← Quay lại trang sách

Chương 5

Nhìn dáng trượt của Moeda Chiaki khi thực hiện cú nhảy xoay hai vòng trên không, Kanazawa Yoriko bất giác siết chặt tay thành nắm đấm. Cô bé giơ chân phải lên rồi nhảy. Tư thế xoay mới đẹp mắt làm sao. Có điều, lúc tiếp đất bị mất thăng bằng đôi chút.

Yoriko bước lại gần micro.

“Tốc độ giảm rồi. Lực của lưỡi trượt khi rời khỏi mặt băng yếu quá.”

Chẳng biết có phải do nghe thấy chỉ trích đó không, tốc độ trượt của Chiaki bỗng nhanh hơn. Tổ hợp cú nhảy đã kết thúc mỹ mãn.

Tại Sân băng Những người bạn này, học sinh tiểu học và cấp hai cả thảy gồm hai mươi người, nhưng Moeda Chiaki học lớp tám ở một tầm khác so với các bạn đồng trang lứa. Yoriko tự thấy may mắn khi đặt cược vào Chiaki. Từ thẳm sâu trong tim, cô nguyện đánh đổi tất cả để cô bé ấy tỏa sáng trên đấu trường thế giới.

Khi cô đang mải nghĩ vẩn vơ, cố vấn cho học sinh tiểu học Ishihara Yuri đi tới từ lúc nào. “Xin lỗi, cô Kanazawa ơi. Có khách tìm cô ạ.”

“Vào giờ này ư? Ai vậy?”

“Hình như là… cảnh sát ạ.”

“Cảnh sát ư?”

Ishihara Yuri chỉ tay về phía sau. Hai người đàn ông mặc áo khoác đang đứng ở lối vào. Một người nhìn Yoriko rồi cúi chào. Cô cảm giác một đám mây xám xịt đang loang ra trong lòng mình.

Hai viên cảnh sát đó xưng tên là Kusanagi và Makita. Kusanagi hình như có vai vế cao hơn. Tại phòng nghỉ với những máy bán hàng tự động kê san sát nhau thành một dãy, Yoriko ngồi đối diện với bọn họ.

“Tôi xin phép vào việc luôn. Cô biết nghi phạm Kosugi Hirofumi chứ?” Kusanagi hỏi. “Cả vụ án Kosugi gây ra nữa.”

Yoriko biết giả vờ giả vịt ở đây không phải cách hay. “Vâng, sơ sơ thôi,” cô đáp.

“Cô biết về vụ án lúc nào và ở đâu?”

“Lúc nào nhỉ? Xem nào, có lẽ là ngay sau hôm xảy ra vụ án. Tôi biết qua chương trình tin tức trên ti vi.”

“Chắc cô ngạc nhiên lắm.”

“Chuyện đó là đương nhiên.”

“Cô sốc đến mức không đi làm nổi à?”

“Hả?”

“Sau hôm xảy ra vụ án cô nghỉ làm đúng không? Ban nãy tôi nghe phòng giáo vụ nói vậy. Họ bảo họa hoằn lắm mới thấy cố vấn chính như cô nghỉ làm.” Giọng điệu anh mềm mỏng, nhưng cách nói không có chút sơ hở nào.

Phải cứng cỏi lên, Yoriko nhủ thầm. Không qua được ải này thì bao công sức sẽ thành vô nghĩa.

“Chỉ là tôi thấy mệt mỏi trong người thôi. Chẳng liên quan gì đến chuyện của anh Kosugi cả.”

“Nhưng chẳng phải cô rất thân với nghi phạm Kosugi sao? Nghe nói hắn thường xuyên đến đây những lúc không đi thu thập tư liệu.”

“Người đó để mắt đến Moeda Chiaki của chúng tôi. Anh ta không đến để gặp gỡ tôi.” Giọng cô bất chợt sắc lẻm.

“Thế à? Nhân tiện, vụ án xảy ra vào khoảng đêm khuya ngày 10 rạng sáng ngày 11 tháng này. Ngày 10 cô nghỉ làm nhỉ. Hôm đó cô đã ở đâu?” Anh tung ra câu hỏi quan trọng bằng giọng điệu nhẹ bẫng như đang nói về một việc cỏn con.

“Thì đã bảo là hôm đó tôi thấy trong người không khỏe nên ở lì trong nhà.”

“Cô không rời nhà dù chỉ một bước à?”

“Đúng vậy.”

