Chương X
Những lời khai của Hiển, như nỗi ám ảnh, gieo vào lòng Lê My một tâm trạng nặng nề. Đằng sau một vụ án là cả những chuỗi sự kiện rối rắm và phức tạp, là những thân phận đầy uẩn ức, những mưu mô và thủ đoạn vượt hẳn ra ngoài tính người. Nhờ cuộc gặp gỡ với Hiển trong nhà giam, Lê My lại hiểu thêm một phần đời của Quê. Chao ơi, từ cái vụ bị hãm hiếp ở khách sạn Tương Lai ấy, cho đến cái mối tình thơ mộng với anh chàng Long ở làng, mới chỉ là những khúc dạo đầu của một thảm kịch. Đoạn cuộc đời những năm sau này của Quê, My vẫn hoàn toàn chưa biết. Đó chắc mới là những sóng gió nhất, là cái dòng xoáy nhấn chìm Quê xuống, đẩy cô tới đáy vực bây giờ. Phải đến thăm “nơi ở” của Quê, gặp người mẹ bất đắc dĩ và đứa con bờ bụi của cô - Lê My tự đặt nhiệm vụ cho mình. Công việc nghề nghiệp không nhất thiết bắt chị phải làm như vậy. Những “đối tượng” này hoàn toàn nằm ngoài địa bàn chị phụ trách, ngoài nhiệm vụ chị được giao. Nhưng đây là trách nhiệm của lương tâm. Chị hoàn toàn tự nguyện và thấy nhất thiết phải làm công việc này. Cố yêu lấy một con người, cố làm một cái gì đó để giúp họ thoát khỏi một thảm cảnh, công việc này còn cao cả và ý nghĩa hơn rất nhiều việc hoàn thành bổn phận một công chức thuần tuý. Huống chi đây không phải chỉ một mà là ba con người. Yêu và giúp được cả ba con người trong hoàn cảnh đời sống hiện nay, thật khó thay. Nhưng hãy cứ thử bắt đầu xem.
Lê My đang chuẩn bị để đến cái xó chợ ấy thì Quê hớt hải chạy đến. Mái tóc cô ta rối bù, da mặt bợt tái, và đôi mắt thất thần như vừa trải qua một cơn hoảng loạn.
- Sao thế Quê? Có việc gì thế?
Quê oà khóc, tiếng vỡ ra trong nước mắt.
- Chị hãy cứu em với… Thằng cu Tẩm bị bắt mất rồi…
- Sao? Ai bắt? Công an ư?
- Em cũng chưa biết đích xác. Trưa nay nó đi với bà em. Hai bà cháu dắt nhau ra phố bia để ăn xin. Đến lúc bà quay lại thì không thấy cháu đâu nữa. Em đoán rằng đúng lão ta. Lão ấy mới từ mạn ngược về…
- Mẹ mìn… - Lê My bật thốt lên. Chị nhớ lại những hiện tượng trẻ em bị bắt cóc trong thời gian gần đây. Có một đường dây buôn bán trẻ em từ các tỉnh đồng bằng lên biên giới. Ngay ngày hôm qua tại bến xe Long Biên đã phát hiện ra vụ bắt cóc ba đứa trẻ.
- Phải điện báo ngay cho các đồn công an - Lê My dứt khoát - Em hãy viết ra giấy đặc điểm và nhận dạng của cháu. Chị sẽ lên báo cáo ngay với lãnh đạo cho triển khai tìm kiếm.
- Nhưng chị ơi, hình như là lão ta đấy chứ không phải mẹ mìn đâu - Quê nối.
- Lão ta là ai? Em phải kể rõ với chị đi.
Và Quê đã kể vắn tắt cho Lê My nghe về Toại, và cái quãng đời ba năm ở lâm trường H. ấy.
