← Quay lại trang sách

Chương 3

Kusanagi đưa cho Yukawa đôi găng tay màu trắng khi cả hai đứng trước căn nhà liền kề của Kosugi.

“Sếp tôi đã đồng ý cho cậu vào căn nhà này. Ông ấy cũng mong sẽ nhận được lời giải thích hợp lý. Với lại, chắc không có vấn đề gì đâu, nhưng trước khi động chạm đồ đạc bên trong, cậu đeo cái này vào giúp tôi.”

Yukawa gật đầu, xỏ luôn găng tay.

“Không để lại vân tay là việc quan trọng đấy chứ. Cậu bảo chẳng có vấn đề gì, nhưng tôi thì nghĩ khác. Có khi các cậu phải lục soát lại căn nhà này đấy.”

“Tôi nghĩ chuyện hồn ma đó về cơ bản chẳng liên quan đến vụ án này.”

“Có liên quan hay không giờ chúng ta sẽ cùng làm cho ra nhẽ. Nào, vào thôi!” Yukawa hối thúc.

Kusanagi mới đến căn nhà này một lần sau khi Kosugi bị bắt. Mục đích là để thu thập lời khai của Yamashita Tsunehiko lúc anh ta trông nhà. Lời kể của Yamashita trùng khớp với nội dung Kosugi khai nhận.

Khi đó, trong nhà la liệt chai bia, vỏ đồ ăn vặt vương vãi, nhưng có vẻ anh ta đã dọn dẹp trước khi rời đi, nên hôm nay căn nhà nom gọn gàng sạch sẽ hơn hẳn. Nghe nói con mèo Ba Tư trắng đã được trả về cho chủ.

“Giống nhà của đàn ông góa vợ nhỉ.” Yukawa phát biểu cảm tưởng khi đảo mắt nhìn quanh căn nhà đơn điệu, chẳng có lấy một món đồ trang trí.

“Theo những gì tôi nghe được từ Yamashita và Hosoya, đúng là chẳng có bóng hồng nào trong cuộc đời Kosugi. Họ bảo bao nhiêu năm qua, hắn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Hắn chỉ có thể khua môi múa mép với phụ nữ nếu họ là vận động viên. Vả lại, đề tài chỉ xoay quanh các trận đấu thôi.”

“Hàng hiếm đây. Trong câu lạc bộ thể thao hồi xưa cũng chẳng đào đâu ra gã nào như vậy.” Yukawa cười khổ. Ngày trước anh và Kusanagi cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ cầu lông.

“Thế nên Hosoya mới bảo không ngờ hắn lại điên đảo vì tiếp viên quán rượu. Mà thật ra, vì cả đời hắn chẳng có tí kinh nghiệm tình trường nào, nên một khi đã ngộ nhận, sẽ đem cả tính mạng ra mà đặt cược. Chậc, tôi cũng đồng tình với ý kiến của anh ta.”

“Cơ duyên Kosugi gặp gỡ nạn nhân là từ lần hắn đến quán rượu đó à?”

“Thấy Kosugi bảo vậy. Hắn nổi hứng bước vào đó thôi. Thế nên càng tin sái cổ cuộc gặp gỡ đó là do định mệnh sắp đặt.”

“Định mệnh sắp đặt à?” Yukawa vừa khẽ lắc đầu, vừa bước chân vào trong nhà. Ánh mắt anh dừng ở dàn âm thanh đặt trên tủ trước tiên. “Bộ dàn xịn ghê. Thấy bảo loại này là sản phẩm mới, vừa có mặt trên thị trường năm ngoái. Trông đơn giản vậy thôi, nhưng có thể tái hiện xuất sắc âm thanh đấy.” Vừa dứt lời, Yukawa ấn nút bật, rồi ấn nút phát lại CD. Lắng nghe khúc nhạc du dương phát ra từ loa, Yukawa tròn mắt ngạc nhiên. “Bất ngờ thật. Đây là bài Công chúa ngủ trong rừng. Chẳng hợp với dân thể thao tẹo nào.”

