Chương XI
Một tuần trôi qua, không có tin tức gì về thằng cu Tẩm. Sở công an sáu tỉnh biên giới điện về đều cho biết không có trường hợp trẻ em nào bị bắt cóc như đặc điểm đã thông báo.
Chỉ còn lại khả năng thứ hai: cu Tẩm đã bị Toại bắt mang về lâm trường H. Hà Tuyên. Quê khẳng định với Lê My chính Toại là thủ phạm và thúc chị bằng mọi giá phải lên Hà Tuyên với mình để đưa cu Tẩm về.
Lê My báo cáo với lãnh đạo, gửi bé Trang cho một người bạn rồi cùng Quê ngược Hà Tuyên trên một chuyến xe khách.
Suốt bẩy năm qua, Quê không ngờ mình lại có dịp trở lại con đường này -. Một con đường mà cô chỉ ngược, xuôi có hai lần, nhưng mỗi lần đều hằn sâu trong ký ức cô những kỷ niệm đầy cay đắng hãi hùng. Lần lên khi cô mới mười bẩy tuổi nhưng đã phải mang theo mình cái thai bé Rớt. Và hơn hai năm sau là lần về, lại mang theo mình cái thai cu Tẩm. Chao ơi là đời con gái, trầm luân khổ ải dến chừng ấy mà sao Quê vẫn sống được, vẫn bị trần gian đầy ải cho tới bây giờ. Quê bỗng nhớ con bé Rớt, nhớ cụ Tẩm đến cồn cào. Bé Rớt bây giờ chắc đã lớn lắm rồi. Suốt từ ngày cô bỏ đi, chưa một lần nào cô viết thư cho cô giáo Điệp. Thôi, cứ coi như Quê đã chết, cứ coi như bé Rớt chính là con đẻ của Điệp. Một người như Quê còn tư cách nào để viết thư cho Diệp, còn gì phẩm chất để được làm mẹ nữa?
Càng đến gần địa bàn lâm trường H. Lòng Quê càng rối bời. Lúc đi Quê hăm hở bao nhiêu, bây giờ cô lại thấy phân vân ngần ngại bấy nhiêu. Quê sợ gặp cô giáo Điệp, sợ gặp bé Rớt. Cô biết mình hoàn toàn không xứng đáng để đến quấy phá cuộc sống của họ.
- Chị My này - Đắn đo mãi, cuối cùng Quê đành phải nói thật những băn khoăn của mình - Em tin rằng cháu Rớt nó không nhận em đâu. Mà cả chị Điệp nữa, chắc chị ấy cũng không muốn em trở lại. Hay là chỉ mình chị đến chỗ chị Điệp thôi. Em sẽ nghỉ nhờ một người nào đó ở lâm trường…
Quê vừa nói vừa khóc. Lê My bỗng hiểu tâm trạng của cô. Chị an ủi:
- Em cứ đến thăm cháu. Nếu quả thật cháu không còn nhận ra em nữa thì em cũng phải bằng lòng nhận lấy sự trừng phạt. Mà mục đích chính của chúng ta là đi tìm thằng cu Tẩm cơ mà…
Họ đến nhà cô giáo Điệp vừa lúc xẩm tối. Cái lớp học tồi tàn trước đây giờ đã được xây mới. Một dẫy nhà ngói năm gian, bốn gian dành làm lớp học. Cô giáo Điệp được xếp ở gian đầu hồi. Thoạt nhìn qua đã thấy cuộc sống nhà giáo khá giả hơn trước nhiều. Ngoài gian nhà ở, Diệp còn dựng thêm được một cái bếp, có giếng nước và một vườn rau xanh.
