Chương 4
“Có lẽ vụ này không hóc búa đến vậy. Hung thủ đã sa lưới, và thành khẩn khai nhận tội trạng. Tang chứng vật chứng đầy đủ. Tóm lại những manh mối cần cho việc phá án đều đã được thu thập đâu vào đấy.” Tựa lưng vào lưới sắt trên sân thượng, Kusanagi nói.
“Tốt quá rồi còn gì? Mấy khi gặp được chuyện tốt như thế đâu? Từ tận đáy lòng, cậu nên cảm thấy vui mừng với vận may này mới phải.”
Nói đoạn Yukawa vung vợt vụt quả bóng dùng trong môn quần vợt mềm [2] nằm lăn lóc ở góc sân vào bức tường. Không hổ danh con át chủ bài của câu lạc bộ cầu lông, anh phô diễn kỹ năng điệu nghệ như đã quá quen với việc cầm vợt. Quả bóng đập vào vị trí gần như tương đương trên bức tường.
“Chỉ là, tôi cứ lăn tăn mãi một chuyện.” Kusanagi nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Động cơ gây án của hung thủ.”
“Động cơ ư?” Yukawa ngừng vung vợt. Quả bóng bật ngược lại tường rồi cứ thế lăn lông lốc. “Tôi không hiểu. Tại sao động cơ lại có vấn đề? Mục đích của hung thủ là thỏa mãn dục vọng với người con gái hắn thầm thương trộm nhớ. Thế là được rồi còn gì?”
“Cậu nói không sai, nhưng vấn đề là tại sao hung thủ nhắm đến cô gái đó. Mà trước hết, cô ta tên là Morisaki Remi nhé.”
“Tôi chẳng hứng thú với tên cô ta.”
“Không đâu, trong vụ án này, cái tên vô cùng quan trọng. Có vẻ trong vòng hai tháng trở lại đây, hung thủ Sakamoto Nobuhiko luôn lảng vảng bám theo Morisaki Remi, và hành động này bắt nguồn từ tên của cô ta.”
“Có khi nào cô ta trùng họ trùng tên với người phụ nữ đã từ chối tình cảm của hắn ngày trước?”
“Gần đúng rồi đấy, chỉ lệch một chút thôi. Hung thủ Sakamoto Nobuhiko khai thế này: Vận mệnh gắn kết tôi và cô ấy. Từ mười bảy năm trước, vận mệnh đã an bài.”
Yukawa há hốc miệng, bật cười trước câu nói của Kusanagi.
“Chẳng phải hồi xưa người ta hay dùng mấy lời đó để tán tỉnh nhau à? Những gã luôn lải nhải rằng ‘vận mệnh gắn kết anh và em, chúng ta không thể chống lại vận mệnh’ ấy. Thời buổi này rồi, còn có kẻ bô bô mấy câu cổ lỗ sĩ đó ư?”
“Đến chúng tôi thoạt đầu cũng cười nhạo hắn. Nhưng nghe những gì hắn khai nhận, dần dần chúng tôi không cười nổi nữa.” Kusanagi rút một bức ảnh từ trong túi áo khoác ra, đoạn đẩy về phía Yukawa.
“Cái gì đây?” Yukawa chau mày. “Một đoạn trong bài tập làm văn thì phải.”
“Sakamoto viết lúc học lớp bốn đấy. Bài văn có tựa đề ‘Giấc mơ của em.’ Trong đó viết hắn mơ thấy ý trung nhân tương lai của mình. Và tên của cô gái đó là Morisaki Remi. Cậu nhìn cho kỹ bức ảnh đi! Cái tên Morisaki được viết bằng chữ cứng đúng không?”
“Ờ đọc ra thế thật.” Yukawa gật đầu, nói. Nụ cười trên mặt anh đã tắt lịm.
“Tôi hỏi người thân của hắn rồi. Họ khẳng định lời hắn nói là thật. Có vẻ từ thuở nhỏ, Sakamoto luôn miệng bảo một ngày nào đó hắn sẽ nên duyên với người con gái tên Morisaki Remi. Ngoài bài văn này ra, rất nhiều đồ đạc khác còn sót lại ở nhà hắn đã chứng thực cho điều đó. Ban nãy tôi vừa gặp bạn học hồi tiểu học của hắn, xem ra lời hắn nói không có phần nào dối trá.”
Kusanagi cũng kể chuyện cuốn sổ lưu bút. Yukawa vẫn cầm vợt, khoanh tay trước ngực.
“Hai mươi bảy tuổi đầu còn ôm mộng tình si thì đúng là chuyện lạ. Đã vậy còn gặp được cô gái giống tên người trong mơ à?”
“Trời xui đất khiến thế nào hắn lại biết đến cô nữ sinh Morisaki Remi ở ngoài đời thực. Kể từ đó, tình hình nằm ngoài tầm kiểm soát. Hết gọi điện thoại, đến gửi thư, rồi rình mò đợi cô ta đi học hay tan trường. Morisaki Remi sợ khiếp vía, đến nỗi dạo gần đây không dám bước chân ra khỏi cửa.”
“Chính là cái loại chuyên bám đuôi người ta ấy à?”
“Hạng người đó chẳng ý thức được mình bị người ta ghét cay ghét đắng thế nào, nên mới gây ra bao chuyện tồi tệ. Sakamoto còn tuyên bố rằng Remi vẫn nhỏ dại, nên hắn sẽ tự mình bảo vệ Remi cho đến khi cô ta trưởng thành.”
Chà chà, Yukawa lắc đầu. “Một sự trùng hợp gieo rắc bất hạnh cho cả hai bên.”
