Chương 5
Đóng cuốn sổ lại, Yukawa buông một tiếng thở dài thườn thượt. Anh đưa tay phải chống cằm, ngón trỏ bàn tay trái gõ boong boong lên mặt bàn họp. Trước mặt anh bày la liệt sách vở, bài tập làm văn, sổ tay của Sakamoto. Quyển nào quyển nấy đều viết ít nhất một lần cái tên Những tài liệu liên quan đến “giấc mơ tiên tri” của Sakamoto Nobuhiko được lưu trữ trong một căn phòng của đồn cảnh sát Setagaya. Chỉ có Kusanagi và Makita bước chân vào căn phòng này. Những điều tra viên khác đinh ninh vụ án đã được giải quyết xong xuôi, vốn dĩ từ đầu họ đã chẳng mặn mà gì với giấc mơ tiên tri. Đó cũng là lý do mà dân thường như Yukawa dễ dàng vào được đây chẳng tốn công sức.
“Cậu nghĩ thế nào?” Kusanagi hỏi thử.
“Kỳ lạ thật.” Yukawa đáp. “Tôi chỉ biết nói là kỳ lạ thôi.”
“Rốt cuộc vẫn là trùng hợp à?”
“Không, tôi nghĩ khác. Xem xong chỗ tài liệu này, tôi thấy khả năng trùng hợp không nhiều. Chuyện có kẻ nặng lòng đến vậy với một người trong tưởng tượng đã đủ hy hữu rồi, lại còn việc ở ngoài đời thực có người trùng họ trùng tên với người trong giấc mơ nữa, làm gì có sự trùng hợp đến mức đó.”
“Nhưng cậu cũng có giải thích được đâu?”
“Hiện tại thì thế.” Yukawa nhìn những tài liệu trên bàn thêm lượt nữa. “Tôi hỏi cậu câu này, cái tên Morisaki Remi từ đâu mà có?”
“Thì đã bảo là Sakamoto mơ thấy rồi mà.”
“Ý tôi không phải vậy, tôi hỏi cái người trong đời thực cơ. Người đặt tên Remi là ông bố à?”
“Không, là bà mẹ.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn đấy. Thú thực là sau khi nghe Sakamoto kể về giấc mơ tiên tri, tôi đã tức tốc đến nhà Morisaki, hỏi han họ đôi điều. Chuyện về nguồn gốc cái tên, tôi cũng hỏi vào lúc đó.”
Lúc Kusanagi đến tư gia nhà Morisaki, người chồng Toshio đang ở nhà. Nghe nói vừa hay tin vụ án, anh ta đã ba chân bốn cẳng về nước. Toshio nổi trận lôi đình, từ đầu tới cuối gào tướng lên, nằng nặc đòi xử tử hung thủ. Kusanagi thuật lại chuyện giấc mơ tiên tri của Sakamoto cho vợ chồng họ và Remi nghe, rồi hỏi xem họ có biết manh mối gì không.
Toshio mặt đỏ tía tai, đương nhiên là kiên quyết phủ nhận.
“Mơ với chả mộng, đời nào có chuyện ngu xuẩn như thế. Lại còn mơ được nên duyên với Remi ư? Đũa mốc mà định chòi mâm son à? Hắn muốn gỡ gạc tí tình tiết giảm nhẹ nên mới thốt ra mấy lời ngớ ngẩn đó thôi. Tên con bé trong sách vở ngày xưa ư? Tin thế quái nào được. Biết Remi rồi mới viết vào thì có.”
Rõ ràng giả thiết của Toshio không thể hình thành. Việc Sakamoto thật sự biết đến cái tên Morisaki Remi từ mười bảy năm trước đã được vô số sự thật khách quan chứng minh. Cuốn sổ lưu bút của hắn cũng là một trong số đó.
Kusanagi đã hỏi vợ chồng Morisaki rằng ai là người đặt tên cho Remi và đặt như thế nào. Yumiko trả lời thế này.
“Lúc nằm trên giường của bệnh viện tôi mới nghĩ ra cái tên đó. Tôi cứ ngỡ đứa bé trong bụng là con trai, nên không chuẩn bị sẵn tên con gái.”
Yumiko là người phụ nữ vóc dáng mảnh mai, gương mặt mang đậm nét Nhật. Phong thái lẫn lời ăn tiếng nói đều tao nhã, toát lên vẻ yếu mềm. Thật khó tưởng tượng bộ dạng của chị ta lúc giương súng lên bắn.
“Khi đặt tên cho con, chị có tham khảo tài liệu nào không? Ví dụ sách hướng dẫn đặt tên con chẳng hạn?”
Yumiko lắc đầu trước câu hỏi của Kusanagi.
“Tôi chẳng xem mấy thứ đó đâu. Tôi chỉ cầu mong con bé lớn khôn thành người lễ độ, nên mới đặt tên cho nó là Remi.”
“Vậy chị có hỏi ý kiến ai không?”
“Không, chồng tôi bảo để tôi tự quyết.”
“Cái tên hay đúng không? Remi. Tôi ưng ý lắm.” Toshio đắc ý nói.
Kusanagi hỏi ý kiến Remi sau cùng. Cô ta có gương mặt sắc nét, trái ngược với mẹ. Đôi mắt to tròn báo hiệu một nhan sắc yêu kiều trong tương lai.