Riêng Điệp, thoạt đầu Quê không thể nhận ra. Không còn một chút hình bóng nào của một cô giáo Điệp bẩy năm về trước, mà bây giờ, trước mặt Quê là một người đàn bà đứng tuổi, mái tóc lơ thơ vì rụng, bộ ngực lép kẹp, cái lưng còng như một bà già. Những người đàn bà không chồng, không sinh nở, teo tóp là lẽ thường, nhưng cái vẻ teo tóp của Diệp ngoài cái không bình thường của sinh lý còn có thêm vẻ bệnh tật và sự thiếu dinh dưỡng.
Sự xuất hiện đột ngột của Quê và Lê My khiến Điệp hốt hoảng. Chị đứng ngẩn nhìn họ trong bóng hoàng hôn chập choạng. Không ai thấy sắc mặt của chị tái mét đi và hơi thở dồn dập như người thiếu dưỡng khí. Quê! - Chị thầm kêu lên - Cuối cùng thì nó đã đến. Nó đến để bắt con Rớt của ta rồi. Điệp ú ớ không thành tiếng. Đôi mắt chị mở to, cái miệng hé ra, méo xệch không ra cười mà cũng không ra nói. Suốt bẩy năm lúc nào chị cũng lo sợ cuộc gặp gỡ này. Có lúc chị thầm có ý nghĩ độc địa rằng Quê hãy biến khỏi cuộc đời này, Quê hãy đi mất tích đâu đó hoặc là chết đi. Vậy mà ác nghiệt thay, đúng cái lúc mà Điệp tưởng như thanh thản nhất, tưởng như trên đời này với chị thật là êm đẹp, thật là viên mãn, con Rớt sẽ mãi mãi là của chị, chị sẽ hy sinh tất cả vì nó, gắn bó suốt đời với nó… thì Quê xuất hiện. “Tò vò mà nuôi con nhện…” Câu ca xưa chợt hiện trong đầu, chua chát và cay đắng khiến Điệp trào nước mắt. Thôi rồi, người ta sẽ đến cướp đi tất cả niềm hạnh phúc và hy vọng của chị. Bẩy năm công chị hoá thành công dã tràng. Đời chị thế là hết. Chôn vùi cả tuổi thanh xuân nơi xó rừng này. Bây giờ lại tiếp tục chôn vùi nốt những ngày còn lại…
- Chị Điệp, chị không nhận ra em ư? Cháu Rớt đâu rồi?
Quê ào đến với Điệp, nhưng Điệp hốt hoảng lùi lại. Chị có cảm giác như mình đang chạm vào bóng tử thần.
- Cô lên đòi cái Rớt à? - Điệp buông một câu khô lạnh.
- Em lên cám ơn chị. Em lên thăm chị và cháu. Cháu đi đâu hả chị?
- Nó vào trong xóm xem ti-vi rồi… Này, tôi hỏi thật, thế chuyến này cô có định lên đón nó đi không thế?
- Không. Em với chị My đây lên thăm cháu thôi. Em phải để cháu cho chị chứ…
Đến lúc này mới thấy nụ cười trên môi Điệp, một nụ cười như mếu.
- Thế mà tôi cứ hết cả hồn…
Đó, cuộc gặp gỡ của hai chị em sau bẩy năm xa cách diễn ra như thế. Một người đầy mặc cảm tội lỗi, còn người kia lại hoảng hốt như gặp bọn người trấn lột. Lê My đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng và đọc rõ từng tâm trạng của hai người đàn bà. Chị thấy thương và thật ái ngại cho hoàn cảnh của họ.
Cho tới lúc có tiếng trẻ ngoài đường, gương mặt cô giáo Điệp bỗng lại biến sắc. Chị ghé sát vào Quê, thì thào:
- Nó về đấy… Cô đừng để cho nó biết nhớ. Tôi giới thiệu cô là em tôi. Cô phải xưng cô với nó…
Quê lặng lẽ gật đầu và nước mắt cô bỗng dàn dụa khi cô chợt nhận ra đứa con rứt ruột của mình. Chao ơi, con bé mới lớn làm sao. Gương mặt trái xoan của nó trắng hồng, đôi má phinh phính, mắt to đen láy. Quê tưởng như gặp lại chính mình cái tuổi chăn trâu cắt cỏ. Cô bỗng nhớ nôn nao cái làng quê bên bờ sông Đáy. Ở đó cô có một tuổi thơ nhọc nhằn vất vả nhưng thật thơ mộng. Ở đó lần đầu tiên và duy nhất trong đời cô biết thế nào là tình yêu. Ôi, cái đêm trăng ấy cái gốc gạo bên bờ đầm ấy, niềm hạnh phúc tột cùng và cũng là nỗi đau khổ của đời cô...
