← Quay lại trang sách

Phần 3 HỒN MA QUẤY NHIỄU Chương 1

Trên tờ báo sáng chỉ đăng toàn tin tức vô bổ. Kusanagi Shunpei vừa hút hộp sữa, vừa xem lướt qua cột tin thể thao. Đội bóng Yumiuri Giants anh cổ vũ đã nếm mùi thất bại bởi cú đánh lội ngược dòng của đối thủ ở hiệp chín. Anh nhăn mặt, gấp tờ báo lại. Sau đó, anh thọc tay vào trong bộ đồ ngủ, gãi sột soạt vào mạng sườn. Vầng dương tháng 5 rọi vào cái bàn để chỏng chơ hộp mì ăn liền đã rỗng không. Sau khi tuần lễ vàng [4] trôi qua, những ngày nắng ráo tiếp nối nhau. Kusanagi rộp rộp hút cạn hộp sữa, rồi quẳng vỏ hộp vào thùng rác bên cạnh. Vài mảnh rác trong cái thùng đầy ú ụ rớt tràn ra ngoài. Nào là hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi, rồi giấy gói bánh mì kẹp. Năm thì mười họa anh mới vào bếp nấu nướng, nên cái thùng ngập trong rác thải của đồ ăn thức uống mua ở cửa hàng tiện lợi.

Anh chán nản nhặt rác lên, tiện ngó quanh căn hộ 1DK [5] . Chăn đệm bừa bộn không gấp, ngoài lối đi lại hằng ngày thì sàn nhà chẳng có chỗ để đặt chân. Anh tự thấy hổ thẹn vô cùng, kiểu này mà có người yêu chắc cũng chẳng dám dẫn về nhà.

Anh tính dọn dẹp qua một lượt, nhưng vừa đúng lên thì điện thoại réo inh ỏi. Kusanagi tìm ống nghe của cái điện thoại không dây nằm lẫn trong đống tuần báo chất cao như núi, rồi nghe máy.

Người gọi là Morishita Yuri. Chị gái ruột của Kusanagi.

“Gọi có việc gì thế, bà chị?”

“Sao lại gọi có việc gì thế? Chị đây nếu không có việc thì cũng không muốn gọi cho cậu đâu. Bần cùng bất đắc dĩ mới phải gọi đấy chứ.” Yuri nói liến thoắng một thôi một hồi. Từ ngày xưa Kusanagi đã chẳng bao giờ thắng nổi bà chị này trong mọi cuộc cãi vã.

“Em hiểu rồi, chị gọi em có việc gì?”

“Hôm nay cậu nghỉ làm đúng không?”

“Sao chị biết rõ thế?”

“Nghe mẹ nói mà.”

“Ra thế.”

Đấng sinh thành của Kusanagi vẫn còn khỏe mạnh, hiện đang sống ở quận Edogawa. Ba hôm trước anh gọi điện cho mẹ vì chuyện lễ cầu siêu.

“Chị có chuyện này muốn hỏi ý kiến cậu. Độ hai, ba giờ chiều cậu đến mạn Shinjuku được không?”

“Hôm nay ư? Luôn cơ à? Làm gì mà gấp gáp thế?”

“Có chuyện gấp mà lại. Đi được đúng không, đằng nào cũng chẳng có ai để hò hẹn mà.”

“Vì thế mà phải hẹn hò với chị à? Nói chuyện chán thế.”

“Cứ lo hão, chị đây cũng không rảnh rang đến độ gặp riêng cậu đâu. Chị sẽ dẫn theo một cô đến. Muốn cậu cho cô bé đó lời khuyên.”

“Hừ.” Nghe đến phụ nữ, tim anh không khỏi xao động. “Quen biết thế nào với chị?”

“Em gái của bạn chị.” Yuri nói rồi bồi thêm. “Đẹp lắm. Hồi xưa từng làm người mẫu tiếp thị sản phẩm đấy. Kém cậu năm tuổi thì phải.”

“Ờ.” Anh thấy háo hức hẳn lên. “Chậc, ai thèm quan tâm chuyện đó.”

“Vậy là cậu chịu gặp nhỉ?”

“Thì cũng đành vậy thôi. Người đó đang gặp phải chuyện khó khăn lắm à?”