“Chuyện đó cậu để tâm làm gì, mau mau xắn tay phá giải bí ẩn hồn ma giúp tôi đi!”

“Chậc, đi đâu mà vội mà vàng.” Yukawa nở nụ cười nhạt, quan sát cái chạn bát ở trong bếp.

Nói thực tình, Kusanagi chẳng rõ tại sao Yukawa lại đột nhiên để tâm đến lời khai của nhân chứng về hồn ma. Có vẻ chuyện này liên quan đến vết thương trên cổ tay của nạn nhân, nhưng anh chưa tìm ra mối liên quan đó.

Song từ những kinh nghiệm bấy lâu nay, Kusanagi đúc kết được một điều, vào những lúc thế này không nên vạ miệng hỏi lung tung.

Sau khi xem hết một lượt tầng một, hai người lên tầng hai. Trên này có một phòng sáu chiếu và một phòng bốn chiếu rưỡi. Phòng bốn chiếu rưỡi được dùng làm phòng ngủ thì phải, bên trong chỉ kê độc một cái tủ nhỏ có ngăn kéo. Trong đó cất chăn đệm đã cũ mèm. Còn căn phòng kiểu tây sáu chiếu là phòng làm việc. Giá sách kê xung quanh kệ máy tính, bàn ghế. Vài quyển tài liệu xếp thành hàng ngăn nắp trên giá. Quyển nào quyển nấy dán đề can ghi những dòng chữ như Bóng chày chuyên nghiệp 1, hay Bóng bầu dục đại học, Điền kinh ở gáy. Cũng có cả tài liệu về những môn thể thao khác như Trượt băng nghệ thuật hay Đấu kiếm.

“Không có cầu lông nhỉ. Toàn những môn thể thao ít tiếng tăm.” Yukawa nói.

“Quan trọng hơn, nấn ná ở đây tìm hiểu mấy thứ này thì có tác dụng gì? Hosoya nhìn thấy ma ở tầng một mà, cậu mau xuống đó làm thí nghiệm đi chứ.”

Kusanagi vừa dứt lời, Yukawa đã tròn xoe đôi mắt sau cặp kính nhìn anh.

“Ồ, thí nghiệm cơ đấy. Thí nghiệm gì nhỉ?”

“Tôi chịu, thí nghiệm về ảo giác chăng, chẳng phải cậu đến đây để làm điều đó à?”

“Tuyệt vời! Một người phản ứng cực đoan với vật lý như cậu mà nói được câu này sao?” Yukawa vỗ bồm bộp vào lưng Kusanagi, rồi ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Kusanagi đuổi theo sau với cảm giác bị giễu cợt.

Khi anh quay lại phòng khách ở tầng một, Yukawa đã đứng ở đó, mắt nhìn về phía cửa sổ.

“Cách có vài mét thôi à? Từ khoảng cách này liệu có trông gà hóa cuốc được không nhỉ? Cái anh Hosoya đó có thị lực tốt chứ?”

“Tôi xác nhận rồi. Hai mắt không đeo kính là 0,7.”

“0,7 à?” Yukawa lẩm bẩm.

Khúc nhạc cổ điển vẫn trầm bổng vang lên từ dàn âm thanh. Kusanagi vặn nút âm lượng sang bên trái một chút cho tiếng nhỏ đi. Tạp âm lập tức lọt ra từ loa.

Yukawa nhìn anh.

“Điếc tai quá, để tôi vặn nhỏ âm lượng xuống một chút.” Kusanagi nói.

Nhưng chẳng thèm nghe lời anh nói, Yukawa đi về phía dàn âm thanh, tự tay vặn nút âm lượng. Mỗi lần vặn, tạp âm tạch tạch lại xuất hiện.

“Kusanagi, cậu có ảnh của Kosugi không?”

“Có, nhưng tôi không cầm theo.”

“Vậy ngoại hình Kosugi trông thế nào? Qua lời cậu kể, tôi hình dung hắn ta không phải dạng chải chuốt quần là áo lượt.”