Thấy khách lạ, cô bé cất tiếng chào rồi sà ngay vào lòng Điệp. Quê cũng định xoà tới ôm chầm lấy nó. Nhưng Điệp đã lấy bàn chân chặn chân Quê lại. Chị ôm riết bé Rớt vào lòng. Chị giới thiệu những người khách với nó một cách rất trịnh trọng nhưng khá lạnh lùng.
Quê cắn chặt môi đến muốn bật máu. Quê gục đầu vào vai Lê My và để mặc những giọt nước mắt thấm vào áo chị. Lê My cảm nhận hết nỗi đau ấy. Ôi, nếu như chị là Quê, chắc chị đã chạy ào ra ngoài rừng hoặc là chị đã lăn xả đến bên bé Rớt mà ôm ghì lấy nó.
- Em xin lạy sống chị ba lạy này để chị tha tội cho em - Cho tới lúc bé Rớt đã ngủ say rồi Quê mới đến bên con, áp mặt mình vào mặt nó, để cho những dòng nước mắt của mình chan hoà xuống mặt nó, rồi đột ngột phủ phục trước mặt Điệp vái chị ba vái dài.
- Đừng làm thế cô - Điệp vội vàng đỡ Quê dậy - Tôi phải biết ơn cô mới phải. Cô đã cho tôi cái phần thiêng liêng nhất mà lẽ ra tôi không được hưởng. Nếu không có bé Rớt chắc là tôi chẳng thể yên tâm mà sống ở cái nơi xó rừng này được. Nó là niềm vui của tôi. Là hy vọng và tương lai của tôi. Cô có biết không, có những đêm tôi nằm mơ và bỗng hốt hoảng sờ soạng quanh mình. Tôi nằm mơ thấy cô về mang bé Rớt đi. Thế là tôi hoảng hốt ôm chầm lấy nó, tôi ú ớ reo gọi tên nó. Những lúc ấy bao giờ tỉnh dậy tôi cũng toát hết cả mồ hôi. Rồi tôi ôm nó mà mỉm cười sung sướng vì bé Rớt vẫn ở bên tôi, vẫn là của tôi. Nói cô và chị đừng giận, suốt bẩy năm qua, tôi không bao giờ dám nhắc đến tên cô trước mặt nó. Tôi cố làm cho nó hiểu rằng tôi chính là người đẻ ra nó, chỉ có tôi và nó ở trên đời này thôi. Nếu cô thương tôi thì cô đừng bao giờ để cho nó biết rằng cô là mẹ đẻ của nó. Cô đừng bắt bé Rớt của tôi đi cô nhé…
- Không, em không có quyền. Bé Rớt là của chị. Chị hãy yêu thương lấy cháu. Em như người bỏ đi rồi. Em là một người mẹ khốn nạn. Em đáng bị trừng phạt. Em biết cái số mệnh của em rồi.
Hai người đàn bà cùng sụt sịt khóc. Nhìn họ. Lây nỗi đau của họ, Lê My cũng không cầm được nước mắt. Chị hoan toàn đồng cảm với họ và thấy mình có phần nào đó cũng giống như họ. Đúng, cả chị và hai người đàn bà kia dường như mỗi người đều có những khuyết tật riêng, những nỗi đau riêng của thân phận đàn bà. Mỗi người đang sống cái phần mà người kia thiếu hụt. Chị thấy thương họ cũng như thương chính bản thân mình.
