức đâu. Cũng chỉ là một cách làm tiền quá tham lam mà thôi...
- Anh Thuật, không ngờ anh nhẫn tâm đến thế...
Mình khóc. Thế là suốt đêm, kẻ quay mặt vào tường, người nằm xoay ra ngoài. Anh nói một thôi nữa, thấy mình không đối đáp lại lời nào thì quay ra ngủ. Những tiếng ngáy đều và bình thản khiến mình kinh ngạc. Anh là người vô tâm hay nhẫn tâm?
...
☆☆☆
Những trang nhật ký của mười năm về trước vẫn còn nằm yên trong đáy tủ. Lê My cố tránh không giở lại. Tránh, để khỏi chạm vào những ký ức đau xót một thời, nhưng dường như chị vẫn nhớ như in, dường như chị ghi chúng ở trong óc mình, chỉ cần chạm vào cái cụm tế bào ấy là sẽ nhớ lại từng dòng, từng chữ.
Sáng hôm sau, Lê My dậy thật sớm, đến bệnh viện ngành để đưa Quê về nhà. Đơn vị có xe con, nhưng thủ trưởng quyết định hai chị em phải đi xe khách. Lê My đóng vai một người cháu họ của bà thím Quê, mặc quần lụa đen, áo sơ mi trắng. Trước đó các đồng chí lãnh đạo của My cũng đã làm việc với ông chú bà thím, đề nghị viết sẵn cho ông bố Quê một lá thư nói rằng do có bà ngoại ở dưới Hải Phòng lên trông cháu giúp nên tạm đưa Quê về nhà giúp đỡ gia đình trong mùa gặt hái sắp tới.
Hai chị em về làng trong một buổi chiều nắng quái. Lúa đồng đang kỳ uốn câu, lác đác có những vạt hanh vàng. Chỉ gần tháng nữa sẽ bắt đầu mùa gặt.
Nhưng cái đói dường như đã truy đuổi từng người dân suốt từ những ngày giáp tết năm trước. My bắt gặp những bộ mặt xanh tái vì thiếu ăn, những căn nhà trống trơn bên đường, những con trâu gầy dơ xương, những con chó nằm thoi thóp thở. Làng Quê đang vật vã trườn qua vụ đói tháng ba. Cái làng của Quê sao cũng giống như cái làng của My ở vùng ven đê sông Luộc. Những bụi tre gầy khẳng khuyu, những ao bèo lưu cữu, những mái nhà tranh chen chúc bên những đống rơm rạ cuối mùa chỉ còn vón lại một phần chỏm ở trên cao.
Chớm đến đầu làng, nơi trụ ở của hợp tác xã, tự nhiên Quê bỗng rúm người lại, ôm chầm lấy My. My nhận ra một người đàn ông cao vóng, đen đủi, đầu đội chiếc mũ mềm bộ đội, áo quân phục mầu cỏ úa còn mới, nhưng mặc quần đùi. Chiếc quần bộ đội nhàu nát quấn lấy cổ, buông thõng đũng quần xuống lưng, như chiếc ba lô, ngang lưng thắt chiếc xanh tuya bạt Mỹ, dắt một khẩu súng lục bằng bẹ chuối.
Quây giữa người đàn ông là một lũ trẻ vừa trai vừa gái. Chúng vừa hò hét trêu ghẹo, vừa bày trò cho anh ta để đùa chơi. Rất tự nhiên, người đàn ông bỗng vạch quần đái vọt xuống mặt ao.
- Ông đái vào trụ sở của chúng mày xem làm gì được ông? Chúng mày đểu. Lừa ông đi bộ đội để thằng chủ nhiệm thọt ở nhà nó hiếp vợ ông. Đã thế thì ông đái vào mặt thằng Thọt. Đây, trông đây. Như pháo Vua chiến trường 155ly. Vút... vút... vút. Thằng nào dám phản pháo thì ra đây. Ông cóc sợ. Bọn Mẽo còn sợ ông bằng phép. Ông vẫn tiếp tục chiến đấu. Ha ha... Đái cho thằng Thọt ở dưới bùn ao kia phải ngoi lên.
Bọn trẻ cùng vỗ tay hò reo. Mấy đứa con gái ra vẻ xấu hổ, quay mặt đi, nhưng thỉnh thoảng lại cứ ngoái lại, bấm nhau cười.
