← Quay lại trang sách

Chương 4

“À, nếu là bức ảnh đó thì cô ấy cũng cho tôi xem rồi.” Oda Fujiko nói, cô ta ngồi trên ghế trước quầy bar, bắt tréo đôi chân thon thả lộ ra dưới chiếc váy ngắn. Ngón tay kẹp điếu thuốc lá để móng dài, sơn màu vàng chói.

Kusanagi đã đến quán club Tatoo ở Shinbashi. Nagai Kiyomi làm việc tại đây. Giờ mới sáu giờ bốn mươi phút tối nên quán chưa có khách.

“Cô có nhớ bức ảnh đó trông thế nào không?”

“Nhớ chứ. Một bức ảnh rùng rợn. Cô ấy bảo chụp bên cạnh nghĩa trang Tama mà. Ảnh chụp một cái cây hình thù kỳ dị, và một thứ tựa như làn khói trắng cạnh cái cây. Kiyomi bảo không phải ma quỷ gì đâu, nên tôi chẳng nói được gì nữa.”

“Nghĩa trang Tama nhỉ… Cô có xem thêm bức ảnh nào nữa không?”

“Mỗi bức đó thôi. Cô ấy cũng chụp thêm vài bức nữa, nhưng bảo đó không phải ảnh tâm linh.”

“Lúc đó cô ta có kể thêm về bức ảnh hay ho nào nữa không, ngoài ảnh tâm linh ra?”

Fujiko nghiêng đầu, ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu. “Tôi không nghe chuyện nào kiểu vậy cả.”

“Vậy à. Thế, chuyện đó là từ lúc nào nhỉ?”

“Kiyomi cho tôi xem ảnh lúc nào ư? Hay là cô ấy chụp ảnh lúc nào?”

“Nếu cô biết cả hai thì tốt quá.”

“Tôi xem ảnh độ hai tháng trước. Còn cô ấy chụp ảnh, nếu tôi không nhầm, là tháng 12 năm ngoái thì phải.”

“Tháng 12 là bốn tháng trước nhỉ.”

“Đúng vậy. Cô ấy kể là một tuần trước Đêm vọng lễ Giáng sinh, suy ra là ngày 17 tháng 12. Hôm đó, người đàn ông cô ấy để ý lại mời cô nàng khác đi chơi, nên cô ấy đâm bực bội, một mình lái xe đi lang thang, tiện thể chụp ảnh tâm linh.”

Ngày 17 tháng 12, nghĩa trang Tama, Kusanagi chỉ ghi lại có vậy, rồi cảm ơn và cáo lui.

Ba ngày trôi vèo qua kể từ hôm gặp Yukawa. Theo lời khuyên của cậu ta, anh điều tra lại tình hình nợ nần của Nagai Kiyomi thì phát hiện một chuyện động trời. Trong vòng hai tháng trở lại đây, cô ta đã trả được khoản nợ khoảng hai triệu yên. Lai lịch số tiền đó hoàn toàn bất minh. Cũng chẳng có dấu vết nào dù là nhỏ nhất cho thấy cô ta đã dành dụm vốn liếng từ trước.

Nếu vậy trời ban cho cô ta cơ hội nhận được một khoản bất thường à? Anh đem điều này ra hỏi Hosoya Tadao thì từ miệng anh ta thốt ra những lời sặc mùi kỳ bí.

Kiyomi gần đây phát cuồng vì chụp ảnh, khi cô ấy đến một nơi để chụp ảnh tâm linh thì tình cờ chụp được một bức ảnh kinh khủng. Cô ấy gọi đó là “bức ảnh may mắn của em.”

Hosoya bảo chưa từng thấy bức ảnh đó, nhưng nếu là Oda Fujiko thì có lẽ xem rồi đấy, hai người đó vốn thân thiết mà, thế nên Kusanagi mới lặn lội đến tận quán Tatoo.

Nhưng có vẻ Fujiko cũng chưa từng thấy bức ảnh may mắn quan trọng này.

Sau khi rời quán Tatoo, Kusanagi lê bước đến đại học Teito. Anh chẳng tội gì mà về tổ điều tra ngay. Anh đã đề đạt nguyện vọng muốn điều tra thêm về động cơ gây án, đội trưởng tôn trọng ý kiến đó, nhưng bầu không khí vụ án hầu như đã hạ màn đang ngập tràn tổ điều tra, còn những điều tra viên khác thì chỉ dửng dưng.

“Hừ. Ngày 17 tháng 12, nghĩa trang Tama à?”

Sau khi nghe Kusanagi kể lại, Yukawa ngồi trước máy tính, thoăn thoắt gõ bàn phím và di chuột. Mặt sau màn hình quay về phía Kusanagi, nên anh chẳng nhìn thấy gì hiện ra trên đó. Mà thật ra, dù anh có nhìn thì cũng không hiểu nổi việc Yukawa đang làm có ý nghĩa gì.