☆☆☆
Sáng hôm sau một mình Lê My đến gặp Toại.
Nhà Toại là cả một ngôi biệt thự giữa rừng. Từ con đường ven đồi phải đi men theo một cái ao rộng chừng hai mẫu, nước quanh năm đầy ắp. Từ sân lên tới nền nhà phải leo hai mươi bậc tam cấp. Ngôi nhà nằm ngang sườn đồi, đón gió rừng lồng lộng. Hai bên nhà là những đồi chè xanh ngắt, xén đều tăm tắp theo đường đồng mức. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ là chè nông trường, nhưng không, vườn nhà Toại đấy. Mỗi tháng gia đình Toại thu nửa tạ chè khô, mỗi cân chè bằng năm cân gạo, chỉ riêng khoản chè cũng cho một khoản thu nhập ổn định bằng vài mẫu ruộng dưới xuôi.
Lê My đóng giả một người đàn bà ăn chơi từ dưới Hà Nội lên lùng mua vàng và đá quí. Mái tóc phi dê buông xoã ngang vai, đôi mắt viền một đường chì xanh mờ ảo, môi thoa một lớp son màu cánh sen tươi hồng, áo thun màu xanh da trời, quần bò mốc… trông vừa duyên dáng khêu gợi, vừa đích thị là một tay chơi sành điệu.
Toại tiếp Lê My một cách dè dặt và đầy vẻ thăm dò. Ông hoàn toàn không tỏ ra vồ vập khi chị đưa ra những thông tin về đường dây tiêu thụ, về giá cả cũng như những hứa hẹn trong việc hợp tác làm ăn. Suốt buổi tiếp chuyện, điều Toại quan tâm hơn cả là cái khoảng trắng ngần dưới cổ My. Một làn da nõn nà. Một khuôn ngực đầy đặn và khêu gợi. Ở người đàn bà này Toại cảm thấy có một sức quyền rũ giới tính rất mạnh mẽ. Nó gợi cho Toại nhớ lại cái cô gái mà ông đã từng bắt gặp loã thể trong cái buổi chiều tắm suối mấy năm trước. Và ông lại bỗng thấy một cảm giác thèm muốn nhục cảm tràn ngập trong người. Ông bỗng nhớ đến Quê, muốn gặm nhấm lại những kỷ niệm ngày nào.
Dường như Lê My cũng đọc được những ý nghĩ ấy ở Toại. Chị thấy người mình như nổi gai lên, chị thấy thật là khó chịu mỗi khi ánh mắt Toại cứ nhìn xoáy vào chỗ khuôn ngực mình. Tự nhiên vai kịch của chị bỗng trở nên gượng gạo và giả tạo. Ấy là chưa kể trong lúc vừa nói chuyện với Toại, chị lại phải đưa mắt để ý đến từng tiếng động, từng hình bóng xung quanh. Chị cố gắng thử phát hiện xem trong căn nhà này có dấu tích gì của một cậu bé, có hơi hướng gì của một đứa trẻ lạ…
- Tôi có cảm giác như cô không phải là một người lên đây làm ăn - Toại bỗng nói, đôi mắt của ông ta giờ đây đã nhích cao lên, chĩa thẳng vào Lê My - Nếu cô làm nghề chạy mánh thì chắc chắn cô sẽ bị thua lỗ. Tiếp xúc qua, tôi thấy cô còn khờ khạo lắm. Đến dân đồng rừng như tôi, tôi cũng dễ dàng lừa bịp cô được. Thôi, đừng đóng kịch nữa, cô hãy nói cho tôi biết cô lên đây gặp tôi với mục đích gì. Đúng là tôi vừa ở Hà Nội lên tuần trước. Tôi đang có việc phải làm ăn ở dưới đó. Tôi có thể giúp được cô điều gì?