- Anh Hai em! - Quê thảng thốt kêu lên và bỗng oà khóc.
Lê My chợt hiểu ra. Trong lời khai của Quê có nói tới một ông anh đi bộ đội về bị mắc bệnh tâm thần. Biết vậy mà chính Lê My cũng hoảng sợ, khi anh Hai tâm thần chợt chạy túa về phía chị, tay rút khẩu súng bằng bẹ chuối huơ lên:
- Ê, các cô kia. Có thấy thằng chủ nhiệm thọt nó ở đâu không. Tôi phải xin hai hòn của nó nhắm rượu...
Hơn chục đứa trẻ lẽo đẽo chạy theo, hùa nhau khích lệ:
- Cứ túm lấy hai cô ấy, không có hòn thì cũng có chỉ đấy anh Hai ạ.
Nhưng rồi tất cả bọn chúng và cả anh Hai đều sững lại khi nhận ra Quê. Anh Hai buông thõng khẩu súng bẹ chuối xuống, tay kia đưa lên gãi đầu.
Quê đứng thần người nhìn anh trai mình một lát, nước mắt lã chã. Rồi, cô bỗng vụt trở nên cứng cỏi, như thể chính cô chứ không phải ai khác phải đứng ra dàn xếp tấn bi hài kịch này.
- Anh Hai, em đây mà. Thôi, anh về nhà đi. Đừng đi lang thang như thế này nữa, khổ lắm..., - Vừa nói Quê vừa đưa tay gỡ chiếc quần từ cổ anh xuống - Anh mặc quần vào đi. Và bỏ cái khẩu súng chết tiệt này đi. Súng đạn bao nhiêu năm làm khổ anh chưa đủ hay sao?
Quê lôi anh đi tuồn tuột và ra hiệu cho My cùng đi theo mình.
- Nhà có khách đấy anh Hai ạ. Đừng để chị My chị ấy cười cho... Kìa chúng mày, đi theo làm cái gì? Anh Hai tao chứ có phải người từ trên trời rơi xuống đâu?
Anh Hai liếc nhìn My tủm tỉm cười, một nụ cười nửa hiền lành e thẹn, nửa ngây dại.
Suốt từ đó, một nỗi buồn cứ đè nặng trong lòng My. Cho đến khi Quê đưa chị về nhà, nhìn thấy một căn nhà lợp rạ trống hoác, một ông bố gầy dơ xương, lúc nào cũng ôm ngực ho rũ rượi, bốn đứa em hốc hác, bẩn thỉu, My đã phải lén ra đầu hè đưa khăn lên chấm nước mắt.
Bữa cơm đãi khách chiều hôm ấy, chính Quê đã phải vác rá chạy sang nhà hàng xóm vay gạo. Dường như trong căn nhà này lâu lắm rồi người ta chưa được ăn một bữa cơm không độn, chưa được thấy một miếng thịt, miếng cá. Đói và mệt, nhưng My không thể nào ăn nổi. Và một miếng cơm từ đầu bữa mà cổ cứ nghẹn lại, miếng cơm đắng ngắt.
Nếu như những ngày trước đây My thương xót Quê theo cái nghĩa của người cùng giới tính, thương cho một đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên mà đã bị bọn đàn ông đểu cáng làm hại cả một đời thiếu nữ, thì bây giờ, tại căn nhà của cô, với tất cả hoàn cảnh éo le và gánh nặng gia đình sắp đè nặng lên vai cô, từ đáy lòng, My thực sự thương yêu Quê như một người chị gái thương đứa em ruột thịt. Thương, nhưng đồng thời My cũng rất đỗi cảm phục và tin cậy. Cái cô bé Quê ngờ nghệch, khờ dại và có phần đần độn, lạc lõng giữa cái biển người thành phố đầy bất trắc, giờ không còn nữa. Thay vào đó là một cô bé Quê tháo vát, đảm đang rất là người lớn. Cô sai bảo bọn trẻ con quét dọn nhà vửa, tất bật gánh nước, dọn dẹp, nấu cơm, tắm rửa cho các em.
Buổi tối, biết tin Quê về, bà con thân thích lục tục đến thăm. Không ai biết cái lý do vì sao mà Lê My lại đưa Quê về. Nhìn thấy Quê béo trắng, đẫy đà, ai cũng trầm trồ khen đất thành phố thật khéo nuôi người.