“Cậu nghĩ bức ảnh may mắn có nghĩa gì? Chụp được một khoảnh khắc hay ho nào đó, đem đi tham dự cuộc thi nhiếp ảnh. Rồi dùng tiền thưởng để trang trải nợ nần à?”

Yukawa khịt mũi cười cợt suy nghĩ của Kusanagi.

“Xét tính cách của cái cô Nagai Kiyomi đó, nếu trúng giải thật thì cô ta đã đi khắp nơi khoe khoang rồi. Mà cậu cho rằng tiền thưởng ở cuộc thi nhiếp ảnh được tận hai triệu yên à?”

“Ờ, cậu nói có lý.” Kusanagi gãi đầu.

“Không tìm thấy bức ảnh đó trong căn hộ của Kiyomi đúng không?” Yukawa hỏi, mắt vẫn không rời màn hình máy tính.

“Ờ. Lục tung lên rồi nhưng vẫn không thấy. Không có cả phim lẫn ảnh.”

“Nghĩa là nhiều khả năng bức ảnh đó liên quan đến vụ án.”

“Hả, sao lại thế?”

“Không phải thế thì gì. Thứ trước đó vẫn còn lại không cánh mà bay ngay sau vụ án. Đương nhiên phải nghĩ rằng có mối liên hệ.”

“À.” Hóa ra còn có cách nghĩ đó, Kusanagi nhìn xéo gương mặt Yukawa.

“Thế còn chuyện con mèo và trông nhà hộ, cậu tìm hiểu đến đâu rồi?” Yukawa hỏi.

“Tôi điều tra rồi. Đúng là có vài điểm lạ.” Kusanagi lấy quyển sổ tay, mở ra.

“Đầu tiên là chuyện con mèo, chủ của nó là đôi vợ chồng kinh doanh tiệm sách nhỏ gần nhà Kosugi. Kosugi với họ là chỗ quen biết, con mèo cũng quấn quýt hắn lắm. Họ gửi gắm nó cho Kosugi để đi Canada khoảng chục hôm thăm con cháu. Hình như con trai họ làm việc ở bên đấy.”

“Thời buổi kinh tế suy thoái thế này mà hưởng thụ xa hoa thật. Nhưng cũng có gì lạ đâu nhỉ.”

“Quan trọng ở chỗ này. Có vẻ Kosugi ngỏ ý trông giúp con mèo. Vợ chồng họ đã bàn bạc xong xuôi từ trước là sẽ đem gửi con mèo ở nhà họ hàng tại Setagaya, nhưng sau họ lại nhận ý tốt của hắn, gần nhà thì vẫn tốt hơn mà, thành ra con mèo được gửi cho hắn. Đương nhiên, việc này xưa nay chưa từng xảy ra.”

“Ra vậy.” Yukawa gật đầu. “Cậu nói tiếp đi!”

“Mặt khác, vào đêm xảy ra vụ án, Kosugi đã đến Osaka thu thập tư liệu, đó là yêu cầu của nhà xuất bản. Nhưng hỏi ra thì mới biết, đó không phải công việc đột xuất, nên Kosugi đã biết từ trước.”

“Tức là,” Yukawa ngẩng mặt khỏi máy tính. “Có khả năng việc trông con mèo và thu thập tư liệu trùng thời điểm đều là ý đồ của Kosugi.”

“Ờ đúng vậy, nhưng tôi không hiểu mục đích của hắn.”

“Đơn giản thôi. Hắn không thể bỏ con mèo ở nhà để đi vắng. Nên mới phải thuê người trông nhà hộ.”

“Vậy mục đích của hắn là thuê người trông nhà à? Nhưng để làm gì?”

“Rõ quá rồi còn gì? Để cho người đó thấy hồn ma.” Nói xong Yukawa lắc đầu một cái. “À không, trường hợp này gọi là ma thì không đúng lắm.”

“Là sao, tôi chẳng hiểu gì cả.”

“Giải thích để sau đi! Cậu xem cái này giúp tôi trước đã!” Yukawa chỉ tay vào màn hình máy tính. Kusanagi bèn đi đến bên cạnh Yukawa, ngó vào màn hình. Trên đó hiện một đoạn văn viết theo hàng ngang.

“Gì vậy, cái này là?”

“Tôi tra báo đấy. Cậu đọc lên xem nào!”

Kusanagi bắt đầu đọc đoạn văn đó. Ban đầu anh còn thấy nghi hoặc, nhưng rồi ngay lập tức phấn khích. Nội dung bài báo như sau.

Khoảng 0:45 sáng ngày 18, Sở Cảnh sát Fuchu nhận được tin báo về một người đàn ông nằm gục ở đường XX, thành phố Fuchu. Khi cảnh sát đến nơi, phát hiện người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đã tử vong do bị xe đâm. Đầu bị va đập mạnh khiến ông ta tử vong ngay tại chỗ. Cảnh sát nhận định đây là vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn, nên sẽ điều tra theo hướng này. Có vẻ người đàn ông bị xe tông trúng lúc đang băng qua đường. Hiện trường vụ tai nạn ở cạnh nghĩa trang Tama, lại vào đêm hôm nên thưa người qua lại.