Một đối thủ khá lọc lõi - Lê My thoáng giật mình. Trong đời làm nghề, đây là lần đầu tiên chị cảm thấy vai đóng của mình đã bị đối thủ nhận ra ngay từ phút gặp ban đầu. Nhưng chính cái vẻ lọc lõi của Toại lại khiến chị phát hiện ra ở Toại một trạng thái tâm lý mà chị đang cần khai thác. Ấy là sự bất ổn trong tâm lý, một ý thức đề phòng trong lúc giao tiếp. Và Lê My đã tận dụng ngay trạng thái tâm lý này để khai thác đối thủ:
- Không có điều gì qua mắt ông được. Ông tinh lắm. Chắc ông đoán ra ngay việc tôi lên đây là vì thằng cu Tẩm. - Lê My nhìn xoáy vào đôi mắt Toại và chị chìa cho Toại xem tấm thẻ đỏ của mình - Lẽ ra chúng tôi có thể gặp ông ngay ở bến xe thành phố… Nhưng, chắc ông biết vì những lý do tế nhị…
- Tôi hoàn toàn không hiểu ý định của chị - Toại bỗng khoát đôi bàn tay - Cu Tẩm nào? Tôi không dính dáng gì đến chuyện trẻ con.
- Ông đừng tỏ vẻ ngạc nhiên thế. Với chúng tôi, ông hoàn toàn có thể tin cậy được. Vả lại chúng tôi không bao giờ làm một việc gì mà không có chứng cớ. Ông nghĩ lại đi. Ngày 18 ông gặp bà cháu cu Tẩm ở phố bia. Ngay tối hôm đó ông đã tìm đến góc chợ nơi mẹ con Quê ở để xin đón cháu Tẩm về. Và ngày 19 ông đã tổ chức bắt cóc cháu Tẩm trên hè phố…
- Không. Hoàn toàn tôi không bắt cóc… Đúng là tôi đã nhận ra cháu… Tôi đã đến cầu xin mẹ nó…
- Vậy thì bây giờ cháu Tẩm đâu?
- Chính tôi phải hỏi lại đồng chí điều này. Xin lỗi đồng chí, từ lúc đồng chí nói, tôi rất băn khoăn…
- Ông băn khoăn vì điều gì? Chính ông đã đạt được mục đích của mình rồi…
- Không. Đồng chí đừng dồn tôi như thế - Toại bỗng đột ngột đứng dậy. Vẻ mặt của ông ta tỏ ra rất căng thẳng. Ông ta đi lại góc bàn rót một cốc nước lọc và tu ừng ực.
Thoáng trong đầu Lê My một chút phân vân. Có phải chính Toại cũng không hay biết gì về việc cu Tẩm bị mất tích không? Hay ông ta giả vờ? Bằng kinh nghiệm nghề nghiệp, Lê My thấy lúc này là thời cơ chị dồn ép đối tượng, buộc ông ta phải lúng túng, phải bộc lộ những điều mà chị cần khai thác.
- Ông Toại, ông hãy nói thật đi. Tôi biết ông chưa mang cháu Tẩm về đây. Nhưng ông giấu cháu ở đâu?
- Đồng chí không tin tôi sao? Tôi hoàn toàn không biết gì về việc này. Thực tình là tôi đang rất bối rối khi biết cháu Tẩm đã bị mất tích.
- Ông đừng đùa bỡn nữa - Lê My nghiêm giọng - Tôi biết, từ lúc ông gặp cháu Tẩm ở phố bia ông đã không rời nó một giây nào trong ý nghĩ. Chính nó đã thức tỉnh ở ông tình máu mủ. Ông như bắt được một báu vật mà bấy lâu ông tìm kiếm, ông mơ ước. Ông có thể đổi cả gia tài, cả tiền bạc mà bấy lâu ông giành dụm. Có thể nói nó là tất cả cuộc đời ông… Tôi tin là ông không nhầm lẫn, không mơ hồ gì về cái sợi dây đã liên kết cuộc đời ông và Quê. Chính vì thế mà ông có thể đổi bằng mọi giá để có được một thằng con trai là thằng Tẩm. Trong chuyện này ông hành động hoàn toàn theo cái tình cảm thiêng liêng của một người cha. Ông hoàn toàn có lý. Chúng tôi đánh giá cao việc làm của ông. Chỉ có điều, chúng tôi muốn biết hiện giờ ông để thằng bé ở đâu?