“Đúng vậy. Nói thẳng ra là dạng cục mịch.”

“Kiểu tóc thì sao?”

“Tóc húi cua chẳng có gì đặc biệt.”

“À.” Yukawa bắt đầu gật gù. Sau đó khóe miệng anh giãn ra tạo thành một nụ cười không rõ nghĩa.

“Gì vậy, có chuyện gì sao?” Kusanagi hỏi.

Yukawa ngó nghiêng căn phòng lần nữa, bộ dạng như đang mưu tính gì đó. Lát sau, anh nhìn lại dàn âm thanh, rồi gật đầu một cái thật mạnh.

“Kusanagi, vụ án này có lẽ phải điều tra lại từ vạch xuất phát.”

“Cậu nói sao?” Kusanagi trọn trừng mắt. “Hung thủ thật sự là kẻ khác à?”

“Không, hung thủ vẫn là kẻ đó. Nhưng có khả năng bản chất của vụ án sẽ thay đổi hoàn toàn.”

“Bản chất ư?”

“Ở thời điểm hiện tại, vụ án được coi là giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động. Nhưng có thật thế không?”

“Nếu không phải vậy thì là giết người có kế hoạch à? Chả có nhẽ.” Kusanagi bật cười. “Làm gì có kế hoạch giết người nào sơ sài như vậy. Vả lại mọi manh mối đều chỉ ra vụ này không được tính toán trước.”

“Ban nãy tôi có nói với cậu thế này. Cho dù Hosoya gặp ảo giác gì đi chăng nữa, thì vụ giết người xảy ra vào đúng thời điểm đó là trùng hợp ghê gớm. Khi sự trùng hợp như vậy xảy ra, cần nghĩ xem liệu đó có phải tất nhiên không, ấy là kiến thức cơ bản trong giới khoa học. Tức là, cần giả định rằng chuyện hồn ma xuất hiện lẫn vụ giết người xảy ra vào thời điểm đó đều được dự tính từ đầu. Nghĩ theo hướng này, tôi nhận ra có nhiều điểm hợp lý hơn.” Yukawa quả quyết. Anh quan sát mọi việc dưới con mắt tinh tường của nhà khoa học.

“Họp lý ư?”

“Nghe cậu kể, tôi thấy có vài chỗ còn mập mờ lắm. Thứ nhất là việc nạn nhân cho Kosugi vào nhà. Khó mà nghĩ rằng một người phụ nữ trẻ độc thân lại dễ dàng để người đàn ông mà cô ta không ưa vào nhà mình, cho dù hắn ta có nài nỉ đến đâu. Tôi cho rằng Kosugi đã dùng vũ lực.”

“Hắn mà làm thế thì nạn nhân phải kêu lên chứ.”

“Có lẽ cô ta chưa kịp làm điều đó. Kosugi là vận động viên bóng bầu dục đúng không? Hắn mà ra tay thật thì thừa sức bịt miệng nạn nhân, giật lấy chìa khóa, đàng hoàng đi vào trong nhà. Ít ra còn nhanh hơn là thuyết phục cô ta đồng ý. Dùng vũ lực không xong thì cũng có cách dùng chloroform nữa.” Nói đến đây, Yukawa gật đầu lia lịa, có vẻ anh tự thấy thán phục với những suy luận của mình. “Đúng rồi. Dùng chloroform là được. Nếu vậy sẽ xâu chuỗi được với vết thương trên cổ tay.”

“Tôi không hiểu. Vết thương trên cổ tay thì sao?”

“Đó chính là điểm mập mờ thứ hai. Trong sinh hoạt thường ngày, liệu có ai sơ sẩy cắt vào cổ tay mình không? Vậy chẳng lẽ cô ta tự sát bất thành à? Nhưng qua lời kể của cậu, tôi hình dung Nagai Kiyomi không phải dạng người bi lụy đó.”

“Rồi sao?”