“Đúng vậy. Đang khổ sở trăm bề. Nghe xong chuyện chị thấy hỏi ý kiến cậu là tốt nhất. Cứ nghe tâm sự của con bé đi. Chị biết có thể trông cậy vào cậu mà.”

“Em hiểu rồi. Được thôi. Thế muốn hỏi ý kiến chuyện gì?”

“Chị sẽ kể ngọn ngành lúc gặp nhau, gói gọn trong một câu thì là một vụ mất tích.”

“Mất tích ư? Ai biến mất vậy?”

“Chồng con bé.”

Kusanagi hẹn gặp Yuri tại quán trà của một khách sạn cao cấp nằm ở cửa phía tây ga Shinjuku. Anh có cảm giác đã ăn một quả lừa ngoạn mục của chị gái. Nếu từ đầu biết đối phương là gái đã có chồng, hẳn anh sẽ không phung phí ngày nghỉ quý giá của mình như thế này.

Yuri và bạn đến trước cả anh. Thấy anh bước vào, Yuri vẫy tay gọi từ ghế trong cùng của quán. Người phụ nữ ngồi bên cạnh đúng là rất trẻ trung và xinh đẹp. Nhưng rõ ràng cô mang đến cảm giác trầm tĩnh của phụ nữ đã yên bề gia thất. Vừa nhủ lòng đó là vợ người ta, anh vừa bước lại gần họ.

Yuri giới thiệu đôi bên với nhau. Người phụ nữ xưng tên là Kanzaki Yayoi.

“Thành thật xin lỗi vì làm phiền anh vào ngày nghỉ ạ.” Yayoi cúi đầu.

Ở bên cạnh, Yuri nói xen vào: “Đừng ngại, cậu ấy rảnh mà.

“Chồng cô bị mất tích hay sao?” Kusanagi vào thẳng vấn đề.

“Vâng.” Yayoi gật đầu.

“Từ bao giờ vậy?”

“Năm hôm trước ạ. Hôm đó anh ấy đi làm, rồi cứ thế chẳng về nhà nữa.”

“Năm hôm à… Cô đã báo cảnh sát chưa?”

“Tôi báo rồi ạ. Nhưng có vẻ đến giờ vẫn chưa có manh mối nào cả.” cô cúi gằm mặt xuống.

Chồng của Yayoi, Kanzaki Toshiyuki làm kỹ sư bảo dưỡng trong một công ty sản xuất thiết bị y tế. Nghe nói công việc chính của anh ta là đi bảo dưỡng máy móc ở viện dưỡng lão hay trung tâm phục hồi chức năng. Cho nên anh ta hầu như không ló mặt đến công ty, cả ngày tất tả ngược xuôi trên chiếc xe tải hạng nhẹ.

Theo lời giải thích của công ty, Toshiyuki đã rời trụ sở vào buổi chiều năm hôm trước. Sau đó thì cả người lẫn xe đều biệt tăm biệt tích.

“Những chỗ chồng tôi có thể ghé đến, công ty đều tìm hiểu giúp rồi, nhưng vẫn không nắm được tung tích của anh ấy. Anh ấy rời một viện dưỡng lão ở Hachioji vào khoảng năm giờ chiều, sau đó thì đi đâu mất dạng.”

Có vẻ Yayoi đang chật vật giữ cho mình bình tĩnh để tường thuật lại câu chuyện. Giọng nói bị kìm nén kia đã tố cáo điều đó. Nhưng Kusanagi vẫn nhận ra chung quanh mắt cô hoe đỏ.

“Mong là không gặp tai nạn.” Yuri nói vẻ bất an.

“Em không dám khẳng định, nhưng khả năng bị tai nạn thấp lắm.”

“Thế à?”

“Trường hợp nhận đơn trình báo mất tích, việc đầu tiên cảnh sát làm là đối chiếu thông tin đó với những vụ tai nạn khắp cả nước. Khó mà nghĩ là cảnh sát chưa xác nhận những vụ xe tải hạng nhẹ gây tai nạn. Nếu là vùng quê xa xôi hẻo lánh thì không nói làm gì, đằng này nơi cuối cùng chồng cô đến là Hachioji.”

Nghe anh giải thích, Yuri cũng gật gù đồng tình.

“Vậy còn khả năng chồng cô cố ý bỏ đi thì sao? Cô đã nghĩ đến chưa?” Kusanagi hỏi Yayoi.