- Rất có thể lão Toại đã bắt cóc thằng bé - Lê My nói - Nhưng vẫn phải đề phòng khả năng thứ hai là thằng bé bị mẹ mìn bắt cóc mang bán lên biên giới. Chúng ta sẽ triển khai tìm kiếm theo hai hướng. Bây giờ chị bàn với em về hướng giải quyết trường hợp bà cụ Nụ. Không thể để bà cụ lang thang với em như thế được. Chị sẽ lên gặp con gái và con rể cụ, bảo họ về đón bà cụ. Riêng trường hợp của em cũng phải lo một hướng sống chắc chắn cho đời mình. Em không được lang thang hành nghề này nữa. Lẽ ra công an sẽ đưa em đến một trại cải tạo. Nhưng chị thương em, chị đã đứng ra bảo lãnh. Bây giờ thế này, em có thể trở lại quê hương được không?
- Em van chị… Chị hãy thương lấy em… Em không thể vác mặt về quê được nữa rồi. Đã chín năm nay em không dám về làng…
Quê nói van vỉ, gương mặt cô dăn dúm lại, như thể cô sắp phải chịu một cực hình.
- Có một hướng khác mà chị đang cố giúp em. Nếu công việc này thuận lợi thì coi như em đã thực sự đổi đời.
Lê My nhớ lại buổi gặp Phong. Suốt cả một tuần Phong đã đi gõ cửa khắp các cơ quan có liên quan đến làng trẻ em SOS để lo việc cho Quê. Chưa bao giờ Lê My nhờ anh một việc gì, cho nên Phong coi công việc này như một ân huệ và chị đã chiếu cố giao cho anh. “My cứ yên tâm. Chỉ tiêu tuyển người của làng SOS vẫn còn. Sắp tới làng sẽ mở rộng quy mô, đón thêm năm trăm trẻ em nữa. Anh đã làm việc với Bộ lao động - xã hội để xin một chỉ tiêu. Anh coi công việc này như chính công việc của anh. Tạo điều kiện để em yêu được một người khác, tức là...”
Phong đã nói với Lê My như thế. Anh nhìn chị với cái nhìn của một kẻ sẵn sàng nhảy vào lửa nếu chị ra lệnh.
☆☆☆
Ngay ngày hôm sau Lê My cùng một chiến sĩ công an nữa đi xe máy lên thị xã H. Đó là một thị xã trung du với những con đường đất đỏ và những hè phố bụi bặm. Mới hai năm Lê My không lên đây mà quang cảnh đã thay đổi đến không thể nhận ra. Hàng hoá bày bán la liệt khắp hai bên đường. Đông nhất là những quán ăn, hiệu chữa xe máy, điểm bán xăng. Chỗ nào cũng thấy xăng bia phơ-thịt cầy. Máy cátxét mở xập xình suốt ngày. Có cả các điểm chiếu vi-đê-ô không thu tiền. Vừa ngồi ăn, vừa uống giải khát, vừa thưởng thức một phim chưởng Hồng Kông hoặc một băng cải lương mùi mẫm. Nhưng đáng lưu ý nhất là những khu nhà tầng chồng đống những hộp diêm, cái nào cũng mô đéc, bề thế, cái nào cũng granitô, ốp gạch giếng Đáy và sơn quét loè loẹt. Có một cái phố mới ở ngay đầu thị xã toàn những ngôi nhà ba tầng, nhà nào cũng như một biệt thự. Chưa có tên phố, nhưng dân chúng gọi là “phố Quan” bởi đây là khu đất tỉnh cấp cho các cán bộ đầu ngành, các chức sắc vừa có quyền thế vừa có máu mặt trong tỉnh. Hoá ra không có vị nào nghèo cả. Mười lăm, hai mươi năm cách mạng chẳng anh nào không giấu trong túi áo vài chục “cây”. Thời buổi bao cấp trước kia họ giả nghèo giả khổ để được nhà nước cấp nhà, chịu ở chen chúc trong các khu tập thể hoặc các khu nhà tầng như những chuồng chim câu, bây giờ được phân đất, cán bộ có quyền sở hữu và nhượng bán nhà cửa, thế la bung ra, “cây”, “chỉ” biến thành biệt thự, xe cúp, quán hàng. Có anh mới đi theo cách mạng dăm năm, nhưng nhờ rơi vào đúng các công ty Mex, ốp hoặc nhờ đứng ra cai quản việc xây dựng công trình A, công trình B mấy đợt, cũng kiếm bằng mấy những người tham gia từ ngày đầu cách mạng nhưng liêm khiết, ngờ nghệch.
