← Quay lại trang sách

Chương 2

Vừa mở cánh cửa phòng nghiên cứu số mười ba bộ môn Vật lý trường đại học Teito, Kusanagi trông thấy ngọn lửa phụt ra màu xanh nhạt. Yukawa Manabu mặc áo trắng, đứng ở đó với cái đèn khò trên tay.

“Gì thế, không buồn gõ cửa nữa.” Yukawa gào lên để át đi tiếng đèn khò ầm ĩ.

“Tôi gõ rồi mà có thấy cậu trả lời đâu.” Kusanagi cũng chẳng chịu kém cạnh mà gào lại.

Yukawa tắt lửa, đặt đèn khò xuống, đoạn cởi áo trắng ra.

“Nóng thật. Đúng là thí nghiệm này không thích hợp để làm trong phòng”

“Thí nghiệm ư? Thí nghiệm gì vậy?”

“Thí nghiệm điện hết sức đơn giản. Hồi tiểu học cậu làm rồi đấy. Đấu bóng đèn với pin rồi bật công tắc. Đèn sẽ lập tức thắp sáng. Thí nghiệm đó đấy.”

Yukawa chỉ tay lên mặt bàn dùng để làm thí nghiệm.

Như cậu ta nói, một bóng đèn to cỡ quả bóng mềm nối với một hộp vuông có vẻ là nguồn điện bằng hai sợi dây điện. Nếu chỉ có vậy thì chẳng khác gì thí nghiệm của học sinh tiểu học, nhưng ở đây có thêm một chiếc đũa thủy tinh dài khoảng vài xăng-ti-mét nối với dây điện ở đoạn giữa dây.

“Gì vậy, đũa thủy tinh này là gì?” Kusanagi hỏi.

“Là đũa thủy tinh.” Yukawa đáp.

“Thủy tinh không dẫn điện mà. À không, hay nó làm bằng vật liệu đặc biệt?”

“Cậu nghĩ sao?” Yukawa nhoẻn miệng cười. Nhà vật lý học trẻ tuổi có vẻ thích thú với những câu hỏi ngớ ngẩn về khoa học của cậu bạn cùng khóa một thời.

“Người ta không biết mới hỏi.”

“Trước khi hỏi thì tự mình kiểm chứng xem! Chỉ cần bật công tắc là xong. À đúng rồi, công tắc là thứ gắn trên cái hộp ấy.”

Yukawa bảo vậy, Kusanagi liền thận trọng bật công tắc. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho một việc kinh khủng nào đó xảy đến trong phút chốc, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

“Cái gì, không dẫn điện thật à?”

“Không phải vật liệu đặc biệt gì đâu. Là thủy tinh thường thôi. Thủy tinh là vật liệu cách điện. Dòng điện sẽ không truyền qua đó.”

“Nếu vậy…”

“Tuy nhiên, nếu làm thế này thì sao?”

Yukawa bật hộp quẹt, rồi dùng nó để châm đèn khò. Bằng cách điều chỉnh lượng không khí, ngọn lửa dập dìu biến thành ngọn lửa xanh nhạt sắc nét. Anh đưa ngọn lửa đó lại gần đũa thủy tinh. Bên dưới đũa đặt một viên gạch.

Bị nung nóng bởi ngọn lửa của đèn khò, đũa thủy tinh từ từ đỏ lên, như sắp tan chảy đến nơi. Rất nhanh sau đó một chuyện kinh ngạc xảy ra. Bóng đèn sáng bừng lên. Có nghĩa là dòng điện đã truyền qua đũa thủy tinh. Kusanagi bất giác ồ lên một tiếng kinh ngạc.

“Thành phần chính của thủy tinh là ion silicon và ion oxy. Ở thể rắn, hai thành phần này liên kết chặt với nhau. Nhưng khi bị nung chảy bởi nhiệt độ cao, kết cấu đó sẽ trở nên lỏng lẻo. Ion silicon có điện tích dương bị đẩy về phía cực âm, ion oxy có điện tích âm bị đẩy về phía cực dương. Kết quả là dòng điện được truyền qua.”

Kusanagi thấy lời giải thích của Yukawa thật mơ hồ. Nhưng anh biết cái đũa thủy tinh đã tan chảy phân nửa trước mắt mình hiện có đặc tính hoàn toàn khác với thủy tinh anh thường thấy.

Một lát sau, Yukawa tắt đèn khò. Kusanagi đoán thí nghiệm đã kết thúc ở đó. Thủy tinh sẽ trở về hình dáng ban đầu, dòng điện không truyền qua nữa, bóng đèn cũng tắt. Nhưng không phải. Dù không bị nung nóng bởi ngọn lửa của đèn khò, đũa thủy tinh vẫn tiếp tục tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Bóng đèn cũng cứ thế sáng rọi.

“Khi dòng điện ở một mức độ nhất định bắt đầu truyền qua, sẽ tạo ra điện trở đốt nóng, khiến đũa thủy tinh tiếp tục tự phát nhiệt. Đến đây, dù không cấp nhiệt từ bên ngoài, dòng điện vẫn tiếp tục truyền qua.”

“Hả? Sao mà giống tâm lý của mấy kẻ phạm tội hàng loạt thế!” Kusanagi nói.

“Ý cậu là sao?”