- Xin đồg chí hiểu cho rằng…
- Ông hãy bình tĩnh lại đã. Nếu ông hiểu mục đích của tôi trong chuyến đi này, ông sẽ phải cảm ơn thiện chí của chúng tôi. Chắc ông cũng biết rõ hoàn cảnh của Quê hiện giờ ra sao? Cô ấy không đủ điều kiện để nuôi dạy thằng bé. Cô ấy quá khốn khổ. Có lẽ một trong những nguyên nhân khiến ông quyết liệt để giành giật lại thằng bé cũng vì lý do ấy. Đúng là không thể để một đứa trẻ sống lang thang bụi đời như vậy được. Ông có hoàn toàn đồng ý với tôi như vậy không?
- Đồng chí nói rất đúng. Đồng chí có hiểu tâm trạng của tôi lúc gặp hai bà cháu ngửa tay ăn xin như thế nào không? Bằng linh cảm, tôi nhận ra thằng bé chính là đứa con của mình. Và tôi đau xót vô cùng. Tôi ân hận vì mình đã đẩy Quê đến tình cảnh ấy. Tôi có thể mất cả gia tài. Tôi sẵn sàng đánh đổi cuộc đời mình để cho con tôi không phải đi làm cái công việc đau lòng ấy. Tôi đã tìm kiếm mẹ con cô ấy suốt một buổi chiều, một buổi tối. Tôi đã cầu xin cô ấy hãy tha thứ tất cả. Tôi có tội với mẹ con cô ấy vô cùng. Vậy mà cô ấy không tha thứ. Mà thằng bé nó đâu hiểu được, nó đâu biết rằng chính tôi là người cha của nó… Đồng chí ơi, tôi hỏi thật. Quê có lên đây cùng với đồng chí không?
- Có đấy. Chính vì cô ấy mà tôi phải lên đây. Cô ấy là một người yêu con vô cùng.
- Thế thì tôi không biết gì hết. Tôi không biết thằng bé bây giờ ở đâu - Toại bỗng lắc đầu quầy quậy.
- Xin ông đừng lo ngại điều gì. Ông có thể nói với tôi toàn bộ sự thật. Tôi biết rằng người có đủ điều kiện và tư cách nuôi dậy thằng bé hiện giờ là ông.
- Thật vậy chứ? Chị hứa với tôi đi. Về mặt luật pháp tôi hoàn toàn có khả năng được nuôi thằng con tôi chứ?
- Xin lấy danh dự để hứa với ông.
- Chị sẽ không nói gì cho Quê biết cả?
- Tôi đã nói rồi. Quê hiện giờ không có điều kiện và cũng chưa đủ tư cách để nuôi cháu bé. Tôi ủng hộ ông.