Nhà của vợ chồng Danh Vọng nằm ngay ở giữa khu phố Quan. Đó là ngôi biệt thự ba tầng, gian ngoài là cửa hàng có cửa sắt kéo. Qua một khoảng sân rộng nữa thì dến ngôi biệt thự. Mỗi tầng có đến bốn phòng, chạy dài hun hút suốt từ mặt đường tới cánh đồng phía sau. Chỉ nhìn qua cơ ngơi nhà cửa, đủ biết chủ nhân của nó là người có sức mạnh như thế nào?
Cái oai và cái giàu của chủ nhân được biểu diễn trước tiên bằng đàn chó. Hai con chó béc giê to như hai con bê mộng từ trong nhà nhảy chồm ra để biểu dương sức mạnh. Chúng nhảy dựng đứng hai chân lên chấn song cửa sắt, cái mõm đen nhôm nhôm há ra đầy răng và lưỡi. Rồi ba con chó Nhật lũn cũn chạy ra biểu diễn sự sang trọng ăn chơi của chủ nhà. Người ló mặt ra sau cùng để điều khiển lũ chó đi vào là chủ nhân, một người to bè, mặt đỏ bự màu gạch cua, mới hơn bốn mươi tuổi mà má đã chảy sệ và cái cổ đã sắt khúc thành từng ngấn.
Thấy Lê My và chiến sỹ cùng đi mặc sắc phục công an, Danh Vọng đã thất sắc. Anh ta quát tháo ầm ĩ lũ chó và rối rít mời hai người vào nhà.
- Xin chào các đồng chí. Các đồng chí cứ đưa xe vào trong nhà. Quí hoá quá. Ngày chủ nhật mà các đồng chí cũng bớt chút thời gian đến thăm thì thật là hân hạnh - Danh Vọng nói giọng như người viêm xoang mũi lâu ngày, ngôn ngữ nửa trong cuộc họp nửa dùng khi giao dịch buôn bán nghe đến tức cười. Rồi anh ta gọi với xuống nhà dưới. Một người đàn bà chạc bốn mươi, múp míp như một mụ Nanông lạch bạch từ bếp lên, hai tay cứ xoắn xuýt lại với nhau vừa chào vừa bẻ các ngón khùng khục.
Rõ là một lớp thị dân mới, vùa đài các rởm, vừa quê mùa - Lê My thầm nhận xét hai vợ chồng. Chị đưa mắt nhìn ngắm gian nhà khách choáng lộn với tủ gương, tủ buýp phê, sa lông bọc đệm mút, giường Đức, tủ lạnh, vi-đê-ô… mà lại chạnh nghĩ đến bà cụ Nụ khốn khổ giờ này có lẽ đang lê bước đi xin ăn trên các vỉa hè.
Thấy khách lạ từ lúc vào nhà vẫn im lặng chưa hề nói rõ lý do gì, vợ chồng Danh Vọng càng thấy phấp phỏng. Anh chồng đưa mắt cho chị vợ, rồi mạnh dạn đằng hắng:
- Dạ, báo cáo… các đồng chí đến thăm gia đình hay…
- Chúng tôi đến thăm gia đình thôi anh chị ạ.- Anh chiến sỹ đưa mắt ra hiệu cho Lê My, ý muốn chị hãy để mặc anh đi vài đường thăm dò đối tượng - Nghe nói anh đang làm việc ở công ty Luđamêx, một công ty đang làm ăn phát đạt của tỉnh?
- Thưa vâng, báo cáo hai đồng chí, công ty Luđamếch chúng tôi mới thành lập vài năm nay nhưng hiện là đứa con cưng của tỉnh. Chúng tôi kinh doanh tổng hợp nên vất vả lắm các đồng chí ạ. Ấy, có dễ đến hai tháng rồi hôm nay vợ chồng tôi mới có một ngày chủ nhật. Tôi làm trưởng phòng giao dịch, nhà tôi làm thủ kho, công việc bấn bíu lắm các đồng chí ạ. Thời buổi cơ chế thị trường, phải nhanh nhạy, năng động mới sống nổi.