“Không thể nào.” Cô lắc đầu. “Tôi chẳng nghĩ ra lý do gì để anh ấy làm thế cả. Vả lại có ai bỏ nhà đi với độc bộ quần áo trên người không?”

“Trong nhà cô có bị mất đồ đạc gì không? Ví dụ sổ tiết kiệm?”

“Cảnh sát cũng hỏi câu đó nên tôi đã tìm rồi. Chẳng mất mát gì cả. Chí ít là những thứ đáng tiền anh ấy đều không mang theo.”

“Vậy à?” Kusanagi gật đầu.

Đương nhiên vẫn không thể loại trừ khả năng anh ta cố tình biến mất. Kusanagi biết số người bỏ đi biệt tích chỉ với bộ quần áo trên người nhiều đến bất ngờ. Hơn nữa, có những trường hợp mất tích có kế hoạch nhưng không thể phát hiện ngay manh mối nào cho thấy ý định thật sự của người mất tích. Tiền gửi ngân hàng được chuyển sang tài khoản khác một cách tài tình, còn của cải trong nhà lần lượt đội nón ra đi.

“Chuyện của cô tôi cũng nắm được hòm hòm rồi.” Kusanagi nói. “Nhưng cho phép tôi nói thẳng, tôi không giúp được gì đâu. Nếu cô đã báo cảnh sát, thì chẳng phải nên đợi hồi âm từ họ trước hay sao?”

“Người đâu mà lòng dạ sắt đá thế.” Yuri quắc mắt lườm.

“Vì em cũng là cảnh sát chứ sao. Việc em làm được thì cảnh sát địa phương cũng sẽ làm. Nói ngược lại, nếu cảnh sát địa phương hết cách thì em cũng giống họ thôi.” Và quan trọng hơn, chuyên môn của em là điều tra án mạng, chứ không phải tìm người mất tích. Nhưng lời này anh chỉ dám tự nói với lòng mình mà thôi.

Yuri chìm vào im lặng. Kusanagi uống cà phê trong bầu không khí ngại ngần. Cà phê đã nguội bớt.

“Anh này…” Yayoi ngẩng mặt lên, rồi nhìn thẳng vào gương mặt Kusanagi. “Tôi cứ băn khoăn mãi một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Có căn nhà này tôi đoán chồng mình sẽ ghé qua sau khi rời viện dưỡng lão ở Hachioji.”

“Hả… Căn nhà đó ở đâu vậy?”

“Công ty chồng tôi ngày trước buôn bán cả máy lọc nước. Nói thẳng ra là hồi đó lắm khi anh ấy phải đến nhà riêng của khách hàng.”

“Rồi sao?”

“Anh ấy có vẻ thân thiết với một bà cụ sống neo đơn. Ngoài thời gian bảo dưỡng máy lọc nước, anh ấy cũng ghé qua nhà bà cụ mỗi khi có việc ở quanh khu đó. Chồng tôi bảo chân cẳng bà cụ không đi lại được, tim mạch cũng không tốt, nên anh ấy động lòng trắc ẩn.”

“Hiện giờ anh ta còn thường xuyên lui tới thăm hỏi bà cụ không?”

“Hình như vẫn đến đó một tháng một lần ạ. Thi thoảng anh ấy vẫn đem về nhà nào là bánh bao, bánh ngọt, bảo là bà cụ tặng.”

“Nhà của bà cụ đó ở đâu?”

“Ở Fuchu ạ.”

Yayoi mở túi xách, lấy ra một tấm thiệp mừng năm mới, đặt lên bàn. Hàng chữ viết bằng bút máy trên đó bay bướm thật đẹp mắt. Tên người gửi là Takano Hide. Địa chỉ đúng là ở Fuchu thật.

“Cô đã liên lạc với bà Takano này chưa?” Kusanagi vừa phe phẩy tấm thiệp vừa hỏi.

“Tôi đã gọi điện thoại đến đó.”

“Bà Takano nói sao?”

“Chuyện đó…” Yayoi bỗng cúi gằm mặt xuống. Trông cô như đang do dự điều gì đó. Nhưng rồi cô nhanh chóng ngẩng mặt lên. “Bà Takano qua đời rồi. Mới mấy hôm trước thôi.”