“Nếu cô có thể chứng minh được điều đó thì tốt cho chúng tôi quá.” Kusanagi nhìn Yoriko bằng ánh mắt thân thiện.

Cô nhíu mày.

“Rốt cuộc là thế nào? Anh bảo tôi đã làm gì vào ngày đó?”

Ngay khoảnh khắc đó, nụ cười chợt tắt ngóm trên gương mặt cảnh sát Kusanagi.

“Đêm xảy ra vụ án, có nhân chứng trông thấy một người hao hao cô ở một nơi lạ lắm, ngay gần nhà nghi phạm Kosugi. Nói đúng hơn, nhân chứng không nghĩ đó là cô, mà tưởng là Nagai Kiyomi.”

Lồng ngực Yoriko nhói lên nhức nhối.

“Đúng là vớ vẩn. Tại sao tôi phải đến đó?” Cô không ngăn được cơ mặt đang giần giật.

“Chúng tôi nghĩ là để ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm cho nghi phạm Kosugi.”

“Cái gì?”

“Suy luận của chúng tôi như sau. Cô định cải trang thành Nagai Kiyomi, rồi đến nhà nghi phạm Kosugi vào lúc một giờ sáng. Đương nhiên lúc đó hắn không có nhà. Chỉ có người trông nhà hộ là Yamashita, mà anh ta thì không biết Nagai Kiyomi. Nếu cô tự xưng mình là Nagai Kiyomi, anh ta sẽ chẳng mảy may nghi ngờ. Khi Yamashita bảo Kosugi vắng nhà, cô sẽ rời khỏi đó. Ở một nơi khác, trước thời điểm đó một chút, nghi phạm Kosugi sẽ sát hại Nagai Kiyomi thật, rồi dựng hiện trường giả như tự sát. Tiếp đó đến một giờ sáng, hắn sẽ đi gặp đồng nghiệp. Nếu mọi chuyện trót lọt, nghi phạm Kosugi sẽ có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Đương nhiên cảnh sát sẽ cho Yamashita xem ảnh Nagai Kiyomi, hỏi xem đó có đúng là người anh ta gặp hay không. Tuy nhiên, ký ức của con người rất mơ hồ. Dù ngoại hình khác nhau, nhưng nếu bắt chước y sì đúc trang phục, kiểu tóc, cách trang điểm, lại thêm tuổi tác và thể trạng sàn sàn nhau, thì Yamashita sẽ không thể bảo người đến đây là một người khác. Các người đã đặt cược vào sự mơ hồ này.”

“Anh đừng đùa. Tôi chẳng có lý do gì để làm việc đó.” Yoriko cố gắng tỏ vẻ bình thản. Nhưng giọng cô đang run lên đầy tuyệt vọng.

“Cô dùng điện thoại di động đúng không?” Kusanagi nói. “Nghi phạm Kosugi cũng thế. Chúng tôi đã xác nhận được, lúc 1:15 sáng hôm đó, hắn đã gọi điện cho cô. Thời gian trò chuyện khoảng năm phút. Hãy cho tôi biết, hai người đã nói chuyện gì trong khoảng thời gian đó?”

Điện thoại.

Yoriko hồi tưởng lại tiếng chuông điện thoại lúc đó. Sợ lưu lại lịch sử cuộc gọi, họ thống nhất không gọi điện thoại cho nhau trừ phi có việc cấp bách. Nhưng điện thoại đã réo vang. Trực giác mách bảo cô kế hoạch bên anh đã đổ bể.

Yoriko cúi gằm mặt. Làm thế nào để hóa giải cục diện này? Nhưng có lẽ những cảnh sát này đã điều tra kỹ bằng chứng rồi, cô biết phải thanh minh thế nào với họ đây?

Hay là, cô thầm nghĩ, đổ hết tội cho anh ấy được không?

Lúc ấy, cảnh sát Kusanagi lẩm bẩm. “Lý do có phải vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn đó không?”

Yoriko bất giác ngẩng mặt lên. Trước mặt cô là ánh mắt mềm mỏng của Kusanagi.

Khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt đó, bức tường phòng vệ trong tim cô đã vỡ tung.

Đúng như lời Kusanagi nói. Nguồn cơn mọi chuyện là vụ tai nạn xảy ra vào cái hôm lạnh giá đó.

Cô không lường được nơi ấy lại có người bất thình lình băng qua đường. Vả lại, chuyện Moeda Chiaki bị sa sút phong độ đã choán hết tâm trí cô lúc đó. Thế nên dù cô có đạp phanh, thì cũng đã muộn mất mấy phần của giây. Người đó bay lên trong ánh đèn pha.