- Trưởng phòng mà đã có cơ ngơi như thế này, chắc ban giám đốc còn khang trang hơn nhiều…
- Ấy chết, công ty chúng tôi đang thời kỳ trứng nước…. Cái nhà này là do vốn liếng của các cụ nhà tôi ở quê giúp đỡ đấy ạ. Vợ chồng cán bộ lương ba cọc ba đồng, lại một lũ con, lo sao được hở các đồng chí.
Lê My thấy khó chịu vì cái câu chuyện vòng vo giả tạo. Chị nói:
- Hình như một tuần trước đây anh chị có thông báo một tin trên đài về việc tìm người nhà?
- Dạ vâng, đúng đấy ạ - Chị vợ vội nói - Bà cụ đẻ ra em bị lạc nhà từ ba tháng trước. Chúng em đã cất công đi tìm kiếm mãi. Ôi, có thật là anh chị đã tìm thấy giúp bà cụ nhà em không?
- Chẳng nói giấu gì các dồng chí, b cụ nhà tôi lẩn thẩn - Anh chồng nói - Cụ đi ra chợ rồi bị lạc. Khổ quá, tôi đã bảo với nhà tôi, bà già rồi, không được để bà làm một việc gì cả. Ấy thế các đồng chí đã đưa giúp bà mẹ tôi lên đây rồi chứ ạ?
- Đưa lên thì dễ thôi anh chị ạ. Nhưng chúng tôi muốn anh chị về đón cụ. Bà cụ bị mệt đang nằm bệnh viện.
- Trời ơi, mẹ ơi- Chị vợ bỗng ôm mặt khóc hu hu - Mẹ mà làm sao thì con ân hận suốt đời.
Cả hai vợ chồng cùng cuống cuồng hỏi thăm, làm như suốt mấy tháng nay họ không thể nào ăn ngon ngủ yên vì quá thương nhớ bà mẹ già.
Nhưng đến lúc ai là người đi đón mẹ thì cả hai cùng đùn đẩy. Anh chồng lấy cớ ngày mai phải làm việc với Công ty xuất nhập khẩu tỉnh T. Chị vợ nói rằng chị không quen đi tầu xe, với lại ở nhà còn biết bao nhiêu công việc.
- Thôi được, nếu anh chị quá bận không thể đi đón bà cụ được thì chúng tôi sẽ giúp - Lê My nói và cùng người đồng ngiệp đứng dậy - Thực ra chúng tôi biết rất rõ vì sao cụ bỏ nhà ra đi. Không có chuyện lạc nhà đâu. Về chi tiết này cả anh và chị đều không trung thực. Chúng tôi đến đây chỉ muốn được thấy sự hối hận của anh chị vì đã trót đuổi mẹ ra khỏi nhà. Nhưng thật buồn cho nhân tình thế thái. Trong thâm tâm, cả anh và chị đều không muốn đón bà cụ về. Việc thông báo trên đài chỉ là một động tác chiếu lệ, một hành động sĩ diện mà thôi. Nếu quả vậy thì dù có trở về, bà cụ cũng không thể tiếp tục sống với anh chị được đâu. Chúng tôi sẽ báo cáo việc này với lãnh đạo. Có lẽ nên đưa cụ tới một trại dưỡng lão…
- Ấy chết, thưa đồng chí, đồng chí hoàn toàn hiểu lầm chúng tôi rồi. - Anh chồng kêu lên.
- Chị ơi, đừng nghĩ ác cho chúng em - Chị vợ mếu máo - Máu chảy ruột mềm, mẹ đẻ ra mình sao chúng em lại dám phụ bạc.
Cả hai vợ chồng đều ra sức thanh minh rằng họ thực sự là những người con hiếu thảo, rằng họ chỉ tha thiết mong được gặp bà cụ, rằng được phụng dưỡng mẹ già những năm cuối đời là một niềm hạnh phúc của họ, vân vân. Cuố cùng, họ cũng tỏ lời hết sức biết ơn tinh thần trách nhiệm và tình cảm ưu ái riêng của hai đồng chí công an với vợ chồng họ và hẹn đúng chín giờ sáng ngày mai họ sẽ có mặt ở thành phố để đón người mẹ kính yêu.