Kusanagi hít vào một hơi thật sâu rồi nói. “Cái này là sao?”

“Địa điểm, ngày tháng, thậm chí cả giờ giấc, tất cả đều trùng khớp nhỉ.”

“Đợi đã! Ý cậu là Nagai Kiyomi chụp được khoảnh khắc gây tai nạn bỏ trốn?”

“Khả năng đó lớn đấy. Và cứ thế, nó trở thành bức ảnh may mắn của cô ta.”

Kusanagi cuối cùng đã hiểu điều Yukawa muốn nói.

“Vậy là cô ta đã tống tiền hung thủ gây tai nạn à?”

“Bằng cách này thì đột nhiên cô ta có hai triệu yên trong tay cũng không có gì lạ.” Yukawa nói bằng giọng điệu bình thản.

“Nếu vụ tai nạn đó liên quan đến vụ giết người lần này, thì hung thủ gây tai nạn là Kosugi ư?”

“Chắc chắn không phải rồi. Đời thuở nhà ai lại muốn yêu đương với kẻ uy hiếp mình.”

“Nếu không phải Kosugi thì là ai? Người thân của Kosugi à? Hay là…?”

“Người yêu đó.” Yukawa nói. “Người mình muốn bảo vệ bằng mọi giá, cho dù có phải giết người. Chắc chắn là người phụ nữ hắn đem lòng yêu tha thiết.”

“Nhưng Kosugi với Nagai Kiyomi…” Nói đến đây, Kusanagi vỡ lẽ. Kosugi có mục đích khi tiếp cận Kiyomi. “Nhưng trong nhà Kosugi, chẳng có dấu tích nào chỉ ra hắn có người yêu cả.”

“Dĩ nhiên. Hắn chắc chắn đã xóa sạch mọi dấu vết.”

“Thế à,” Kusanagi lẩm bẩm. “Nếu vậy, phải làm thế nào để tìm ra người yêu của hắn đây? Đúng là chỉ còn cách tỉ mỉ điều tra những người liên quan thôi nhỉ.”

“Ờ, đó cũng là một cách, nhưng tôi nghĩ việc đó không nặng nhọc đến thế đâu. Nói gì thì nói, phạm vi đã được thu hẹp đáng kể.”

“Thế sao?”

“Cậu quên à? Chính cậu đã bảo Kosugi chỉ mồm mép tép nhảy với những cô nàng là vận động viên chứ ai.”

“À đúng rồi. Nhưng vận động viên nữ thì nhiều vô kể.”

“Đúng vậy, nhưng chẳng phải có thể khoanh vùng những vận động viên chạy xe qua khu vực đó vào buổi tối hay sao?”

“Nghe nói vận động viên của công ty sau khi hết giờ làm vẫn phải nán lại luyện tập đến khuya. Này, ở đây có bản đồ chỉ đường không?” Kusanagi đưa mắt nhìn về phía giá sách.

“Có bản đồ mới nhất đấy.” Yukawa di chuyển chuột máy tính. Vài giây sau, trên màn hình hiện ra tấm bản đồ Tokyo có màu. Kusanagi chưa kịp kinh ngạc, khu vực xung quanh thành phố Fuchu đã được phóng to ra.

“Cứ lệ thuộc quá mức vào công cụ văn minh thế này thì con người sẽ thoái hóa mất thôi.” Sau khi thốt ra một câu cay cú, Kusanagi nhìn chăm chú vào màn hình. “Nói là Fuchu nhưng rộng mênh mông ngút ngàn. Công ty có đội thể thao thì nhan nhản. Với lại, không loại trừ khả năng người phụ nữ đó đến từ nơi khác, chỉ đi ngang qua Fuchu thôi.”

“Nếu chỉ đi ngang qua, cô ta có thể chọn con đường khác rộng rãi hơn chứ? Cất công đi qua con đường heo hút đó có nghĩa là nơi xuất phát hoặc đích đến của cô ta ở quanh khu đó.”

“Nói thì nói thế.”

Kusanagi nhanh chóng di chuyển ánh nhìn về màn hình. Mắt anh bỗng nhói đau. Khi anh định day mí mắt thì hàng chữ đó lọt vào tầm mắt. A, anh bất giác kêu lên.

“Tìm thấy gì à?” Yukawa hỏi.

Kusanagi chỉ tay vào một điểm trên màn hình. “Cái này thì sao?”

Ngón tay anh chỉ vào một tòa nhà. Nó đề tên Sân băng Những người bạn.

“Ra vậy, sân trượt băng à?”

“Thấy bảo vận động viên Olympic cũng phải luyện tập ngoài giờ.”

“Trên giá sách của Kosugi cũng có tài liệu Trượt băng nghệ thuật nhỉ.” Yukawa nói rồi gật đầu.