- Vậy thì xin thưa với chị - Toại mỉm cười, một nụ cười đầy mãn nguyện và tin cậy - Tôi đã đón thằng bé về rồi. Tất nhiên là tôi không đưa nó về đây. Vì tôi biết Quê có thể lên đòi lại. Tôi đã gửi cháu bé ở một nơi tin cậy. Tôi sẽ phải cho nó ăn học. Tôi sẵn sàng bán cả cái gia tài này để nuôi dạy nó nên người. Chao ơi, chị không hiểu được đâu. Đến tuổi này tôi mới hiểu rằng mình cần phải có một thằng con trai như thế nào? Nó chính là nơi để tôi gửi gắm và ký thác đời mình. Khi mình chết đi rồi thì nó chính là một phần đời mình gửi lại. Thú thật với chị, những ngày qua tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi như trẻ lại. Tất cả những ham muốn của đời tôi vậy là tôi đã đạt được. Tôi không còn mong ước gì hơn nữa. Từ nay tôi có thể yên tâm để làm giàu, tôi có thể yên tâm để chết…
Nhưng lời tâm sự chân thành và bộc trực của Toại khiến Lê My bỗng thấy xúc động và cảm thông. Chính chị cũng không ngờ rằng cái ý định ban đầu khi cùng Quê lên đây đã hoàn toàn bị đảo ngược. Khi từ Hà Nội đi, chị chỉ nghĩ rằng chị sẽ làm mọi cách giúp Quê đưa được thằng bé trở về. Nhưng chính sự thiết tha với thằng bé của Toại đã làm chị thay đổi ý định. Đúng, Toại mới chính là người có quyền nuôi dạy thằng cu Tẩm lúc này.
- Tôi nghĩ mình cũng còn phải có nghĩa vụ với Quê nữa chị ạ - Sau một phút suy tính, mắt Toại bỗng sáng rực lên. Ông ta đảo mắt nhìn Lê My thăm dò rồi mạnh dạn đề đạt - Tôi có nguyện vọng này, nếu chị giúp được thì tôi đội ơn suốt đời. Quả tình là tôi rất muốn được đón cô ấy về… Bây giờ thì tôi chẳng sợ vợ con tôi ghen tuông nữa rồi…
- Tức là ông muốn cả hai mẹ con… - Lê My bỗng cười giễu cợt.
- Vâng. Đồng chí rất hiểu ý tôi. Hay thế này nhá. Đồng chí hãy giúp tôi gặp gỡ cô ấy. Tôi sẽ đề đạt nguyện vọng. Biết đâu cô ấy lại thương mà tha thứ cho tôi. Tiền thì tôi không thiếu. Tôi có thể mua cho mẹ con cô ấy một căn nhà tại Hà Nội. Hai mẹ con cứ việc ở đó. Có thể mở một tiệm hàng nào đó buôn bán nhì nhằng. Tôi thì đi về giữa trên này và dưới ấy. Hầy, như thế mà lại hoá hay… Chị giúp tôi đi. Tôi không để chị thiệt đâu. Trên đời này cái gì cũng có giá của nó…
- Thế ông định trả tôi bao nhiêu? - Lê My nhướng đôi mày đầy vẻ khinh mạn, nhưng Toại không thể hiều được cái nhìn ấy.
- Nếu trả tiền chắc chị không nhận. Với lại tiền làm sao tính được công lao giúp đỡ của chị. Vả lại làm như thế chị sẽ cho tôi là hối lộ. Tôi chỉ muốn trả cái ơn của chị thôi. Ví dụ tôi có thể tặng chị một mặt đá hồng ngọc chẳng hạn. Đánh một chiếc mặt đá dây chuyền sẽ rất hợp với nước da của chị - Toại nói và nhìn xoáy vào khoảng ngực trắng muốt của Lê My như thể ông ta đang nhìn thấy những ánh hào quang lấp lánh ở đó.