- Bác đến để mừng cho mày - Một bà to béo vừa nhổ toẹt bãi quết trầu, vừa đảo mắt nhìn Quê và nhìn My - Thấy cháu về bác mừng quá. Về để gặt hái đỡ đần cho bố mày, anh mày. Với lại cháu về đợt này là chí phải. Nhà bác hồi này chẳng còn hột lúa nào nữa. Hồi mồ ma mẹ mày tao giúp hai thùng thóc. Giá như người ta thì cứ tính lãi chẻ hoe hai mươi phân. Nhưng chỗ bác cháu, lọt sàng xuống nia, tao chỉ lấy mười phân thôi. Cháu xem, có ít tiền nào đỡ cho bác, chứ thời buổi này, cám cảnh lắm... Người đàn bà cố thở dài đánh thượt, rồi tự nhiên lấy vạt áo lau mắt. Mà bà ta khóc thật. Những giọt nước mắt to như hạt ngô lăn dài trên má.
Tiếp đến là một bà cô, rồi một bà mợ. Tất cả đều nói một giọng điệu giống nhau, thắm thiết và tình cảm, nhưng cuối cùng đều chốt lại cái ý chính là đòi nợ.
Quê móc trong túi áo của mình ra một gói tiền. Đó là tiền công ở và tiền "bồi thường tai nạn" mà ông chú bà thím cho cô trước khi Lê My đưa cô về nhà. Số tiền tổng cộng được bốn trăm năm mươi hai đồng, bằng sáu tháng lương một cán bộ trung cấp hồi ấy.
- Cháu không có nhiều tiền... Các bác, các dì, các mợ cầm tạm phần vốn... - Quê đưa tiền cho những người bà con đáng quí mà mặt méo xệch trông đến thảm hại.
Ôi, giá như My có thể giúp Quê phần nào trong cái giờ phút cam go này. My ước ao giá mình trở thành triệu phú, có thật nhiều tiền. My sẽ trang trải hết cả nợ nần cho Quê và giúp Quê một ít vốn để làm giàu. Về đến cái vùng quê nghèo này, My mới hiểu rằng, sự trinh trắng, lòng thuỷ chung, danh dự... chỉ là những mỹ từ vô bổ. Chỉ cần có thật nhiều tiền người ta sẽ làm biến dạng và thay đổi tất cả. Có tiền, không những Quê có thể khoả lấp cái vụ tai tiếng vừa qua, nếu như nó bị vỡ lở, mà có thể Quê còn kiếm được một tấm chồng danh giá trong làng... Nhưng khốn thay, cả hai thứ đó Quê đều không có. Cái gánh nặng gia đình bắt đầu kéo trĩu cô xuống, còn cái tai tiếng tày đình kia thì đang treo lơ lửng trên đầu cô, không biết nó sẽ bất thần đổ ập xuống lúc nào.
Trước khi chia tay Quê, Lê My kéo cô ra góc phản, để trước mặt cô hai gói tiền và bảo:
- Đây là tiền của anh em trong cơ quan chị. Còn đây là tiền riêng của chị. Của ít lòng nhiều, em cứ cầm lấy mà lo giúp gia đình...
- Không, chị ơi, các anh chị tốt với em thế đủ rồi... Em không dám nhận đâu - Quê nhìn hai gói tiền, như thể cô không dám tin ở mắt mình.
- Lòng tốt đâu tính được bằng tiền bạc. Nhưng quả thực lúc này, với em, tiền bạc là điều thiết thực nhất của lòng tốt. Chị chỉ tiếc rằng mình chẳng giàu có gì... Em hãy gắng tiết kiệm và làm lụng để giúp gia đình. Nếu có dịp nào ra thành phố... Mà thôi, em đừng ra đó nữa. Có thể chị sẽ về thăm em... Chị em mình sẽ còn gặp nhau mà...
My khóc. Cả hai chị em cùng khóc. Những giọt nước mắt của lòng cảm thông và yêu thương thực sự.
- Nhất định em sẽ gặp chị. Dù thế nào đi nữa chị cũng đừng bỏ em, chị nhé...
Đó là những lời Quê nói khi hai chị em chia tay nhau ở gốc đa đầu làng. Lên đến đầu đê, My còn ngoái nhìn trở lại. Cô gái vẫn đứng đó. Cái bóng nhỏ bé của cô như bị vòm đa xùm xoà nuốt lấy, trùm lên, trông thật đơn côi, tội nghiệp.