“Cháu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết. Nói chung, cháu chỉ thấy kinh tởm thôi. May lúc ấy cháu đang ngủ li bì đấy, chỉ tưởng tượng đến việc mở mắt ra thấy tên đàn ông đó ở bên cạnh, cháu đã nổi hết cả gai ốc lên rồi.” Đúng là cô ta sợ chết khiếp, người khẽ run lẩy bẩy. Yumiko phải nắm chặt bàn tay đang run rẩy của con gái.
“Hắn tông chết người trên đường chạy trốn đúng không? Cứ tử hình quách đi cho rồi.” Toshio đay nghiến.
–~
“Hừm, cô ta ngủ trong quá trình xảy ra vụ án à?” Yukawa hỏi khi Kusanagi vừa dứt lời.
“Người mẹ nổ súng khiến cửa kính bị vỡ. Tiếng ồn đó làm Remi thức giấc. Có vẻ cô ta không hay biết chuyện gì đã xảy ra.”
Yukawa khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như đang đắm chìm trong suy tư. Đúng lúc đó Makita bước vào. Anh bưng một cái khay, trên đó để ba cốc cà phê.
“Tình hình sao rồi ạ?” Makita tủm tỉm hỏi.
“Thần thông quảng đại như thầy Galileo đây mà cũng giơ tay xin hàng vụ này.” Kusanagi lấy hai cốc cà phê, một cho Yukawa.
“Cho tôi xem thư mời được không?” Yukawa hỏi. “Bức thư Remi gửi hung thủ ấy.”
“À, tôi không giữ bản gốc, bản photo thì có đây.” Kusanagi rút một quyển tài liệu từ trong đống giấy tờ chất lộn xộn, đặt trước mặt Yukawa, rồi mở ra. “Của cậu đây.”
“Viết bằng máy đánh chữ à?”
“Sakamoto khai bức thư được gửi qua đường bưu điện trước hôm xảy ra vụ án một ngày. Đúng là hắn vẫn còn giữ phong bì, trên tem thư có đóng dấu bưu cục, chữ ở cột tên người gửi và người nhận được đánh máy. Nhưng chẳng có gì chứng minh Morisaki Remi đã gửi bức thư đó cả. Hay là Sakamoto tự viết, rồi bỏ vào hòm thư gửi cho mình nhỉ, hoặc một kẻ thứ ba nào đó biết hắn tơ tưởng đến Remi nên bày trò trêu chọc?”
“Bày trò trêu chọc thì tôi còn hiểu được, chứ hắn có lý do gì để tự gửi thư cho mình?”
“Tôi biết đâu được đấy. Nếu là hắn ta thì thừa sức làm mấy việc lạ đời kiểu đó.”
Yukawa hơi nghiêng đầu, lia mắt xuống hàng chữ trên bức thư Bức thư có nội dung như sau.
Gửi anh Sakamoto Nobuhiko.
Cảm ơn anh đã luôn lặng thầm dõi theo em. Vậy mà em chẳng thể đáp lại tình cảm của anh, em thấy khổ tâm lắm.
Chỉ một lần thôi, em muốn đàng hoàng đối mặt với anh. Nhưng em không ra ngoài gặp anh được. Anh hãy đến phòng em đi! Đêm mai, em sẽ mở sẵn của phòng đợi anh. Anh chỉ cần trèo lên mái nhà kho là dễ dàng vào được phòng em.
Anh hãy âm thầm lẻn vào trong nhé! Bố em đi vắng, chỉ có mẹ ở nhà thôi. Remi.
Yukawa ngẩng mặt lên.
“Sakamoto khai hắn đặt trọn niềm tin vào bức thư này, nên mới lẻn vào căn phòng đó à?”
“Đúng vậy. Khờ hết chỗ nói.”
Yukawa chẳng đáp lại gì, chỉ lẳng lặng uống cà phê trong cốc giấy. Đôi mắt phía sau cặp kính nhìn chằm chằm vào một điểm trong không trung.
Tiếp đó đôi mắt ấy nhìn về phía Kusanagi. “Cậu bảo ở quận Koto nhỉ?”
“Cái gì cơ?”
“Nhà của Sakamoto. Lần trước cậu bảo nhà hắn ở quận Koto nhỉ?”
“Ờ, vậy thì sao?”
“Được rồi!” Yukawa đứng dậy. “Chúng ta tạt qua đó một chút xem sao!”
“Hả, đến nhà Sakamoto ư? Ngay bây giờ?”
“Dù sao ngồi đây phiền não thì cũng chẳng có đáp án. Muốn có đáp án, phải lần ngược về thời thơ ấu của hắn để tìm đúng không?” Yukawa nói rồi nhìn mặt Kusanagi. “Hay là cậu không thể cho tay mơ như tôi gặp gỡ gia đình của nghi phạm? Nếu vậy thì tôi xin phép về đây. Tôi cũng bận trăm công nghìn việc.”
Từ những kinh nghiệm bao lâu nay, Kusanagi biết người đàn ông trước mặt chỉ thốt ra câu này khi đã nắm trong tay manh mối nào đó. Anh gật đầu, “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lựa lời nói với cấp trên,” rồi nhìn sang Makita. “Nhờ cậu lái xe ô tô của tôi đến trước đồn nhé!”