“Ban đầu phải có động cơ đã. Động cơ đó khiến bản thân phấn khích, rồi phạm tội. Nhưng gây tội xong lại càng phấn khích hơn, không nghĩ đến hậu quả, tiếp tục phạm tội. Một minh chứng của cái vòng luẩn quẩn. Khi định thần lại thì động cơ ban đầu chẳng còn quan trọng nữa.

Ha ha, Yukawa bật cười. “Ra vậy. Đúng là giống thật.”

“Tắt công tắc ở đâu thế?”

“Không tắt thì sẽ thế này.”

Yukawa chỉ vào cái đũa thủy tinh. Chiếc đũa ban nãy còn tỏa ra ánh sáng đỏ chói lọi, giờ đã tan chảy bởi nhiệt lượng mình phát ra. Bóng đèn lúc này cũng tắt ngóm.

“Cuối cùng lại tự hủy hoại bản thân mình à?”

Quán Mifuku cách trường đại học vài phút đi bộ. Dù là quán rượu, nhưng thực đơn suất ăn ở đây cũng phong phú lắm. Chắc bởi họ hướng tới đối tượng khách hàng là sinh viên chăng? Ngày xưa Kusanagi từng hay lê la ở quán này, có điều anh không ngờ đến tuổi này rồi còn ghé nơi đây. Nhưng Yukawa bảo đến đây được rồi, nên đành chiều theo ý cậu ta.

Hôm nay chẳng có việc gì cả, thi thoảng muốn cùng cậu bạn đánh chén no say nên anh mới quay lại mái trường xưa. Hai người lại ngồi cạnh nhau ở chỗ trong cùng của quầy, như cái ngày xa xưa ấy.

Sau một hồi lâu kể cho nhau nghe về tình hình gần đây của bạn bè chung, Kusanagi nhắc chuyện gặp Kanzaki Yayoi hồi chiều. Coi như kiếm chuyện làm quà. Yukawa hình như chẳng để tâm lắm, nhưng vẫn khuyên “Nên điều tra thêm về gia đình của bà Takano đó.”

“Quả nhiên là thế.”

“Tôi tò mò về đám họ hàng của bà ta.”

“Cũng phải.” Kusanagi rót thêm bia vào cốc của Yukawa, chỗ còn lại anh trút vào cốc mình.

Theo Kanzaki Yayoi, lúc cô ta gọi điện đến nhà bà Takano Hide, có một người đàn ông nghe máy. Hắn tự xưng là họ hàng của bà Takano Hide. Khi cô ta hỏi chồng mình có đến đó quấy quả không, thì hắn bảo không biết, bà cụ vừa qua đời nên chúng tôi đang bận trăm công nghìn việc, rồi dập máy.

Nghe vậy Yayoi vẫn thấy thấp thỏm không yên, nên đã đích thân đến nhà Takano. Một người đàn ông xấp xỉ ba mươi lăm tuổi tiếp cô ta. Có vẻ đó không phải người đàn ông nghe điện thoại.

Yayoi đưa cho hắn xem ảnh Kanzaki Toshiyuki, hỏi xem người này gần đây có đến đây không. Hắn chẳng buồn liếc nhìn bức ảnh, đã nói gần đây chẳng có ai đến đây cả. Thấy cô ta toan hỏi thêm, hắn liền nhăn nhó mặt mày, rồi buông lời hăm dọa. “Hỏi gì mà hỏi lắm thế, đã bảo không biết là không biết, nếu định kiếm cớ gây sự thì đây không ngán.” Nạt nộ kiểu vậy đó.

Cực chẳng đã, Yayoi quay lưng bỏ đi, rồi sang nhà hàng xóm bóng gió dò hỏi thông tin. Bằng cách đó, cô ta nắm được hiện có mấy người cả đàn ông và phụ nữ sống tại nhà Takano. Họ bắt đầu đi ra đi vào đó từ khoảng hai tháng trước, rồi ăn dầm ở dề từ lúc nào chẳng rõ. Sinh thời bà Hide bảo với hàng xóm họ là vợ chồng đứa cháu trai. Lúc kể về họ trông bà hoan hỉ lắm, chắc vì bà sống cô quạnh một mình bao lâu nay.

Nghe nói bà Hide qua đời do lên con đau tim. Tang lễ được tổ chức lặng lẽ trong một hội trường của thành phố. Nhưng có một điểm Yayoi thấy băn khoăn. Đó là ngày bà Hide qua đời cũng là ngày Kanzaki Toshiyuki mất tích.

“Nhưng để điều tra thì cần có lý do.” Kusanagi nói. “Với tình hình hiện tại chúng tôi không tiện nhúng tay. Chí ít là trên cương vị cảnh sát.”

“Tôi có người quen cực ghét tiểu thuyết trinh thám.” Vừa nói Yukawa vừa đưa con hải sâm lên miệng. “Tôi hỏi sao lại ghét, thì người đó bảo vì tội phạm rặt một lũ ngớ ngẩn. Họ bỏ bao công sức nghĩ ra phương thức giết người để đánh lừa cảnh sát. Thế mà lại chẳng buồn vận dụng đầu óc để giấu thi thể đi. Không có thi thể thì làm sao xác định được vụ án nào xảy ra, thế nên cảnh sát chắc chắn sẽ không bắt tay vào điều tra.”

“Người quen đó chính là cậu chứ gì?”

“Ai mà biết.” Yukawa uống cạn cốc bia.