“Vấn đề ở đó đấy. Mà này, cậu nghĩ có sự trùng hợp như vậy à?”
“Ý cậu là việc gặp được người con gái có cái tên mình đã mơ thấy hồi nhỏ sau mười bảy năm ư?”
“Đương nhiên là như vậy.”
“Thế thì đúng đấy.” Yukawa nói tỉnh bơ. “Vì chuyện xảy ra thật mà, nên đành chấp nhận thôi.”
“Nhưng cô nàng này tên là Morisaki Remi. Nếu là cái tên cỡ như Yamamoto Yoshiko thì còn bảo là trùng hợp được, chứ Morisaki Remi thì có khả năng không?”
“Thế nếu không phải trùng hợp thì là gì?”
“Tôi không biết. Nên mới điên cái đầu đây.”
“Này, lẽ nào cậu kêu tôi giải đáp bí ẩn đó?”
“Chính là cái ‘lẽ nào’ đó đấy.” Kusanagi đặt tay lên vai Yukawa, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành hết mức. “Cảnh sát bọn tôi kém mấy chuyện kiểu này lắm. Xin cậu đấy. Hãy cho chúng tôi mượn kiến thức và trí tuệ của cậu đi.”
“Tôi thì giỏi chắc?”
“Thế không phải cậu từng phá giải bí ẩn hồn lìa khỏi xác sao? Giữ nguyên phong độ đó là được.”
“Đó là hiện tượng vật lý. Còn vụ này là bí ẩn tâm lý. Không phải chuyên môn của tôi.”
“Chẳng lẽ cậu tin vào giấc mơ tiên tri hay giấc mơ trở thành hiện thực à? Chẳng giống cậu chút nào.”
“Tôi không bảo mình tin mấy thứ đó. Tôi chỉ nói đó đơn thuần là một sự trùng hợp.”
“Trùng hợp gì mà quá mức thế.”
“Thì sao? Trùng hợp thì có gì không ổn à?”
“Chẳng có gì không ổn cả, nhưng trùng hợp hay không lại là vấn đề lớn.”
“Ý cậu là sao?”
“Đầu tiên, các phương tiện truyền thông đại chúng sẽ nhảy vào xâu xé vụ này. Nào là giấc mơ báo hiệu, rồi thì luân hồi, chắc chắn nó sẽ trở thành miếng mồi ngon cho sở thích hóng hớt chuyện kỳ bí vớ vẩn của công chúng. Thú thực với cậu, họ đã đánh hơi ra rồi. Dạo gần đây trên ti vi cũng đưa tin rồi đó.”
“Tôi mong chờ được xem đấy.” Yukawa nói, vẻ mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.
“Thứ hai, vụ án sẽ bị đưa ra xét xử. Với tình hình này, tôi dám chắc luật sư sẽ té nước theo mưa, bào chữa rằng hung thủ bị rối loạn tâm thần.”
“Chứ còn gì nữa.” Yukawa gật gù. “Tôi mà là luật sư thì cũng làm vậy. Vả lại, nghe những gì cậu kể, tôi thấy đầu óc hắn đúng là không bình thường.”
“Nhưng nếu có kẻ giở thủ đoạn nào đó thì sao? Nếu chỉ đơn thuần là rối loạn tâm thần thì không thể giải thích hợp lý mọi chuyện.”
“Thủ đoạn?”
“Thế nên tôi muốn cậu nghĩ giúp theo chiều hướng đó.”
Yukawa cười khổ trước lời van nài của Kusanagi. Anh xoay dọc cái vợt, làm một cú đập bóng, rồi nhìn Kusanagi với vẻ mặt như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Nếu không phải trùng hợp thì là tất nhiên. Có nghĩa người đàn ông Sakamoto ấy biết cái tên Morisaki Remi từ mười bảy năm trước là bởi hắn đã gặp cô ta lúc đó.”
“Cảnh sát bọn tôi cũng tính đến khả năng đó rồi. Nhưng đó là chuyện không tưởng. Morisaki Remi giờ mới mười sáu tuổi đầu. Khi ấy cô ta còn chưa có mặt trên cõi đời này. Quan trọng hơn, giữa Sakamoto và gia đình Morisaki không có mối liên hệ nào cả. Lúc mười tuổi ranh thì Sakamoto có công có việc gì để mà phải đến Setagaya chứ?”
“Nếu không phải khả năng đó thì tôi cũng chịu.” Yukawa giơ hai tay đang cầm vợt lên.
“Đến cậu còn nói thế thì tôi biết phải làm sao.” Kusanagi vò đầu bứt tai. “Chẳng nhẽ là trùng hợp thật ư? Hay hắn ta bị hoang tưởng mà thôi? Cho nên mới ảo tưởng cả chuyện thư mời nữa.”
“Thư mời là sao? Cậu đang nói gì vậy?”
“Sakamoto khai rằng đêm đó hắn được Morisaki Remi mời đến. Hắn nhận được bức thư đại ý cô ta sẽ đợi ở phòng riêng, bảo hắn đến đó. Đương nhiên là Remi phủ nhận chuyện này.”
“Hừm…”
Yukawa bước lại gần lưới thép, đứng lặng nhìn cảnh sắc phía xa xăm. Đương nhiên, trông anh như đang ngắm cảnh vậy thôi, chứ ắt hẳn trong đầu đang ngổn ngang trăm ngàn suy tư.
Chẳng mấy chốc, anh quay đầu lại nhìn Kusanagi. “Trước hết, cậu cho tôi xem cuốn sổ lưu bút đó được không?”
“Tôi sẽ gọi xin phép đội trưởng.” Kusanagi nói.