- Thôi, đủ rồi, ông Toại ạ - Lê My đứng dậy khoát tay tỏ ý muốn dẹp bỏ cái kiểu mặc cả lố bịch của Toại - Phương án của ông có vẻ rất hay ho. Ông đang là kẻ có tiền. Đúng là nếu có tiền thì Quê rất có thể sẽ sống một cách lương thiện chứ không đến nỗi khổ ải như bây giờ. Nhưng mà ông alàm rồi. Không phải bao giờ đồng tiền cũng làm đảo lộn mọi thứ lô gích của cuộc đời. Trong mối quan hệ giữa ông và Quê trước đây, cái lô gích của ông nó thế này: Ông là kẻ đã gây ra mọi đau khổ cho cô ấy, đã đẩy cô ấy xuống đáy của cuộc sống, vậy thì ông hãy nhận lấy mọi hậu quả. Tôi ở địa vị của Quê tôi cũng không bao giờ tha thứ. Thà rằng làm đĩ để nuôi con chứ không thể tha thứ cho kẻ đã làm hại đời mình. Tính cách phụ nữ của chúng tôi là thế đấy. Ông đã đẩy cô ấy xuống cái đáy vực mà bây giờ dẫu nối chục con sào, dẫu thả một sợi dây vàng ròng ông cũng không mong kéo cô ấy lên được…
- Thưa đồng chí, nhưng mà bây giờ tôi đã ân hận… Tôi biết tôi là kẻ có tội. Tôi muốn được chuộc lại…
- Bằng cách ông hãy nuôi dạy thằng cu Tẩm cho nó lên người…
- Vâng. Chuyện đó thì xin đồng chí hãy yên tâm.
- Ngay lúc này thì chưa yên tâm được đâu.
Toại ngây người. Ông ta thoáng nhìn Lê My một cách lo lắng.
- Lúc nãy tôi nói chuyện với ông là về mặt tình cảm. Đứng về mặt tình cảm tôi có thể thay mặt Quê để bằng lòng cho ông nuôi dạy thằng Tẩm. Nhưng về mặt luật pháp thì cần phải có những chứng cứ đảm bảo. Rất có thể Quê sẽ kiện tôi về việc này chứ. Và ai dám đoán chắc chính ông là bố đẻ của cháu Tẩm?
- Ôi đồng chí, đồng chí vẫn không tin tôi sao? Tôi cũng đã từng là một đảng viên… Hay là tôi có thể gửi đồng chí một số tiền để đồng chí lo giúp tôi về mặt thủ tục…
Toại vừa nói vừa đi lại tủ, lấy ra một bọc tiền đặt trước mặt Lê My. Ông ta tin một cách thành thật rằng Lê My đang cố tình gây khó dễ cho mình để đòi một chút thù lao nào đó.
Lần này thì Lê My tỏ ra bực bội thực sự. Chị chặn bàn tay lên gói tiền và nhìn thẳng vào mặt Toại:
- Tôi sẽ lập biên bản về tội hối lộ này.
- Ấy chết, xin lỗi… Thực tình là tôi quí đồng chí - Toại lắp bắp.
- Vậy thì ông hãy cất tiền đi và nghe tôi nói đây.
- Dạ vâng. Xin chị hết sức tha lỗi…
- Ông hãy làm một tờ đơn, khai rõ mối quan hệ của ông và cô Quê trước đây và xin tình nguyện được nuôi thằng cu Tẩm. Đơn này phải có chứng thực của lâm trường và công an địa phương. Trong đơn ông cũng phải cam kết sẽ nuôi dạy cháu Tẩm một cách chu đáo. Trường hợp mẹ nó phát hiện ra, đòi lại con thì ông phải trả lại hoặc có một sự thoả thuận mới…
- Tôi e rằng việc chứng thực sẽ gặp khó khăn… - Toại lắc đầu ngần ngại.
- Nếu không có những giấy tờ này thì chính tôi cũng không thể bảo lãnh cho ông được. Đây chính là địa chỉ của tôi. Ông hãy gửi hoặc mang những giấy tờ hợp lệ về địa chỉ này.
- Rất đội ơn chị. - Toại cầm tờ giấy có ghi địa chỉ cơ quan Lê My một cách rất trân trọng. Ông ta đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi chợt ngẩng lên, mặt mày rạng rỡ như vừa tìm ra diệu kế - Xin chị cứ yên tâm. Một tuần nữa tôi sẽ xin nộp đủ giấy tờ.
Dường như Lê My đã đọc thấy những ý nghĩ trong đầu Toại. Ông ta đang nghĩ đến cái túi tiền có khả năng cải lão hoàn đồng, có thể biến đen thành trắng của ông ta.