Cô xuống xe, quan sát tình hình. Một người đàn ông nằm gục ở đó, không hề động đậy. Ông ta chết rồi. Cô đã giết người. Máu bắt đầu chảy ngược bên trong cơ thể cô.

Lúc định thần lại, Yoriko đã bỏ chạy khỏi hiện trường. Xin lỗi, hãy tha tội cho tôi, tôi còn nhiều chuyện cần làm lắm, cô liên tục biện minh trong lòng.

Rồi cảnh sát sẽ xuất hiện thôi, suy nghĩ đó không ngừng chi phối trái tim cô sau vụ tai nạn. Nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc mình gây ra, ngày qua ngày cô sống trong thấp thỏm lo sợ.

Nhưng cảnh sát mãi không xuất hiện. Thay vào đó, người tìm đến cô là Nagai Kiyomi.

Cô ta đưa cho Yoriko xem một bức ảnh. Trong đó chụp rõ nét cảnh Yoriko bước xuống xe ở hiện trường vụ tai nạn đó. Đúng là lúc đó cô cảm giác ánh sáng lóe lên chớp nhoáng, nhưng không ngờ bị chụp lại, mà cô cũng chẳng có bụng dạ nào đi xác nhận nữa. Bức ảnh rõ đến mức đọc được tên câu lạc bộ in trên áo jacket. Rõ ràng, Kiyomi đã dựa vào đó để lần ra danh tính của hung thủ gây tai nạn.

“Tạm thời cô cứ đưa tôi mười triệu yên,” Kiyomi nói. Cô ta bảo đó là thù lao cho việc giữ im lặng.

“Cô nói tạm thời là có ý gì? Sau khi tôi trả khoản đó rồi, cô định đòi tiếp à?”

“Thế nào nhỉ, tôi không biết nữa. Đến lúc ấy hẵng hay.”

Yoriko bảo không trả được ngần ấy thì Kiyomi nói trả góp cũng được.

“Nhanh lên đấy. Tôi đang méo mặt đây, nợ thẻ tín dụng cứ tăng lên từng ngày.” Cô ta nói với giọng điệu ngây thơ vô số tội.

Hôm sau Yoriko đến ngân hàng rút tiền, rồi đưa cho cô ta hai triệu yên.

“Khi nào gom đủ tiền thì gọi tôi nhé. Nếu để tôi chờ lâu quá, tôi sẽ mò đến tận nơi giục cô đấy.” Kiyomi vừa cất bó tiền vào trong túi vừa nói.

Thế này thì toi rồi, cô sẽ bị bám riết cả đời. Sau bao hồi trăn trở, Yoriko đem chuyện này tâm sự với Kosugi. Hai người yêu nhau gần một năm nay, nhưng giữ bí mật chuyện tình cảm với mọi người. Nghe đến hai vấn đề nan giải là gây tai nạn bỏ trốn và bị uy hiếp, quả nhiên Kosugi tỏ vẻ sầu não. Nhưng sau cùng anh nói thế này, “Được rồi, anh sẽ nghĩ cách.”

Lời nói ấy vọng đến tai Yoriko mới đáng tin làm sao. Nhưng việc Kosugi định thực hiện quá liều lĩnh. Anh tính tiếp cận Kiyomi, tiến đến mối quan hệ thân thiết, sau đó đoạt lấy chứng cứ vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn kia. Nhưng việc này chẳng dễ dàng gì với người kinh nghiệm tình trường ít ỏi như anh.

Dùng dằng mãi, Kiyomi lại gọi điện hối thúc Yoriko, dọa cô nếu không thu xếp được tối thiểu một triệu yên trong tháng này, thì cô ta sẽ gửi bức ảnh đó cho cảnh sát.

Người đưa ra quyết định cuối cùng là Kosugi. Anh nói chỉ còn cách tiễn cô ta khỏi thế giới này thôi.

“Nhưng mà, liệu có suôn sẻ không?”

“Nhất định sẽ suôn sẻ. Anh chưa bao giờ thất bại trong thời khắc quyết định.”

Kế hoạch Kosugi lập ra quá phức tạp. Điểm làm Yoriko ngạc nhiên hơn cả là cô phải cải trang thành Nagai Kiyomi, rồi đến nhà Kosugi.

“Không sao đâu. Cái cậu Yamashita anh thuê trông nhà đầu óc lơ mơ lắm. Em và Kiyomi vóc người na ná nhau. Nếu bắt chước trang phục và kiểu tóc thì dễ dàng qua mắt cậu ta thôi.”