☆☆☆
Ngày hôm sau, đúng giờ hẹn, hai vợ chồng Danh Vọng lai nhau trên chiếc xe cúp DD đỏ rực đến trước đồn công an K. Lê My đã đợi sẵn họ ở đó. Chị thông báo ngay:
- Xin lỗi anh chị, chúng tôi có mời cụ đến đây, nhưng cụ bị mệt không thể đến được.
- Sao? Mẹ em vẫn còn nằm trong bệnh viện ư? - Chị vợ bỗng ôm mặt khóc hu hu, còn anh chồng thì bỗng nhiên cáu bẳn.
- Làm gì mà đã như đưa đám. Xin lỗi chị, chị có thể cho vợ chồng tôi đến gặp bà cụ.
- Anh chị ngồi chơi, đợi tôi một lát.
Lê My đi vào phòng trong. Chị cảm thấy phân vân, cố tìm một cách giải quyết nào tế nhị hơn là kế hoạch tối qua Quê đã bàn với chị.
Tối qua, sau chuyến đi lên thị xã H. Lê My đến ngay cái góc chợ để tìm gặp bà cụ Nụ và Quê. Vừa thông báo về chuyến đi của mình, bà cụ Nụ đã giẫy nảy:
- Tôi nhất định không về với vợ chồng nhà nó đâu chị ạ. Cứ coi như tôi không có con cái. Sống nhờ bàn dân thiên hạ thế này hoá ra lại thanh thản. Với lại tôi sống với con Quyên, thằng Tẩm đã quen rồi. Tôi phải ở đây để đợi tìm thằng Tẩm về. Thà ăn một miếng bố thí nhưng có tình nghĩa với nhau còn hơn là ngồi mâm cao cỗ đầy mà coi nhau như con sen người ở…
- Nhưng cụ ơi, anh chị ấy đã nghĩ lại rồi. Cụ cứ về, nếu có điều gì chúng cháu sẽ lên giải quyết.
- Thôi, chị thương tôi thì cứ cho tôi ở lại đây với mẹ con nhà Quyên. Tôi đã coi chúng nó như con cháu mình rồi…
Biết làm sao? Lê My thở dài. Sự tổn thương ở người mẹ này lớn đến mức bà không thể tin ở sự phục thiện. Chị đành bàn với Quê một kế hoạch. Và gây giờ cái kế hoạch ấy đang được họ ngấm ngầm thực hiện.
Vào khoảng gần trưa, khi cái phố bia bắt đầu vào thời điểm đông vui nhất, Lê My mới ngỏ ý mời hai vợ chồng Danh Vọng đi dùng tạm bữa trưa. Danh Vọng vốn là người rất nhạy cảm trong chuyện xã giao đón lời gợi ý của Lê My, anh ta biết ngay đây là một kiểu “vòi vĩnh” quen thuộc nên sốt sắng đi ngay.
- Ấy chết. Tôi phải mời chị chứ ai lại để thế. Hay lắm, hồi này tôi rất thích dùng món bia hơi. Cái món bia hộp rất dễ dùng phải của rởm. Còn bai Tàu uống đầy bụng lắm, không lợi tiểu…
Họ chọn một quán bia dưới gốc một cây xà cừ bên vỉa hè. Chị vợ thì cứ nhăn nhó như ngồi trên đống kiến lửa. Có lẽ một phần vì nóng ruột muốn gặp mẹ, một phần vì sợ anh chồng trưa nay phải chi một món quá đậm để đãi khách.
Danh Vọng tỏ ra là một người rất biết điều. Anh ta gọi một lúc sáu vại bia, một đĩa tái dê, ba bát bồ dục trần và một đĩa ốc luộc.