“Suy luận rằng vết thương đó do hung thủ Kosugi gây ra thì hợp lý hơn. Hắn ta đã dày công tính toán để dựng hiện trường giả như tự sát. Nếu hắn sử dụng chloroform ngay khi xông vào nhà, nạn nhân sẽ bất tỉnh nhân sự, nên hắn có thể mặc sức ra tay mà không sợ nạn nhân chống cự.”

“Nhưng thực tế nạn nhân bị siết cổ chết mà.”

“Liệu hắn có tính toán sai không? Ví dụ không cắt được mạch máu chẳng hạn. Nghe nói cắt tay tự sát thật cũng khó lắm chứ chẳng chơi.”

“Chuyện thật đấy. Nhiều người cứ la oai oái lên là tôi cắt cổ tay rồi, nhưng thực chất chỉ cắt vào lớp da trên bề mặt thôi. Đó không phải dạng vết thương trí mạng.”

“Trong lúc hắn thực hiện hành vi thì nạn nhân tỉnh dậy. Thế là hắn cuống lên bóp cổ cô ta. Cậu thấy suy luận này thế nào?”

“Ôi,” Kusanagi rên lên. “Nếu vậy không ít thì nhiều, hiện trường phải vương lại vết máu chứ.”

“Chắc chắn Kosugi đã lau dọn sạch sẽ rồi. Cảnh sát các cậu cho rằng vụ này là siết cổ chết, nên không giám định vết máu đúng không?”

“Chuyện đó thì…” có lẽ thế thật, Kusanagi thầm nghĩ.

“Trên đây là căn cứ của giả thuyết giết người có kế hoạch. Chắc cậu cũng tự hiểu lý do Kosugi không nói sự thật là bởi hắn tính toán dù có bị bắt đi chăng nữa, giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động tội sẽ nhẹ hơn đúng không?”

Về điểm này anh có thể đồng tình. Nếu là giết người có kế hoạch, tội sẽ nặng gấp bội.

“Nếu vậy, việc hồn ma xuất hiện không phải là trùng hợp à?”

“Đúng thế.” Yukawa nói với vẻ bình thản.

“Nhưng do hồn ma đó mà tội ác bị phát giác.”

“Vậy mới nói,” Yukawa nói. “Mọi chuyện không tiến triển theo kế hoạch của hung thủ.”

“Nghĩa là sao? Cậu giải thích rõ xem nào!”

“Khi nào làm sáng tỏ nội tình của vụ giết người này, cậu sẽ tự khắc hiểu ra. Đầu tiên, các cậu cần suy nghĩ về động cơ của hung thủ. Để rắp tâm lên kế hoạch giết người, cần phải có một động cơ tương đối lớn.”

“Không phải chúng tôi chưa điều tra chuyện đó. Nhưng giữa Kosugi và Nagai Kiyomi có dây mơ rễ má gì đâu, ngoài mối quan hệ giữa tiếp viên quán rượu với khách hàng hay người trong mộng với kẻ trồng cây si.”

“Cậu dám khẳng định không bỏ sót thứ gì không?” Yukawa nói. Gương mặt tươi cười kia phun ra những lời gay gắt. “Cậu bảo nạn nhân nợ nần chồng chất còn gì. Liệu có nên điều tra thêm chuyện đó không? Rồi cả chuyện con mèo và trông nhà hộ nữa.”

“Con mèo và trông nhà hộ? Là sao?”

“Đêm xảy ra vụ án, Kosugi đang giữ con mèo đúng không? Vì vậy khi đi thu thập tư liệu gấp, hắn mới phải thuê người trông nhà. Chẳng phải nên điều tra lại lần nữa xem chuyện đó có thật sự trùng hợp hay không à?”

“Ý cậu là chuyện đó cũng là kế hoạch của Kosugi?”

“Nếu chuyện ma quỷ mà hắn còn lập được kế hoạch, thì có thể lắm chứ.” Nói rồi Yukawa giơ ngón giữa, chỉnh lại vị trí cặp kính. “À không, tôi dám chắc hắn đã làm thế.”