“Trang phục ư?”

“Cô ta chuộng màu vàng. Em chỉ cần khoác lên người quần áo màu vàng, thì ai cũng sẽ nghĩ người Yamashita gặp là Kiyomi.”

“Nhưng nếu lúc chết cô ta mặc quần áo khác thì cảnh sát có nghi ngờ không?”

“Kiyomi tự sát tại nhà. Họ sẽ nghĩ là cô ta về đến nhà rồi thay bộ đồ mặc nhà thôi. Ngộ nhỡ cô ta mặc quần áo màu khác, anh cũng sẽ thay sang bộ màu vàng.”

Khi gặp Yamashita, cô sẽ cố trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, trình bày rằng muốn xin ý kiến Kosugi về chuyện nợ nần. Việc này nhằm tạo chứng cứ ngoại phạm cho Kosugi, đồng thời khiến cho việc tự sát của Kiyomi có vẻ đáng tin.

Cách thức ngụy tạo vụ tự sát chỉ nghe thôi đã thấy ngặt nghèo. Chầu chực chờ đến khi Kiyomi về nhà, làm cô ta bất tỉnh bằng cách cho ngửi ê-te. Lấy chìa khóa, vào trong nhà, tìm chứng cứ vụ gây tai nạn bỏ trốn, cuối cùng thì cắt cổ tay cô ta, thả vào bồn tắm.

Anh ấy nói nguy hiểm mấy cũng phải làm. Bởi cứ thế này cô sẽ mất cả chì lẫn chài.

Anh đã nói đến thế, cô đành phải nghe theo. Vốn dĩ mọi trách nhiệm đều thuộc về cô.

Và cái đêm đó đã đến.

Sau khi đi taxi đến gần nhà Kosugi, cô hít một hơi thật sâu, rồi bước lại gần căn nhà. Lúc đó gần một giờ sáng. Cô định ấn chuông ở hiên nhà. Nhưng đúng lúc ấy lại nghe loáng thoáng âm thanh vọng ra từ bên trong.

“Này Yamashita, cậu ngủ rồi hả?” Cô nghe có người nói vậy.

Cô lập tức nhận ra có người khác ở trong nhà. Cô chợt hốt hoảng. Càng nhiều người trong nhà, nguy cơ bại lộ càng cao.

Lúc đó, đèn trong nhà đã tắt ngóm.

Yoriko đứng cạnh cửa sổ, quan sát tình hình bên trong. Rốt cuộc ai đang ở trong đó?

Đúng lúc ấy ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của một người đàn ông đứng trong bóng tối nhập nhoạng. Hắn còn khẽ hét lên. “Kiyomi.”

Người đó biết Nagai Kiyomi. Khoảnh khắc vỡ lẽ ra điều đó, cô vội vàng quay lưng bỏ đi. Lúc ra đến đường, nấp vào một góc, cô nghe thấy tiếng gào thét gọi tên Kiyomi còn lớn hơn ban nãy.

Kosugi gọi điện cho cô sau đó một chút.

“Xin lỗi em, anh thất bại rồi.” Giọng anh u uất như vọng ra từ đáy giếng sâu hun hút.

“Anh không nỡ xuống tay à?”

“Không, anh xuống tay rồi.” Anh ngây ra vài giây rồi nói tiếp. “Anh đã giết Kiyomi.”

“Nếu vậy thì…”

“Nhưng không kịp dựng hiện trường giả. Nửa chừng cô ta tỉnh dậy, hét toáng lên, nên anh đã…”

“Không thể nào…”

“Nhưng em yên tâm. Anh tìm thấy bằng chứng vụ tai nạn đó rồi. Anh đã hủy nó ngay lập tức. Còn vết thương trên cổ tay cô ta, anh cũng đã ngụy trang để trông như bị từ trước đó.”

Yoriko cắn môi. Cô không biết nói sao cho phải. “Còn em thì sao?”

“Chuyện đó thì…” Yoriko kể lại sự tình. Việc có hai người trông nhà xem ra cũng nằm ngoài dự tính của Kosugi.

“Vậy à? Nhưng biết làm sao giờ. Đành phó mặc cho ông trời thôi.”

“Chúng ta rồi sẽ thế nào đây?”

“Không sao. Rồi đâu khắc có đó.” Anh miễn cưỡng thốt lên giọng vui vẻ.

Nhưng vận may không mỉm cười với họ.