- Mời đồng chí. Nào, thay mặt nhà tôi, tôi xin cám ơn đồng chí trước. Hôm nay đón được bà cụ về thì chúng tôi phải nhớ ơn các đồng chí suốt đời…
Lê My cầm cốc bia chạm với Danh Vọng nhưng chị lại đặt xuống bàn không uống. Đây là lần đầu tiên chị ngồi ở cái phố bia này. Chị cảm thấy mình thật lạc lõng với nhịp sống quay cuồng xung quanh. Bia ở các bom ồng ộc xả ra các cốc. Bia trào bọt lênh láng ra các mặt bàn. Các cô gái trẻ tấp nập đi lại, đon đả chào khách. Cả một dãy hè phố chộn rộn, khói um, thơm lừng mùi xào nấu. Người ăn uống ngồi chật các bàn. Và người ăn xin mỗi lúc kéo đến cũng đông đúc không kém. Có những tốp trẻ con dắt díu nhau, bế bồng nhau lần lượt đi từng hàng ngửa tay xin tiền. Những bà cụ già đội nón mê chùm hụp. Có cả những anh còn rất cường tráng nhưng lại cố làm ra vẻ tiều tuỵ khốn khổ. Họ họp nhau thành một đội quân ăn xin chuyên nghiệp. Họ đánh trúng tâm lý của các vị khách sộp là luôn luôn tỏ ra cao thượng, luôn luôn sĩ diện với bạn bè.
Tim Lê My bỗng thót lại khi chị thoáng nhận ra bà cụ Nụ từ góc phố trước mặt đang đi lại. đúng như kế hoạch của Quê, Quê đã bố trí để bà cụ Nụ cũng hoàn toàn không hay biết. Cái dáng thấp nhỏ của bà cụ trưa nay trông lại càng còm cỗi, khổ sở. Giá như còn thằng Tẩm có lẽ cụ sẽ đỡ côi cút hơn. Cặp bài trùng ấy bây giờ chỉ còn có một người.
Khi bà cụ chỉ còn cách chỗ Lê My ngồi chừng chục mét thì Lê My không chịu đựng nổi nữa. Nước mắt chị tự nhiên chảy tràn trên má. Chị không dám nhìn bà cụ, không dám nhìn cả vợ chồng Danh Vọng đang ăn uống một cách thản nhiên trước mặt.
- Xin lỗi anh chị, tôi phải đi có việc một lát - Lê My nói và chị vội vã đứng dậy, đi như chạy sang bên kia đường.
Mình ác độc quá chăng? Để cho con gặp mẹ trong một cảnh ngộ trớ trêu như thế này thật quả là tàn nhẫn. Lê My bỗng thấy ân hận. Chị định quay trở lại ngăn bà cụ Nụ không để cụ gặp vợ chồng Danh Vọng. Nhưng không kịp nữa rồi. Chính lúc ấy đôi bàn chân đất với hai ngón cái choãi ra như bàn chân của người Giao Chỉ của bà cụ Nụ đã chạm đúng cái hòn gạch lát hè, nơi vợ chồng Danh Vọng đang ngồi. Một bàn tay bà cụ giữ lấy cái túi cói bên sườn, bàn tay kia giơ ra, huơ một vòng trước mặt.
- Xin ông bà làm phúc…. Xin ông bà cho cái thân già này đồng bạc…
Chị vợ sững sờ đánh rơi chiếc bát bồ dục trần. Vại bia đang đưa lên miệng anh chồng bỗng đổ ộc xuống cổ áo.
- Ối mẹ ơi, sao mẹ lại nỡ đầy ải mình thế này? Con đây. Cái Thoa của mẹ đây. Con lạy mẹ. Mẹ hãy về với chúng con…
Cả dãy phố bia nhớn nhác. Người ta kéo đến đông đặc, vây kín vòng trong vòng ngoài.
Lê My hốt hoảng quay trở lại. Chị không ngờ sự việc lại vỡ lở ra như thế. Phải nhanh chóng đưa họ trở lại đồn công an để giải quyết. Với vợ chồng Danh Vọng, bài học này đã quá đủ rồi.
Khi Lê My và các chiến sỹ công an rẽ đám đông để đưa bà cụ Nụ về đồn, chị chợt nhận ra Quê. Đôi mắt Quê sưng mọng. Cô không muốn để cho bà cụ Nụ nhận ra mình. Cuộc chia tay này với cô thực sự là một nỗi đau.